← Ch.64 | Ch.66 → |
Bên trong Như Nguyệt các, mơ hồ nhìn thấy được những hình ảnh khiến người ta phải đỏ mặt quay đi:An Nguyệt yếu ớt nằm dưới thân của người nào đó, bị ép buộc không ngừng thừa nhận từng đợt lại từng đợt cao triều ập tới, tiếng rên rỉ yêu kiều phát ra từ môi anh đào chỉ làm tăng thêm lửa nóng trong người Vũ Hiên đế, chuyển động lại cố ý nhanh thêm không ít. Cô cũng đành bất lực phải tiếp thu hết mọi thứ vào cơ thể, không dám kháng cự vì lo sợ hắn sẽ tiếp tục kéo dài thời gian. Cuối cùng thì người kia cũng chịu dừng lại, ôn nhu nằm xuống cạnh cô, nhưng lại lên tiếng khàn khàn cảnh cáo:
"Hôm nay tạm tha cho nàng, nếu còn dám ra ngoài lâu như vậy thì trẫm sẽ không nương tay nữa đâu, mau ngủ đi"
An Nguyệt nằm trong lồng ngực ấm áp của hắn, làn da trắng nổi bật lên những vết hôn màu hồng nhạt, tóc đen dài tán loạn khắp nơi, đôi môi bị giày vò trở nên sưng đỏ. Cô cũng không dám ngước mặt lên nhìn, đôi mi cong vút như cánh bướm khẽ rủ xuống, chỉ nhẹ nhàng mà có chút vô tâm vô phế dùng một câu để đáp lại hắn:
"Hoàng thượng, xin người trả lời thần thiếp một câu hỏi, ngài cũng có thể không cần trả lời, cái thiếp muốn chính là sự chân thành:Rút cuộc là vì lý do gì hoàng thượng lại muốn xuất hiện ở Như Nguyệt các này?Sau đó không ngừng đối với tần thiếp cấm đoán, không ngừng dùng những thứ ngài có để muốn thần thiếp thuận theo. Ngài dùng những hành động đó để nói ra ngài thật sự động tâm vớithần thiếp sao?"-Trong lòng An Nguyệt cảm nhận được trái tim cô vô thức lệch nhịp đi, chỉ chờ đợi một câu của hắn... Nhưng đáp lại cô chỉ là một sự thờ ơ, hắn hạ giọng bảo cô ngủ sớm một chút, có chuyện gì sáng mai sẽ bàn tiếp. An Nguyệt tự cảm thấy mình đúng là một kẻ ngốc, làm sao chỉ vì những chuyện gọi là bản năng này mà cô có thể nghĩ rằng hắn yêu mình chứ?Đế vương thường là những kẻ vô tình như vậy, hôm nay hắn ở cạnh cô, ôn nhu đối cô thì ngày sau cũng có thể dùng những điều này với một phi tần khác. Hơn nữ người hắn yêu chính là Giang hiền nghi độc ác kia, cô vốn không thuộc về nơi này, thử hỏi cô có vị trí gì trong tâm của hắn chứ?
An Nguyệt tự cắn lưỡi để nước mắt không thể chảy ra, gục đầu vào vai hắn mà nhắm mắt lại. Người ta nói rằng chỉ cần sau một giấc ngủ thì tất thảy mọi thứ đang xảy ra sẽ đều kết thúc. Cô cũng không hi vọng gì quá lớn lao vào những chuyện này, nhất định cô sẽ rời khỏi đây nhanh nhất có thể, không còn liên quan gì đến hắn nữa... và cô chìm vào giấc ngủ. Nhưng An Nguyệt không thể biết rằng khi cô vừa nhắm mắt, người kia đã mở mắt phượng ra, con ngươi không rõ cảm xúc yên lặng chỉnh lại khuôn mặt cô, vuốt ve đôi môi đẹp, đặt lên trên đó một nụ hôn...
Sáng hôm sau, An Nguyệt giật mình mở mắt thì đã thấy Vũ Hiên đế thức dậy, hắn đang chăm chú nhìn cô mà không có bất cứ hành động nào khác. An Nguyệt cảm thấy có chút kỳ lạ, định đặt ra một câu hỏi thì hắn đã mở lời trước:
"Nàng muốn trẫm giúp đỡ việc gì?mau nói ra đi"
"Chỉ là thiếp có một thỉnh cầu nho nhỏ... tam vương gia có chút tình cảm với trưởng nữ của Vi viên ngoại... chúng ta cũng xem như là có quen biết, thiếp xét thấy Vi My Uyển dịu hiền nhu thuận, lại nổi danh bốn phương nên thiếp mạo muội mong hoàng thượng giúp đỡ bí mật hạ mộtthánh chỉ ban hôn cho đôi trai tài gái sắc này, cũng xem như trừ bớt những rắc rối do tính cách của tam vương gia gây nên. Quân tử nhất ngôn, thiếp không thể thất hứa với ngài ấy được, chỉ là muốn ngài ấy hiểu một chút cảm giác day dứt đau khổ vì tình là như thế nào. Vi viên ngoại là người liêm khiết, vạn nhất sẽ không nghiêng theo phe phản nghịch, ngài chắc cũng không cần đến nàng ấy đúng không?Thiếp thỉnh cầu hoàng thượng suy xét một chút."-An Nguyệt cố diễn tả thuyết phục và đúng quy cũ hết sức có thể, hi vọng Vũ Hiên đế sẽ đồng ý. Cô lại phát hiện người hắn hơi cứng lại một chút, không trả lời câu hỏi thì bắt đầu cảm thấy lo lắng. Cuối cùng, khóe môi mỏng của hắn hơi nhếch lên, cười như không cười trả lời:
"Thú vị, trẫm đồng ý"
An Nguyệt mặc vào người y phục vải thô của cung nữ, đi qua đi lại suy nghĩ cách thức. Minh Xuân nãy giờ thấy vậy liền không khỏi cảm thấy kỳ lạ, vội hỏi:
"Tiểu thư, rút cuộc là người đang muốn làm gì vậy?Đã sắp đến giờ lành rồi tại sao người không để chúng em vấn tóc thay cung phục để đến dự lễ tuyển tú nữ, lại mặc cái thứ này vào người?Nếu Trang quý phi và Giang hiền nghi biết sẽ không hay đâu"
"Em cứ yên tâm yên tâm, kế hoạch này của ta đã được chuẩn bị rất kỹ, cũng đã xem qua ý kiến của hai vị kia. Huống hồ hoàng thượng cũng đã đồng ý cho ta thực hiện rồi. Chuyện chủ trì kia sẽ do Trưởng công chúa thế chân trong vài giờ, sẽ không sợ vắng ta. Còn ta sẽ tiếp cận từng vị tú nữ, trực tiếp loại ra trước khi họ vào nghiệm thân, thôi ta đi đây"-An Nguyệt dừng lại giải thích một chút, kế hoạch của cô nhất định sẽ loại được không ít các vị tú nữ, giảm đi không ít sự phiền toái. Cô còn có thể tranh thủ đem Vi My Uyển kia đi gặp mặt Tam vương gia mà nghe thánh chỉ ban hôn, lúc đó thì mọi sự đều thành, vui vẻ hưng phấn. Trưởng công chúa nói lâu rồi không được xem trò vui, cứ để cho nàng khuấy động cái buổi lễ kia lên một chút."
TG: Ta sẽ bonus cho chuyện tình của tam vương gia một phần ngoại truyện, có ai thik cặp đôi này không?
← Ch. 64 | Ch. 66 → |