Truyện:Không Thể Khống Chế Khoái Cảm Cấm Kỵ - Chương 14

Không Thể Khống Chế Khoái Cảm Cấm Kỵ
Trọn bộ 28 chương
Chương 14
Muội sắp bị huynh thao hỏng rồi (H nhẹ)
0.00
(0 votes)


Chương (1-28)

Triệu Uyển Như cảm thấy khắp 𝖙𝒽·â·п †·ⓗ·ể giống như không còn là mình nữa, 🎋♓-𝑜-á-ℹ️ 𝐜-ả-m như sóng triều bao trùm lên toàn bộ, 𝖉â_𝐦 huyệt không tự chủ gắt gao cắn nuốt lấy côn th*t, vô cùng khẩn thiết, giống như rất sợ hắn sẽ г-ú-† 𝐫-𝖆 ngoài. Một màn câu dẫn này khiến ca ca càng thêm dùng sức, đại nhục bổng bên trong ra sức mà đỉnh lộng, đem ⓓụ_𝐜 ѵ_ọռ_ⓖ của hắn tiến tới hoa tâm nàng.

Triệu Uyển Như cả người đều tê dại, т.ⓗ.ở ⓗổ.ⓝ ♓.ể.𝐧 ngửa đầu, dâng lên môi thơm: "A a a....... Ca ca....... Ca ca nhẹ một chút, Uyển Uyển sắp bị huynh thao hỏng rồi."

Triệu Viêm không thể ngờ, tiểu muội yêu kiều của hắn thế mà lại thốt ra những lời ⓓ-â-𝐦 đ-ã𝓃-g như vậy! 🌴𝖍â-𝓃 𝐭-𝒽-ể hắn căng chặt, bàn tay to nắm lấy đôi bồng đào mạnh mẽ mà xoa nắn. Dương cụ thô to bị nàng siết càng thêm chặt chẽ, hắn biết muội muội đây là lại sắp tới rồi.

"Ngoan, ôm chặt ca ca......"

Hắn gắt gao ôm nàng, mãnh liệt đem 𝐝ụ●🌜 ✔️ọ𝐧●𝐠 chính mình lấp đầy tiểu nộn huyệt, 𝐡ц·𝐧·ⓖ 𝐡ă𝖓·ɢ trừu sáp, không ngừng xuyên xỏ, từng cái đưa đẩy từng cái đỉnh lộng đều làm Uyển Như 𝖙𝐡●â●ռ 🌴ⓗ●ể rã rời, nàng ⓣ_𝒽_ở ♓ổ_п ⓗể_ռ: "A a a....... Ca ca....... Chậm một chút ca ca....... . A....... Uyển Uyển sắp bị ca ca thao hỏng rồi......."

"Sẽ không chơi hỏng đâu, ca ca cũng không nỡ, ca ca chỉ làm muội sung 𝖘ướ●𝐧●ⓖ thôi....... ."

Triệu Viêm tách mở hai đùi ngọc của nàng, lộ ra miệng huyệt hồng hồng phấn nộn, hắn cúi xuống nhìn đại nhục bổng của chính mình từng nhịp từng nhịp cắm sâu vào tiểu muội muội, cảnh tượng quá 🎋·í·🌜·♓ ⓣ·♓í↪️·h khiến giác quan lẫn thần kinh hắn ⓡ⛎_𝐧 гẩ_γ.

Triệu Uyển Như đã ⓢướ𝐧_ɢ tới mức chịu không nổi, cả người treo ở trên người hắn, theo hắn luật động mà không ngừng mà loạng choạng.

Từng nhịp lại từng nhịp.

Sau khi cắm sâu tới mấy chục nhịp nữa hắn mới giải phóng ◗ụ_𝒸 𝖛_ọ_ռ_ɢ của mình vào trong †𝒽â_𝓃 ✞_𝐡_ể nàng.

Triệu Uyển Như hoàn toàn không chịu được, cứ như vậy mềm nhũn ngã vào trong lòng hắn, khi Triệu Viêm cúi xuống ♓·ô·ռ nàng, nàng cũng không cảm nhận được, chỉ cau mày như thể mệt lắm rồi.

Nàng thật sự mệt mỏi.

Ngày thường là một tiểu cô nương được ca ca chăm sóc, chịu không được khổ, chịu không nổi mệt.

Làm sao chịu được va chạm ✞.ⓗâ.ⓝ †h.ể mãnh liệt đến như vậy.

Triệu Uyển Như nặng nề dần chìm vào giấc ngủ.

Nàng không hề hay biết, ngay khi nàng vừa mới nhắm mắt, Triệu Viêm đã đem nàng ôm vào trong 𝓃●ℊ●ự●c, nhìn nàng thật lâu, thật lâu.......

Hắn vốn định bế nàng đi rửa ráy sơ qua, nhưng nhìn đến bộ dáng mệt mỏi không chịu nổi của nàng, trong lòng liền không nỡ, cho nên tự mình đi lấy một chậu nước tắm rửa trước. Lúc rửa ráy nhìn xuống, còn thấy trên thân côn th*t lớn vẫn còn lây dính ɱá_⛎ trinh của muội muội, hắn càng cảm thấy mình đúng là một tên cầm thú.

Triệu Viêm rửa mặt qua một chút rồi lại tự tay mang một chậu nước ấm vào phòng, muội muội vẫn chưa tỉnh cho nên hắn đành phải giúp đỡ nàng rửa sạch. Đến khi rửa đến hạ thân, tuy rằng đã đi vào rất nhiều lần, nhưng lúc hắn dùng tay tách mở môi â●ⓜ h●ộ, ngón tay vẫn là không tránh được 𝓇u.n 𝓇ẩ.y.

Nơi tư mật của nàng hơi hơi sưng, đều là do bị hắn làm.

Hắn thử nhẹ chạm vào, nàng liền không thoải mái co rụt lại.

Triệu Viêm sợ làm đau nàng nên chỉ đành dùng tay múc nước rưới lên tiểu nộn huyệt rửa sạch sẽ.

Khi mọi thứ đã xong, hắn lại leo ⅼê_𝓃 ɢ_ⓘ_ườ𝐧_𝖌, ngồi bên cạnh nhìn nàng chăm chú.

Triệu Uyển Như xinh đẹp tinh tế, khi còn nhỏ vẫn thường thích chạy theo sau hắn, miệng lẩm bẩm gọi ca ca ca ca. Hắn cũng đặc biệt yêu thương tiểu muội muội dễ thương này, mỗi lần ra ngoài đều phải tìm những món đồ thú vị mang về cho muội muội. Các huynh đệ xung quanh đều trêu chọc hắn là một kẻ cuồng sủng muội muội, nhưng thật ra hắn cũng chẳng quan tâm lắm.

Sủng muội muội thì có làm sao?

Hắn thích, hắn thấy vui là được.

Có điều ai mà ngờ tới, hắn có ngày sủng muội muội đến mức sủng nàng đến tận giường.

Triệu Viêm vươn tay gạt tóc mai còn vương trên trán nàng, cúi xuống ♓ô-п 𝒽ô-𝖓-, một hồi lại đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài.

Chương (1-28)