Truyện:Không Kiềm Chế Được - Chương 38

Không Kiềm Chế Được
Trọn bộ 57 chương
Chương 38
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Động tác của Cố Thâm bỗng nhiên dừng lại.

Cô không nhìn thấy vẻ mặt anh, chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập liên hồi của anh.

Từng nhịp từng nhịp hữu lực vang lên, như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tay nhỏ của Nam Hạ đặt trước ngực anh, cảm thụ rõ ràng.

Cố Thâm hít một hơi thật sâu, phảng phất như lấy lại tinh thần, đỡ cô trở lại ghế.

Mỗi người ở một đầu ghế sofa lớn, tận lực điều chỉnh hô hấp.

Mấy giây sau, Cố Thâm khàn giọng nói: "Xin lỗi, anh vừa rồi... Không cố ý."

Nam Hạ cảm giác cả khuôn mặt mình đã cháy rực, chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.

Cố Thâm trầm mặc một lúc lâu, lên tiếng: "Anh đi bật đèn."

Nam Hạ thấp đầu, không đáp.

Đèn phòng bật sáng, có chút chói mắt, Nam Hạ giơ tay che mắt, qua một lát mới có thể thích ứng.

Thả tay xuống, tầm mắt cô lập tức chạm phải Cố Thâm cả người hỗn độn, sơ mi nhăn nhúm xộc xệch.

Tóc ngắn của anh cũng có chút loạn.

Đáy mắt sâu thẳm nhìn cô.

Nam Hạ ý thức được chính cô lúc này cũng không khác anh là mấy.

Cô vội vàng chỉnh váy, che khuất đôi chân nõn nà, đứng dậy nói: "Em đi tắm."

Nam Hạ đi lướt qua Cố Thâm.

Khóe môi anh giật giật, không ngăn cản cô.

*

Nam Hạ vào phòng tắm, nhìn chính mình trong gương.

Trên mặt vẫn còn nhuộm một tầng đỏ rực, cánh môi mọng có chút sưng lên.

Tóc dài có chút rối.

Y phục trên người cũng không còn ngay ngắn.

Cô chỉnh sửa lại, phát hiện không mang theo đồ ngủ, bất đắc dĩ đi ra ngoài.

Cố Thâm không còn ở phòng khách, chắc là đã về phòng ngủ thay quần áo.

Nam Hạ tắm rửa rất nhanh rồi trở về phòng.

Trong chốc lát cô cũng nghe được thanh âm của Cố Thâm đến phòng tắm.

Cô thở phào một cái, liếc nhìn chân mình, vành tai đột nhiên có chút nóng lên.

Khoảng chừng vài chục phút sau, Cố Thâm gõ cửa.

Nam Hạ: "Vào đi."

Cố Thâm đẩy cửa, hỏi cô: "Buồn ngủ rồi sao?"

Nam Hạ: "Dạ, có chút mệt, mai còn phải đi làm."

Nhịp tim của cô không tự chủ được mà tăng cao.

Cố Thâm nhìn sắc mặt cô, đi tới bên giường, cúi người chạm trán với cô: "Cám ơn em, sinh nhật năm nay anh rất thích."

Vầng trán anh lạnh lẽo.

Nam Hạ lại càng lo lắng, đụng đụng tay anh: "Sao người anh lại lạnh như vậy? Cảm sao?"

Cố Thâm: "Không phải, anh vừa mới...", anh ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô, "Anh vừa mới tắm nước lạnh."

Nam Hạ sửng sốt: "Sao mùa đông lại còn..."

Nói được nửa câu, cô phản ứng kịp, không dám nói tiếp.

Cố Thâm cười cười, đưa tay giữ lấy cằm nhỏ của cô: "Được rồi, ngủ ngoan."

"Ngủ ngon."

*

Hôm sau, trước giờ đi làm Nam Hạ cố tình không đeo nhẫn.

Nhỡ đâu có người phát hiện thì sẽ không tốt lắm.

Hai người là một trước một sau đến công ty.

Thứ sáu tuần này là hạn chót để nộp bản thảo, toàn bộ bộ phận thiết kế đều ở lại làm thêm giờ, mười giờ tối đèn đuốc vẫn còn sáng choang.

Cảnh sát cũng đã gọi điện thoại báo cho Nam Hạ kết quả vụ án, tên bảo vệ kia phạt nhận phạt giam 3 tháng.

Nam Hạ lịch sự nói cảm ơn, chuyện này coi như hoàn toàn buông xuống, đem toàn bộ tâm tư đặt ở phương diện thiết kế.

Lúc đầu cô đã thiết kế hai bộ hoàn toàn tương phản về phong cách nhưng lần trước cùng Cố Thâm đi hóng gió một chuyến lại đột nhiên có thêm linh cảm mới, dự định tuần này sẽ vẽ ra tác phẩm mới.

Thời gian gấp rút, Lâm Man Man lại không ngừng giao việc cho cô, mỗi ngày lại nhiều thêm, ngay cả chuyện mang váy đi tiệm giặt để trả lại cho Tô Điềm cô cũng không có thời gian.

Tô Điềm cũng bận rộn đến chân không chạm đất, chuyện chiếc váy cũng để tùy ý Nam Hạ.

Liên tiếp 3 ngày trời, ngày nào Nam Hạ cũng tăng ca đến hơn 12 giờ.

Cố Thâm tuy là cùng cô ở trong một căn hộ nhưng chẳng thể nhìn thấy người. Cô trở về rất muộn, tắm rửa xong liền mệt mỏi đi ngủ.

Tối thứ năm, Cố Thâm đã về nhà từ lâu, mãi không thấy Nam Hạ, không nhịn mà gọi đi.

Nam Hạ liếc nhìn đồng nghiệp xung quanh, chạy vào phòng họp nhận điện thoại.

Cố Thâm buông mấy chữ: "Mười một giờ."

Nam Hạ: "Em biết rồi, anh đừng như vậy, em đây là đang bán mạng thay anh kiếm tiền mà."

Cố Thâm: "Còn muốn cãi?"

Cô nghe thấy tiếng anh thay giày, "Anh đi đón em, 20 phút nữa xuống sảnh", anh oán giận, "Mới vài ngày không thấy liền cho rằng anh dễ nói chuyện vậy sao?"

Từ Phồn Duyệt đến công ty rất gần.

Ban đầu Nam Hạ định 12 giờ mới về, nhưng anh đã nói vậy, cô tự nhiên cũng phải thuận theo.

Nhìn lượng công việc, ngày mai đành đến sớm một chút cũng được, không ảnh hưởng gì lắm.

Khoảng 20 phút sau, Nam Hạ xuống lầu.

Trời khuya đột nhiên có mưa nhỏ, lạnh buốt đến cắt da.

Hít một ngụm khí lạnh, Nam Hạ đột nhiên cảm thấy dạ dày có điểm không đúng.

Một chiếc Maybach tiến tới gần cô, đây là một chiếc xe khác của Cố Thâm.

Cô đi tới, cửa bên ghế phụ từ bên trong được đẩy ra.

Nam Hạ lên xe.

Cố Thâm cúi người thay cô cài chặt đai an toàn, nhìn vẻ mặt tái nhợt của Nam Hạ: "Sao đó? Khó chịu?"

Nam Hạ nhỏ giọng: "Đau dạ dày."

Cái này cũng là bệnh kinh niên của Nam Hạ, thi thoảng sơ ý uống nước lạnh cũng có thể bị đau dạ dày.

Nhưng nửa năm nay cô cũng rất chú ý, không để bệnh tái phát.

Mấy ngày nay quá mức bận rộn, chuyện ăn uống không được điều đô, đau đến mức không thể chịu nổi.

Cố Thâm lấy một ly trà sữa nóng vừa mua đưa cho cô: "Uống một chút đi."

Nam Hạ nhận lấy, cũng chỉ uống một ngụm.

Cố Thâm khởi động xe, nghiêm giọng: "Còn muốn giảm cân? Cả người em đã gầy đến vậy rồi mà vẫn không biết nghĩ tới thân thể mình? Nhanh uống đi."

Nam Hạ không bài xích đồ ngọt, chỉ là thói quen này đã được hình thành từ nhỏ.

Ban đầu Cố Thâm cũng không biết thói quen này của cô, có một lần đi dạo phố, Nam Hạ bỗng nhiên dừng trước một tiệm trà sữa nổi tiếng, nhìn Cố Thâm có chút mong chờ.

Anh hỏi: "Muốn uống?"

Nam Hạ do dự một chút, gật đầu: "Nhưng em không uống hết một ly."

Cố Thâm miễn cưỡng: "Còn lại để cho anh, có bạn trai để làm gì?"

Khoảng thời gian đó chỉ cần cô muốn uống trà sữa đều sẽ mua một ly. Cô uống một hai ngụm, còn lại đều cho Cố Thâm.

Cũng may Cố Thâm bình thường vận động rất nhiều, sức ăn cũng lớn, thân hình cũng không bị béo lên.

*

Cố Thâm mang cô về nhà, từ trong tủ thuốc tìm ra thuốc dạ dày.

Loại thuốc này lúc trước Nam Hạ hay dùng, anh chắc hẳn là vì cô mà chuẩn bị.

Cố Thâm rót một ly nước ấm, đưa thuốc tới.

Chóp mũi Nam Hạ đau xót, nhận thuốc xuống xong.

Cố Thâm đem một vỉ thuốc bỏ vào trong túi xách của Nam Hạ: "Ngày mai chú ý ăn xong phải uống thuốc."

Nam Hạ dạ.

Cố Thâm thúc dục cô nhanh chóng tắm rửa nghỉ ngơi.

Sau khi nằm xuống, dạ dày Nam Hạ vẫn quặn đau từng đợt, căn bản là ngủ không được.

Càng lúc càng đau đến lợi hại.

Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, đứng dậy đi tới phòng bếp, pha một ly nước muối.

Động tác Nam Hạ đã tận lực nhẹ tay nhẹ chân, nhưng lúc cô thêm muối vào ly, Cố Thâm đã đi đến gần cô.

Chắc là bị cô đánh thức.

Trên mặt anh vẫn còn nhiễm một tầng mù mờ buồn ngủ, cả người không hiểu sao lại càng toát nên vẻ phóng khoáng bất khan.

Anh hỏi cô: "Đau đến không ngủ được sao?"

Nam Hạ cầm ly nước nhấp một hớp: "Không có. Em khát nước thôi."

Cố Thâm không chút do dự vạch trần cô: "Khát nước cho nên phải thêm muối?"

"...."

Nam Hạ không trả lời.

Cố Thâm tìm bình giữ nhiệt, pha kĩ nước muối, dắt tay Nam Hạ trở vào phòng ngủ, để bình giữ nhiệt ở tủ cạnh giường, tùy ý cô dùng.

Nam Hạ chưa từng thấy anh cố chiếu người như vậy, khẽ mỉm cười nhìn anh.

Cố Thâm nhìn sắc mặt cô, hỏi: "Đau lắm sao?"

Nam Hạ cũng không muốn giấu nữa, gật đầu.

Cố Thâm nhét cô vào chăn, bàn tay to lớn cũng vươn vào đặt trên bụng cô, thấp giọng nói: "Ngủ đi, anh ngủ cùng em."

Chỗ được anh chạm vào như một luồng nước ấm, chầm chậm lan tỏa cả người cô.

Không biết là do thuốc, nước nóng hay bàn tay khô ráo của anh, Nam Hạ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Cô cắn môi nhìn anh: "Anh ở lại với em sao?"

Cố Thâm ngước mắt.

Nam Hạ nhỏ giọng: "Ngày mai còn phải đi làm, ngủ đi thôi."

Trước đây không phải bọn họ chưa từng cùng nhau ngủ nhưng đều là nghỉ trưa ngắn ngủi.

Đáy mắt thâm sâu của Cố Thâm nhìn cô, sau đó nói được.

Anh điều chỉnh tư thế, tắt đèn đầu giường.

Trong bóng tối, anh ôm cô, hơi thở nam tính quấn quít quanh người cô, khiến người ta cảm thấy vô cùng an nhiên.

Tay phải của anh vẫn đặt trên bụng cô mà xoa nhẹ, cách một tầng vải vóc.

Nam Hạ cứ vậy chầm chậm đi vào giấc ngủ.

*

Hôm sau thức dậy, Cố Thâm đã đi rồi, không gọi cô dậy.

Nam Hạ sờ sờ phần giường bên cạnh, còn lưu lại nhiệt độ của anh.

Hôm nay Nam Hạ cố tình đến công ty sớm một chút, vùi đầu xử lý công việc.

Bận rộn cả một ngày, Lý Khải đưa tới cơm hộp và canh gà, đãi bộ phận thiết kế, còn cố ý nhỏ giọng dặn dò Nam Hạ chú ý ăn uống.

Nam Hạ biết đây là ý của Cố Thâm, gật đầu đáp ứng.

Nhưng đến lúc bận rộn với các bản vẽ, chuyện ăn uống liền bị vứt qua sau đầu.

Tám giờ tối, Cố Thâm gọi Lý Khả: "Đi xem thử xem cô ấy có ăn cơm chưa."

Lý Khả nói chưa ăn.

Nam Hạ đang tập trung vẽ thì nhận được tin nhắn của Cố Thâm: "Còn không chịu ăn? Ngại dạ dày chưa đủ đau?"

Cô lúc này mới nhớ tới phần cơm của mình.

Nhưng đã sớm nguội rồi.

Cô không muốn dở việc, đáp một câu "Lát nữa", sau đó tiếp tục vẽ.

Không đến 5 giây sau, Cố Thâm từ trong phòng làm việc đi ra.

Nam Hạ nghe anh nói chuyện với nhà thiết kế gần Tô Điềm: "Bận rộn đến độ không kịp ăn sao? Tranh thủ ăn một chút, nếu không... sẽ không tốt cho dạ dày."

Nhà thiết kế kia đáp một tiếng.

Cố Thâm sờ hộp giấy kraft nói: "Đều đã nguội rồi, được, để tôi đi hâm lại giúp cho."

Nhà thiết kế kia cười tươi như hoa, nói cám ơn.

Cố Thâm quét mắt về phía Nam Hạ, nói với Tô Điềm: "Được rồi đừng hâm mộ, cũng giúp cô hâm một chút."

Tô Điềm cười, không ngừng nói Cố tổng biết chiếu cố nhân viên.

Mọi người xung quanh cũng người một lời, tôi một lời khen anh.

Cố Thâm cầm năm sáu hộp cơm, cuối cùng cũng đi tới trước mặt Nam Hạ.

Cô vùi đầu chỉnh sửa thiết kế, lại đang là thời khắc mấu chốt, mặc dù biết anh đã đi tới nhưng cũng không ngẩng đầu.

Trưa mai là deadline, khoảng thời gian này phải tranh thủ từng chút một, bản vẽ vẫn có mấy chi tiết cô chưa hài lòng, nói không chừng đêm nay phải thức trắng.

Cố Thâm cũng không quấy rầy cô, chỉ lẳng lặng đem hộp cơm và canh gà đi hâm nóng, mang trở lại còn nhẹ tay gõ gõ mặt bàn, nhìn mọi người: "Nhớ phải ăn cơm."

Lời này giống như dặn dò tất cả mọi người, cũng không có ai nhìn ra quan hệ của anh và Nam Hạ.

Cố Thâm trở về phòng, Tô Điềm nhìn hộp cơm nóng trước mặt, không nhịn được dừng bút, bắt đầu động đũa.

Tô Điềm hỏi Nam Hạ: "Hạ Hạ, cậu không ăn sao?"

Nam Hạ không đáp.

Khi cô đã tập trung vẽ thì không ai có thể quấy rầy cô.

Điểm này giống Nam Khải như đúc.

Tô Điềm cũng biết tật xấu này của cô, không hỏi thêm.

Nam Hạ đem bản vẽ phóng lớn trên màn hình máy tính, dự định thay đổi một họa tiết, vừa mới nhấc bút đã nhảy ra một tin nhắn từ Cố Thâm: "Ăn cơm."

Nam Hạ trực tiếp tắt thông báo.

Ban nãy anh huyên náo một trận đã làm cô quên mất ý định thay đổi của mình, mất một lúc lâu mới có thể tìm lại đấy.

Qua một lúc, Cố Thâm lại xuất hiện.

Anh nhìn hộp cơm cùng canh gà còn nguyên trên bàn cô, nhíu mày trở về phòng làm việc gọi điện thoại cho Lâm Sâm.

*****

Không đến một phút sau, toàn bộ phòng thiết kế xuất hiện tiếng reo vang.

Nhưng không khí vui mừng này hoàn toàn không ảnh hưởng đến Nam Hạ.

Tô Điềm khẽ gọi: "Hạ Hạ, không cần gấp gáp như vậy, Lâm tổng đã dời deadline rồi. Chúng ta có thêm hai ngày nữa mới phải nộp bản vẽ."

Nam Hạ: "Suỵt."

Tô Điềm nhìn Nam Hạ đang vô cùng tập trung, không quấy rầy nữa.

Thông báo dời deadline vừa tới, bộ phận thiết kế trong nháy mắt đã tan làm không ít.

Qua thêm nửa giờ, chỉ còn lại có Tô Điềm cùng Nam Hạ.

Tô Điềm kỳ thực đã sớm không chịu nổi, mí mắt đã díp lại, chỉ là muốn đợi Nam Hạ, cô không nhịn được, hỏi: "Hạ Hạ, cậu định mấy giờ về?"

Nam Hạ nói: "Cậu về trước đi."

Cố Thâm lại từ phòng làm việc đi ra.

Anh nhìn Tô Điềm, hỏi: "Chưa về sao?"

Tô Điềm đáp: "Xong cái này sẽ về."

Cố Thâm gật đầu, đi tới trước bàn Nam Hạ, đem hộp cơm cùng canh gà hâm lại lần nữa.

Tô Điềm liếc nhìn, lúc này mới phát hiện ngón áp út của Cố Thâm có một chiếc nhẫn.

Cô kích động vỗ bàn, định nói với Nam Hạ phát hiện to lớn này nhưng lại thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô gái bên cạnh, đành nhịn xuống mà len lén gởi tin nhắn.

Mấy phút sau, Cố Thâm đem đồ ăn đặt lên bàn.

Tô Điềm mệt muốn chết: "Tớ không đợi nổi nữa Hạ Hạ à, tớ về trước nhé."

Nam Hạ không ngẩng đầu, nói Tô Điềm đi về cẩn thận.

Lúc ra khỏi cửa, Tô Điềm không nhịn được mà nhìn Nam Hạ một lúc lâu.

Tô Điềm cảm thán, cô gái nhìn qua tưởng bé nhỏ kia thật ra cũng rất quật cường. Người ta được dời deadline liền thả lỏng bản thân một chút, người này ngược lại một chút cũng không ảnh hưởng.

*

Phòng làm việc hoàn toàn yên tĩnh.

Không có ai khác, Cố Thâm cũng không cố kị, trực tiếp đi tới đập bàn: "Không biết nghe lời có phải không?"

Nam Hạ: "Anh đừng ầm ĩ."

"...."

Một chút ảnh hưởng cũng không có.

Cố Thâm nhìn hộp cơm cùng canh gà bắt đầu nguội lạnh, hạ giọng thúc giục cô ăn cơm.

Anh vươn tay cố trụ cằm cô, hoàn toàn không để cho cô cắm cúi trong bản thảo nữa.

Nam Hạ buông bút: "Cố tổng."

Cố Thâm đưa muỗng và hộp canh gà tới, miễn cưỡng: "Ừ?"

Mày rậm của anh nhăn lại.

Đã lâu không tỏ thái độ với anh, thi thoảng nghe thì cũng có chút thú vị.

Nam Hạ tức giận, không biết thế nào lại nghĩ tới mấy lời anh nói lúc cô mới vào công ty, lạnh giọng: "Cố tổng, tôi hi vọng anh không nên vì tình cảm riêng tư mà làm ảnh hưởng công việc."

Cố Thâm bật cười, biết cô không giận thật, mở hộp canh gà đặt vào tay cô, nhỏ giọng bên tai cô nhàn nhạt nói: "Nói nghe một chút, tôi có tình cảm riêng tư gì với em sao?"

Nam Hạ nhìn chiếc nhẫn bạc lấp lánh trên ngón tay anh.

Đúng là cái người không biết xấu hổ.

Nhẫn cũng đã đeo rồi mà còn hỏi mấy lời như vậy.

Như thể biết được suy nghĩ của cô, Cố Thâm trực tiếp choàng tay lên vai cô, lưu manh nói: "Chưa gì đã vội mắng anh không biết xấu hổ sao? Nhưng anh đây rõ ràng là chưa vừa lòng em, làm gì mà có tình cảm riêng tư chứ?"

Sau đó anh nghiêm túc nói: "Đem canh ăn trước lót dạ, sau đó uống thuốc. Bằng không....", anh lại kề sát tai cô, "Anh đây liền phiền chết em..."

Xung quanh không có ai, Nam Hạ biết anh khẳng định sẽ làm được loại chuyện này, đành ngoan ngoãn ăn canh uống thuốc.

Cố Thâm nhìn cô: "Đau khổ như vậy người ta còn tưởng anh để cho em uống thuốc độc."

Nam Hạ im lặng ăn thật nhanh, sau đó lập tức đuổi Cố Thâm tránh xa cô một chút.

Cố Thâm cuối cùng cũng không quấy rầy cô nữa.

Một lúc lâu sau, Nam Hạ dừng bút, chính thức hoàn thành tác phẩm của mình.

Cô thở phào một cái đứng dậy, duỗi cơ một chút, nhấp một hớp nước ấm, sau đó mới nhìn thời gian: Đã trễ đến vậy rồi sao?

Cô hoàn toàn không chú ý.

Phòng làm việc bên kia vẫn sáng đèn, Cố Thâm vẫn chưa về? Còn đang chờ cô?

Nam Hạ liền vội vàng đi qua.

Anh quả thật chưa đi, ở trong phòng làm việc đang dùng máy tính, thấy cô đi tới đã hỏi: "Xong rồi?"

Thanh âm Nam Hạ mang theo chút ảo não: "Em quên nói với anh để anh về trước. Ngại quá, để anh chờ lâu như vậy."

Cố Thâm không hài lòng: "Khách khí với anh như vậy?"

Cả tầng lầu cũng không có ai khác, Nam Hạ tiến tới ôm cổ anh làm nũng: "Anh là tốt nhất."

Cố Thâm tắt máy tính, ôm lấy thắt lưng cô: "Không gọi Cố tổng nữa? Không thấy phiền nữa?"

Nam Hạ nhẹ giọng: "Nào có, sao em có thể cảm thấy anh phiền được chứ?"

Cố Thâm cũng lười cãi cọ với cô: "Về nhà thôi."

Hai người cả ngày mệt nhọc, sau khi về nhà liền nhanh chóng tắm rửa rồi nghỉ ngơi.

*

Sáng hôm sau Cố Thâm đã sớm đi làm, Nam Hạ nhận được thông báo bộ phận thiết kế hôm nay có thể làm việc tại nhà, liền đem toàn bộ bản thảo chỉnh sửa thật tốt.

Một bộ thiết kế này cùng với số lượng công việc khổng lồ mà Lâm Man Man giao cho thật sự ép Nam Hạ đến rã rời.

Cả ngày thứ bảy sau đó cô ở nhà cả ngày, Cố Thâm bận rộn tăng ca. Chủ nhật Cố Thâm lại có việc, ra cửa từ sớm.

Ngay cả cuối tuần hai người cũng không có thời gian cho nhau.

Cứ vậy, bộ phận thiết kế của Nam Hạ sau khi nộp bản thảo thì được thả lỏng hơn một chút nhưng Cố Thâm lại bận rộn cùng bộ phận thị trường thực hiện một chiến dịch tuyên truyền mới. Suốt một tuần đó bọn họ cũng không nói được với nhau mấy câu.

Đảo mắt đã đến Giáng Sinh.

Dù sao cũng là một ngày lễ, không ít người đúng giờ liền tan tầm về nhà.

Tô Điềm hỏi Nam Hạ chuyện hôm sinh nhật.

Nam Hạ suy nghĩ một chút: "Không có gì đặc biệt."

Tô Điềm hỏi lại: "Không phải đang theo đuổi nam thần sao? Không có kíƈɦ ŧìиɦ một đêm?"

"...."

Nam Hạ buồn bực: "Cái gì cũng không có, chắc là anh ấy vẫn còn muốn khảo sát tớ."

Tô Điềm: "Nam thần đúng là nam thần, thật phiền phức."

Nam Hạ gật đầu.

Tô Điềm tiếp tục nhiều chuyện: "Cố tổng cũng chưa tan việc sao? Không biết hôm nay anh ấy với vị hôn thê sẽ thế nào đây, đêm Giáng Sinh đấy...."

Nam Hạ hỏi lại: "Hôn thê?"

Tô Điềm: "Đúng vậy, cậu không để ý sao? Dạo gần đây Cố tổng đeo nhẫn rồi đấy, trước đây chưa từng thấy bao giờ. Đoán chừng hai người này đính hôn rồi."

"...."

Nam Hạ: Cậu nghĩ nhiều rồi, người ta còn chưa đồng ý làm bạn trai nữa cơ.

Đã lâu không có thời gian cho nhau, Nam Hạ dự định cùng Cố Thâm trở về.

Không nghĩ tới anh nhắn tin nói cô về trước, công việc có chút vấn đề, còn không biết đến mấy giờ, cô về nhà nghỉ ngơi trước không cần đợi anh.

Nam Hạ không thể làm gì hơn đành rời đi, dặn Cố Thâm nhớ chú ý ăn uống.

Đến hơn 12 giờ đêm anh vẫn chưa về.

Nam Hạ làm ổ trên ghế salon đợi anh, chờ đến ngủ gật.

Trong mơ mơ màng màng, có người nhẹ nhàng xoa mặt cô.

Nam Hạ vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nhìn Cố Thâm trước mặt, vươn tay ôm cổ anh.

Cố Thâm cúi người để cô tùy ý ôm.

Thanh âm của Nam Hạ vẫn có chút mơ màng: "Mấy giờ rồi?"

Cố Thâm: "Hơn một giờ."

Nam Hạ ngồi dậy: "Đã trễ vậy sao, anh có đói không? Em làm cái gì cho anh ăn khuya nhé?"

Cố Thâm thấp giọng: "Anh ăn ở công ty rồi.", anh dừng một chút, hỏi, "Em mệt rồi sao không về phòng ngủ?"

Nam Hạ: "Muốn đợi anh. Nếu anh không đói vậy em đi ngủ trước."

Cô ngáp một cái, khả ái muốn chết.

Như một chú mèo nhỏ vẫn còn mê ngủ mơ mơ màng màng.

Cố Thâm khẽ nhéo nhéo gò má non nịn: "Đợi một chút, mang em đến một nơi."

Nam Hạ buồn ngủ đến không mở mắt nổi, tư duy hơi đình trệ: "Đi đâu? Ngày mai đi!"

Cố Thâm nhìn dáng dấp biếng nhác của cô, bất đắc dĩ bế Nam Hạ lên: "Rất buồn ngủ sao?"

Nam Hạ đẩy đẩy lồng ngực anh: "Đã mấy giờ rồi, em không buồn ngủ mới là khác thường."

Cố Thâm cũng rất kiên trì, nhỏ giọng dỗ dành: "Mai là cuối tuần, em có thể ngủ bù. Cái này chỉ tối nay mới có thể xem được, ngoan."

"...."

Anh từ trước tới nay đều là theo ý cô, rất ít khi ép buộc cô thế này.

Nam Hạ thanh tỉnh hơn một chút, nghĩ tới hôm nay là Giáng Sinh, chắc là Cố Thâm đã chuẩn bị gì đó, thả pháo hoa sao?

Cô khẽ đáp: "Vậy anh đợi em một lát. Em đi thay quần áo, trang điểm nữa."

Cố Thâm thả cô xuống: "Không cần dài dòng, không thay đồ cũng được, mang theo áo khoác lông giữ ấm là đủ. Chỗ này không có người ngoài."

Anh vừa nói vậy, cô đoán anh muốn cùng cô thả pháo hoa. Như vậy sẽ tìm một địa phương trống trải, thời gian này cũng không có mấy người, chắc là không có vấn đề gì. Nam Hạ ngoan ngoãn dạ một tiếng, không đổi trang phục, chỉ khoác thêm áo lông dày cùng anh ra ngoài.

*

Đêm đông rất lạnh, bầu trời tối đen một mảnh, không trăng không sao.

Nam Hạ bị gió đông làm tỉnh táo, nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ xe, câu được câu chăng nói chuyện phiếm với Cố Thâm.

Qua một lát, Nam Hạ cảm thấy khung cảnh hai bên đường có chút quen mắt.

Cô hỏi: "Đây không phải là..."

Cố Thâm liếc nhìn cô, ừ một tiếng.

Nam Hạ mấp máy môi, không nói tiếp.

Thì ra anh mang cô đến phụ cận biệt thự nhà cô để thả pháo hoa.

Khu biệt thự an tĩnh, hầu như không có tiếng động.

Rolls-Royce màu đen dừng trước cửa biệt thự.

Cố Thâm xuống xe trước, từ đầu xe đi vòng qua thay cô mở cửa.

Nam Hạ nói: "Sớm biết anh muốn đến đây thì em đã mang chìa khóa theo."

Cố Thâm nhíu mày: "Em có chìa khóa à?"

Nam Hạ gật đầu: "Ba em đã giao cho Phương bá đưa lại chìa khóa cho em rồi. Nhưng em cũng không muốn một mình quay về biệt thự rộng lớn này."

Cố Thâm ừ một tiếng, đem cô ôm vào ngực, giọng nói mang theo cợt nhả: "Chứ không phải là vì muốn ở cùng anh sao?"

Nam Hạ gật đầu một cái: "Cái đó cũng đúng."

Cố Thâm mang cô đi vào vườn hoa, vào thẳng đình viện lần trước anh nói là nơi hẹn hò của Roméo cùng Juliet.

Mấy năm không có trở về, vườn hoa vẫn được chăm chút rất kĩ.

Hai người ngồi xuống băng ghế năm đó, Nam Hạ nhìn bầu trời cao: "Muốn dẫn em đi nhìn cái gì?"

Cố Thâm đùa cô: "Không phải chỗ này. Mấy năm em không về rồi, hẳn là nên nhìn qua một chút?"

"..."

Vậy thì cần gì nửa đêm nửa hôm chạy đến đây?

Nam Hạ nhìn anh chăm chú.

Đột nhiên cảm giác có tuyết lạnh bay bay.

Cô ngửa đầu, ngạc nhiên: "Tuyết rơi?"

Từng hạt bông tuyết nho nhỏ từ từ rơi xuống.

Nam Hạ: "Sao đột nhiên lại có tuyết? Mấy hôm trước rõ ràng còn..."

Cô dừng lại.

Cố Thâm cầm hai tay cô, ở trước mặt cô quỳ một chân.

Tà áo vest quét trên mặt đất, hai mắt phượng hẹp dài chăm chú nhìn cô.

Cái người đàn ông này mặc dù đang quỳ, khí chất vẫn là tùy ý không kiềm chế được.

Anh lấy ra một hộp nhẫn, mở ra trước mặt cô.

Một bông tuyết nhỏ rơi vào viên ngọc xanh thiên thanh nho nhỏ trên nhẫn.

Cố Thâm nói: "Sao em không thắc mắc chuyện anh không đồng ý với em?"

Anh ngẩn đầu, trang trọng nhìn cô: "Loại chuyện này, sao có thể để nữ nhân mở lời trước? Hơn nữa còn tận... 2 lần. Cả hai lần đều là nhà gái mở lời trước?"

"Cho nên lúc này đây...", Nam Hạ khẽ nói.

Tuyết trắng đậu trên vai anh, rơi xuống hóa thành bọt nước.

Lời của anh hòa tan đáy lòng cô.

"Nhất định phải để anh mở lời." Anh tiếp lời cô, rõ ràng rành mạch nói: "Nam Hạ, anh muốn nói với em, anh thích em. Làm bạn gái của anh có được không?"

*

Tự nhiên đọc tới đây xong quay lại đọc mấy chương đầu nhà trai bày mặt lạnh buồn cười cực í =)))

Hôm trước đọc cmt với mess mấy bà kể chuyện tỏ tình xong tui phát hiện ra mấy bà đc tỏ tình hoành tráng quá trời:)))))))) Tui cũng nói ra một bí mật động trời =))))))) Là tui với ông thúi hiện tại của tui quen nhau khum có tỏ tình mng ạ =))))) mng bảo tôi nên thế nào bây giờ nhỉ:)))

Btw mấy bà độc thân đừng vội đừng vội:> Ngồi im tình iu sẽ tới nạ:> Còn chị em mình iu nhau nữa cơ mà:>

Lời cuối cùng:

Chúc các chị em nhà mình 20/10 thiệt vui nha:>

Chúc mọi người luôn xinh đẹp, vui vẻ, an yên và vượt qua được những nỗi niềm mà bản thân không thể nói ra:>

Iu mọi người

Crypto.com Exchange

Chương (1-57)