Truyện:Khí Người Cũ, Đón Người Mới - Chương 42

Khí Người Cũ, Đón Người Mới
Trọn bộ 47 chương
Chương 42
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tan họp, người nào đó tà tâm chưa dứt, Lục Nhược nhanh chóng chạy đến phòng thay quần áo, sau khi vào nhanh chóng khóa trái cửa lại, Mộ Tây đang say sưa ngủ trên một đống thảm dày xung quanh rơi đầy đồ chơi ngủ một cách ngọn lành, ôm cô vào lòng, sau lần trước, cô vẫn còn rất ướt át nên anh nhanh chóng tiến vào.

Dập dìu lay động, chiếc tai thỏ lúc trước anh đeo theo từng động tác xâm nhập triền miên của anh lay qua lay lại. Mộ Tây nhìn chằm chằm vào chiếc tai thỏ một hồi lâu sau khi không kìm lại được, nằm dưới thân anh cười đến rũ rượi.

Cô cười, thân thể liền lùi nhanh lại phía sau, Lục Nhược suýt chút nữa không chịu nổi, có chút chật vật dừng lại, hung tợn nói: "Còn có sức để cười, không muốn sống nữa hả?"

Tay đang nắm chặt một bên thành ghế sô pha, Mộ Tây chỉ vào chiếc tai thỏ vẫn còn đang lắc lư trên đầu anh: "Anh...A... ngay cả lúc đi họp cũng mang theo sao?"

Lục Nhược thẹn quá hóa giận, chuyện xấu bị bại lộ, bàn tay đang để trên vòng eo trắng trẻo thanh mảnh của cô nắm thật chặt một chút lại một chút va chạm vào tận sâu bên trong cô, tấm thảm lông dưới thân cô đã sớm bị làm cho nhăn nhúm biến dạng.

Càng về sau Mộ Tây càng bị Lục Nhược ép buộc nhiều hơn, Lục Nhược vì hưng phấn mà không ngừng cố gắng, biến đổi đa dạng các tư thế thu thập cô, cô cắn cắn chiếc tai thỏ vừa nãy anh mang khó chịu nhưng không dám kêu lớn, bất lực không thể phản kháng, hai trong mắt ân ẩn đầy nước, hai má phiến hồng ẩn nhẫn chịu đựng bị anh dày vò, bộ dạng ẩn nhẫn của cô càng khiến anh không thể dừng được mà nhanh chóng tiến tới.

Khi dục diễm mãnh liệt qua đi, kích tình đã lột xác thành ngọn lửa nho nhỏ lặng lẽ thiêu đốt hai người, hai người nằm cạnh nhau trong hương tình thấp thoáng.

Lục Nhược nhắm mắt lại nghỉ ngơi, tuy rằng Mộ Tây mệt muốn chết rồi nhưng hai tay vẫn không ngừng di chuyển trên thân thể Lục Nhược sờ tới sờ lui. Lục Nhược nắm chặt hai tay cô: "Vẫn còn chưa đủ? Muốn nữa sao?"

Mộ Tây lại cọ cọ trên người anh, cho dù đã ở gần nhau đến như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy không đủ. Cái loại ham muốn mạnh liệt này cháy từ trong nội tâm cô, bùng phát ra tận ngoài làm cô thật khó tưởng tượng. Đối mặt với anh, thân thể của cô luôn mẫn cảm một cách đáng sợ.

Hai tay Lục Nhược nắm lấy hai bên hông của cô, đi dọc theo lưng, chạm tới một vùng đất tròn cong mịn màng nhanh chóng tiến vào.

Mộ Tây nghe được tiếng cười có vài phần đắc ý của anh: "Còn ẩm ướt!". Giây tiếp theo anh lại liên tiếp ép lại, đem sức nặng toàn thân ép lên trên người cô.

"Mạnh quá, xuống một chút được không?" Mộ Tây không còn chút hơi sức khẽ nói. Lục Nhược híp mắt hỏi: "Về sau em còn làm khó anh nữa không?"

Mộ Tây nhìn gương mặt xấu xa của anh, không biết làm sao, hai tay vô lực dựa vào vai anh: "Anh nói gì chứ? Là ai làm khó ai chứ?" Ánh trăng sáng ngời chiếu lên vết sẹo của anh, trong lòng dậy lên cảm giác hờn dỗi nhói đau: "Anh mới chính là người làm khó người khác!"

"Uhm, uhm, là anh làm khó em được chưa?" Lục Nhược thấy cô nước mắt lưng tròng lại vội vàng đầu hàng.

Trong lòng Mộ Tây lại thêm phần tức giận, bĩu môi quay đầu đi không thèm nhìn anh.

"Thật xấu! Cũng chỉ là nước mắt cá sấu!" Lục Nhược cố ý chạm vào cô, nhanh chóng xích lại gần cô.

Một phen hôn sâu qua đi, Lục Nhược còn muốn nữa lại đến. Mộ Tây ngăn anh lại: "Không cần, có chút đau!"

"Thật sao? Để anh xem xem!" Nói xong, Lục Nhược dời thân mình, tách ra hai chân đang khép lại của cô, thật sự cúi đầu tỉ mỉ quan sát: "Uhm, thật sự có chút hồng lại sưng..."

Âm điệu của anh chầm chậm đi xuống, cuối cùng biến mất. Sự mềm dẻo của đầu lưỡi thay thế cho ánh mắt nóng bỏng, tinh tế miêu tả hình dạng của chỗ kia. Mộ Tây thở hổn hển cúi đầu nhìn anh, một làn sóng như thủy triều kéo tới, cô nhanh chóng kéo tóc của anh: "Đừng!"

Lục Nhược kích động ôm cô đứng lên, đem cô đặt lên trên sô pha phía sau cửa sổ. Mặt bàn đá cẩm thạch làm cô cảm thấy thật lạnh lẽo. Mộ Tây mở mắt lại nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Lục Nhược.

Anh đem tay cô nắm chặt rèm cửa sổ: "Có khả năng sẽ đau, em kiên nhẫn một chút!"

Hai người cuối cùng cũng thật sự sức cùng lực kiệt, thậm chí không duy trì được ngồi bên trên bệ cửa sổ mà ngã nhào trên mặt ghế sô pha.

Mô Tây khó khăn cử động đôi chân bủn rủn: "Lục Nhược!"

"Uhm" Lục Nhược miễn cưỡng đáp lời, ngón tay ở cằm cô vuốt ve.

Mộ Tây nằm úp sấp trên người anh, thở nhè nhẹ lên cằm anh: "Mấy năm nay thật sự anh không có người khác ư?"

Lục Nhược liếc mắt nhìn cô một cái: "Tìm ai?"

Mộ Tây thong thả đem hai chân cọ sát trên người anh: "Em bị anh ép tới khô kiệt!"

"Khô là tốt, để xem em còn chạy nữa không?" Lục Nhược sờ soạng một hồi, rồi khoác một tấm chăn mỏng lên người cô.

Mộ Tây thấy không thoải mái liền né ra: "Không thích, ẩm ướt dinh dính, khó chịu lắm!"

Lục Nhược nắm lấy thắt lưng cô: "Đừng nhúc nhích!" Anh sờ sờ vào tấm thảm sau đó lại xoa xoa gương mặt đã sớm ửng hồng của cô: "Còn dám vứt bỏ, không phải đều là dịch mật của em sao?"

Mộ Tây xấu hổ, toàn bộ máu trong người đều phóng thẳng lên mặt, cắn một ngụm trước ngực anh: "Anh nói gì chứ?"

Lục Nhược một tay nâng mông của cô lên, tay kia từ sườn cô kéo tới: "Của anh đều ở trong này!" Nói xong nở một nụ cười mờ ám.

Mộ Tây nhận mệnh chỉ đành nhăn mặt một cái, ở đâu ra cái con người mặt so với tường thành còn dày hơn vậy? Cô im lặng nằm trên người anh một lát, đột nhiên ngẩng đầu lên quẫn bách hỏi: "Anh có dùng đồ bảo hộ không đó?"

Lục Nhược hứ một tiếng: "Thế thì sao?"

Mộ Tây xấu hổ quẫn bách nói: "Chúng mình làm không chỉ một lần... lại mang thai thì làm sao bây giờ?"

"Thì sinh chứ sao?" Lục Nhược chăm chú nhìn cô: "Nhị Tây, lần này dù trời có sập xuống thì anh cũng không đi đâu hết. Thân anh, lòng anh, mệnh của anh đều cho em tất!" Ánh mắt của anh dừng lại trên trần nhà, thâm trầm nói: "Không được gặp em từ sớm, lại sống buông thả, thậm chí lấy đó làm kiêu ngạo nhưng sau khi cùng em kết hôn, anh chỉ muốn được thành người tốt, có trách nhiệm, có thể đảm đương gia đình, có thể chăm sóc người thân." Anh có chút ngượng ngùng: "Đương nhiên giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nhưng bất quá bố cũng nói giờ anh ổn trọng hơn."

Một khắc im lặng, anh căng thẳng mong chờ phản ứng của Mộ Tây, muốn biết cảm xúc của cô: "Cùng em kết hôn mới nghĩ như vậy sao?"

Lục Nhược âm trầm nhìn chăm chăm vào cô: "Lời này của em có ý gì?"

Mộ Tây ủy khuất nói: "Anh đang tức giận?"

Lục Nhược nở nụ cười cứng ngắc: "Không có." Không đành lòng vỗ vỗ lưng cô: "Ngủ đi!"

...

Lục Nhược bắt được đôi tay không an phận của cô: "Vẫn còn muốn?" Mộ Tây phẫn nộ buông tay: "Nó không phải vẫn còn rất hưng phấn sao?"

"Em còn sức thì chúng mình tiếp tục!" Lục Nhược ôm cô tiến vào trong lòng: "Dù sao với em anh luôn luôn cảm thấy không đủ!"

Mộ Tây bắt lấy tay ai đó: "Anh.... em không ở cạnh thì anh làm sao bây giờ?"

"Em nói đi đâu đó?" Lục Nhược xấu xa cọ sát cô: "Hơn nữa cũng không mặc quần áo vào...." Mộ Tây cứng họng: "Anh, anh lại còn không biết xấu hổ một chút!"

Lục Nhược ôm chặt lấy cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô. Mộ Tây nghe thấy âm thanh có phần bất đắc dĩ của anh trên đỉnh đầu: "Anh đều chỉ ngủ một mình!"

Mộ Tây bị anh bắt vào quá nhanh, mặt chạm vào khuôn ngực khỏe mạnh của anh: "Đó có là cái gì to tát đâu? Trước kia em cũng không có ngủ cùng người khác!"

"Em..." Lục Nhược có chút chán nản: "Em muốn tức chết anh mới được có phải không?"

Mộ Tây không trả lời, lắng nghe tiếng cửa mở: "Cùm cụp" một tiếng thế nhưng cửa bị mở. Ngoài cửa đèn đuốc sáng trưng, một chiếc bóng bị kéo thật dài, là một người phụ nữ.

Hai người đều nhanh chóng cứng người, Lục Nhược quấn chắn quanh người Mộ Tây, quát: "Ai? Đứng đó!"

Sau một lúc lâu, một âm thanh nũng nịu vang lên: "Lục ca ca, em là Nhụy Nhi... Em không tìm được anh, vữa nãy nghe thấy tiếng anh trong này, liền đi đến phòng trực ban lấy chìa khóa đến đây, xem xem?" Hoàng Nhị nhẹ nhàng tiến vào bên trong xem xét, lại chỉ nhìn thấy hình ảnh cao gầy của anh dựa trên ghế sô pha, thấy anh không lên tiếng liền đánh bạo đi vào bên trong, mới tiến được vài bước, ai ngờ đạp phải một thứ gì đó mềm mềm.

Hoàng Nhụy a lên một tiếng, ngồi xổm xuống nhặt lên một cái gì đó nửa vòng tròn, sờ vào mềm mềm, còn có dây lưng: "Đây là cái gì..." Cô đột nhiên hiểu ra!

"Lục thiếu gia, xin lỗi đã làm phiền!"

Một giọng nói kiều mị làm tan nát lòng của Hoàng Nhụy, chỉ thấy một bóng dáng mềm mại theo thân thể Lục Nhược từ phía sau trườn lên, vừa ôm anh vừa kiều mị làm nũng: "Anh còn muốn giữ em ở trong lòng bao lâu nữa vậy? Lục thiếu gia!"

"Lục ca ca, anh, anh thật sự rất xấu rồi! Nhụy Nhi ghét anh!" Hoàng Nhụy lau nước mắt bỏ chạy, thậm chí còn cẩn thận đóng cửa giúp bọn họ.

Jumbo said: Giọng cô ả điệu chảy nước! Anh Lục mà có gì với cô ả thật thì em đổi họ sang họ anh luôn!

Cô ta vừa bỏ đi, Mộ Tây liền đẩy Lục Nhược ra, từ trên sô pha đi xuống.

"Em đi đâu?"

"Mặc quần áo!" Cô hùng hổ, khập khiễng nhặt lên những cái quần áo bị rơi xuống đất: "Cho anh đi tìm Đằng Nhị, nhanh đi xem Nhụy Nhi, Hoa Nhi mang về mà chăm sóc cho tốt!

"Em lại nháo nữa rồi, cô ta không có quan hệ gì với anh hết!" Lục Nhược giải thích: "Cô ấy là em gái của Hoàng Thế An, anh cũng chưa nói chuyện mấy câu với cô ta. Nhị Tây, đừng đi mà, trở về, váy bị tốc lên kìa, bước đi là nhìn thấy hết đó, nghe thấy không hả!!!!"

Cửa "rầm" một tiếng bị đóng lại, Lục Nhược cô đơn nằm trên ghế sô pha, lõa thể, dần dần cơn giận trong lòng ngày càng lớn, anh trêu chọc ai chứ! Chết tiệt, còn có sức mà chạy, thể lực còn tốt vậy!

Lục Nhược ngồi thẫn thờ một hồi lâu, đến lúc phục hồi ý thức muốn mặc quần áo vào mới phát hiện có chỗ không đúng. Quần lót, áo khoác, giày, tất còn có di động của anh đều đâu mất cả rồi.

Mộ Tây đi xuồng tầng, bởi vì sốt ruột không tìm thấy cô nên Hạng Vị Ương nhìn thấy cô liền thở hắt ra, tiến đến muốn tấu cho cô nghe một bài: "Mộ Nhị, cô chạy đi đâu vậy? Nếu cô xảy ra chuyện gì thì tôi biết nói sao với Mộ Bắc đây? Đều đã làm người lớn cả rồi sao còn làm việc không có suy nghĩ như vậy hả? "

Đến khi Mộ Tây đứng dưới ánh sáng, Hạng Vị Ương mới há hốc miệng. Cô cả người hỗn độn, còn có nhiều chỗ thâm tím. Hạng Vị Ương tay nắm chặt thành một quyền: "Có phải tên Lục Nhược đó không? Để đó tôi cho hắn một trận!"

"Là do tôi tự nguyện, anh ta là chồng của tôi. Có chuyện liên quan đến anh sao?" Mộ Tây chán nản nói.

"Sao cô lại có thể nói như vậy được?" Hạng Vị Ương kinh ngạc nhìn cô, lại thấy chân váy của cô trông thật thảm hại, liền đem cởi áo vest khoác thêm lên người cho cô. Bỗng nhiên nhớ tới lời cô nói Lục Nhược là chồng của cô trong lòng không khỏi thấy chán nản.

*****

Trong chốc lát, hai người không nói gì với nhau chỉ lẳng lặng. Mộ Tây đứng trên cầu thang, cho dù khoác áo khoác của anh nhưng dưới ánh đèn sáng ngời, vẫn có tể nhìn thấy rõ ràng những dấu hôn nhợt nhạt trên cổ, thêm nữa áo khoác của anh vốn rộng thùng thình, che lại mông của cô, nhưng váy bị xẻ cao lên trên lộ ra ngay cả bên trong đùi non của cô cũng có những dấu vết ái muội.

Hạng Vị Ương ho khan một tiếng chữa ngượng, tim anh bỗng nhiên có cảm giác rất khó hiểu, trong lòng chợt giấy lên một cảm giác khó tả. Tâm trạng phiền muộn, anh rút một điếu thuốc ra, hung hăng hút lấy một hơi.

"Thực xin lỗi! Không phải tôi cố ý đâu!" Mộ Tây áy náy nói.

Hạng Vị Ương nhả khói thuốc, giày da nhẹ di qua lại vài cái, vẫy vẫy tay: "Không sao, không thèm chấp nhặt với cô... Cô ra chỗ nào khuất khuất một chút ngồi tạm chờ tôi lấy cho cô bộ quần áo."

Mộ Tây ngồi xuống sô pha gần chân cầu thang, lấy di động của Lục Nhược ra đùa nghịch một chút. Người đàn ông này thật tự kỷ hóa cuồng mất thôi ngay cả di động cũng là màu trắng. Theo từng nút bẫm của cô một loạt ảnh hiện ra, hình như là.. ảnh chụp cô cùng Tiểu Đào.

Cô mở document ra trong đó toàn là ảnh chụp hàng ngày của cô cùng Tiểu Đào Quân. Ảnh chụp cô đang chọn đồ ăn, ôm Tiểu Đào về nhà, thậm chí còn có mấy cái chụp ảnh cô ở trong cửa hàng chọn nội y.

Bỗng nhiên ánh sáng biến mất, Mộ Tây ngẩng đầu nhìn lên thấy anh đang cầm lại di động của mình.

Mặc quần áo chỉnh tề đi xuống lại bị cô nhìn một cách khinh thường anh cảm thấy vô cùng ủy khuất. Có mùi thuốc lá xa lạ còn đọng lại, anh hơi nhăn mi. Vượn tay cởi kéo áo khoác trên người cô xuống, Mộ Tây còn chưa kịp phản đối lại thấy xung quanh tối sầm, thì ra anh lấy áo khoác của anh choàng cho cô.

Lục Nhược từ phía sau ôm lấy cô, bàn tay lại đem từng nút áo khoác cài lại: "Sợ lạnh cũng chỉ được mặc áo của anh thôi!" Liếc mắt một cái đem chiếc áo khoác rơi dưới mặt, đất dùng chân ra sức nghiến mấy cái: "Mùi chết đi được!"

"Anh vẫn ngây thơ như vậy?" Mộ Tây tay vẫn tiếp tục di màn hình thế nhưng... lại có cái ảnh chụp cảnh cô đang thử quần lót lên trên người, cô túc đến phát run: "Anh cuồng tình sao?"

Lục Nhược từ phía sau ôm cả người cô, cầm tay cô tiếp tục di màn hình, trong giọng nói lộ ra chút giấm: "Em có phải em nên giải thích một chút hay không, không ở cùng anh sao lại muốn mua cái thứ đồ gợi cảm như vây?"

Cằm anh khẽ nhay trên vai cô, Mộ Tây vừa ngứa lại vừa đau, liền rụt vai lại: "Ai cần anh quản, bỏ ra!"

Lục Nhược lại càng ôm cô chặt hơn, như muốn giữ cô thật chặt trong lòng. Mộ Tây đành đem người thả lỏng trong lòng anh.

Lục Nhược biết cô đã hết giận, chỉnh lại tư thế cho cô một chút sao cho thoải mái sau mới lấy di động trong tay cô mở ra một file ghi âm.

Trong đó vọng ra tiếng cười của Tiểu Đào Quân: "Bố!" lại nghe được tiếng cười của Mộ Tây.

"Còn cười?" Lục Nhược điểm vào trán cô một cái, "Vì một tiếng cười này thật làm anh tốn không biết bao nhiêu công?" Ngày đó vì muốn nghe được một tiếng gọi của Tiểu Đào anh chỉ còn thiếu nước trở thành con khỉ nhảy qua nhảy lại trên cây thôi.

"Anh nói thật đó, Nhị Tây?" Lục Nhược nâng cằm cô lên, nhẹ vuốt lên cằm cô: "Tiểu Đào cũng không còn nhỏ nữa nên để nó có một gia đình hoàn hảo mới tốt!"

Mộ Tây bị anh nói trúng tâm sự, nó còn nhỏ như vậy nhưng đã biết quan sát sắc mặt của người khác mà hành động, lại còn rất hiểu lòng cô. Trẻ nhỏ vẫn nên có cuộc sống đơn giản mới là tốt, cô kéo tay Lục Nhược lại khẽ cắn: "Vâng!"

Một tiếng "Vâng" nhẹ nhàng, lại làm Lục Nhược cơ hồ muốn rơi lệ. Anh biết trong lòng hai người vẫn còn vấn đề chưa giải quyết, anh cũng biết vấn đề ấy sẽ mãi mãi không hoàn toàn biến mất, chỉ cần có cố bên người anh biết mọi chuyện đều có thể làm được. Anh sống gần ba mươi năm kiêu ngạo với đời, nay tự thề với lòng mình sẽ làm tất cả mọi điều để người phụ nữ trong lòng mình phải rơi lệ nữa.

Lúc trước khi biết chuyện mình cùng Lục Hi khó thành anh liền cố gắng đánh lừa cảm giác của mình, nhưng khi Mộ Tây đi rồi, anh ngay cả việc tự đánh lừa mình cũng không làm được. Làm sao mình lại trở thành như vậy anh cũng không biết rõ. Tần Tiểu Mạn từng nói, tính nết như anh chỉ có sự dịu dàng của Nhị Tây mới có thể giữ được lòng anh lại.

Đại khái có thể là đúng đi, nếu em không cần anh, anh chẳng biết phải dừng chân ở đâu nữa?

"Đúng rồi, em..." Mộ Tây bỗng dưng quay đầu, nhìn vào đôi mắt của Lục Nhược, cứng họng: "Anh.. khóc sao?" Cô do dự hỏi.

Lục Nhược nước mắt hồng khóe mắt, hung hẵn nói: "Nói bậy!" Nói xong liền cúi xuống cắn lấy môi cô lấy tay che mắt cô lại.

"Quản lí đại nhân quả nhiên có ba đầu sáu tay!" Lộ Dao trốn ở một bên hưng phấn mà không ngừng đẩy kính: "Hạng trưởng phòng ngày mai chắc chắn sẽ bị cấp trên chuyển đi rồi!"

Hạng Vị Ương ngồi xổm một bên nguyền rủa: "Dám vứt bỏ quần áo của tôi, tôi nguyền rủa anh ta bị Mộ Tây bắt cá hai tay!"

**

Đuổi theo vợ thành công Lục Nhược còn chưa kịp đem chiến tích của mình đi khoe khoang, liền bị Mộ Tây thông báo tin sắp đi công tác.

Vì vậy nhân viên ở trong khu nhà dành cho nhân viên Mộ Thị nhìn thấy Lục tổng đẹp trai, tài hoa bỏ xe dưới cổng công ty mà chạy lên trên tầng.

"Nhị Tây em muốn đi công tác hai tháng?" Lục Nhược hổn hển chất vấn: "Đang chuẩn bị đi rồi sao?"

"Anh khinh thường em sao?" Đang chuẩn bị hành lý Mộ Tây hung hãn.

Lục Nhược nhướn mi, suy nghĩ một chút, lại không tình nguyện hạ mi xuống. Anh đang tính đem vợ với con về thành phố S.

Công tác gì đó đi mà gặp quỷ đi, bảo bối Nhị Tây của anh ở nhà làm mệnh phụ phu nhân là được rồi. Bố mẹ anh nghe Mộ Tây hồi tâm chuyển ý còn đang bán tín bán nghi, anh còn muốn đem cô trở về, cho cha mẹ thấy thành quả.

"Nhị Tây, em muốn gì anh cũng có thể giúp em được mà, chúng ta cũng không phải người ngoài." Lục Nhược tiến hành dụ dỗ.

Mộ Tây bưng đến cho anh một chén trà, bạn học Lục thụ sủng nhược kinh nhận lấy, sau đó lại nhận được một cái hôn trấn an từ cô. Mộ Tây hai tay đặt trên cô anh, nâng mũi chân hôn nhẹ lên môi anh: "Lục Nhược công tác đối với em rất quan trọng. Phụ nữ nên có kinh tế độc lập, vừa là để giữ thân thể khỏe mạnh, lại có thể giúp đỡ chồng duy trì gia đình."

Lục Nhược nghe thấy cái gì như là một bài giảng cho học sinh nghe, nhưng là tận hai tháng đó, thật vất vả mới có thể ở gần nhau, nằm trên cùng một cái giường, không bị Tiểu Đào Quân nằm chen ngang, không cần nhìn ánh mắt ủy khuất vì phải đi học ngoại trú của nó. Mà mỗi khi động tình chỉ cần Tiểu Đào hơi có động tĩnh gì Nhị Tây lại ngay lập tức bị sao nhãng. Lục Nhược gần đây suy nghĩ có nên cho Tiểu Đào vào nhà trẻ giữ cả ngày lẫn đêm không?

"Nhị Tây em đi lâu như vậy cả anh và con đều rất đáng thương!" Lục Nhược kéo cô vào lòng muốn cô kề sát mình.

"Vừa vặn giúp anh và con bồi dưỡng tình cảm cha con thôi!" Mộ Tây ý muốn cùng anh giữ khoảng cách, cửa kính trong suốt như vậy. Sự tình lần trước bị đăng báo, cô cùng Lục Nhược vốn là vợ chồng lại tách ra ở riêng đã um xùm lên một trận. Xét thấy vài năm nay Lục Nhược ở Thành phố M đem đủ loại hành vi phô trương ra thể hiện, dư luận đều cho rằng lấy cớ mở rộng giang sơn mà đi lấy lòng mỹ nhân.

"Nhị Tây!" Lục Nhược hít một hơi thật sâu: "Em không cần phải vất vả như vậy!" Anh một tay đặt lên bụng của cô: "Em có thể đang mang thai, Em có biết...." Anh ái muội cúi xuống cắn vành tai cô, thực vừa lòng thấy cô run rẩy: "Ngày đó chúng mình làm những việc gì mà?"

Mộ Tây nở một nụ cười buồn một hồi lâu, đẩy tay anh ra, xoay người lấy ra một vật màu trắng: "Kotex" hướng anh lắc lắc: "Sáng nay vừa tới. Em dùng nhà vệ sinh một chút!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-47)