← Ch.25 | Ch.27 → |
Sau khi Nhâm Niệm truyền nước biển xong, cả người thư thái hơn nhiều, ít nhất đầu cũng không còn đau như trước. Chu Gia Trạch vẫn luôn đỡ cô, cảm giác giống như cô là một người bệnh yếu ớt, vô lực, phải dựa vào anh. Cô muốn nói bệnh của mình cũng không nghiêm trọng như vậy nhưng cách làm của anh rất khoa trương, cô suy nghĩ một chút rồi không nói gì nữa. Cô có thể cảm nhận được sự vững vàng trên người anh nên đêm nay cũng không cô tịch nữa, đèn đường bệnh viện lu mờ, ảm đạm, thưa thớt bóng người, cô thoáng dùng sức nắm lấy cánh tay của anh, lòng trở nên kiên định không ít
Trước đây, cô chỉ có thể cô đơn quấn mình ở trong chăn, đầu óc hỗn độn, chỉ có thể mệt mỏi xua đuổi sự khó chịu trong cơ thể, nằm đợi bình minh kế tiếp bắt đầu. Bây giờ, cuối cùng cô cũng không còn một mình trong đêm tối, cũng không cần tự mình nhắm mắt lại ép buộc bản thân đi vào giấc ngủ, càng không cẠhốt hoảng
Cô muốn nói cảm ơn nhưng lại không nghĩ sẽ nói, khóe miệng mang theo ý cười, chứng tỏ bây giờ tâm tình của cô không tệ
Bọn họ ở cửa bệnh viện gọi xe về dưới khu nhà trọ, sau khi xuống xe, cô níu tay anh không rời, bảo anh ngồi xổm xuống cho cô leo lên lưng anh để anh cõng cô lên lầu
Sau khi Chu Gia Trạch đi vào thì oán trách một trận: "Quả nhiên là hai đãi ngộ, trước đây em đau lòng anh, yêu thương anh, bây giờ lại sai anh như nô dịch"
Trong lòng Nhâm Niệm rất tốt, cũng không tính toán với anh, tay ôm lấy cổ anh, không ngừng vẽ vòng tròn trong ngực, mỗi một tầng lầu bọn họ lên, ngọn đèn phát sáng hơn một chút, đèn đường mờ tối nhưng cũng không chói mắt. Cô tựa đầu vào vai của anh:
"Điều này nói lên anh đang bất mãn với em sao?"
"Chỉ là bất mãn thôi sao? Em không phát hiện trong lòng anh đang dâng trào ngọn sóng bất mãn mãnh liệt sao?"
"Anh còn nói nữa em sẽ cắn anh"
Cô đặt miệng ở trên vai của anh, ý bảo cô sẽ làm như vậy thật
Chu Gia Trạch im lặng nở nụ cười: "Hóa ra anh đã nuôi một... Ưm... Ưm..."
Anh cười mà không nói làm cho cô thở gấp, lấy tay bịt mũi của anh. Chu Gia Trạch nghẹn một hồi, nhịn không được phải dùng miệng hô hấp.
"Ai, ai, ai... Mưu sát anh, em cũng chỉ có thể cô độc suốt quãng đời còn lại thôi"
Cô buông tay mình ra: "Cóc ba chân tìm không được nhưng đàn ông hai chân thì ngoài đường có đầy"
"Nhưng sẽ không có người nào làm em yêu sâu sắc bằng anh"
Thanh âm tự tin như vậy phát ra từ miệng anh không làm cô cảm thấy phản cảm, thậm chí vì phần tự tin kia mà tim cô đập rộn lên, cô càng ôm anh chặt hơn, cười không nói chuyện
Đúng vậy, em phải đi nơi nào tìm được người khiến em yêu sâu sắc như anh
Ngày thứ hai, Nhâm Niệm với Chu Gia Trạch cùng nhau trở về Chu gia, hôm qua bởi vì cô ngã bệnh làm cho Chu Gia Trạch không có trở về, cô rất lo lắng. Nhưng bọn họ lại không hề không vui, mà ngược lại còn hỏi thăm bây giờ cô cảm thấy như thế nào, cô nói chỉ bệnh vặt, lúc này, mọi người mới ngừng hỏi thăm sức khoẻ của cô
Đã thật lâu, Nhâm Niệm không gặp Chu Gia Dao, tuổi của các cô cũng ngang nhau nên mọi người luôn cố gắng để hai người ở cùng một chỗ, bảo Nhâm Niệm hãy đi với Chu Gia Dao nhiều hơn, cô ấy vừa mới trở về, có nhiều thứ cũng không rành lắm
Nhâm Niệm nhìn Chu Gia Dao, dáng dấp cũng không thay đổi gì nhiều nhưng khí chất lại thay đổi rất nhiều. Trong quá khứ, Chu Gia Dao là người hồn nhiên, hoạt bát, thường đưa ra rất nhiều ý kiến, nhưng hiện tại Chu Gia Dao tựa hồ đã trầm ổn hơn, ngay cả nụ cười cũng mang theo vài phần xa cách, cảm giác này hơi giống với dáng vẻ của Chu Gia Trạch khi đối diện với người khác
Bây giờ trong lòng cô, Chu Gia Dao như một người khác, cảm giác phiền muộn nhàn nhạt truyền đến, nơi ngực trái hơi đau đớn
"Vẫn còn thói quen này sao?" Cô chủ động mở miệng, đến gần bên cạnh Chu Gia Dao: "Hôm qua tớ muốn về đây nhưng mà sức khỏe không được tốt"
Chu Gia Dao cũng quan sát Nhâm Niệm hồi lâu, lúc này gật gật đầu:
"Không tồi, dù sao cũng trở về nhà của mình, cậu không có việc gì thì tốt rồi, lúc nào đến cũng không quan trọng"
Chu Gia Dao ném cho Nhâm Niệm một cây vợt, ý bảo cô đánh vài hiệp
Hồi nhỏ, các cô cũng thường thích đánh cầu lông với nhau, sau đó có nhiều người gia nhập hơn, kĩ thuật của cô rất kém nhưng khi đó các cô đánh cầu, người khác sẽ cố gắng tiếp cầu của cô cũng không quan trọng thắng thua
Đã rất nhiều năm, Nhâm Niệm chưa từng chạm qua cây vợt, kĩ thuật của Chu Gia Dao cũng dần dần trở nên chuyên nghiệp, Nhâm Niệm cảm thấy hiện tại mình chính là người mới, người mới chỉ có thể nhặt cầu. Hơn nữa, cho dù Chu Gia Dao đi nhặt cầu, hơn phân nửa là do Nhâm Niệm đánh lệch hay đánh thấp hơn.
Đã không giống như hồi trước, bây giờ chỉ tiếp vài phát cầu... Mà ánh mắt cô trở nên hoảng hốt
Lúc Nhâm Niệm lại đi nhặt cầu lần nữa, Chu Gia Trạch đi tới trước mặt cô, lấy cầu và vợt trong tay cô rồi đưa tay sờ sờ đầu cô như đang an ủi, Chu Gia Trạch xoay người nhìn em gái của mình:
"Em chơi cầu như vậy à? Tìm người dễ bắt nạt làm gì, để anh tiếp chiêu"
Anh cười nói lời này, vẫn chưa có bất kì thâm ý gì, Chu Gia Dao lại cười cười, cô vốn muốn nói: "Ai nói chỉ có phụ nữ hướng ngoại, kì thực đàn ông càng hướng ngoại hơn" Lời nói đến bên miệng lại nuốt ngược trở về
Nhâm Niệm ngồi ở một bên, nhìn cao thủ bọn họ quyết đấu, chí ít đối với cô mà nói bọn họ là cao thủ rồi Ra tay rất chuẩn xác, nhanh và linh hoạt, tiếp cầu rất nhanh chóng và mạnh mẽ, một người đánh nhiều hơn chụp, hơn nữa lại hoàn toàn không phải là hưng phấn hữu nghị bình thường
Cô vốn không có bao nhiêu hứng thú nhưng cũng bị hấp dẫn đến nở nụ cười
Thỉnh thoảng, Chu Gia Trạch không có tiếp cầu sẽ chống vợt lại, ánh mắt ra hiệu với Nhâm Niệm, Nhâm Niệm cũng rất biết phối hợp đi nhặt cầu cho anh
Chu Gia Dao cũng phát hiện thời điểm lúc bắt đầu Chu Gia Trạch còn rất cố gắng đánh, bây giờ chỉ cần cầu bay về phía không xa Nhâm Niệm, Chu Gia Trạch sẽ không tiếp cầu mà đứng ở tại chỗ nhìn cô nhặt cầu
Chu Gia Trạch cũng không có phát hiện, chẳng qua là khi nhìn thấy Nhâm Niệm nhặt cầu cho anh, dáng vẻ giống như cô dâu nhỏ bị người ta khi dễ, anh cảm thấy rất buồn cười, trong lòng cũng mềm mại không ít
Sau khi đánh được mấy giờ, Chu Gia Trạch và Chu Gia Dao cũng có chút mệt mỏi nên ngừng lại
Chu Gia Dao nhìn anh của mình: "Còn cần phải nâng cao nha?"
"Anh không tham gia bất kì trận thi đấu gì, có thể duy trì được trình độ như vậy cũng là khá lắm rồi, đừng yêu cầu cao như thế"
Chu Gia Trạch cười cười với em gái của mình, sau đó đi về phía Nhâm Niệm
Chu Gia Dao lớn hơn Nhâm Niệm 10 tháng, tuy học cùng cấp nhưng khác ban, tuổi hai người cũng tương đương. Nhâm Niệm và Chu Gia Dao đứng ở ngoài ban công trên lầu 2, cách mặt đất không cao nhưng có thể nhìn thấy toàn cảnh trong sân, hồi đó hai người cũng thường đứng cạnh nhau như vậy, khi đó cảm thấy rất tùy ý, bây giờ cảm thấy bầu không khí hơi kì lạ
Chu Gia Dao tựa hồ cũng nhớ đến rất nhiều việc, lúc trước Chu Gia Trạch thường dạy kèm cho cô ấy, Nhâm Niệm cũng tới... Khi đó không có nghĩ nhiều như vậy, bây giờ khi nghĩ lại...
"Cậu bắt đầu thích anh của tôi từ khi nào?" Giọng nói của cô ấy rất nhẹ như là chỉ thản nhiên hỏi. Tuổi tác càng lớn, lập trường lại càng khác, cũng không cần thiết phải cố gắng đi tìm hiểu lựa chọn của người khác và nảy sinh địch ý không cần thiết
Nhâm Niệm khẽ ngẩng đầu nhìn cô, cười cười có vẻ hơi lung túng
Nhưng Chu Gia Dao không có miễn cưỡng, hai tay chống ở trên lan can: "Còn nhớ lúc nhỏ chúng ta cùng nhau xem phim vào dịp Tết không?"
Khi đó thích xem không phải là mấy đài nổi tiếng như bây giờ mà thích xem đài địa phương, đến dịp Tết âm lịch, người ta sẽ phát một số phim điện ảnh, Chu Gia Dao cùng nhau xem phim, nữ chính được xưng là người đẹp trong giới cổ trang
Nhâm Niệm và Chu Gia Dao đều thích nữ phụ bên trong phim nhưng cuối cùng nam chính và nữ chính ở bên nhau, nữ phụ bị mù rời khỏi
Lúc ấy, Nhâm Niệm và Chu Gia Dao nhìn nhau, Chu Gia Dao nói: "Mặc dù tớ thích nữ phụ này nhưng tớ càng thích kết cục hiện tại, nam chính nên ở bên nữ chính, như vậy mới viên mãn"
Nhâm Niệm nhìn về phía Chu Gia Dao, cảm thấy bây giờ cô nhắc đến bộ phim điện ảnh mang theo một cảm xúc khác nhưng mà nhất thời cô vẫn đoán không ra
"Tôi thích kết cục viên mãn như vậy, lúc xưa như vậy, bây giờ cũng vậy" Chu Gia Dao nhàn nhạt thở ra một hơi
Sắc mặt Nhâm Niệm biến, Chu Gia Dao giống như cô, chứng kiến quá trình Chu Gia Trạch và Thẩm Tâm Dịch yêu nhau, đều hy vọng chuyện xưa của bọn họ có thể giống như đồng thoại, vì thế sự xuất hiện của Nhâm Niệm trở thành người phá hoại, ít nhất ở trong lòng Chu Gia Dao là như vậy, nhân vật như Nhâm Niệm không nên xuất hiện trong câu chuyện đồng thoại này
"Chúng ta đều biết rất rõ, chuyện đồng thoại đều là gạt người" Nhâm Niệm xoay người lại tìm cớ rời khỏi
Khi cô xuống lầu, vừa vặn đụng phải Chu Gia Trạch đang lên lầu, Chu Gia Trạch nhìn cô, vừa mới chuẩn bị mở miệng thì cô đã thu hồi tầm mắt, rất nhanh đi xuống lầu
Chu Gia Trạch cảm thấy cô rất khó hiểu nhưng cũng không suy nghĩ nhiều mà tiếp tục đi lên lầu, nhìn thấy Chu Gia Dao đứng ở trên ban công, lập tức đi tới
"Đi xuống ăn cơm đi"
Chu Gia Dao không có đáp lại, Chu Gia Trạch suy nghĩ một chút mới lại mở miệng: "Vừa rồi em và Nhâm Niệm đã nói gì?"
Chu Gia Dao xoay người, dựa lưng vào trên lan can, ánh mắt chớp chớp: "Sợ em bắt nạt cô ấy sao?"
"Biết nói sao đây"
Chu Gia Trạch cảm thấy lời vừa rồi của mình cũng có hơi quá đáng, lập tức cười cười
"Anh ba, anh thật sự chuẩn bị ở cùng một chỗ với Nhâm Niệm sao?"
"Em nói vậy là có ý gì?"
"Không có ý gì, chỉ có điều cảm thấy anh chơi đùa có phần hơi quá"
Nếu như là người khác, căn bản không cần phải để cho người trong nhà biết, sau này có thể chia tay nhưng Nhâm Niệm thì không thể
Chu Gia Trạch nhíu mày, vấn đề này... Không phải anh chưa từng nghĩ qua, anh không phải là một người theo chủ nghĩa lãng mạn, hơn nữa cũng là một người ích kỉ nhưng lúc ấy anh đã nghĩ như thế nào? Khi ở Thái Lan nghe Nhâm Niệm nói với anh những lời đó, trái tim anh cảm thấy bi ai, anh không phải là một người dễ dàng bị người khác làm cho rung động nhưng khi nghe Nhâm Niệm nói những lời đó, cũng chỉ muốn anh hiểu được lòng cô, cô không có kiên cường như trong tưởng tượng của anh, cô lúc nào cũng bất an
Những lời nói đó cũng không ảnh hưởng sâu đến anh nhưng điều tác động sâu sắc đến anh chính là nét mặt của Nhâm Niệm, thất vọng quyết tuyệt mang theo tuyệt vọng, làm cho anh bức thiết muốn giữ chân cô lại. Cho nên anh đã giữ cô lại, ấn cô ở trên giường, thay vì nói là tự tôn của đàn ông nổi loạn, anh biết mình muốn giữ chân cô và không cho bản thân mình đường lui
Bắt đầu từ giây phút ấy thì anh đã biết, chính mình đã không còn đường lui nữa rồi
"Anh không có đùa giỡn"
Anh mở miệng nói, vẻ mặt của Chu Gia Dao lại thất vọng vài phần: "Nếu như chị Tâm Dịch trở về thì sao?"
Chu Gia Trạch nhíu mày không nói lời nào
Chu Gia Dao tới gần anh: "Nếu như chị Tâm Dịch có nỗi khổ tâm mới rời xa anh thì sao?"
Chu Gia Trạch cảm thấy buồn bực khó hiểu: "Gia Dao, anh muốn em hiểu một chuyện, cô ấy là người chủ động chia tay, không phải anh"
Bất luận là nguyên nhân gì, kết quả như thế nào, anh không hề nợ Thẩm Tâm Dịch, ít nhất trong chuyện này người khác không có tư cách dùng thái độ như anh nợ Thẩm Tâm Dịch để đối xử với anh, bất luận là ai cũng không có tư cách.
← Ch. 25 | Ch. 27 → |