← Ch.26 | Ch.28 → |
Chu Gia Trạch và Chu Gia Dao đến những danh lam thắng cảnh nổi tiếng trong thành phố chơi, anh có nói qua với Nhâm Niệm nhưng cô không hề cảm thấy hứng thú nên chọn ở lại nhà trọ. Giao tiếp giữa người với người là một nghệ thuật, cô cảm thấy mình không có thiên phú trên phương diện đó cũng như tự hiểu rõ ràng, cô với Chu Gia Dao đã không còn như ngày xưa nữa, ở cùng nhau chỉ tăng thêm xấu hổ mà thôi, nếu có cô ở đó người khác sẽ không cảm thấy thoải mái, chính cô cũng cảm thấy kì lạ, đó cũng không phải là lỗi gì lớn, không bằng thanh thản ổn định làm việc của mình thì hơn
Chỉ là cô thật không ngờ, hôm nay mình lại phạm một sai lầm, bởi vì nhìn lầm lịch hẹn của người khác cũng không nhìn rõ trong đó là chữ tiền đặt cọc hay là tiền cọc, dẫn đến công ty gặp phải rắc rối không đáng có. Mặc dù vẫn chưa gây họa lớn nhưng cô vẫn tự trách mình, chủ quản biết tiến biết lùi, chỉ mắng cô một chút, bảo cô sau này không nên phạm sai lầm tương tự
Một ngày này trôi qua, tâm trạng của cô không được tốt lắm
Sau khi trở về cũng không có hứng thú ăn cơm, mở TV lại cảm thấy nhân vật trong phim càng xem càng thấy ghét, vì thế tắt TV, người cũng lười nhát ngã thẳng xuống giường, muốn ngủ một lát
Khi mở mắt lần nữa thì trong phòng đã tối đen như mực, cô cố gắng chớp chớp mắt, hình dáng của đồ vật trong phòng cũng trở nên rõ ràng, ngoài cửa sổ tối xanh một mảnh
Có người nắm tay cô, chợt nghĩ đến một người bạn đồng nghiệp gần đây đặc biệt mê một bộ phim Hàn, gặp người nào cũng nhắc nhở: "Thế giới này có ma, cho dù cậu không thấy nó nhưng nó vẫn tồn tại một cách chân thật. Cậu có thể cảm nhận có gió thổi phải không? Đó chính là dấu vết chứng tỏ nó đang tồn tại, có đôi khi cậu có cảm giác có ai đó đang nhìn mình chằm chằm nhưng cậu không nhìn thấy ai, kì thật nó đang nhìn chằm chằm cậu..."
Cả người cô cứng đờ, đầu óc nhanh chóng hỗn độn, tóc gáy toàn thân cũng dựng đứng cả lên
Đèn bỗng nhiên sáng lên, theo phản xạ cô lấy tay che 2 mắt lại
Chu Gia Trạch đứng ở bên giường quan sát cô một lát, thấy sắc mặt cô không tốt, đưa tay sờ trán của cô cho rằng cô lại ngã bệnh, cô rất ít khi ngủ sớm như vậy, lần trước ngủ sớm chính là do bị ốm
Nhâm Niệm thật vất vả mới thích ứng được với ánh sáng, phát hiện là anh, lòng thoáng an tâm
Thấy cô thở dài một hơi, anh bất giác nở nụ cười: "Gặp ác mộng à?"
Mặc dù không phải nhưng cũng không khác gì mấy: "Mơ thấy anh"
Chu Gia Trạch bật cười: "Hiểu rồi, trong mơ của em, nhất định anh đóng vai hiệp sĩ cứu giúp em chứ gì, em không cần cám ơn anh"
Nhâm Niệm âm thầm suy nghĩ, cùng anh bàn luận vấn đề này thật hạ thấp cấp bậc của cô, cho nên bèn từ bỏ. Chu Gia Trạch muốn kéo cô từ trên giường ngồi dậy nhưng cô không chịu, hai người giống như chơi đùa thành nghiện, anh cũng không dùng hết sức, chỉ dùng một tay kéo cô nhưng cô cũng không như ý anh. Cuối cùng, cô dứt khoát trốn ở trong chăn, quấn mình thành một cục giống như cái bánh chưng
Chu Gia Trạch cười, nhìn một đoàn cao ngất: "A, trong chăn có người? Muốn làm gì đây? Anh phải thăm dò thử xem"
Dứt lời anh cũng leo lên giường, nhưng anh không kéo chăn ra lập tức, chỉ dùng một tay kéo từng chút, sau đó nhìn cô bởi vì động tác của anh mà xoay tròn, một đống chăn mền cũng xoay theo
Một lúc sau, có lẽ Nhâm Niệm cũng hiểu mình bị đùa giỡn, sau khi dò xét được phương hướng của anh, thừa dịp anh chưa phát hiện, cô đã bổ nhào cả người lên người anh, áp anh ở dưới thân mình
Chu Gia Trạch dùng 2 tay cố định cô lại, ý cười càng sâu, lại dùng tay kéo chăn, dùng ngón tay nhéo nhéo mặt cô: "Chủ động như vậy, xem ra anh cần phải nỗ lực nha"
Anh nói hết sức ái muội, theo bản năng Nhâm Niệm muốn đứng lên, nhưng anh lại không buông tha cho cô, coi cô như một con cừu nhỏ, đè cô dưới thân mình
Nhâm Niệm nhìn khuôn mặt anh đường nét rõ ràng, vẫn tinh xảo như thế, vẫn tuấn lãng như vậy, chợt mất phản kháng, Chu Gia Trạch kề sát vào cô, đôi môi áp lên môi cô, cô vươn 2 tay đặt ở trên cổ anh, tình cảm kiều diễm vô hạn
Chu Gia Trạch đi theo Chu Gia Dao chơi một ngày, thì mang về cho Nhâm Niệm bánh mì "Mao Mao trùng" làm kỉ niệm, Nhâm Niệm nhìn chằm chằm khối bánh mì hồi lâu. Trước đây cô đã từng nhắc đến, cô rất thích ăn loại bánh mì này, nguyên nhân không phải vì bơ kẹp ở trong, cô bảo bánh mì có nhân hương vị rất ngọt làm người ta cảm thấy ngấy, nhưng bánh không nhân lại khiến người ta cảm thấy ngọt mềm, nhất là khi đầu lưỡi chạm vào ruột bánh, vừa trắng mịn vừa thơm mùi sữa. Thật không ngờ anh lại nhớ, chỉ là cô lại làm bộ làm tịch ghét bỏ một chút: "A, lại là cái này sao?"
Chu Gia Trạch cũng không nói gì, chỉ trơ mắt nhìn cô ăn, còn tốt bụng rót cho cô một ly nước, gần đây đồ uống của cô rất lộn xộn, nguyên nhân là tóc của cô rất dầu, mỗi ngày cô đều gội đầu, bạn đồng nghiệp cảm thấy rất kì lạ, lúc cô nói chuẩn bị mua dầu gội Đỗ uyệt trị dầu thì các đồng nghiệp đề nghị tốt nhất không nên như vậy, dầu gội đó sẽ đó sẽ làm khô tóc, cách tốt hơn là cô nên bổ sung nhiều nước, và nên ít uống những đồ uống này nọ, vì thế cô chấp nhận lời đề nghị đó
Chu Gia Trạch hết sức phối hợp với đồ uống của cô
Cô ngồi ăn bánh mì, anh lại ngồi nhìn cô ăn, cô càng cảm thấy cảnh tượng này quái dị nói không nên lời
Sau khi ăn được một nửa, cô nhìn Chu Gia Trạch chằm chằm, bốn mắt nhìn nhau
Lúc này, dường như anh mới cảm thán, sờ sờ bụng của mình: "Anh đói..."
Vẻ mặt hết sức đáng thương: "Chưa ăn cơm tối còn vận động cao độ làm tiêu hao thể lực nữa..."
Nhâm Niệm thử đưa nửa ổ bánh mì của mình đến, anh lại nghiêm nghị kháng nghị: "Anh muốn ăn cơm, anh muốn ăn cơm"
Cuối cùng, Nhâm Niệm phải xuống giường đi nấu cơm cho anh, cô quay đầu phát hiện anh giống như đại thiếu gia, ngồi bắt chéo hai chân, chơi di động
Vừa nhìn thấy cảnh này, tâm thật không cam lòng.
Nhâm Niệm làm 2 món, một canh, tài nghệ nấu nướng của cô cũng không tệ lắm, nhất là làm những món ăn đơn giản, hương vị rất ngon miệng, phức tạp một chút thì làm không được, nhưng những món ăn gia đình đều không thành vấn đề
Đối với phương diện ăn uống, Chu Gia Trạch cũng không quá kén chọn, món ăn cao cấp anh đã ăn nhiều rồi, hơn phân nửa là ở những bữa tiệc xã giao, ngược lại anh lại thích ăn những món ăn gia đình hơn
Nhâm Niệm vừa ăn một nửa bánh mì, lúc này chỉ ăn chừng nửa bát cơm cùng với anh. Ngoài cửa sổ sớm đã tối đen, ban đêm không có sao, dù sao vẫn có vẻ vô cùng u tĩnh, rèm cửa sổ nhẹ nhàng đong đưa, cô lại liên tưởng đến những gì mình nghĩ trước đó. Cảm thấy bây giờ một chút gió cũng khiến cô sợ hãi, thật sự giống như lời nói, có ma tồn tại sao?
Ngọn đèn màu xám trắng như tỏa ra làn sương trắng. Lúc đầu ngọn đèn rất sáng, cô chịu không được nên tự mình mua bóng đèn về đổi, khi đi mua thì rất thích nhưng lúc đổi bóng đèn lại nhát gan không dám. Anh nhìn thấy cô do dự, hỏi rõ nguyên nhân thì chau mày nhìn cô: Tại sao em có thể ngốc như vậy chứ!
Giọng điệu ghét bỏ như vậy làm cho cô bất giác cảm thấy buồn cười
Lần đầu tiên cảm thấy bị ghét bỏ cũng không phải là một chuyện xấu
"Ngây ngô cười cái gì" Chu Gia Trạch vừa ăn cơm, nhân tiện nhìn cô một cái: "Thành thật khai báo, nghĩ tới cái gì không lành mạnh phải không?"
"Anh mới không trong sáng ấy, những chuyện em nghĩ đều cực kì trong sáng" Cô vội vàng phản bác
Chu Gia Trạch thấy cô dễ dàng bị kích động như vậy, càng thêm hứng thú trêu chọc: "Vậy em đang nghĩ chuyện gì lành mạnh thế... Là mị lực của anh bị giảm sút hay là em không bình thường, đó là một vấn đề rất đáng để suy nghĩ sâu xa"
Anh vừa nói vừa giả vờ ra vẻ đứng đắn
Nhâm Niệm mím chặt môi: "Em đang suy nghĩ, anh quá tự mình đa tình rồi, còn tự cho mình là đúng..."
"Như vậy không sao?"
Trên mặt anh vẫn còn mang theo ý cười, nháy mắt với cô mấy cái: "Vậy em còn thích?"
Cô cúi đầu: "Thị lực em không được tốt nên cũng không còn biện pháp nào khác"
Chu Gia Trạch cảm thấy rất ủy khuất: "Tại sao em có thể nói thị lực em không tốt, anh mới được xem là ánh mắt không tốt đây này, nếu so sánh với anh thì thị lực của em còn tốt chán"
Anh cười vô cùng đáng đánh, Nhâm Niệm chuẩn bị để lại dấu vết trên người anh, anh vừa nhìn thấy lập tức chạy thoát. Nhâm Niệm liền đuổi theo, Chu Gia Trạch lại chạy, lại trốn...
Khi an tĩnh lại, Nhâm Niệm nằm trong lòng Chu Gia Trạch, nghe tiếng tim anh đập hữu lực, điều này luôn khiến cô thấy yên ổn: "Nếu như có thể mãi như thế này thì tốt quá"
Cô lắng tai chờ nghe anh trả lời, lại nghe tiếng hô hấp đều đều của anh, cô biết anh đã ngủ rồi không khỏi ôm anh chặt hơn, cô hy vọng chỉ như bây giờ, không cần có bất kì thay đổi gì, không có sai lầm gì, bọn họ mãi mãi như vậy
Chu gia
Chu Gia Dao nằm ở trên giường, trong phòng rất trống trải, Chu Gia Trạch cùng cô đi ra ngoài chơi, bọn họ giống như hồi lúc nhỏ, nói cười vui vẻ, không có nhắc đến bất kì chuyện gì không thoải mái. Cô đột nhiên nhớ đến hồi còn bé, bọn họ cũng nói cười như thế, chẳng qua là khi đó không có quá nhiều cảm xúc, vì thế những kí ức lúc thơ bé càng trở nên quý báu
Đã trải qua những tháng ngày khác nhau mới có thể phiền muộn như vậy, bao giờ cũng cảm thấy căm phẫn, tự hỏi tại sao mình không vạch trần những người xấu, chán ghét những kẻ ác. Hiện tại xem tivi, chỉ biết theo dõi nội dung của tác phẩm, cho dù chán ghét những người đóng vai phản diện, nhưng là ai cũng sẽ có kết cục, dù là tốt hay xấu
Lúc này, tiếng chuông di động reo lên có phần vang dội, cô cầm lấy điện thoại
"Chị Tâm Dịch"
Cô lộ ra nụ cười, cô chờ cuộc điện thoại này, chờ đến khi mọi việc được giải quyết xong xuôi đã lâu lắm rồi, cô không nén được nụ cười: "Chị nên nghỉ ngơi nhiều, bây giờ cơ thể đã cảm thấy khỏe hơn chưa?"
Cô vẫn nắm chặt di động, mãi đến khi đi vào vấn đề kia
"Gia Dao, chị muốn về nước sớm một chút"
Trong thanh âm của Thẩm Tâm Dịch, hàm chứa kích động và vui mừng, giống như một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng, giờ đã được giải thoát liền lập tức muốn bay về với cuộc sống tự do
"Nóng ruột như vậy sao? Hay là tĩnh dưỡng thêm một khoảng thời gian nữa"
"Chị chờ không được nữa rồi, chị muốn về nước, gần đây anh của em sao rồi?"
Chu Gia Dao cầm di động nhưng nhịn không được cười khổ:
"Anh ấy khỏe lắm, tốt đến không thể nào tốt hơn"
Thẩm Tâm Dịch còn nói cái gì đó nhưng cô không nghe được chỉ cẩn thận nói:
"Chị Tâm Dịch, chị rời đi cũng gần 1 năm rồi, trong khoảng thời gian này, anh em không ngừng nổi điên, đã từng xảy ra tai nạn xe cộ, bây giờ cuộc sống của anh ấy rất an ổn... Anh ấy đã xảy ra rất rất nhiều chuyện, nhưng hiện tại mọi chuyện không còn như xưa nữa, chị có từng nghĩ..."
"Gia Dao, em biết vì sao chị phải rời xa anh ấy. Lúc ấy, chị cứ nghĩ mình sẽ chết mất, mà anh ấy cũng chuẩn bị cầu hôn với chị, chị sợ anh ấy chịu không nổi đả kích này, chị hiểu anh ấy là người rất dứt khoát. Chị sợ anh ấy sẽ làm ra những chuyện không thể tưởng tượng được, cho nên mới định rời đi. Nếu chị cứ đi như vậy, là chị chủ động nói lời chia tay, có lẽ anh ấy sẽ rất hận chị, cũng sẽ không đau khổ như vậy. Nếu như chị còn có cơ hội được sống, không phải ông trời đã cho bọn chị cơ hội sao? Gia Dao, bây giờ chị đã có được cơ hội này, chị sẽ nhanh chóng trở về"
Chu Gia Dao nhìn cuộc gọi đã kết thúc
Cô cười cười, ném di động xa một chút, dù sao đều là chuyện cũ của người khác, chuyện cũ rồi cũng sẽ phải có kết cục, càng rối rắm lo lắng chỉ khiến mình thêm bất an mà thôi.
← Ch. 26 | Ch. 28 → |