Truyện:Ham Muốn - Chương 033

Ham Muốn
Trọn bộ 214 chương
Chương 033
0.00
(0 votes)


Chương (1-214)

"Ừm..."

Sau khi Văn Quốc Đống bắn xong, không trực tiếp 𝓇·ú·† r·🔼 như lần đầu tiên.

Cả người trực tiếp đ*è 🦵*ê*ⓝ ռ*🌀ườ*ℹ️ Tô Bối.

"Ừm... Ba... Ba... Thật... Thật nặng."

Tô Bối bị đè không thở nổi, đang định đẩy Văn Quốc Đống ra, côn th*t trong tiểu huyệt lại giật giật.

Văn Quốc Đống vùi đầu lên n●𝖌●ự●↪️ của Tô Bối, ngậm núm vú phấn hồng cắn một cái, Tô Bối bị ⓚ●í●𝖈●♓ ✞𝒽í●𝖈●♓ không nhịn được 𝐫ê-𝖓 𝓇-ỉ: "Ừm... Ba... Không... Đừng...i"

Còn chưa nói xong, côn th*t còn chưa mềm xuống ở trong tiểu huyệt lại chậm rãi đưa đẩy.

Cơ thể Tô Bối đột nhiên cứng đờ: "Ba?"

"Mới làm hai lần... Con nghĩ có thể thỏa mãn được ba sao?"

Sau khi nói xong, dưới đôi mắt khiếp sợ của Tô Bối, Văn Quốc Đống đứng dậy rút côn th*t ra, ông kéo Tô Bối dậy để Tô Bối tách hai chân ra quỳ trên giường.

Tô Bối 𝖘*ướ*𝖓*🌀 đến mức hai chân nhũn ra, còn chưa quỳ ổn định, Văn Quốc Đống đã đẩy côn th*t từ phía sau 𝐜ắ.〽️ ѵ.à.🔴 tiểu huyệt.

"Ừm... Ba... Sâu quá..."

Văn Quốc Đống đẩy côn th*t c_ọ ❎_á_т tiểu huyệt của Tô Bối, trên ⓜôⓝ●🌀 trắng nõn đều là dấu tay của ông, trên hoa môi bên ngoài tiểu huyệt sưng đỏ của Tô Bối vẫn còn đọng nước.

Nhìn đến đây cơ thể Văn Quốc Đống nóng lên, đặc biệt là từ góc độ này, có thể nhìn thấy ảnh cưới của Văn Lê và Tô Bối trên tủ đầu giường.

Tô Bối cũng thấy được ảnh cưới kia, miệng nhẹ giọng nức nở: "Ô... côn th*t của ba thật to... Ừm... Cắm 𝒸ⓗế.𝐭 con mất..."

Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống đánh lên 𝐦*ô*п*ⓖ vểnh trắng nõn của Tô Bối một cái: "ԁ●â●m đãn●𝐠! Bị ba chồng mình ** 💲●ư●ớ𝓃●ɢ như vậy à?"

"Ừm... Ba ** 𝐬*ư*ớⓝ*🌀..."

Nửa người trên của Tô Bối dựa vào giường, ɱôռ-🌀 vểnh lên hùa theo Văn Quốc Đống, гê.ⓝ 𝐫.ỉ: "Tiểu huyệt chỉ từng bị ba và Văn Lê **... Ừm... Văn Lê... Anh ấy... côn th*t của anh ấy không cứng như của ba... Không được như ba."

Văn Quốc Đống nghe xong lời Tô Bối nói, chỉ cảm thấy côn th*t phía dưới lại trướng to: "Chỉ từng bị hai côn th*t ** thôi à?"

"Ừm... Người ta thực sự chỉ bị ba và Văn Lê **..." Tô Bối vểnh ɱ●ô𝓃●𝐠: "Ừm... Văn Lê cũng... Từng... Từng tiến... Ô...."

Văn Quốc Đống nghĩ tới ** cùng một tiểu huyệt với con trai mình, cảm giác kỳ lạ trong lòng cắm vừa hung vừa mạnh.

"Ba... Ừm... Ba ** ⓢ-ướ-ⓝ-g nhất..."

Tô Bối bị **, dâ-m đ-ã-𝓃-𝐠 lắc môռ.🌀, yêu kiều nói: "Ba bắn cũng nhiều hơn Văn Lê... Vừa nhiều vừa nóng... Tiểu huyệt đều không chứa được..."

"Tiểu ◗â*ⓜ phụ rất muốn bị ba bắn vào trong mỗi ngày... Ba... Tiểu huyệt rất đói... Rất muốn ba rót ✞●𝖎●n●𝒽 ⓓị𝐜●𝐡 mỗi ngày..."

Văn Quốc Đống nghe Tô Bối 𝐫ê·𝓃 𝐫·ỉ, độⓝ-g †ì𝖓-𝖍 tách tiểu huyệt của Tô Bối đang 𝐦·ú·ⓣ chặt lấy côn th*t ông. Mị thịt của tiểu huyệt dính đầy nước d-â-ⓜ, ra ra vào vào theo động tác cắm đẩy của côn th*t.

Dưới hai người đầy vết ⓣ.ℹ️.𝐧.h 𝐝ị.c.𝖍 trộn lẫn với nước ◗â·m.

Tưởng tượng đến tiểu huyệt từng chứa ⓣ●ïn●♓ 🅓●ị𝐜●𝒽 của Văn Lê, bây giờ lại chứa ✝️ℹ️·𝐧·𝖍 ⓓị↪️·♓ của hắn.

Cơ thể 𝖓●ó●𝐧●🌀 ⓑ●ỏ●𝐧●𝖌 của Văn Quốc Đống đè lên lưng Tô Bối, mú_𝐭 ra từng vệt đỏ ở sau lưng cô: "Tiểu huyệt 🅓-â-m đã-𝖓-𝖌, còn muốn ăn côn th*t của ông đây mỗi ngày sao? Huyệt d·â·ɱ!"

Tô Bối ngửa đầu, để mặc Văn Quốc Đống lưu lại dấu vết trên người cô, tiểu huyệt 〽️ú●🌴 chặt lấy côn th*t ông: "Muốn... Mỗi ngày huyệt 🅓●â●𝖒 đều muốn ăn côn th*t của ba..."

Vừa nói xong, trên tủ đầu giường di động của Tô Bối lại rung lên.

Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn, nhìn hai chữ "Văn Lê" trên màn hình, cơ thể cứng đờ.

Tô Bối vừa định vươn tay cúp điện thoại, đột nhiên bị côn th*t của Văn Quốc Đống đẩy sâu vào trong, trượt tay ấn nghe máy.

"Ừm..."

"Bối Nhi? Em làm sao vậy?"

Giọng nói quan tâm của Văn Lê truyền từ điện thoại tới.

Văn Quốc Đống nghe thấy giọng Văn Lê, cơ thể cứng đờ, động tác đưa đẩy cũng dừng lại.

Tô Bối dục cầu bất mãn vặn vẹo Ⓜ️ô_ⓝ_ℊ, cố gắng che đi bất mãn trong giọng nói, nói: "Đã muộn thế này có chuyện gì thế?"

Văn Lê ở bên kia điện thoại nhận ra điều không ổn, hỏi: "Bối Nhi, sao giọng nói của em khàn như vậy?"

Tô Bối nhận thấy Văn Quốc Đống ở phía sau muốn tách ra, 〽️·ôռ·𝖌 đẩy về sau nuốt côn th*t trở về lần nữa, vừa dùng sức co rút lại tiểu huyệt, vừa lạnh giọng trả lời: "Anh nói xem vì sao giọng nói của em lại khàn?"

Văn Quốc Đống bị động tác lớn mật của Tô Bối dọa sợ, cảm nhận được tiểu huyệt của Tô Bối ⓜ-ú-𝐭 chặt, không nhịn được rên một tiếng.

Bên kia Văn Lê im lặng một lát mới nói: "Bối Nhi... Mẹ nói hôm nay em...

Nghe đến đây Tô Bối lạnh lùng cúp điện thoại, ở trước mặt mẹ mình Văn Lê vĩnh viễn như đứa bé chưa cai sữa.

"Ừm... Ba... Đừng ngừng... Dùng sức... A..."

côn th*t của Văn Quốc Đống bị tiểu huyệt của Tô Bối ɱ·ú·✞ đên tê dại, nghe xong tiếng 𝖗ê*𝓃 𝐫*ỉ này, tay để ở eo nhỏ của Tô Bối kéo cô gần côn th*t của mình: "Ⓓâ●𝖒 như vậy sao? Nghe điện thoại của chồng vẫn muốn ăn côn th*t của ba chồng?"

"Ô... Ai... Ai bảo anh ấy bắt nạt con."

Tô Bối nằm trên giường, nhìn ảnh cưới chướng mắt vươn tay đẩy nó xuống.

Rốt cuộc Văn Lê kết 𝖍ô.ⓝ với cô có phải vì yêu cô hay không, cô không muốn biết, cũng không muốn quan tâm.

Nhưng anh ta không nên lừa cô... Biết rõ cơ thể mình có vấn đề, lại đẩy hết áp lực lên người cô.

Hại cô bị Lâm Quyên gây khó dễ, bị Lâm Quyên nhục mạ... Mình thì trốn ở sau lưng, chỉ khẽ nói một câu "tính tình mẹ như vậy"...

Hơn hai năm, cô đã chịu đủ rồi...

Chương (1-214)