Phi vụ nguy hiểm
← Ch.204 | Ch.206 → |
"Reeng...reeng..."
Tiếng chuông báo thức vang lên dữ dội, nó đưa tay quờ quạng xung quanh tìm cái điện thoại chết tiệt đã cắt ngang giấc ngủ của nó.
Nhấn tắt báo thức, nó lại thả người nằm xuống giường, cũng may là nhận thức được đây là điện thoại chứ như ở nhà xài đồng hồ là nó quẳng vào tường cho ngủm lâu rồi.
Nhìn lại giờ trong cái đồng hồ điện thoại, cũng 9g rồi, đến bây... giờ đến tổ chức là vừa. Ngồi bật dậy, nó vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi thay đồ.
...
Bước vào cửa toà nhà 19 tầng - nơi mà tập đoàn D. E. A. T. H nổi tiếng đóng đô là một cô gái trẻ có mái tóc dài màu hung đỏ duỗi thẳng dài ngang eo. Cô mặc trên người một cái áo ống lửng màu đen để lộ vòng hai cực chuẩn cùng hình xăm con bướm đặc biệt, khoác ngoài là áo gilê sọc carô trắng đen cùng với quần sóoc sọc carô. Chân cô đi đôi bốt da đen gót cao 10 phân, gương mặt bị che đi một nửa bởi cái kính đen to bản.
Cô gái bước đi từng bước ngạo nghễ, bước chân như thẳng thắn không xem trọng bất kì một ai nhưng lại khiến tất cả mọi người dõi theo. Cô cầm trên tay hai tập tài liệu dày cộm tiến đến chỗ tiếp tân.
- Lưu Tịnh Cát, ông ấy có đây không? - Nó nhướn mày. (Tiếng Nhật nhá mọi người!)
- Xin cho hỏi cô có hẹn trước không ạ? - Cô tiếp tân mỉm cười với nó.
- Không. - Nó lạnh lùng buông một tiếng.
- Vậy cho hỏi cô là ai để tôi báo lên chủ tịch. - Cô tiếp tân tiếp tục.
- Hừ... - Nó cười khẩy rồi nghiêng đầu qua một bên, tay chỉ vào cái hình xăm dưới cổ.
- ...Cô...Bắc ma nữ! - Cô tiếp tân thảng thốt kêu.
- Ông ấy có trong phòng không? - Nó lại hỏi.
- Vâng...chủ tịch đang ở trong phòng ạ. Để tôi gọi báo cho ông ấy. - Cô tiếp tân luống cuống nhấc điện thoại liên lạc nội bộ.
- Không cần. Để tôi tự gặp được rồi. - Nó đưa tay lên miệng ra dấu im lặng rồi bước về phía tháng máy.
...
"Tink"
Nó bước khỏi cửa thang máy và đi từng bước trên hành lang dài hẹp và tối của tầng 19. Đây là nơi làm việc của nguyên chủ tịch tập đoàn D. E. A. T. H. Bất kì ai dù có là quan chức cấp cao quyền hành đầy trong tay thì nếu không có phận sự hay chưa được cho phép đều không dám bước vào tầng lầu này. Đây là điều tối kị! Không ai lại muốn rước hoạ vào thân kiểu nay, dù có là bất kì ai cũng chẳng dám đắc tội với một tập đoàn giàu có như thế.
Đưa tay vuốt lại tóc một lần nữa, nó chạm tay vào mặt cửa. Một tấm bảng mã điện tử hiện ra, đây là sản phẩm tối tân của tập đoàn mà không nơi đâu có được. Bấm một dãy mật mã dài ngoằn gồm 24 số, từ cánh cửa phát ra một âm thanh báo hiệu mật khẩu đã khớp.
Cánh cửa ngay lập tức kéo dạt sang hai bên nhướng đường cho nó. Từng bước đi kiêu ngạo dẫn tới trước chiếc bàn gỗ đầy nhóc hồ sơ nơi có người đàn ôn trung niên tóc hơi bạc vẫn cắm cúi làm việc mà không thèm ngẩn đầu lên nhìn người mới bước vào.
Gót giầy của nó va chạm vào đất tạo thành những âm thanh lạnh lẽo đầy khô khốc. Thẳng tay quẳng hai tập tài liệu lên bàn trước mặt người đàn ông đó, nó dùng chân kéo chiếc ghế gần đấy lại ngồi gác thẳng hai chên lên bàn làm việc của vị chủ tịch. Nhìn nó lúc này như một con nhỏ không biết xem trời đất ra gì, hỗn láo!
← Ch. 204 | Ch. 206 → |