Trên người của ba thơm quá
← Ch.027 | Ch.029 → |
Văn Quốc Đống thấy thế, gân xanh trên trán giật giật: "Có thể tự mình về phòng không?"
"Đương nhiên có thể!"
Tô Bối không chút suy nghĩ đứng dậy muốn đi, kết quả mới đi được bước đầu tiên, cả người lập tức ngã thẳng xuống sàn nhà.
Khi Tô Bối đứng dậy, Văn Quốc Đống đã sớm lanh tay lẹ mắt lao tới bên cạnh Tô Bối, kéo cô lên.
"Ừm..."
Tô Bối hoa mắt, sửng sốt một giây mới kịp phản ứng mình đang rúc vào trong lòng Văn Quốc Đống, nâng đôi mắt say lờ đờ gọi một tiếng: "Ba..."
Tiếng ba nhẹ nhàng này của Tô Bối, chỉ trong nháy mắt khiến Văn Quốc Đống nhớ tới tối đó cơ thể Tô Bối trần trụi, hai chân mở rộng ra nằm dưới người Văn Lê trông rất dâm đãng.
Nghĩ tới cảnh tượng đó, cơ thể Văn Quốc Đống lập tức có phản ứng.
Nhưng mà cô gái trong lòng còn chưa phát hiện ra, vẫn đang nhích tới nhích lui trong lòng ông.
"Tô Bối"
"Dạ? Ba..."
Tô Bối ngửa đầu, cằm để lên ngực Văn Quốc Đống, đôi tay ôm chặt lấy eo ông nhẹ giọng nói: "Trên người của ba thơm quá..."
Nghe thấy thế, lông mày Văn Quốc Đống giật giật: "Con uống say, ba đỡ con về phòng nghỉ ngơi."
"Vâng..."
Tô Bối vùi mặt vào trong lòng Văn Quốc Đống, ngoan ngoãn đáp: "Cảm ơn ba..."
Văn Quốc Đống không nghi ngờ gì, đỡ Tô Bối lên lầu.
Trở về phòng, Tô Bối miệng đắng lưỡi khô kéo quần áo.
"Ba... Khát... Nước..."
Văn Quốc Đống thấy thế đỡ cô lên giường: "Nằm yên... Ba đi rót nước cho con."
"Vâng..."
...
Đợi Văn Quốc Đống rót nước trở về, chỉ thấy toàn thân Tô Bối lột sạch, trên làn da tuyết trắng có cồn kích thích lộ ra một chút phấn hồng.
Nhìn cảnh tượng này, đột nhiên Văn Quốc Đống hít sâu một hơi, côn th*t dưới người lập tức cứng tới mức sắp nổ mạnh.
Mà Tô Bối ở trên giường, lại hồn nhiên hét to: "Ừm... Nóng quá..."
"Ba... Con khát..."
"Ba..."
Văn Quốc Đống nhắm mắt tiến lên, dùng chăn quấn lấy Tô Bối, đưa nước tới trước mặt cô: "Nước đây... Tự mình uống..."
Đôi mắt Tô Bối lờ đờ mông lung nhìn ông đen mặt ở mép giường, mở miệng: "Ba đút..."
Văn Quốc Đống xoa huyệt thái dương trướng đau: "Tô Bối... Tự mình..."
Chữ uống còn chưa vang lên, đột nhiên Tô Bối vươn tay, một tay kéo ông không phòng bị xuống giường.
Văn Quốc Đống còn chưa kịp phản ứng, trên người trầm xuống, cơ thể trần trụi của Tô Bối đã đẻ lên.
"Ừm... Ba... Con nóng quá..."
Toàn thân Văn Quốc Đống cứng đờ, Tô Bối không mảnh vải che thân dính sát lấy người ông.
Hai người gần nhau như vậy, thậm chí Văn Quốc Đống có thể thấy rõ lông tơ trên má hồng của Tô Bối, chóp mũi tràn ngập mùi hương nước hoa đặc biệt trên người Tô Bối xen lẫn mùi cồn.
Tuy có chút không khỏe, nhưng hoàn toàn không khó nghe.
Tô Bối nhân lúc Văn Quốc Đống còn chưa kịp phản ứng, thân mật cọ vào cổ của Văn Quốc Đống, kéo tay Văn Quốc Đống để lên nhũ hoa của mình, nhỏ giọng nỉ non: "Ba... Ba sờ xem... Có phải thật sự rất nóng không?"
Nghe thấy thế, đại não Văn Quốc Đống trống rỗng, suy nghĩ dần thu hồi trở về.
Hắn nhìn Tô Bối say tới rối tinh rối mù, kìm nén quát lớn: "Bối Nhi... Con uống say... Con tránh ra trước..."
"Con không muốn... Trên người ba thật mát... Con thực sự nóng quá..."
"Tô... Bối! Mau đứng dậy!"
Cơ thể nóng bỏng của hai người dính sát lấy nhau, Văn Quốc Đống trừng mắt với Tô Bối, giọng quát to kèm theo khàn khàn.
"Ba... Mẹ cào ngực con đau quá... Ba xoa giúp con được không."
Tô Bối nắm lấy tay Văn Quốc Đống, đặt lên trên ngực của mình nhẹ nhàng xoa.
"Ừm... Tay ba to thật... Ừm... Xoa nhẹ như vậy sẽ không đau nữa..."
Văn Quốc Đống trơ mắt nhìn Tô Bối dâm đãng trên người ông, đại não nói với ông mau đẩy cô ấy ra, nhưng cơ thể làm thế nào cũng không thể cử động.
Đặc biệt là cảm giác non mềm truyền từ lòng bàn tay tới, cơ thể cứng đờ của Văn Quốc Đống không khỏi nóng lên mấy phần.
Tô Bối cảm nhận được Văn Quốc Đống ở dưới người hơi thở dần nóng rực, cơ thể trần trụi dán sát vào ông vặn vẹo: "Ba... Con thật sự rất khó chịu... Ô... Rất muốn..."
"Ba..."
"Linh tinh! Tô Bối, ba là ba chồng con."
Văn Quốc Đống trầm giọng quát Tô Bối, nhưng nhìn gương mặt thanh thuần lộ ra quyến rũ của Tô Bối, nghe cô lớn mật nói những lời dâm đãng, trong lòng tình cảm dạt dào trước nay chưa từng có.
Tô Bối không đợi ông nói xong, lập tức cúi đầu chặn đôi môi mỏng khẩu thị tâm phi của ông, lưỡi thơm ngậm lấy cánh môi của ông liếm láp.
"Tô... Ừm..."
Văn Quốc Đống vừa há miệng, cái lưỡi ướt nóng của Tô Bối lập tức trượt vào trong miệng ông, đôi tay ôm chặt lấy ông. Trong miệng Văn Quốc Đống, lưỡi mềm không kiêng nể gì tham lam mút lấy hơi thở trong miệng.
Cô mút lấy lưỡi của ông vào trong miệng mình, không ngừng ngậm lấy liếm mút rồi khẽ cắn.
Trong lúc nhất thời, trong phòng ngủ dần tăng lên độ ấm ái muội.
Văn Quốc Đống chỉ cảm thấy đại não của mình như bị cồn làm cho tê mỏi, đối với nụ hôn bất ngờ của Tô Bối cũng không thể từ chối.
"Ừm... Tê... Ba... Xoa nhẹ một chút..."
Khi Văn Quốc Đống nghe Tô Bối động tình rên rỉ thì lấy lại tinh thần, mới phát hiện mình vô thức đáp lại Tô Bối, đặc biệt là đôi tay càng tham lam lưu luyến cảm giác non mềm trên bộ ngực của cô.
← Ch. 027 | Ch. 029 → |