Vay nóng Tinvay

Truyện:Khí Phi Hồ Sủng - Chương 097

Khí Phi Hồ Sủng
Trọn bộ 115 chương
Chương 097
Kiếp trước kiếp này (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-115)

Siêu sale Lazada


Editor: Puck - Diễn đàn

Hiên Viên Mị ôm chặt lấy Thủy nhi, không nói gì, Ma Linh nhìn chỗ này, cũng trầm mặc lạ thường.

Hiên Viên Mị ôm Thủy nhi tiếp tục đi về phía trước, trừ hoang vu vẫn là hoang vu, cũng không tồn tại nguy hiểm gì, ban đầu Ma Đế bị phong ấn linh lực lại, còn có vật lộn đọ sức với Phược Ma Liên, Ly Mặc vốn không lo lắng hắn chạy trốn, chỉ có điều vẫn thiết lập kết giới đề phòng có người xông vào, nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới có thể có người có thể tùy ý ra vào kết giới của hắn.

Nơi xa, đột nhiên có tia sáng đỏ khẽ lóe lên, Ma Linh vội vàng lắc lắc cổ Hiên Viên Mị nói: "Phụ Vương, ở đó!"

Hiên Viên Mị ôm lấy Thủy nhi từ từ bước đi tới chỗ ánh sáng đỏ lóe lên, chậm rãi đến gần mới phát hiện đó là một cửa động, tay nhỏ bé của Ma Linh nắm thật chặt, có vẻ hơi khẩn trương, Hiên Viên Mị an ủi, "Không có chuyện gì, đừng khẩn trương!"

Ma Linh không phục hừ nói: "Con mới không khẩn trương!"

Hiên Viên Mị nhìn hắn hất cằm lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại mang theo chút ửng đỏ, trong mắt không khỏi lộ ra một nụ cười, thật là thằng nhóc không được tự nhiên! Thủy nhi cũng không nhịn được nhếch miệng lên.

Theo đi tới càng gần, ánh sáng đỏ kia lóe lên càng thêm lợi hại, cũng càng ngày càng sáng, sắc mặt Thủy nhi nặng nề, liếc nhìn Hiên Viên Mị, nhích lại gần trong ngực hắn, cho dù sắp phải đối mặt với cái gì, có hắn ở bên liền cái gì cũng không sợ.

Đi tới cửa động nhìn vào bên trong, chỉ thấy một lối đi thật dài bị cả ánh sáng đỏ chiếu sáng, ngay cả trên mặt ba người ngoài động cũng bị ánh sáng đỏ chiếu lên.

Chậm rãi đi vào dọc theo lối đi, thật ra thì lối đi cũng không phải đặc biệt dài, chỉ chốc lát sau đã tới điểm cuối, nơi cuối cùng rộng rãi hơn lối đi nhiều, chỉ có một chiếc giường đá còn có một xích sắt thô to bị khảm trong tường đá, trên tường đá có rất nhiều ký hiệu kỳ kỳ quái quái, khiến Thủy nhi nghĩ tới bùa chú. @

Hiên Viên Mị cau mày nói: "Đây là phong ấn, khắc xích sắt này vào trong bức tường, xích sắt nhìn như tương liên với vách tường, thực chất ra hợp với toàn bộ đại địa, trừ phi phá hủy toàn bộ thế giới, nếu không không cách nào tránh thoát!"

Đột nhiên ánh sáng đỏ trong động cực mạnh, thổi lên một trận gió lớn, Ma Linh đột nhiên hôn mê bất tỉnh, Thủy nhi cả kinh: "Cục cưng."

Hiên Viên Mị kiểm tra, an ủi, "Không sao, chỉ tạm thời ngất đi." Sắc mặt lại trở nên nặng nề, ánh sáng đỏ này rốt cuộc là thứ gì, mặc dù Ma Linh ra đời không lâu, nhưng thứ đồ tầm thường cũng không thể tổn thương được hắn.

Ánh sáng đỏ càng lúc càng chói mắt, Thủy nhi không thể không nhắm mắt lại, Hiên Viên Mị híp mắt cố nén đau đớn trong mắt, chỉ thấy một giọt nước đỏ như máu trôi lơ lửng tới trước hai người.

Giọt nước nhún nhảy mấy cái, giống như hơi cao hứng, đột nhiên sau đó biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại ánh sáng đỏ bao vây hoàn toàn hai người, sau đó liền thấy hai người mềm nhũn ngã xuống, ánh sáng đỏ giống như bị hút vào trong thân thể hai người, tiêu tán đến vô ảnh vô tung.

--- ------Puck. d. đ. l. q. đ---- -----

"Nhanh lên một chút!" Một nam nhân xấu xí quay đầu lại thúc một nam nhân khác hơi mập giục đi theo phía sau.

Trên mặt nam nhân hơi mập kia có vẻ do dự, "Chúng ta thật sự phải đi? Nơi đó đã bị làm thành cấm địa, tùy ý tiến vào nhất định sẽ chịu phạt."

Nam nhân xấu xí kia hừ lạnh nói, "Ta đã thề, thù cụt tay ta nhất định sẽ báo! Không nghĩ tới Ma Tà hắn cũng có hôm nay, nếu ta không nhân cơ hội này trả lại toàn bộ cho hắn, liền thật có lỗi với chính ta!" Nhìn ống tay áo trống rỗng bên trái của mình, tất cả trong mắt nam nhân xấu xí đều là ý hận, lại thúc dục gấp rút nói, "Ngươi rốt cuộc muốn đi hay không? Chớ lề rà lề rề, nếu như chờ Vương điều dưỡng tốt vết thương thiết lập kết giới, đến lúc đó muốn đi cũng không biện pháp!" Lần này mặc dù Ma Đế bị bắt, nhưng Ly Mặc cũng bị thương.

Cuối cùng nam nhân hơi mập kia vẫn bị nam nhân xấu xí đó lôi đi, bọn họ đi không lâu sau, tại chỗ xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp mười lăm tuổi, khí chất như mặt nước trong suốt, làm cho người ta vừa nhìn liền sinh ấn tượng tốt, chân mày tinh tế nhíu lại, đôi mắt sáng như nước nhìn phương hướng hai người rời đi, tay nhỏ bé sờ lên cằm, môi trái tim đỏ thắm khẽ nhếch, phun ra hai chữ, "Ma Tà?" Giọng nói ngọt ngào, như một dòng suối trong chảy qua, trong giọng nói rõ ràng mang theo vài phần tò mò.

Khóe miệng khẽ nhếch, sau đó cũng len lén vội vàng đi theo.

Trong sơn động, nam tử tuấn mỹ ngồi trên giường đá, tóc bạch kim xõa ra, tất cả trên người đều là vẻ tàn bạo, lạnh lùng nhìn hai người tiến vào phía trước mặt, trong mắt không hề che giấu sát ý chút nào.

Hắn không nghĩ tới người hắn tin tưởng lại có thể phản bội hắn, làm hại hắn lật thuyền trong mương, bị Ly Mặc bắt, trở thành tù nhân, nghĩ tới ý hận trong mắt Vương Hậu của hắn, hắn cảm thấy buồn cười, ban đầu hắn đã nói, hắn sẽ không yêu bất cứ kẻ nào, nhưng nàng ta cứ không tin, nàng ta nói nàng ta không cầu báo lại, chỉ cần ở lại bên cạnh hắn là tốt rồi, vì vậy hắn liền cho nàng ta một danh phận, cũng nhìn nàng ta đi theo bên cạnh hắn nhiều năm, vẫn trung thành cảnh cảnh, không có công lao cũng có khổ lao, nhưng hiện giờ nàng ta lại quên lời ban đầu nàng ta nói, trách hắn chỉ cho nàng ta danh phận, cũng không quan tâm tới nàng ta, không yêu nàng ta, vì vậy nàng ta hận hắn.

Nàng ta cho rằng hắn vẫn cao cao tại thượng...Cho nên mới khiến cho nàng ta chạm không tới... Cho nên nàng ta trợ giúp Yêu tộc và Tiên tộc kéo hắn từ trên Vương vị xuống, Ly Mặc đồng ý phong bế linh lực của hắn liền giao hắn cho nàng ta, nhưng cuối cùng Ly Mặc lại không chút lưu tình giết nữ nhân ngu xuẩn đó, đối với cái chết của nàng ta, Ma Tà không hề thương hại chút nào, bởi vì nàng ta đáng chết! di@en*dyan(lee^qu. donnn)

Bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn, hai người kia đều không nhịn được run lên, nam nhân hơi mập đó lại không dám tiến lên, mà ý hận trong lòng nam nhân miệng sắc bén đó đã sớm thắng được sợ hãi, đi tới cách Ma Tà không xa, cười lạnh nói, "Ngươi đừng nhìn ta như vậy, Ma Đế đại nhân, ngươi cho rằng ánh mắt của ngươi bây giờ có thể đủ trừng chết ta sao?"

Ma Tà không nói, khí thế trên người một chút cũng không bởi vì bị vây khốn mà giảm bớt một phần, nhưng hắn bây giờ thật sự không có biện pháp tổn thương được hắn ta, bởi vì nam nhân kia rất cẩn thận, mặc dù hiện giờ linh lực của Ma Tà bị phong bế, hắn ta cũng chưa từng phớt lờ, vốn không hề đứng trong phạm vi hoạt động của hắn.

Sờ ống tay áo trống rỗng của mình, nam nhân vốn có dáng dấp xấu xí bởi vì thù hận mà vặn vẹo mặt càng thêm khó coi, "Ma Tà, ngươi nói ta nên báo thù như thế nào?"

Ma Tà như trước vẫn trầm mặc không nói, hắn biết kẻ thù của hắn rất nhiều, hôm nay hắn bị vây khốn ở Yêu tộc, người đến tìm hắn phiền toái tuyệt đối sẽ không ít!

Người nọ thấy hắn không nói lời nào, hừ lạnh một tiếng, sau đó trong mắt lộ ra vẻ quỷ dị, "Nghe nói Ma Đế đại nhân rất được hoan nghênh, trong tam giới hơn phân nửa mỹ nữ cũng muốn đầu nhập vào cái ôm trong ngực Ma Đế đại nhân, đúng không? Đáng tiếc ở chỗ này không có mỹ nữ, không biết khi Ma Đế đại nhân cần nên làm cái gì bây giờ?" Dứt lời, lấy ra một bình sứ nhỏ, nụ cười nơi khóe miệng khiến người ta nhìn thấy mà tê dại da đầu.

Nam nhân hơi mập đó dường như rất hiểu rõ hắn, vội vàng móc ra một viên thuốc từ trên người nuốt vào, nam nhân xấu xí đó trước nuốt vào một viên thuốc, sau đó tay buông lỏng, bình sứ rơi trên mặt đất bị bể nát, kỳ quái chính là, trong bình sứ không có gì cả.

Trong mắt Ma Tà căng thẳng, không phải cái gì cũng không có, mà là loại thuốc này vừa gặp không khí sẽ tiêu tán trong không khí, theo hô hấp của người tiến vào trong cơ thể, hơn nữa mặc dù không hô hấp, cũng sẽ thấm theo da thịt đi vào, hiện giờ linh lực của hắn bị phong bế, vốn không thể chống cự được xâm nhập của thuốc, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, Ma Tà hắn từ lúc nào bị uất ức như vậy!

Thủy nhi nhìn động tác của nam nhân kia, vội vàng lập một kết giới che giấu thuốc bên ngoài, chờ thuốc tiêu tán, trong lòng thầm nhủ, "Thật sự đủ nham hiểm đấy!"

Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên mặt Ma Tà dâng lên đỏ ửng không bình thường, hô hấp nặng nề một chút, trừ đó ra, không có phản ứng gì khác.

Thủy nhi nhíu mày, nam nhân này thật sự có thể nhịn!

Nam nhân xấu xí đó tức giận, lại không có phản ứng như vậy? Mục đích của hắn chính là thúc nghẹn Ma Tà, nhưng hiện giờ không nhìn thấy phản ứng như trong kỳ vọng, khiến cho hắn càng thêm căm phẫn, trong mắt lộ vẻ điên cuồng, "'Ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có thể nhịn bao nhiêu!" Vừa nói lại lấy ra một bình nhỏ giống vậy.

Nam nhân hơi mập đó cau mày nói, "Chúng ta vẫn đi mau đi! Bằng không bị phát hiện chúng ta sẽ chết rất thảm!"

Nam nhân xấu xí đó tức giận hét, "Sợ chết tự mình về đi!"

"Ngươi..." Nam nhân hơi mập đó cũng tức giận, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Thủy nhi thiết lập kết giới ẩn thân, từ góc tối đi ra một chút, đợi đến khi nam nhân hơi mập đó đi tới gần, nhanh chóng bóp chặt cổ hắn khẽ vặn, nam nhân kia không kịp kêu cứu liền tắt thở, Thủy nhi ngẩng đầu lại vừa đúng chống lại tầm mắt của Ma Tà, không khỏi ngẩn người, nghiêng người định tránh, sau đó nhớ tới mình thiết lập kết giới ẩn thân hắn hẳn không nhìn thấy nàng mới phải, nhưng mà hắn lại thấy được nam nhân bị nàng vặn gãy cổ. die ennd kdan/le eequhyd onnn

Là nàng khinh thường, nàng không nghĩ tới Ma Tà trúng thuốc, hơn nữa bị phong bế linh lực, cảm giác còn nhạy cảm như vậy, nàng vốn định nhanh chóng giết nam nhân kia, sau đó kéo thi thể của hắn sang bên cạnh rồi tiếp tục xem diễn, nhưng lại không nghĩ tới bị phát hiện.

Chỉ có điều Ma Tà chỉ nhìn về phía đó, cái gì cũng không nói, mắt thấy nam nhân xấu xí đó lại định làm rớt bình, Thủy nhi nhíu nhíu mày, nàng vốn không thích xen vào việc của người khác, nhưng nàng rất thưởng thức nam nhân này, giúp hắn một lần nữa cũng không sao cả, nghĩ như vậy liền nhanh chóng ra tay giải quyết nam nhân kia.

"Ngươi là ai?" Giọng nói hơi lạnh, nhưng giọng nói của hắn lại giống như mang theo ma lực, Thủy nhi ngây ngốc, phất tay phá bỏ kết giới, cũng không sợ hắn nhìn thấy nàng.

Tầm mắt Thủy nhi rơi thẳng lên người hắn, không e dè quan sát hắn, không tự chủ đi về phía trước hai bước, thở dài nói: "Khó trách nữ nhân trong tam giới phần lớn đều coi Ma Đế là tình nhân trong mộng, quả nhiên rất hoàn mỹ!" Thậm chí còn hấp dẫn người ta hơn Vương!

Vừa dứt lời, liền bị ôm cổ, Thủy nhi mới nhớ tới vị Ma Đế đại nhân này bị trúng thuốc, nàng lại còn đến gần hắn! Nhíu nhíu mày, "Này, ngươi buông ta ra!" Không phải mới vừa rồi còn có thể nhịn được sao?

"Ma Tà... Ưm..." Uy hiếp còn chưa ra khỏi miệng, miệng liền bị môi nóng bỏng chặn lại, Thủy nhi trừng mắt, tất cả trong mắt đều là tức giận, rất tốt! Từ khi nàng tu thành người cho tới nay còn chưa bao giờ bị thua thiệt, khoản nợ này nàng nhớ!

Cảm thấy bàn tay lửa nóng đặt lên trên bộ ngực mềm mại của nàng, hơi khẩn cấp vuốt ve, khuôn mặt Thủy nhi đỏ lên, há mồm khẽ cắn.

"Shhh", Ma Tà thở dốc vì kinh ngạc, trong mắt trừ lửa dục ra còn có lửa giận, "Nữ nhân, nàng lại dám cắn ta!"

"Cắn ngươi thì làm sao? Ta..." Lời nàng còn chưa ra khỏi miệng, "Roẹt" một tiếng... Ma Tà một phát xé quần áo của nàng ra, cúi đầu liền ngậm nụ hoa màu hồng phấn ở trước ngực nàng, toàn thân Thủy nhi run lên, hai gò má càng đỏ, lửa giận trong mắt càng mạnh.

"Rào" một tiếng nước chảy, sau đó liền nghe thấy tiếng kêu giận dữ, "Nữ nhân đáng chết! Lại dám dội ta!"

Thủy nhi linh hoạt trượt từ trong ngực hắn ra, đứng xa một chút, tức giận đùng đùng sửa sang lại quần áo bị xé rách, "Dội chính là ngươi!"

Chỉ thấy Ma Tà đã thành công ướt sũng, đầu tóc bạch kim bị nước ướt nhẹp, dính vào sau lưng, một thân áo bào màu đen cũng bị ướt đẫm dính thật chặt vào trên người, buộc vòng quanh vóc người hoàn mỹ, tất cả trong mắt hẹp dài đều là tức giận, nữ nhân đáng chết này dội nước hắn còn không nói, còn dùng nước đá dội hắn, chỉ có điều nhờ phúc của nàng, lửa dục trên người hắn ngược lại bớt đi không ít.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-115)