← Ch.01 | Ch.03 → |
"Rất chuyên nghiệp." Khóe miệng anh lại là nụ cười mê chết người.
"So với anh kém xa." Cô lơ đãng một câu.
"Đây là làm tổn thương tôi ư, hay là khen tôi?" Anh không chút để ý hỏi.
"Anh cứ nói đi?" Cô ngồi ở trên sofa, chờ anh ra lệnh.
Đại thiếu gia này, không biết vì sao nhất định phải chọn trúng cô, vốn là nhân viên y tá của bệnh viện đã không đủ, nếu như thiếu cô, nhất định là những đồng nghiệp khác càng bận rộn hơn, mà quan trọng nhất là cô còn chưa có nói một tiếng với Đoạn Minh, chờ giờ cơm tối, bất kể như thế nào cô cũng phải gọi một cú điện thoại.
Nhìn đồng hồ treo trên tường, thời gian cũng không còn sớm, cô đứng dậy.
"Thời gian không còn sớm, anh nên ăn cơm uống thuốc."
"Trong tủ lạnh cái gì cũng không có, nếu đã đói bụng tự mình gọi điện thoại bảo bên ngoài đưa đến."
"Nhưng mà... Anh là người bệnh, làm sao có thể ăn những thứ không dinh dưỡng?"
"Làm ơn, là cô đã đói bụng cũng không phải là tôi?"
"Vậy anh sẽ không ăn sao?"
"Tôi đói bụng sẽ tính toán."
"Anh thực sự là một con quái già!"
Đường Gia Nghê bấm điện thoại, định để cho siêu thị đưa nguyên liệu nấu ăn tươi mới đến đây, cô cũng không muốn đêm hôm khuya khoắt chạy đi tìm thức ăn cho anh ta.
"Đúng rồi, nếu để cho siêu thị đưa đồ đến, cô bảo người ta đưa đến đầu đường là được, không cần nói địa chỉ cụ thể cho nhân viên vận chuyển." Doãn Trạch Vũ dặn dò.
"Tại sao?" Cô mở to hai mắt tò mò nhìn anh.
"Tôi không muốn có người làm phiền tôi." Anh một bộ điềm nhiên như không có việc gì.
"Làm ơn, chẳng lẽ người ta đưa nguyên liệu nấu ăn đến đây, còn phải nhớ đến anh, ngày ngày đến nhìn anh sao?" Đường Gia Nghê tức giận lớn tiếng kêu la.
Người đàn ông này thực sự là lo lắng quá mức!
"Đúng vậy, tôi có tiền lại đẹp trai, không loại bỏ khả năng này, nếu như đưa hàng hóa là một người lái xe obasan, tôi không muốn bị phiền chết!" Anh nói xong đạo lý hiển nhiên, hoàn toàn không để ý Đường Gia Nghê quả thật là nên vì chảnh chọe của anh mà buồn nôn.
Một giờ sau, Đường Gia Nghê ra chỗ hàng cây xanh đầu đường ở khu biệt thự, tiếp nhận một túi nguyên liệu nấu ăn lớn từ trong tay người lái xe hàng đồng thời đưa tiền mặt cho người lái xe, quay đầu lại đằng đằng sát khí đi về phía biệt thự.
Cố chủ đáng ghét này của cô lại không có tiền mặt, ngay cả tiền đồ ăn đều phải cô đến cấp!
Ở trong phòng bếp đánh phá suy nghĩ cả nữa ngày, cuối cùng cô làm mấy món ăn sáng, đưa đến trước mặt Doãn Trạch Vũ, lúc này, cô thật là thiết thiết thực thực cho rằng, anh ta là một người ẩn cư trăm phần trăm, ngay cả người giúp việc cũng không mời một người!
"Này, cô không đút tôi, tôi ăn thế nào?" Anh nhìn đồ ăn đủ cả màu sắc hương vị trước mặt, không thể không đối với cô lau mắt mà nhìn, nhưng mà chưa có thử qua, anh cũng không dám có kết luận.
"Anh bị thương là ở chân, cũng không phải là tay!" Cô bất mãn bĩu môi với anh.
"Nhưng mà dù sao tôi cũng là bệnh nhân, nếu như động thủ không chú ý lại làm cho vết thương cũ tái phát thêm, cô cũng không muốn cả đời ở lại chỗ này với tôi chứ."
Mặc dù bụng đói kêu vang, nhưng cô không cách nào kháng cự lại thế bức người này của anh ta, rất không vui cầm lấy thìa.
May mà anh ta ăn cơm thực sự rất nghiêm túc, không nói thêm gì, chỉ một ngụm một ngụm ăn hết đồ ăn.
Nhìn bộ dáng anh ăn cơm nghiêm túc, cô thật muốn thưởng cho anh ta một cái ôm thật chặt, nhưng mà nghĩ đến ngày thường anh bá đạo như vậy, cô lại thu lại tâm tình của mình, quyết định không cần đối tốt với anh ta như vậy.
Cô nhanh chóng ăn cơm xong thu dọn bát đũa, sau đó trốn ở nhà bếp gọi điện thoại cho Đoạn Minh, nhưng mà đầu kia tắt máy.
Lúc này Doãn Trạch Vũ lẳng lặng ngồi ở trong phòng khách, ngoại trừ anh bị thương trên đầu, vết thương khâu trên đùi, thì gãy xương trên bắp chân là tương đối nghiêm trọng, ngoại trừ không thể cử động như thường, cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Nhìn bóng dáng màu trắng kia loanh quanh ra ra vào vào, không biết tại sao, vậy mà ở ngày đầu tiên anh biết cô, liền để ý cô như vậy, đôi khi trong lúc bận rộn đồng thời liếc nhìn cô, có khi ánh mắt của cô và anh sẽ giao nhau thì không nghi ngờ ý tốt cười một cái, có khi lại gặp một người như có vẻ đăm chiêu.
Anh thành thạo điêu luyện ở trong đám phụ nữ, nhưng mà đối với cô, trong lòng anh chỉ có một cảm giác, cô thực sự rất thú vị!
"Tôi mệt." Doãn Trạch Vũ tắt đi laptop, duỗi lưng mệt mỏi một cái.
"Tôi đẩy anh trở về phòng nghỉ ngơi." Cô đứng dậy, kim giờ của đồng hồ treo tường đã chỉ đến chín giờ, trễ như thế cô cũng không phát hiện.
"Nghĩ ngơi? Tôi muốn đi tắm!" Anh mãnh liệt kháng nghị.
"Anh tắm thế nào, hiện tại trên người của anh có thương tích, có lưu lại vết thương phẫu thuật, không thể thắm nước!" Đường Gia Nghê hoàn toàn không chịu được cố tình gây sự của anh.
Bằng không cô bảo tôi ngủ thế nào? Trên người có mùi nước sát trùng chết tiệt kia, thúi chết!" Anh bực tức đầy bụng.
"Tôi có thể giúp anh lau người, thay quần áo sạch sẽ, nhưng không thể thắm nước." Cô cảm thấy anh ngang ngược không hiểu chuyện rất khó hầu hạ.
"Vậy tóc thì sao?" Anh gãi gãi đầu, không gội đầu anh rất khó chịu.
"Anh không cần đem sự chú ý đều tập trung ở trên tóc thì được rồi, bây giờ tôi đi chuẩn bị một ít nước lau thân thể cho anh." Đường Gia Nghê xoay người liền đi.
"Chờ một chút! Hiện tại tôi đây muốn đi toilet làm sao bây giờ?" Doãn Trạch Vũ bất đắc dĩ quay lại chủ đề.
Hai tay cô liền trải ra, trở lại trước giường bệnh đỡ anh dậy, từng bước từng bước khó khăn bước vào toilet.
Cô thân cao 1m63, anh cao hơn cô gần một cái đầu dìu đỡ khá khó khăn, nhưng cô cắn môi, cố gắng chống đỡ sức nặng của anh, sợ anh sẽ té ngã.
Cánh tay của Doãn Trạch Vũ khoát lên vai cô, được cô dìu đỡ dùng chân phải còn khỏe từng bước một bước đi vào toilet. Cô cẩn thận từng li từng tí mà giữ cánh tay của anh, tay kia thì ôm eo của anh, anh hơi cúi đầu, liền có thể nhìn thấy cô chăm chú đến mức đỏ bừng mặt, còn có một nốt ruồi giọt lệ đẹp mắt.
"Ngày thường cô đều giúp bệnh nhân đi toilet?" Anh tò mò trêu ghẹo cô.
"Ngày thường lười biếng đi? Để cho tiểu y tá khác làm sao?" Anh biết rõ cô đang tức giận, nhưng cô sẽ không vứt bỏ anh không để ý tới, cho nên rất yên tâm mà tiếp tục trêu ghẹo cô.
"Chúc mừng, anh là người đầu tiên." Đường Gia Nghê không có nhìn anh, tức giận trả lời.
"Bệnh nhân khác đều trực tiếp dùng cái bô, chỉ có anh rất sĩ diện!" Cô vẫn đang cật lực đỡ anh, thở hổn hển nói.
Nhìn trán cô thấm ra mồ hôi làm ướt vài sợi tóc mái của cô, trên mặt ửng đỏ một đường trượt đến cổ, còn có xương quai xanh mê người, xuống chút nữa, tầm mắt của anh chuyển qua rãnh ngực nhỏ hẹp trắng như tuyết...
Tim của anh hơi bị chấn động, vội vàng dời đi tầm mắt hốt hoảng, ngăn lại thất thường của mình, sau đó lần đầu tiên vì ý nghĩ của mình cười nhạo mình.
Vậy mà lại có cảm giác động lòng với một người phụ nữ... Qua lại hết thảy phụ nữ, chẳng qua là công cụ anh cần thỏa mãn mà thôi, anh thực sự hoài nghi mình phải chăng bị thương không nhẹ, xem ra còn phải tái khám một lần nữa.
Nhưng tay của anh, bởi vì muốn vịn được chắc chắn mà nắm chặt đầu vai của cô, làm cho thân thể của anh nổi lên phản ứng nào đó...
"Anh tự tiện đi, tôi đi ra ngoài một chút." Đường Gia Nghê dìu anh đến trước bồn cầu, xoay người liền đi.
"Này!" Ngay tại thời điểm cô xoay người, Doãn Trạch Vũ đưa tay bắt lấy cổ tay của cô.
"Còn muốn như thế nào?" Cô mới không muốn tiếp tục ở trong này để cho anh có bất kỳ cơ hội giễu cợt nào với cô.
"Dù sao cũng đã ở trong này, chờ một chút thuận tiện giúp tôi lau người, ở trong này." Doãn Trạch Vũ cố tình nhấn mạnh.
Nơi này có nước chảy, dù sao cũng làm cho người ta cảm thấy thoải mái hơn so với cô cầm một chậu nước tái sử dụng.
"Được." Cô gật gật đầu, đi ra ngoài và đóng cửa lại cho anh.
Năm phút sau, Đường Gia Nghê giúp anh cởi áo, cơ ngực và cơ bụng vạm vỡ của anh làm cho người ta hơi khâm phục.
Cô điều chỉnh nhiệt độ nước, dùng khăn lông nhè nhẹ lau sạch cho anh, nước nóng ở trong toilet bốc hơi thành sương mù, cách sương mù, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cô, nghiêm túc lau mặt cho anh, lau người, rửa tay, rửa chân, một người phụ nữ làm những việc này cho một người đàn ông, tất cả có vẻ như chuyện đương nhiên.
Nhưng bọn họ cũng chẳng phải quan hệ trai gái, mà là quan hệ thuê mướn.
Nghĩ đến đây, Doãn Trạch Vũ thu hồi lại cảm giác kỳ diệu này của mình, có lẽ là cô độc quá lâu, đối với một tiểu y tá cũng để ý như vậy, anh cười tự giễu.
"Cười cái gì?" Cô lau khô giọt nước trên người cho anh.
"Không có gì, cảm thấy cô rất tận tâm." Anh vươn tay, chỉnh sửa mái tóc rối loạn cho cô một chút, một động tác vô ý, làm cho anh ý thức được mình vượt qua khuôn phép.
"Đúng rồi, ngày đó tôi bị thương đưa đến bệnh viện, tình hình là như thế nào?" Anh vội vàng nói sang chuyện khác.
"Toàn thân là màu, hôn mê nghiêm trọng." Cô dìu anh đứng lên.
"Ai đưa tôi đến?" Anh nghi hoặc hỏi.
"Tôi cũng không rõ lắm, nhưng tình hình của anh thế này xem như là trong cái rủi có cái may." Cô một tay dìu anh, tay kia thì lấy quần áo sạch, nhưng bất ngờ trượt chân, lôi kéo cánh tay anh, cô nặng nề mà nhào vào trong lòng anh.
Thân thể mềm mại của cô ở trong ngực trần trụi của anh, chỉ có anh cảm giác được thân thể của mình đột nhiên giống như là muốn nổi lên một phản ứng cháy bỏng, cái loại cảm giác này là mãnh liệt muốn cô. Anh không biết phải chăng mình bụng đói vơ quàng, nhưng mà cô thực sự mang lại cho tim của anh cảm giác cuồng loạn.
Có thể là vải vóc gợi cảm hoặc là nội y đã cám dỗ anh miễn dịch, lúc này trang phục hấp dẫn tương đối thu hút anh, nhưng anh biết rất rõ thời cơ chưa chín mùi.
"Anh có thể buông tôi ra..." Giọng nói của cô rất thấp, có vài phần ngượng ngùng, anh cúi đầu, mới biết được tư thế lẫn nhau là ái muội như vậy.
Đường Gia Nghê cúi đầu mặc xong quần áo cho anh, giúp anh di chuyển từng bước từng bước đi về phía giường.
"Không phải là cô xấu hổ chứ?" Doãn Trạch Vũ nhìn cô không nói tiếng nào, ngược lại càng cảm thấy thú vị hơn.
"Tôi xấu hổ? Mới sẽ không." Cô hơi ngửa đầu bĩu môi.
"Nhưng rõ ràng vừa rồi cô đỏ mặt." Anh một bộ nghiêm trang nói.
"Tôi là đỏ mặt thay anh." Cô không chút nghĩ ngợi giận anh, nhưng vừa dứt lời, hai người lại ngầm hiểu lẫn nhau nhìn nhau một cái.
"Tôi mệt." Doãn Trạch Vũ ngáp một cái.
Đường Gia Nghê tắt đèn đồng thời đóng cửa lại cho anh, "Buổi tối có chuyện, thì anh gọi tôi."
Bận rộn một ngày, Đường Gia Nghê tắm rửa sạch sẽ, nằm thoải mái trên giường lớn mà Doãn Trạch Vũ an bài ở phòng khách cho cô.
Điện thoại di động của cô quay số điện thoại của Đoạn Minh, không biết bao nhiêu lần, người trong lòng của cô, giống như bị mất tích, cùng cô mất đi liên lạc.
Cô không biết thích một người phải chăng nhất định có thể toàn tâm toàn ý trả giá, nhưng anh đối với cô thật sự rất không nghiêm túc, mặc dù có đôi khi cô lại sinh ra ý nghĩ muốn từ bỏ, nhưng cô vẫn không thể thay đổi được thói quen muốn tìm anh ta.
"Nếu như có thể từ bỏ thói quen nhớ anh ta thì tốt rồi... Nhưng thích một người, là cảm giác của đáy lòng, không phải tùy tiện là có thể từ bỏ, nhất định không phải là một thói quen đơn giản như vậy." Cô nói mớ.
Cô lật người, ánh mắt sáng ngời chớp trong bóng tối, trằn trọc trở mình, cuối cùng mơ mơ màng màng thiếp đi.
Những tia nắng đầu tiên vào sáng sớm xuyên thấu qua màn cửa màu hồng rơi ở trên mặt của Đường Gia Nghê, sáng sớm gió thổi nhẹ qua, đã lâu cô không có cảm giác ngủ thoải mái như thế này. Ngồi dậy, cô cơ hồ quên mất mình ở nơi nào, buổi tối cũng quên mất phải thưởng thức, bố trí của căn phòng này nhìn giống như cung đình Tây Phương, làm cho cô cảm giác mình xuyên qua nhiều thế kỷ.
"Đẹp quá!" Cô nhẹ giọng thán phục.
Bàn trang điểm khắc hoa, ghế dựa khắc hoa, ngay cả cái chăn ở trên người mình, cũng là gấm hoa rực rỡ, tản ra làn hương thơm ngát, lưu luyến ở trong ảo mộng, cô cơ hồ quên mất trách nhiệm của mình.
Đường Gia Nghê vội vàng lật người xuống giường, từ trong túi lấy ra bộ quần áo y tá bệnh viện được cô chuẩn bị, cô rửa mặt qua loa một chút, sửa sang lại dáng vẻ xong, bước đi về phía cửa phòng.
Ngôi nhà đã được dọn dẹp qua, lúc cô quên gõ cửa vội vàng mở ra cửa phòng của Doãn Trạch Vũ, chợt nghe được Doãn Trạch Vũ gầm nhẹ một tiếng.
"Cô vào phòng của người khác không gõ cửa trước sao?" Anh đang nới ra băng gạc vải trên miệng vết thương, chau mày, biểu cảm trên mặt rất thối.
"Nhưng... Thực xin lỗi!" Đường Gia Nghê vội vàng đi lên phía trước giúp anh xử lý những băng gạc vải này.
"Nhanh giúp tôi đổi đi những thứ này, mùi thuốc rất khó ngửi!" Anh bịt mũi.
"Cho dù là đổi đi, cũng cần phải thay đổi thuốc mới, cũng sẽ có mùi thuốc, nếu như anh không muốn ngửi được những thứ này, thì phải phối hợp, chờ thương lành là có thể không ngửi thấy những thứ này." Cô vừa giúp anh tháo ra băng gạc vải trên đầu, vừa nói.
"Cô không thể dịu dàng một chút?" Doãn Trạch Vũ đau đến kêu to.
"Đó là bởi vì anh đang lộn xộn." Cô điềm tĩnh giải thích.
Cô ngồi ở trên mép giường, hai tay xử lý vết thương cho anh, lại bôi thuốc cho anh, dán lên băng gạc, quấn lên băng gạc, anh đang hưởng thụ hết lòng chăm sóc của cô, nhìn dáng vẻ cô thức dậy vào sáng sớm tràn đầy năng lượng, đối với cô có loại cảm giác kỳ diệu, nhưng không cách nào hình dung.
"Bây giờ đổi chân, không nên lộn xộn!" Cô làm ra bộ dáng cảnh cáo anh.
Đường Gia Nghê nhẹ nhàng nâng chân của anh lên, từng chút từng chút tháo ra băng gạc cũ, rửa sạch vết thương, đổi băng gạc mới.
"Cảm thấy thoải mái hơn nhiều, ngày hôm qua dính máu, hại tôi cả đêm ngủ không được."
Anh ta giống như một đứa con nít, vì vậy mà chất lượng giấc ngủ tối hôm qua vô cùng tốt, Đường Gia Nghê bật cười.
"Cô dám cười tôi?" Doãn Trạch Vũ nghiếng răng nghiếng lợi nhìn cô.
"Nào dám? Dù sao bây giờ ngàn vạn lần anh cũng không nên đụng vào vết thương của anh, bằng không hậu quả thực sự nghiêm trọng."
← Ch. 01 | Ch. 03 → |