Truyện:Khách Trọ, Đừng Như Vậy - Chương 31

Khách Trọ, Đừng Như Vậy
Trọn bộ 41 chương
Chương 31
0.00
(0 votes)


Chương (1-41)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Huongbb

Mày Lục Chinh căng thẳng, "Anh là ai?"

"............"

"............."

"Tôi là cha của đứa bé trong bụng cô ấy".

Lục Chinh dừng một giây mới tỉnh ngộ, quả thật mình không có nghe nhầm, lúc này mới bật cười, đứng dậy đi tới gần toilet, gõ cửa nói với người bên trong, "Cha của đứa bé trong bụng cậu tìm cậu".

Tiếng nước chảy bên trong đột nhiên ngừng lại, không tới năm giây cánh cửa đột nhiên mở ra, Lãnh Tĩnh túm lấy điện thoại, ngắt máy, tiếp đó còn thấy chưa đủ trực tiếp tắt nguồn, "Là người chuyên quấy rầy người khác, đừng để ý tới anh ta".

Lục Chinh đột nhiên im lặng khác thường. Lãnh Tĩnh buồn bực ngẩng đầu, ngắm tới lỗ tai đỏ bừng của anh, tiếp đó theo ánh mắt của anh ta nhìn lên người mình.

Khăn tắm quấn không chặt, gần như muốn tuột xuống. Sắc mặt Lãnh Tĩnh trắng nhợt, căng thẳng kéo khăn tắm quay lại phòng tắm, đóng sầm cửa lại.

Vừa rồi người bị đỏ tai là anh ta, hiện tại người đứng ra trêu chọc cũng là anh ta, "Chúng ta trước đây còn có quan hệ khắng-khít-chia-sẻ-mọi-thứ, có gì mà trốn?"

"Tôi không nhớ rõ khi nào chúng ta có cái quan hệ gì mà khắng-khít-chia-sẻ-mọi-thứ gì hết, tớ chỉ nhớ rõ khi còn nhỏ thiếu chút nữa tớ làm nổ mất "em trai nhỏ" của cậu mà thôi".

Lục Chinh 囧. !

Mấy câu đối thoại lăn tăn này nhanh chóng bị quăng ra khỏi đầu, Lãnh Tĩnh giúp anh ta mua quần áo, rõ ràng không chú ý lắm, lấy bộ quần áo gồm chiếc áo thun cùng tông với quần jeans đến gần đã bị anh ta đẩy ra, Lục Chinh có vẻ ghét bỏ, "Cậu không phải là Nhà thiết kế sao? Phẩm vị của cậu thế này hả?"

"Cậu là đàn ông thì muốn xinh đẹp để làm gì? Chê quần áo tôi mua không đẹp, vậy cậu trở về nhà đổi quần áo đi".

Lục Chinh cũng không tức giận, đã vậy còn có thời gian rảnh rỗi thoải mái đánh giá cô, "Nhiều năm không gặp, tính tình của cậu thật sự lớn hơn. Chắc là kỳ sinh lý tới nên nhịn không được nổi nóng?"

Lãnh Tĩnh nói với anh ta, "Lời này cộng với cái dáng vẻ của cậu có giống như xuất phát từ một quân nhân không? Còn không mau trở về phòng thay quần áo mới, đừng có mà chỗ nào cũng mặc quân trang, đúng là làm ảnh hưởng hình tượng quân nhân!"

"Còn không phải tại vì cả ngày tớ phải đối đầu với tên lửa đạn bom mới như thế sao, không có người nào nói chuyện khiến tớ bị nghẹn muốn chết. Ông già lần này kêu tớ tới giảng bài, tớ mới phát hiện khả năng giao tiếp của bản thân thoái hóa tới mức chỉ bằng trình độ lớp lá".

"Có cần phải nói quá như vậy không?"

Nhìn anh ta tội nghiệp như vậy, Lãnh Tĩnh cứ xem như làm việc thiện, miễn cưỡng tha thứ cho cái tật nói nhiều của anh ta. May mà cơm chiều vừa ăn được một nửa anh ta liền bị cuộc gọi triệu tập từ đơn vị, Lãnh Tĩnh tự giải quyết sạch sẽ một bàn thức ăn vào bụng, uống chút cà phê và lên mạng trên tầng thượng một lúc, không lâu sau đó trở về phòng ngủ.

Ngày hôm sau, cô bị người nào đó đánh thức từ rất sớm. Mơ mơ màng màng đi mở cửa, người chào đón bên ngoài là anh chàng đang cực kỳ hăng hái - Lục Chinh, "Trễ như vậy còn ngủ?"

"Làm ơn đi, bây giờ mới hơn bảy giờ rưỡi".

"Vậy sao tôi còn nhớ rõ lúc học trung học, mỗi ngày 6 giờ sáng cậu lại vác Anh Văn ra mà học?"

"Cái cậu nhớ chỉ là thời trung học thôi, đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, bây giờ lớn tuổi nên thích ngủ, được chưa?"

Từ lúc nhỏ, hai người này không bao giờ thiếu mấy cảnh cãi vã vặt vãnh thế này, Lãnh Tĩnh cũng không hiểu tại sao người này được bên trường công nhận là "Mỹ Nam băng giá".

Ăn xong bữa sáng, Lãnh Tĩnh lại bò lên giường tiếp tục giấc ngủ còn dang dở, anh ta ngồi xem Tivi phòng ngoài. Lãnh Tĩnh ngủ thẳng cẳng tới giữa trưa, hơi đói bụng mới bước xuống giường tìm đồ ăn vặt.

Lục Chinh đang gọi điện thoại, giọng nói khá lạnh lùng, "Nếu tình huống tương tự lại xảy ra lần nữa, tự gánh lấy hậu quả......."

Nghe tiếng bước chân của cô, Lục Chinh theo bản năng quay đầu lại nhìn, vẻ mặt lạnh lùng trên mặt còn chưa dịu đi, Lãnh Tĩnh bị anh ta làm đông cứng. Mãi tới lúc anh ta cúp điện thoại xong, sắc mặt cũng như mây tan nắng lên, cô mới lấy lại tinh thần, "Gọi cơm trưa chưa?"

"Đói bụng à? Để tớ gọi điện thoại cho người đem lên".

Không biết tại sao Lục CHinh lúc này làm cô nghĩ tới một người, một người hay làm ra vẻ nghiêm túc.

Chỉ có điều, không lâu sau anh ta đã nhanh chóng trở lại là một Lục Chinh nói luôn miệng, Lãnh Tĩnh phát hiện chính mình có thể chấp nhận một Lục Chinh ngu ngốc nói nhiều mà không phải một người thờ ơ trái tim lạnh lùng nói lời lạnh nhạt.

Thông thường, một khi càng được dung túng thì càng được nước lấn tới, Lãnh Tĩnh cũng không nhớ rõ anh ta suy cho cùng làm thế nào lại đột nhiên lô cái đề tài "cuộc gọi đêm khuya" ra mà nói, "Cậu thật không cần gọi điện cho người gọi cho cậu đêm qua sao? Tớ cuối cùng cảm thấy anh ta tìm cậu có chuyện quan trọng?"

Bọn họ đang lái xe đến nghĩa trang, xế trưa nắng có hơi gắt, Lục Chinh đeo kính mắt, còn Lãnh Tĩnh từ từ nhắm hai mắt, có chút xa cách, "Tớ thiệt là phục cậu, mới nói với anh ta mấy câu mà nghe ra anh ta có chuyện quan trọng rồi à?"

"Đó là giác quan thứ sáu của tớ. Cậu trốn tránh anh ta như vậy cũng không phải là biện pháp".

"Từ chỗ nào cậu thấy tớ trốn tránh anh ta? Chẳng lẽ là giác quan thứ sáu của cậu nói cho cậu biết? " - Cô không thể tin mở to hai mắt nhìn anh ta.

Lục Chinh không nói tiếp, mặc dù anh ta đeo mắt kính, Lãnh Tĩnh vẫn có thể cảm giác được đôi mắt anh ta như có như không liếc về bụng cô, Lãnh Tĩnh theo bản năng đem bó hoa cúc che bụng lại.

"Cậu không sợ anh ta tìm tới cửa sao?"

Lãnh Tĩnh không nói tiếp, trong lòng thầm nghĩ, làm sao có thể?

Tảo mộ trở về đã là lúc trời chập choạng tối, mặt trời sắp lặn, cảm xúc của con người cũng kém, "Nhiều năm qua tớ không về, mộ của mẹ tớ chắc vẫn do ông già cho người thăm nom".

"Tuy thoát khỏi quan hệ cha con, nhưng phụ nữ tóm lại vẫn là phụ nữ, có mạnh miệng đi nữa cũng không phủ nhận được".

Tâm trạng ăn cơm cũng không có, điện báo của Lãnh Vinh Thiêm càng làm cô không muốn ăn, "Em gái con với chồng nó ngày mai là đi hưởng tuần trăng mật, đêm nay về nhà ăn bữa cơm đi".

Di động của cô vẫn luôn tắt máy, Lãnh Vinh Thiêm trực tiếp gọi cho Lục CHinh, Lãnh Tĩnh liền bực bội, "Ông ta làm sao biết số điện thoại của cậu?"

"Khoảng thời gian trước ông ta muốn đem công ty liên doanh với mẹ cậu bán ra lấy chút tiền mặt, vì chuyện này tớ thay ông già làm chân sai vặt chạy qua chạy lại, ông ta có danh thiếp của tớ".

"Những cái đó đều do mẹ tớ kiếm được, ông ta dựa vào đâu mà nói bán là bán?" - Lãnh Tĩnh lúc này tức giận túm lấy điện thoại, "Ông có biết xấu hổ hay không?" - Nói xong kiên quyết ngắt điện thoại ngay lập tức.

Làm như vậy còn chưa hết giận, cô còn ném điện thoại mạnh về phía bảng điều khiển trước mặt. Nâng mắt lên lại đối mặt thấy đôi mắt Lục Chinh qua kính chiếu hậu nhìn cô.

Ánh mắt của anh ta có phần nghiêm túc, Lãnh Tĩnh nhún vai, "Yên tâm, chắc là không ném hỏng điện thoại của cậu đâu".

"Tớ thì không thèm để ý tới cái này"

"Chẳng lẽ cậu cảm thấy tớ mắng như vậy là quá ác miệng?"

"Chỉ cảm thấy cậu tiến bộ hơn, ít nhất không khóc nhè giống như trước".

Cô lại có tiếng khóc nhè như vậy? Lãnh Tĩnh không có ấn tượng gì, nhưng anh ta cảm thán tựa như ký ức hãy còn mới mẻ, vừa lái xe còn không quên kể lại tỉ mĩ chuyện xưa một lần, cuối cùng đưa ra một kết luận, "Tớ cảm thấy tớ cần phải tìm hiểu về cậu một lần nữa".

Lục Chinh nói đùa, sau một lúc, anh ta cười không nổi nữa.

Cái cô này buổi tối chưa có hột cơm nào vô bụng mà trực tiếp đâm đầu vô quán bar, lần này Lục Chinh cảm thấy chính mình thật sự cần phải tìm hiểu thật kỹ người này mới được.

Lãnh Tĩnh liều mạng nốc rượu, phục vụ vừa mới đặt ly "Tàu ngầm" xuống (# Huongbb: Cách pha rượu này rất đơn giản: để một ly rượu nhỏ vào một ly rượu khác lơn hơn, loại rượu này uống rất mau xỉn, có cơ hội tớ cũng muốn thử:D)

Ánh mắt của anh ta không tự chủ nhìn về phía bụng của cô, "Cậu chắc chắn?"

"Tôi thật phục cậu quá, lề mề như vậy, vậy có để tớ uống hay không đây?"

"Mang thai không thể uống rượu".

"Tớ không mang thai!"

Lục Chinh do dự hơi buông tay, trong nháy mắt cô lập tức đem ly "tàu ngầm" uống vào, lắc lắc cái ly không ra hiệu với người phục vụ, "Thêm một ly nữa...."

Lục Chinh khẩn trương kéo cô trở lại, "Đừng uống loại mạnh quá, uống loại vừa thôi".

"Yên tâm, tửu lượng của tớ khá lắm"

"Tửu lượng của cậu là do tớ rèn luyện mà được, tớ lại không biết cậu ở mức nào sao?"

Lãnh Tĩnh có chút bực bội, "Tớ không uống quá chén, nói không chừng đầu óc tớ thật sự nóng lên rồi chạy tới nhà Lãnh Vinh Thiêm đốt trụi luôn".

Lục Chinh sờ sờ đầu cô. Lãnh Tĩnh không cần anh ta an ủi, ngay lập tức ngăn tay anh ta lại, "Từ trước đến nay tớ ghét nhất là người thứ ba phá hoại gia đình người khác, kẻ thứ ba, lừa gạt, còn ăn cơm mềm, vậy mà ba của tớ lại là người cặn bã như vậy".

Không chỉ có ba cô, ngay cả người trong lòng cô cũng vậy....... .

Lãnh Tỉnh hoảng sợ, người trong lòng? Cô vỗ vỗ hai má, xem ra chính mình say thật rồi, cơ thể cô vừa nghiêng liền nằm trên mặt bàn, lại không dám suy nghĩ gì nhiều.

Tiếng nhạc điếc tai nhức óc dồn dập bốn phía, nhưng trong mắt trong tim cô đều là một khoảng trống vắng. Tiếp đó là một ly rượu mạnh để trước mặt cô, "Thôi, cậu cứ uống đi, tớ không ngăn nữa, nếu cậu say thì tớ khiêng cậu về".

Thiệt là làm Lục Chính nói trúng phóc, đêm khuya ra khỏi quán bar, quả nhiên Lục Chinh khiêng cô lên xe.

Vừa mới đặt cô lên ghế phụ, ngay lập tức cô tự động tìm một tư thế thoải mái rồi yên lặng ngủ. Lục Chinh giúp cô thắt dây an toàn, không tự chủ nhìn về bụng cô. Lần này tay anh cũng không tự chủ vươn tay chạm vào, cẩn thận sờ sờ, mềm mại mà bằng phẳng, không có gì bất thường.

Cuộc gọi tới, có phải là "Người theo dõi cuồng" gọi tới? Lục Chinh không biết sao lại nhẹ nhàng thở ra, lái xe đến khách sạn.

Tất cả cửa kính xe đều mở ra nhưng mùi rượu trong xe vẫn còn nồng, nhưng trái lại cô vẫn yên lặng, chắc là ngủ rồi. Trở lại khách sạn, đỡ cô đến thang máy.

Cả hai chậm rãi đến phòng, không ngờ thấy một người lạ mặt.

Người xa lạ đang đứng bên kia không nhúc nhích theo dõi anh. Nói chính xác hơn là đang theo dõi con ma men anh đang ôm trước ngực.

Lục Chinh liếc mắt nhìn anh ta một cái mới lấy thẻ phòng ra mở cửa.

Thẻ phòng vừa mới đặt vào máy quét trước cửa, "roẹt" một tiếng. Đồng thời, bên tai vang lên câu nói, "Buông cô ấy ra".

Lục Chinh có chút không xác định hỏi người xa lạ kia, "Anh... đang nói chuyện với tôi?"

*****

Edit: Huongbb

Sáng sớm.

Nói đúng ra là bóng đêm còn chưa tản đi, trời chưa rạng sáng.

Lãnh Tĩnh tỉnh rượu, mí mắt nặng trịch không mở nổi, đầu đau như bị thiêu cháy, tới khả năng nhíu mày cũng làm không được.

Sau này sẽ không say rượu nữa, cô sâu xa thề. Thử hết lần này đến lần khác, rốt cuộc cũng chống được mí mắt lên, ngay khi khóe mắt vừa mở lập tức nghe thấy----

"Dậy rồi?"

Một giọng nói rất nhẹ nhàng và cực kỳ mềm mại, nhưng người nghe - Lãnh Tĩnh - nhất thời da đầu run lên, mở to mắt, quả nhiên nhìn thấy Địch Mặt.

Anh ta mới trở về phòng, tay cầm ly nước, "Cô không sợ say rượu bị chết đầu đường sao?" - Mang theo chút trách móc, sắc mặt cũng lạnh lùng, nhưng động tác cẩn thận, đỡ bên vai cô để cô ngồi xuống, đưa ly nước nhét vào tay cô.

Người nào đó không cảm kích đưa tay ngăn ly nước của anh, "Cậu ấy đâu?"

"Người nào?"

"Còn có thể là ai? Người đi cùng tôi".

"................"

"Nói!"

"Bệnh viện, có lẽ".

Lời nói của anh ta rất nhẹ nhàng, trong thời gian ngắn Lãnh Tĩnh còn tưởng mình nghe nhầm. Cảnh cuối cùng cô nhớ được là góc tối ở quán bar, cố gắng nhớ xem có thật là do Lục Chinh đưa cô về không, càng nghĩ càng đau đầu, dùng sức lắc lắc đầu, sau đó nhìn thoáng qua thấy chiếc điện thoại đang nằm trên tủ đầu giường. Lãnh Tĩnh một bên xoa xoa trán, một bên thò tay với lấy điện thoại, khởi động máy, vừa gọi điện thoại cho Lục Chinh vừa đi tới giường ngồi, cố gắng cách cái tên "Tiểu Bạch Kiểm" này càng xa càng tốt.

Vừa mới đi được hai bước đã bị anh ta bắt trở lại giường.

"Uống nước" - Hai chữ bay ra khỏi miệng anh như hai viên đạn bị bắn ra, lạnh lùng cứng rắn.

Cho tới bây giờ chỉ có cô bị anh ta chọc tức tới giậm chân, tình huống hiện tại hoàn toàn đảo ngược, bộ dáng anh ta cứ như hận không thể xé cô cho bằng được. Lãnh Tĩnh đột nhiên cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt, nhất là nhìn thấy cánh tay đặt trên vai mình dường như đang nổi gân xanh.

Tay anh giống như gọng kiềm, Lãnh Tĩnh biết mình nên kháng cự nhưng mà... thôi cứ để anh ta tùy ý, ngồi tại chỗ tiếp tục gọi điện thoại.

Có lẽ người đàn ông này bị cô làm cho tức điên, vậy là tự anh ta uống nước, Lãnh Tĩnh cũng không thèm nhìn anh, điện thoại được kết nối, Lục Chinh bên kia rõ ràng là tâm trạng buồn bực, "Alo?"

Chỉ nghe một tiếng này, di động của cô đã bị ai đó thô bạo cướp đi. Tận mắt nhìn thấy điện thoại của mình bị ném lên giường, Lãnh Tĩnh cũng bị ném lên giường.

Không uống nước phải không? Không hợp tác phải không?

Địch Mặc giữ cằm cô, nhìn sâu vào mắt cô một cái. Lãnh Tĩnh nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong con ngươi của anh ta như bị hai ngọn lửa đang thiêu cháy thành tro bụi, anh ta mạnh mẽ hôn, thật tàn nhẫn, răng Lãnh Tĩnh bị đau giống như chỉ trong chớp mắt bị anh ta va vào vỡ nát.

Cô nghe thấy tiếng rên của chính mình, trong miệng bị mớm nước làm cô nghẹn sặc lập tức đẩy anh ta ra ho khan.

"Anh dựa vào cái gì.... . ?"

Chưa nói xong đã bị anh ta ngắt ngang, "Tôi dựa vào cái gì? Cô mang thai mà còn uống rượu, có lỗi với con của chúng ta; cô say khướt ở trong vòng tay người đàn ông khác, có lỗi với tôi. Cô nói tôi dựa vào cái gì?"

Di động của cô đột nhiên rung lên, Lãnh Tĩnh cố cầm điện thoại lên, không rảnh cãi nhau với anh ta, nhưng mà anh ta còn hành động nhanh hơn, tay cô vừa mới chạm vào điện thoại đã bị anh ta giật lại nắm chặt trong tay, "Bốp" một tiếng, điện thoại đập vào tường, pin văng khỏi máy.

Lãnh Tĩnh nhìn pin điện thoại đang thê thảm nằm lẻ loi dưới sàn, "Anh có bệnh.... ." - đành phải im lặng không nói nên lời.

Lãnh Tĩnh dù không cam lòng nhưng phải thừa nhận, dáng vẻ của người đàn ông trước mặt rất dọa người, nhìn cứ như chuẩn bị đánh người. Nếu như người có bản lĩnh tốt như Lục Chinh mà còn bị anh ta đánh vào bệnh viện, chỉ cần nghĩ tới thôi cũng biết, tay chân yếu ớt như cô lại càng chết chắc....

"Làm sao anh biết được mà đến đây?"

Giọng nói của cô vẫn xa cách như trước, cũng bình tĩnh thản nhiên không chạm tới đề tài nóng hổi này nữa. Nhìn anh ta một cái, muốn dò xét xem phản ứng của anh ta, không yên lòng tự an ủi mình, cô không phải là người nhát gan mà đơn giản vì không muốn cùng một người mất lí trí hơn thua.

Địch Mặc nhìn cô, chỉ là yên lặng nhìn, không nói gì, cũng không làm gì, rất rất lâu sau mới đi ra phòng ngoài, rồi không lâu sau trở về nhét một vật vào tay cô, "Kỳ nghỉ của cô kết thúc sớm".

Lãnh Tĩnh nhìn vé máy bay trong tay, "Anh.... ."

"Đương nhiên, nếu cô muốn tiếp tục ở bên cạnh người này cũng được, vậy bây giờ từ chức với tôi".

".......... ."

"............"

"Xem như anh lợi hại!"

Lãnh Tĩnh xuống giường mang giày, lập tức đi tới tủ quần áo.

"Đi đâu?"

"Giờ bay là buổi chiều, bây giờ tôi có quyền tự do hoạt động, tôi nói không đúng sao, ÔNG CHỦ!" - Hai chữ sau cùng được nghiến răng nghiến lợi phát ra, dứt lời, Lãnh Tĩnh tóm mạnh áo khoác trên giá, khoác lên lập tức bỏ đi, để lại cái giá áo lắc lư chao đảo, để lại người đứng bên giường vẻ mặt ngưng đọng.

**

Lãnh Tĩnh không đến bệnh viện tìm Lục Chinh. Cô gõ cửa nhà họ Lục, nhìn khóe miệng dán băng keo cá nhân.

Lục Chinh thấy cô cười cười, phỏng chừng là bị đụng tới vết thương bị đau hít mạnh một hơi.

"Không sao chứ?"

"Trước hết để tớ nói rõ, không phải là bản lĩnh tớ không bằng anh ta, mà do anh ta không nói một câu liền vung tay đánh, mà tớ là một công dân tốt nên không thèm so đo với anh ta".

Vốn dĩ trong lòng Lãnh Tĩnh thương tiếc, giờ nghe anh ta nói sằng xiêng cho có, cô đi thẳng vào trong, đặt mông ngồi xuống ghế, "Cho tớ cái gì ăn với, đói chết mất".

"Trước mặt người bị thương mà thái độ của cậu vậy đó à?" - Lục Chinh theo sau đi vào, ngoài miệng thì bất mãn nhưng thật sự đi tới tủ lạnh tìm thức ăn cho cô.

Anh ta ném tới một túi bánh mì, Lãnh Tĩnh dễ dàng bắt được, mở gói vùi đầu điên cuồng cắn nuốt. Tối hôm qua bụng rỗng uống rượu, uống gần như làm dạ dày bị cháy, sáng sớm lại gặp ai ở khách sạn bị tức giận không nhẹ, hiện giờ cô ngồi ăn ngấu nghiến ra sức trút giận.

Một ly sữa tươi được đưa tới, cô cũng không nhìn người lập tức nhận lấy, ngửa đầu uống cạn.

Lục Chinh ngồi xuống cạnh cô, nhìn cô thật lâu mới mở miệng, "Người kia........."

"Đừng nhắc anh ta với tớ".

"Được, tớ không nói. Tớ chỉ hỏi một câu, cậu... thật sự không mang thai?"

"Làm sao có thể nói hai chữ này với người không yêu, lại là người mới gặp không bao lâu? Lần cuối cùng tớ trả lời cậu, KHÔNG CÓ!"

Dường như anh ta nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng Lãnh Tĩnh không thể nhẹ nhõm buông xuống được.

Sau khi trở lại Bắc Kinh, Lãnh Tĩnh mới hiểu rõ bản thân mình đã hoàn toàn sai. Cô vừa nói với Lục Chinh "Làm sao có thể nói hai chữ này với người không yêu thương lại là người quen biết không bao lâu" thì không lâu sau có một người hoàn toàn xa lạ vì chuyện này mà tới cửa tìm cô----

"Chuyện của cô với Tiểu Thánh Nhân, tôi có nghe nói" - Một người đàn ông trung niên tìm đến nhà cô, cũng không tự giới thiệu liền lạnh lùng mở miệng.

"Nếu muốn sử dụng việc mang thai để trói buộc người của Địch gia, vạy thì Lãnh tiểu thư đã hoàn toàn sai lầm".

Người này, qua những dấu vết trên khuôn mặt có thể thấy được hình ảnh tuấn tú của ông khi còn trẻ, đang dùng ánh mắt đặc biệt đánh giá cô.

"Tôi không hiểu ý ông" - Lãnh Tĩnh nói.

"Cô không hiểu ý tôi, không sao cả. Cô có thể hiểu được tờ chi phiếu này là được" - Ông ta đẩy một phong bì tới trước mặt cô.

Crypto.com Exchange

Chương (1-41)