Truyện:Khí Người Cũ, Đón Người Mới - Chương 43

Khí Người Cũ, Đón Người Mới
Trọn bộ 47 chương
Chương 43
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mộ Tây rốt cuộc vẫn không thể đi công tác, buổi tối nhận được điện thoại của cô giáo Tiểu Đào nói là Tiểu Đào phát sốt do bị lên sởi. Khi Lục Nhược chở cô đến nơi, Tiểu Đào bị bọc thật kín ngồi trong phòng giáo viên.

Cô y tá trấn an Mộ Tây, ở tuổi này trẻ con rất dễ mắc sởi, cận thận chăm sóc mấy hôm sẽ đỡ ngay thôi, cái chính là không được ra gió, đồ ăn phải cẩn thận một chút là được.

Mộ Tây nhìn khuôn mặt sốt đến đỏ bừng của con, thấy con khó chịu, mặt mày nhăn thành một đoàn vô cùng khổ sở. Tiểu Đào không giống như mọi ngày, nhìn thấy cô cũng chỉ mở ra đôi mắt thất thần nhìn cô nhỏ giọng gọi: "Mẹ" rồi lại nằm gọn trong lòng cô.

Thấy dáng vẻ khổ sở của con, Mộ Tây liền giao hết việc cho Lộ Dao chỉ muốn chuyên tâm chăm sóc Tiểu Đào.

Ngôi nhà thật lớn nhưng tất cả cửa sổ đều bị đóng chặt. Mộ Tây vuốt ve làn da nóng bỏng của con chỉ muốn thay con bị ốm. Nước da của Tiểu Đào vốn trắng nõn nay lại đầy những chấm đỏ trông rất kinh dị, hai má hồng phúng phính cũng nổi lên mấy nốt đỏ đáng ghét, thằng bé mệt đến mức cơm cũng không buồn ăn.

Mộ Tây làm cháo ngọt mà con thích nhất nhưng dỗ nửa ngày nó cũng chẳng chịu ăn, rúc đầu chui vào trong chăn trốn.

Mộ Tây nóng lên: "Mau ngồi dậy, không ăn mẹ đánh cho một trận bây giờ!"

Tiểu Đào Quân khóc nấc lên.

Lục Nhược nhìn những nốt đỏ lộ ra ngoài quần sooc của con đột nhiên hiểu ra: "Nhị Tây, để anh cho con ăn, em đi ra ngoài trước đi!"

"Cũng tốt." Mộ Tây đứng lên xoa nhẹ đầu con: "Em đi nấu cơm anh cho con ăn giúp em."

Khi Mộ Tây đem đồ ăn đã nấu xong bày biện lên bàn, Tiểu Đào Quân đã bưng ra bát cháo không còn một miếng dư đưa cho cô với vẻ mặt rất kiêu ngạo: "Con ăn xong rồi!"

Mộ Tây nhìn Lục Nhược bằng một ánh mắt đầy kinh dị mà tán thưởng, thằng nhãi nhà cô thật giống bố.

Lục Nhược ngồi vào bàn ăn, vặn mình một cái, nhìn thấy đĩa thịt nướng béo ngậy trên bàn ăn đến chảy nước miếng, xoa xoa tay đầy hưng phấn. Tiểu Đào Quân chạy lên ngồi trên ghế: "Con cũng muốn ăn."

"Không được~" Mộ Tây đưa cho Lục Nhược một chén cơm, tàn nhẫn cướp lấy đôi đũa trong tay Tiểu Đào Quân: "Không ăn được mấy ngày này con phải ăn nhẹ, thịt nướng nhiều dầu mỡ."

"Mẹ, mẹ thật bất công!" Tiểu Đào Quân lên án: "Sau khi bố về nhà, mẹ mỗi ngày đều làm thịt nướng, buổi tối cũng làm."

Lục Nhược đắc ý cười xinh xích, nhéo nhéo hai má Tiểu Đào: "Bố bận đến mức cơm trưa cũng không được ăn, buổi tối mẹ chiều bố một chút cũng không được sao? Nhị Tây, lấy thêm cơm cho anh đi!"

Mộ Tây đối mặt với ánh mắt đầy khiển trách của con, khó khăn lấy thêm cơm cho Lục Nhược. Tiểu Đào Quân cuối cũng cũng hiểu được bố không chỉ nhéo má nó đau mà còn muốn tranh cả mẹ với nó.

"Hứ!" Tiểu Đào Quân tâm trạng cực kì khó chịu nhảy xuống chạy về phòng ngủ.

Jumbo said: Thằng nhỏ, còn muốn ông bố gian tà của nhóc về nữa không?

Lục Nhược cắn cắn đôi đũa cười đến gian manh, tiểu tử thối!

"Nhị Tây em cũng ăn nhiều một chút!" Lục Nhược thật hiền lành gắp thêm thức ăn cho Mộ Tây.

"Anh nói gì với Tiểu Đào mà khiến nó nghe lời như vậy." Mộ Tây nghi hoặc cắn cắn miếng rau cần.

Lục Nhược rất là đắc ý: "Nói chuyện như hai người đàn ông thôi. Đàn ông rất trọng thể diện."

"Tiếng nói của đàn ông?" Một tây gật đầu nói: "Khó trách nó rất nghe lời của Vị Ương."

Lục Nhược bất mãn, chua lòm nói: "Phải kêu tên kia là Hạng Vị Ương!"

Tiểu Đào Quân mới nhỏ như vậy mà đã rất nam tính.

Buổi tối nó rất vui vẻ ngồi xem phim hoạt hình, đột nhiên nghe được một âm thanh rất quái dị, vừa quay đầu lại thấy bố mẹ đang ngồi thành một chỗ ở trên ghế sô pha, mặt mẹ đỏ hồng trông rất khả nghi.

Tiểu Đào Quân liền bỏ qua chỗ ngồi yêu thích của mình đi đến sô pha, len vào giữa hai người. (Ô hô, giống Jumbo nhỏ thế!)

Tiểu Đào rất cao hứng khi mẹ ôm nó trong lòng không thèm ôm bố, nó liền nghiễm nhiên ngồi trên đùi Mộ Tây, tiếp tục xem hoạt hình.

Lục Nhược thở dài, nâng chân đặt lên trên bàn trà, một tay vòng ra đằng sau, không cam lòng ở đằng sau lưng Mộ Tây vuốt ve.

Từ khi Lục Nhược đến ở chung, Tiểu Đào rất tự giác luôn cùng bố tắm rửa, đêm nay không biết giận dỗi gì đòi Mộ Tây tắm cho nó.

Nhưng đáng tiếc Mộ Tây không muốn hình thành thói quen không tốt cho con nên kiên quyết từ chối Lục Nhược vào cùng tắm.

Tiểu Đào không thể gần nước, Mộ Tây chỉ lấy khăn mặt lau người cho con rồi đuổi nó ra ngoài.

Lục Nhược ở trong phòng ngủ đi lại mấy vòng vẫn không đừng được chui vào phòng tắm.

Mộ Tây vừa mặc xong áo tắm đang đứng trước gương, một đôi tay không an phận từ đằng sau ôm lấy.

"Đừng nháo!" Mặt Mộ Tây đen lại, biết ngay anh không có ý tốt: "Em còn chưa tắm đâu!"

Lục Nhược một tây ôm lấy bụng cô ép cô vào bồn rửa mặt, tay kia đem nút thắt áo tắm mở ra: "Chăm sóc Tiểu Đào mấy ngày như vậy có mệt không?" Giọng nói của anh trầm thấp, nghe cực kì nguy hiểm.

Mộ Tây xoay người lại, anh nắm lấy vạt áo kéo trùm qua đầu hôn lên. Lời lẽ đầy dụ hoặc, nóng bỏng ca ngợi: "Bảo bối thật đẹp!"

Lục Nhược cuối cùng cũng không được lợi bởi Tiểu Đào Quân đến gõ cửa, nói nó một mình ở trong phòng thật buồn. Sau đó Lục Nhược liền bị phu nhân đuổi ra ngoài chơi với con.

Sắp đi ngủ, Tiểu Đào Quân hớn hở quấn lấy Mộ Tây đòi nghe kể chuyện cổ tích: " Mẹ mẹ kể cho con nghe thần thoại Hy Lạp đi. Cô giáo con hôm trước kể chuyện quả táo vàng."

Mộ Tây đắp chăn cho con: "Hôm nay kể chuyện con dê lông vàng đi, những anh hùng vì muốn cướp lấy lông dê vàng mà trải qua gian khó."

"Mẹ mẹ có biết chuyện về Perseus?"

"Ah, Hercules, người anh hùng của biển. Nhưng mà, ..." Mộ Tây cảm thấy phải có trách nhiệm nói cho con hiểu anh hùng ngoại trừ thông qua cách giết chóc còn rất nhiều cách khác."Bọn họ đều là anh hùng, được dẫn dắt bởi Jason, bao gồm cả Jason, nhưng những chiến tích của họ đều là dựa trên vũ lực, chỉ ngoại trừ Chiron, thầy của họ đã đánh giá rất cao người này, bởi vì chỉ có ông là người cứu sinh mệnh người khác."

"Người đó là bác sĩ sao?" Tiểu Đào đảo tròn con mắt: " Giống như là dì hả mẹ?"

"Uhm." Mộ Tây vỗ nhẹ đầu con, bắt đầu kể chuyện về con dê lông vàng. Sau này, khi đã là bác sĩ mổ chính Tiểu Đào thường xuyên đem chuyện giải phẫu cơ thể ra để hù dọa Tần Nhiễm. Anh hùng là từ máu lửa mà sinh ra nhưng nó vẫn cảm thấy kẻ có thể chữa lành vết thương mới là người anh hùng nhất.

Lục Nhược từ thư phòng đi ra phát hiện Mộ Tây đang quỳ bên cạnh giường Tiểu Đào.

"Trăm ngàn đừng lưu lại sẹo ở trên mặt!" Mộ Tây lo lắng nhìn những chấm đỏ trên mặt con."Nó lớn như vậy nhưng chưa bao giờ ốm nặng như thế này. Mình không cho con đi nhà trẻ cả ngày nữa được không anh?"

Lục Nhược nhìn một hai người trên giường, ánh mắt dịu dàng nói: "Uhm, theo ý em!"

Tắt đèn xong, anh ôm Mộ Tây lên: "Bao giờ thì về? Nếu Tiểu Đào đi nhà trẻ cả tuần thì nội việc đưa đón cũng đã là một vấn đề rồi. Hay đem con đến chỗ mẹ anh, mẹ anh cả ngày ở nhà cũng không có việc gì làm? Đem Tiểu Đào cho mẹ là tốt nhất!"

Nhìn qua vai anh, Mộ Tây nhìn chăm chăm vào ánh trăng phía sau: "Em còn chưa chuẩn bị tốt!" Bây giờ chỉ có ba người bọn họ mọi truyện dường như rất đơn giản. Sau khi trở về, cô lại phải đối mặt với những mối quan hệ rối rắm kia, xử lý vấn đề nan giải chất giữa cô và chị anh. Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, đường quay về luôn thật khó khăn.

Hết chương 42

Jumbo said: Mấy cái chú thích dài dòng khốn nạn, tốn thời gian:

Perseus (Greek: Περσεύς)là người anh hùng đầu tiên trong Thần Thoại Hy Lạp đã từng đánh bại những con quái vật cổ xưa được biết với nhiều cái tên tạo ra bởi 12 vị thần của Olympic. Perseus là người hùng của Hy Lạp đã giết Medusa Gorgon(Quai vật tóc rắn) và giải cứu Andromeda(Công chúa Hy Lạp thời đó) khỏi con quái vật biển của Thần Poseidon (Thần biển cả) để trừng phạt nữ hoàng Cassiopeia vì dám tự nhận nàng là phụ nữ xinh đẹp nhất thế gian, xinh đẹp hơn cả những linh hồn của biển.

Heracles (tiếng Hy Lạp: Ηρακλης – Herakles, có nghĩa là "Vinh quang của Hera"). Trong thần thoại La Mã, vị anh hùng này được gọi là Hercules (phát âm: Héc-quyn), tên chàng được đặt cho chòm sao Hercules. Những chiến công của Heracles vang dội khắp bốn phương, mang ý nghĩa sâu sắc, tượng trưng cho sức mạnh chinh phục thiên nhiên của con người thời xưa. Heracles nổi tiếng nhất với Mười hai kỳ công khi phải làm nô lệ cho vua Eurystheus để chịu sự trừng phạt cho việc giết vợ con của mình – một hành động là kết quả của một cơn điên do Hera gây nên. Mười hai kỳ công của Heracles, theo thứ tự về thời gian, là:

Giết con Sư tử Nemea

Giết Quái vật Hydra ở Lerna

Bắt sống con Hươu cái ở Cerynaea của Artemis

Bắt sống con lợn lòi núi Erymanthus

Dọn sạch chuồng bò của Augeas

Diệt đàn Ác điểu hồ Stymphalus

Bắt sống con Bò mộng đảo Crete

Đoạt Bầy ngựa cái của Diomedes

Đoạt chiếc Thắt lưng của Hypolyte, nữ hoàng bộ tộc Amazon

Đoạt đàn bò của Geryon

Đoạt những quả Táo vàng của chị em Hesperides

Bắt con chó ba đầu Cerberus

Jason là một anh hùng thần thoại Hy Lạp, nổi tiếng là nhà lãnh đạo của Argonauts và cuộc tìm kiếm Bộ lông cừu vàng của họ. Ông là con trai của Aeson, vị vua hợp pháp của Iolcus. Ông đã kết hôn với mụ phù thủy Medea.

Truyện về bộ lông cừu vàng: Vua xứ Thebes được hoàng hậu sinh hạ hai người con nhưng trái tim lại say đắm nàng Ino, người xinh đẹp đến mức nhà vua quyết định ly hôn và sắc phong Ino làm hoàng hậu mới. Người mẹ kế Ino rắp tâm từ bỏ hoàng tử Phrixus và công chúa Helle bằng một lời tiên tri độc ác rằng họ sẽ bị sát hại."Mùa màng thất bát là dấu hiệu nổi giận của Zeus. Cần phải hy sinh cả hai trước mũi kiếm để làm hài lòng Zeus". Vua và tất cả dân chúng đều tin vào lời tiên tri độc ác nọ, họ quyết định hy sinh hai đứa trẻ. Từ trên cao, Zeus thấy thương tình bèn gửi một chú cừu vàng có khả năng bay rất nhanh xuống cứu họ. Bộ lông vàng của chú cừu đực này về sau trở thành báu vật khuynh thành của vương quốc Colchis, nơi hai anh em được che giấu suốt đời thoát khỏi Ino. Chính vì bộ lông ấy mà Jason, người anh hùng trong thần thoại Hy Lạp đã tìm kiếm trong suốt hành trình truy tìm bộ lông cừu vàng nổi tiếng của mình, được kể rất kỹ trong câu chuyện về cuộc viễn chinh của nhóm thủy thủ tàu Argo.

Chiron, kẻ tử tế và dễ thương nhất của dòng tộc Centaurs có hình dạng nửa người nửa ngựa. Dù đa số thành viên dòng tộc này rất bạo lực và đần độn, Chiron lại khá khôn ngoan, biết thương người và có thể dạy dỗ người khác. Anh là thần vì có mẹ là con gái của thần biển Oceanus và cha là Kronos. Chiron từng dạy học cho các anh hùng Hy Lạp Achilles và Jason. Nổi tiếng nhưng Chiron sống trong một hang động ở vùng nông thôn. Không may, Heracles bắn tên trúng nhầm Chiron khi anh đang ra tay tiêu diệt những con ác thú nửa người độc ác tàn phá núi rừng. Chiron dùng mọi kỹ năng y học để chữa lành vết thương nhưng thất bại vì mũi tên tẩm nọc độc của Lernean Hydra, con rắn nhiều đầu. Vì là thần, Chiron chỉ đau đớn chứ không chết, dù anh muốn chết. Prometheus chứng kiến thảm kịch này và tìm cách giúp anh bắng cách biến Chiron từ thần thành người để anh có thể rời mặt đất đi đến thiên đường, biểu tượng của chòm sao Nhân Mã.

*****

Mộ Tây từng đọc một bài báo trên một diễn đàn trên mạng của phụ nữ nói rằng, thời điểm hạnh phúc nhất của người chủ diễn đàn là khi cái người đàn ông ngốc nghếch của cô buổi sáng sau khi hòa hoãn, đã mặc tạp dề chạy xung quanh giường của cô và hỏi rằng cô muốn ăn gì?

Đàn ông có thể không đẹp trai, có thể không có tiền nhưng phải là người yêu thương người phụ nữ của mình, mà người đàn bà cho dù bên ngoài có mạnh mẽ đến mấy đi chăng nữa vẫn luôn mong có người che chở cho mình, yêu thương mình. Trên thang bậc hạnh phúc, mỗi người đều bình đẳng như nhau.

Từ trên giường đi xuống tìm nước uống, Mộ Tây kinh ngạc thấy Lục Nhược đang nghiêm chỉnh mặc tạp dề, đứng cạnh bàn bếp.

"Tách" một cái vỏ trứng gà rơi trên mặt bàn bếp, phần lòng trứng còn chưa rơi ra liền được nhanh chóng cho vào trong bát, quấy đều rất thành thạo.

Trong miệng Mộ Tây vẫn còn đang ngậm nước chưa kịp nuốt xuống, anh từ khi nào trông lại "hiền lành" như vậy? Lúc trước ngay cả mì ăn liền cũng còn lười nấu.

Lục Nhược quay đầu hắt xì một cái, để bát trứng một bên rút tờ giấy ăn lau nước mũi.

Mộ Tây đi đến ôm lấy anh dựa vào cọ xát, anh mặc trên người vẫn là áo trắng cô mua cho anh hôm qua, giặt xong phơi nắng một ngày bậy giờ vẫn có thể ngửi được mùi thơm của nắng: "Có phải bị lạnh rồi không?"

Lục Nhược cúi đầu nhìn đôi tay trắng nõn nà tinh tế đặt ở trên thắt lưng mình, so với quá khứ, trông giống nhau nhưng đôi tay trông nhu nhược là vậy lại có thể chèo chống một cái gia đình thật tốt.

Tiếng vải cọ sát, Lục Nhược xoay người lại ôm lấy cô: "Đều tại em đấy, hôm qua không chịu ngủ cùng cả đêm rất lạnh."

Đúng là trơn như trạch, anh thế nào cũng nói được! Mộ Tây dở khóc dở cười nhận lấy nụ hôn đang rơi xuống. Tối hôm qua, Tiểu Đào lại bị sốt rất cao, Mộ Tây liền ôm con ngủ, Lục Nhược đề nghị ba người cùng ngủ nhưng bị cô từ chối thẳng thừng.

Mộ Tây bị anh hôn có phần choáng váng, anh ôm cô đặt lên bàn ăn. Trên bếp nồi nước sôi bốc khói nghi ngút, môi của anh đi lạc xuống dưới: "Nhị Tây, anh rất yêu em, thật đấy.... anh yêu em!"

"Em biết." Mộ Tây rất nhanh cởi bỏ tạp dề trên người anh "Anh học ai nấu canh vậy?" Sau này khi chính thức quay về với nhau xong, Lục Nhược mỗi ngày đều lải nhải chuyện này bên tai cô đến mấy lần.

"Học từ chị Hai, Nhị ca ở bên cạnh chỉ đạo thêm." Lục Nhược buồn bực đừng lên, thật sự học nấu ăn cũng là một việc vô cùng gian nan. Tần Tiểu Mạn sợ đến thất kinh hồn vía, sợ anh đốt căn bếp nhà cô thành tro, mà Cố Lãng lại là người có tâm hồn xấu xa, luôn đứng một bên cười nhạo, một bên chỉ chỉ vào đám khoai tây anh đang thái cười nhe nhởn: "Vì muốn em không bỏ đi cả đấy! Nhị Tây, chân mở ra một chút!"

"Không được Tiểu Đào sắp tỉnh rồi! Lửa cũng sắp tắt rồi kìa."

Lục Nhược lưu luyên rút tay ra khỏi váy cô, mắt đói khát nhìn cô: "Buổi tối xem anh xử em thế nào!"

"Liệu nhìn trời mà hái sao thôi!" Mộ Tây đỏ mặt rời khỏi cái bàn ăn, mắt thấy chiếc môi bị anh đánh rơi xuống đất cúi người nhặt lên tiện tay bắt lấy tay anh: "Anh còn phải rửa tay cái đã!" Nói xong, kéo tay anh đến bên chậu rửa, lại nghe thấy tiếng cười không phúc hậu của anh.

Mộ Tây xấu hổ trừng mắt với anh một cái, Lục Nhược cười rộ lên, tay anh nhanh chóng bắt lấy tay cô, tay kia mở vòi nước. Mười đầu ngón tay dây dưa trong nước bắn nước tung tóe, Lục Nhược đem ngón tay khẽ cài vào tay cô, bất chợt đẩy cô dính vào tường: "Còn sợ bẩn nữa không?"

"Thật là!?!?!?" Mộ Tây nhấc một chân lên đá anh, nhưng cô làm sao nhanh hơn Lục Nhược được. Bị anh tóm lấy ngược lại chân tay lại càng chạy không thoát.

"Bố di động của bố này!"

Hai người đang nháo loạn, thì Tiểu Đào đem điện thoại chạy vào.

Dưới ánh mắt căm tức của Mộ Tây, Lục Nhược đành rút bàn tay đang đặt ở trước ngực về.

"Tiểu Đào trên mặt con nốt đỏ đã lặn bớt đi rồi kìa!" Mộ Tây ngồi xuống xem xét qua lại gương mặt cuả Tiểu Đào, rất vui vẻ kéo con vào lòng: "Thật tốt, cuối cùng cũng đã đỡ rồi!" Cúi đầu lấy trán đo nhiệt độ cơ thể con: "Cũng không còn sốt nữa! Thật là tốt quá!"

"Mẹ...." Tiểu Đào bị Mộ Tây qua quần áo sờ sờ mông của nó làm nó thấy không được tự nhiên, hai má hơi hồng hồng: "Bố di động đang kêu kìa!"

Mộ Tây nhìn tên hiện trên màn hình, nụ cười trên mặt bỗng nhiên cứng lại. Tiểu Đào Quân thấy mặt mẹ bỗng nhiên biến sắc sợ hãi: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

"Không không mẹ không sao!" Mộ Tây đưa điện thoại cho Lục Nhược: "Tìm anh đó.... Tiểu Đào lại đây mẹ đưa con đi rửa mặt. Hôm nay lại đi khám lại, nếu không sao mai lại có thể đi học rồi!"

Lục Nhược nghe điện thoại xong đi vào phòng ngủ thay quần áo.

Mộ Tây lấy bát đũa: "Ăn cơm rồi hãy đi!" Tiểu Đào Quân hưng phấn đem thìa khua loạn trong bát: "Ăn cơm, ăn cơm!!!"

"Nhị Tây!" Lục Nhược đang thắt dở caravat đi tới: "Bố anh nằm viện, anh đi tới xem như thế nào. Đem Tiểu Đào đi khám lại bao giờ xong nhớ gọi cho anh..." Anh tạm dừng một chút: "Chị ấy mới về được ít lâu... Hai năm nay sức khỏe bố anh không được tốt, anh lại bận nhiều việc..."

Mộ Tây đi đến sô pha ngoài phòng khách, xoay người cầm lấy túi xách của anh, lấy chìa khóa đặt lên trên bàn.

Sau lại cầm chìa khóa đưa cho anh: "Lái xe cẩn thận một chút! Bao giờ Tiểu Đào khám xong, em đưa nó dến bệnh viện thăm bố luôn."

Lục Nhược không đón lấy chìa khóa tiện thể ôm lấy cô: "Nhị Tây!"

"Đừng nghĩ em tốt như vậy, " Mộ Tây bị anh ôm đến thắt lưng cũng thấy đau: "Em chỉ là không muốn làm một người con dâu bất hiếu thôi!" Rốt cuộc, cô ấy vẫn là chị gái ruột của anh, họ có cùng cha mẹ. Dù đi đâu chăng nữa họ vẫn bị ràng buộc bởi dòng máu trong người, vĩnh viễn không thể bỏ được.

Lục Nhược hung hăng hôn cô một cái, cầm lấy đồ đạc vội vàng đi.

Tiểu Đào Quân đem canh trứng Lục Nhược làm ăn thử một miếng, vẻ mặt như quả mướp đắng nói: "Mẹ thật là rất khó ăn, bên trong còn có trứng gà."

Mộ Tây nhìn đống đồ ăn trên bàn thở dài nói: "Tiểu Đào, mẹ cùng con ra ngoài ăn, ăn xong hai mẹ con mình đi thăm ông nội."

***

Trong bênh viện tại thành phố S, Lục Đào ngoan ngoãn cùng mẹ đi theo y tá vào phòng bệnh.

Trong phòng mọi người thực xa lạ, Tiểu Đào nắm chặt bàn tay mẹ.

"Đây là... đã lớn như vậy rồi sao?" Lục mẹ che miệng nức nở nói, đưa tay về phía Tiểu Đào: "Đến cho bà nội ôm một cái nào!"

Tiểu Đào do còn nhỏ tuổi, sợ hãi chạy về sau lưng Mộ Tây trốn. Lục Nhược đi lấy thuốc vừa trở về, Tiểu Đào Quân nhìn thấy bố vô cùng ngạc nhiên: "Bố!"

Nghe được cháu biết Lục Nhược, tâm Lục mẹ hoàn toàn mềm ra.

Mộ Tây tránh ánh mắt Lục Nhược, đem Tiểu Đào đi đến giường bệnh: "Bố, bố có sao không? Tiểu Đào đây là ông nội, đây là bà nội, .." Ánh mắt rơi xuống giường bên cạnh Lục Hi, cô nhẹ giọng: "Đây là bác con."

Tiểu Đào quay đầu nhỏ hết nhìn người này lại nhìn người khác, đến cổ còn thấy mỏi nhưng vẫn ngoan ngoãn chào hỏi mọi người.

Lục cha tuổi đã lớn, xương cốt không thể được như trước, năm nay lại càng thấy người nhiều bệnh thêm, bây giờ cũng đã trở thành khách quen của bệnh viện. Tiểu Đào ông cũng đã thấy qua chẳng qua khi đó nó còn nhỏ liền như vậy một đoạn thời gian không gặp, giống như đã thay đổi không ít. Kia một tiếng gọi: "Ông nội" nghe vào trong tai thật êm tai, mỉm cười gật gật đầu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-47)