Truyện:Ham Muốn - Chương 034

Ham Muốn
Trọn bộ 214 chương
Chương 034
0.00
(0 votes)


Chương (1-214)

Văn Quốc Đống nhìn động tác của Tô Bối, chỉ nghĩ Tô Bối không dám đối mặt yêu đương vụng trộm sau lưng Văn Lê, cảm nhận được mình lại muốn bắn, Văn Quốc Đống vỗ ɱ-ô-𝓃-𝐠 Tô Bối: "Đổi tư thế..."

"Ừm..." Cơ thể Tô Bối mềm nhũn, ngã xuống giường.

Văn Quốc Đống để cô hơi nghiêng, nâng một chân dài của cô lên, tay để ở eo Tô Bối, từ phía sau sườn 𝐜ắ*Ⓜ️ và*🅾️.

"Ừm... ** lâu như vậy... Sao còn khít như thế?"

"Ừm..."

Đột nhiên Tô Bối bị Văn Quốc Đống chọc tới sâu tận tử cung, tiểu huyệt lại phun ra dịch nhầy.

"Tiểu dâ-ɱ phụ thật nhiều nước... ** mãi không cạn..."

Văn Quốc Đống đè nặng chân lên Tô Bối, côn th*t đấu đá lung tung trong tiểu huyệt.

"Ồ... Còn không phải vì bị ba ** 𝖘*ư*ớ*п*𝖌..."

Tô Bối dùng sức nắm lấy cánh tay Văn Quốc Đống, để lại vết cào nhìn thấy mà ghê người ở phía trên: "Nước 𝒹_â_ɱ trong tiểu huyệt đều bị ba ** ra... Ừm..."

Tất cả kinh nghiệm 🦵à*Ⓜ️ ✞*ì*𝐧*𝖍 của Tô Bối đều là Văn Lê cho, mấy năm nay Văn Lê ngoại trừ dùng món đồ chơi nhỏ ** cô ra, căn bản không có cơ hội chơi nhiều tư thế giống như Văn Quốc Đống.

Nghĩ như thế, Tô Bối kéo người Văn Quốc Đống, vòng tay ôm lấy cổ ông nhẹ giọng nghẹn ngào nói bên tai: "Ba... Là ** con dâu 𝖘-ướп-ℊ, hay ** mẹ chồng ⓢướ.ⓝ.ɢ... A.."

Tô Bối nói được một nửa, giọng nói đều thay đổi.

Gương mặt Văn Quốc Đống lạnh lùng, nhìn côn th*t muốn khảm luôn ở trong tiểu huyệt của Tô Bối: "Đương nhiên là ** tiểu ◗â-ɱ phụ 💲ư-ớ-ⓝ-🌀 nhất!"

Ông không chú trọng 𝐝*ụ*𝐜 ν*ọn*𝐠, Lâm Quyên lại rụt rè, hai người ở trên giường vẫn luôn chỉ có một tư thế. Càng khỏi phải nói Lâm Quyên 𝒹â·Ⓜ️ đã·𝖓·𝐠 được như Tô Bối...

Tô Bối nhận ra, nhắc tới Lâm Quyên và Văn Lê, côn th*t của Văn Quốc Đống rất cứng, không nhịn được co rút tiểu huyệt, 𝐫·ê·𝖓 𝐫·ỉ: "Ừm... Vậy mỗi ngày ba tới ** tiểu 🅓-â-Ⓜ️ phụ có được không...

Văn Quốc Đống không đáp lời, nhìn chỗ hai người kết hợp điên cuồng ** mấy chục cái xong, cuối cùng bắn vào trong tiểu huyệt lần nữa.

Tô Bối liên tục không ngừng cao trào cả đêm, sức cùng lực kiệt nằm trên giường không muốn cử động.

Sau khi Văn Quốc Đống bắn xong, nhìn tiểu huyệt sưng đỏ của Tô Bối, ngón tay không khỏi vươn vào trong tiểu huyệt moi ra một đống dịch trắng đục.

"Ừm... Ba... Ngứa..."

Tô Bối vô lực co rút tiểu huyệt lại nuốt ⓣℹ️*п*♓ dị*ⓒ*♓ của Văn Quốc Đống: "Ba con mệt quá... Người đầy mồ hôi... Ừm... Vết thương mẹ cào đau quá..."

Văn Quốc Đống nghe Tô Bối 𝐫ê_𝓃 г_ỉ, nhìn 𝖓𝖌ự-↪️ cô gái đỏ một mảng nói: "Khi bị ** sao không đau?"

Tô Bối đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi ba ** şư_ớ𝐧_ⓖ quá... Tự nhiên không nghĩ tới đau..."

Văn Quốc Đống nhìn giường hỗn độn, vệt nước đậm màu ở khắp nơi, trong không khí đều là hơi thở 𝒹·â·𝖒 mĩ.

Mà miệng vết thương ở 𝐧*g*ự*𝐜 Tô Bối dính đầy mồ hôi, lại nhiễm chất nhầy trông thảm không nỡ nhìn...

"Đứng dậy... Tắm rửa một cái, đến bệnh viện khám lần nữa..."

Tô Bối ấm ức nhìn Văn Quốc Đống: "Con không muốn... Chân người ta bị ba ** mềm nhũn... Không xuống giường được..."

Văn Quốc Đống trần chuồng xuống giường, gương mặt âm trầm bế Tô Bối đi tới phòng tắm.

Cả người Tô Bối dính trên người Văn Quốc Đống, bộ ռ_𝖌ự_🌜 bị đè ép đến biến dạng, tiểu huyệt dán sát vào bụng của ông, còn không ngừng chảy ra †❗-n-𝖍 𝒹ị𝐜-ⓗ bị ông bắn vào.

🌴❗п-𝖍 𝐝ị-𝐜-ⓗ từ tiểu huyệt của Tô Bối chảy xuống người Văn Quốc Đống, hai người đi một đoạn dưới người cũng chảy xuống cả đoạn.

Tô Bối nhìn dấu vết trên thảm, cắn lỗ tai Văn Quốc Đống, nhẹ giọng nói: "Ba bắn thật nhiều... Có phải đã lâu không ** mẹ chồng đúng không?"

Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống nhíu mày thật chặt, tối hôm nay ông ** Tô Bối, một phương diện ngoại trừ do cồn ⓚí𝐜-𝐡 t𝒽-í-𝖈-𝖍 ra, còn do từng rình Tô Bối ⅼà·𝐦 𝐭·ì·𝖓·h với Văn Lê trên sô pha...

Từ đêm đó, dáng vẻ ◗.â.ⓜ đ.ã𝐧.🌀 Tô Bối muốn ** luôn hiện trong đầu ông không thể quên được.

"Ừm... Ba... Ba đang nghĩ gì thế? Nghĩ đến côn th*t cũng lại cứng?"

Tô Bối thấy Văn Quốc Đống thất thần, dùng tiểu huyệt dán sát vào côn th*t, bị Văn Quốc Đống đẩy Ⓜ️ôռ-ⓖ một cái, côn th*t lại 𝖈-ắ-ⓜ ✌️à-𝖔 lần nữa.

"A... Ba... Sao... Sao Ba lại như vậy..."

côn th*t của Văn Quốc Đống nhét vào tiểu huyệt của Tô Bối, không nhanh không chậm đi về phía phòng tắm: "** cũng đã ** rồi... ** một lần, có khác gì ** bốn lần?"

Sau khi nói xong, ông trực tiếp ôm Tô Bối đi tới dưới vòi hoa sen, rửa sạch từ đầu tới chân hai người một lần, bao gồm chỗ 𝖌❗𝒶_o h_ợ_🅿️ của cả hai.

Không biết vì sao, Tô Bối nghe Văn Quốc Đống nói câu "** bốn lần", vậy mà nhớ tới lời Văn Uyển nói.

Còn nhớ rõ lần đầu tiên khi Văn Uyển làm với dượng cô ấy, buổi tối ngày đó Diệp Liệt Thanh cũng bắn bốn lần... Bắn vào trong nhiều lần...

Mà Văn Quốc Đống...

Tô Bối chỉ cảm thấy tiểu huyệt sưng đau, cơ thể nhỏ này của cô không chịu nổi lăn lộn lần thứ tư...

Cũng may Văn Quốc Đống chỉ ↪️ắ●ⓜ và●🔴 không có ý định di chuyển, đơn thuần tắm rửa cho hai người xong, thì ôm cô đi tìm thuốc, bôi cho cô lần nữa.

Văn Quốc Đống nhìn vết thương nghiêm trọng của Tô Bối, gương mặt âm trầm: "Lần này mẹ chồng con hơi quá đáng, ba sẽ để bà ta ở biệt viện một thời gian...

Tô Bối cúi đầu, không hé răng.

Chương (1-214)