Vay nóng Tima

Truyện:Hoàng Hậu Bỏ Trốn - Chương 071

Hoàng Hậu Bỏ Trốn
Trọn bộ 123 chương
Chương 071
Dung Phi
0.00
(0 votes)


Chương (1-123)

Siêu sale Shopee


editor: Siu beta: Nguyệt Dạ Mộng Ngọc

Câu Dẫn đã khai trương được một tháng, sinh ý tốt không còn từ nào diễn tả. Các nam nhân ùn ùn kéo đến nơi này, ta thật sự rất thương cảm cho các đồng chí phu nhân khốn khổ mà không dám nói, mỗi ngày chính là chăm chú quan sát trượng phu, bởi vì không cẩn thận trượng phu của họ liền bị nơi này dụ dỗ. Ta hiện tại là nữ nhân duy nhất giữ độc quyền về ... Điếm(trong đó bao gồm đồ dùng cho nữ, thẩm mỹ viện, thực phẩm). Câu dẫn, là hầm vàng nha. Nếu như mở thêm một sòng bạc. Ta quả nhiên là một gian thương đích thực (MN: tỷ không khoe khoang thì ai cũng biết tỷ là gian thương mà TT^TT).

Sau một tháng ra vào, kiểm tra, sinh ý tựa hồ đã ổn định, Phục Linh trở về Tế Châu (ec=. = ta không biết rốt cuộc t/g nói là Tê Châu hay Tế Châu nữa TT^TT) quản lý trang sức màu đỏ phường. Kỳ thật ta biết nàng muốn trở về, lão công của nàng ở đó kia mà. Mặc dù bản thân không có nhân duyên gì, nhưng ta hy vọng người trong thiên hạ chỉ cần hữu tình sẽ được ở bên nhau. Câu Dẫn – cơ bản là ta và Lan di chia nhau quản lý, nhưng ta lại đưa rất nhiều rất nhiều thứ cho nàng ta xử lý. Nàng ta cũng rất tự giác, mỗi ngày tổng kết tiền thu được đều đưa cho ta a.

Trời quả thật rất nóng, ta trốn ở trong phòng ăn nước đá bào, khoanh chân đếm tiền. Ngân phiếu a– cảm xúc phi thường tốt, như thế nào cũng không biết chán.

"Mai cô nương, không xong." Nguyệt nhi vội vàng chạy vào, khí chất của hoa khôi tựa hồ cũng đánh mất. Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng là ta cảm giác tuyệt đối không có chuyện gì tốt.

"Làm sao vậy, ngươi từ từ nói." Ta đỡ lấy nàng đang chuẩn bị ngã sấp xuống đất, an ủi.

Nguyệt nhi nói: "Mới vừa rồi nha môn tới, nói là lùng bắt đào phạm, khách đều sợ chạy ra ngoài."

Ta suy nghĩ một chút rồi bảo: "Nguyệt nhi, ngươi đi theo Lan di, nàng đối phó với quan phủ thế nào?" Nào có cái gì là đào phạm, đừng cho là ta không biết, không phải là kiếm chút phí "bảo kê" sao.

Nguyệt nhi nhăn mặt cau mày: "Theo phân phó của ngươi, tất cả đều chuẩn bị rất tốt. Chính là đối diện Túy Xuân Lâu – lão bản phía sau chính là tri phủ đại nhân ban đầu hắn không để ý đến chúng ta, nhưng là xem chúng ta đoạt sinh ý, trong lòng tự nhiên không thoải mái."

"Cái gì? Tri phủ khai thanh lâu." Con mẹ nó đây là đạo lý gì a, ăn quốc gia bổng lộc còn làm ra như thế. (MN: thì tỷ là hoàng hậu tương lai còn mở thanh lâu kia mà... LD: ta là hợp tác kinh doanh...ta không ăn bổng lộc họ Tề kia ...MN: xách dép chạy)

Trên đời bởi có những hạng người rác rưởi giống hắn nên mới hắc ám, ảm đạm như vậy. Nếu ta là hoàng đế, nhất định sẽ trảm đầu hắn. Muốn xã hội rác rưởi, ta là lớn nhất – rác rưởi.

"Đúng vậy, đối diện Túy Xuân Lâu nhất định là tri phủ Lộ Châu mở -."

Ta hô hấp thật sâu, cả giận nói: " Hừ! đừng tưởng ta không có quyền không có thế mà ức hiếp ta nhé." Nếu so với quyền thế ai bằng ta chứ – chỗ dựa là hoàng đế, thái hậu, Vương gia, xã hội đen lão Đại. Lão tử đây bắn một lệnh khẩn cấp, kêu Thiên Tuyệt Môn giết hắn. Lại nói, ta vì dân trừ hại, diệt cửu tộc nhà hắn.

Đi tới cửa, có rất nhiều quan sai mặt không đổi sắc, đứng đầy hai bên, Lan di đang cùng một tên bộ dáng như sư gia nói chuyện. Ta liền lên tiếng: "Làm cái gì vậy a? Ta mở Câu Dẫn là phạm cái gì pháp?"

Vị... sư gia kia liền chú ý tới sự tồn tại của ta, ngạo nghễ nói: "Cô nương là ai?"

Ta cười lạnh nói: " lão bản Câu Dẫn, Mai Ảnh."

Sư gia miệng thơn thớt bụng một bồ dao găm, nói: "Nha, nguyên lai ngươi mới là lão bản, chính chủ tới vậy là tốt rồi." Hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Quan phủ nghi ngờ nơi này của các ngươi có đào phạm, cho nên tới lục soát."

Ta liếc mắt với Nguyệt nhi một cái, nàng cười híp mắt xuất ra một thỏi bạc, nhét vào trong tay hắn, cười nói: "Hoàng sư gia, chút ý tứ nho nhỏ mong ngài đừng chê."

Sắc mặt Hoàng sư gia tốt lên rất nhiều, khó khăn cười, nói: " Nguyệt cô nương, Mai cô nương, ta cũng rất muốn giúp các người, bất quá đây là mệnh lệnh của đại nhân – này ...."

Ta đi tới chỗ Lan di, nhỏ giọng nói: "Mặc kệ dùng bao nhiêu tiền, đều phải để tên hôn quan kia cho ta đối phó, ta ra ngoài đi dạo, đến lúc về không muốn phải nhìn thấy đám này nữa." Nếu không, ta cho Thiên Tuyệt Môn diệt bọn hắn.

Ta một mình tiêu sái trên đường, trước mắt độ nhiên xuất hiện một bóng người. Ta ngẩng đầu, một nam nhân trẻ tuổi đứng chắn trước mặt ta. Ta mặt không chút thay đổi đi lướt qua hắn, hắn cư nhiên vươn tay ngăn cản ta. Ta đi bên trái hắn chặn tay trái, ta đi bên phải hắn chặn tay phải. Đây không phải tán tỉnh sao? Cũ

Ta cười nói: "Công tử, việc gì phải ngăn cản ta?" Trong lòng tức muốn chết.

Hắn hèn mọn nhìn ta, "Hắc hắc, cô nương thật hiểu chuyện a, tên gọi là gì?"

"Ngươi cứ nói đi?"

Hắn động động miệng: " Hắc hắc, thật sự là người hiếm thấy, chỉ cần ngươi theo ta, vinh hoa phú quý ngươi không thiếu." Cái màn cũ rích, ai mà không biết. Ta chết lặng, thật muốn nói với hắn trước kia ta là ... bộ dáng thế kia, không hù chết hắn mới lạ.

Ta cười quyến rũ một tiếng: "Cám ơn ánh mắt của ngươi." Trực tiếp tặng hắn một cái tát. Như thế quần áo lụa là liền không thể nể tình, không để cho hắn nhìn nhan sắc của ta cho là ta dễ khi dễ. Có người tán tỉnh ta, ta sẽ cám ơn hắn biết ta là mỹ nữ, cho... một cái tát nữa để nhắc nhở hắn không phải ai cũng có thể tán tỉnh.

Bị ta tát một cái, vốn định phát hỏa, lại nhịn xuống, hắc hắc cười nói: " Có cá tính, ta thích."

"Cám ơn." Nói xong lại là một cái tát."Ngươi đã thích nói, bổn tiểu thư liền cho ngươi bàn tay." Hắn còn không phản ứng lại, đã liền trúng mấy bàn tay. Nhất định đã từng học qua võ công, xuất thủ – tốc độ tự nhiên nhanh nhẹn hơn người.

Hắn thật sự tức giận, hung hăng trơ mắt nhìn ta nói: " Ngươi.... Không biết phân biệt."

Ta lại tát thêm một cái: " Đúng vậy, nhất định không biết phân biệt"

"Ngươi... ngươi tiện nhân." Vừa nói lại một cái tát đánh lại đây, hắn – bàn tay còn không hạ, lại đánh ta một cái tát. Mà bàn tay hắn đánh ta, bị ta dễ dàng né được.

"Tiện nhân? Ngươi mới là tiện nhân." Ta khinh miệt – nhìn hắn.

Hắn bụm mặt, mắng: "Ngươi... tiện nhân, ngươi có biết ta là ai không?"

"Không cần biết." Nói quyền thế, ta mới không sợ ngươi.

Hắn không sợ hãi: " Ta ... là Lộ Châu tri phủ ... Muội muội của ta.. Chính là người Hoàng thượng sủng ái nhất – Chu Tiệp dư." Tri phủ đại nhân, nhất định là tên gia hỏa phiền toái, thật sự là oan gia ngõ hẹp a.

Chu Tiệp dư, Phượng nhi. Hắn sủng ái Phượng nhi, sủng ái Phượng nhi, trong lòng nhịn không được lộp bộp một tiếng.

Tại Vũ hoa các tình cảnh lại hiện lên trước mắt ta, hắn còn có Phượng nhi, có một đống lớn phi tử, ta oán cái gì? Ta đã cho bản thân buông xuống, nếu như buông xuống, vì sao còn có thể đau lòng, đau đến mức khắc cốt ghi tâm.

Ở trước mặt ta, ai cũng không dám nói hắn sủng ái phi tử nào, cho nên ta không nghe được hắn cùng nữ nhân khác chung một chỗ, tâm tư tự nhiên sẽ không đau. Ta ngơ ngác đứng tại chỗ, tâm giống như đau, trong đôi mắt ngấn lệ lóe ra.

Trước mặt – người kia cho là ta đã sợ hai, cười hì hì đi tới: "Ngươi sợ rồi sao, nếu sợ liền theo ta trở về. Chỉ cần ngươi nguyện ý làm tiểu thiếp của ta, chuyện vừa rồi ta có thể bỏ qua. Nếu không ... ta muốn ngươi chịu không nổi."

"A" ta giống như người điên, xông lên đánh lung tung. Ta có võ công, hắn không phải đối thủ của ta, bị ta đánh vào bộ hạ. Sau này, trước mặt ta nhắc Tề Hạo, cho hắn từ biệt nữ nhân đi (MN: tỷ thiến hắn à? Cho muội làm công tác quay camera nhé?**LD: ok ok).

Đánh xong, ta giống như người điên, thêm trên môi có vết máu (ta cắn hắn, cho nên có vết máu), lạnh lùng nói: "Ngươi là hôn quan, bổn cô nương ta hôm nay liền đánh ngươi. Ta nói cho ngươi biết, ngươi nếu dám khi dễ người khác, ta làm thịt ngươi." Ta vẻ mặt lạnh lùng, mang theo cười lạnh, ngoài miệng có vết máu, tóc rối loạn tựa như Ma Quỷ giống nhau.

Hôn quan hiển nhiên là sợ hãi, một mực sau này nọ, miệng hỏi: "Ngươi là ai?"

"Lão bản câu lạc bộ đêm Câu Dẫn, Mai Ảnh." Tú bà trẻ tuổi nhất trong lịch sử, có báo thù cứ tìm ta, ta sợ ngươi a.

"Ngươi...nhất định. Thế chỗ của Lan Di, người gạt đổ Túy Xuân lâu?"

"Hừ, là ta, thế nào?" Nói xong chạy lấy người, không muốn nhìn thấy tên hôn quan này. Có bản lãnh tới bào thù, ta nhờ Thiên Tuyệt Môn giết cả nhà hắn, nếu như muốn dùng tính mạng cả nhà báo lại Phượng nhi, báo một cái thù cho ta rất thích ý.

Trở lại Câu Dẫn, những tên quan binh đáng ghét đã không còn. Lan di lo lắng nói với ta: " Cô nương, chúng ta đoạt sinh ý của Túy Xuân lâu, Chu Viễn chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ." Nguyên lai là tên hỗn đản này gọi người tới phá.

Ta dừng chân ở cầu thang lầu thượng nói: "Hắn dám, nếu lại xằng bậy ta giết cả nhà hắn."

Lan di cũng không biết ta nói thật hay giả, một mạch theo ta đến gian phòng.

"Cô nương, Hoàng sư gia bí mật nói cho ta biết, Chu Viễn là cố tình đụng chạm chúng ta. Muội muội hắn là sủng phi, từ tiền nhiệm bắt ép dân nữ, hoành hành ngang ngược, không việc ác nào không làm, hôm nay chúng ta đắc tội hắn. Aiz." Lan di không tự giác lo lắng liên tưởng lại hành vi của hắn mới vừa rồi, có thể tưởng tượng người này có nhiều ghê tởm. Gặp phải bổn tiểu thư, là hắn không may. (MN: Chu Viễn...thôi roài lượm ưi ***~~)

Ta cười cười nói: " Ngươi phái người đến kinh thành đi tìm Thành vương, nói cho hắn có người khi dễ Mai Ảnh. Thỉnh Thành vương cho hắn nhìn lại mình."

Lan di ngẩn người, theo sau nói: " Được ta lập tức đi chuẩn bị." Lan di vừa dứt lời, chợt dưới lầu ầm ầm. Nguyệt nhi lại lần nữa chạy tới nói: "Tri phủ đại nhân tới, nói là muốn gặp Mai cô nương." Tới thật nhanh.

Lan di vội nói: "Liền nói không có ở đây, không biết lúc nào trở về."

"Cám ơn hảo ý của ngươi, nhưng hôm nay ta sẽ trực tiếp diện kiến tri phủ đại nhân. Hắn hoành hành ngang ngược, ta càn phải cho hắn nhìn lại mình." Ta tùy ý cười nói, sửa sang lại trang phục.

Cùng một ngày, tại đồng dạng địa phương, chuyện xưa lại tiếp tục trình diễn. Bất đồng chính là, đôi mắt Chu Viễn bầm xanh, là ta đánh (bị đánh nên thành màu xanh đen đóa ^^)

Ta đi tới trước mặt hắn, quyến rũ cười một tiếng: " Như thế nào, mới vừa rồi chưa bị đánh đủ sao? Hiện tại lại tới tìm đánh?" Hiện tại mọi người đều biết mắt gấu mèo này là kiệt tác của ta, đường đường một tri phủ đại nhân bị một tú bà là ta đánh cho hẳn rất mất mặt. Đã có không ít người cười trộm, Lan di cùng Nguyệt nhi cũng bắt đầu cười.

Chu Viễn hổn hển chỉ đạo: "Cười cái gì, không cho phép." Người của hắn lập tức cố nén không cười ra tiếng.

Ta không để ý tới hắn, cười lớn: " Tri phủ đại nhân, ánh mắt của ngươi thậ sự nhìn rất tốt." Kỳ thật ta thật sự rất muốn cười, tạo hình này thật sự là ..... (=. = chị cười to rồi còn gì)

"Ngươi dám đánh mệnh quan triều đình, đánh hoàng thân, sư gia...là tội gì?" Luật pháp cũng không hiểu, mà có thể làm tới được tri phủ, xem ra đích thực là đi cửa sau để đổi lấy chức quan. Ta muốn hướng hoàng đế góp lời chỉnh đốn lại.

"Hồi đại nhân, chiếu theo luật pháp, cần phải lưu đày biên quan." Lưu đày cái đầu quỷ nhà ngươi.

Hắn hèn mọn nhìn ta đắc ý nói: " Tiểu mỹ nhân, chỉ cần ngươi làm tiểu thiếp của ta, ta liền có thể tha cho ngươi."

Thấy ta không nói lời nào, cặp vuốt sói của hắn lập tức bắt đầu, sắp sủa mò lấy mặt của ta, ta liền tát qua một cái: " Ta phi, ngươi là hoàng thân cái gì, hướng tới cái gì tâng bốc. Chu Phượng nhi kia, lấy oán trả ơn, tiện nhân, không bị đi lãnh cung ta đã thấy rất tốt cho nàng, vẫn còn trông cậy vào được sủng ái. Ngươi không tin, ta nhờ Thái hậu phế nàng, còn đắc ý sao." Ta đã nhịn hắn lâu rồi, hắn rác rưởi như vậy còn có thể làm quan, ta hết chỗ nói rồi. Kỳ thật ta rất đồng tình với hắn, tại sao lại tới đùa giỡn ta, nếu như đùa giỡn người khác, liền sẽ không bị đánh thảm như vậy, cũng sẽ không có kết quả bi thảm như vậy. Trước mắt còn chưa có kết quả, nhưng lấy lòng dạ hung hăng của ta, kết quả sẽ nhìn rất tốt.

Chu Viễn: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ta là Mai Ảnh." Nói xong mới nhớ ra, nếu như chỉ là thương nhân bình thường làm sao biết tên muội muội của hắn, còn kêu thái hậu phế nàng.

Hắn cười lạnh: "Ngươi là một nữ tử đáng buồn cười, dám nói lời ngông cuồng. Người đâu, nàng dám đánh bổn quan, bắt lại."

Một đám chó điên lập tức xông tới, ta đối phó năm tên trở xuống còn có thể, nhiều hơn thì lại là vấn đề. Bọn họ có mười mấy tên, vẫn còn đeo đao – bộ khoái, vài hiệp, trên cổ của ta bị rất nhiều đao kề vào.

Chu Viễn âm hiểm cười: "Thế nào, mỹ nhân? Chấp nhận làm thiếp ta?"

"Nằm mơ."

"Tính tình vẫn còn lớn lối lắm." Vừa nói lại muốn mò mặt ta, ta phun nước miếng vào mặt hắn. Ta chưa có phản ứng, đã bị một cái tát. Hắn dám đánh ta, cái loại rác rưởi này dám đánh ta. Vân Dung cũng không dám tới đánh ta, lần trước có quý nhân dám đánh ta kết quả cực kỳ bi thảm, tên này không biết phân biệt, hôn quan dám đánh bổn cô nương. Ta đây hận nhất bị tát. Đây là một loại vũ nhục, trần truồng – vũ nhục.

Ta hung hăng trừng mắt liếc hắn, cắn rang, phẫn nộ hỏi: "Ngươi dám đánh ta?"

"Đánh ngươi thì thế nào? Bổn đại nhân có Tiệp dư nương nương làm chỗ dựa." Vừa nói lại đánh ta một cái tát, tựa hồ vẫn còn hưởng thụ cảm giác được khi dễ ta.

"Trợn to mắt chó của các ngươi nhìn." Ta nói đã lấy ngọc bài màu xanh ra, khí thế hung hăng quay qua bọn họ. Ta cười lạnh: " Chu tiệp dư, bổn cung phế nàng."

Chu Viễn không biết sống chết, đi tới nhìn ngọc bài, cười nói: " Đây là cái đồ gì? Ngươi cho là đưa khối bài này ra có thể làm ta sợ sao?" Mẹ kiếp, không nhận ra tín vật (MN: Chu Viễn là tên đần nào sinh a???)

Sư gia kéo áo hắn, nói: "Đại nhân, ngọc bài này là tín vật của chính nhị phẩm phi tần, mặt khắc chính là phong hào." (Mn: ngọc bài hoàng quý phi đóa)

Chu Viễn vừa nghe, nói: "Muội muôi ta chính là phẩm này?"

"Đại nhân, Tiệp dư nương nương là chính tứ phẩm." Nàng dù là hoàng hậu, ta cũng không để cho nàng có ngày tốt đẹp nào. Ai bảo nàng đắc tội ta, còn có ca ca như thế.

"Ngươi hỏi một chút cô nương này, là trộm ngọc bài từ đâu." "Đây là Tề Hạo đưa ta, ta không cần trộm."

"Này." Sư gia rõ ràng sợ hãi.

Chu Viễn không biết sống chết nói: "Ngươi từ đâu làm ra? Đừng tưởng rằng có khối ngọc bài liền giả mạo nương nương."

"Trợn to mắt chó của ngươi. Bổn cung là Lại bộ thượng thư chi nữ, đương kim – dung phi nương nương." Xác thật, mặt khắc phong hào đúng là Dung phi. Ban đầu muốn phong ta làm phi ta không muốn, nhưng là Tề Hạo cho ta. Ta một mực chỉ giữ lại bên người làm kỉ niệm, không nghĩ hôm nay lại dùng đến. Hắn nói có lẽ sẽ hữu dụng với ta, hiện tại thật sự có dùng. Tuy nhiên đối phó loại người xấu xa như thế, ta quả là rất thất bại. Mới vừa rồi tức giận nên hồ đồ, không biết như thế nào, mượn lệnh bài đưa ra. Hiện tại bắt đầu hối hận, ta vốn là muốn tránh, hiện tại lại tránh không được. Lão Thiên trêu đùa ta, ta cuối cùng là không thoát được bóng ma của hắn.

Ta lại nói: "Bổn cung thay hoàng thượng đi dò xét dân gian, ngươi chính là hôn quan." Ta cười lạnh: "Còn như muội muội của ngươi, bổn cung sẽ xử lý." Ta hù chết ngươi.

"Lại bộ thượng thư chi nữ? Dung phi nương nương?" Chu viễn chân đã không nghe sai bảo, ngồi phịch ở đất. Bọn bộ khoái lao nhao đã đánh mất đao, tất cả đều quỳ trên mặt đất. Cả nhân viên ở Câu Dẫn cũng đồng dạng quỳ trên mặt đất, bao gồm Lan di và Nguyệt nhi.

Sư gia nói: " Nương nương tha mang, tiểu nhân chỉ là phụng mệnh hành sự."

Lan di đã sớm đưa đến một cái cái ghế, ta ngồi ở trên ghế, cười nói: "Tất cả việc này đều là do Chu đại nhân gây ra, là "chiến tích" của Chu đại nhân, ta tự nhiên sẽ hướng hoàng thượng bẩm báo, những người khác đều là nghe lệnh y, có tội gì?" Ta từ từ nói: "Cha ta là Lại bộ thượng thư, thỉnh hắn phái ngươi lưu đày biên cương, Chu gia trọn đời không được vào triều làm quan cũng không tệ. Hoặc lăng trì cũng tốt. Còn Tiệp dư muội muội của ngươi sẽ cho vào lãnh cung? Ban khăn trắng? Rượu độc? Chủy thủ....."

Chu Viễn nghe được sắc mặt thay đổi: "Nương nương tha tội, ta..."

Ta cầm tay vịn ghế, lạnh lùng nói: "Lớn mật, nói với ta cư nhiên dám xưng "ta" Chu muội muội ở trước mặt ta phải xưng "thần thiếp."

"Thảo dân..." Sư gia vội vàng nói thầm với hắn: "Vi thần không biết người phải..."

"Phóng tứ, ý của ngươi là trừ ta ra ... ngươi có thể tùy tiện đùa giỡn dân nữ, có thể lấy việc công làm việc tư – niêm phong nhà cửa. Ngươi thân là mệnh quan triều đình, nhận bổng lộc triều đình, lại là hoàng thân. Không tự tiến thủ, vì nhân dân tạo phúc, cư nhiên làm những việc hạ lưu. Ngươi làm quan được sao? Không biết xấu hổ tự xưng là hoàng thân sao?" Đừng xem ta nói được giỏi nghe, nếu là không có tham quan, ta còn không có khả năng độc quyền kinh doanh sao.

"Nương ngương thứ tội, vi thần biết sai rồi, sau này nhất định làm quan tốt, cũng không dám làm xằng bậy." Mặc dù vẻ mặt thực thê thảm, ta cũng không thấy, bởi vì ta không muốn nhìn thấy.

"Cho ngươi cơ hội? Bổn cung không làm chủ được. Chuyện này ta phải bẩm báo Hoàng thượng. Chính là ngươi biết việc này phụ thân của ta trông nom. Hắn nếu là biết ngươi đánh ta..... không biết sẽ như thế nào? Ta chính là hòn ngọc quý trên tay hắn, chính hắn cũng không dám đánh ta." Ta thách ngươi, quan cấp cao đè chết người, bổn tiểu thư có thể so với hắn cấp lớn rất nhiều.

"Này." Hắn hai chân đấu được lợi hại: "Vi thần biết sai rồi, vi thần tội đáng chết vạn lần." Vừa nói vừa dùng sức đánh mặt mình.

Ta rất hưởng thụ loại cảm giác này, ôn hòa hỏi: "Biết sai lầm rồi? Ngươi làm việc xấu ở đây nhiều lắm, tỷ như thanh lâu đối diện kia. Ngươi là quan cư nhiên mở thanh lâu? Ngươi có hay không cảm thấy thẹn." (Mn: tỷ ưi! Phi tử còn mở thanh lâu ...quan chỉ là noi theo a.. noi theo...)

"Vi thần sai lầm rồi, nếu là nương nương thích.... Vi thần đem tặng cho nương nương." Ta chính là muốn những lời này.

"Không cần, ta nguyện ý xuất tiền mua." Không cần người ta nói ta chiếm lấy gia sản.

"Không dám, thần không dám."

Ta đứng lên, thản nhiên nói: "Tốt lắm, Bổn cung làm liên lụy, ta muốn nghỉ ngơi."

"Cung tiễn nương nương."Cũng là sư gia biết cấp bậc lễ nghĩa.

Ta thẳng đi lên lầu, Lan di cùng Nguyệt nhi cũng theo sau. Dưới kia một mảnh thanh âm "Cung tiễn nương nương".

Đóng cửa phòng, Nguyệt nhi vỗ vỗ bộ ngực, như trút được gánh nặng cười nói: " Mai tỷ tỷ, làm ta sợ muốn chết. Bất quá ta nói thật, ngươi giả mạo nương nương vẫn còn lộ chân tướng." Cái gì giả mạo, ta vốn là thật sự, chỉ là ta không muốn làm mà thôi.

Lan di hiểu rõ ta qua một số chuyện, đã tin tưởng thân phận "Dung phi" của ta. Nàng phụng phịu nói: "Nguyệt nhi, không được nói lời vô lý với nương nương."

Nguyệt nhi quyệt quyệt miệng: " Nơi này chỉ có ba người chúng ta, không cần giả vờ."

Ta cười cười: "Nguyệt nhi nói rất đúng, Lan di ngươi thay mặt ta mua Túy Xuân Lâu, sửa thành Kiến Thành." Hắc hắc, vốn nghĩ muốn mở sòng bạc, ta là gian thương điển hình a.

"Dân phụ tuân mệnh."

"Lan nhi, theo bọn họ khách khí sao? Ta hiện tại chỉ là một thương nhân, ngươi cần gì như vậy?" Ra cung sẽ không muốn mang danh này nọ ra.

"Các ngươi làm gì nói theo thật sự giống nhau." Nguyệt nhi không cao hứng lắm.

"Tốt lắm, Lan di, ngươi đi xử lý đi."

Ta hỏi Nguyệt nhi: "Nguyệt nhi, nếu như ta thật là dung phi nương nương, ngươi có yêu cầu gì sao?" Nguyệt nhi thật sự rất đơn thuần, ta cũng rất thích nàng."

Nàng cười cười: "Nếu ngươi thật sự là Dung phi, ta nghĩ muốn tiến cung."

"Nguyệt nhi, ngươi cũng muốn làm nương nương?"

"Không, nghe nói trong cung nguy nga lộng lẫy, ta cũng muốn đi xem. Không muốn làm phi tử, làm phi tử rất mệt a, hơn nữa không có tự do. Không bằng ta làm hoa khôi, mặc dù trong mắt người khác là thấp hèn, nhưng là có Lan di, có Mai tỷ tỷ, ta cảm giác rất hạnh phúc."Theo tư tưởng, không làm phi tử chỉ làm hoa khôi."

Ta trìu mến sờ sờ tóc của nàng: " Ngươi thật sự rất thông minh". Nếu có cơ hội ta thật muốn mang nàng đi thăm.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-123)