← Ch.02 | Ch.04 → |
Đến ngày đi chọn váy cưới, Chu Nhâm cũng không thất hứa, Hàn Dịch Huyên thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là hai người vừa đến cửa hàng váy cưới chưa đầy nửa tiếng, Chu Nhâm đi ra bên cửa kính nghe điện thoại, lúc cúp máy, cô vừa vén tà váy bước ra, đúng lúc nghe thấy anh nói: "Được rồi, anh qua ngay đây, em đừng lo lắng."
Tim Hàn Dịch Huyên hẫng một nhịp.
Chu Nhâm đi tới, đôi môi mỏng mím thành đường thẳng, "Huyên Huyên, anh xin lỗi."
Cô gần như đã đoán được anh định nói gì.
"Quan Quan không biết ăn nhầm thứ gì, nôn mửa tiêu chảy liên tục, Tiên Chi đang sốt ruột lắm, anh qua bệnh viện xem một chút." Anh dừng một chút, "Em cũng biết đấy, nếu cần phẫu thuật và phòng bệnh, vẫn phải nhờ vả một chút."
Tìm bác sĩ giỏi và phòng bệnh tốt đúng là cần dùng đến զ⛎·@·𝐧 𝖍·ệ, chỉ có tiền chưa chắc đã được, Lữ Tiên Chi giờ vừa không tiền vừa không thế, chỉ dựa vào bản thân cô ấy thì chẳng thể xoay xở.
Hàn Dịch Huyên hít một hơi thật sâu, vén mấy sợi tóc mai rơi bên má ra sau tai, gắng sức để bản thân trông bình thản như không có chuyện gì, "Em còn chưa chọn xong váy cưới đâu."
"Em mặc gì cũng đẹp." Anh nói.
"Nhưng ít ra cũng phải để anh xem chứ." Cô vẫn không muốn để anh đi.
"Em cứ thử trước, nhờ nhân viên chụp ảnh gửi anh, hoặc em gọi xe về trước, lần sau anh lại đi cùng em." Nói xong, anh in một nụ 𝖍ô.п nhẹ như cánh bướm lên má cô.
Hàn Dịch Huyên thầm nghĩ, tên này dùng nam nhân kế đúng là qua loa đến mức khiến người ta chạnh lòng.
"Thôi được rồi, anh đi đi." Cô nói.
Chu Nhâm vội vã rời đi, cô vào phòng thử đồ thay một bộ váy cưới khác, nhờ nhân viên chụp ảnh.
Nhân viên vừa tìm góc chụp cho cô vừa không nhịn được xuýt xoa: "Cô Hàn, thân hình cô hoàn hảo quá, kiểu váy đuôi cá này kén người lắm, không được một chút mỡ thừa nào, cô vẫn có thể mặc đẹp như vậy."
Ai mà chẳng thích nghe lời khen, Hàn Dịch Huyên tâm trạng khá hơn chút, "Vậy sao, cảm ơn cô."
Mỗi tuần chạy đến phòng gym bốn lần, luyện tập đến mồ hôi đầm đìa, chuột rút lại còn chửi thề, xem ra vẫn đáng.
Cô dùng WeChat gửi ảnh cho Chu Nhâm, còn gõ thêm một dòng chữ: "Kiểu này thế nào? Nghe nói kiểu váy đuôi cá kén dáng lắm, ngày cưới lỡ em ăn nhiều có thể xấu hổ lắm đó."
Chu Nhâm không trả lời, cô đoán là anh đang lái xe.
Cô thử thêm ba bộ váy nữa, tóc cũng tạo kiểu lại ba lần, cô bị vắt kiệt sức, gửi cho anh ba lần ảnh, Chu Nhâm vẫn chưa một lần hồi âm.
Nhìn ánh sáng bên ngoài dần tối, cô đột nhiên thấy vô vị, nói với nhân viên bán hàng: "Hôm nay tạm thế đã, chúng tôi hẹn lại lần sau."
Bước vào phòng thử đồ, cô với tay ra sau lưng kéo khóa kéo, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
* * *
Khi sống chung ở California được hơn nửa năm, Hàn Dịch Huyên nghe được chuyện Lữ Tiên Chi và Lăng Tranh Ngạn ly ⓗô-ⓝ-.
Cô thậm chí còn biết sớm hơn Chu Nhâm, bởi vì Chu Nhâm bận rộn, lại ít liên lạc với bạn bè trong nước, còn bố mẹ Chu Nhâm, chắc chắn là biết chuyện này, nhưng cũng không nói với anh.
Hàn Dịch Huyên đoán là vì bố mẹ anh vẫn hiểu rõ tâm tư của anh với Lữ Tiên Chi, thêm vào đó biết hiện tại anh có bạn gái ổn định, họ sợ anh vì cô ấy mà dao động, nên cố tình giấu anh.
Bố mẹ Chu Nhâm chắc không có thành kiến gì với Lữ Tiên Chi, ước chừng hai nhà trước kia còn qua lại rất tốt, nhưng dù sao bậc cha mẹ nào lại muốn con trai mình cưới một người phụ nữ đã ly ♓ô-п-, cha lại là quan tham sa ngã, huống chi nhà họ Chu cũng có danh tiếng, chuyện này dễ hiểu thôi.
Kỳ thực, Hàn Dịch Huyên đối với phụ nữ ly ♓ô●ⓝ vốn chưa từng có thành kiến gì, những câu chuyện "trải bao gió sương, ngoảnh đầu tìm lại thanh mai trúc mã" hay "gương vỡ lại lành" cô cũng thấy thú vị.
Nhưng tiền đề là, nhân vật nam chính không thể là Chu Nhâm của cô.
Vì vậy cô do dự một lúc, cuối cùng quyết định giả vờ như không biết gì.
Nhưng chuyện nên đến rồi cũng sẽ đến.
Vài tháng sau, Chu Nhâm trong bữa ăn tình cờ gặp bạn học đại học, biết được chuyện Lữ Tiên Chi ly 𝐡*ô*𝖓*.
Vị bạn học đại học đó nguyên văn đã nói thế này: "À, cậu không biết sao? Vợ tớ nói cô ấy đã nói với Dịch Huyên rồi mà." Vợ anh ta hồi đại học ở cùng ký túc xá với Hàn Dịch Huyên, q·⛎🔼·𝖓 ♓·ệ khá tốt.
Chu Nhâm về đến nhà, sắc mặt không được tốt lắm.
"Huyên Huyên, " anh vừa vào cửa đã hỏi, "Chuyện lớn như vậy xảy ra với Tiên Chi, sao em biết mà không nói với anh?" Dừng một chút, "Bây giờ tất cả mọi người đều không liên lạc được với cô ấy! Giá như anh biết sớm..."
Hàn Dịch Huyên vốn đang cắt hoa quả trong bếp, nghe vậy toàn thân cứng đờ, như rơi vào hầm băng.
Chu Nhâm đi đến bàn trà cầm ly nước lạnh tu ừng ực, lặp lại một lần nữa: "Giá như anh biết sớm..." Anh có chút thất vọng nhìn cô, "Huyên Huyên, sao em có thể không nói với anh chứ?"
Tay Hàn Dịch Huyên cầm dao cắt hoa quả run không ngừng.
Giá như anh biết sớm.
Câu nói này, anh đã nói hai lần.
Giá như anh biết sớm, anh định làm gì? Chu Nhâm.
Nhưng cô không dám hỏi.
Hàn Dịch Huyên quay người, nhìn thẳng vào mắt anh.
"Bởi vì em sợ nhìn thấy anh vì cô ấy mà mất đi lý trí, như bây giờ vậy." Giọng cô bình thản, nhưng mắt đã ngân ngấn lệ.
Chu Nhâm trầm mặc, nhìn cô rất lâu, đặt ly nước xuống đi tới, ôm cô vào lòng, "Xin lỗi, Huyên Huyên, anh không nên nói chuyện với em như lúc nãy, chỉ là anh... hơi quá sốt ruột."
Anh cúi đầu, động tác nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, rồi lại 𝒽●ô●п lên khoé mắt hơi đỏ của cô.
"Em rất sợ, Chu Nhâm." Giọng cô khàn đi, "Anh có phải vẫn thích cô ấy không?"
Chu Nhâm im lặng một lúc, rồi nói: "Nghĩ lung tung gì thế, dù sao Tiên Chi và anh cũng là bạn chơi với nhau từ bé, nhà cô ấy xảy ra chuyện lớn như vậy, giờ cô ấy lại biến mất, anh sợ cô ấy không chịu nổi đả kích mà làm chuyện dại dột mới căng thẳng như vậy, anh nghĩ giá như anh biết chuyện này sớm, có lẽ đã có thể giúp cô ấy chút gì đó." Anh vỗ nhẹ vào lưng cô, như dỗ dành trẻ con, "Thôi nào, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa."
Hàn Dịch Huyên đưa tay ôm lấy eo anh, vùi mặt vào n𝐠.ự.↪️ anh, "Ừ."
Cô chọn cách tin vào lời giải thích của anh.
Về sau Chu Nhâm vẫn không ngừng tìm kiếm Lữ Tiên Chi, tần suất về nước ngày càng cao.
Dù trên miệng anh không nói gì, nhưng Hàn Dịch Huyên biết mục đích của anh.
Anh và Lữ Tiên Chi dù sao cũng có tình cảm mười mấy hai mươi năm, cô cũng không tiện phàn nàn, càng không dám cãi nhau với anh. Cô sợ mình nhỏ nhen, sợ cãi nhau rồi, rồi anh quay người bỏ đi, không bao giờ ngoảnh lại.
Kỳ thực nghĩ lại, Hàn Dịch Huyên cảm thấy cũng khá buồn cười. Mãi sau cô mới biết, lý do Chu Nhâm không tìm thấy Lữ Tiên Chi, là vì Lữ Tiên Chi căn bản không ở lại trong nước, mà sang Anh nương nhờ họ hàng xa.
Chu Nhâm kiên trì tìm cô ấy lâu như vậy, hóa ra chỉ là làm công việc vô ích.
Một năm rưỡi sau, họ trở về nước. Dù sao so với gia nghiệp nhà họ Chu, việc kinh doanh của Chu Nhâm ở Mỹ chỉ là trò trẻ con, rốt cuộc anh vẫn phải trở về tiếp quản nhà họ Chu.
Ngày thứ hai trở về Dương Thành, Chu Nhâm đã dẫn Hàn Dịch Huyên ra mắt gia đình.
Năm sáu tháng sau, bố Chu Nhâm đề nghị hai người họ đính 𝒽ô.п trước, Chu Nhâm suy nghĩ một chút, lười biếng nói:: "Làm gì rắc rối thế, theo con, con với Huyên Huyên cứ cưới thẳng luôn cho rồi."
Cô ngồi bên nghe, cúi đầu, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
Rồi sau đó?
Rồi sau đó Lữ Tiên Chi trở về.
Cô ấy sống quả thực khá sa sút, dù nhan sắc và vóc dáng không thay đổi nhiều, nhưng sự mệt mỏi và nặng nề sau khi trải qua bao khó khăn thì không cách nào che giấu được.
Hàn Dịch Huyên nhớ lại dáng vẻ tràn đầy sức sống năm xưa, không khỏi ngậm ngùi. Nghĩ những năm này, Lữ Tiên Chi một mình nơi đất khách, nuôi con nhỏ trong những năm tháng khó khăn nhất, trở về Dương Thành không người thân thích, không nơi nương tựa, cô nhìn mà lòng cũng quặn thắt, huống chi là Chu Nhâm.
Chu Nhâm tất bật lo cho Lữ Tiên Chi, vừa tìm chỗ ở cho cô ấy, vừa tìm việc làm, còn nhờ người liên hệ trường mẫu giáo phù hợp cho Lữ Quan, Hàn Dịch Huyên cũng đều nhắm một mắt, mở một mắt để mặc anh.
Hơn nữa, thái độ của Chu Nhâm lại vô cùng thẳng thắn quang minh, anh giúp Lữ Tiên Chi không bao giờ giấu cô, đối với cô cũng là tốt như xưa, không có gì để chê trách.
Vậy nên cô nghĩ, đợi Lữ Tiên Chi ổn định rồi, Chu Nhâm và mình kết 𝖍ô_n xong, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Giọt nước mắt hôm nay, đợi bước ra khỏi phòng thử đồ, cô sẽ coi như chưa từng rơi.
* * *
Trên đường rời cửa hàng váy cưới về nhà, trong lòng Hàn Dịch Huyên vẫn cảm thấy hơi ấm ức.
Cô vẫn không nhịn được gửi cho Chu Nhâm một tin nhắn, phàn nàn: "Chu Nhâm, đây cũng là đám cưới của anh, đừng để em một mình diễn vở kịch một người."
Đặt điện thoại xuống, cô nghĩ, thi thoảng giận dỗi một chút cũng cần thiết.
Qua vài giây, cô lại cầm điện thoại lên, thu hồi câu nói cuối cùng.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |