Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng Cung Tư Truyện - Chương 33

Hoàng Cung Tư Truyện
Trọn bộ 92 chương
Chương 33
0.00
(0 votes)


Chương (1-92)

Siêu sale Lazada


Buổi tồi ngày hôm đó, An Nguyệt vẫn là thơ thẩn ở trước thềm Như Nguyệt các. Cô cầm nến, nhè nhẹ thắp đèn lưu ly trước cửa, đem ánh sáng mờ nhạt xua tan một góc tối của mái hiên. Mắt nhìn hướng ra lối nhỏ ngoài kia, cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì nữa... Nhưng lại cảm giác không khỏi cô quạnh.

"Nương nương, xin người mau khoác áo lông vào đi ạ, buổi đêm trời lạnh lại có gió. Ở lâu sẽ ảnh hưởng không tốt đến thân thể của người."-Bích Nhu cầm áo khoác, choàng lên người của chủ tử nhà mình rồi thắt dây lại. Tuy rằng cô không thể hiểu lắm về nương nương, nhưng cô biết người đang chờ đợi hoàng thượng... Thoáng đã mấy hôm rồi ngài ấy không hề ghé qua đây, chủ tử tâm trạng cũng không hề tốt lên được.

"Em thấy lạnh thì mau vào trong đi, ta còn muốn ngồi đây một lát nữa rồi sẽ vào sau."-An Nguyệt rút tay vào trong áo choàng để níu lấy sự ấm áp, hướng mắt về ánh trăng sáng trên bầu trời. Nơi này có tên là Như Nguyệt các, bởi nó cũng là nơi có thể nhìn thấy vầng nguyệt rõ nhất, đồng thời cũng là chốn hiu quạnh nhất giống như vùng tối của mặt trăng. Nếu không phải có sự vụ, cũng ít người muốn lui tới...

"Nương nương, trong cung vừa báo lại hoàng thượng đêm nay sẽ nghĩ lại chỗ Giang tu nghi. Thỉnh người lên giường đi ạ"-Quế Chi cầm một ngọn đèn, rủ váy bước lên thềm, mang lại tin tức xấu nên vội khuyên nhủ An Nguyệt. Cô thật sự không muốn nói điều này đâu...

An Nguyệt không trả lời, mà ngay lúc này đây, từ đâu đó, có một giọng sáo vang lên truyền đi khắp mọi ngỏ ngách vọng vào trong tai của cô. Qủa thật rất hợp ý, đêm khuya như thế này thì những giai điều trầm buồn, sâu lắng vẫn làm cho con người ta cảm thấy thổn thức nhất... Ánh trăng sáng như vậy liệu có hiểu được lòng mỹ nhân?Có người cả đời cũng không thể gặp mặt chí tôn, người lại quá dư thừa những phẩm hạnh...

"Tiếng sáo này chắc là của Tam vương gia đó nương nương, ngài rất thích ngồi trong lương đình ven hồ sen, ngắm cảnh thổi sáo vào mỗi đêm trăng đẹp."-Quế Chi nói.

"Vậy sao?... Em hãy mau vào trong, mở hộp gỗ trong ngăn tủ, đem cây sáo ngọc của ta ra đây"-An Nguyệt quay sang dặn dò, dù sao cô cũng rất cao hứng. Cô muốn tìm gặp cao nhân cùng hòa tấu một khúc nhạc, coi như là xua bớt tịch mịch vậy... An Nguyệt nghĩ thế, cầm lấy cây sáo từ tay của Quế Chi, đưa lên môi thổi ra một giai điệu tương tư, thể hiện sự vắng lặng và chờ đợi của nhi nữ, bước chân cũng dời đi khỏi các, tiến lên con đường nhỏ hẹp khá tối.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-92)