Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng Hậu Bỏ Trốn - Chương 070

Hoàng Hậu Bỏ Trốn
Trọn bộ 123 chương
Chương 070
Dây dưa không dứt
0.00
(0 votes)


Chương (1-123)

Siêu sale Shopee


CHương thứ 1: Sự nghiệp vĩ đại.

Edit: giundat18

Lam Lệ cho ta mấy viên thuốc, để tiện cho lần sau đi vào cốc, rồi dẫn ta một mạch ra khỏi DƯợc Vương Cốc. Từ phía nam xuống núi đi có một giờ thì tới một cái thành, ta nhìn lên cửa thành, dùng ánh mắt của một người hiện đại mà xem xét, đây hẳn là Lộ Châu. Đi hồi lâu, bụng cũng đã đói, đúng lúc bước vào trong một cái tửu lâu, mới ngớ ra mình một phân tiền cũng không có. Toàn bộ sổ tiết kiệm cùng trang sức ta đã để lại Tề Châu hết, vốn là có mang theo vài món giắt ở trên đầu, nhưng là đêm hôm đó ta quên cầm theo, toàn bộ đều để lại ở bạch lộ am. Hiện tại thứ đáng giá nhất trên người ta chính là một khối ngọc bài, còn có một cái điện thoại di động. Ở trong núi sinh sống lâu như vậy, ta đã sớm quên béng tác dụng của đồng tiền, trước khi đi cũng không lấy của Lam Lệ thứ gì. Nghĩ lại, một cái phú bà như ta, cư nhiên lại sắp chết đói.

Nơi nơi đều có bày hàng ăn, một thanh âm lớn gọi mời khiến cho ta càng đói bụng. Ta sờ sờ bụng, dùng sức nuốt nước miếng.

"Đại gia, mời vào, mời vào..." Một thanh âm kiều mị gọi mời, ta nghĩ ta đã biết mình vừa đi qua nơi nào. Vốn dĩ đã đi qua vài bước, ta lại bước lui trở lai. Ba chữ 'Tạng Hương Lâu' xuất hiện ở trước mắt ta, mở kỹ viện thì mở kỹ viện, nhưng lấy tên hay một chút có được hay không. Ta sửa sang lại y phục, ngẩng đầu bước thẳng vào cửa.

Một vị cô nương lập tức tiến lại, cười nói: "Cô nương à, Tạng hương lâu cũng không phải là nơi nữ nhân nên lui tới."

Ta khinh thường liếc mắt nhìn nàng: "Nói thừa, ngươi không phải nữ nhân sao?"

Nàng hai tay ôm ở trước ngực, nhìn ta cười một hồi: "Cô nương à, ngươi thật sự không biết hay cố tình không hiểu vậy."

"Nói thừa, lúc Bổn cô nương ta mây gió chốn kinh thành, ngươi còn chưa biết hót kìa, mau gọi lão bản các ngươi ra đây." Ta trước kia là có nổi danh, bất quá là với thân phận Mạc tam tiểu thư, chứ không phải là hoa khôi.

Nàng nhìn đi nhìn lại ta đánh giá một hồi, "Ý cô của nương là..."

"Ta muốn tới treo biển hành nghề, mau gọi lão bản của các ngươi ra đây." Bụng tuy đã đói muốn chết, ... Nhưng vẫn phải nâng cao giá trị bản thân trước đã. Hơn nữa ta nghĩ rằng khi Dật Phong rời khỏi Dược Vương Cốc, nhất định sẽ tới đây tìm ta, dù sao nơi này cũng là thành trấn cách Dược Vương Cốc gần nhất. Nhưng là hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ tới việc ta tới thanh lâu làm việc. Nơi này tìm không được ta, hắn sẽ đi Tề Châu tìm, cho nên tạm thời chưa thể trở về được. Ta hiện tại không có đồng nào trong người, chui vào thanh lâu trốn tạm cũng tốt. Thuận tiện khảo sát một chút, có khi sau này ta cũng mở một cái thanh lâu.

Nàng kia nhìn đi nhìn lại, bộ dáng ta đây nhìn như một vị thiên kim tiểu thư, nhìn sao cũng không giống kỹ nữ, rất hoài nghi là ta tới đây quấy rối. Ta lại lườm nàng cái nữa: "Nhìn cái gì mà nhìn, nhanh lên, chưa từng thấy mỹ nữ treo biển hành nghề bao giờ à"

Một lúc sau, tú bà cho mời ta vào, vị cô nương ban nẫy dẫn ta đến một gian phòng hoa lệ. Đẩy cửa ra, mắt ta tròn xoe lại, người đàn bà ngồi bên trong kia cư nhiên lại là Lan Di, chính là ban đầu lừa ta giả bộ làm ca kỹ để giúp mang ta ra khỏi cung, sau lại đem ta đưa vào tẩm cung <của hoàng thượng>. Ta biết hiện tại ta chính là một mỹ nữ, Lan di vừa thấy ta, liền híp mắt cười đánh giá: "Cô nương mời vào."

"Vậy ta không khách khí." Ta lạnh lùng địa đạo.

Lan di ân cần mời ta ngồi xuống, đối mỹ nữ phân phó: "Nguyệt nhi, ngươi ra ngoài trước đi."

Nguyệt nhi ngoan ngoãn ra ngoài, thuận tiện đóng luôn cửa lại.

Lan Di ngồi đối diện ta, cười nói: "Nghe nói cô nương tới chỗ chúng ta muốn treo biển hành nghề, không biết trước kia cô nương là hoa khôi ở đâu?"

Ta khinh thường liếc mắt nhìn nàng: "Nói thừa, ta từng hát cho gánh hát ngươi tại kinh thành, ta là danh kỹ – Mai Ảnh." Ta hù chết người a, dám đem ta đi bán, ngươi tiêu rồi nha!

Mặt nàng lập tức biến sắc, "Ngươi là Mai Ảnh?"

"Ngươi nói thử xem, Lan di, ban đầu là ngươi đem ta đi bán, nhưng là giờ ta đã trở về. Ban đầu là ngươi cầu xin ta một lần làm ca kỹ, giờ ta tới đây treo biển hành nghề, ngươi sẽ không định không hoan nghênh ta chứ."

Lan di vội vàng quỳ sụp xuống đất: "Nương nương, dân phụ biết tội rồi." Nương nương? Ta từ lúc nào lại trở thành nương nương.

"Ta là nương nương hồi nào? Đừng hơi chút lại quỳ như vậy, ta rất không thích." Ta nói rõ ràng suy nghĩ của mình.

"Nương nương không phải đã được Hoàng Thượng cưng chiều qua?" Ách, cái này thì... đúng, đem ta đưa đến tẩm cung ta còn chưa tính sổ nàng đâu.

"Ta trốn, hiện tại không có chỗ đi, muốn tới chỗ ngươi treo biển hành nghề. Tất cả là tại ngươi, nếu không bây giờ ta vẫn còn thoải mái làm một cái nữ quan." Kỳ thật nàng chẳng có lỗi gì cả, chỉ là ta nghĩ muốn cáo già một chút thôi.

Lan di xấu hổ hạ giọng: "Mai cô nương hẳn không biết, mang ngươi đến tẩm cung là mệnh lệnh của Hoàng Thượng. Chúng ta không dám cãi lời a."

"Không cần nhiều lời, mau chuẩn bị cho việc treo biển hành nghề của ta đi." Trình độ của ta, ngay cả quốc yến cũng có thể biểu diễn, nói gì cái thanh lâu bé tý này.

"Tài năng của cô nương đương nhiên là ta đã từng kiến thức qua, chỉ là..." Bộ dáng nàng vô cùng khó khăn.

"Chỉ là cái gì?"

"Chính là dù sao thì cô nương cũng là nương nương, nếu như để cho Hoang Thượng biết thì..." Đã nói ta không phải rồi, vẫn còn nhiều lơi vô nghĩa như vậy.

Ta cười nhạt: "Một câu thôi, đồng ý hay không đây? Nếu không đồng ý thì ta tới nơi khác, ta tin rằng chẳng thiếu kẻ nguyện ý đưa ta lên làm hoa khôi đâu."

"Cô nương chớ giận, chúng ta cũng coi như quen biết đã lâu, chỉ cần cô nương nguyện ý, Lan má mì ta tự nhiên là sẽ giúp đỡ thôi." Nàng cười so với miễn cưỡng càng giống nhau, nàng không phải thích nhất là bức người lương thiện làm ca kỹ sao? Bản thân lại còn không cao hứng.

"Vậy thì tốt lắm, ta đói bụng, mau mang chút gì cho ta ăn. Tối nay ta sẽ lên đài diễn xuất, được tiền chúng ta chia đều 5:5." Một đời gian thương 'hào hùng' của ta, giờ chia đều 5:5 là quá ít.

"Má mì, không hay rồi." Cô gái tên là Nguyệt nhi chạy vào, thì thầm vào tai nàng mấy câu.

Sắc mặt của Lan má mì lập tức trở nên cực kỳ khó coi, rồi lặng lẽ phất tay ý muốn Nguyệt nhi đi ra ngoài.

Lan di thở dài một hơi: "Ta biết ta có lỗi với cô nương, cô nương nếu là thiếu lộ phí, ta có thể cho cô nương một ít đi đường." Tới cùng là đã xảy ra chuyện gì, khiến nàng thay đổi ghê gớm như vậy.

"Lan má mì, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Ai, Mai cô nương, chúng ta coi như quen biết đã lâu, ta cũng không giấu gì ngươi. Ban đầu bởi vì nhiều ca kỹ đều bỏ đi, gánh hát của ta không còn cách nào tiếp tục duy trì nữa, vì vậy liền mỗi người một ngả. Thân già ta mua lại cái thanh lâu này, để dành dụm an hưởng tuổi già. Nhưng là đối diện còn có cái Tuý Xuân lâu mới mở, tranh giành hết sinh ý của ta, rất nhiều cô nương của ta đã chạy sang bên đó. Mới vừa rồi Nguyệt nhi nói, hoa khổi của chúng ta – Thuỷ Tuyền cô nương cũng muốn bỏ sang bên đó. Nếu cả nàng cũng đi, Tạng Hương Các chúng ta làm sao kinh doanh được nữa." Nàng vừa nói, nước mắt cứ bất giác rơi.

Ta cười nói: "Đúng vậy, Thuỷ Tuyền cho dù có đi, nhưng là Mai Ảnh vẫn còn ở lại, dù sao cũng chỉ là một cái hoa khôi, cứ đưa lên là được."

Nàng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn ta."Cô nương, ngươi có ý gì?"

"Ta nói, ta có biện pháp giúp Tạng Hương Các khởi tử hồi sinh. Hoa khôi ngươi có thể từ từ bồi dưỡng, cô nương Nguyệt nhi ban nãy... cũng không tệ. Trước khi bồi dưỡng xong, cứ để danh kỹ kinh thành Mai Dung trước thu hút khách nhân rồi mọi chuyện sau đó sẽ nói tiếp sau." Mạc Liễm Dung? Mai Ảnh? Hai cái tên đều không thể dùng, liền gọi thành Mai Dung vậy. Viện trưởng mụ mụ nếu là biết ta lấy tên nàng làm ca kỹ, không biết chừng tức giận chui từ dưới dất lên mất.

Trên mặt nàng lộ ra nụ cười: "Ý ngươi là..."

"Ta nói là, ta nghĩ muốn đem Nguyệt nhi bồi dưỡng thành hoa khôi, trước khi nàng trở thành hoa khôi, ta hỗ trợ mọi việc là được."

"Nhưng là cô nương à, hoa khôi đâu dễ dàng nói đưa lên là đưa lên làm ngay được?" Hẳn là còn chưa tin ta, nhắc tới cái thủ đoạn kinh doanh của ta, phải nói là vô cùng lợi hại.

"Ngươi cứ yên tâm, ta đã có biện pháp. Bất quá, quan trọng nhất là ngươi phải nghe lời ta, ta có biện pháp giúp Tạng Hương Các đè chết Tuý Xuân Lâu."

"Có thể..."

"Đã từng nghe tên Trang sức màu đỏ phường và siêu thị trường Hảo Lại ở Tề Châu hay chưa?"

"Đã từng" Xem ra Hảo Lại đã khai trương, ta phải tìm dịp trở về xem sao, rồi còn bày ra một ít hoạt động nữa.

"Đó chính là sản nghiệp của ta, một cái siêu thị trường quy mô lớn như vậy ta còn dám mở, chứ đừng nói đến một cái thanh lâu bé tý. Không cần nghi ngờ, ta đến chỗ ngươi treo biển hành nghề tuyệt đối không phải bởi vì ta không có tiền, mà bởi vì ta muốn tránh mặt một người quen."

Đôi mắt nàng sáng lên: "Thật sao?"

"Ta đương nhiên nói thật, chỉ cần ngươi toàn tâm toàn ý làm theo những gì ta bảo, tuy nhiên là vẫn có điều kiện. Buôn bán lời lãi chúng ta chia đôi, dù sao ta cũng là cổ đông của Tạng Hương Lâu." Ta cũng sẽ không suốt ngày đi hát rong, nhưng là sẽ bày ra kế sách kinh doanh, ta là gian thương nha.

"Sao cũng được, chỉ cần có thể giúp Tạng Hương Lâu khởi tử hồi sinh, ta liền chia ngươi một nữa." Xem ra nàng cũng không có cách nào, chỉ có thể chấp nhận yêu sách của ta.

Tối hôm nay, ta chính thức lấy tên Mai Dung giả mạo làm danh kỹ kinh thành lên đài biểu diễn.

Bên ngoài, trên khán đài, Lan Di tươi cười nói, "Các vị đại gia, Tạng Hương Các chúng ta hôm nay mời tới một vị danh kỹ tới từ kinh thành – Mai Dung cô nương sẽ biều diễn cho các vị đại gia. Mai Dung cô nương chính là một mỹ nhân hiếm có, xin mời các vị đại gia thưởng thức tài nghệ nha."

Ta một thân bạch y, tay áo dài phiêu dật, trang điểm nhẹ nhàng, xuất hiện ở trên khán đài. Sau đó, vang lên một tiếng đàn tranh ngọt ngào, là Nguyệt nhi đàn cho ta. Bởi vì ta biết, mỗi lần có tiếng nhạc vang lên, trong đầu ta sẽ hiện lên vô số động tác, hy vọng hôm nay có thể phát huy thật tốt. Bất quá lần trước chính là, ta hoàn toàn không biết bản thân đang làm gì. Ta biết khi ta nhảy múa, nhắm mắt lại, kỹ thuật duyên dáng ấy sẽ theo tiếng nhạc mà phô bày ra.

Múa vừa xong, phía dưới tiếng vỗ tay vang động như sấm, ta cũng biết sẽ hiệu quả như vậy. Ta múa ngay cả hoàng đế còn cảm thấy xao xuyến bồi hồi, chớ nói gì đến họ.

"Ta muốn tối nay Mai Dung cô nương là của ta." Một tên gia hoả ăn không ngồi rồi hét lên, hắn mà cũng dám như vậy, Bổn tiểu thư cả hoàng đế cũng không bồi nữa là.

" Ta ra 300 lượng, ta muốn nàng hầu hạ ta." Đừng có mà ra vẻ, 300 lượng là cái thứ gì, ta đuổi tên khất cái dám... ra cái giá bèo này. Không cho các ngươi biết các ngươi còn tưởng Bổn tiểu thư không có tiền, đừng ở trước mặt ta giả bộ giàu có.

Ta ôm đàn tranh bước ra ngoài, kiều mị địa đạo: " Các vị thật vô ý, Mai Dung bán nghệ không bán thân, để đáp tạ các vị ưu ái, Mai Dung sẽ hát thêm một khúc nữa."

Nhất thời không có tìm được bài nào thích hợp, ta liền hát bài " Tiên kiếm vấn tình " khả năng rất cao là những ca từ như thế sẽ bị phê phán là vi dâm từ diễm khúc a <giun: Ca khúc có các ca từ khiêu dâm/ khổ, giờ nghe bài nào cũng thế =. =">. Kệ mẹ nó, thân phận hiện tại của ta là kỹ nữ, có chừng này mà nuốt không trôi thì sống sao nổi. Ta không nấn ná rời đi, khách làng chơi phía dưới khán đài đã ồn ào. Ta phiền chán chạy vào phòng, Lan di cao hứng chạy vào nói: " Hiện tại ngươi thật sự có thể làm hoa khôi đó, bên ngoài có rất nhiều nhiều hát bài hát của ngươi." Đúng như ta dự liệu.

" Ân, không tệ. Danh kỹ Mai Dung hôm nay là lần đầu tiên lên đài, cũng là chỉ duy nhất một lần. Bắt đầu từ hôm nay, ta là lão bản của Tạng Hương Các, Mai Ảnh." Để đám cầm thú kia biết...tổng giám đốc của các nàng cư nhiên đi làm kỹ nữ, thì ta còn để mặt mũi vào đâu nữa.

" Cô nương... "

" Bắt đầu từ ngày mai Tạng Hương Các ngừng kinh doanh một tháng để chuyên tu." ĐÚng vậy, tất cả kế hoạch của ta đều diễn ra thuận lợi, kinh diễm danh kỹ Mai Dung chỉ xuất hiện ở trên đài một đêm mà thôi, danh tiếng Mai Dung sẽ truyền ra rất nhanh. Rất nhiều người muốn gặp lại nàng, nhưng là sẽ không có cơ hội, bởi vì Tạng Hương Các chuyên tu. Nên chỉ có thể mong muốn, sau này khi đã chuyên tu xong, sẽ có thêm thật nhiều khách nhân. Trong khoảng thời gian chuyên tu này, cũng cần phải tuyên truyền thật tốt. Dù sao ta cũng rất cáo già trong khoản này, thuê vài người rao truyền tin tức.

" Ngừng kinh doanh chuyên tu? " Ánh mắt Lan Di trừng lên thật sự lớn.

" Có gì không ổn sao? "

" Không phải là không ổn, chính là ta cũng không biết phải lấy đâu ra tiền." Nguyên lai là như vậy, ta trái lại có tiền, nhưng là phải lấy bằng cách nào đây.

Ta hừ một tiếng, " Phái một người đáng tin cậy tới Tề Châu đi, thỉnh Trang sức màu đỏ phường, yêu cầu Phục Linh mang hai vạn lượng ngân phiếu sang đây, nhượng Hứa Đại Lực hộ tống." Ta muốn mở thanh lâu, tú bà trẻ tuổi nhất trong lịch sử chính là ta.

Lan Di hồ nghi nhìn ta: " Được không? "

Ta nhìn trên người mình không có tín vật gì, đành nói «Nói với Phục Linh cùng Lão Mã, Mai Tổng có nhu cầu cấp bách cần đến tiền. Dù sao lộ trình cũng không xa, trong vòng một ngày cũng đủ để đi và về." Từ Tề Châu đến Dược Vương Cốc đi đường núi cũng còn không mất bao lâu, mà ta đã đi từ Dược Vương Cốc đến Lộ Châu rồi, nên đường sẽ lại càng gần, ta phỏng đoán từ đây về Tề Châu cũng không phải là xa lắm.

" Được rồi, cứ theo những gì ngươi nói, ta lập tức đi an bài."

Ngày hôm sau, danh tiếng Mai Dung truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, rất nhiều người đều muốn thấy được phong thái của nàng, nhưng là Tạng Hương lâu chuyên tu, ngừng kinh doanh một tháng.

Buổi tối, Phục Linh cùng Hứa Đại Lực rốt cục cũng đến nơi, ta vẫn còn sợ trên đường họ gặp phải cường đạo cơ.

Lúc ấy Nguyệt nhi nói với ta, có người tới tìm ta, ta ném lại mọi việc chạy xuống tầng dưới, bổ nhào ôm chặt lấy người Phục Linh. Nàng quan sát ta rồi nói: " Cô nương là ai? "

" Còn ai vào đây nữa, ta các Mai tổng của các ngươi đây." Một lúc lâu sau, nàng mới phản ứng lại. Trước kia ta toàn là che mặt lại, giờ lại dùng chính gương mặt thật gặp nàng, nàng chưa có quen.

Phục Linh lập tức kích động, lôi kéo ta của ta: " Cô nương, thật may là ngươi không có việc gì."

" Nguyệt nhi, dẫn Hứa Đại Lực đi nghỉ ngơi."

Ta lại nói: " Hứa Đại Lực, nghỉ ngơi một chút, sáng mai liền trở về Tề Châu, an nguy của Vân Dung cùng Trang sức màu đỏ phường ta giao lại cho ngươi."

Phục Linh đem ngân phiếu giao lại cho ta, kích động địa đạo: " Ngươi đột nhiên mất tích, làm mọi người vô cùng lo lắng."

Ta cười nói: " Ta xin lỗi, được rồi, thế Hảo Lại sao rồi? Sinh ý cha nuôi thu về có tốt không "

" Ngươi mất tích được mấy ngày, Hảo Lại liền khai trương. Hôm khai trương Thành Vương cùng Dật Phong công tử tự mình cắt băng, không phải nói cũng biết là vô cùng náo nhiệt. Hiện tại ai cũng biết ngươi là Vương Phi, sinh ý Trang sức màu đỏ phường so với trước kia còn tốt hơn, lại càng không có kẻ nào dám đến nháo sự." Nếu là biết Hoàng Thượng tự mình đi cắt băng, chỉ sợ hội hù chết nhân.

Ta cười cười: " Cái gì mà Vương Phi a, ta chỉ là một tiểu thiếp nhà giàu bình thường mà thôi." Nói nặng một chút, ta là thiếp không sai.

Ngươi vẫn còn giả bộ, tướng công của ngươi không phải là Cửu đệ của Thành Vương sao, ngươi đương nhiên cũng là Vương phi, coi như làm sườn phi cũng tốt a."

" Ngươi cũng có chút thông minh, tiên đế có sáu cái nhi tử, lão Đại, lão Nhị, lão Ngũ đều đã chết. Trừ ra Bát vương gia – Thành Vương, Tứ vương gia – Trữ Vương, còn có vương gia nào? " Thiết, có thể hay không còn con rơi con vãi.

Phục Linh bừng tỉnh đại ngộ: " Theo như ngươi nói... vậy vị Cửu vương gia không lẽ lại là... Hoàng Thượng." Ách, sớm biết thế không nên giải thích.

" Cái gì mà Cửu vương gia, ai nói với các ngươi thế, hắn chính là đương kim Hoàng thượng đó." Bỏ đi, không nói cũng biết mà.

Phục Linh trong lòng vẫn còn sợ hãi địa đạo: " Hắn là Hoàng thượng, vậy chẳng phải ngươi là Phi tử sao? "

" Nói thừa, ta đương nhiên là phi tử. Bất quá ngươi cứ yên tâm, ta đã bắt hắn bỏ ta rồi."

Phục Linh thiếu chút nữa té xỉu: " Mai tổng, ngươi thật sự là lợi hãi, chẳng trách ngươi không có biết sợ gì, Hoàng thượng còn phải nể ngươi ba phần, còn có ai dám chọc giận ngươi chứ." Ý nàng nói chính là việc ta trực tiếp chỉnh Nguỵ Thân.

" Ngươi đừng nói nhiều như vậy, ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết." Tề Châu đều là những người dân bình thường, về sự việc trong triều đình họ làm sao biết được, nói là Cửu vương gia thì chính là Cửu vương gia. <giun: ko đủ thông minh để nghĩ đc CỬu vương gia chính là Hoàng thượng>

«Phục Linh gật đầu: " Mai tổng cứ yên tâm."

" Không cần nhiều lời nữa, bắt đầu từ ngày mai, ngươi ở lại đây giúp ta dạy dỗ các cô nương cho ta." Những cô nương này... thật sự phàm tục, ta mở thanh lâu cũng không phải là chỉ ở cấp bậc này.

Lúc Hứa Đại Lực trở về Tề Châu, ta cố ý phân phó, không cho một ai biết, vô luận ai hỏi gì, đều phải nói là không biết ta ở đâu. Hắn đáp ứng thật sự nghiêm túc, ta tin tưởng hắn sẽ làm tốt.

Các cô nương trong Tạng Hương Các đều đi lại rất thướt tha, những người lưu lại đều là những người đã ở đây lâu, nhưng là phụ việc hoặc nha đầu thì chiếm đa số, hơn nữa tất cả đều là các cô nương còn trẻ, cũng chỉ tầm như Nguyệt nhi. Nghe nói ban đầu Nguyệt nhi là bị lừa bán, Lan di mua lại nàng, nhưng không có ép nàng. Là nàng thấy tất cả các cô nương đều đã rời đi, nên bản thân nguyện ý làm.

Ta mở một cuộc nói chuyện với các cô nương, ta nói cho các nàng, Lan di bởi vì cứu các nàng, đã tiêu hết rất nhiều tiền bạc. Hiện tại chính là lúc nên giúp nàng, nhưng là không có ai ép các nàng cả, hoàn toàn là dựa trên tinh thần tự nguyện. Lúc mới đầu còn có một lượng lớn người không muốn, ta nói, kỳ thật các nàng chỉ cần làm người bán hàng. Chỉ bán sắc đẹp, không bán thân. Dần dần, rốt cục có rất nhiều cô nương đứng ra. Mặt khác ta trực tiếp bỏ ra một số tiền lớn, mua về mười mấy cô nương xinh đẹp trở về. Hơn nữa, trên cơ bản thì từng này cô nương là đủ rồi.

Ta một lòng muốn Nguyệt nhi trở thành hoa khôi, nàng cũng rất nguyện ý. Phục Linh ở lại đồng thời dạy dỗ các cô nương khác, chủ yếu là nàng dạy dỗ. Rất nhiều lúc Lan di sẽ dạy các nàng nhiều thứ khác, ta thì miễn, ta cái gì cũng chẳng biết.

Tiếp đó Tạng Hương Lâu bắt đầu công tác trang hoàng thật hoành tráng, nhưng là không gọi bằng Tạng hương Lâu nữa, ta đổi tên là — Câu dẫn – Câu lạc bộ đêm. Ha ha, ta lất tên này đủ tuyệt. Trên bảng hiệu lớn, hoạ các mỹ nữ trong bộ đồ ba mảnh <giun: sặc sặc @@"> ... Nổi bật nhất, chính là hoa khôi của chúng ta một thân thanh lịch (không nằm trong số các mỹ nữ kia, hoa khôi sẽ nhìn thật thần bí), lẳng lặng đứng giữa bụi hoa. Kỳ thật khuôn mặt của ta cũng có thể làm biển hiệu, nhưng là làm cái...biển hiệu thanh lâu, đánh chết ta cũng không muốn. Cái thứ y phục 3 mảnh kia đương nhiên là do ta xếp đặt, lúc mới đầu để các kỹ nữ tỷ tỷ có kinh nghiệm mặc vào cũng không phải là các nàng không xấu hổ, nhưng là ta biết nó đối nam nhân vô cùng quyến rũ. Nhưng do ta kiên trì giữ chính kiến, nên toàn bộ cô nương ở đây đều là mặc áo ba mảnh đi tiếp khách, trên vai khoác một mảnh khăn choàng. Nhân viên, toàn bộ đều mặc quần short màu phấn hồng, để lộ bắp đùi thon dài ra bên ngoài. Rất nhiều người vốn là không nguyện ý mặc, tại ta vận động mãi, rốt cục cũng mặc vào. Chỉ cần vào Câu dẫn – câu lạc bộ đêm của ta, muốn đoá hoa thơm nào liền có đoá hoa ấy.

Hôm nọ ta còn cố ý mang theo một vị cô nương đi ra ngoài, quần short kia khiến đám nam nhân thiếu chút nữa phun máu mũi.

Ta cố ý rao truyền, mời thuyết thư đem Câu dẫn ca tụng là thiên đường của nam nhân, lại để Hứa Đại Lực phát truyền đơn rộng rãi, Câu dẫn – câu lạc bô đêm bị các nữ nhân chửi bới điên cuồng, nam nhân thì đã sớm không còn kiềm chế thêm được nữa.

Bận rộn một tháng, Câu dẫn -câu lạc bộ đêm chính thức khai trương, liền giống như lúc mới đầu của trang sức màu đỏ phường, thanh thế thực lớn.

Ở giữa sân là một cái khán đài lớn hình tròn, bao quanh bằng màn lụa mỏng. Để gia tăng cảm giác thần bí, ta sắp xếp ngọn đèn sáng thật yếu ớt, cùng lắm cũng chỉ có thể nhìn rõ hình người. Ta làm thêm một ít đèn lồng khác, đem cây nến đặt ở bên trong, nhìn đẹp đẽ tựa đèn nê ông. Khác với thanh lâu bình thường đèn dầu sáng rỡ, ta chính là muốn khiến cho Câu dẫn có một cảm giác thần thần bí bí.

Khai trương ngày thứ nhất, lập tức kín người. Rất nhiều người đều đòi muốn gặp được Mai Dung, ta liền cho Nguyệt Nhi bước ra. Ta nói với bọn họ, Mai Dung đã đi, cũng không biết lúc nào sẽ trở lại. Mà vị Nguyệt Nhi cô nương, cũng là một danh kỹ rất tài sắc. Những kẻ chờ đợi suốt một tháng trời muốn gặp Mai Dung đều không cam lòng, nhưng là vì có Nguyệt Nhi lên sân khấu, họ liền lập tức bị thu hút.

Nguyệt Nhi ở trên khán đài biểu diễn một điệu múa, nàng múa thật sự rất đẹp. Hơn nữa do ta tuyên truyền, nàng lập tức liền trở thành hoa khôi của 'Câu dẫn'.

Những nhóm người đẹp khác lên sân khấu, cũng là mỗi người một vẻ, mỗi người đều mặc trang phục như vậy.. thiếu vải, hơn nữa lại xinh đẹp như hoa. Trong lúc làm việc ắt sẽ có người không nguyện ý, nhưng là do được thưởng tiền boa hậu hĩnh nên các nàng đều cố gắng làm. Ngày thứ hai khai trương, thì một nhân viên bởi vì được nhận tiền boa hậu hĩnh, liền muốn trở thành 'cô nương'. Nguyên nhân nhất định là do tối hôm qua có người coi trọng nàng, ước định tối hôm nay sẽ trở lại. Kế tiếp, không ngừng có những nữ hài không chịu nổi sự dụ dỗ mà muốn trở thành cô nương. Tất cả những điều này đều nằm trong lòng bàn tay ta, những sự việc này ta đã sớm dự liệu. (Ta đây là dụ dỗ kẻ lương thiện làm việc xấu nha, nghiệp chướng a~).

Bởi vì ta ra hai vạn lượng, lại hao tổn bao nhiêu tâm huyết như vậy, ta chính thức trở thành lão bản đứng sau 'Câu dẫn', Câu dẫn chia làm mười phần, Lan Di chỉ có ba phần. Ban đầu chúng ta giao hẹn mỗi người một nữa, mà ta lại lôi ra 2 vạn lượng để đầu tư, ngẫm lại có biết bao nhiêu công lao là của ta? Nếu không phải là ta nể mặt nàng, thì hiện tại đã chia phần 1: 9. Câu dẫn sinh ý cực hảo, ba phần tính ra tiền không hề ít, so sánh với lúc trước một mình nàng tự lực kinh doanh là hoàn toàn nhiều hơn hẳn.

Các cô nương ở đây đối với ta đều là rất cung kính, ta không thích các nàng gọi ta là lão bản, mà giống Phục linh gọi là Mai tổng.

Lan di thấy ta kinh doanh quá tốt, trên mặt đã cười đến nở hoa rồi.

Kỳ thật việc kinh doanh của câu lạc bộ đêm không phải lúc nào cũng thuận lợi, trên thực tế thì luôn luôn có kẻ tới gây sự. Có một hôm có một khách nhân hứng thú với một ca kỹ, nhưng là nàng lại không muốn làm 'cô nương' <giun: ý là làm 'gái' đó nhé! Chẹp, em này chưa bóc tem!>. Sau đó Nguyệt Nhi hoa khôi ra mặt, lại đuổi hắn đi. Kết quả chính là, lúc hắn đang trên đường trở về, bị một kẻ bịt mặt đánh cho trọng thương, suốt mười ngày không xuống nổi giường. Từ đó về sau mỗi lần có kẻ tới gây sự đều có chung một kết cục, sau không còn kẻ nào dám tới đắc tội Câu dẫn nữa. Mà kẻ bịt mặt kia thực ra chính là ta, lấy thân thủ của ta ra để khi dễ những kẻ kém võ công thì không thành vấn đề. <giun: á há~ bà chị này chỉ bắt nạt đc mấy thằng ko biết võ thôi a~. Dung: Lườm...lườm... ta nhớ là mi chỉ có võ giun bò thôi phải ko? giun: xanh mặt... từ từ chuồn lẹ =. =">

Câu dẫn – câu lạc bộ đêm ngày nào cũng chật ních người, đem cái sự nghiệp vĩ đại 'phiêu xướng' này...phát triển lên đến đỉnh điểm. Ta nhất định chính là một thiên tài, làm cái gì cũng đều thành công mĩ mãn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-123)