Truyện:Không Phải Ta Trễ Hẹn - Chương 29

Không Phải Ta Trễ Hẹn
Trọn bộ 30 chương
Chương 29
0.00
(0 votes)


Chương (1-30)

Đêm hè ở thành phố phương Nam này không trong lành và tĩnh lặng chút nào. Gió mang theo hơi nóng ẩm ướt ngột ngạt, những vì sao trên trời cũng thưa thớt, lấp lánh rц.𝐧 𝖗ẩ.🍸 như những chiếc đèn lồng nhỏ bé.

Trương Lan Tây đưa Hàn Dịch Tuyên về đến chung cư cao cấp nằm tách biệt giữa lòng phố xá ồn ào. Con đường nhỏ hẹp trải đá xanh in đầy bóng hoa tử kinh đan xen dày đặc, khiến màn đêm nơi đây càng thêm thâm u, mờ ảo, như được phủ một lớp sương mỏng.

Cả hai cùng dừng bước, nhìn nhau.

"Ngày mai anh về Trùng Khánh." Trương Lan Tây nói khẽ.

Khi đã quyết định từ bỏ, đã lựa chọn một cuộc sống ổn định và an toàn, cũng đã vượt ngàn dặm đến gặp cô, cho mối tình thầm kín của mình một lời giải thích và một lời tạm biệt, dường như anh không còn lý do gì để ở lại. Ở lại thêm, chỉ khiến cho cuộc chia ly thêm phần đau đớn và khó khăn.

Trong lòng Hàn Dịch Tuyên chợt thoáng xót xa.

Dù có lưu luyến, sự lưu luyến ấy cũng chẳng thay đổi được gì. Đóa hoa biết trước không kết trái thì đừng nên ươm mầm. Cắt bỏ kịp lúc, có lẽ lại có thể lưu giữ những ký ức đẹp đẽ, để ngẫm lại trong phần đời còn lại.

"Chúc anh thượng lộ bình an." Cô nói.

Anh mở miệng, dường như muốn nói điều gì, nhưng rồi lại chẳng biết nói gì, cuối cùng chỉ còn lại im lặng. Cả hai đều hiểu rõ, lần chia tay này, có lẽ sau này sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại nữa. Bởi vậy, dù chẳng còn gì để nói, họ vẫn lưu luyến đứng tại chỗ, không nỡ cất lời từ biệt.

Cuối cùng, anh giang rộng vòng tay với cô, "Một cái ôm nhé?"

Cô mỉm cười, không chút do dự, áp mình vào vòng tay rộng lớn của anh.

"Anh phải sống thật tốt nhé." Cô nói, giơ tay ôm lấy eo anh.

Đó là một cái ôm vô cùng t●𝒽●â●n 𝐦ậ●𝐭, 🌴●♓●â●ⓝ 🌴●𝖍●ể họ áp sát vào nhau, không chừa một khe hở. Được bao bọc bởi hơi ấm và hương vị quen thuộc trên người anh, lắng nghe nhịp tim anh, cô khép chặt mắt lại.

"Ừ, anh sẽ sống tốt." Anh cúi xuống, hít nhẹ mùi hương trên tóc cô, kìm nén ý muốn 𝒽ô.𝓃 cô, "Em cũng vậy nhé."

Họ không nói thêm lời nào, chỉ mong thời gian trôi chậm lại một chút.

Hàn Dịch Tuyên đã lâu lắm rồi không ôm ai t♓â·ⓝ ɱậ·✞ đến thế. Cảm giác yếu đuối và lưu luyến hòa quyện vào nhau, đột nhiên được khuếch đại, ào ạt xâm chiếm cô. Trong lòng cô bỗng trào dâng một sự thôi thúc.

Trong vòng tay ấm áp của anh, cô kiễng chân, dùng tay ôm lấy cổ anh, sau đó, khẽ áp đôi môi mình lên môi anh.

Một nụ 𝒽ô●𝖓 nhẹ.

Cảm giác như đôi cánh bướm sặc sỡ, khẽ chớp động trên môi anh.

Ẩm, mát, dịu dàng, quyến luyến.

Chỉ đến đó là dừng, không tiến xa hơn.

Anh khao khát mãnh liệt, muốn sâu hơn.

Nhưng anh không nỡ phá hỏng khoảnh khắc đẹp đẽ này.

Những ngón tay anh co lại, cuối cùng, bàn tay anh kiềm chế đặt trên eo cô.

Hơi thở hòa vào nhau, đôi mắt k●♓é●𝖕 𝒽●ờ.

Dần tan thành một cái chạm không d*c v*ng.

* * *

Như bị ma ám, Chu Nhâm một mực theo họ đến tận cổng khu chung cư. Anh biết mình không nên làm vậy, nhưng anh không thể kiểm soát nổi bản thân.

Rõ ràng đã theo gần hết buổi tối, rõ ràng đã chứng kiến tận mắt cảnh ✝️_h_â_𝓃 m_ậ_т giữa Hàn Dịch Tuyên và người đàn ông kia, rõ ràng biết rằng cảm xúc trong lòng đã tích tụ đến mức sụp đổ...

Nhưng dường như anh vẫn chưa thấy đau đủ.

Bất chấp luật lệ, Chu Nhâm tùy tiện đỗ xe bên lề đường, bước xuống còn loạng choạng. Bảo vệ cổng tận tụy hỏi tên tuổi và mục đích đến của anh, lại kiểm tra mã sức khỏe và mã hành trình, cuối cùng mới vẫy tay cho anh vào.

Khi anh cố kìm nén sự khó chịu ở dạ dày vì chưa ăn tối, đi đến chân tòa nhà nơi Hàn Dịch Tuyên ở, từ xa, thứ anh thấy chính là hai bóng hình quyến luyến bên nhau, đôi môi chạm vào nhau.

Trong đầu anh lập tức "ầm" một tiếng, như có thứ gì đó sụp đổ.

Âm thanh vang dội khắp nơi, vang vọng vô tận trong đầu anh, k*ch th*ch khiến mắt anh tối sầm, khiến anh cảm thấy như mình rơi xuống vực sâu thăm thẳm, bóng tối như ngọn núi đè lên anh, lại như biển cả nhấn chìm anh. Anh không thốt nên lời, cũng không thở nổi.

Trong hơn một năm không tìm thấy Hàn Dịch Tuyên, vết loét dạ dày do uống rượu và ăn uống thất thường dường như đột nhiên trở nên trầm trọng hơn, khiến cảm giác bỏng rát trong dạ dày anh bỗng tăng lên vài bậc. Trán anh nhanh chóng vã mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng tái nhợt khác thường.

Hít một hơi thật sâu, anh gắng gượng xoay người vào chỗ tối giữa những tán cây. Tựa lưng vào thân cây thô ráp, lòng bàn tay đè lên bụng, anh ✞𝒽●ở 𝐡●ổ●𝖓 𝐡ể●ⓝ, cố gắng xoa dịu những cơn co thắt đau đớn không biết là từ dạ dày hay từ trái tim.

Không dám làm kinh động những người ở phía xa, sợ rằng hành vi theo dõi hèn hạ của mình sẽ bị cô phát hiện. Dù tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy, phản ứng đầu tiên của anh vẫn là sợ bị cô ghét bỏ.

Anh không có tư cách bước tới, càng không có tư cách chất vấn.

Kể từ khi anh mê muội nói với cô rằng anh sẽ lấy người khác, anh đã không còn tư cách ấy rồi.

Nếu anh nhất thời xung động, xuất hiện trước mặt họ, cắt ngang họ, và cô nói với anh rằng cô đã quyết định chọn một người khác, lời hẹn bốn năm giữa họ coi như hủy bỏ...

Anh nên làm sao đây?

Anh chỉ có thể giả vờ như chưa thấy gì.

Có lẽ mọi thứ, vẫn còn có thể xoay chuyển.

Vì vậy, anh chẳng biết gì hết.

Chương (1-30)