← Ch.02 | Ch.04 → |
"Hiện tại cô là y tá riêng của tôi, tôi có sơ xuất gì, vẫn là sẽ hỏi chỉ mình cô!"
"Cái người này anh có nói đạo lý hay không?"
"Tôi không nói đạo lý, nhưng cô không có chứng cớ." Doãn Trạch Vũ một bộ dáng tiểu nhân đắc chí.
"Anh thật đáng ghét!" Hai tay Đường Gia Nghê che mặt anh xoa loạn một hồi.
"Chỉ là mới vừa rồi anh thật sự rất đáng sợ, giống như là tôi xông lầm vào vùng cấm, thực sự sợ anh sẽ giết tôi!" Đường Gia Nghê dừng lại động tác trong tay, nhớ lại ánh mắt của Doãn Trạch Vũ lúc cô vừa mới bước vào phòng này.
"Nếu như đổi người khác, tôi thực sự có thể sẽ giết cô ấy!" Doãn Trạch Vũ có nhiều hứng thú nhìn mặt của cô, "Nhưng là cô... Tôi sẽ suy nghĩ một chút."
Doãn Trạch Vũ chưa bao giờ hoài nghi giữa người với người ở cái nhìn đầu tiên sẽ có nảy sinh tình cảm thích, nhưng anh chưa bao giờ lại tùy tiện nảy sinh cảm tình với người, vậy mà với một người phụ nữ thế này cảm thấy rất có hứng thú.
"Tại sao? Tôi chính là danh hoa có chủ(*)!" Vẻ mặt của cô đắc ý, một cái suy nghĩ cân nhấc cũng có thể làm cho cô thỏa mãn như vậy.
(*) Danh hoa: là chỉ người con gái đẹp, "Danh hoa có chủ": thường tỉ dụ người con gái đã thuộc về một người nào rồi.
"Tôi biết, suốt ngày ôm di động chờ điện thoại của anh tiểu Minh, có đúng không?" Doãn Trạch Vũ một vẻ mặt bát quái.
"Anh..." Ý thức được anh ta nhìn lén di động của mình, Đường Gia Nghê tức giận cắn chặt môi, trừng lớn hai mắt.
"Tôi chỉ không cẩn thận nhìn một chút, không có ý gì khác." Hai tay Doãn Trạch Vũ gối vào đầu, vẻ mặt không hề gì.
"Chính mình không muốn, đừng gây cho người khác, anh không thích người khác tự tiện xông vào không gian của anh, nhưng mà anh lại nhìn lén việc riêng tư của tôi, thật là quá đáng!" Đường Gia Nghê tức giận lý luận với anh.
"Dù sao chúng ta cũng huề nhau."
"Siêu cấp đồ quỷ sứ đáng ghét!" Đường Gia Nghê đứng dậy, bực tức giậm chân.
"Tôi đã đói bụng." Anh lại là một bộ dáng chuyện không liên quan đến mình nói sang chuyện khác.
"Đói bụng cũng phải rửa mặt trước một chút sẽ ăn!" Cô chạy đi chuẩn bị mọi thứ cho anh.
Chuẩn bị xong xuôi, Đường Gia Nghê đẩy anh đến phòng khách, bởi vì sáng sớm người giúp việc theo giờ đã đến dọn dẹp, trong phòng trơn bóng sáng ngời, ngoài cửa sổ xuân ý dào dạt, chim hót hoa thơm.
"Vì vết thương của anh chưa hồi phục, buổi sáng chỉ có thể húp chút cháo loãng, còn có anh không thể tự ý đi đụng vào vết thương!"
"Cô thật là dong dài!" Doãn Trạch Vũ bất đắc dĩ dùng thìa ăn một chút cháo trong chén, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Không phải bệnh nhân cần phải ăn nhiều thức ăn có dinh dưỡng một chút sao?"
"Lúc cơm trưa tôi sẽ làm cho anh phong phú một chút, chủ yếu là dễ tiêu chút có lợi cho sự vết thương hồi phục." Cô bưng lên cháo trên mặt bàn, đưa một thìa đến bên miệng anh.
"Cô muốn vết thương của tôi phục hồi như vậy, sau đó rời đi tôi, đúng không?" Anh húp xong một ngụm, ngọng nghịu nói xong, hoàn toàn là phá hủy hình tượng nghiêm cẩn ăn cơm ngày thường.
"Chúng ta vốn là bèo nước gặp nhau, chờ thương thế của anh tốt lên, tôi rời đi, là chuyện rất bình thường." Đường Gia Nghê nhẹ nhàng thổi cháo.
Anh lại nhịn không được động lòng vì môi đỏ mộng mềm mại này của cô.
"Tôi nói, nếu như cô và bạn trai kia của cô phải chia tay, cho tôi biết sớm một chút, để cho tôi có hành động tốt." Doãn Trạch Vũ tiếp tục ăn nói mơ hồ đánh mất hình tượng.
Thìa "keng" một tiếng rơi xuống ở trong bát, cô cúi đầu chán nản, anh mơ hồ nhìn thấy khóe miệng cô nhếch một cái, "Có lẽ thực sự không thể tưởng tượng được kết cục hạnh phúc, chỉ có điều tôi sẽ kiên trì đến một giây cuối cùng." Cô ngẩng đầu, quăng cho anh một cái khuôn mặt tươi cười xán lạn siêu cấp vô địch.
Tiếc là trong kiên định của cô, không lưu ý mong đợi của anh, nhưng kiên định mong đợi của chính cô, có một cảm giác mất mác, ở trong lòng của Doãn Trạch Vũ quét qua trống rỗng.
Có lẽ anh vốn không nên có bất cứ kỳ vọng nào, đặc biệt đối với cái gọi là tình cảm ấm áp, bởi vì anh vốn là người của một thế giới khác. Thế giới của anh, vốn là lạnh băng, tràn đầy tiền bạc cùng quyền đấu, không có bất kỳ cảm thông và ôn nhu gì, huống hồ, cha của anh cũng tuyệt đối không cho phép.
Thuở nhỏ duyệt vô số người, phụ nữ ở trong mắt của Doãn Trạch Vũ, dễ như trở bàn tay, thông thường phụ nữ vì anh tranh đến đầu rơi máu chảy, sẽ không tiếc, mà cô...
Cái cô gái này không giống với những người phụ nữ anh biết, động như thỏ chạy, tĩnh nhược xử nữ. Lúc yên tĩnh, cô chỉ là rất bình thản giống như một đóa Sayura vậy, mình tản ra hương thơm thanh nhã, làm cho anh vô cùng ấn tượng; nhưng ở trước mặt người ngoài, cô cũng là một mặt trời nhỏ, đem ánh mặt trời cùng ấm áp chiếu xuống đáy lòng của người khác. Anh chưa bao giờ gặp qua một người phụ nữ đặc biệt như vậy, nhu hợp trên người, đều là những phẩm chất tốt đẹp.
Mặc dù cô đối với anh mà nói, trong cuộc đời ba mươi mốt năm qua của anh là vô cùng hấp dẫn, nhưng hấp dẫn thì hấp dẫn, anh không nhất định phải giữ cô bên cạnh anh.
Cho tới bây giờ trong cuộc sống của anh sẽ không cần thêm người, một khi sinh tình, đó là trói buộc, anh cũng không có quên lời nói của cha, cho nên anh có thể không biết mẹ mình là ai, còn đối với người phụ nữ quấn quýt làm phiền anh, khó dò thật lòng, anh có thể cự tuyệt ngàn dặm.
Đương nhiên một khi nhìn trúng con mồi, anh sẽ không tiếc chinh phục, chơi chán, lại dùng tiền đuổi đi, mười lần chẳng sai.
"Đi thôi." Anh còn đang trầm tư, mà không biết cô lại muốn đẩy anh đi đâu.
Đây chính là có thêm một người phiền toái! Anh nghĩ thầm.
"Muốn làm gì?" Một hồi bảo anh không nên lộn xộn, một hồi lại lộn xộn anh, anh thực sự hoài nghi cô có phải muốn làm cho anh trở thành tàn phế hay không.
"Bên ngoài ánh mặt trời rất tốt, tôi đẩy anh đến bên ngoài phơi nắng mặt trời." Cô hăng hái đi tới, một vạn con trâu cũng không thể kéo cô quay trở lại.
"Tôi không thích."
"Nhưng thế này, không có lợi cho sức khỏe của anh." Cô thuyết phục.
"Cô không cần lúc nào cũng lấy cơ thể của tôi làm cái cớ." Anh lạnh lùng xoay đầu qua một bên, không hề nhìn cô.
"Hừ! Không phơi nắng thì không phơi nắng, tôi còn mừng rỡ nhàn rỗi đấy." Đường Gia Nghê ngồi trở lại trên ghế sofa, mở TV, hoàn toàn không phát hiện được mùi thuốc súng đang nồng.
"Tắt TV!" Anh không thể chịu đựng được kiểu cách nói chuyện của phim thần tượng.
"Cạch" một tiếng, Đường Gia Nghê tắt TV, ngồi ở bên cạnh anh trên sofa, mặt không biểu cảm.
Doãn Trạch Vũ nghiêm mặt cũng không lên tiếng nữa.
Anh không biết, ở trong thời gian im lặng, Đường Gia Nghê hoặc nghiêm túc tự kiểm điểm chính mình một chút, hoặc thực sự là làm được chưa đủ tốt, hay hoặc giả là nên cố gắng làm tốt chuyện phận sự, nếu như cố chủ không chấp nhận đề nghị của mình, liền coi như xong.
"Tức giận sao?" Chẳng biết lúc nào cô đã đi đến bên cạnh anh, "Có mệt hay không, có muốn trở về phòng nghỉ ngơi hay không?"
"Không cần, cô đẩy tôi đi ra bên ngoài đi một vòng đi!" Khối băng trên mặt anh hòa tan một chút.
Có lẽ thời gian qua cô thực sự nhiễu loạn thói quen sinh hoạt của anh, nhưng đối với cô là thích, để cho anh hạ thấp cơ sở của mình, đổi lại người thứ hai thách thức giới hạn khoan dung của anh, có lẽ anh thực sự không cách nào khoan dung như thế, cho dù người ta là thật tâm vì tốt cho anh.
Dường như làm bạn của anh thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, thời gian hơn hai tháng thoáng một cái qua đi, mặc dù Đoạn Minh trở thành nỗi lòng lớn nhất trong đáy lòng của Đường Gia Nghê, nhưng là cởi mở cùng lạc quang của cô, cũng không có làm cho cuộc sống của cô âu sầu.
Cô thường kể cho Doãn Trạch Vũ một số chuyện lý thú xảy ra ở bệnh viện, cũng đùa đến khuôn mặt này của anh như là quanh năm đóng băng một nụ cười nhẹ, mà Doãn Trạch Vũ cũng có thể chống gậy bước đi.
Mức độ lành lại của xương bắp chân rất tốt, tin rằng rất nhanh liền bình phục." Trong phòng khám khoa chỉnh hình, bác sĩ trưởng nhìn tấm X quang, mỉm cười nói với Doãn Trạch Vũ.
Tầm mắt của Doãn Trạch Vũ bay tới bên ngoài cửa sổ phòng khám, một đám tiểu y tá đang trùng trùng vây quanh lấy Đường Gia Nghê, cô mặt mày hớn hở bị kẹp ở giữa, khóe miệng của anh vô tình cũng bị nét mặt tươi cười của cô dẫn tới một nụ cười dịu dàng.
Mấy phút sau...
"Tiểu y tá nói cái gì với cô, cười đến mức vui vẻ như vậy?" Lúc cô dìu anh đi đến cổng bệnh viện, Doãn Trạch Vũ tò mò hỏi.
"Không nói cho anh biết!" Đường Gia Nghê thần bí xoay mặt qua phía bên kia.
"Nếu như cô không nói cho tôi biết, tôi liền khiếu nại cô với viện trưởng." Doãn Trạch Vũ đe dọa nói.
"Anh!" Đường Gia Nghê nhìn anh, tức điên người làm ra vẻ muốn dạy bảo anh, nhưng trong nháy mắt mặt liền biến sắc, "Cẩn thận xe!"
Cô đưa tay ôm anh đẩy trở về, cô cũng nặng nề mà ngã vào trên người của anh, mà chiếc xe kia nghênh ngang rời đi.
"Té có bị thương hay không?" Cô đứng lên lo lắng nhìn kỹ cánh tay của anh, khuỷu tay, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu thành một nắm.
"Tôi không sao." Anh vươn tay vặn ấn đường của cô một cái, cười nhẹ, chẳng qua là chiếc xe kia không có ý tốt lại chưa gây án được, để cho anh ghi ở trong lòng rồi.
"Có muốn trở lại kiểm tra một lần nữa hay không?" Cô không yên tâm hỏi.
"Tôi muốn lại đến một lần nữa... Trong nháy mắt đó cô nặng nề áp về phía của tôi." Doãn Trạch Vũ cười xấu xa với cô.
"Anh..." Đường Gia Nghê đỏ mặt.
Nhìn cô đỏ bừng mặt, trong lòng Doãn Trạch Vũ có một dòng nước ấm chảy ra, có lẽ thời khắc mấu chốt dùng sinh mạng đến bảo vệ người anh, chỉ có một mình cô.
"Chờ một chút muốn đến chỗ nào?" Anh nhẹ nhàng véo khuôn mặt vẫn đang đỏ ửng chưa phai của cô một cái, hưng trí bừng bừng hỏi.
"Muốn về nhà." Trực giác của cô nói cho cô biết, anh ở bên ngoài rất nguy hiểm, dường như có người muốn gây bất lợi với anh, nhưng cô lại không biết những nguy hiểm này sẽ theo tới nơi nào.
"Không phải là cô thích nhất nơi náo nhiệt sao? Hôm nay tôi thỏa mãn tất cả nguyện vọng của cô." Doãn Trạch Vũ được cô dìu đỡ đi về phía buồng xe.
"Tôi không muốn đi." Cô mở ra cửa xe cho anh, dìu anh lên xe.
"Nhìn cô ngày ngày đều mặc quần áo y tá, chúng ta liền đến công ty bách hóa gần đây, mua cho cô vài bộ quần áo thay đổi thôi."
Doãn Trạch Vũ trực tiếp bảo tài xế lái đến công ty bách hóa, hoàn toàn không cho cô cơ hội cự tuyệt.
Đường Gia Nghê ngồi ở bênh cạnh anh, ngưỡng mặt lên quay mặt nhìn anh, vẻ mặt lạnh lùng của anh thỉnh thoảng nở rộ một nụ cười, nhưng cô lại vĩnh viễn đoán không ra tâm tư của anh. Lúc thì anh thô bạo, lúc thì dịu dàng, hoàn toàn nằm ngoài phạm vi hiểu biết của cô, nhưng cô biết, anh đối với cô là thân thiện, thế là đủ.
Trong công ty bách hóa tất cả đều là nhãn hiệu quần áo có tiếng lại xa xỉ, cô đi theo phía sau Doãn Trạch Vũ, dạo chơi ở trong biển quần áo và trang sức.
Cô không phải là con của một gia đình giàu có, cho nên cuộc sống luôn luôn là mộc mạc, nhưng Doãn Trạch Vũ anh luôn luôn chết sĩ diện trước những vẻ đẹp tuyệt vời này, nghi ngờ anh tàn tật nặng trước mặt phái nữ, chống gậy mang cô đến nơi này mua quần áo, cô có thể tưởng tượng ra nếu như cô không phối hợp sẽ có hậu quả thế nào.
Mặc dù thời gian hai tháng này, cô đều là mặc quần áo y tá, giờ phút này ở trong cửa hàng nhận lấy ánh mắt khác thường chung quanh, cô cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng, cô vẫn không muốn để cho anh tốn kém.
"Này... Quần áo ở đây không thích hợp với tôi, không bằng đưa tôi về nhà lấy vài món đi." Đường Gia Nghê đứng ở bên cạnh anh khe khẽ kéo một góc áo của anh nhỏ giọng nói.
"Cũng đã đến đây cô còn do dự cái gì?" Doãn Trạch Vũ chống gậy, chuyên tâm lựa chọn quần áo cho cô, hoàn toàn không hiểu nổi cái khác thường của người phụ nữ này.
"Nhưng để cho anh tốn kém là không tốt..."
"Đừng nhắc tới tiền có được hay không? Nếu không thì cái màu hồng này, có vẻ thích hợp với hình tượng vui tươi của cô..." Doãn Trạch Vũ cầm lấy một chiếc váy màu hồng dễ thương.
"Nhưng..." Đường Gia Nghê còn chưa nói hết lời, trước mắt cũng sáng lên, tầm mắt của cô lướt qua mấy quầy chuyên doanh, nhìn thấy bạn trai Đoạn Minh ngày nhớ đêm mong của cô.
Tại sao anh ta lại ở chỗ này? Trong đầu của Đường Gia Nghê nổi lên mấy dấu chấm hỏi, nhưng bất ngờ cùng vui sướng nhìn thấy anh, để cho cô bỏ rơi không để ý tới Doãn Trạch Vũ đang vì cô tỉ mỉ chọn quần áo, tinh nghịch len lén đến gần bạn trai của cô...
"Hắc!" Cô ở sau lưng Đoạn Minh che miệng cười trộm một lát, cuối cùng đưa tay vỗ vỗ bả vai của anh ta.
Mà ý thức được đường Gia Nghê đi xa Doãn Trạch Vũ ngẩng đầu mù mờ nhìn chung quanh, cuối cùng xoay người thì nhìn thấy cô... Còn có một người đàn ông khác.
Nhưng ánh mắt sắc nhọn của anh vẫn nhìn ra được vẻ mặt của người đàn ông đó có chút không ổn, nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông đó đang kinh ngạc nhìn Đường Gia Nghê, sau đó dường như vô thức nhìn về phía sau của mình một cái, anh có điều ngộ ra, người đàn ông đó, không chỉ là một người.
Tiểu y tá đáng thương, có lẽ sắp đối mặt với một sự thực không hy vọng đối mặt, nghĩ như vậy, Doãn Trạch Vũ chống gậy từng bước một bước đi về phía của cô...
"Cô ấy là ai?"
Đường Gia Nghê vốn tràn đầy vui vẻ nụ cười trên mặt từng chút một ngưng tụ, hai tháng, anh ta biến mất lâu như thế, lúc xuất hiện, lại cho cô "bất ngờ" lớn như vậy!
"Đây... Là công ty của anh... Đồng nghiệp." Đoạn Minh nói chuyện ấp a ấp úng, cố che giấu, nhìn thấy vẻ mặt người con gái bên cạnh anh trầm xuống, lại thêm vào một câu xin lỗi, lại không biết là nói với ai.
"Các người ở cùng nhau đã bao lâu?" Đường Gia Nghê toàn thân run rẩy, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào anh ta, miệng cũng là một câu hỏi lạnh như băng, người sáng suốt cũng nhìn ra được, hai người trước mặt là một đôi tình nhân.
"Chúng tôi ở cùng nhau ba tháng." Cô kia đi lên phía trước kéo cánh tay của Đoạn Minh, vênh váo tự đắc nói.
"Tại sao phải gạt tôi?" Đường Gia Nghê nóng nảy đỏ mắt, nhưng cũng nghẹn ngào đặt câu hỏi, thời gian này, hầu như là cô khổ tâm tạo dựng tình yêu, cô là một người một lòng với người, không đến cuối cùng cô cũng sẽ không buông tay, cô cho rằng Đoạn Minh sẽ là nơi cuối cùng của cô, lại không biết chỉ là cô cho rằng.
Cô khó khăn dùng ánh mắt bị thương của cô, liếc nhìn Doãn Trạch Vũ cách đó không xa một cái, sau đó trở lại phía trước mặt của Đoạn Minh, mà ánh mắt này của cô là làm cho người ta thương tiếc, rơi ở trong mắt Doãn Trạch Vũ chỉ cách đó một chút.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |