Vay nóng Tinvay

Truyện:Không Thể Ngừng Yêu (Lục Xu) - Chương 38

Không Thể Ngừng Yêu (Lục Xu)
Trọn bộ 43 chương
Chương 38
0.00
(0 votes)


Chương (1-43)

Siêu sale Lazada


Khoảng thời gian gần đây, tần suất Chu Gia Trạch xuất hiện vô cùng cao, buổi sáng đưa cô đi làm, buổi chiều sẽ chờ cô tan ca, nếu như không phải thấy anh nghe điện thoại thoái thác không ít bữa tiệc và lịch trình đi công tác, cô quả thật sẽ nghĩ anh không có việc gì làm. Nhâm Niệm nhìn thấy anh ân cần cũng không biểu hiện thái độ gì. Thực ra, cô càng hy vọng anh đừng xuất hiện, tốt hơn anh lượn lờ trước mặt cô mỗi ngày

Nhưng mà bất luận cô minh kì ám kì anh không cần xuất hiện nhưng anh dường như nghe không hiểu ám chỉ của cô, mỗi ngày cứ xuất hiện theo lẽ thường. hơn nữa hoàn toàn không để ý đến thái độ của cô như thế nào

Lúc Nhâm Niệm tan tầm lại nhìn thấy anh đứng chờ ở chỗ ấy, giống như ngày hôm qua với hôm kia, anh tựa vào bên cạnh xe, chỉ nhìn thấy thân hình thon dài của anh, anh đưa lưng về phía cô, không nhìn thấy nét mặt anh nhưng trên người anh toát ra sự cô đơn dày đặc như vậy. Cô đứng lại một hồi, sau khi tạm biệt bạn đồng nghiệp mới từ từ đi về phía anh. Các đồng nghiệp cười ái muội với cô, mọi người đều biết cô có một người bạn trai: "nhị thập tứ hiếu"

Nếu như là trước đây, có lẽ cô sẽ cảm thấy mình thật hạnh phúc? Đáng tiếc, ngày hôm qua không còn nữa

Khi cô vừa mới đi đến bên cạnh xe, anh đã xoay người nhìn cô một hồi lâu: "Bà nội gọi điện thoại đến, bảo chúng ta cùng đi ăn cơm"

Thanh âm của anh bất giác xuống thấp, không thản nhiên giống như trong quá khứ, mà hàm chứa thăm dò nhàn nhạt, thậm chí sợ cô sẽ cự tuyệt. Anh đột nhiên như thế làm cô cảm thấy không nói nên lời

Loại cảm giác này thật giống như thời điểm đi dạo phố, một người nhìn thấy con búp bê xinh đẹp, cô ấy cực kì thích con búp bê ấy bảo mẹ của cô mua cho, nhưng làm thế nào mẹ cô cũng không đồng ý. Cô vừa khóc vừa giãy dụa, trong lòng vô cùng ủy khuất, sau đó mẹ cô ấy cũng mua con búp bê đó cho cô ấy, rốt cuộc cô cũng đạt được tâm nguyện nhưng không biết vì sao khi có được búp bê lại không cảm thấy xinh đẹp như lần đầu nhìn thấy

Cô nghĩ nếu như ngay từ đầu đều có tâm trạng như vậy thì dù có đạt được ước nguyện thì tâm tình cũng đã thay đổi

Trước đây, cô hy vọng anh đối xử với cô như thế, tôn trọng suy nghĩ của cô, giữa bọn họ luôn luôn ngang hàng, bây giờ tựa hồ đã làm được rồi... nhưng lại không vui vẻ giống như trong tưởng tượng của cô, thì ra trả giá thật nhiều để đạt được thứ gì đó nhưng kết cuộc lại không cảm thấy kiêu ngạo và hạnh phúc như vậy

Cô vẫn cảm thấy khó chịu, không thoải mái

"Ừm" Cô gật đầu rồi lên xe

Thấy động tác của cô, anh dường như rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm

Nhâm Niệm chỉ biết sẽ gặp phải những thứ này, đầu tiên là lúc ăn cơm, trong lúc vô ý Nghê Vân nhắc đến chuyện bọn họ đã quen nhau cũng lâu rồi, có tính đến chuyện kết hôn không, Nhâm Niệm im lặng, Chu Gia Trạch nhìn vẻ mặt của cô đành phải nói bây giờ tạm thời chưa có kế hoạch này. Bầu không khí lại trở nên lạnh lẽo lần nữa, Chu Gia Dao đành phải đứng ra giảng hòa

Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Đầu tiên là Chu Trị An tìm cô nói chuyện, Nhâm Niệm vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía, trước đây bọn họ không có mặt đối mặt nói chuyện với nhau, cô cảm thấy mình đang lo sợ giống như học sinh tiểu học làm sai bị thầy giáo bắt gặp

Chu Trị An nói: "Chuyện của 2 đứa, bố đều biết rõ, cũng không muốn xen vào. Suy nghĩ của những người trẻ tuổi luôn luôn lúc nào cũng khác với suy nghĩ của người già như chúng ta, nhưng bây giờ nhìn thấy 2 đứa như vậy, bố cũng không nhịn được"

Nhâm Niệm chỉ cười cũng không đáp lại

"Chuyện của con bé họ Thẩm, bố mẹ đều biết, trước đây không nhúng tay vào, quả thật có tư tâm. Muốn để Gia Trạch hiểu rõ lòng mình để tránh sau này hối hận. Nó tự quyết định được bởi vì nó không phải là người lỗ mãng, bởi vì nó biết bản thân mình đang làm gì"

"Là bọn con không tốt, còn hại cha mẹ nuôi phải lo lắng nhưng mà có rất nhiều chuyện, trên lý luận là một chuyện, trên cảm nhận lại là một chuyện khác, con nghĩ con cần có thời gian"

Chu Trị An tỏ vẻ thấu tình đạt lý nói: "Bất kể như thế nào, bố cũng phải nghiêm túc nói một câu, Gia Trạch là một người đáng để con phó thác cả đời"

Nhâm Niệm lại lần nữa nở nụ cười

Kế tiếp là Nghê Vân

Nghê Vân trực tiếp nắm lấy tay của Nhâm Niệm: "Ci khác mẹ cũng không nhiều lời, mẹ tin con cũng hiểu được. Mẹ chỉ hỏi con, con có cam lòng không? Con trở về từ nơi xa như vậy không phải là muốn được ở bên Gia Trạch sao? Bây giờ rốt cuộc con cũng đạt được ước nguyện của mình, không lẽ con muốn từ bỏ sao?"

Nghê Vân hỏi những lời này, quả thực Nhâm Niệm chưa từng nghĩ đến, hai chữ cam lòng này có đôi khi thật sự rất phức tạp, cam lòng sao, nếu như kết cục cuối cùng vẫn không được như ý nguyện, vậy thì nên chia tay sớm có phải tốt hơn không?

Đối với những thứ không chiếm được, kì thực mãi mãi không có cách nào hài lòng

Nghê Vân cho rằng cô bị thuyết phục: "Con đã đạt được những thứ con muốn, vậy thì đừng để những chuyện khác làm con phải buồn lòng, con người hà tất phải làm khó dễ bản thân mình. Nhất là phụ nữ, dù sao cũng phải tìm lý do để cởi bỏ những khúc mắc để cho mình có thể có được cuộc sống tốt"

Nhâm Niệm nhìn Nghê Vân nhưng cũng không phản bác lại

Chẳng qua là cô cảm thấy mình có chút khác người, nếu muốn buông tay thì nên dứt khoát để cho mình tự do, có thể làm cho đối phương vui vẻ, nhưng hiện tại, cô chỉ kéo tựa hồ không muốn quyết định gì

Sau đó là bà nội Chu

Bà nội Chu không nói với cô về những lý luận trống rỗng, chỉ bảo Nhâm Niệm dùng canh. Sau khi nhìn cô uống xong mới thở dài: "Bà bảo Tiểu Niệm vì sao lâu như vậy không đến thăm bà, nhất định là tên tiểu tử Gia Trạch lại chọc giận cháu rồi"

Trong lòng Nhâm Niệm có chút áy náy, ngẫm nghĩ hình như đã lâu rồi cô không về thăm bà.

"Là lỗi của cháu, bà nội phạt cháu đi"

"Nha đầu ngốc" Bà nội Chu vuốt tóc của cô: "Nói đi, có phải Gia Trạch lại chọc giận cháu không? Nói với bà nội, bà sẽ làm chủ cho cháu, đánh nó"

Nhâm Niệm che miệng cười: "Chỉ sợ bà nội không nỡ"

"Vì Tiểu Niệm nhà chúng ta, có cái gì không nỡ chứ?"

Thái độ của 2 anh em Chu Gia Dao và Chu Gia Dực rất trung lập, không định tham gia vào chuyện này, chỉ phái Hàn Giai Giai đứng ra làm đại diện. Nhâm Niệm cảm thấy buồn cười, giống như hôm nay bị bom thay phiên nhau oanh tạc, chỉ là cũng không thấy khó chịu như trong tưởng tượng. Khi nói chuyện, bọn họ nhìn sắc mặt của mình mà nói, ngoại trừ cảm thấy kì quái thì những cái khác cũng không tồi.

Nhâm Niệm vẫn rất hâm mộ Hàn Giai Giai, bất luận Chu Gia Dực làm cái gì đều suy nghĩ đến vợ đầu tiên, từ góc nhìn của phụ nữ mà nói, hôn nhân như vậy cũng rất hạnh phúc.

Đứng ở trên ban công, Hàn Giai Giai đưa tới một ly coca, xoay người mặt đối mặt với cô: "Có phải em cảm thấy rất phiền không? Giống như phạm nhân bị thẩm vấn?"

Cô tiếp nhận ly nước: "Kỳ thật nếu chị không nói, em cũng không có cảm giác"

Hàn Giai Giai cười khẽ

Nhâm Niệm uống vào hai ngụm nước: "Hơn nữa, chẳng lẽ chị không phải muốn tiếp tục thẩm vấn em sao?"

Ánh mắt Hàn Giai Giai tự do di chuyển trên mặt cô nửa ngày, ý cười càng đậm hơn

Nhâm Niệm nhún nhún vai.

Hàn Giai Giai vừa xoay người, nhìn bầu trời chằm chằm: "Trước khi quen Gia Dực, thật ra chị có thích một nam sinh, một nam sinh rất nhanh nhẹn"

Nhâm Niệm có phần bị thu hút bởi lời nói của cô

"Mặc dù thành tích học tập của người đó rối tinh rối mù, còn đánh lộn đánh lạo nữa nhưng có thể trở thành... của không ít nữ sinh... Ừm, đối tượng ái mộ, lúc đó tâm hồn giống như bị ma nhập vậy, chị thật sự, thật sự rất thích người đó"

"Sau đó thì sao?"

Hàn Giai Giai cười thần bí: "Anh ấy thổ lộ với chị, em đoán xem kết quả là gì?"

Nhâm Niệm suy nghĩ một lát: "Chị đã cự tuyệt"

Hàn Giai Giai, chị ấy có nhiều ưu khuyết điểm nhưng mà nếu nhìn kĩ, chị ấy thường dùng kết quả để thúc đẩy quá trình, ví dụ như tác phong làm việc của người nào đó không hợp với chị, chị sẽ thẳng thừng không tiếp xúc với người đó nữa... Cô nhìn người nam sinh đó, có thể đoán được không thể cùng nhau đi đến cuối cùng. Nếu như đã như vậy, chị ấy sẽ không làm những chuyện vừa vô dụng, vừa lãng phí thời gian, chỉ vì một đoạn tình cảm không có kết quả

Hàn Giai Giai gật đầu: "Đoán đúng rồi" Chẳng qua là cô ấy nhịn không được thở dài: "Mà bây giờ chị có chút hối hận, hà tất phải suy nghĩ nhiều làm gì, đời người có thể gặp được một người như vậy, chính là một loại may mắn, gặp rồi lùi bước mới là tiếc nuối chân chính"

Một sự tồn tại nguy hiểm như vậy, đủ để thiêu đốt tình yêu của mình, gặp được là may mắn, nếu không gặp được cũng là một loại may mắn khác, chỉ là phải mang theo chút phiền muộn mà thôi!

Nhâm Niệm im lặng

Chu Gia Trạch là người đó sao?

Cô nhắm 2 mắt lại, sau đó chậm rãi mở lời: "Nhưng chị lại quên nói, loại người như vậy không thích hợp thuộc về hiện thực"

Bọn họ chỉ thích hợp ở lại trong hồi ức, nhìn thấy người ấy tưởng rằng người đó có thể thiêu đốt tình yêu của mình, cho dù nhiều năm sau phát hiện thực ra cũng thường thôi, chỉ có ở thời niên thiếu mới xem tình cảm đó là to lớn, là vĩ đại

"Hình như cũng đúng, chỉ có điều dường như phụ nữ chỉ có một loại suy nghĩ, hy vọng người khiến trái tim mình rung động và người kết hôn với mình là cùng một người" Hàn Giai Giai tiếp tục cười nói

Có lẽ vậy, cho nên "cùng" một người mất đi mới khiến mình khó chịu như vậy

Thẩm vấn cuối cùng cũng kết thúc

Chu Gia Trạch đưa cô trở về, cô không muốn đợi ở chỗ này

"Anh cũng không biết ý định của bọn họ..."

"Ừm..." Cô cắt ngang lời anh

Nếu biết anh sẽ không mang cô về nhà, cô biết rõ điểm ấy

Dọc đường đi, họ đều không nói gì

Sau khi trở lại nhà trọ, Nhâm Niệm không có vội vàng đi ngủ, bởi vì ngày hôm sau là chủ nhật, cô đi tìm phim để xem, là một bộ phim kinh dị, cô ngồi ở trên sofa, còn anh ngồi ở chỗ khác

"Em đói bụng" Sau khi phụ đề phim xuất hiện, cô đột nhiên thốt lên một câu

"Em muốn ăn gì?"

"Đậu hủ thúi" Cô nói xong, quả nhiên thấy mày anh nhíu lại, khóe miệng giật giật nhưng không có phản bác, chuẩn bị đứng lên đi ra ngoài mua

Nhìn thấy dáng vẻ của anh, cô vốn định gọi anh lại nhưng vẫn nhịn xuống

Biết anh ghét mùi đậu hủ thúi, lúc bọn họ cùng dạo phố, chỉ cần quán ven đường có đậu hủ thúi, anh đều trốn rất xa, nếu cô muốn đi đường đó thì mày của anh sẽ luôn nhăn lại

Bây giờ anh lại đi mua đậu hủ thúi cho cô

Không hiểu sao, cô cảm thấy mình thích cảm giác như vậy, giống như một ngọn lửa lớn hừng hực bị lũ lụt dập tắt

Đơn giản là cô biết, mấy ngày nay Thẩm Tâm Dịch liên tục tìm anh, anh không có gặp Thẩm Tâm Dịch, Thẩm Tâm Dịch ngay cả mặt anh cũng không thấy, nhưng anh sẽ vì cô muốn ăn mà nửa đêm chạy ra ngoài mua đậu hủ thúi, cảm giác thoải mái ấy làm cho tâm tình của cô càng thêm tốt đẹp.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-43)