Truyện:Không Kiềm Chế Được - Chương 39

Không Kiềm Chế Được
Trọn bộ 57 chương
Chương 39
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nam Hạ còn tưởng anh thật sự muốn cô đợi anh 4 tháng.

Cũng từng nghĩ tới tuy anh vốn biểu hiện dửng dưng không để bụng nhưng thực tế là vẫn bị tổn thương cho nên mới không muốn cùng cô xác lập quan hệ.

Nghe anh nói vậy, đáy lòng Nam Hạ như bị hòa tan vào nước.

Viền mắt cô có chút xót xa, nói: "Em không muốn."

Rõ ràng là giọng nũng nịu, Cố Thâm vẫn cảm nhận được tâm tình anh lập tức căng thẳng.

Anh khẽ cười, nhìn cô: "Ngoan, đừng làm rộn."

Nam Hạ cũng cười rộ lên, cúi người hôn lên khóe môi anh: "Em đồng ý."

Đuôi mày khóe mắt Cố Thâm cuối cùng cũng giãn ra, mang theo tiếu ý, cẩn thận lấy nhẫn ra: "Thử xem có thích hợp không? Vẫn là chiếc nhẫn mua từ 4 năm trước."

Nam Hạ ngẩn ra.

Cố Thâm duy trì tư thế quỳ, đeo nhẫn cho cô.

"Rất hợp."

Nhiều năm như vậy, cô một chút cũng không thay đổi.

Nam Hạ kéo anh dậy, để anh ngồi xuống cạnh mình.

Cô ngắm chiếc nhẫn trên tay, hỏi: "Năm đó là anh mua sao?"

Cố Thâm: "Ừ. Bây giờ nhìn kim cương có chút nhỏ, lúc đầu anh định mua lại một chiếc khác, sau lại cảm thấy chiếc nhẫn này mang ý nghĩa rất lớn. Không đưa nó cho em đáy lòng anh cảm thấy không viên mãn."

Đây là lần đầu tiên anh tự tay mua nhẫn cho một cô gái.

Đã có một thời gian rất lâu anh tưởng rằng đời này mình không còn cơ hội để tặng cho cô.

Nhưng may mắn thay cô đã trở lại.

Chóp mũi Nam Hạ có chút lên men, khóe lệ ầng ậc nước.

Cô ôm lấy anh, nhỏ giọng nói: "Luôn cảm thấy em không xứng..."

Năm đó nếu không phải cô chia tay anh như vậy, anh cũng không cần đợi cô lâu như thế.

Cố Thâm đáp: "Xứng hay không xứng cái gì? Là anh muốn tặng cho em."

Anh không an ủi cô nhưng lại thẳng thắn bày tỏ dứt khoát thái độ của anh - ngoại trừ cô ra, ai anh cũng không muốn.

Nam Hạ ngửa đầu, vuốt nhẫn nói: "Về sau em nhất định sẽ đối tốt với anh."

Cố Thâm mỉm cười, ừ một tiếng.

Nam Hạ nghiêng đầu nhìn anh: "Coi như là chúng ta đã xác định quan hệ."

Cố Thâm nhướng mày, sửa lại lời cô: "Cái gì mà coi như? Chính là!"

Nam Hạ mỉm cười, rất ngoan ngoãn nói: "Tốt, đều nghe theo bạn trai em."

Kiểu dỗ dành khoa trương này của làm Cố Thâm rất thích, anh nhỏ giọng nói bên tai cô: "Chờ sau này...", anh ngừng lại, "Sẽ mua cho em lớn hơn."

Anh không nói thẳng nhưng Nam Hạ vẫn hiểu được ý tứ của Cố Thâm.

Cô nhìn anh, đáy mắt trong suốt thanh thuần phản chiếu bóng dáng anh.

Cố Thâm cười cười, nói: "Làm tiếp chuyện năm đó đang phát sinh thôi."

Nam Hạ trong chốc lát không phản ứng kịp: "Gì cơ?"

Cố Thâm đặt tay lên gáy cô, thoáng dùng sức, để cô ngửa đầu, hôn lên.

Như là có bông tuyết nhỏ rơi xuống giữa môi bọn họ.

Mang theo cảm giác lành lạnh man mát, rất nhanh tan biến.

Tình cảnh thật sự giống với năm đó.

Theo tiết tấu nồng nhiệt của anh, Nam Hạ giống như muốn hòa tan trong ngực anh.

Cô đột nhiên nhớ tới những ngày tháng đó...

Sau đêm Giáng sinh ấy, thi thoảng anh sẽ chạy tới nhìn cô.

Nam Khải thức rất khuya, phần lớn thời gian cô đều không thể ra ngoài, chỉ có thể đứng bên cửa sổ nhìn anh, lâu lâu mới có thể chạy đến hoa viên ngồi cùng anh một chút.

Chính là yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.

Nụ hôn của anh lúc đó cũng rất khác, phần lớn là ôn nhu kiên nhẫn, không giống như bây giờ, mang theo chút ngang ngược cùng khó nhịn.

Anh triền miên hôn cô một lúc lâu, tiết tấu nóng bỏng đến lúc cô không thở nổi mới buông cô ra.

Anh nói: "Tay em lạnh lắm rồi, chúng ta về thôi."

Thanh âm Cố Thâm trầm thấp, mang theo nhịp thở nồng đậm nam tính, vô cùng gợi cảm.

Nam Hạ quả thật có chút lạnh, nhỏ giọng đáp ứng.

Hai người ra khỏi hoa viên.

Đèn đường chiếu sáng cả một vùng, mặt đất sạch sẽ, hoàn toàn không có giấu vết tuyết rơi.

Nam Hạ lập tức hiểu ra: "Tuyết vừa rồi..."

Cố Thâm gật đầu một cái, vui vẻ nói: "Vừa rồi thiết bị trên đường có chút trục trặc, suýt chút nữa đã phải đợi tới ngày mai."

Thì ra anh trở về muộn như vậy không phải là do bận bịu công tác, mà là chuẩn bị cho cô kinh hỉ.

Nam Hạ đau lòng nói: "Thì ngày mai cũng được mà, sao phải vội vàng như vậy?"

Cố Thâm: "Không được", anh nhìn cô, "Hôm nay xem như là ngày kỉ niệm lần đầu tiên chúng ta hôn nhau. Anh đương nhiên muốn hôm nay phải thu được em vào tay."

Thanh âm lộ ra kiêu ngạo cùng tự tin.

Rõ ràng là khẳng định, cô là của anh.

Nam Hạ chỉ sợ anh mệt mỏi, cầm lấy chìa khóa xe trong tay anh: "Để em lái xe!"

Cố Thâm rất hưởng thụ đãi ngộ được chăm sóc này: "Ừ."

*

Một tay Nam Hạ nắm tay Cố Thâm, tay kia thuần thục nhấn khóa vân tay.

Két một tiếng - cửa mở.

Cố Thâm rũ mắt nhìn cô.

Từ lúc xác định quan hệ đến bây giờ, ngoại trừ lúc lái xe, cô vẫn nắm tay anh không buông.

Còn rất dính người.

Hai người vào phòng, Nam Hạ rót hai ly nước ấm, đem một ly đưa cho Cố Thâm.

Chỉ khi uống nước, cô mới có thể nhìn rõ chiếc nhẫn kim cương trên tay dưới ánh đèn - hình trái tim tinh xảo, giống như bầu trời cuối thu xanh biếc thoáng đãng.

Lạnh lùng trong trẻo, không hề phô bày khoa trương, rất hợp với cô.

Nam Hạ ngắm một hồi, khóe môi khẽ cong lên.

Cố Thâm nhìn bộ dạng yêu thích của cô, vươn tay nhéo nhéo cằm nhỏ tinh tế: "Về sau còn nhiều thời gian để ngắm, đi ngủ thôi."

Nam Hạ đáp ứng, bất quá cũng không có động tác gì khác, chỉ nghiêng đầu nhìn anh.

Cố Thâm nhướng mày: "Sao?"

Nam Hạ suy nghĩ một chút, nói: "Anh có muốn ngủ chung không?"

Biểu tình của cô rất bình tĩnh thong dong, không có ý tứ gì khác.

Thấy anh không đáp, cho là anh không muốn, lại nghĩ tới chuyện lần trước Hoa Vũ nói với cô. Nam Hạ hít một hơi, nói thêm: "Chúng ta đã là người yêu rồi."

Cố Thâm miễn cưỡng dựa vào ghế, nói: "Không cần."

Cô đã nói rõ ràng vậy rồi mà vẫn bị cự tuyệt, Nam Hạ có chút không rõ: "Vì sao? Không phải mấy lần em bị bệnh anh đều ngủ chung sao?"

Cố Thâm: "Đó là vì em bị bệnh."

Nam Hạ không hiểu: "Khác nhau sao?"

Cố Thâm bật cười, chân mày theo bản năng nhếch lên, liếc mắt nhìn cô, lại ý thức được đáy lòng có cái gì đó buông xuống.

Anh nhịn không được mắng một câu thô tục.

Nam Hạ: "?"

Cố Thâm đứng lên, đi tới trước mặt cô, giọng nói không chút nghiêm túc: "Thật sự cho rằng lúc này sẽ giống như khi còn học đại học, ôm em ngủ suốt đêm?"

Nam Hạ ngẩn ra.

Nhìn cô vẫn mù mờ, Cố Thâm thẳng thắn mở lời: "Anh sẽ không nhịn được mà muốn em."

"...."

Anh ở trước mặt cô bình thường đều rất thu liễm, có trêu chọc có bất kham nhưng chưa bao giờ nói ra những lời thế này.

Nghe một câu thẳng thắn kia, Nam Hạ ngây ngẩn cả người, trong chốc lát cũng không biết nên trả lời thế nào.

Cố Thâm im lặng nhìn thần sắc của cô, đáy lòng lại có chút hối hận, không thể làm gì khác hơn ngoài xem như chưa có chuyện gì phát sinh, vươn tay xoa đầu cô: "Được rồi, mau đi ngủ đi."

Nam Hạ không nhúc nhích.

Cố Thâm cũng không dám động.

Nam Hạ ngước mắt nhìn anh: "Em không cảm thấy bây giờ giống như lúc đó."

Cô cũng không biết mình lấy đâu ra can đảm để nói những lời này.

Vừa dứt lời Nam Hạ liền xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn anh.

Hầu kết Cố Thâm lăn lộn, cúi người nhìn cô.

Nam Hạ động cũng không dám động, nhìn chằm chằm thảm dưới mặt đất.

Áo lông của cô còn chưa cởi, chỉ không cài, để lộ ra đồ ngủ lụa bên trong cùng cổ nhỏ nõn nà.

Cố Thâm ôm lấy thắt lưng cô, nhốt Nam Hạ vào ngực, tay kia đặt trên gáy cố thoáng dùng sức, ép cô ngẩng đầu nhìn anh: "Nói thật?"

Nam Hạ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, vội vàng xoay đầu đi, nhỏ giọng dạ một tiếng.

*****

Cố Thâm bật cười.

Nam Hạ nhịn không được xấu hổ, đánh anh một cái.

Cố Thâm ôm cô đi vào phòng ngủ, dùng chân dài đá cửa.

Quần áo bị anh cởi vứt tán loạn trên mặt đất.

Anh đứng dậy giơ tay tắt đèn.

Nhẹ nhàng tới gần mà hôn cô, động tác vuốt ve như trân bảo, chậm rãi tháo từng nút áo của cô.

Thân thể cô từ từng chỗ anh chạm vào mà nóng dần lên.

Anh yêu thương dùng môi phác họa từng đường nét trên mặt cô, kiềm giọng nói: "Anh đi lấy đồ."

Nam Hạ dạ.

Anh đứng dậy đi đến phòng ngủ phụ, cô nghe được tiếng mở ngăn kéo.

Cửa phòng ngủ để mở, lộ ra chút ánh sáng.

Nam Hạ nằm trên giường, tim đập khẩn trương đến muốn nhảy ra ngoài. Cô không dám nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn trần phòng màu xám.

Cho đến khi anh trở lại.

Cả gian phòng lại chìm vào bóng tối.

Cô chủ động vươn tay nhỏ ôm lấy thắt lưng anh.

Cả người Nam Hạ không nhịn được run lên.

Cố Thâm dừng động tác, hỏi: "Sợ?"

Nam Hạ nói: "Không có."

Thanh âm mang theo run rẩy.

Cố Thâm đem đồ đạc trong tay ném lên tủ đầu giường, nằm xuống bên cạnh cô.

Nam Hạ chậm rãi thở phào một cái, thần kinh cẳng thẳng trầm tĩnh lại.

Cố Thâm hôn trán cô: "Không vội, chúng ta từ từ thích ứng."

Nam Hạ làm tổ trong ngực anh, không trả lời.

Thực tế lúc nào cũng không như tưởng tượng, cô vẫn có chút sợ.

Mặc dù không ngừng thuyết phục chính mình nhưng thân thể run rẩy hoàn toàn không khống chế được.

Cô nhắm mắt lại, khẽ nói: "Cám ơn."

Cố Thâm lại cười, đem cô vây vào ngực: "Cám ơn cái gì, sớm muộn gì cũng là của anh."

Nam Hạ ngoan ngoãn dạ một tiếng.

*

Hôm sau đi làm, Nam Hạ đeo nhẫn trên tay, thẳng thắn tuyên bố cuộc sống độc thân kết thúc.

Trịnh Viễn nhìn thấy viên kim cương lấp lánh cả người đều ỉu xìu, không kiên trì đòi cùng cô đi ăn trưa nữa.

Tô Điềm vui vẻ thay cho cô, mân mê ngón tay nhỏ của Nam Hạ: "Cũng quá là đẹp rồi, kích thước như vậy chắc chắn giá sẽ rất cao.", Tô Điềm hâm mộ nói, "Nam thần của cậu rất tình nguyện dùng tiền cho cậu nha, không uổng công cậu cực khổ theo đuổi người ta."

Viên kim cương này 3 carat.

Ngón tay Nam Hạ vốn thon nhỏ, đeo vào thật sự có chút lớn.

Nhưng cô và Cố Thâm đều là người không quá để ý tới vật chất.

Nam Hạ mỉm cười: "Anh ấy tặng cái gì tớ đều thích, đều là tâm ý của anh ấy."

Bộ phận thiết kế hôm nay cũng khá hưu nhàn, vừa may tạp chí "Beauty" đưa tới kì mới nhất, Nam Hạ liếc nhìn trang bìa, nhíu mày.

Trang bìa là người mẫu quốc tế Văn Nhã.

Văn Nhã là người đại diện độc quyền của The One.

Văn Nhã là một người mẫu quốc tế có tiếng, có thể mời được người này hợp tác làm người đại diện độc quyền, Khuynh Thành chắc chắn đã rải không ít tiền tài cùng công sức.

Vấn đề là, trang phục của trang bìa lần này là bộ âu phục kẻ sọc vuông đạo nhái kia.

Lá gan của Cố Hoàn cũng quá lớn rồi.

Bộ âu phục này lần trước đã bị dân cư mạng bóc phốt làm sản phẩm sao chép, bộ phận quan hệ xã hội đã tốn không ít công sức mới giải quyết ổn thỏa, người này vẫn dám quang minh chính đại dùng bộ y phục này làm ảnh bìa?

Giải thích duy nhất chính là, bộ y phục này có số lượng tiêu thụ rất tốt, đã có nhiều người đặt trước.

Trong chốc lát Tô Điềm cũng đem tới những tin tức giống như Nam Hạ suy đoán. Bộ trang phục này được đặt hàng rất nhiều, hơn nữa số lượng nhà thiết kế bị đạo nhái rất lớn, người dùng trong nước thường cũng mù mờ vấn đề này, cho nên Cố Hoàn hoàn toàn không kiêng nể gì cả.

Nam Hạ chớp mắt, không nói gì.

Cố Hoàn liều mạng như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị làm lớn chuyện.

Cố Thâm cũng nghĩ vậy.

Anh và Cố Hoàn không hợp nhau, cho nên cũng mặc kệ bọn họ, để xem bọn họ sẽ giải quyết thế nào.

*

Y như rằng, ngay tối hôm đó, mạng xã hội sôi sục chuyện The One sao chép đạo nhái.

Các hashtag "Văn Nhã mặc sản phẩm đạo nhái", "Khuynh Thành sao chép"... đều là hotsearch.

Chắc là đối thủ của Văn Nhã trong tình huống này cũng mượn cơ hội làm khó dễ, đem chuyện này đẩy lên không ngừng.

Quá khứ làm ăn không sạch sẽ của Khuynh Thành cũng bị phát tán, muốn ém xuống cũng không xong.

Có người nhận ra được tác giả của các tác phẩm bị đạo nhái, trực tiếp nhắn tin cho nhà thiết kế, nói qua chuyện này. Nhà thiết kế kia lập tức liên hệ với luật sư, yêu cầu bồi thường, cũng cám ơn dân cư mạng đã cung cấp thông tin.

Lúc xảy ra chuyện thì Cố Thâm đang họp, anh chỉ quét mắt nhìn tin tức, sau đó tiếp tục cuộc họp.

Khoảng 5 phút sau, trợ lý của Cố Tằng đi tới yêu cầu anh đến phòng làm việc của tổng giám đốc.

Cố Thâm cũng không ngẩng đầu nhìn lên, ném ra hai chữ: "Không rảnh."

Điện thoại di động vang lên.

Là Cố Tằng gọi tới, anh không nhận, trực tiếp từ chối điện thoại.

Một lúc sau, Cố Tằng tự mình xuống.

Trước đây ông chưa từng đến đây lần nào, cho nên nhân viên của My Lady ai nấy đều giật mình, biết có đại sự xảy ra.

Khuôn mặt ông lạnh lùng nghiêm nghị, tuy đã có tuổi nhưng bước chân vẫn rất ổn trọng, trực tiếp đẩy cửa phòng họp, yêu cầu tất cả mọi người đi ra ngoài.

Cố Thâm trừng mắt: "Người đang làm cái gì vậy? Con đang họp."

Cố Tằng đóng cửa lại, nhìn anh: "Chuyện lần này..."

"Con không quản." Cố Thâm vắt chéo chân, cà lơ phất phơ, "Chuyện này con đã sớm nói với người rồi. Là chính người cam tâm tình nguyện mở một mắt nhắm một mắt. Đến lúc có chuyện sao người không tìm con ngoan của người mà tìm tới con làm gì? Đạo lý gì đây?"

Thái độ của anh lỗ mãng, bất quá mỗi câu mỗi chữ đều là sự thực.

Cố Tằng nén giận nói: "Doanh số mỗi tháng bán hơn mấy trăm cái, tiền lợi nhuận..."

Cố Thâm ngắt lời: "Vậy người dùng tiền lợi nhuận đó mà xử lý khủng hoảng truyền thông đi. Cũng không biết có đủ không đấy."

Cố Tằng nộ quát một tiếng: "Được, không cần con quan tâm chuyện xử lý khủng hoảng truyền thông."

Cố Thâm có chút ngoài ý muốn.

Anh có quan hệ rất tốt với bên truyền thông, còn tưởng Cố Tằng tìm anh vì chuyện này.

Cố Tằng nói: "Chỉ cần con đi xử lý bên Văn Nhã, hi vọng bên đó không hủy hợp đồng là được."

Địa vị của Văn Nhã trong giới rất xuất sắc.

Nếu cô hủy hợp đồng thì The One nhất định sẽ bị bóp chết, cũng hủy diệt một nửa Khuynh Thành.

Cố Thâm cảm thấy hoang đường, anh nới cravat: "Người không sao chứ? Con và đối phương chỉ mới gặp qua đúng một lần, Cố Hoàn là người trực tiếp đàm phán, sao lại đẩy cho con?"

Cố Tằng thở hắt ra, thần sắc phức tạp nhìn Cố Thâm: "Là đối phương yêu cầu. Nói chỉ cần con cùng ăn một bữa cơm, chuyện hủy hợp đồng có thể suy nghĩ lại."

Thái độ của ông với Cố Thâm rất phức tạp.

Mẹ của đứa con trai này là người ông yêu sâu đậm, ông cũng chỉ là một người đàn ông, khó tránh khỏi yêu ai yêu cả đường đi. Đứa con trai này vốn là phóng túng bất kham, làm chuyện gì cũng muốn gây hấn với ông, bất quá nếu không chạm tới giới hạn cuối cùng thì ông cũng không khống chế.

Ông cũng biết từ trước đến nay Cố Thâm rất được mắt nữ nhân, lại không nghĩ tới cả Văn Nhã, một người mẫu quốc tế đã thấy qua đủ loại người lại có thể nhìn trúng Cố Thâm.

Cố Thâm nở nụ cười: "Cho nên người là muốn... Để cho con làm trai bao? Bán nghệ không bán thân?"

Cố Tằng tức giận: "Cố Thâm! Không được nói khó nghe như vậy, lần này chỉ là cùng đối tác ăn một bữa cơm mà thôi."

Cố Thâm lạnh lùng nhìn ông: "Vậy lần sau thì sao? Lần sau lại xảy ra chuyện ăn cắp ý tưởng thế này thì người lại đẩy con ra? Lại ăn một bữa cơm? Hay lên giường?"

Lời anh nói thô tục tới cực điểm.

Cố Tằng sầm mặt: "Con nói cái gì vậy? Chuyện lần sau thì lần sau nói, trước tiên xử lý thật tốt chuyện trước mắt đã."

Cố Thâm không nhìn ông nữa: "Con không có hứng thú thay Cố Hoàn thu thập cục diện rối rắm, hơn nữa còn là chuyện ăn cắp ý tưởng hèn hạ mà còn dám mặt dày đẩy doanh số. Có phải làm trai bao thì cũng là chính bản thân anh ta làm mới phải. Người ra cửa quẹo phải là đến thang máy, không tiễn."

Cố Tằng giận không kiềm được, cầm lấy ống bút trên bàn ném về phía Cố Thâm.

"Nó là anh trai con!"

Cố Thâm không tránh, ống đựng bút đập thẳng vào mặt anh, có vết máu chảy ra.

Anh lãnh đạm nhìn Cố Tằng. Dùng tay sờ sờ vết chất lỏng trên mặt, Cố Thâm lạnh giọng: "Nếu người không đi ra, con sẽ gọi điện thoại cho Văn Nhã. Để cho cô ấy lập tức hủy hợp đồng."

Cố Tằng: "Con..."

Đứa con trai này đã cứng cáp rồi, ông hoàn toàn không quản được, cũng không thể bắt ép được.

Ông tức giận, xoay người ra khỏi phòng họp.

Trợ lý lập tức đỡ lấy Cố Tằng.

Cố Tằng đi hai bước, đột nhiên che ngực, tay không ngừng run rẩy, môi cũng tím bầm: "Thuốc..."

Cả người suýt chút nữa ngã xuống.

Đây là bệnh tim tái phát.

Trợ lý vội vàng lấy thuốc từ trong túi ông đút cho Cố Tằng, đem ông dìu vào phòng họp.

Cố Thâm ngẩng đầu nhìn: "Ba, người không sao chứ?"

Cố Tằng giơ tay lên, chậm rãi hít thở, môi run rẩy, không nói chuyện.

Cố Thâm xoay người cửa phòng họp, vừa may gặp phải đôi mắt lo lắng của Nam Hạ.

Cô nói: "Em lo lắng chủ tịch..."

Anh gật đầu, ôn hòa nói với cô: "Đi rót giúp anh một ly nước ấm."

Nam Hạ lập tức đem nước ấm tới.

Huyết sắc của Cố Tằng chậm rãi khôi phục.

Cố Thâm đặt ly nước một bên, ôn nhu nói với Nam Hạ: "Không có việc gì đâu, em ra ngoài trước đi."

Nam Hạ nhìn vết thương trên mặt Cố Thâm, gật đầu không nói gì.

Cố Tằng nghỉ ngơi một chút, uống một hớp nước, nói: "Giúp Cố Hoàn một lần, coi như ta xin con."

Cố Thâm không đáp.

Cố Tằng nói: "Con cứ từ từ suy nghĩ, là bên Văn Nhã tự mình yêu cầu."

Ông đứng dậy rời đi, để lại danh thiếp của Văn Nhã trên bàn.

Cố Thâm cầm lấy tấm danh thiếp, cười châm biếm, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ném vào thùng rác.

Anh đứng dậy đi ra ngoài, trầm mặt trở về phòng làm việc của mình.

Chuyện này rất nhanh được truyền khắp công ty.

Bởi vì hai người cãi nhau khá lớn tiếng, bên ngoài cũng đoán được đại khái.

Tô Điềm còn hỏi Nam Hạ: "Cậu nói xem cuối cùng Cố tổng có phải cùng đi ăn với Văn Nhã không? Bệnh tim của ông cụ cũng đã phát tác như thế, chắc Cố tổng phải đi một chuyến rồi. Không biết bạn gái của anh ấy có tức giận không?"

Nam Hạ ngước mắt nhìn nơi bóng lưng cao lớn kia vừa rời đi, nghĩ tới vết thương trên mặt anh, không đáp.

*

Ủa hellooooooo, có ai đi ngang qua đây hong:

Crypto.com Exchange

Chương (1-57)