Truyện:Ký Ức Lạc Ngân Hà - Chương 01

Ký Ức Lạc Ngân Hà
Trọn bộ 82 chương
Chương 01
Mở đầu - Hôn lễ dị tinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-82)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tôi là ai?

Tôi từ đâu đến?

Tôi muốn đi đâu?

Có người nói, ba câu hỏi mà triết học sự sống cuối cùng đã tự đặt ra này, từ công nguyên thiên niên kỷ của địa cầu cổ xưa đến tinh vân thiên niên kỷ của thời đại hành tinh, vẫn chưa có đáp án.

Nếu chỉ dựa trên ý nghĩa chính xác của câu chữ, thì một người bình thường vẫn có thể thoải mái trả lời được ba câu hỏi này, nhưng, đối với một người mặc áo tù nhân, đứng trước vành móng ngựa của tòa án, một tội phạm quân sự như tôi đây, thì không có cách nào trả lời.

Bảy ngày trước, trong một bụi cây héo úa thưa thớt lá, tôi tỉnh lại.

Tôi mặc một cái váy dài bẩn thỉu, đứng trên cánh đồng hoang vu, ngơ ngác nhìn ra xa, trong đầu trống rỗng, không nghĩ được điều gì.

Tôi không biết mình là ai, không biết mình từ đâu đến, càng không biết mình muốn đi đâu.

"Này ——"

"Có ai không ——"

Tôi cố gắng kêu to hết lần này đến lần khác, nhưng ngoại trừ tiếng gió xào xạc thổi qua lùm cây, thì không còn bất kỳ âm thanh nào, giống như trên thế giới này chỉ còn lại một mình tôi.

Tôi chọn bừa một phương hướng, ngơ ngác lo sợ đi về phía trước, hy vọng có thể thấy ai đó.

Nhưng tôi đi đúng ba ngày ba đêm, vẫn không gặp được một người.

Tôi vừa mệt vừa đói, sợ hãi nối tiếp tuyệt vọng, đột nhiên, tôi nhìn thấy ở cách đó không xa, trên sườn núi có một cây táo, thân cây khô héo, cành lá úa vàng, nhưng lại trổ ra nhưng quả táo căng tròn.

Tôi lảo đảo đi tới, hái táo xuống, ăn ngấu nghiến.

Ăn được nửa quả táo, trên đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ rền vang.

Theo tiếng nổ nhìn lại, tôi thấy một chiếc phi thuyền đang lơ lửng giữa không trung, có vài tên lính áo giáp vũ trang đầy đủ đang chĩa súng về phía tôi.

Trong miệng đang cắn nửa quả táo, trên tay đang cầm một quả táo khác, tôi liền giơ tay lên.

Bởi vì tội trộm gene di truyền, tôi bị nhốt vào tù.

Nghe nói, cây táo kia là giống táo có nguồn gốc từ địa cầu cổ xưa, gien cực kỳ quý hiếm. Đế quốc Ar (A Nhĩ) đã cố ý mô phỏng môi trường sinh thái giống với địa cầu cổ xưa, biến vệ tinh G9737 thành nơi nghiên cứu gene di truyền, là trọng địa nghiên cứu khoa học của quốc gia, dĩ nhiên canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt.

Xét thấy "Tang chứng vật chứng rành rành", tôi chỉ có thể nhận tội.

Nếu chỉ mang tội trộm gene di truyền, thì hình phạt đại khái chỉ hơn một trăm năm, so với tuổi thọ trung bình của con người lúc bấy giờ là 300 năm, thì cũng chưa được tính là hình phạt quá nghiêm trọng.

Nhưng, tôi lại là người không có thân phận.

Công dân Đế Quốc Ar khi vừa sinh ra sẽ được tầm soát gene di truyền, sau khi tầm soát mỗi người sẽ được cấp một mã số, mã số này được ghi trên một thẻ chip, thẻ chip này có thể gắn với da thịt, cũng có thể được cài đặt vào thiết bị điện tử cá nhân (0. 1) luôn mang theo bên mình. Học tập, làm việc, sinh hoạt, thậm chí di dân sang hành tinh khác, đều phải có thẻ chip chứng minh thân phận này, trên người của tôi lại chẳng có thứ gì có thể chứng minh thân phận.

(0. 1) Thiết bị điện tử cá nhân (nguyên văn terminal): thiết bị đầu cuối, chức năng như một máy tính có thể làm bất cứ việc gì từ kết nối, cung cấp thông tin, liên lạc v. v... , mình tạm dịch như vậy để dễ hiểu.

Toà án ra quyết định buộc tôi đi tầm soát gene di truyền, để tìm cho ra thân phận của tôi.

Cuối cùng, máy tính quốc gia cho ra kết quả là: Không tìm thấy người này.

Một kẻ không tồn tại ở đất nước Ar, lại đột nhiên xuất hiện bên trong khu vực cấm địa quân sự, chính là trung tâm nghiên cứu khoa học quan trọng của quốc gia, giải thích hợp lý là gì?

Thân phận của tôi từ một người không biết là công dân của nước nào liền biến thành một gián điệp nguy hiểm dùng thủ đoạn bí mật lẻn vào cấm địa nghiên cứu. Tội danh trộm gene di truyền liền biến thành tội danh gây nguy hại an toàn quốc gia.

"... Căn cứ vào tội trạng, bổn tòa tuyên án, đối với tội đột nhập vào khu căn cứ bí mật quốc gia G9737 của người nữ vô danh này sẽ chấp hành theo hình phạt thứ 777, không kích động tâm lý sợ hãi, không khiến phát sinh bệnh lý, kết thúc sự sống đặc thù..."

Tôi phản ứng trong chớp mắt, mới hiểu được kết quả của bản tuyên án, chính là "Tử hình êm ái".

Dựa vào sự thật trước mắt, đây rõ ràng là vụ xét xử nhân đạo, đầy tính công bằng và hợp lý, nhưng một kẻ sắp bị đưa đi tử hình như tôi, lại cảm thấy vô cùng oan ức.

——————

Quản ngục áp giải tôi đến một căn phòng, không phải là nhà tù tôi đã ngồi mấy ngày nay. Căn phòng có màu vàng nhạt, bốn phía đặt mấy chậu cây xanh, chính giữa là một cái bàn ăn nhỏ, trên bàn bày biện nhiều loại thức ăn nóng hổi, trông cực kỳ ấm áp.

Một người đàn ông cao ráo mặc bộ y phục quân y màu trắng, lịch sự đưa tay, tỏ ý mời: "Xin chào, tôi là Bác sĩ Mục (Dr Mu), đây là bữa tối chuẩn bị cho cô, hy vọng cô thích."

Tôi không nói tiếng nào, vội ngồi vào bàn, vùi đầu cố sức ăn.

Nhạt nhẽo vô vị, tôi căn bản không biết được mùi vị của thức ăn. Nghĩ đến mười mấy tiếng nữa, mình phải chịu hình phạt "Tử hình êm ái", mà hiện tại ngay cả bản thân là ai cũng không biết, tôi không khỏi cảm thấy uất ức, hai hàng nước mắt không kiềm được tuôn rơi.

Bác sĩ Mục đi đến, ngồi xuống phía đối diện với tôi.

Trong lòng quá mức khó chịu, tôi nhịn không được nói hết ra: "Tôi thật tình là vì quá đói, chỉ muốn ăn hai quả táo, vốn không biết nó quý hiếm như vậy."

"Cô biết đó là cây táo, mà không biết nó quý hiếm sao?" Bác sĩ Mục nhếch miệng mang ý cười giễu cợt.

Tôi lau nước mắt, không biết phải trả lời thế nào. Suốt mấy ngày xét xử, tôi mới biết quả táo tôi đã ăn vốn không có bán trên thị trường, hiện tại chỉ có loại táo nhân tạo, mà cây của nó có hình dạng khác hoàn toàn với cây táo cổ. Theo ý nghĩa nào đó mà nói, loại táo tôi ăn trộm là một loại sinh vật cổ, nếu không phải là người nghiên cứu cổ sinh vật học thì căn bản không có khả năng nhận biết.

Bác sĩ Mục nghiêng người về phía trước, ánh mắc sáng quắc nhìn tôi chằm chằm, "Cô là ai, làm sao có thể lẻn được vào khu căn cứ, mục đích là gì, tôi không quan tâm, tôi đến là muốn cùng cô làm một cuộc trao đổi."

Tôi hoang mang hỏi: "Anh là ai?"

Hắn mỉm cười, chậm rãi nói: "Bác sĩ Mục, phụ trách nhiệm vụ tử hình cô, bảo đảm toàn bộ quá trình không gây kích thích tâm lý sợ hãi, hay phát sinh bất kỳ bệnh lý nào cho cô."

Tôi không khỏi rùng mình một cái, hỏi: "Trao đổi thế nào?"

"Tôi giữ mạng cho cô, cô thay bạn gái tôi lấy vị hôn phu của cô ấy."

Vị hôn phu của bạn gái hắn, không phải là hắn hay sao? Hắn muốn tôi lấy hắn?

Tôi khiếp sợ nhìn Bác sĩ Mục, Bác sĩ Mục khó chịu khẽ nhíu mày.

Tôi liền phản ứng kịp, vị hôn phu cũng chưa chắc là bạn trai! Đây không phải là tiết mục điển hình "Bạn gái đã kết hôn, nhưng tân lang không phải là tôi" (0. 2) hay sao?

(0. 2) Một bài hát.

"Được! Tôi đồng ý!" từ chỗ chết có được hy vọng, tôi rất sợ hắn đổi ý, nên đồng ý ngay.

Bác sĩ Mục nói: "Cô không cần biết một chút gì đó rồi mới quyết định à?"

Tôi khổ sở nói: "Tôi có lựa chọn sao? Một bên là đi chết, một bên chỉ là lập gia đình, mặc kệ kẻ tôi sắp lấy là cực kỳ xấu xí, hay vô cùng tàn bạo, ít ra tôi có thể giữ được mạng sống."

Bác sĩ Mục phong độ đứng lên, đưa tay.

Tôi lễ phép cầm tay hắn, bắt tay, "Hợp tác vui vẻ!" Vừa muốn rút tay lại, Bác sĩ Mục đã dùng lực nắm chặt tay tôi.

"Nếu cô dám lừa tôi, tôi sẽ khiến cho cô chết không phải là êm ái nữa." Hắn ánh mắt sắc bén, ngữ khí đe dọa, gần như bóp gãy bàn tay tôi.

Tôi cố chịu đau, nỗ lực tỏ thái độ chân thành nhất có thể nhìn hắn, "Cái gọi là hợp tác vui vẻ chính là anh tuân thủ luật chơi, tôi cũng sẽ tuân thủ luật chơi."

Bác sĩ Mục sắc mặt hòa nhã trở lại, nhẹ nhàng cầm tay tôi, nói: "Hợp tác vui vẻ!"

——————

Sau khi cả đêm đọc xong tài liệu của Bác sĩ Mục để lại, rốt cuộc tôi cũng hiểu rõ tình thế mình sắp phải đối mặt.

Bạn gái của Bác sĩ Mục tên Lạc Lan (Lorrain), nàng là công chúa của hoàng thất Anh Tiên (Perseus) thuộc đế quốc Ar.

Mấy tháng trước, trong cuộc chiến tranh giành nguồn năng lượng giữa các hành tinh, đế quốc Ar bị bại trận dưới tay liên bang Odin (Áo Đinh), nên đề nghị ngừng chiến.

Liên bang Odin đồng ý ngừng chiến, đồng thời cũng đồng ý nhường một hành tinh giàu năng lượng cho đế quốc Ar, với điều kiện Ar phải gả công chúa cho một trong những công tước của liên bang Odin. Đế quốc Ar đã không còn khả năng tái chiến, chỉ có thể chấp nhận "đề nghị hợp lý" chính là "Liên bang và đế quốc hảo hữu trong thời gian tới."

Liên bang Odin do bảy khu tự trị cùng với khu hành chính trung ương lập thành nước cộng hòa liên bang, tuy lịch sử kiến quốc chưa được bao lâu, nhưng cũng có uy danh hiển hách về sức mạnh quân đội, kết duyên với đế quốc Ar có bề dày lịch sử lâu đời, cũng coi như là môn đăng hộ đối.

Thế nhưng, trong dải ngân hà này, liên bang Odin tồn tại rất đặc thù, toàn bộ ngân hà không ai dám tin tưởng cuộc kết duyên này thật sự là vì "Liên bang và đế quốc hữu hảo trong thời gian tới."

Loài người trên địa cầu cổ xưa thời bấy giờ đã nghiên cứu được gene di truyền, sớm đã tạo ra được các loài thực vật mang gene tạp giao, có thể thu hoạch được sản lượng nhiều hơn, chất lượng tốt hơn. Dần dần, nghiên cứu gene thực vật bắt đầu chuyển sang động vật, thậm chí cả con người, nhưng do đụng phải vấn đề về pháp luật và đạo đức, nên việc nghiên cứu cực kỳ hạn chế.

Theo thời gian, môi trường sống của địa cầu càng chuyển biến xấu, nguồn năng lượng cạn kiệt, loài người không thể không di cư đến các hành tinh khác.

Trong thời khắc sinh tử tồn vong, nghiên cứu gene di truyền được tạo cơ hội mở rộng phạm vi, loài người có thể có được khí lực cường tráng hơn, sức khỏe dồi dào hơn, cơ hội sinh tồn nhiều hơn, gene của bản thân coi như đã được cải tạo triệt để.

Ở thời đại địa cầu cổ xưa, phổ biến nhất là trang điểm làm đẹp; còn ở thời đại các hành tinh này, phổ biến nhất chính là cải tạo gene di truyền.

Loài người lúc mới bắt đầu có chút nửa tin nửa ngờ nhưng càng về sau càng chấp nhận rộng rãi, các loại cơ cấu tu sửa gene cũng nhân cơ hội đó mà sinh sôi, khuyến khích mọi người chỉnh sửa gene từ lúc vừa sinh ra, có thể có được khuôn mặt đẹp, sức khỏe tốt, năng lượng dồi dào, thậm chí sống thọ hơn.

Theo thời gian thoi đưa, các loại gene tu sửa giao tạp trộn lẫn, đời đầu sinh ra đời sau, đời sau sinh ra đời sau nữa, vấn đề tiềm tàng bên trong gene dần dần hiện rõ, loài người phát hiện gene được chỉnh sửa càng tăng cơ hội sinh tồn bao nhiêu, thì song song đó cũng sẽ càng mang lại sự hủy hoại bấy nhiêu —— tính ổn định của gene trở nên kém hơn, một người thân thể cường tráng, khỏe mạnh, không bệnh không đau đột nhiên bởi vì gene hỗn tạp mà sinh bệnh kỳ lạ; tỷ lệ giới tính giảm sút, sinh sản đời sau càng trở nên khó khăn.

Loài người bắt đầu hoài niệm gene tự nhiên thuần khiết xưa kia, nên chính phủ các tinh quốc bắt đầu tiết chế nghiêm khắc, ban hành pháp lệnh, cấm giải phẫu chỉnh sửa gene di truyền.

Bởi vì đã dung hợp những loại gene khác thường nên có những người có được những sức mạnh dị thường, bọn họ bị gọi là "Người mang gien dị chủng", và ngày càng bị kỳ thị nghiêm trọng. Nhất là những tộc người có hình dáng bên ngoài khác với người bình thường, bị khinh miệt là "Dị chủng", bọn họ căn bản không được loài người đối xử tốt, chỉ có thể được làm những công việc nguy hiểm nhất, hèn hạ nhất.

Hơn 600 năm trước, một nhóm người không thể chịu được cái gọi là "Dị chủng", nên đã đứng lên phản kháng, bọn họ tuyên bố độc lập, thành lập chính phủ và quân đội của riêng mình, đó chính là khu hành chính trung ương liên bang Odin. Sau này, cuộc chiến phản kháng giữa các hành tinh trở thành xu thế, hơn 200 năm chiến tranh hỗn loạn, lại có thêm bảy đội quân dị chủng lớn nữa ra đời.

Bởi vì đều là "dị chủng", lợi ích căn bản như nhau, nên khu hành chính liên bang đệ nhất đảm nhận chấp chính, cử ra một tuyệt thế kinh tài, gọi là Chấp Chính Quan, thủ lĩnh của bảy đội quân phản kháng tuyên thệ phục tùng chỉ huy thống nhất của Chấp Chính Quan, bảy khu tự trị cùng với khu hành chính trung ương tập hợp lại thành liên bang Odin, từ đó một đất nước "dị chủng" lớn mạnh ra đời.

Trong hơn một trăm tinh quốc lớn nhỏ thuộc vũ trụ này, liên bang Odin thần bí, cường thế, không chỉ ảnh hưởng đến vận mệnh của toàn bộ các tinh quốc còn lại, mà còn ảnh hưởng tới thái độ đối đãi với các "Dị chủng", để bọn họ chí ít cũng duy trì được sự tôn trọng bên ngoài.

Ngược lại, đế quốc Ar là một đất nước có bề dày lịch sử lâu đời, huyết mạch hoàng thất Anh Tiên bắt nguồn từ tộc người Đông phương trên địa cầu cổ xưa, trong giai đoạn thật dài khai thác các hành tinh, bởi vì bảo thủ và kiêu ngạo, nên bọn họ may mắn bảo tồn được gene di truyền thuần khiết. Bởi vì khan hiếm loại gene "thuần chủng tự nhiên, không ô nhiễm" này, nên toàn bộ các hành tinh đều hoan nghênh hôn phối với họ.

Căn cứ vào phân tích của các chuyên gia thuộc đế quốc Ar, liên bang Odin "cầu hôn" với công chúa Ar, dĩ nhiên không phải là anh hùng muốn lấy mỹ nhân, mà hoàn toàn là vì gene của công chúa, bọn họ muốn thông qua nghiên cứu gene của công chúa để tu bổ lại gene của chính mình.

Cho dù là gì, thì một phụ nữ người bình thường cũng không bao giờ muốn lấy "dị chủng", đừng nói chi đến chuyện phải làm vật thí nghiệm cho bọn quái nhân đó mổ xẻ, nhóm công chúa đế quốc Ar đã nghĩ hết mọi cách trốn tránh, có điều, công chúa Lạc Lan dịu dàng nết na kia chẳng may bị chọn trúng.

Một công chúa bất hạnh nhưng lại quá may mắn chính là có được một người đàn ông tốt, nguyện vì nàng đánh đổi tất cả, bày mưu tính kế, giúp nàng thoát khỏi bất hạnh, mà tôi... cũng coi như có được chút phước đức của nàng!

Dù gì đi nữa, thì làm một gốc cây táo được chăm sóc nghiên cứu, còn hơn là bị tử hình nhân đạo!

——————

Sáng sớm, gác ngục đưa tôi đến phòng hành hình.

Các bác sĩ mang khẩu trang bảo hộ, mặc y phục trắng, tất cả đã sẵn sàng, đang chờ đợi tôi.

Tôi nhìn các loại dụng cụ hành hình bằng kim loại lạnh lẽo lóe sáng, trong lòng tràn ngập lo lắng sợ hãi. Dưới nhiều cặp mắt nhìn chăm chú như vậy, Bác sĩ Mục có cách cứu tôi sao?

Gác ngục ra ý bảo tôi nằm lên giường hành hình.

Cái chết ở ngay trước mắt, nhưng tôi còn nhiều thứ chưa hiểu rõ, cũng không thể cam lòng... Tôi cầu khẩn nhìn về phía Bác sĩ Mục, nằm xuống đây rồi, rốt cuộc là kết thúc, hay được tái sinh?

Khẩu trang bảo hộ lạnh như băng che giấu khuôn mặt của hắn, cũng che đi nét mặt của hắn, thời khắc này, hắn giống như tử thần trong truyền thuyết gặt lấy sinh mạng của con người không chút lưu tình.

"Nhờ cô phối hợp giúp, như vậy mọi người mới có thể hợp tác vui vẻ." Bác sĩ Mục nói còn cố tình nhấn mạnh bốn chữ "Hợp tác vui vẻ".

Tôi từ từ trấn tĩnh lại, nằm thẳng người trên giường, nhìn chằm chằm lên nóc nhà có màu xanh da trời.

Nghe nói, người sắp chết sẽ nhớ đến những chuyện của bản thân lúc còn sống, đối với tôi, trí nhớ của cả đời tôi chỉ vỏn vẹn có bảy ngày, trong lúc đang chờ đợi cái chết, trong đầu tôi vẫn vang lên tiếng chất vấn của quan tòa.

"Cô là ai?"

"Làm sao cô có thể lẻn vào được căn cứ G9737?"

"Cô có đồng phạm không?"

"..."

Sau khi sau gáy có cảm giác đau giống như bị muỗi đốt, tôi hoàn toàn mất đi ý thức.

————·————·————

Mở mắt bừng tỉnh một lần nữa, tôi đã là công chúa Lạc Lan, đang ở trên phi thuyền đi đến liên bang Odin, Bác sĩ Mục là bác sĩ quân y theo hộ tống.

Nghe nói, bởi vì công chúa Lạc Lan quá sợ hãi phải xuất giá, nàng đã dùng cách ấu trĩ nhất chính là tự hủy dung nhan của mình để phản kháng, hoàng đế Ar liền sai người đánh nàng ngất xỉu, sau đó trực tiếp đưa nàng lên phi thuyền.

Dù sao đường đi vẫn còn xa, trước khi đến liên bang Odin, các bác sĩ sẽ chữa trị gương mặt cho nàng.

Hiện tại, giải phẫu thẫm mỹ có thể làm cho tôi biến thành công chúa Lạc Lan một cách dễ dàng, nhưng Bác sĩ Mục không thích tôi và người yêu của hắn có cùng gương mặt, nên để tôi giữ lại gương mặt của mình.

Bên ngoài thì tuyên bố Lạc Lan bởi vì quá đau khổ nên đã quyết tâm thay đổi khuôn mặt, phẫu thuật thẩm mỹ thành gương mặt giống như của tôi hiện giờ.

Có thể thoải mái dùng gương mặt của mình giả mạo công chúa, tôi rất vui mừng. Dù sao, tôi cũng đã mất đi trí nhớ, mất luôn thân phận, bề ngoài này chính là cái duy nhất liên hệ với tôi của trước kia.

"Công chúa Lạc Lan bây giờ ở đâu?" Tôi tò mò hỏi.

Bác sĩ Mục nhìn tôi chằm chằm tỏ ý cảnh cáo, "Cô chính là công chúa Lạc Lan, còn chuyện... cô ấy là ai, không phải là vấn đề cô quan tâm."

Tôi là công chúa Lạc Lan, tôi là công chúa Lạc Lan... Tôi im lặng tự thôi miên chính mình.

Đột nhiên, tôi nghĩ đến một chuyện.

Công chúa Lạc Lan có bộ gene tự nhiên thuần khiết hiếm gặp, tôi lại là người không rõ lai lịch, chỉ cần làm một cuộc kiểm tra gene đơn giản sẽ phát hiện ra ngay. Mọi người đều biết liên bang Odin bởi vì bộ gene của công chúa mới đi cầu hôn nàng, cho dù tôi có nghĩ ra tất cả biện pháp kéo dài thời gian, cũng không thể kéo dài được lâu.

Tôi cẩn thận hỏi: "Liên bang Odin chính là muốn nghiên cứu bộ gene của công chúa, nếu bọn họ phát hiện tôi là kẻ giả mạo, sẽ xử lý tôi thế nào?"

"Gene của cô là thuần chủng, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của bọn họ." Bác sĩ Mục ánh mắt kỳ quái, dường như cũng thật buồn bực, "Chỉ cần cô không làm gì sai, sẽ không ai nghi ngờ, nếu bọn họ cố ý kiểm tra xem cô và hoàng thất có quan hệ huyết thống hay không, thì cô vĩnh viễn vẫn là công chúa Lạc Lan."

Tôi khiếp sợ nhìn hắn, hoàn toàn không ngờ bộ gene của mình cũng là gene thuần chủng, vô cùng hiếm gặp.

"Nhìn qua cô thật sự hoàn toàn chẳng có chút hiểu biết gì về mình." Bác sĩ Mục cười tự giễu, "Nếu không phải gene của cô đặc biệt, tôi làm sao mạo hiểm cứu cô?"

Đúng vậy! Nếu không phải gene của tôi đặc biệt, Bác sĩ Mục căn bản không nhất định phải chọn tôi, với thủ đoạn của hắn. Muốn tìm một cô gái giả mạo công chúa dễ như trở bàn tay.

Bác sĩ Mục nói: "Tôi đã giữ được mạng sống cho cô."

Tôi trịnh trọng bước về phía hắn hành lễ, "Cám ơn anh, ân nhân cứu mạng, tôi sẽ thực hiện đúng lời hứa của mình."

—————

Tôi mang tâm trạng không tốt, trốn suốt ở trong phòng, mỗi ngày chỉ đồng ý gặp bác sĩ Mục.

Nhờ sự giúp đỡ của hắn, tôi bắt đầu học trở thành một công chúa.

May mắn sao Lạc Lan là một công chúa có địa vị thấp.

Lúc nàng bảy tuổi, cha nàng đã qua đời, mẹ nàng cũng mất do bệnh truyền nhiễm khi nàng mới trưởng thành, hoàng đế đương thời vốn là hoàng thúc của nàng nhưng đối với nàng không chút quan tâm, nàng cũng rất ít khi xuất đầu lộ diện, chỉ thích cuộc sống lặng lẽ làm bạn với sách, ngoại trừ những tỳ nữ thân cận hầu hạ nàng, thì người ngoài ấn tượng đối với nàng cũng mơ mơ hồ hồ.

Bởi vì hành động kháng hôn quá ngây thơ của Lạc Lan, hoàng đế thúc thúc sợ nàng lại làm loạn gây xấu mặt, nên không cho các tỳ nữ thân cận cùng nàng lên phi thuyền, những người hộ tống hiện thời hoàn toàn là người xa lạ, căn bản không thật sự quan tâm tới nàng.

Bác sĩ Mục nói: "Chỉ cần biểu hiện của cô không thái quá, sẽ không bị phát hiện. Cho dù có người để ý đến lời nói và hành động của cô không giống với trước kia, thì cũng có thể lấy cớ vì quá kích động, dẫn đến tính tình thay đổi, tạm thời che giấu."

Tôi khiêm tốn lắng nghe, tỏ vẻ hiểu được.

Một tháng sau, quá trình học của tôi được bác sĩ Mục chấp nhận, xem như thành công trở thành công chúa.

Bác sĩ Mục không còn đốc thúc tôi học tập nữa, thời gian rảnh rỗi của tôi đột nhiên tăng lên.

Tôi cảm thấy nên nhân cơ hội này suy nghĩ nghiêm túc việc làm thế nào để đối phó với vận mệnh tương lai, nhưng trí nhớ thì trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ ra được.

Trước mắt tôi hiện lên một màn hình ảo chứa các tư liệu của liên bang Odin, tôi vô thức vẽ lên vô số dấu "?"

Mỗi người đều dựa vào trí nhớ và kinh nghiệm, mới có thể đưa ra được hướng đi cho tương lai —— Tìm kiếm những gì mình thích, trốn tránh những thứ mình ghét; đến gần ấm áp, xa rời tổn thương.

Nhưng tôi là một người không có trí nhớ, cũng chẳng có tình cảm.

Tôi không biết mình thích gì, cũng chẳng biết mình ghét gì; không biết mình yêu ai, cũng chẳng biết ai yêu mình.

Một kẻ không có quá khứ, vậy làm sao lựa chọn con đường tương lai?

Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên có tiếng còi báo động vang lên, thuyền trưởng lập tức thông báo với mọi người: "Chúng ta bị hải tặc (0. 3) tấn công, chuẩn bị chiến đấu! Các nhân viên không phụ trách chiến đấu lưu ý giữ bình tĩnh, ngồi đúng vị trí của mình bên trong khoan thuyền, đeo dây an toàn cẩn thận, đừng nên đi lại."

(0. 3) Nguyên Tinh tặc: là nhóm cướp chuyên cướp các phi thuyền đi lại trong vũ trụ, tương tự như hải tặc

Hải tặc?

Gặp chuyện không may sao?

Tôi vừa suy nghĩ, vừa rất nhanh ngồi vào ghế, thắt đai an toàn thật cẩn thận.

Phi thuyền vẫn đi tới vững vàng, không có một chút xóc nảy, xem ra chỉ là cuộc chiến đấu nhỏ.

Một giờ sau, cửa khoang thuyền mở ra, tướng quân có quân hàm cao nhất trên phi thuyền Joseph (Ước Sắt) tướng quân đi đến, "Công chúa!"

Tôi cởi bỏ đai an toàn, đứng lên, lễ phép chào hỏi: "Tướng quân."

Tướng Joseph vẻ mặt nghiêm trang nói: "Hải tặc đã chạy thoát, nhưng bác sĩ Mục của đội chữa thương trong lúc đang cứu người, không may gặp nạn."

"Những người khác thế nào?"

"Những người khác đều an toàn."

Sau khi Joseph tướng quân cúi chào hành lễ xong, liền vội vàng rời khỏi.

Tôi đứng im lặng một lúc lâu.

Bác sĩ Mục đã dẫn theo công chúa Lạc Lan rời khỏi đây, hắn biết rõ cho dù là ở đế quốc Ar hay là ở liên bang Odin, thì cũng có rất nhiều ánh mắt dòm ngó, địa điểm biến mất tốt nhất chính là con đường trung gian giữa hai bên, nơi cả hai đều có thế lực yếu.

Từ nay về sau, vũ trụ lại có thêm một cặp đôi yêu đương ngọt ngào, mà tôi...

Là Lạc Lan công chúa.

Ánh mắt của tôi hướng ra ngoài cửa sổ.

Trong biển vũ trụ này, có hàng nhìn hàng vạn ngôi sao đang lấp lánh.

Tôi không biết tinh cầu nào mình đã đi qua, cũng không biết tinh cầu nào mình sẽ đi tới.

Nhưng, một ngày kia, tôi hy vọng mình có thể giống như công chúa và bác sĩ Mục, cho dù là biển vũ trụ bao la, cho dù là hàng nghìn hàng vạn sao trời, vẫn có thể biết được rõ hướng đi của mình.

*****

Một buổi sáng nắng đẹp, phi thuyền cập cảng khu hành chính trung ương của liên bang Odin —— Hành tinh Relicta.

Dưới sự chuẩn bị lễ phục chu đáo của hai tỳ nữ là Thanh Việt và Thanh Sơ, công chúa Lạc Lan đầu đội vương miện ngọc bích sáng chói, mặc váy xòe kiều diễm, mang giày thủy tinh óng ánh, toàn thân trang phục lộng lẫy, giống như một lễ vật hình người có thể di động, được đóng gói một cách hoàn mỹ.

Cánh cửa phi thuyền từ từ mở ra, hai bên khoang thuyền là hai hàng quân nhân với trang phục trang trọng, xếp thành hàng thật dài đón chào.

Joseph tướng quân lễ phép cúi người, mời công chúa đi trước, "Điện hạ."

Lạc Lan mỉm cười, đi về phía cửa phi thuyền, trong lòng nàng vô cùng hồi hộp chờ mong, đương nhiên không phải bởi vì nàng sắp được gặp vị hôn phu, mà chính là cái thế giới xa lạ kia.

Khi nàng vừa mở mắt tỉnh dậy, là ở khu căn cứ nghiên cứu khoa học G9737, khắp nơi hoang vắng, không một bóng người, thật vất vả mới thấy con người, thì lập tức bị bắt vào ngục, ngoại trừ căn phòng giam lạnh lẽo, tiếp theo chính là phòng tòa án trang nghiêm; lại một cái nhắm mắt, vừa mở mắt, thì hoàn toàn bị bắt lên phi thuyền.

Khu căn cứ, phòng giam, phi thuyền, cấu thành toàn bộ thế giới mà nàng có thể nhận thức được, thế giới bên ngoài, cuộc sống bình thường của con người, nàng hoàn toàn chẳng biết gì cả.

Đứng ra phía ngoài cửa khoang thuyền, Lạc Lan hít thở thật sâu, nàng đưa mắt nhìn về bốn phía. Trong phút chốc, hết thảy phong cảnh non nước, gào thét dồn dập hiện ra trước mắt nàng ——

Đi ra đi vào phi thuyền, là những cỗ máy bận rộn qua lại, trên đường thì có các loại xe, toà nhà với các phòng ốc hình thù khác nhau...

Nàng cố giữ bình tĩnh, chậm rãi đi về phía trước, bề ngoài cao quý trang nghiêm, nội tâm không ngừng tỏ ra các loại biểu tình như phát điên, a? Oa? A? Ô...

Thanh Việt dường nhưng đang bực bội chuyện gì đó, còn Lạc Lan hiện tại lại giống như một kẻ ở quê đột nhiên được lên tỉnh, không đúng, so với sự kích động đó, thì giống như một đứa bé chưa bao giờ ra khỏi phòng, đột nhiên được mở cửa đi ra ngoài, kinh ngạc thích thú nhìn toàn bộ thế giới. Mỗi cái nhìn thấy, nghe thấy, đều mới mẻ thú vị, dĩ nhiên chẳng để tâm các tỳ nữ đang nói gì.

Đang lúc vui sướng như được bay nhảy, nàng nghe Thanh Việt với sắc mặt khó coi, đang cùng với tướng Joseph nói chuyện, lạc Lan mới hiểu được, thì ra vị hôn phu của nàng vốn không có xuất hiện, chào đón bọn họ chỉ là vài quan viên bình thường.

Thanh Việt buồn bực nói: "Thật quá đáng! Bọn họ xem công chúa đế quốc Ar của chúng ta là gì? Thật quá đáng..."

Lạc Lan không biết phải làm sao mới đúng, nàng chỉ đơn giản cúi mắt, hai tay đặt ngay ngắn phía trước đầu gối, mặt không chút thay đổi, giữ im lặng.

May mắn sao, đi không bao lâu thì đã đến nơi cần đến —— Cung điện Sperare (Tư Bái Đạt), là nơi ở của những người quan trọng thuộc liên bang Odin.

Lạc Lan vừa nhẹ nhàng thở ra, liền phát hiện sắc mặt của Thanh Việt lại càng khó coi hơn, ngay cả người thường ngày nghiêm trang như tướng quân Joseph cũng không khỏi nhíu mày.

Nàng hướng theo tầm mắt của bọn họ nhìn ra, liền trông thấy một nhóm người ngồi xe đến chào đón đều có vẻ bề ngoài kỳ lạ, có người lỗ tai nhọn hoắt, có người cặp mắt với con ngươi thẳng đứng, còn có người có một cái đuôi thật dài, ve vẩy qua lại không chủ đích.

Thì ra đây chính là người mang gen dị chủng!

Dựa theo tài liệu mà bác sĩ Mục để lại, đế quốc Ar cũng có những người có hình dáng biến dị, bọn họ khác với người bình thường, nhưng khi vừa sinh ra, bọn họ đã được giải phẫu chỉnh hình, tu sửa gen dị thường, nên có rất ít người trưởng thành không thể che dấu những biến dị của cơ thể mình.

Nhưng, đã biết rõ nơi này là liên bang Odin, Tướng Joseph có kiến thức uyên thâm không hẳn vì những chuyện đó mà tức giận, hẳn là vì trong số những người kia, không có ai là đại nhân vật Công tước hay người nào tương tự như vậy!

Một lão già có lỗ tai nhọn, thân thể cao gầy tiến đến, mỉm cười mang chút khách khí, nói với Lạc Lan: "Công chúa điện hạ, đi đường vất vả rồi. Tôi là Anderson (An Đạt), tổng quản cung điện Sperare."

Nàng còn chưa kịp mở miệng, tướng quân Joseph đứng phía sau đã ra vẻ kinh ngạc nói: "Sao không thấy một công tước nào vậy? Chẳng lẽ Odin vẫn còn giữ lễ nghi cũ xưa trong truyền thuyết, tân lang và tân nương trước hôn lễ không được gặp mặt sao?"

Nụ cười khách sáo của Anderson liền biến mất, ông ta đứng thẳng lưng, lạnh lùng nói: "Công chúa, mời đi theo tôi."

Lạc Lan yên lặng đi về phía trước.

Theo sát phía sau là Thanh Việt cười chế giễu: "Odin thì có lễ nghi gì chứ? Một đám vô văn hóa..."

Joseph ho khan một tiếng, cản hai chữ Thanh Việt sắp nói ra đến miệng.

Lạc Lan trong lòng thầm thở dài, tướng quân Joseph có thể nói một lời nhẹ nhàng hoàn toàn chọc giận Odin, một là vì Odin chậm trễ đón tiếp, hai là nhiệm vụ của anh ta chỉ là hộ tống công chúa đến Odin, rất nhanh sẽ trở về Ar, không sợ đắc tội bọn họ. Nhưng Thanh Việt phải ở lại Odin, lời nói và việc làm không khỏi lỗ mãng. Bất quá, những tỳ nữ thông minh lanh lợi thì làm sao được chọn để đưa tới Odin chứ? Các cô và công chúa cứ coi như đồng bệnh tương liên đi!

Anderson dẫn bọn họ đến một đại điện rộng lớn, đi chốc lát thì dừng lại trước một cánh cửa cao to, toàn bộ cánh cửa làm bằng một khối gỗ lớn, bốn phía điêu khắc cành nguyệt quế quấn quanh, chính giữa là một cái đầu sư tử đang gầm thét.

Anderson hơi khom người, khách khí nói: "Các ngài công tước đang ở bên trong, công chúa có muốn vào không?"

Lạc Lan ngẫm nghĩ mấy chữ "các ngài công tước", không trả lời ngay.

Anderson ấn nhẹ vào nơi nào đó một cái, hai cánh cửa to từ từ mở ra.

Trong căn phòng rộng lớn, không có bất bất kỳ một đồ vật nào, chỉ bày biện một cái bàn dài hình ô van, xung quanh bàn đang ngồi là sáu người đàn ông với phong thái khác nhau, ánh nắng từ hai bên cửa sổ thật cao chiếu vào, hoàn toàn phủ kín lên người bọn họ, khiến cho xung quanh thân thể bọn họ ánh lên một vầng sáng mỏng manh.

Sáu người đàn ông này hẳn là ăn mặc theo trang phục quy định dành cho công tước tỉ mỉ trang trọng, áo mặc trong trắng như tuyết, lễ phục vest khoác ngoài, quần phẳng phiu, giày boost sáng loáng, thậm chí còn đeo bên hông kiếm laser với kiểu dáng cổ xưa, phải nói là quần áo long trọng, dáng vẻ hoàn mỹ, nhưng, nhìn bọn họ giống như đã đánh nhau không ăn không ngủ mấy ngày mấy đêm, mà vẫn chưa phân thắng bại, trên quần áo của mỗi người đều nhăn nheo, thậm chí còn có vết cắt của kiếm laser.

Trong lúc cánh cửa lớn mở ra, bọn họ vẫn đang giằng co quyết liệt.

Lạc Lan hướng vào bên trong đi được vài bước, liền cảm giác bốn phía có một nguồn năng lượng đè ép khiến người ta sợ hãi, tựa hồ nếu bước thêm bước nữa, cả người nàng sẽ bị nghiền nát thành từng mảnh. Nàng lập tức chật vật lui về phía sau, vừa ra đến ngoài cửa chính, cảm giác áp bức liền biến mất, xem ra cánh cửa lớn này có nhiều huyền cơ, nó có thể che chắn tất cả ở bên trong.

Hiển nhiên nơi này không phải là phòng tiếp khách, không còn nghi ngờ, chính Anderson đã cố ý mời bọn họ đến đây.

Lạc Lan không nghĩ ra được chính xác rốt cuộc ông ta muốn làm gì, nàng chỉ im lặng đứng nhìn, thông qua cánh cửa rộng mở mà đánh giá "các ngài công tước" ở bên trong.

Liên bang Odin có bảy khu tự trị, tổng cộng có bảy vị công tước, trong đó một người là nữ, xem ra sáu vị nam công tước kia đều ở trong này.

Vị nào là người muốn lấy nàng làm vợ đây?

Đột nhiên, một gã đàn ông ngũ quan tuấn tú, khí chất lạnh lùng dẫn đầu phát động công kích, chỉ trong một thoáng, sáu người đều động thủ.

Bởi vì động tác quá nhanh, Lạc Lan chỉ nhìn thấy vô số hư ảnh chớp nhoáng.

Xem ra đây không phải là một trận thi đấu hữu nghị, nếu thể chất kém một chút, động tác chậm một chút, chỉ sợ sẽ bị đánh văng ra ngoài, khó trách căn phòng lớn như vậy, ngoại trừ cái bàn dài ra thì chẳng có đồ dùng nào khác.

Đột nhiên, máy phát thông tin phát ra tiếng kêu âm vang, hỗn chiến trong phòng lập tức ngừng lại, sáu gã đàn ông giống như chưa có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt tự nhiên ngồi lại ghế dựa.

Một ảnh ảo hình người lập thể hiện lên trong phòng, "Công chúa đế quốc Ar hẳn là đã đến rồi, các anh còn chưa quyết định được ai sẽ lấy cô ta sao?"

Phạm vi phát của máy phát thông tin hẳn là chỉ giới hạn ở bên trong căn phòng, nên người đàn ông ảo ảnh đang nói kia không nhìn thấy công chúa ở bên ngoài. Hắn đứng trên cánh đồng hoang vu ở một hành tinh hoang sơ, thân mặc áo chiến màu đen, đầu đội mũ giáp đen, không nhìn thấy được diện mạo, nhưng trên trang phục chiến đấu loang lổ vết máu, ngữ khí không chút ấm áp, biểu lộ rõ tâm tình của hắn.

Lạc Lan ngẫm nghĩ, có thể dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với sáu vị công tước chỉ có thể là Chấp Chính Quan đương nhiệm của liên bang Odin mà thôi.

Một gã ngũ quan tuấn mỹ, khí chất phong lưu, gác chân thon dài của mình lên trên bàn, vừa ngáp, vừa lười biếng nói: "Đã đánh ba ngày ba đêm, không phân thắng bại, ngài nói đi, nên làm gì bây giờ?"

Thanh Việt nhẹ nhàng túm lấy áo váy của Lạc Lan, hướng nàng cười đắc ý: Thì ra, không phải là cố ý chậm trễ đón mọi người, mà vì muốn được lấy công chúa đế quốc Ar, phải đánh nhau một trận.

Lạc Lan cảm thấy sự tình dường như không phải như Thanh Việt nghĩ, nàng mỉm cười đáp trả, vẫn tiếp tục duy trì bàng quan.

Chấp chính quan lạnh lùng nói: "Nếu các cậu không thể quyết định, tôi sẽ tự quyết định!"

Gã đàn ông dung mạo phong lưu vừa lên tiếng lúc nãy vuốt cằm, cười tủm tỉm nói: "Đã dùng hết cách rồi, nếu vẫn không phân thắng bại, thì đừng dùng thực lực nữa."

"Vậy dựa vào cái gì đây? Chẳng lẽ dựa vào may rủi?"

"Đúng vậy!"

Gã đàn ông vừa lật tay lên, trên tay đã cầm sẵn sáu lá bài giống nhau như đúc, hắn tủm tỉm cười hỏi: "Rút thăm nhé?"

Năm gã đàn ông còn lại im lặng, thế nhưng phát hiện chẳng có lý do nào để phản đối, dùng rút thăm định hơn thua thôi!

Gã đàn ông khí chất lạnh lùng lần đầu tiên phát động công kích liền mở miệng, giải quyết vấn đề dứt khoát: "Rút thăm!"

Vừa dứt lời, sáu lá bài lập tức bay lên không trung, sáu người đàn ông quyền qua cước lại, dùng đủ mọi thủ đoạn bắt lá bài mình mong muốn.

Nhìn thấy bọn họ đã tìm được cách giải quyết, chấp chính quan nói: "Muốn hôn nhân hài hòa, phải có chút nhã nhặn, lưu lại ấn tượng tốt cho công chúa." Đang lúc nói chuyện, chân trái của hắn tùy ý đá về phía sau, đá một cái đầu mãnh thú cao ba thước văng ra xa, tay phải của hắn vung từ dưới lên, chém một con chim răng nhọn đánh lén thành hai nửa, nội tạng lòi ra, máu thịt văng tung tóe.

Máy phát thông tin phát hình ảnh chất lượng quá tốt, tất cả đều rất sống động giống như đang diễn ra trước mắt, Lạc Lan cảm thấy dạ dày cồn cào có chút không khỏe, đang lo lắng có nên rời khỏi đó hay không, thì máy phát thông tin ngừng hoạt động, hình ảnh ảo ảnh của người kia biến mất, nội tạng máu thịt gì đó cũng biến mất theo.

Thanh Việt ở bên cạnh Lạc Lan không thốt nên lời, cô lập tức té xỉu, không biết là vì tức giận hay vì quá sợ hãi.

Lạc Lan sững sờ một chút, lo lắng đến tính cách của công chúa Lạc Lan thật, vì muốn che giấu, nàng lập tức quyết định giả vờ bất tỉnh.

Mắt của nàng nhắm lại, cả người ngã sấp trên mặt đất, vì hiệu quả thật, nàng không dám dùng sức gượng người, nên ngã xuống nửa người đau điếng. Nàng âm thầm quyết định, về sau phải luyện tập té xỉu tốt một chút, tìm góc độ ngã, không phải đau đến mức như vậy.

Một tỳ nữ Odin đi qua xem xét công chúa, liền nói với Anderson: "Bị dọa sợ té xỉu." Trong giọng nói còn tỏ ra chút khinh thường.

Cô ta đang chuẩn bị nâng công chúa lên, thì bên trong vang lên tiếng vỗ tay cùng với tiếng reo hò chúc mừng, nên cô ta không khỏi dừng động tác.

"Chúc mừng! Chúc mừng! Tân lang..."

Xem ra trò rút thăm không hay ho đó đã có kết quả, Lạc Lan lập tức vểnh tai lên nghe ngóng.

Sáu gã đàn ông rút thăm, nhất định năm người vui mừng, một kẻ không vui. Hiển nhiên, năm người kia sẽ không ngại xát muối vào vết thương của người còn lại, khoái chí trên nỗi đau của kẻ khác.

Ai là tân lang, Lạc Lan không quan trọng, nàng chỉ hy vọng người kia đừng vì quá tức giận mà lấy nàng ra làm bia đỡ đạn.

Trong tiếng cười ha hả, cùng tiếng "chúc mừng" vui sướng vì có kẻ thế mạng, sáu gã đàn ông đi hướng ra cửa, bọn họ không thể tránh khỏi nhìn thấy cô gái đang nằm dưới đất với tư thế quái dị.

Anderson tiến lên cung kính giải thích: "Công chúa điện hạ rất sốt ruột muốn gặp công tước, tôi liền chủ ý đưa nàng đến đây chờ, không nghĩ là nàng bị dọa sợ đến té xỉu."

Tiếng cười đùa vui sướng khi nãy lập tức biến mất, không gian im lặng có thể nghe được tiếng kim rơi, sau đó ——

Một đôi chân lạnh nhạt bước qua thân thể nàng, rời khỏi

Lại một đôi chân nữa cũng lạnh nhạt bước qua thân thể nàng, rời khỏi.

Một đôi chân nữa, một đôi nữa, lại một đôi...

Lạc Lan buồn bực suy nghĩ, thì ra té xỉu không những phải chọn góc độ té xuống, mà còn phải chọn luôn địa điểm, nếu té xỉu ở cửa, sẽ bị người ta bước qua.

Đợi cho sáu gã đàn ông nghênh ngang đi qua người nàng xong, Anderson mới phân phó "Đưa công chúa quay về phòng khách nghỉ ngơi", Lạc Lan lập tức thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc không còn nằm trên mặt đất lạnh lẽo nữa.

—————————-

Lạc Lan nhờ giả vờ bất tỉnh, nên ngủ được một giấc.

Sau khi tỉnh lại, Thanh Việt mang đến cho nàng tin tức mới nhất, vị hôn phu "không hay ho" kia của nàng là Công tước Thần Sa, chính là kẻ ra tay nhanh nhất, biểu cảm lạnh lùng nhất, cuối cùng ra lệnh rút thăm "trúng thưởng".

Lạc Lan cảm thấy chuyện không hay này không chỉ có Thần Sa, mà còn có nàng.

Tuy rằng đã sớm biết sáu gã đàn ông đó không một ai dễ đối phó, nhưng vị này thật sự là kẻ không dễ đối phó nhất trong một đám không dễ đối phó!

Dựa theo tài liệu mà Bác sĩ Mục để lại cho nàng, công tước Thần Sa chính là quan chỉ huy của quân đội toàn liên bang Odin, là chủ quản phòng vệ của liên bang, là cỗ máy chiến tranh đang lúc tiếng tăm lừng lẫy nhất.

Hắn tính tình lạnh lùng, thủ đoạn cương quyết, từ lúc hai mươi sáu tuổi đã bắt đầu chỉ huy chiến dịch, cho tới nay, vẫn chưa một lần thất bại, tư liệu mới nhất ghi chép lại chính là mấy tháng trước đây, chiến dịch đánh cho đế quốc Ar tan tác tơi bời.

May mắn nàng không phải là công chúa thật sự, nếu không bởi vì điều này, chỉ sợ "vợ chồng" suốt ngày có hiềm khích.

Thanh Việt giống như con gà mái tức giận, mặt đỏ, quang quác mà nói: "Lại còn rút thăm quyết định tân lang! Buồn cười quá! Quá buồn cười..."

Lạc Lan rầu rĩ nhìn mấy ngón tay, yên lặng suy nghĩ: Đúng thật là buồn cười!

Gene quý hiếm không phải được đối xử tốt hay sao? Nàng chính là một lòng tự nguyện đến đây làm cây táo, cho dù không có trăng sao làm bạn, thì ít ra cũng nên nuôi dưỡng nàng cho tốt, chăm sóc nàng tỉ mỉ, hay dùng lời ngon tiếng ngọt gì đó lừa nàng làm nghiên cứu đi chứ!

So với gốc táo ở trên đế quốc Ar, nàng cảm thấy mình làm người thật quá thất bại!

Thanh Việt thấy nàng không lên tiếng, không cam lòng hỏi: "Công chúa không tức giận à?"

"À... không, đương nhiên có tức giận! Tôi chỉ..." Lạc Lan vắt hết óc nói sang chuyện khác, "Có một vấn đề nghĩ mãi không ra."

"Vấn đề gì?"

Lạc Lan nhỏ giọng nói: "Không phải bọn họ đều là sinh vật mang gen dị chủng? Sao hình dáng bên ngoài lại đẹp như vậy?"

"Nhìn người tuyệt đối không thể nhìn bề ngoài! Tùy tiện làm một cuộc giải phẫu, muốn đẹp có đẹp ngay, nhưng bề ngoài đều là giả! Chỉ có gene là quan trọng nhất! Nội tại của gene hoàn hảo mới là tất cả..." Thanh Việt lo lắng, sợ công chúa bị sắc đẹp mê hoặc, nên huyên thuyên nói không ngừng, không hề nghĩ rằng công chúa và cô không có cùng mối thù.

————·————·————

Ngày hôm sau, Lạc Lan công chúa và công tước Thần Sa tổ chức hôn lễ tại đại đường kỷ niệm ở cung điện Sperare.

Lễ nghi diễn ra trang trọng, đại biểu của hai nước tham dự đầy đủ, công chúa Lạc Lan và công tước Thần Sa ăn mặc quần áo chỉnh tề, sóng vai đứng bên nhau, đối mặt mới một màn hình vi tính thật lớn, cả hai cùng in dấu tay lên văn kiện điện tử trên màn hình, cùng ký tên, đồng ý cùng đối phương kết làm phu thê.

Joseph tướng quân đại diện cho đế quốc Ar đọc diễn văn, chúc hai nước hữu nghị trường tồn.

Công tước Tử Yến, chính là vị dung mạo tuấn mỹ, xuất ra mấy lá bài, đề nghị chơi trò rút thăm chọn tân lang kia, đại diện cho liên bang Odin đọc diễn văn, chúc tân nương tân lang hài hòa mỹ mãn.

Cả Lạc Lan và Thần Sa đều không ai lên tiếng, đoán chừng cả hai đều biết, chuyện hôn nhân này "hài hòa" đến cỡ nào, một người thì tự hủy dung nhan, còn một kẻ thì rút thăm may mắn, cả hai phòng ngừa "mỹ mãn" bị bại lộ, nên ăn ý phối hợp coi như mình là đồ vật trang trí.

Lạc Lan nét mặt ngoài ngây ra như phổng, nhưng kỳ thực đang hứng trí bừng bừng nhìn hôn lễ diễn ra xung quanh mình, xem như bỏ qua cho hành động khó coi buồn nôn này đi!

Nàng theo truyền thống xa xưa của đế quốc Ar, mặc áo cưới màu trắng, cầm trong tay bó hoa cô dâu xinh đẹp. Người đàn ông bên cạnh trang bị quân trang, trên người là quân phục lụa đỏ cùng với quân hàm khảm vàng, bên dưới là quần đen dùng cho quân đội cấp cao, hắn đứng tuyệt đối thẳng người, từ đầu đến cuối mặt không chút thay đổi, không nói tiếng nào, giống như ngọn núi băng tuyết cả người toát ra hàn khí lạnh giá, đem màu đỏ rực rỡ vui tươi kiên quyết lạnh lùng biến nó thành ra xơ xác tiêu điều.

Lạc Lan cảm thấy hắn không cần phải thay quần áo, có thể trực tiếp đi dự tang lễ.

Đến cuối buổi lễ, dựa theo nghi thức, Josep tướng quân đại diện cho đế quốc Ar thu hồi thiết bị điện tử cá nhân của công chúa Lạc Lan, công tước Tử Yến đại diện cho liên bang Odin trao tặng nàng một thiết bị thân phận mới, có nghĩa là từ hôm nay trở đi, công chúa Lạc Lan của đế quốc Ar đã trở thành công tước phu nhân của liên bang Odin.

Thiết bị điện tử cá nhân mới của nàng là một vòng tay Rubi được điêu khắc hoa hồng bên trên, cực kỳ tinh xảo, Lạc Lan càng thêm xinh đẹp khi mang nó trên tay.

Thiết bị điện tử cá nhân một khi khởi động, sẽ tiến hành kết nối, chỉ có cá nhân mới được sử dụng. Chứng minh căn cước, thông tin cá nhân, vui chơi giải trí, tài khoản ngân hàng, bản đồ định vị, theo dõi sức khỏe... tất cả mọi thứ liên quan đến cuộc sống hàng ngày của cá nhân đều được cài đặt bên trong thiết bị điện tử, có thể nói, ở xã hội hành tinh này, người nào không có thiết bị điện tử cá nhân thì nửa bước khó đi.

Lúc trước, nàng buộc phải giả dạng mang theo thiết bị cá nhân của công chúa, thật ra là hoàn toàn không dùng được, hiện tại rốt cuộc đã có thể có được một thiết bị điện tử chân chính cho mình.

Nàng sung sướng suy nghĩ, tham gia hôn lễ này cũng không hẳn là trắng tay!

————·————·————

Sau khi hôn lễ kết thúc, Joseph tướng quân nhanh chóng chào từ biệt, công tước Tử Yến biết thời biết thế nên vui vẻ đưa tiễn, hai người nói cười giả lả xác định đường về.

Một giờ sau.

Lạc Lan đứng ở cầu cảng, mỉm cười, đưa tiễn Joseph tướng quân quay về Ar.

Phi thuyền vừa phóng lên không trung, Thanh Việt và Thanh Sơ khóc lóc thảm thiết, giống như hai cô thật sự ý thức được mình đã xa hành tinh Ar, là nơi các cô sinh ra và lớn lên, cách biển vũ trụ bao la, xa xôi tựa hồ cả đời này các cô không thể nào trở về được nữa.

Bất cứ lúc nào, tiếng khóc cũng sẽ không giống như tiếng cười được hoan nghênh, nếu người nghe không dễ cảm thông, thì chỉ gây ra phiền chán và khinh thường.

Các quan viên Odin biểu cảm không kiên nhẫn ra mặt, chỉ thị cho Thần Sa đang đứng bên cạnh Lạc Lan: "Quan chỉ huy, về đi chứ?"

Thần Sa dùng hành động trả lời, hắn xoay người sải bước đi nhanh.

Lạc Lan theo bản năng đi sát phía sau hắn, bước đi ngày càng chậm. Tiếng khóc của mấy cô gái giống như một sợi dây vô hình, từ từ quấn lấy chân nàng, bất tri bất giác, nàng dừng lại.

Nàng vốn cảm thấy mình chỉ là công chúa giả, tâm lý vẫn có một loại cảm giác không quan tâm, nhưng trong tiếng khóc bi thương và bất lực kia, nàng đột nhiên ý thức được, hai cô gái này là bởi vì nàng mới phải tới đây, bởi vì nàng mới phải ở chỗ này.

Nước mắt rơi lã chã, không chỉ có khổ sở vì không giữ được quá khứ, mà còn mang nhiều sợ hãi vì không rõ được tương lai, dường như cũng giống như nàng. Cũng sợ hãi tương lai bất định, nhưng nàng không thể khóc, bởi vì nàng không có quá khứ để lưu luyến, chỉ có thể cắn răng tiến về phía trước.

Thần Sa đã bước lên xe bay, cách cửa sổ xe hắn nhìn về phía Lạc Lan, lập tức có người giục nàng: "Phu nhân, quan chỉ huy đang đợi cô."

Lạc Lan giả vờ như không nghe thấy, nàng xoay người đi về phía Thanh Việt và Thanh Sơ đang khóc lóc thảm thiết.

Các cô bất an lau nước mắt, cố gắng muốn khống chế tâm trạng của mình.

Thanh Việt nghẹn ngào nói: "Chúng tôi thất lễ rồi."

Lạc Lan mỉm cười đưa tay, Thanh Việt theo bản năng cầm lấy tay nàng, trong mắt cô tràn đầy hoang mang khó hiểu, "Công chúa?"

Lạc Lan: "Chúng ta sẽ ở cùng nhau."

Thanh Việt trân trân nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên nín khóc mỉm cười, cô dùng tay kia nắm chặt bàn tay của Thanh Sơ, "Đừng sợ, công chúa và chúng ta sẽ ở bên nhau!"

"Vâng" Thanh Sơ lau vội nước mắt, dùng sức gật đầu, giống như cho mình thêm dũng khí lấy lại tinh thần.

Lạc Lan nhìn Thanh Sơ mỉm cười rồi quay người rời khỏi.

Tử Yến đứng trên đường, híp mắt đào hoa, cười hì hì đánh giá nàng.

Lạc Lan có chút chột dạ, vị này cũng không phải là dạng dễ đối phó, nhìn qua tuấn mỹ như hoa, phong lưu đa tình, nhưng thực tế là nổi danh thủ đoạn nham hiểm, trở mặt vô tình. Hắn là bộ trưởng bộ thông tin bảo mật của liên bang Odin, phụ trách tình báo và bảo mật thông tin của liên bang, nói trắng ra là tên gián điệp cầm đầu.

Lạc Lan lập tức kiểm điểm lời nói và việc làm của mình vừa rồi —— bắt tay và nói chuyện với các tỳ nữ của mình, cũng không có gì là không ổn.

Nàng duy trì biểu cảm đờ đẫn, đi qua tên Tử Yến đang nhìn mình không chớp mắt kia.

Khi đến chiếc xe bay của Thần Sa, Lạc Lan đang muốn đi lên, thì nghe được hắn nói: "Xin công chúa nhớ kỹ, tôi sẽ không chờ cô." Đột nhiên, cửa xe đóng lại, chiếc xe bay đột ngột bay lên không trung, gầm rú mà đi.

Lạc Lan trợn mắt há hốc mồm, ngây ngốc đứng tại chỗ, đã đoán trước được tính tình của hắn không xong, nhưng thật không ngờ lại không xong đến vậy!

Trong ánh mắt chê cười của mọi người, Lạc Lan mờ mịt nhìn xung quanh.

Nói thật, nàng hoàn toàn không để ý mọi người chê cười nàng "Hôn nhân bất hạnh", nhưng... nàng nên về như thế nào đây?

"Công chúa!" Tử Yến đứng bên cạnh chiếc xe của mình gọi.

Nàng thắc mắc nhìn về phía hắn, Tử Yến phong độ đưa tay tỏ ý mời, cười tủm tỉm nói: "Nếu không ngại, xe của tôi còn chỗ trống."

Lạc Lan vội vàng đi qua, lên xe, cảm kích nói: "Cảm ơn!"

Tử Yến cười nói: "Công chúa đừng để ý, Thần Sa có chút cứng nhắc, chỉ cần tuân thủ nguyên tắc làm việc của cậu ta, không khó ở chung."

Lạc Lan không muốn cùng một người đàn ông xa lạ bàn luận chuyện "Quy tắc chung sống trong hôn nhân", nên hàm hồ nói: "Hiểu rồi."

Tử Yến lúc này đang cầm trong tay mấy lá bài màu tím lấp lánh, hắn hoán đổi qua lại, nhìn qua đúng là mấy lá bài hôm qua bọn họ dùng để rút thăm.

Động tác của hắn lúc nhanh lúc chậm, cực kỳ tự nhiên, giống như mấy lá bài sống được ở trên tay hắn, cho dù năm đầu ngón tay hoạt động như thế nào, những lá bài vẫn dính chặt trên ngón tay hắn.

Hôm qua vì khoảng cách quá xa, không nhìn thấy rõ, hiện tại nàng mới biết được đó là bài Tarot (1. 1. 1), không biết làm từ chất liệu gì, mỏng manh, nhưng lại giống như bảo thạch ánh ra ánh sáng ngọc, mặt sau còn khắc hình ảnh tử thần đang chuyển động, giống như muốn thoát ra ngoài.

(1. 1. 1) Bài Tarot là một bộ bài gồm 78 lá, thịnh hành từ thế kỷ 15 ở Châu Âu, hiện nay dùng để bói toán.

Lạc Lan tán thưởng: "Bộ Tarot rất đẹp."

Tử Yến liếc mắt nhìn nàng, ngón trỏ và ngón giữa mang theo những lá bài, cười tủm tỉm nói: "Cô biết những lá bài này sao?"

Lạc Lan trong đầu có tiếng chuông cảnh báo liên tục, giống như trông thấy cảnh tượng quá quen thuộc ——lúc nàng ngồi trên ghế xét xử, quan tòa cũng từng chỉ vào hình vẽ cây táo, hỏi nàng từng chữ "Biết đây là gì sao?"

"Không biết" Lạc Lạc cười cười có lỗi, "Chỉ là ngẫu nhiên đọc trên một quyển sách cổ, nói đây là bài Tarot."

"Công chúa quả thật hiểu biết rộng, lại còn biết đây là trò chơi cổ xưa." Tử Yến mỉm cười thu hồi mấy lá bài.

Lạc Lan buồn bực suy nghĩ: Chẳng lẽ trước kia nàng là người nghiên cứu lịch sử cổ đại?

Có lẽ nên tra cứu một ít tư liệu về lĩnh vực này xem sao, nói không chừng có thể nhớ ra được gì đó.

Chuyến đi sau đó, hai người đều có tâm sự riêng, không ai nói chuyện nữa, rất nhanh đã ra khỏi cung điện Sperare.

Sau khi Lạc Lan nói lời cảm tạ Tử Yến, thì xuống xe.

Trở lại nơi ở của mình, cởi bỏ áo cưới, chuẩn bị tắm rửa, nàng mới phát hiện một điều: Nàng và Thần Sa đã chính thức là vợ chồng, như vậy theo lẽ thường, có phải nên ở cùng nhau hay không?

Nhìn cái giường ở trước mắt, tưởng tượng hình ảnh mình và hắn cùng nằm trên một giường, Lạc Lan cảm thấy cả người thật sự không được khỏe! Nhân loại đã tiến hóa nhiều năm như vậy, sao không tiến hóa thành sinh sản vô tính luôn đi chứ?

————·————·————

Buổi tối, tại phòng tiệc ở cung điện Sperare có tổ chức yến tiệc chúc mừng tân hôn giữa công tước Thần Sa và công chúa Lạc Lan.

Nghe nói do Tử Yến đề nghị, Lạc Lan đối với người này bước đầu coi như có hiểu biết, hoàn toàn là một kẻ thích châm ngòi thổi gió, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Thanh Việt khuyên nàng không cần tham gia yến tiệc, nên tự giữ chút mặt mũi, để tên công tước Odin vô lễ ngạo mạn đó xem một chút giá trị của mình.

Lạc Lan đồng ý, bất quá không phải là vì muốn làm giá, mà vì nàng nghĩ rằng dù sao cũng không ai thích nhìn thấy nàng, chi bằng ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, không cần phải đi để tự mất mặt.

Khi Anderson đến đón nàng, Lạc lan đã uyển chuyển lựa lời từ chối khéo tỏ ý không muốn đi.

Anderson mặt không chút thay đổi, nói: "Đây là buổi yến tiệc cố ý tổ chức vì công chúa, rất nhiều người muốn gặp phu nhân của quan chỉ huy."

Thanh Việt đang muốn không khách khí nói bóng gió vài câu, Lạc Lan giật mình, liền đưa tay cản cô lại.

Lạc Lan tự hỏi trong chốc lát, đồng ý tham gia dự buổi tiệc, không phải bởi vì "rất nhiều người muốn gặp nàng", mà là bởi vì "Nàng muốn gặp rất nhiều người."

Nàng không có bản lĩnh của công chúa chân chính muốn thoát khỏi đây, thậm chí càng không biết làm sao để lên phi thuyền trở về hành tinh Ar, đối với tương lai có thể đoán được, nàng khẳng định mình còn muốn tiếp tục ở lại liên bang Odin.

Chẳng lẽ bởi vì bọn họ không thích nàng, nàng sẽ mãi mãi trốn ở trong phòng không gặp ai hay sao?

Nếu như vậy, nàng sẽ càng thêm khó sống.

Lạc Lan công chúa thật sự ít ra còn có tổ quốc huyết thống, còn có một con đường lui, nàng thì chẳng có gì cả.

Nếu không có đường lui, mà không tiến lên phía trước, thì nàng chỉ có con đường chết.

Cho dù trong lòng có nhiều do dự, nàng cũng phải đi ra ngoài, để hiểu rõ thế giới này hơn, để quen biết với nhiều người hơn, để học tập tốt hơn, chỉ có như vậy, đến một ngày nào đó, nàng mới chính thức có được tư cách không muốn gặp ai thì sẽ không gặp, đó là một loại từ chối khoan dung, không phải là thứ mà tư cách thấp kém như bây giờ có thể tránh né.

————·————·————

Ở một góc của đại sảnh, sáu gã đàn ông hoặc đứng hoặc ngồi đang nói chuyện, thỉnh thoảng có người quen bước qua chào hỏi, không khí rất thoải mái hòa hợp.

Khi Lạc Lan vừa đến gần, bức tranh hài hòa đột nhiên thay đổi, bọn họ đều im lặng nhìn nàng, ánh mắt lãnh đạm, tựa hồ đang đánh giá một con thú bé nhỏ không biết sống chết, đột nhiên xâm nhập vào lãnh địa của bọn họ.

Kỳ thật, Lạc Lan cũng không muốn tự tìm mất mặt, nhưng toàn bộ đại sảnh, nàng chỉ biết bọn họ, hơn nữa, thái độ của bọn họ quyết định toàn bộ thái độ của Odin đối với nàng, tất cả những người trong đại sảnh này đều chú ý thái độ của bọn họ mà làm việc, một khi đã như vậy, thì bất chấp khó khăn tiến lên, đến thẳng phủ Hoàng Long thôi. (1. 2)

Lạc Lan quỳ gối xuống hành lễ, mỉm cười chào hỏi: "Chào buổi tối!"

Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Thần Sa, Thần Sa uống rượu, giống như không nghe thấy gì, không chút phản ứng, mọi người liền đồng loạt dời ánh mắt, cũng không đáp lại.

Dưới nhiều ánh mắt nhìn trừng trừng, bị xem không khác gì cỏ rác, nói thật không phải là không khó, mà là không có khả năng.

Nhưng Lạc Lan không vốn không giận dữ bỏ đi, nàng chỉ có thể tự giễu: Thái độ đối xử với công chúa còn không bằng một phạm nhân, ít ra khi ở trong tù, thân là trọng phạm, nàng chỉ cần mở miệng, quan tòa sẽ tuyệt đối lắng nghe.

Lạc Lan hoàn toàn không có cảm giác mọi người đang coi thường mình, nàng chỉ mỉm cười tiếp tục nói: "Tôi là công chúa Lạc Lan của đế quốc Ar, buổi sáng hôm nay vừa trở thành phu nhân của công tước Thần Sa, rất hân hạnh được quen biết mọi người, mọi người có thể gọi tôi là Lạc Lan."

Vẫn không có ai lên tiếng, có người hứng trí bừng bừng nhìn nàng đánh giá, có người hết sức chăm chú ăn gì đó, còn có người không yên lòng nhìn về hướng khác.

Lạc Lan cắn chặt răng, đi vòng qua Tử Yến, tiến về phía trước vài bước, vươn tay với một gã ngũ quan thanh nhã, khí chất nhã nhặn: "Xin chào!"

Hắn đang thưởng thức bản nhạc khiêu vũ trên sàn nhảy, sau khi sửng sờ một chút, liền nâng mắt nhìn Lạc Lan, chậm chạp chưa trả lời nàng.

"Xin chào!" Lạc Lan duỗi thẳng tay, nói lại một lần nữa.

Nàng cố gắng khiến nụ cười của mình tự nhiên một chút, nhưng toàn cơ mặt giống như càng thêm cứng đơ.

Dưới đủ loại ánh mắt nhìn ngó, tay nàng vẫn cố chấp duỗi thẳng, nụ cười trên mặt có vẻ rất nhẹ nhàng, như là ánh trăng trên mặt nước, sẽ biến dạng theo gợn sóng chạm nhẹ, rồi trở lại hình dáng cũ khi mặt nước phẳng lặng bình thường.

Gã đàn ông rốt cuộc cũng đứng lên, cầm tay nàng, ôn hòa nói: "Xin chào, tôi là công tước khu thứ tư của liên bang Odin, cô có thể gọi tôi là Sở Mặc, rất vinh hạnh được làm quen với cô."

Chỉ vài phút ngắn ngủi, Lạc Lan cảm thấy như đã qua một thế kỷ, tay nàng run rẩy, Sở Mặc khẳng định cảm giác được, nhưng không biểu lộ chút khác thường nào.

Sau khi chờ hắn buông tay, Lạc Lan đã điều chỉnh lại được cảm xúc, nàng mỉm cười vươn tay với gã đàn ông ngồi bên cạnh Sở Mặc —— một gã khôi ngô cao lớn, mái tóc màu đỏ rất ngắn, lại còn dựng đứng như mấy cây kim, mày rậm mắt to, bộ dạng vô tâm vô hại.

Hắn mang theo chút ngoài ý muốn, hời hợt nắm tay Lạc Lan, ồm ồm nói: "Xin chào, tôi là công tước khu thứ năm của liên bang Odin: Bách Lý Lam, cô có thể gọi tôi là Bách Lý Lam."

Có hai cái mở đầu này, những cái sau có vẻ như sẽ thuận lợi.

Tả Khâu Bạch, khu thứ ba, hắn có mái tóc xoăn màu vàng, biểu lộ lạnh nhạt tùy ý, vẫn nghiêng người dựa vào ghế sa lon, ngay cả khi bắt tay với nàng hắn cũng chẳng đứng lên.

Tông Ly của khu thứ bảy, mái tóc màu nâu hạt dẻ của hắn được chải chuốt bóng mượt, ngũ quan tuấn tú, nhưng đôi môi mỏng khẽ nhếch, lộ ra biểu cảm khinh thường, con mắt màu nâu vàng của hắn âm trầm lạnh như băng, hắn nhìn chằm chằm vào đối phương, giống như một con độc xà đang rình rập con mồi, làm cho người ta không dám đối diện.

Bách Lý Lam và Tả Khâu Bạch đều hòa nhã giống như cách Sở Mặc tự giới thiệu, còn hắn thì biệt lập độc hành, không đợi Lạc Lan đưa tay, hắn liền nói ngắn gọn: "Khu thứ bảy, Tông Ly." Không có ý định muốn bắt tay.

Lạc Lan hiểu chuyện nên sau khi nói "Xin chào" lập tức đi đến người tiếp theo.

Tử Yến chủ động đưa tay ra một cách nhiệt tình: "Xin chào, tôi là Tử Yến của khu thứ sáu." Hắn giơ tay chỉ vào Thần Sa, bỡn cợt hỏi: "Có muốn vị này tự giới thiệu không?"

Lạc Lan bình tĩnh nói: "Không cần, trên giấy tờ kết hôn của chúng tôi đã viết rất rõ ràng, Thần Sa, khu thứ nhất."

Tử Yến và Tả Khâu Bạch cùng phun một tiếng phì cười, Tử Yến nháy mắt nói: "Thần Sa, cậu không giới thiệu phu nhân của mình cho mọi người biết à?"

Lạc Lan nhịn không được có chút chờ mong nhìn về phía Thần Sa, hắn không thèm để ý tới Lạc Lan, thuận tay liền cầm một miếng hoa quả, nhét vào miệng của Tử Yến. Tử Yến lầm bầm làu bàu gì đó, không nói được tiếng nào.

Chờ mong của Lạc Lan liền biến thành thất vọng.

Đột nhiên, những người đang khiêu vũ đều ngừng lại, một cô gái mặc áo sơ mi trắng, váy bó màu đen, mái tóc búi cao, mang kính đen đi xuyên qua sàn nhảy, bước tới gần.

Cô ấy có khuôn mặt nghiêm trang, cách ăn mặc nghiêm túc, lúc vừa đi qua, Lạc Lan còn tự hỏi không biết là ai, cô ấy giống như một học giả của hội khoa học nào đó mơ hồ đi nhầm chỗ. Nhưng những người trên sàn nhảy không có chút hờn giận, bọn họ đều cung kính nhường đường cho cô ấy.

Tầm mắt của cô gái hướng về phía bọn họ, ánh mắt liền sáng lên, khuôn mặt giãn ra nụ cười, giống như nàng được gặp người đã cực kỳ muốn gặp từ rất lâu, phấn khởi bước nhanh đi qua.

Lạc Lan lập tức đứng sang một bên tránh đường, xét thấy lần trước bất tỉnh một lần, nàng đã sâu sắc hiểu được, "chó ngoan không cản đường", ngàn vạn lần không nên đứng sai vị trí.

Đứng bên cạnh nàng là Thần Sa, cô gái đó rõ ràng đi về hướng Thần Sa. Trong nháy mắt, trong đầu của Lạc Lan nghĩ ra rất nhiều chuyện cẩu huyết, nàng tự nói với mình cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, thì nhất định phải giữ bình tĩnh, im lặng mà theo dõi.

Cô gái cười tươi như hoa, nhào tới, ôm lấy... nàng.

Lạc Lan miệng lập tức biến thành chữ "O"

Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải giữ bình tĩnh...

Cô gái đầy nhiệt tình cùng với Lạc Lan kề mặt nhau, luyến tiếc buông nàng ra, cô ấy nắm chặt lấy tay của nàng, nhìn nàng từ đầu đến chân, rồi lại nhìn từ chân lên đến đầu.

Lạc Lan nổi cả gai ốc, không thể im lặng theo dõi nữa: "Cô là?"

"Cô nhất định là Lạc Lan công chúa rồi, thật sự xinh đẹp, thông minh, tao nhã, đáng yêu. Tôi theo lẽ đã sớm đi gặp cô, nhưng đang phải làm cho xong thí nghiệm. Thí nghiệm vừa xong, tôi lập tức chạy đến đây, hy vọng cô bỏ qua cho..."

Ha ha, Lạc Lan cười gượng, thật sự không biết vẻ mặt đang dại ra của chính mình lại nhìn ra là thông minh tao nhã? Nàng cầu cứu nhìn về phía Tử Yến, hắn ho khan một tiếng, nói: "Công tước khu thứ hai, Phong Lâm, bộ trưởng bộ nghiên cứu khoa học và giáo dục."

Lạc Lan bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nắm chặt tay của Phong Lâm, thì ra đây chính là quái nhân sẽ mang nàng đi mổ xẻ để nghiên cứu khoa học! Gốc táo đãi ngộ của nàng tuy rằng đến hơi chậm, nhưng rốt cuộc cũng đến rồi!

Phong Lâm quan tâm nói: "Cô vừa đến Odin, nếu có gì không quen cứ nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết." Cô ấy nhìn lướt qua sáu gã đàn ông, "Ai muốn ức hiếp cô, cũng nói cho tôi biết, tôi cam đoan sẽ đánh chết hắn!"

Lạc Lan quả thật là phải nước mắt hai hàng, tỷ tỷ à, sao cô không xuất hiện sớm hơn một chút?

Phong Lâm nhiệt tình hỏi: "Đã ăn tối chưa? Muốn ăn gì? Tôi giúp cô đi lấy."

"Tôi không đói bụng, chỉ muốn đi làm quen với mọi người."

"Tôi giới thiệu cho cô." Phong Lâm ôm lấy cánh tay của Lạc Lan, kéo nàng hướng về phía đám người trong đại sảnh.

Lạc Lan có chút đắc ý, nhịn không được quay đầu lại, liếc mắt nhìn về phía Thần Sa một cái: Hừ! Anh không giúp tôi giới thiệu, tự nhiên có người giúp tôi giới thiệu, không cần dựa vào anh!

————·————·————

Dưới sự nhiệt tình giới thiệu của Phong Lâm, đối với những người trong bữa tiệc, Lạc Lan quen biết thêm không ít.

Kỳ thật, trong lúc nhất thời nàng không thể nhớ được nhiều khuôn mặt như vậy, nhưng bất quá, tốt xấu gì cũng nên quen mặt trước đã, không đến mức sau này gặp nhau lại trợn mắt không biết là ai.

Bởi vì thái độ của sáu vị công tước lúc nãy, cùng với thái độ nhiệt tình của Phong Lâm giới thiệu, mọi người không còn kỳ thị nàng như trước nữa, thân mật hơn rất nhiều. Cho dù là giả vờ, Lạc Lan cũng hài lòng, người với người trong lúc đó, ngoại trừ những người quen thân, phải nhiệt tình đối đãi nhiệt tình, những người còn lại là khách chẳng lẽ cũng đang khách khí diễn trò hay sao?

Phong Lâm gặp được người quen, nhìn bộ dáng của người kia dường như có chuyện muốn nói với Phong Lâm, Lạc Lan có hơi khát nước, nàng nói câu "Xin lỗi không tiếp được", liền đi tìm nước uống.

Lạc Lan đứng ở khu đồ uống, nhìn đủ loại thức uống rực rỡ sắc màu, trong lúc nhất thời có chút không biết chọn loại nào.

Tử Yến đi đến bên cạnh nàng, "Trả lời tôi một câu hỏi, tôi sẽ cho cô biết thức uống nào uống ngon."

"Câu hỏi gì?"

"Vì sao tôi đứng bên cạnh cô, khoảng cách gần như vậy, cũng coi như là đã có quen biết, cô lại đi vòng qua tôi, ra chào hỏi Sở Mặc trước?"

"Tôi không tin anh đang để ý tôi, mà cho dù anh có để ý đến tôi, chỉ sợ cũng sẽ trêu chọc tôi, khiến tôi mất mặt."

Tử Yến híp mắt đào hoa, từ chối cho ý kiến cười rộ lên, "Vậy cô tin Sở Mặc để ý cô sao?"

"Cũng không có, nhưng so với người khác, anh ta mới có khả năng."

"Vì sao?"

Lạc Lan cảm thấy nói ra không tốt lắm, nên hàm hồ nói: "Cảm giác thôi."

Lúc đó, Tử Yến, Tả Khâu Bạch, Tông Ly đều đang nhìn nàng, cho dù là mỉm cười hay lạnh lùng, cũng đều là thờ ơ với sự khó xử của nàng. Dù là thời điểm gì, một khi xảy ra chuyện, những kẻ thích thú xem kịch mới là kẻ thờ ơ nhất.

Bách Lý Lam vẫn luôn thảnh thơi thưởng thức nhạc trong trò chơi giải trí, cho thấy hắn đối với chuyện này không có gì, không tỏ chút thái độ.

Thần Sa và Sở Mặc không nhìn nàng, nhưng một người nhìn vào khoảng không, là thờ ơ; còn một kẻ cũng thờ ơ nhưng là thưởng thức tranh, lảng tránh sự khó xử của Lạc Lan.

Tử Yến thú vị nhìn đánh giá Lạc Lan, "Cảm giác thật chính xác! Sở Mặc là người nói chuyện hợp nhất với chúng tôi, nếu chưa quen biết với nhóm của chúng tôi thì sẽ bị nụ cười và dung mạo tuyệt sắc của tên Bách Lý Lam hồ đồ đó mê hoặc."

Lạc Lan không nói gì liếc mắt nhìn hắn một cái, nhiều đồ uống như vậy, ra ý bảo hắn nói chuyện nữa cũng vô ích, nên thực hiện lời hứa đi thôi.

Tử Yến chọn một ly màu lam và màu lục hòa quyện, ánh ra chút sắc u ám, đưa cho nàng.

Lạc Lan nửa tin nửa ngờ, chần chừ không dám uống.

Tử Yến bĩu môi, chọn một ly khác giống như vậy, vừa nhìn nàng vừa uống một hơi hết sạch, hắn còn đảo ngược cái ly lại.

Lạc Lan bưng ly lên, uống ngay một hơi, đắng chát và ngọt ngào, vị khá mạnh, rất tốt để uống, vừa muốn cảm ơn hắn một tiếng, đột nhiên trời đất quay cuồng, như là có gì đó nổ lớn ở trong đầu, trước mắt tối sầm, nàng chẳng còn biết gì nữa.

(1. 1. 2) Phủ Hoàng Long: đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc. Sau dùng để chỉ sự hiểm yếu của địch.

Crypto.com Exchange

Chương (1-82)