Ch.02 → |
Ánh mắt ở bên trong phòng từng chút từng chút mở ra tia sáng yếu ớt, kèm với mí mắt dùng sức mở ra mà bị nhè nhẹ đau đớn, từng cái đồ vật bên trong phòng rơi vào tầm mắt, trần nhà trắng như tuyết, tường trắng như tuyết, rèm cửa sổ trắng như tuyết...
Cuối cùng ánh mắt cũng dừng ở trên khuôn mặt hoảng hốt lo sợ của một tiểu y tá, một cơn đau nhức giống như xé rách chui vào tủy não của anh, rốt cuộc ngửi được mùi nước sát trùng ghê tởm này trong không khí.
"A!" Đau đớn kịch liệt làm Doãn Trạch Vũ nằm ở trên giường, từ trạng thái hỗn độn trước đó lập tức kéo trở lại thực tại.
Từ bài trí cùng hoàn cảnh yên tĩnh bên trong phòng bệnh xem ra, đây là phòng Vip của bệnh viện, từng cơn cảm giác đau đớn khiến Doãn Trạch Vũ chuyển sự chú ý qua chân quấn băng gạc treo ở trước mắt mình, anh khẽ cắn môi, hai tay ôm đầu, ngón tay đụng đến một góc trên trán, anh mới biết được đầu của mình quấn một băng gạc vải!
Khẽ rên rỉ một tiếng, anh nhắm hai mắt lại, chỉ có suy tưởng mới có thể để cho anh làm rõ tất cả ý nghĩ.
Trời mưa, tai nạn xe cộ... Cuối cùng anh nghĩ tới, trên đường về nhà, một chiếc ô tô vọt tới xe của anh, cả người anh mang theo xe lăn xuống đồi, về phần vì sao anh có thể may mắn được cứu, anh hoàn toàn không biết gì cả.
Nhưng anh nhớ rất rõ, cái khuôn mặt trong chiếc ô tô tăng tốc xông tới phía của anh, là hung hăng dữ tợn muốn đưa anh vào chỗ chết, tuyệt đối là không có ý tốt.
"Đây là nơi nào?"
Doãn Trạch Vũ vùng vẫy ngồi dậy, bởi vì động tác quá lớn, vết thương trên người dường như là nứt ra, không thể chịu đựng được loại đau đớn bứt rứt này, anh vươn tay nhấc lên cốc nước bên cạnh nện vào cửa, ly thủy tinh liền vỡ đầy trên đất, tiểu y tá sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải làm sao, khiến Doãn Trạch Vũ càng tức giận hơn.
"Cút..." Khuôn mặt u ám, anh biết mình giờ phút này nhếch nhác, nhưng phản ứng của tiểu y tá càng khiến anh bực mình hơn, so với một người chướng mắt tồn tại trước mặt, anh càng muốn một mình mình yên tĩnh hơn.
"Bảo cô cút! Điếc sao?"
"Oa..." Tiểu y tá khóc lóc chạy ra cửa, khi rời khỏi vẫn không quên đóng cửa, mà anh thì co ro ở trên giường trầm ngâm suy tư.
Mặc dù là một đầu đeo băng gạc, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến diện mạo lạnh lùng của anh, phát họa rõ ràng đường cong lập thể ngũ quan, mặc dù bởi vì phẫu thuật khiến cho sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt, nhưng khóe miệng này như ẩn như hiện quét một nụ cười, làm cho người ta vĩnh viễn đoán không ra ý nghĩ thực sự của anh.
Anh thân là tổng giám đốc tập đoàn Vũ Trụ, đích thực là dựa vào một phong cách hành sự làm cho người ta đoán không ra, dẫn dắt cả tập đoàn nhảy một cái trở thành ngành nghề đầu rồng, anh chỉ là luôn phát huy lời dạy của cha đối với anh, nắm giữ cuộc sống của chính mình. Cá lớn nuốt cá bé, đặc biệt là ở trong cạnh tranh thương nghiệp, ở trong ngành nghề anh là người thủ đoạn cay độc, cho nên sau lưng tồn tại không ít kẻ địch.
Mặc dù tình trạng bị người hãm hại thường xuyên xảy ra như vậy, nhưng tính cảnh giác của anh rất cao, vẫn là lần đầu để cho người ta đạt được. Đương nhiên, chẳng qua là lúc này để cho anh chịu chút nổi khổ da thịt, mạng sống không lo, nhưng cũng đủ trở thành một lỗ hỏng trong cuộc đời của anh, cha quất roi dạy bảo anh, hiện tại tình hình này của anh...
Trước tiên anh phải liên lạc với cha, nhưng ngoại trừ thân thể nằm ở trên giường không thể động đậy, anh còn phát hiện trong phòng bệnh không có bất kỳ phương tiện truyền tin nào liên lạc với bên ngoài...
"Chết tiệt! Bệnh viện rác rưởi gì đây?" Anh cúi đầu thầm mắng một câu, nhìn xung quanh phòng bệnh vắng lặng, tầm mắt của anh dời đến rèm cửa sổ tung bay, ánh nắng chiếu vào trái lại khiến người ta cảm thấy có sự ấm áp xa không thể chạm.
Cửa phòng bệnh "xôn xao" một tiếng bị đẩy ra, cùng cửa sổ đối lưu gió thổi bay rèm cửa, phát ra tiếng vang vi vu, ánh nắng cũng càng chói mắt hơn.
Một tiểu y tá đang bưng khay thuốc đi tới, đối với tiểu y tá đã khóc chạy đi, rõ ràng người này bình tĩnh hơn nhiều, cô bước nhẹ nhàng bước vòng qua những mảnh vụng, đi đến trước mặt anh.
Anh ngước mắt nhìn cô, rơi vào tầm mắt của anh đầu tiên là một đôi mắt sáng trong suốt, làm cho tim anh đập thình thịch, nhưng anh cho rằng đó chỉ là một ảo giác, nhíu mày, liền khôi phục ngạo mạn trước sau như một.
Có lẽ ở trong lòng của cô là rất rõ về nguyên nhân và hậu quả của đống lộn xộn đầy đất này, cho nên có thể thản nhiên, nhưng rõ ràng là anh rất khó chịu, bởi vì xâm nhập của cô, quấy nhiễu yên bình của anh.
"Bệnh nhân cần tiêm." Cô cầm lấy ống kim, trên mặt cười yếu ớt.
Doãn Trạch Vũ nghĩ thầm, chẳng lẽ cô ta không nhận thấy được người này ở trước mặt của cô lúc này rất tức giận?
"Đợi lát nữa bác sĩ tuần phòng sẽ tới, tình trạng thân thể của anh đã ổn định, nhưng cần ở lại viện theo dõi, không có chuyện gì, sẽ rất nhanh khỏe." Cô kéo lên tay áo của anh, chuẩn bị giúp anh tiêm.
Từ khi anh hiểu chuyện tới nay, đã không tiếp xúc qua thứ đồ chơi ống kim này, nhìn vài giọt thuốc nước tràn ra từ lỗ kim, anh khinh thường kéo xuống ống tay áo lạnh lùng nói: "Không cần!"
"Không thể không tiêm, đầu anh va chạm bị thương, chân trái gãy xương, nếu như không tiêm sẽ có uốn ván, hậu quả khó lường." Cô hết sức chuyên chú nhìn kim tiêm, cái miệng nhỏ không ngừng động khuyên bảo.
"Cô có biết cô rất phiền hay không, loại thủ thuật lừa gạt trẻ nhỏ này, đừng dùng ở trên người của tôi!" Doãn Trạch Vũ bực mình muốn xoay người nằm xuống, không ngờ lại liên lụy đến vết thương, đau đến anh khẽ nguyền rủa một tiếng, nhíu chặt mày.
"Bệnh nhân xin phối hợp một chút, không nên cử động là tốt rồi." Vừa dứt lời, Doãn Trạch Vũ cảm thấy cái quần bị vén lên, sau đó là một cảm giác nhoi nhói, đầu ngón tay của tiểu y tá chết tiệt kia, đặt nhẹ ở phía trên vị trí có thể gọi là chỗ tư mật, làm anh giận dễ sợ.
"Không sao." Cùng với cây kim rút ra, trên mặt của tiểu y tá lại hiện ra nụ cười yếu ớt, hai lúm đồng tiền nhỏ lại càng say lòng người, nhưng anh không có lòng dạ nào thưởng thức, Doãn Trạch Vũ anh chưa từng có qua chật vật như vậy, đây hoàn toàn không phải là tác phong của anh!
"Không phải là nên đánh cánh tay sao? Vì sao đánh... Cái mông của tôi!" Rõ ràng là có một cảm giác bị tổn thất, để cho anh lời vừa tới miệng nhịn không được nói ra.
"Vừa rồi tôi nhớ lầm." Tiểu y tá le lưỡi, làm cho người ta cảm thấy cho dù cô đánh sai nơi, cũng là việc rất nhỏ.
"Cô bất cẩn như vậy, bệnh viện này của nhà cô mở sao?" Trên mặt anh đủ lạnh khiến cho chung quanh đóng băng.
"Tôi chỉ là đùa thôi, vốn là..."
"Cô đem tính mệnh của bệnh nhân ra đùa?" Anh ngắt lời cô, giọng điệu trở nên hung hăng.
"Không phải không phải!" Cô vội vàng xua tay, mới biết được trò đùa mình bày ra lớn rồi, người ở trước mặt, thực sự quá đáng sợ, quá nghiêm túc, quá hà khắc, cô vốn là muốn thay Tiểu Phỉ báo thù bị anh dọa khóc, một cái trò đùa quái đản nho nhỏ, không nghĩ tới anh nghiêm túc, thực sự sẽ làm cho cô đánh mất bát cơm.
"Thật sự xin lỗi." Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cô vội cúi đầu xin lỗi.
"Có di động không?" Giọng nói của anh đều đều truyền tới.
"Hả?" Cô cảm thấy bất ngờ trợn to hai mắt nhìn anh.
"Hỏi cô có di động không? Cho tôi mượn một chút!" Anh ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt sắc bén, khiến cô vội vàng dời đi tầm mắt.
Người đàn ông này thực sự là một tảng băng, tay cô chậm rãi luồng vào túi...
Ánh mắt lạnh lùng của anh, rất bình tĩnh nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô, cho dù là một ánh mắt biến hóa, cũng rơi vào tầm mắt của anh.
Cô thực sự là đủ xinh đẹp, cũng đủ đặc biệt, trang phục y tá màu trắng, lại không che giấu được đường cong lung linh hấp dẫn của cô, làn da của cô rất trắng, trên mặt chỉ trang điểm nhàn nhạt, son nước trên cánh môi có lẽ là vì nói quá nhiều lời nói mà phai màu, nhưng lại ửng một chút sáng bóng tự nhiên. Tay cô sờ soạng ở trong túi một hồi, sau đó nhíu mày, lông mày của cô rất đẹp, dưới đôi mắt trong suốt của cô, còn có cái mũi cao thẳng như bạch ngọc.
Mà làm cho anh không thể tưởng tượng nổi chính là, trên thân thể cô lại tản ra một mùi làm cho anh bó tay với cô, không biết vì sao, có một loại xa lạ lại nhè nhẹ rung động không thể giải thích giống như là bò đang...
"Thế nào? Không mang di động?" Anh khơi cao mày nghi hoặc hỏi.
"Chúng tôi không được phép mang di động, tôi quên..." Vẻ mặt cô bất đắc dĩ muốn mà chẳng giúp được.
"Đi lấy cho tôi!" Anh lạnh lùng ra lệnh.
"Oh..." Cô xoay người một cái, định đi.
"Chờ một chút." Doãn Trạch Vũ nhẹ giọng nói.
"Còn có chuyện gì?" Cô quay người lại.
"Tới đây." Mặc dù toàn thân bị thương, nhưng vẫn không chút nào che đậy luồng khí thế áp người kia của anh, cô chậm rãi bước đi thong thả đến trước mặt của anh.
Anh vươn tay tới trước ngực của cô, làm cô giật mình, đang muốn lùi về phía sau thì anh lại bắt được bảng tên trước ngực cô.
"Đường Gia Nghê." Anh nhíu nhíu mày, nhớ kỹ tên trên bảng tên, như là làm xong cô muốn chuồn đi thì, cho dù lật cả bệnh cũng phải sẵn sàng bắt được cô.
Cuối cùng cô nhẹ nhàng mà thở phào một cái, phập phòng trước ngực chạy không khỏi cặp mắt sắc bén của anh.
"Tôi đi đây." Cô xoay người liền đi, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
"Bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm, hiện tại, sẽ giúp anh ta kiểm tra một chút, tin rằng dưới sự hết lòng chăm sóc của chúng ta anh ta sẽ sớm hồi phục.
Viện trưởng dẫn toàn bộ bác sĩ khoa chỉnh hình của viện ùa vào trong phòng Vip này, khiến Đường Gia Nghê bên cạnh nhất thời không có chỗ nào tiến lui, đành phải đứng sang một bên, vẻ mặt vô tội nhìn bệnh nhân lai lịch không nhỏ trên giường kia.
Người đàn ông dẫn đầu toàn thân hơi thở lạnh lùng, giày Tây, bình tĩnh và dè dặt, lại lộ ra trận trận lạnh lùng.
"Cha..." Doãn Trạch Vũ nhìn thấy bóng dáng cha mình, cũng không chú ý tình trạng của bản thân muốn chấn chỉnh ngồi dậy.
"Con không nên cử động!" Doãn Chí Hãn ý bảo con trai nằm xuống, quay đầu nói chuyện với bác sĩ trưởng bên cạnh: "Có thể tiến hành xuất viện không?"
Doãn Chí Hãn quá hiểu rõ con trai mình, không gian độc lập tương đối phù hợp hơn với nó, bệnh viện người đến người đi không tiện cho tĩnh dưỡng của nó.
"Ừm, việc này có lẽ..." Viện trưởng hiểu rõ tình trạng bị thương của Doãn Trạch Vũ, di chuyển trên phạm vi lớn không thích hợp lắm.
"Cha, con không muốn nằm viện." Từ nhỏ Doãn Trạch Vũ đã không thích nơi người đến người đi thế này, mặc dù là ở trong phòng bệnh đơn, nhưng mà thỉnh thoảng những tiểu y tá nhược trí này làm cho anh phiền lòng.
"Được, cha sẽ sắp xếp." Doãn Chí Hãn trấn an con trai, sau đó thương lượng biện pháp với viện trưởng.
Đường Gia Nghê bên cạnh nhẹ nhàng mà thở phào một cái, nếu như anh ta xuất viện, vậy chị em bọn họ sẽ không cần ngày ngày nơm nớp lo sợ làm việc.
"Để cho cậu ấy trở về dưỡng thương là tốt, nhưng mà cuộc sống sinh hoạt cá nhân thường ngày của cậu ấy gặp khó khăn, tốt nhất là Doãn tiên sinh mời một y tá riêng cho cậu nhà." Viện trưởng đề nghị nói.
"Không cần phiền phức như vậy, liền cô ta đi, nhanh làm xuất viện chút!" Đầu ngón tay thon dài của Doãn Trạch Vũ chỉ về phía Đường Gia Nghê, đồng loạt ánh mắt ở chung quanh nhìn đi nhìn lại Đường Gia Nghê, trợn to hai mắt nhìn bệnh nhân lai lịch bất minh trước mặt, trên mặt là một vẻ mặt khóc không ra nước mắt.
Đường Gia Nghê không biết là dưới vẻ mặt người khác là đang hâm mộ đố kị hay là vui sướng khi người gặp họa, đi theo sau lưng người bệnh Doãn Trạch Vũ "Đặc biệt quý trọng" kia, chui vào trong chiếc xe siêu sang trọng.
Chỉ là toàn thân cô mặc quần áo y tá, cùng Doãn Trạch Vũ mặc quần áo bệnh nhân nằm ở bên cạnh, cũng có vẻ không ăn khớp với hoàn cảnh chung quanh.
Cô liên tiếp thấp thỏm, mà anh ta, lại an an ổn ổn ngủ thiếp đi.
May mà anh ta ngủ, vẻ mặt cũng không có ngông cuồng, lạnh lùng hà khắc như lúc tỉnh, lúc này có tia nhu hòa, làm cho cô nhịn không được vừa nhìn lại nhìn.
Trong khoảng thời gian ba ngày anh ta hôn mê ở bệnh viện, các đồng ngiệp thảo luận sôi nổi, nói anh ta là đẹp trai đến lóa mắt, như là mỹ nam từ trong phim thần tượng đi ra, nhưng mà không nghĩ tới sau khi anh ta tỉnh lại, toàn thân lại tản ra mùi nguy hiểm, làm cho người ta muốn tới gần mà không dám tới gần, giống như một ác ma.
Khóe miệng Đường Gia Nghê nở một nụ cười, trái lại cô bất kể anh ta hung ác thế nào, nguy hiểm thế nào, chẳng qua là ba tháng sau này, cô không thể cùng bạn trai Đoạn Minh gặp mặt, quan hệ của bọn họ nhất định sẽ càng trở nên bế tắc hơn, lần đầu tiên cô cảm thấy có một số việc thực sự là lực bất tòng tâm, cô không biết nên làm thế nào giải quyết ổn thỏa, chỉ có trước tiên làm tốt công việc trước mắt.
Xe lái vào một khu biệt thự sang trọng, dừng lại ở gần ngưỡng cửa trên bãi đất trống, cô xuống xe, một nhân viên hộ lý trên chiếc xe đi lại nâng Doãn Trạch Vũ từ trên buồng xe xuống, cô đi theo phía sau, đi vào căn nhà to như thế.
Đợi đến khi nhân viên hộ lý và tài xế của anh đều rời đi chỗ khác, trong phòng trống rỗng chỉ còn lại có hai người bọn họ.
"Tôi khát nước." Anh nằm ở trên giường được thiết kế đặc biệt có thể di chuyển, treo một chân bị thương, đang xem thị trường chứng khoáng.
Không lâu sau, cô cầm một ly nước đưa cho anh ta, "Bệnh nhân cần chú ý nghỉ ngơi nhiều, anh như vậy đối với thân thể không tốt."
"Tôi mệt, buồn ngủ thì tự nhiên sẽ nghỉ ngơi." Anh chuyên tâm nhìn những con số chi chít trên màn hình computer.
"Anh căn bản chính là một cỗ máy làm việc." Cô bỏ lại Doãn Trạch Vũ không đếm xỉa đến, ngồi trở lại trên sofa bên cạnh.
"Ánh sáng quá mạnh, kéo màn cửa một chút." Anh lại quay sang chuyên chú nhìn màn hình computer.
Cô đứng dậy, đi đến trước sửa sổ sát sàn, giơ tay lên kéo màn cửa ở trên.
Mà anh, chỉ là lơ đãng nhìn lướt qua, trong lúc đó nhìn thấy quang ảnh trùng điệp cân xứng bóng lưng, đường cong cơ thể có loại đẹp mông lung.
"Không phải là cô muốn một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ mặc bộ quần áo y tá này chứ?" Thấy cô kéo xong màn cửa, không còn ánh nắng mặt trời mãnh liệt chiếu vào, tâm tình của anh tốt hơn rất nhiều.
Cô mê mẩn liếc mắt nhìn toàn thân trên dưới của mình một lượt, trên mặt lộ ra một nụ cười nghịch ngợm, "Buổi tối đi ngủ thì không cần mặc."
Ch. 02 → |