Vay nóng Tima

Truyện:Hoàng Cung Tư Truyện - Chương 66

Hoàng Cung Tư Truyện
Trọn bộ 92 chương
Chương 66
0.00
(0 votes)


Chương (1-92)

Siêu sale Lazada


An Nguyệt nhảy chân sáo mà tìm đến chỗ tiếp các vị tú nữ, các ma ma đi qua đều trực tiếp không thèm liếc cô lấy một cái, xem như kế hoạch ngụy trang của cô thành công được một nửa. An Nguyệt cầm đại một khay trà trên bàn, theo hàng cung nữ khác mà bưng vào, lẻn đến trong góc phòng nhỏ từ từ nghe ngóng. Cô khẽ quan sát một chút, những tú nữ có mặt trong phòng đều rất xinh đẹp, mỗi người một vẻ nhưng lại có cảm giác vô cùng hòa hợp, tiếng nói cười đặc biệt thánh thót dễ nghe, đúng là tiêu chuẩn tuyển tú rất khắt khe. Tuy nhiên trong họ đều có một điểm chung là nhìn hiền thục gia giáo, xem ra cô cần phải thực tế hơn một chút rồi... An Nguyệt nghĩ xong, quyết định cầm khay trà lên, đi tới gần hơn, nghe họ nói chuyện:

"Nè, theo các cô thì trong kỳ này chúng ta không nên đắc tội ai nhất đây?"-Một tú nữ mặc y phục hoa lệ, đầu cài hoa mẫu đơn đỏ lên tiếng trước. Nàng ta có vẻ là con gái danh môn vọng tộc, dáng vẻ khá ngạo mạn.

"Theo ta thì không nên đắc tội một ai cả, ta còn nghe nói Trang quý phi và Giang hiền nghi đều rất khó tính, xem xét đều vô cùng kỹ lưỡng. Mọi năm có Hiền phi dịu dàng dễ tính, ủng hộ không ít người nhưng năm nay ngài ấy không thể làm chủ khảo được nên giao lại cho An sung viên. Mặc dù ta không biết rõ về vị nương nương này lắm nhưng lại nghe đồn nàng vô cùng xinh đẹp, tài năng cũng không phải thường. Tuy chỉ mới vào cung không bao lâu mà đã được hoàng thượng vô cùng sủng ái, xem ra nàng sẽ không dễ chịu đâu"-Một tú nữ khác trả lời lại, mang theo vẻ tự cho mình là kẻ thông minh. An Nguyệt đứng cạnh chỉ cười cười, đúng là "đồn đại hại chết người ta" mà, từ khi nào cô đã trở thành một sủng phi ác ma thế này chứ?Thật ra cô rất dễ tính mà...

Ngay lúc đó thì tú nữ vô cùng xinh đẹp đứng bên phải cô vừa uống hết trà, An Nguyệt trong lòng vui vẻ cầm bình trà đến, còn cố tình làm đổ ra một chút, làm ước hết một góc lớn váy áo của nàng ta. Cô nhanh chóng giả vờ biết lỗi sợ hãi, quỳ xuống dập đầu tạ tội:

"Nô tì xin lỗi... nô tì là không có cố ý đâu, nô tì xin lỗi tiểu thư.... Nô tì lần đầu tiên vào làm ở nơi này... Nô tì không rõ... xin tiểu thư tha tội cho nô tì"

Người bị đổ nước trà vào váy kia vô cùng tức giận, ngay lập tức rũ bỏ vẻ thục nữ bọc bên ngoài kia. Những tú nữ khác hoảng sợliền vội vàng đến bắt chuyện, tú nữ kia cũng cầm đầu An Nguyệt đẩy mạnh lên, tức khắc cô nghe được tiếng hít sâu kinh ngạc nhìn cô. Không một người nào thốt lên được lời nói, như bị điểm huyệt tại chỗ... Sau một hồi lâu thì không khí cũng trở lại, tiếng xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên, An Nguyệt thỉnh thoảng nghe được vài từ như "không thể tin", "đẹp quá", "còn hơn cả" làm người trước mặt cô càng tức giận hơn, nàng ta hét to dừng hết những lời kia, chỉ tay vào mặt cô không ngớt la mắng:

"Cái ả nô tì bẩn thỉu thấp hèn này không biết an phận chạy đến đây gây rối, còn dám làm hư váy áo của ta. Ngươi có biết y phục này giá trị liên thành như thế nào không?Chỉ một câu tạ tội là mọi thứ đều qua đi hết sao?Ngươi có biết ta chính là con gái của Hồ đại nhân không?Ngươi nghĩ mình có chút tư sắc như này liền có thể đến đây mưu tính gặp được hoàng thượng, quyến rũ ngài bay lên làm phi tử?Ngươi nghĩ mình là cái gì?Nếu muốn ta tha tội thì mau cúi xuống liếm hết đống nước trà này cho ta, còn không thì đem ả lôi ra ngay cho ta!"-Nàng ta ra lệnh, lập tức tiếng xì xào xung quanh lặng xuống hết, không ít người bật cười khinh miệt, cũng có người im bặt. An Nguyệt không có phản ứng gì, âm thầm ghi nhớ hết những người này. Con gái Hồ đại nhân sao?Cũng được lắm, được lắm, cử để đó mà xem.

Ngay lúc đó, một cánh tay dịu dàng nâng người cô lên, bước đến che chắn trước mặt cô, An Nguyệt chỉ nhìn thấy búi tóc đen óng giản dị cài duy nhất hai cây trâm ngọc thạch, dáng người yểu điệu mặc y phục màu lam. Người đó cất giọng ngăn cản những tiếng cười, ôn hòa nói:

"Hồ tỉ tỉ, vị tiểu cung nữ này cũng chỉ là vô ý mà thôi, nàng không hề muốn làm như vậy đi. Tỉ xem xem một chút, nàng giống như sợ đến khiếp đảm rồi, ta nghĩ tỉ tỉ sẽ rộng lượng tha cho nàng một lần được chứ?Ta có thể thay mặt nàng mà cúi đầu tạ lỗi với tỉ tỉ, muội có một bí quyết làm cho vải gấm này trở lại như cũ, tỉ tạm thời mặc bô y phục tỉ đem theo phòng bên người đi. Nếu tỉ không thích, ta xin gửi lại ngân lượng cho tỉ xem như bồi thường vậy"

Người kia nghe xong sắc mặt cũng dịu đi không ít, nhưng lại hất hàm kiêu ngạo hỏi:

"Cô là ai, lại ở đây muốn lo chuyện bao đồng?Con nô tì bẩn thỉu này đã làm hư y phục của ta, ta muốn nó làm vậy cũng không có gì lạ, cô ở đâu ra mà muốn xen vào?"

"Ta nào dám làm đắc tội với tỉ, chỉ là cảm thấy tiểu cung nữ này rất tội nghiệp. Phụ thân của ta chính là Vi viên ngoại, nếu tỉ đồng ý tỉ có thể ghé qua phủ của chúng ta một chuyến. Ta sẽ cố hết sức để làm hài lòng tỉ, xin tỉ tha cho vị này đi"-Người kia đáp lại, trước sau vẫn giữ thái độ ôn hòa nhã nhặn không khỏi làm người ta cảm thấy dễ chịu. An Nguyệt cảm thấy rất hài lòng, người cô cũng gặp thì đã tự tìm đến đây. Xem ra ông trời cũng muốn se duyên cho tam vương gia và Vi tiểu thư này rồi, đúng là rất tốt bụng ôn nhu. Cô nhất định sẽ làm hết sức mình nhiệm vụ của một bà mối!

"À, thì ra đây chính là Vi trưởng nữ, con gái của Vi viên ngoại kia sao?Ta cũng đã nghe qua danh tài nữ của cô trước kia. Nhưng cô nghĩ mình là ai mà có thể xen vào chuyện của ta được?. Người nhà cô cũng thật thương người nhỉ, thích ra tay giúp đỡ bọn ngu ngốc nào rồi chẳng nhận lại được gì. Kết quả đã nghèo lại còn muốn nghèo hơn, đến một bộ y phục đàng hoàng gặp hoàng thượng cũng chẳng có, tốt bụng vị tha để làm thứ gì chứ?có thể dùng nó tạo ra được ngân lượng không?Muốn mời ta đến phủ của cô?Một cái phủ còn không thể nằm trong kinh thành, ở cái chốn quanh năm gặp thiên tai, xung quanh là bọn ăn mày thì xứng để ta đến đó sao?Chỉ tổ làm bẩn thêm chân ta. Cái áo này cho cô, ta cũng không cần đến những thứ bị bọn hạ nhân chạm vào để làm gì. Nhưng ta nghĩ nhà cô rất muốn nhỉ?còn không đem về bán lấy chút ngân lượng sống qua ngày?Nói con ả nô tì kia khôn ngoan thì đừng lai vảng ở chỗ này, nếu không ta sẽ lấy cái mạng của ả"-Tú nữ kia nói xong thì bật cười lớn, một số người khác cũng phụ họa theo. Có nhiều người bất bình nhưng cũng không dám lên tiếng, các nàng ai cũng sợ hãi gia thế của ngươi kia. An Nguyệt trong lòng tức giận, sao lại có kẻ miệng lưỡi rắn rết như thế này chứ?Cô chăm chú nhìn người đang đứng trước mặt, hi vọng nàng không có để những chuyện này trong lòng. Không ngờ nàng lại thản nhiên mỉm cười, cầm tay cô đi ra ngoài, còn không quên nói một câu:

"Đa tạ ý tốt của tỉ tỉ, lễ vật này muội xin nhận. Muội xin cáo từ trước"

An Nguyệt không có phản ứng gì, để yên cho nàng kéo cô đi. Dù sao những điều này cũng gần đúng với kế hoạch của cô. Đợi khi đi xa rồi, nàng mới dừng lại, rút ra một chiếc khăn tay màu trắng có thêu chữ vàng đưa cho cô, nhẹ nhàng khuyên nhủ:

"Em mau dùng cái này lau nước rồi đi đến chỗ khác làm việc đi, ta biết em thật sự xinh đẹp nhưng tiếp cận hoàng thượng không phải chuyện dễ dàng gì đâu. Em cứ làm tốt công việc của mình thì sẽ sớm được gặp ngài ấy thôi, cẩn thận một chút, đừng mạo hiểm đến đó nữa."-Nàng nói xong thì định quay đi, An Nguyệt cười cười. Cô nghĩ cũng đã đến lúc hoàn thành mọi chuyện rồi, còn phải tìm cách trừng trị những người kia nữa. Vì thế An Nguyệt quyết định bắt lấy tay Vi My Uyển, vừa kéo đi vừa nói:

"Ta biết cô đang đi tìm chủ nhân của chiếc khăn tay này đúng không?Tại sao lại đưa nó cho ta?Mau đi theo ta, ta sẽ giúp đỡ cho cô"

"Em nói cái gì vậy?Tại sao em biết chuyện đó?Này... này... em đưa ta đi đâu thế?Này..."

An Nguyệt lại mỉm cười, động tác lôi kéo nhanh hơn, tuyệt không để Vi My Uyển đi được!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-92)