Truyện:Khách Trọ, Đừng Như Vậy - Chương 32

Khách Trọ, Đừng Như Vậy
Trọn bộ 41 chương
Chương 32
0.00
(0 votes)


Chương (1-41)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lãnh Tĩnh suy nghĩ thật lâu, lại phát hiện bản thân hoàn toàn không biết nên xưng hô như thế nào với người đàn ông ngạo mạn trước mặt, bác trai? Chú?

"Ông Địch........."

"Tôi không họ Địch" - Ông ta cắt ngang lời cô, tỏ ra bộ dáng tự nhiên.

"Hả?"

Đối với sự ngạc nhiên của Lãnh Tĩnh, ông ta có vẻ bất mãn, Lãnh Tĩnh càng ngày càng ngu ngơ, "Ông.... không phải ba của Địch Mặc?"

"Nói đúng ra, tôi là đại diện cho mẹ của Tiểu Thánh Nhân đến tìm cô".

"Hả??"

Giọng khá cao của cô trong nháy mắt hấp dẫn vô số đôi mắt của mấy khách của bàn lân cận, Lãnh Tĩnh khẩn trương hạ giọng ngay, cố gắng chịu đựng cảm giác lạnh người, "Mẹ của anh ấy không phải đã mất rồi sao?"

"Là vợ hiện tại của ông Địch".

"À... thì ra là mẹ nhỏ..."

Ông già hung dữ trừng mắt liếc cô một cái, hiển nhiên cái gọi "mẹ nhỏ" này của cô đã chọc tức ông ta.

"Thứ cho tôi nói thẳng, ba của Địch Mặc còn không có biểu hiện gì, bà ta là mẹ kế thì gấp gáp cái gì, có phải là hơi quá...... Bắt chó đi cày xen vào chuyện của người khác không nhỉ?"

Phỏng chừng Lãnh Tĩnh vừa chọt trúng tử huyệt, chỉ thấy ông ta nổi giận đùng đùng hai tay đập mạnh trên bàn, "Đồ con gái không có giáo dục!"

Lúc này, khách ăn của mấy bàn ăn bên cạnh, hầu như tất cả những người ở quán cà phê bên ngoài cũng nhìn sang bên này, nhưng người-Lãnh-Tĩnh-đến-lúc-này-vẫn-còn-chưa-biết-tên rất nhanh đã nhớ lại hành động của chính ông ta mới có biểu hiện không có giáo dục, đè nén cơn giận xuống thấp, khôi phục vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, "Tóm lại, lấy tiền bạc làm việc, cô biết làm như thế nào rồi chứ?"

Lãnh Tĩnh chậm rãi mở phong bì, nhìn con số trên tờ chi phiếu, có người nào từng ngờ tới một đệ nhất thùng vàng như cô như vậy mà phải dùng phương pháp này đạt được. Cái trò chơi chi phiếu này trước giờ cô chưa từng thấy qua, "Chỉ cần đến ngân hàng được chỉ định thì có thể đổi lấy tiền mặt, thật không?"

Ông ta không nói chuyện, một bên lấy điện thoại di động ra, một bên lấy ngón tay đẩy cái chi phiếu trên tay cô cao hơn một chút làm cô giơ chi phiếu lên, giống như phạm nhân giơ bảng phạm tội; mà ông ta, tới gần cô, dựng thẳng hai ngón tay giống như tư thế "Yeah!" sẵn tay nhấn nút chụp.

"Có tấm hình này, nếu như cô đổi ý, Tiểu Thánh Nhân cũng sẽ không cưới cô, phải biết rằng nó hận nhất là những cô gái thấy là tiền mắt sáng rỡ, tự giải quyết cho tốt đi".

Lãnh Tĩnh thật không mở miệng ra được bởi vì... cô bị ông ta làm bực sắp chết rồi.

Ông già ra trận đầu đánh thắng vẻ vang quay đầu bỏ đi, Lãnh Tĩnh mới tỉnh hồn gọi ông ta, "Mẹ kế của Địch Mặc.... Tôi nói là.. bà Địch, vì sao phải làm như vậy? Chẳng lẽ tôi gả vô nhà họ Địch có thể tạo ra uy hiếp gì sao?"

"Bà ấy mới không phải là người ác độc như cô nghĩ, bà ấy làm như vậy hoàn toàn là vì Địch..." - Ông ta tựa như lúc này mới nhớ tại sao bản thân dựa phải giải thích với loại con gái không có giáo dục như vậy, nhíu nhíu mày, nói qua loa cái gì mà chớ có lên tiếng, cũng không thèm quay đầu lại đi luôn.

Để lại một mình Lãnh Tĩnh, cô cầm chi phiếu lên nhìn, cô vốn không có ý định mẹ vinh nhờ con, dù sao chuyện mang thai này thuần túy chỉ là một lời nói dối, cô cũng cùng nhóm người không có nguyện vọng kết hôn với Địch lừa đảo. Mới đầu còn tưởng mẹ nhỏ của tên Địch lừa đảo là người lợi hại cỡ nào, kết quả, đến chuyện này cũng chưa điều tra rõ ràng đã gọi người trực tiếp tới đưa chi phiếu cho cô.

Với số tiền này cô có thể mở một văn phòng, đáng tiếc cô và bên Corrine còn có hợp đồng, nếu hủy bỏ hợp đồng, cô có làm việc trong giới này danh tiếng thế nào cũng bị hỏng, haiz, xoắn xuýt---- Lãnh Tĩnh bất giác thở dài.

Quán cà phê không quá xa nhà, Lãnh Tĩnh đi bộ về, chưa đến 10 giờ sáng mà mặt trời đã gắt nắng, bung dù che nắng suốt đường đi, về đến nhà hai má đỏ hồng vì phơi nắng, đã không có Hồ Nhất Hạ làm bạn, bây giờ cô trở thành người một người cô đơn, gấp ô vào nhà, vừa bước vào đã ngửi được mùi cháo thơm nồng.

Lần theo mùi cháo đến nhà bếp, Lãnh Tĩnh nhìn thấy tạp dề hoa đang vắt ngang ghế dựa ----

Hồ Nhất Hạ trở lại? Cô nghi ngờ ngẩng đầu, vừa đúng lúc gặp người bên trong đi ra, người tới tay trái cầm một cái bàn, tay phải cầm một cái bát, tất cả đều là bữa sáng.

"Anh.... anh vào nhà bằng cách nào?"

Anh ta hoàn toàn không có vẻ ngạc nhiên như cô, chỉ dừng một chút, liền đi vòng qua cô, đem mấy đồ trên tay đặt xuống bàn cơm, "Đến để xem cô, sẵn tiện nhìn xem cô có ngược đãi Tiểu Thánh Nhân nhỏ không".

Tiểu Thánh Nhân nhỏ?

Lãnh Tĩnh mất một lúc lâu mới hiểu cái Tiểu Thánh Nhân nhỏ trong miệng anh ta là ai, vừa mới chuẩn bị nói, "Nơi này không chào đón anh, anh đi ra ngoài" nhưng nghĩ lại, cô đột nhiên cau mày ngồi xuống, nhìn kỹ bàn ăn trước mặt, đột nhiên buồn nôn, "Không phải là tôi muốn ngược đãi Tiểu Thánh Nhân nhỏ của anh, nhưng mà tôi thật sự không có khẩu vị".

"Sáng sớm cô đi đâu không thấy, chưa ăn gì đúng không?" - Người đàn ông lần đầu tiên xuống bếp có thể nói thảm hại cực kỳ, dầu văng trên mu bàn tay, lấm chấm nhỏ đỏ, chiên cái trứng đầu tiên gần như mất nửa cái mạng của anh, vậy mà bây giờ người phụ nữ này chỉ một câu không có khẩu vị, lại đem món ăn đầy công sức của anh đẩy tới trước mặt anh.

Địch Mặc lấy chút cháo vào chén cho cô, "Dù sao cũng ăn chút cháo chứ?"

Lãnh Tĩnh chay mày, "Ngoại trừ cháo thịt nạt trứng bắc thảo ở quán ông Lý, còn cái khác, không có khẩu vị".

"Quán cháo ông Lý?"

"Xa lắm, ngồi xe tới đó cũng mất một tiếng" - Cô bày ra vẻ mặt đau khổ đứng lên chuẩn bị đi, "Tự anh ăn đi, tôi lên lầu".

Mới đi được hai bước đã bị anh ta kéo lại, "Nói cho tôi biết địa chỉ chi tiết của quán cháo ông Lý".

.............

............. .

Lãnh Tĩnh ngồi trên sô pha, vừa nhồm nhoàm ăn khoai tây chiên vừa xem tivi, trên bàn trà còn có hộp bánh ngọt cô vừa mới ăn xong, cả phòng khách đầy mùi thức ăn, khỏi nói cũng thấy ai đó đang thích chí thoải mái thế nào.

Đúng lúc này, di động vang lên, Lãnh Tĩnh chỉnh tivi nhỏ tiếng, vừa mới nghe máy liền nghe thấy giọng của Địch Mặc, "Tôi đến quán cháo của ông Lý rồi".

Tính ra lúc anh ta ra khỏi nhà cũng hơn 40 phút rồi, Lãnh Tĩnh nhìn đồng hồ trên tường, miễn cưỡng lên tiếng, "A...."

"Nhưng mà cửa khóa" - Giọng của anh ta dần dần mang theo chút tức giận.

"A.... ? Phải không?" - Lãnh Tĩnh nghĩ một đằng nói một nẻo đáp lời, "A.... . đúng rồi! Tôi quên mất, quán cháo của ông Lý chủ nhật không bán!"

Lãnh Tĩnh không thể đợi cho anh ta trả lời, trước cửa có người đang nhấn chuông. Chắc là thức ăn cô gọi bên ngoài đã tới, Lãnh Tĩnh đứng dậy đi tới cửa nói, "Thực xin lỗi thật xin lỗi" - Ngoài miệng nói "Thật xin lỗi", trong lòng lại hết sức đắc ý.

"Nếu để tôi biết cô giở trò với tôi, hậu quả gì......." - Giọng của anh ta càng ngày càng thấp, Lãnh Tĩnh làm mặt quỷ với điện thoại, đồng thời kéo cửa ra.

Phía trong cánh cửa, trong nháy mắt làm cả người Lãnh Tĩnh cứng nhắc.

Mà bên ngoài cánh cửa, cùng với ánh mặt trời chói chang rực rỡ hoàn toàn tương phản với bộ mặt lạnh băng của người nào đó.

Ngay lúc cả người cô vẫn đang trong trạng thái sốc nặng, Địch Mặc chậm rãi giơ tay lên, động tác này vô cùng rõ ràng, hoặc là muốn vuốt ve mặt cô, hoặc là muốn đánh cô. Lãnh Tĩnh vẫn cứ ngây ngốc im lặng nhìn thấy bàn tay trong không trung không rõ, mà bàn tay anh ta, từ từ chạm tới khóe miệng của cô, lau miếng bơ trên đó.

Lãnh Tĩnh bị anh ta đụng nhẹ, bỗng dưng phục hồi tinh thần, phản xạ có điều kiện muốn đóng cửa, động tác chậm một nhịp đã bị anh ta chắn cửa, nghiêng mình đi vào nhà, tay anh ta dễ dàng nắm giữ vai cô, cứ như vậy kéo cô từng bước từng bước đi vào trong, cuối cùng đi tới cạnh đống rác bừa bãi trên bàn trà trước mặt.

Địch Mặc cúi đầu quét mắt nhìn một lượt cái bàn trước mặt, "Khoai tây chiên, yaghourt, bánh ngọt, cookie, còn có bánh bao Vượng Tử?"

"Tôi... chỉ là đột nhiên có khẩu vị... tôi....... Cũng không biết chuyện gì xảy ra" - Bé Nhị hoàn toàn tiến vào cảnh giới cà lăm nói không nên lời.

Địch Mặc cùng cô trừng mắt không ai nhường ai, mà cánh tay kia cũng giữ chặt hai vai cô tạo thành hai gọng kiềm khiến cô lui không được mà tiến cũng không xong, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn anh, nghe được giọng nói của anh truyền tới tai, "Nếu để cho tôi biết cô trêu đùa tôi, hậu quả vô cùng nghiêm trọng".

Anh ta nói xong, đột nhiên chăm chú nhìn xuống bụng cô, đây tuyệt đối là loại điềm báo xấu--- Lãnh Tĩnh không kịp nói chữ nào, dưới chân đột nhiên nhẹ bẫng.

Cô bị anh ta khiêng lên rồi.

Địch Mặc không nói hai lời lập tức đi lên lầu, Lãnh Tĩnh sợ tới mức dép lê bị đá rơi lung tung, "Này này này! Anh muốn làm gì?"

"Kiểm tra cơ thể".

"Kiểm tra cái quỷ gì! Thả tôi xuống!"

"............."

"Muốn kiểm tra cũng không cần phải lên lầu chứ, này!"

"Không cởi hết thì "kiểm tra" thế nào được?" - Anh lạnh lùng trả lời.

*****

Edit: Huongbb

Quần áo mùa hè chỉ có vài lớp, đối với anh ta nào có vướng mắc gì? Lãnh Tĩnh vừa bị quăng lên giường, áo khoác trên người đã bị anh ta lột mất.

Tính tình của người đàn ông thối này giống hệt như bà dì cả của phụ nữ, cứ phát tác theo chu kỳ. Lãnh Tĩnh hốt hoảng đối phó, đáng tiếc cô chặn tay trái, anh ta dùng tay phải, cô đưa tay đỡ, anh ta nắm chặt hai cổ tay cô đặt trên đầu giường, dùng răng cắn áo lót phía trước ngực.

"Không được!"

"Với một người phụ nữ đang mang thai con anh yêu anh, vì sao anh không thể đụng chạm?"

"Anh và Hàn Thiên Thiên...."

"Quan hệ giữa anh và cô ta cho tới giờ không phải như em nghĩ. Con bé đó lúc nào cũng muốn anhh ngả bài với người lớn trong nhà trước, cô ta làm cái gì mà đính hôn giả, chính là muốn bẩn danh tiếng của anh, cô ta sở dĩ muốn biến em trở thành người bị hại, vì cô ta muốn em trở thành chị dâu của cô ta. Chỉ có chút thủ đoạn ấy có thể giấu được anh sao? Nếu không vì em lúc nào cũng giận dỗi, anh sẽ không bao giờ phối hợp với cô ta. Giờ thì tốt rồi, anh ngả bài, trong ngoài đều không được lòng người, Hàn Tự còn đánh anh....... ."

Nói đến chuyện này là đụng tới một bụng tức của anh, Lãnh Tĩnh rõ ràng cảm giác được anh ta dùng sức rất mạnh, cổ tay cô bị anh ta nắm bắt đầu tê rần.

Nếu anh còn tiếp tục nổi giận, cổ tay cô chắc chắn sẽ bị gãy mất, Lãnh Tĩnh thử làm anh phân tâm, "Đừng có nói như chính mình như bị oan ức như vậy, tôi còn không biết anh sao? Nếu không có lợi ích gì anh sẽ chịu phối hợp sao? Có quỷ mới tin....... ."

Lời này tuyệt đối đúng vào điểm mấu chốt, Lãnh Tĩnh nhìn thấy trong mắt anh ta che giấu sự đắc ý, quả nhiên, giọng của anh ta đã thay đổi tựa như đã nắm chắc thắng lợi trong tay, "Nếu không phải Tiểu Thánh Nhân nhỏ bon chen, thì trước thời gian gặt hái, không chừng tới bây giờ anh đã bị sứt đầu mẻ trán".

Địch Mặc vươn bàn tay nhẹ nhàng chỉ lên bụng cô. Lãnh Tĩnh có tật giật mình không tự chủ run lên, sau khi phản ứng lại mới khẩn trương ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của anh ta. Chẳng lẽ là ảo giác của cô? Vậy mà cô nhìn thấy sự thăm dò trong mắt anh ta.

Lãnh Tĩnh cố gắng nhắm chặt mắt, lần nữa mở ra, còn chưa kịp quan sát kỹ anh ta, anh ta đột nhiên cởi dây nịch quần đùi của cô.

Chết tiệt! Tại sao lại đè hai gối của cô? Nếu được hành động tự do, cô nhất định sẽ đá một cái cho anh ta mất giồng mất giống, Lãnh Tĩnh yên lặng cắn răng, thu hồi sự giãy giụa trên mặt, làm ra bộ dạng đáng yêu, "Bác sĩ nói trong ba tháng đầu không thể hoạt động kịch liệt........."

Tay đang nắm thắt lưng cô cứng lại, lại nhìn cô với ánh mắt dò xét thích thú, "Em đến gặp bác sĩ? Khám thai?"

"À....... Đúng vậy!"

Địch Mặc buông lỏng tay, Lãnh Tĩnh nhanh chóng chuồn tới đầu giường bên kia, sau đó thở ra một hơi.

Anh ta ngồi ở mép giường, đột nhiên trầm mặt, bộ dáng kia giống như đang nghĩ ra một âm mưu nào đó, Lãnh Tĩnh thấy tim đập liên hồi, không dám ở lại lâu, yên lặng không dám gây ra tiếng động nào lần mò qua đầu giường bên kia, rón ra rón rén xuống giường chuẩn bị ra ban công rồi thẳng tới cầu thang xoắn chạy mất dấu----

"Chúng ta kết hôn đi"

Lãnh Tĩnh bị năm chữ nhẹ nhàng mềm mại này đóng đinh tại chỗ.

"Thôi đi, anh căn bản là không hiểu tôi. Tôi với anh.... Nhiều lắm cũng chỉ được xem là một nửa người xa lạ".

"Người xa lạ? Người xa lạ nào biết trên ngực em có một nốt ruồi sao?"

Lãnh Tĩnh xấu hổ, "Tôi không phải nói là hiểu biết trên cơ thể. Đối nhân xử thế phải nói đến tấm lòng, không phải nông cạn như thế, anh có biết trong lòng tôi đang nghĩ gì sao?" Anh có biết tôi đã từng nghĩ sẽ đùa giỡn anh đã đời rồi sau đó phất tay bái bai không? Lãnh Tĩnh trong lòng yên lặng bổ sung.

"Đều đã có Tiểu Thánh Nhân nhỏ rồi, em định làm thế nào?"

Chỉ vì một cái phôi thai --- Không---- phải nói là một cái phôi thai căn bản không tồn tại, mẹ kế ra tay, Địch Mặc cũng hành động, Lãnh Tĩnh cảm thấy bản thân nhất thời có một cảm giác mệt mỏi buộc phải lên núi Thượng Lương. Cô lắc đầu, đem cái linh cảm hỏng bét đó quẳng ra sau đầu, càng nghĩ càng lo lắng không biết phải làm sao, "Anh phải chịu khảo sát một thời gian".

Địch Mặc cân nhắc, "Nói rõ hơn".

Nói rõ? "Tôi cần một người nhẫn nhục chịu khó, tôn trọng lẫn nhau, có chí tiến thủ, tình cảm chân thành, một người chồng son sắc thủy chung".

"Chỉ những điều này?"

"Tạm thời tôi chỉ nghĩ tới bấy nhiêu thôi, sau này từ từ bổ sung".

Địch Mặc đứng dậy đi về phía cô, hai cánh ta tự nhiên đặt trên vai cô, "Thành giao".

"Haiz.... ." - Lãnh Tĩnh đem cái móng vuốt đang nắm vai mình ra, nhắc lại một lần nữa, "TÔN TRỌNG ĐỐI PHƯƠNG!"

Địch Mặc không dám đụng tới cô, giơ hai tay lên đầu hàng, "OK OK!"

Lãnh Tĩnh đối với biểu hiện này hơi có chút thỏa mãn, ánh mắt đảo qua cửa phòng, "Anh tạm thời ra ngoài trước, bây giờ tôi có việc phải làm".

Anh ta thật sự ngoan ngoãn đi ra ngoài, Lãnh Tĩnh nghe tiếng cửa phòng đóng lại, trong lòng cảm nhận hai chữ: Quá đã!

**

Cả đời Lãnh Tĩnh chưa từng trãi qua cuộc sống thích thú như vậy, đi làm thì có người đưa, áo tới duỗi tay - cơm tới há mồm, Lục Chinh tới chỗ cô chơi, cô chỉ nói một câu, "Tôi phải đi làm, anh là ông chủ, anh có vẻ rãnh rổi, ra sân bay đón người giúp tôi" Địch Mặc liền mang một Lục Chinh an toàn toàn vẹn tới nhà cô.

Người nhìn quen cảnh kinh khủng như Lục Chinh cũng bị sợ tới mức trừng to mắt, "Tớ không nhìn lầm chứ? Anh ta là người lần trước đánh tớ đó sao?"

Dạy bảo phải có phương pháp - Lãnh Tĩnh kiêu ngạo ưỡn ngực, nghía người nào đó trong phòng bếp một cái, "Đúng vậy, chính là anh ta".

Lục trưng dụng phải mất một khoản thời gian dài mới tiêu hóa được sự thật này, "Rõ ràng là quá.... kinh hãi. Anh ta chắc không bỏ độc trong thức ăn chứ?"

Lãnh Tĩnh nhìn Lục Chinh đang run sợ nói, "Chỉ có bao nhiêu đó tiền đồ.... Haiz! Dù sao có bỏ độc cũng không độc được tớ, buổi tối tớ ra ngoài ăn".

Nói xong còn nhìn đồng hồ, bổ sung, "Tớ còn có thể ngồi với cậu được 10 phút nữa".

Đúng lúc này, trong phòng bếp truyền tới một giọng nói đầy ai oán, "Buổi tối ra ngoài? Ăn cơm với ai?"

Lãnh Tĩnh không chút suy nghĩ trả lời ngay, "Hàn Tự".

"Cốp!" một tiếng, là tiếng chén dĩa bị Địch Mặc hung hăng đặt mạnh xuống bàn. Lãnh Tĩnh nhìn cũng không nhìn anh ta, "Không tôn trọng không gian cá nhân lẫn nhau, thế nào? Anh quên?"

"............"

"............"

Địch Mặc từ trong kẽ răng ném ra bốn chữ, "ĐI SỚM VỀ SỚM"

Lãnh Tĩnh treo nụ cười thắng lợi trên môi, Lục Chinh bị ánh mắt bốc hỏa của người đàn ông nào đó làm hoảng sợ, lập tức đứng lên theo cô, "Tớ cũng đi".

**

Thật ra, người Lãnh Tĩnh đi gặp là Hàn Thiên Thiên.

Ở nhà hàng đợi hơn nửa tiếng, Lục Chinh lo lắng, "Người đó tới cùng thì khi nào mới tới?"

"Chắc là bị kẹt xe" - Lãnh Tĩnh cũng có hơi nóng nảy, cứ dán mắt vào đồng hồ.

Điện thoại Lục Chinh vang lên, mới nói không tới hai câu đã tắt máy, "Tạm thời thông báo có việc, chắc không cùng đợi với cậu được, phải đi trước".

Điện thoại thông báo có vẻ khẩn cấp, Lục Chinh đi vào thang máy xuống mấy tầng lầu mới nhớ bỏ quên áo khoác, đành phải đợi thang máy chuyến khác trở lên. Thang máy đi lên chen chúc bận rộn, Lục Chinh nhìn chằm chằm màn hình điện tử phía trên, chưa từng nghĩ gì----

Người phụ nữ phía trước đột nhiên hung tợn quay đầu, vung tay lên, "Bốp----!"

"Biến thái!" - Sau khi đánh anh một cái mới nói.

"............"

Hàn Thiên Thiên lại hung tợn quay người nhìn người đàn ông lịch sự phía sau, kéo gấu váy bị quấy rối điều chỉnh ngay ngắn, nhìn cũng không thèm nhìn ra khỏi thang máy.

Để lại một Lục Chinh ù ù cạc cạc đứng ngẩn ngơ nhìn người phụ nữ quái lạ biến mất trong tầm mắt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-41)