← Ch.12 | Ch.14 → |
Thời tiết đẹp, vạn vật rực rỡ, nhưng tâm trạng Chu Nhâm không mấy vui vẻ.
Bởi vì hủy 𝒽·ô·n lễ và chia tay Hàn Dịch Huyên, bố mẹ anh lạnh nhạt với anh, đặc biệt là mẹ, mối ⓠ●ⓤ𝖆●𝖓 ⓗ●ệ ngày càng xấu đi.
Ngoài ra, để Lữ Tiên Chi tránh khỏi sự quấy rầy của Lăng Tranh Ngạn, anh chuyển mẹ con cô ấy đến một căn hộ mới, mỗi tầng một hộ, an ninh cũng tốt hơn, không tùy tiện cho người lạ ra vào.
Lữ Tiên Chi mỗi lần thăm dò hỏi hai người khi nào có thể đi đăng ký kết ♓ô𝓃·, anh luôn nói đợi thêm một thời gian.
Rõ ràng là người khao khát nhiều năm như vậy, gần trong gang tấc, nhưng anh dường như luôn muốn trốn tránh điều gì.
Anh tự nhủ, mới hủy h-ô-𝓃 với Dịch Huyên chưa đầy một tháng, nếu vội cưới Tiên Chi, e là khiến Dịch Huyên mất mặt, lúc đó nếu lời ong tiếng ve nổi lên, sẽ lại gây rắc rối.
Anh đã đủ có lỗi với cô, không nên tiếp tục rắc muối lên vết thương của cô, chuyện với Tiên Chi cũng không vội, chờ mẹ anh nguôi giận rồi tính.
Còn Lăng Tranh Ngạn, vì Lữ Tiên Chi, trong làm ăn cũng thỉnh thoảng gây khó dễ cho anh, rất nhiều lúc giữa hai người họ vốn không có ×·𝐮п·𝖌 đ·ộ·ⓣ lợi ích, Lăng Tranh Ngạn cũng phải chen chân phá rối.
Dù chưa đến mức rối bời nhưng cảm giác lo âu và bứt rứt cứ chực chờ trong lòng anh, như một con sói dữ rình rập, chờ anh mệt mỏi nhảy ra cắn xé.
Thỉnh thoảng anh không kiềm chế được nhớ đến Hàn Dịch Huyên, muốn biết cô đang làm gì, cô có còn đau khổ không, rồi lại nhanh chóng dập tắt ý nghĩ.
Trong khoảng thời gian này, có một lần anh thực sự không nhịn được, do dự mười phút rồi dũng cảm, gửi cho cô một tin nhắn: "Gần đây em ổn không?"
Gửi xong anh nhìn chằm chằm màn hình, vừa sợ cô trả lời, vừa mong cô trả lời.
Nhìn con số cuối cùng hiển thị thời gian trên đầu từ 8 biến thành 9, một phút trôi qua, anh lại cảm thấy mình căn bản không có lập trường và tư cách làm phiền cô, còn hỏi cô loại câu hỏi vô nghĩa tô vẽ thái bình như vậy, nên anh thu hồi tin nhắn.
Nhưng sau khi thu hồi, anh lại thỉnh thoảng liếc màn hình điện thoại, xem có khung tin nhắn hiện lên không.
Không biết cô thấy anh thu hồi một tin nhắn, có hỏi anh một câu "Sao thế" không.
Dù một tiếng sau, ngồi ở ghế chủ trì phòng họp, anh vẫn vô thức liếc điện thoại.
Nếu có tin nhắn hiện lên nhưng không phải từ Hàn Dịch Huyên, anh sẽ nhẹ nhíu mày. Ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra, nỗi thất vọng như sương mù trong lòng ngày càng dày đặc.
Sếp không tập trung thế nào, cả phòng họp đều nhìn ra.
Trưởng phòng đang báo cáo công việc hắng giọng, "Tổng giám đốc Chu, hợp đồng với Thiết kế Thượng Thiện, vẫn tiếp tục như mọi năm chứ?"
Thiết kế Thượng Thiện, là nơi Hàn Dịch Huyên làm việc.
Anh ngẩng đầu, giả vờ suy nghĩ, qua một lúc nói, "Tôi qua nói chuyện với bà chủ của họ, anh chuẩn bị sẵn hợp đồng."
Trưởng phòng thiếu tinh ý, nịnh nọt: "Việc nhỏ thế này, đâu cần sếp đích thân đi, để tôi được rồi."
Chu Nhâm hơi không hài lòng liếc nhìn anh ta, anh ta lập tức im miệng, lúng túng ngồi xuống.
Thư ký bên cạnh nói: "Tổng giám đốc Chu, vậy tôi hẹn trước thời gian với bà chủ Thượng Thiện, anh xem chín giờ rưỡi sáng mai, được chứ?"
Chu Nhâm không vui không buồn "Ừ" một tiếng.
* * *
Thiết kế Thượng Thiện tọa lạc ở khu công nghiệp văn hóa lớn nhất Dương Thành, ở nơi tấc đất tấc vàng này, người sáng lập thuê hẳn một tòa nhà ba tầng, tĩnh lặng giữa ồn ào, quả là hào khí.
Chu Nhâm xuống xe đứng trước toà nhà, chỉnh lại áo sơ mi, vuốt thẳng cà vạt, mới bước vào.
Lễ tân đương nhiên nhận ra vị khách hàng lớn này, cô tươi cười bước tới, nhiệt tình chào hỏi, dẫn đường cho anh.
Anh đi rất chậm, nhìn ngang nhìn dọc, như đột nhiên hứng thú <a>với mọi thứ, lại như đang tìm ai đó.
Khi anh dừng chân trước cửa, cô phát hiện trong mắt anh lộ ra vẻ thất vọng.
Lễ tân không có ý dò xét, mỉm cười gật đầu, thay anh đẩy cánh cửa kính mờ, báo cáo một tiếng.
Người phụ nữ trước bàn dài nghe tiếng ngẩng lên, đứng dậy, một bộ sườn xám trắng ngà dài đến mắt cá chân phác họa thân hình uyển chuyển, "Tổng giám đốc Chu, thất lễ không đón tiếp từ xa."
Cô ra hiệu mời anh ngồi xuống, "Uống trà gì?"
Chu Nhâm không có hứng thú nhàn nhã, "Không cần."
"Đến để nói chuyện gia hạn hợp đồng sao?"
Anh gật đầu, "Phải."
"Phiền anh phí tâm rồi, " giọng cô rất chậm, có chút giọng Thượng Hải, "còn tự mình chạy một chuyến."
"Học tỷ, chị nói chuyện với em không cần khách khí như vậy." Anh cười cười.
La Trí cười gượng, "Không dám tùy tiện leo cao với Tổng giám đốc Chu, tôi cũng không phải học tỷ của anh."
Đúng vậy, La Trí là học tỷ trực hệ của Hàn Dịch Huyên, trong thời gian đại học không có giao tình gì với Chu Nhâm.
Chỉ là Hàn Dịch Huyên ⓠ_⛎_𝒶_𝖓 𝖍_ệ tốt với cô, về nước lại vào làm công ty của cô, anh thỉnh thoảng đến đón Hàn Dịch Huyên tan làm, còn mời cô ăn vài bữa cơm, ba người gặp mặt nhiều, anh cũng theo Hàn Dịch Huyên gọi cô là học tỷ.
Chắc vì biết anh hủy 𝐡*ô*𝓃*, La Trí mới tỏ thái độ lạnh nhạt.
Thôi, những cái này cũng là anh nên chịu.
Anh chuyển chủ đề, "Năm sau có dự án bất động sản, thiết kế phòng bán hàng và nhà mẫu vẫn giao cho Thượng Thiện, học tỷ bên này không vấn đề chứ?"
Nói xong, anh đưa tập tài liệu trong tay qua.
La Trí là người làm ăn, đương nhiên không thể vì bênh vực Hàn Dịch Huyên mà từ chối khách hàng lớn hợp tác lâu, cô đưa tay tiếp nhận hợp đồng, vừa đọc lướt, vừa nói, "Sao lại có vấn đề gì được? Cũng hợp tác lâu như vậy rồi, Tổng giám đốc Chu vẫn yêu quý Thượng Thiện chúng tôi như vậy, tôi vui còn không kịp."
Cô lật đến trang cuối hợp đồng, ký tên trôi chảy, rồi rót cho Chu Nhâm một chén trà Chính Sơn tiểu chủng, che miệng cười, "Chỉ là tôi thực không ngờ, chuyện nhỏ như vậy còn phiền anh quan tâm..."
Chắc ý say men không ở rượu?
Quả nhiên, Chu Nhâm mở miệng, " Vậy vẫn để Dịch Huyên làm thiết kế chính."
Nhắc đến Hàn Dịch Huyên, giọng điệu của anh có vẻ không tự nhiên.
"Ái chà, " La Trí giả vờ kinh ngạc, "Tổng giám đốc Chu không biết sao? Dịch Huyên đã nghỉ việc lâu rồi."
Ánh mắt cô lấp lánh, tràn đầy thái độ xem kịch.
"... Cái gì?"
"Đã một thời gian rồi, anh không biết sao?" La Trí nói, "Cô ấy nói sau khi kết ♓ô·𝖓 sẽ tự mở studio."
Thực ra, La Trí biết rõ Chu Nhâm không hay biết Dịch Huyên nghỉ việc.
Là Hàn Dịch Huyên tự miệng nhờ cô giữ bí mật, làm vậy chủ yếu là lo lắng sau khi cô rời đi, Chu Nhâm có thể không ký kết hợp đồng với Thượng Thiện thiết kế, mà cô đương nhiên cũng thuận nước đẩy thuyền đồng ý.
Lúc đó, tiểu học muội của cô, đồng nghiệp nhiều năm của cô, trong mắt tràn đầy mơ mộng và hạnh phúc, nói, "Học tỷ, cưới xin là chương mới của tình cảm, khởi nghiệp là chương mới của sự nghiệp, em cảm thấy hai việc lớn này lớn lên cùng nhau, từ nay em bước vào giai đoạn mới của cuộc đời, ý nghĩa lắm."
La Trí luôn cảm thấy Hàn Dịch Huyên trong xương cốt là người lãng mạn, luôn giữ chút lý tưởng hóa về cuộc sống.
Bất hạnh là cô yêu một người đàn ông khác trong xương cũng theo chủ nghĩa lãng mạn, lúc trẻ tuổi ngang tàng phóng túng lại đa tình, không thiếu phong hoa tuyết nguyệt, về sau cũng cam tâm tình nguyện chặt đào hoa vì cô dừng chân, nhưng cuối cùng vì bạch nguyệt quang, chu sa trong lòng, bỏ rơi người bạn gái bao năm.
Đây lại là khuôn mẫu tình yêu lý tưởng hóa "lãng tử quay đầu đáng giá ngàn vàng", hợp ý đàn ông biết bao. Chu Nhâm trong giữa lằn ranh khó xử đã chọn Lữ Tiên Chi, e rằng còn tự cảm động lắm chứ.
Nghĩ đến đây, La Trí trong lòng cười lạnh, trên mặt lại không lộ.
Chu Nhâm không nói gì, rõ ràng dùng một chút thời gian để tiêu hóa thông tin này.
La Trí thong thả nói, "Nhưng giờ Dịch Huyên cũng không kết ♓ô-𝓃 nữa, không biết có kế hoạch gì, tôi cũng lâu rồi không liên lạc với cô ấy."
Chu Nhâm vẫn im lặng, uống cạn chén trà đã nguội một nửa trong tay, ngón tay thon dài xoay chén trà, một lúc, "Tôi còn việc, đi trước."
Nói xong đứng dậy bỏ đi, bóng lưng thoáng vẻ vội vã.
Cô cũng không sốt ruột, đợi anh sải bước đến cửa, mới lạnh lùng nhắc: "Tổng giám đốc Chu, hợp đồng hai bản, bản của anh còn ở chỗ tôi."
Chu Nhâm như hoàn toàn không nghe thấy.
* * *
Vừa ra khỏi cửa Thượng Thiện, đứng bên đường người qua lại, tài xế lập tức lái xe tới, dừng trước mặt Chu Nhâm.
Anh chỉ chăm chăm lấy điện thoại, cúi đầu gọi số của Hàn Dịch Huyên.
Giọng nữ máy móc vang lên: "Số máy quý khách gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau."
Tài xế xuống xe, cung kính mở cửa sau cho anh.
Anh chỉ lo nhìn màn hình, mắt không liếc ngang ngồi vào, lại gọi một lần nữa.
Vẫn là giọng nói đó.
Là cô ấy đang gọi điện sao?
Dường như âm báo bận không phải như vậy, anh nghĩ.
Anh lại mở WeChat, ảnh đại diện của cô hiện lên ở vị trí đầu tiên trong danh sách.
Lúc này anh đột nhiên phát hiện, mình chưa từng bỏ ghim cô.
Anh hít một hơi nhẹ, nhìn ra ngoài cửa sổ cảnh thành phố lướt qua, cân nhắc ba bốn lần, xóa sửa, mới soạn xong tin nhắn: "Dịch Huyên, nghe học tỷ La nói em nghỉ việc rồi, em giờ ở đâu?"
Ấn nút gửi, phía sau tin nhắn này lập tức hiện lên một chấm đỏ, bên trong còn có mũi tên cong, dưới hộp thoại hiện lên một câu: "Bạn chưa là bạn bè của cô ấy, vui lòng gửi yêu cầu kết bạn, sau khi được xác nhận mới có thể trò chuyện."
Đây là lần đầu tiên trong đời Chu Nhâm bị chặn.
Qua một lúc, anh mới nhận ra mình bị Hàn Dịch Huyên chặn.
Mất một lúc, anh mới nhận ra mình bị Dịch Huyên chặn.
Anh nhắm mắt, mở ra, gọi lại cho cô.
Vẫn giọng nữ máy móc.
Được rồi, anh hiểu.
Số điện thoại của anh cũng bị đư●𝒶 ѵ●à●⭕ danh sách đen.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |