← Ch.38 | Ch.40 → |
Trong quá trình chờ đợi, đột nhiên xuất hiện cảnh tượng kinh dị, trước kia cô có xem bộ phim Trinh Tử, lúc đó vì sợ hãi còn cùng xem với Mộc Lương Tây, cái gọi là cùng xem là các cô chia nhau ngồi trước máy tính của mình xem cùng một bộ phim nhựa, hơn nữa còn chỉnh thời gian giống nhau
Khi Nhâm Niệm nhìn thấy hình ảnh quỷ dị, cô dùng cách này để dời đi sự sợ hãi của mình hoặc là cái khác, hình như lúc đó Mộc Lương Tây nói: "Đặt máy tính bên cửa sổ, đối diện với bên ngoài, Trinh Tử sẽ leo từ giếng ra bên ngoài"
Khi đó Nhâm Niệm ngây ngốc suy nghĩ vài giây: "Nếu ngã đau thì làm sao bây giờ?"
Mộc Lương Tây trực tiếp hóa đá
Cô suy nghĩ đến xuất thần, hình ảnh quỷ dị đó cũng đã qua, cô không tiếp tục xem mà gọi một cú điện thoại cho Mộc Lương Tây, dường như rất lâu rồi cô không liên lạc với cô ấy, không biết dạo này cô ấy sao rồi
Mộc Lương Tây tiếp rất nhanh, tựa hồ còn đang ngủ, thanh âm lười biếng lộ ra cô tựa hồ hết sức sảng khoái
"Mang thai rồi?" Nhâm Niệm cười, xem ra bây giờ Mộc Lương Tây rất khá, có thai, sau đó có thể làm cho người đàn ông đó hồi tâm chuyển ý: "Thật tốt"
Mộc Lương Tây trái lại im lặng một lát, sau đó thở dài nói: "Có cái gì tốt? Bây giờ tớ đang do dự có muốn giữ nó hay không?"
Nhâm Niệm theo bản năng sờ bụng của mình, cô cho rằng mình không có tình cảm gì với đứa bé, sau khi mất đi cũng không có đau lòng gì nhiều. nhưng mà cảm thấy không cam lòng, không thoải mái, cái loại cảm giác khó chịu này ảnh hưởng đến cô, nó cứ quanh đi quẩn lại trong ngực, không có cách nào biến mất. Bây giờ cô mới phát hiện, phản ứng của cô chỉ tới chậm, không phải cô không đau lòng, mà vì cô đem cảm xúc chồng chất lên, cô nghĩ nếu bây giờ đứa bé vẫn còn, có lẽ cô sẽ không đối với cuộc sống của mình như thế?
"Vì sao không cần? Đó là con của cậu. Hơn nữa đứa nhỏ là một sợi dây kết nối quan trọng đối với một gia đình" Thì ra lúc đầu cô cũng cho rằng như vậy...
Mộc Lương Tây thở dài: "Tớ chuẩn bị ly hôn rồi"
Nhâm Niệm đột nhiên muốn khóc, các cô từng là bạn tốt rất lâu, đương nhiên cô biết Mộc Lương Tây yêu người đàn ông đó như thế nào, thậm chí lúc người đàn ông ấy còn chưa biết, bây giờ cô ấy lại nói muốn ly hôn với người đàn ông đó, tự tay đẩy người đàn ông mình yêu nhất ra khỏi cuộc sống của mình... Giống như muốn cắt trái tim mình ra khỏi máu thịt nhưng thanh âm của Mộc Lương Tây rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi cô nghe mà muốn khóc
"Ly hôn?"
Mộc Lương Tây trừng mắt nhìn, tựa hồ phải chỉnh sửa cảm xúc của mình lại một chút: "Ừm, Tiểu Niệm, tớ không phải là loại người như trước giờ cậu vẫn nghĩ, có lẽ quá khứ từng là như vậy nhưng bây giờ không phải nữa rồi. Hiện tại, tớ là người phụ nữ vì mục đích mà không từ thủ đoạn mà thôi, nhưng cũng thật tốt vì cậu không có nhìn thấy một mặt ác độc của tớ. cậu sẽ không biết tớ ác độc cỡ nào, tự tay giết chết con riêng bên ngoài của chồng mình, tự tay phá vỡ hôn nhân của mình, thậm chí còn chuẩn bị phá đứa bé trong bụng của mình... Tớ đã trở thành như vậy đấy nhưng tớ không có hối hận, cám ơn cậu còn nhớ đến tớ, còn quan tâm tớ, tớ hy vọng cậu sống tốt, đừng biến thành loại người như tớ"
Mộc Lương Tây nói xong, trực tiếp cúp điện thoại
Tay nắm di động của Nhâm Niệm không ngừng run rẩy: "Biến thành cái dạng này..." Cô muốn nói phải làm sao bây giờ, tớ cũng biến thành dạng người độc ác khiến người ta chán ghét
Có phải bắt đầu nghĩ đến chuyện cũ? Kết cục cũng rất giống? Mộc Lương Tây yêu Lạc Minh Khải như vậy, nhưng lại tự tay phá vỡ hôn nhân của cô, tình yêu của cô
Chính cô thì sao, cho tới bây giờ cũng là một người giả bộ yếu đuối, từ trước đến nay đều là giả
Thời điểm Chu Gia Trạch trở về, Nhâm Niệm đã ngừng khóc, chỉ là ánh mắt vẫn còn hơi hồng hồng, cô ở một mình suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều chuyện. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, nội tâm của cô bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, nguội lạnh giống như tro tàn
Mi tâm của Chu Gia Trạch nhăn lại, Nhâm Niệm nhìn thứ gì đó trong tay anh: "Không còn thèm nữa, không muốn ăn nữa rồi"
Giờ này, những chỗ bán đậu hủ thúi còn rất ít, anh phải chạy nhiều nơi, đến trước cổng trường đại học nào đó mới mua được, có rất nhiều sinh viên về trễ. Quán nhỏ bên ngoài cũng bày bán đến khuya, chạy nhiều chỗ như vậy nhưng cô chỉ nói một câu: Không muốn ăn nữa
Anh đem những thứ đó đặt sang một bên, nhìn cô hồi lâu: "Làm sao vậy?"
Anh ngồi vào bên cạnh cô, vươn tay muốn sờ mặt cô, nhưng cô đã quay mặt đi. Chu Gia Trạch nhìn tay mình rơi vào không trung, lòng thoáng cô đơn: "Vì sao lại khóc?"
"Con mắt bị ngứa" Cô nghiêng đầu đi căn bản không muốn nhìn anh, lúc này lại quay đầu nhìn anh, muốn nhìn anh cho thật kĩ: "Anh đối với em tốt như vậy, có phải vì cảm thấy mắc nợ em không?"
Đôi mắt anh trợn to lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường: "Em hy vọng thế sao?"
Có lẽ cũng vì nguyên nhân như vậy, anh vẫn hy vọng những chuyện phiền toái sẽ không ảnh hưởng đến mình cho nên sống được ngày nào hay ngày ấy. Nhưng mà ngày đó, khi thấy Thẩm Tâm Dịch ở dưới cổng bệnh viện, theo bản năng anh đoán bọn họ đã gặp mặt, ý niệm đầu tiên của anh không phải sợ Thẩm Tâm Dịch biết được quan hệ thân mật của anh với Nhâm Niệm mà nghĩ đến bộ dạng ẩn nhẫn của Nhâm Niệm trước mặt Thẩm Tâm Dịch, dáng vẻ ủy khuất đó... Đột nhiên, anh cảm thấy rất đau lòng, cực kì đau lòng
Có lẽ Thẩm Tâm Dịch nói đúng, trước kia anh không phải như vậy, nhìn thấy phụ nữ khóc như hoa lê trong mưa thì cảm thấy phiền, bởi vì anh thích những cô gái nhanh nhẹn, tự tin, nhưng bây giờ anh đã thay đổi...
Buổi chiều, trước khi đón Nhâm Niệm đến biệt thự Chu Gia, anh và Thẩm Tâm Dịch có gặp một lần. Có lẽ lúc trước thái độ của anh hơi quá khích cho nên Thẩm Tâm Dịch buông bỏ sỉ diện, trực tiếp chờ ở ngoài công ty của anh
Cô đứng ở bên cạnh xe của anh, cô nói: "Chu Gia Trạch, anh vội vàng đi gặp ai vậy, không rảnh sao, đây chính là không rảnh của anh sao?"
Anh cảm thấy thật mệt mỏi, không muốn tiếp tục kéo dài đề tài này nữa, nhưng không thể nào thoát được: "Em đừng như vậy, trước đây em căn bản sẽ không làm những chuyện này"
"Đúng, em thay đổi, nhưng anh thì sao, anh trở nên càng lợi hại. Em thay đổi như bây giờ là do anh bức em, Chu Gia Trạch anh không làm em thất vọng sao? Tại sao anh có thể đối với em như vậy, em yêu anh như vậy, vì anh mà em không tiếc một mình chịu đau đớn lâu như vậy, anh thi sao, có người đẹp làm bạn, vẫn tiêu dao như thường. ý của anh là trước đây em không phải như thế này, bởi vì em của trước đây đã bị anh bóp chết rồi"
Chu Gia Trạch nhẹ nhàngong khóe miệng, lúc cô bỏ đi, mình đã sống như thế nào chỉ có bản thân mình biết, khi đó hận không thể tìm đến cái chết, cảm thấy tiếp tục sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Khi đó, anh cảm thấy không có gì có thể khiến anh thích thú, bây giờ nhớ lại tựa hồ như đã trải qua một kiếp, lâu đến nỗi anh cần phải nhớ lại, tìm lại. Bởi vì anh từng trải qua cho nên anh cảm thấy mình chưa từng mắc nợ, anh dùng cách của mình để tạm biệt với đoạn tình cảm đó
Khi hoa đang nở rộ, bạn không hái nó xuống, đợi đến khi nó héo úa, tàn phai lại cố chấp hỏi mình, vì sao khi nó nở rộ đẹp nhất lại không nắm bắt cơ hội?
Anh hiện tại phải chịu trách nhiệm với một người phụ nữ khác, người đã cứu vớt anh trong lúc anh tuyệt vọng nhất
Anh không có thói quen đem những chuyện mà mình đã làm ra để so sánh, làm minh chứng cho sự si tình của mình, có lẽ phụ nữ đều thích làm như vậy, nhưng anh sẽ không. Làm vậy càng tự hạ thấp tình cảm của mình
"Đều đã qua rồi, nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì nữa" Anh nhìn cô chằm chằm: "Em nên kiêu ngạo giống như quá khứ, bằng cách sống tốt với một phong thái tốt nhất... Đương nhiên, em cũng nên tìm một người đàn ông tốt, có thể cho em hạnh phúc chứ không phải một người như anh"
Thẩm Tâm Dịch gắt gao trừng mắt nhìn anh: "Tóm lại là mắt anh bị mù hay lỗ tai bị điếc, anh lại vì một người phụ nữ như thế mà đối xử với em như vậy, anh rốt cuộc làm sao vậy, có lẽ anh chưa từng nhìn thấy bộ mặt thật của người phụ nữ đó, anh nhất định không biết ở trước mặt em, cô ấy ác độc và tự tin như thế nào, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí. ở trước mặt anh, chắc là cô ta trưng ra dáng vẻ con cừu nhỏ phải không?"
Chu Gia Trạch ngẩn ngơ, anh nghĩ kì thật phụ nữ không hiểu đàn ông, họ cho rằng đàn ông bị một người phụ nữ khác mê hoặc là vì một vấn đề có tính chất đặc biệt, hay vì vật chất. Thực ra những người đàn ông không có để ý như vậy, ví dụ như một người phụ nữ vừa thủ đoạn và có nhiều thói xấu khác... Đàn ông yêu cầu rất đơn giản, có thể sống qua ngày, đừng làm ầm ĩ, miễn là hài lòng thì phụ nữ có dáng vẻ như thế nào cũng không quan trọng"
Vả lại nếu một người phụ nữ thật có thể hồn nhiên khi cần, nên thủ đoạn thì thủ đoạn. Phụ nữ cho rằng như thế là dối trá thì đàn ông cho đó là sức hấp dẫn của phụ nữ, như vậy mới là người phụ nữ thông minh, biết sắm vai nào trong những trường hợp nào
"Anh đều biết hết, bây giờ anh đang rất vội" Anh không muốn nhiều lời, cũng không muốn nói rõ lý do
"Chu Gia Trạch, anh rời khỏi em, cho dù anh có tìm được người phụ nữ tốt hơn, em cũng sẽ không nói gì, nhưng anh lại tìm loại phụ nữ này... Anh không chỉ làm nhục chính mình mà còn sỉ nhục em"
"Em đừng nói cô ấy như vậy" Động tác mở cửa xe của anh dừng lại một chút: "Tâm Dịch, lúc trước anh yêu em là vì sự hoàn mỹ, hoạt bát, tự tin của em, nhưng hãy nhìn bản thân mình bây giờ, em cảm thấy những thứ đó có còn không?"
Thẩm Tâm Dịch còn muốn nói gì nhưng Chu Gia Trạch đã ngăn cô lại: "Đúng, anh quả thực không biết Nhâm Niệm ở trước mặt em như thế nào, nhưng anh biết ở trước mặt anh cô ấy là người rất nhạy cảm, lại không muốn nói những lời thật lòng. Nhưng dù cô ấy cảm thấy buồn bực, cũng sẽ thức dậy làm điểm tâm sáng, trưa chiều để lấp đầy bao tử của anh, lúc anh khó khăn nhất, cô ấy biết mình không có biện pháp nào để an ủi anh, cho nên cô ấy không nói gì chỉ ngồi đó với anh, cho dù anh có xem cô ấy như người vô hình, hoặc là trong lúc anh làm chuyện có lỗi với cô ấy, cô ấy cũng sẽ không nói: Chu Gia Trạch, trước đây tôi đối xử tốt với anh như vậy, anh như bây giờ không làm tôi thất vọng sao?"
Thẩm Tâm Dịch đứng ở tại chỗ, cô muốn nói, những thứ này cô cũng có thể làm được nhưng cô chỉ sửng sốt một lát, sau đó lái xe rời đi
Quá khứ đã qua rồi, nhưng một khi bạn làm điều gì đó sai lầm ảnh hưởng đến nó, dù đã từng tốt đẹp bao nhiêu, người ta cũng không muốn nhớ lại
Nhâm Niệm không nói thêm gì vẫn đi ngủ giống như mọi khi, nhưng mà lại trằn trọc ngủ không được. Chu Gia Trạch cũng giống như cô, anh không chớp mắt, cảm thấy dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra
Mãi đến khi di động của anh vang lên, anh lập tức nghe điện thoại.
Nhâm Niệm không để ý đến, giả vờ ngủ thiếp đi, chỉ biết anh nhẹ tay nhẹ chân, tiêu sái đi ra khỏi phòng.
← Ch. 38 | Ch. 40 → |