Truyện:Ham Muốn - Chương 029

Ham Muốn
Trọn bộ 214 chương
Chương 029
0.00
(0 votes)


Chương (1-214)

Đợi ý thức được mình đang làm gì, gương mặt Văn Quốc Đống lập tức âm trầm: "Tô Bối... Con có biết mình đang làm gì không?"

Nghe thấy thế, bộ 𝖓·𝐠ự·𝖈 của Tô Bối dính sát vào tay Văn Quốc Đống, cái trán đè lên trán người đàn ông, nhẹ giọng nói: "Ba... Ba cứng."

Sau khi nói xong, Tô Bối tách hai chân ra cưỡi lên đùi Văn Quốc Đống, dùng tiểu huyệt ướt đẫm nhẹ nhàng 𝖈*ọ 𝖝*á*т hạ bộ đang phồng lên của ông.

"Ba... Ba không muốn sao?"

Đôi mắt của Văn Quốc Đống bị động tác 𝖉â·ɱ đã·n·𝖌 của Tô Bối k*í*𝐜*𝐡 ✞*♓*í𝒸*♓ đỏ bừng, côn th*t dưới người vừa trướng vừa đau.

Tiểu huyệt của Tô Bối cách quần của ông vẽ lại côn th*t kia, trong đầu tràn ngập hình ảnh bị nó lấp đầy.

Thấy sự đấu tranh trong mắt Văn Quốc Đống, Tô Bối nâng đầu v* tới miệng Văn Quốc Đống, ấm ức nói: "Ba... Văn Lê không thỏa mãn được con... Lần nào cũng chỉ dùng tay và đầu lưỡi ** con..."

Dưới 𝖐_í_ⓒ_h t_♓í↪️_𝒽 của hơi cồn, trong lúc nhất thời Văn Quốc Đống không phân được rõ cảnh tượng hiện giờ là hiện thực hay đang mơ.

Tô Bối chưa từ bỏ ý định nâng 〽️_ô_п_ɢ lên, dùng tiểu huyệt dính sát lên côn th*t của Văn Quốc Đống, không ngừng 𝐜●ọ ×●á●t, vậy mà hoa môi cũng bao bọc một phần côn th*t.

"Ba... Chỉ làm một lần... Chỉ một lần được không... Ba không nói con không nói... Người nào cũng không biết..."

Nghe thấy thế, đột nhiên hơi thở của Văn Quốc Đống căng thẳng, hạ bộ cảm nhận được thứ ư*ớ*t á*т ấm áp kia, côn th*t trướng đau bị tiểu huyệt của Tô Bối cách quần mỏng bao vây lấy, dâ-𝐦 dịch ướ_† á_✞ dinh dính làm ướt côn th*t của ông. Nhưng động tác của cô như vậy, không khác nào gãi ngứa.

Tô Bối thấy rõ sự buông lỏng trong mắt Văn Quốc Đống, nâng Ⓜ️.ô.𝖓.🌀 lên nhanh chóng 𝒸ở●𝒾 𝐪цầ●𝐧 của Văn Quốc Đống.

Không cho Văn Quốc Đống thời gian đổi ý, tiểu huyệt hơi lạnh của Tô Bối dán sát vào côn th*t vừa thô vừa to của Văn Quốc Đống c●ọ 𝖝á●🌴 hai cái, lập tức tách hoa môi ra chậm rãi hạ eo xuống đầu nấm kia.

Mới hạ xuống được một nửa, Tô Bối lập tức cảm thấy tiểu huyệt bị căng đầy, kêu lên một tiếng: "Ba... Sao côn th*t của Ba thô như vậy... Ừm... Tiểu huyệt quá nhỏ không ăn nổi... Ô..."

côn th*t phía dưới của Văn Quốc Đống bị tiểu huyệt đói khát của Tô Bối Ⓜ️ú.𝐭 chặt lấy, chặt đến mức một bước khó đi.

Nghe tiếng 𝖗ê.𝐧 ⓡ.ỉ qu𝖞ế-𝖓 𝐫-ũ của Tô Bối, đôi mắt của Văn Quốc Đống lạnh lùng, bàn tay bóp eo Tô Bối dùng sức kéo xuống, thân gậy thô dài lập tức cắm hết vào trong tiểu huyệt ướt nóng.

"A... Ba... Ừm... Quá... Quá thô..."

Tô Bối cưỡi lên người Văn Quốc Đống, đôi tay chống lên cơ bụng của ông vô lực lắc đầu.

"Ba... Văn Lê... Văn Lê chưa từng tiến vào sâu như vậy... A..."

Văn Quốc Đống ⓝ·𝖌·♓❗ế·𝓃 𝐫·ă𝖓·🌀, nghẹn lại, đầu mồ hôi lạnh túa ra, nghe người ta nhắc tới Văn Lê mới kịp phản ứng hiện giờ ông đang ** con dâu trên giường con trai mình.

"Tê... Ⓓâ-𝖒 đ-ãn-ɢ!"

Nghĩ như vậy, Văn Quốc Đống chỉ cảm thấy côn th*t ở trong tiểu huyệt của Tô Bối lại trướng thêm một chút, Tô Bối cọ tới cọ lui cưỡi sắp làm ông phát điên.

"Ba... Ô... Thật sâu... Sắp... Sắp tới."

Tiểu huyệt của Tô Bối cố sức nhả ra nuốt vào cộn thịt của Văn Quốc Đống, mỗi lần chỉ thoáng cử động một chút, côn th*t đều có thể cắm tới chỗ sâu nhất của tiểu huyệt, côn th*t vừa 𝖈ắ*𝐦 ⓥ*à*𝑜 lập tức khiến cô cao trào.

"Quả nhiên là tiểu ⓓâ_𝖒 phụ!"

Đôi mắt đỏ tươi của Văn Quốc Đống tức giận mắng một tiếng xong, đột nhiên xoay người một cái đè Tô Bối dưới người, quần dưới chân cũng chưa kịp cởi, nâng hai chân của Tô Bối lên tách rộng ra. Ông nhìn tiểu huyệt tràn ngập nước ɱ*ú*t chặt côn th*t của ông, từng tầng mị thịt cắn côn th*t một bước khó đi.

Lúc này, hình ảnh trước mắt không tự giác trùng khớp với hình ảnh khi ông ✞♓-ủ 𝐝â-m nghĩ tới Tô Bối.

"Ba... Ừm... Nhẹ... Nhẹ một chút... Ô..."

Tô Bối nắm lấy ga trải giường dưới người, vô lực mở chân thừa nhận động tác càng ngày càng kịch liệt của ông trên người mình.

Văn Quốc Đống nâng hai chân của Tô Bối, tiểu huyệt nhỏ hẹp non nớt ⓜ_ú_ⓣ đầu nấm của ông đến tê dại.

Bỗng nhiên ông gập hai chân Tô Bối lại, mang theo chút xấu hổ buồn bực bị 🍳-ⓤ𝐲-ế-𝓃 𝖗-ũ mà không kìm giữ được, đ.è 👢.ê.ⓝ 𝓃ℊ.ư.ờ.❗ Tô Bối cắm đẩy thật mạnh: "Không phải theo Văn Lê nhiều năm như vậy... Sao tiểu huyệt vẫn chặt như thế?"

"A... Ba... Ba..."

Tô Bối bị Văn Quốc Đống va chạm dữ dội cơ thể không ngừng phập phồng, tiểu huyệt phồng lên 𝐤♓*ⓞá*𝐢 cả*〽️ phong phú là trải nghiệm cô chưa từng có trong hai năm qua.

Văn Quốc Đống nghe Tô Bối gọi "ba" hết lần này tới lần khác, gân xanh trên trán giật giật, đôi tay để trước n𝐠ự.𝖈 Tô Bối oán hận dùng sức xoa nắn đầu v*.

"Ừm... Ba... Đau..."

𝒩ℊ_ự_c của Tô Bối đau tới mức cơ thể ⓡ.ⓤ.𝐧 ⓛ.ẩ.🍸 🅱ẩ.𝐲, tiểu huyệt không tự chủ được 💰●𝐢ế●𝖙 ↪️●♓●ặ●т.

"Câm miệng! Tiểu ԁâ*ɱ đ*ã*ռ*ℊ! Đừng k-ẹ-ρ cⓗặ-🌴 như vậy!"

côn th*t dưới người Văn Quốc Đống bị tiểu huyệt của Tô Bối dùng sức 〽️ú●𝐭, thiếu chút nữa không nhịn được bắn vào trong tiểu huyệt.

"Ba... A... Ba ** tiểu tiểu huyệt thật thoải mái... A..."

"Rất muốn bị ba ** mỗi ngày... A."

Tô Bối đắm chìm trong 𝖙_ìп_h á_❗ mãnh liệt do Văn Quốc Đống mang tới, κ-𝐡-𝖔á-i ⓒả-ɱ kỳ lạ ở sâu trong lòng tràn ngập toàn thân, ước gì có thể khiến côn th*t này luôn cắm trong tiểu huyệt, mị thịt cũng có ý thức ⓜ·ú·ⓣ thân gậy.

Chương (1-214)