← Ch.05 | Ch.07 → |
Buổi tối, trong phòng Xán Xán, đêm nào cũng túc trực trên QQ
Nhan Như Ngọc: Xán Xán, hôm nay ta lại thấy soái ca nữa!!!
Xán Xán: Ờ
Nhan Như Ngọc: Ta có chụp ảnh của anh ấy nữa nè! Mi có muốn xem không?
Xán Xán: Tùy hỉ công đức.
Nhan Như Ngọc: -_-!!! Xán Xán, mi bị bệnh hả? Trước kia chỉ cần vừa nói đến soái ca, mi lập tức hưng phấn hơn ta gấp trăm lần nha.
Xán Xán: Ta rất buồn ngủ...
Nhan Như Ngọc: Không thể nào! Hôm nay mi không ngủ đủ 12 tiếng sao?
Xán Xán: ...
Nhan Như Ngọc:???
Một phút đồng hồ trôi qua.
Nhan Như Ngọc: Còn đó không? Sao không trả lời?
Xán Xán: Như Ngọc a, mi nói xem, tội giết người có nhất định sẽ bị tử hình không?
Nhan Như Ngọc: -_- [] [] []
Xán Xán: Không giết chết, chỉ đem chém đến bán thân bất toại thì phải ở tù mấy năm?
Nhan Như Ngọc: Xán Xán, mi bị mộng du mà còn có thể dùng máy tính a?
Xán Xán: ...
Lại một phút đồng hồ trôi qua.
Xán Xán: Mi có cách nào để giết người mà không cần ngồi tù không?
Nhan Như Ngọc: Có!
Xán Xán: @@ Cách gì???
Nhan Như Ngọc: Giết xong liền tự sát [1]
Xán Xán: T. T
Nhan Như Ngọc: Xán Xán, ta thấy hay là mi đi ngủ đi, buổi tối đừng có suy nghĩ lung tung.
...
Nhờ Nhan Như Ngọc khuyên ngủ, Xán Xán tạm thời bỏ qua ý định giết Cao Vũ, nhưng cô lại nhanh chóng hối hận.
"Em đang làm gì đó?"
Hù người sao! Xán Xán khẽ run rẩy, chậm rãi quay đầu lại, không ngoài dự đoán liền thấy Cao Vũ đứng phía sau.
"Anh, anh, anh, vào bằng cách nào?"
Cao Vũ làm động tác đẩy cửa "Giống hồi sáng thôi."
"Anh vào đây bao lâu rồi?" Sẽ không trùng hợp tới mức những lời vừa nói đã bị anh ta thấy được chớ?
"Cũng không lâu lắm.."
May quá...Xán Xán thở phào nhẹ nhõm.
"Vừa lúc em nói giết người có nhất định sẽ bị tử hình không"
Ách, Xán Xán khóe miệng co giật một chút.
"Nói chung, trừ trường hợp tự vệ, còn lại giết người luôn bị phán tử hình. Dĩ nhiên có trường hợp được hoãn thi hành án mấy năm, nếu như vận khí tốt hơn thì từ hoãn thi hành án có thể sửa thành ở tù chung thân, nếu như trong tù có biểu hiện tốt một chút, nói không chừng 40 hay 50 năm là được phóng thích rồi."
40-50 năm, chỉ hơi lâu một chút.... Khóe miệng Xán Xán lại co quắp thêm một chút.
"Nếu như người bị hại bị thương nặng, như bán thân bất toại chẳng hạn... tệ lắm cũng bị chung thân, so với tình huống anh vừa nói không khác nhau là bao. Dù sao 40-50 năm cũng gần cả đời người rồi." Cao Vũ giải thích như không có chuyện gì.
Hai mươi lăm thêm bốn mươi, sáu mươi lăm tuổi, so với cả đời người cũng không kém là bao... khóe miệng Xán Xán đã không thể co quắp hơn được nữa.
"Về việc giết người mà không cần ngồi tù, quả thực là có cách nha..." Cao Vũ dừng lại một chút, cười cười nhìn Xán Xán.
"Có cách gì?" Xán Xán hai mắt sáng lên.
"Anh thấy cách của bạn em rất hay!"
-_- [] [] [] Xán Xán sụp đổ.
*****
Có câu nói, chó nóng lên cũng phải vượt vào, huống chi Xán Xán lại là người.
Dưới ách áp bức bóc lột của tên Cao Vũ vô lương tâm, Xán Xán trải qua mấy ngày sống không bằng chết! Trước khi Cao Vũ xuất hiện, Xán Xán vẫn cho rằng Triệu Noãn Noãn là tên địa chủ luôn chèn ép dân chúng, nhưng bây giờ cô đã nhận ra, Cao Vũ kia mới thực sự là tên tư bản chỉ biết ăn tươi nuốt sống người dân.
Căn cứ vào nguyên nhân trên, Xán Xán quyết định phản kháng,
Trải qua việc phân tích tỉ mỉ, Xán Xán đem hành động phản kháng lần này đặt tên là " Đánh bại chủ nghĩa tư bản, xây dựng gia đình hạnh phúc, thực hiện quyền dân chủ của nhân dân" tên gọi tắt là DXT (theo bản gốc là DSC). Hành động lần này là sự tổng hợp nhiều kế hoạch có liên hệ với nhau, phối hợp chặt chẽ, còn trang bị sẵn kế hoạch dự bị, thề phải đem con người tên Cao Vũ đuổi khỏi nhà họ Triệu.
Từ đây trở xuống là những tình huống áp dụng kế hoạch của Xán Xán:
*KẾ HOẠCH A*
Tại sao Cao Vũ lại muốn ở nhà của Triệu Noãn Noãn? Xán Xán cảm thấy trong chuyện này nhất định có "bí mật không thể nói với ai", chỉ cần nắm được nhược điểm của Cao Vũ, không tin là không đuổi được hắn đi. Vì thế Xán Xán quyết định áp dụng đòn tấn công tinh thần bằng cách thăm dò, nói bóng nói gió, cố gắng đem âm mưu của Cao Vũ lột trần cùng thiên hạ.
Cho nên mới xuất hiện cảnh tượng sau.
Sau giờ cơm trưa, Cao Vũ đang dây dưa trong phòng Triệu Noãn Noãn.
Một bóng đen không hề thon thả tí nào xuyên nhanh qua phòng khách, nhanh như "nghe sét đánh mà không kịp bịt tai" lẻn vào phòng của Cao Vũ. (=)))
Không sai! Bóng đen này chính là Tô Xán Xán.
Cô rón rén mở cửa, lẻn vào rồi đóng cửa lại, sau đó chạy thẳng tới mục tiêu – Túi hành lý của Cao Vũ.
Kế hoạch của cô là thừa dịp Cao Vũ không để ý, tìm điểm đáng nghi trong đống hành lý của anh ta, bắt đầu đào móc để nắm được nhược điểm rồi đuổi khỏi nhà.
Thật là khéo nha!
Xán Xán đang rất đắc ý a! Nhưng rất nhanh, cái tâm tình đắc ý đã bị thực tế mài mất một nửa, "Hử?! Sao lại không có?" Xán Xán lật tìm trong các ngăn kéo, nhìn qua đều thấy toàn y phục chỉnh tề cùng với vật dụng hàng ngày, hung khí mà cô đoán một cái cũng không tìm thấy, thậm chí ngay cả cái kéo cũng không có.
"Anh ta còn sạch sẽ hơn cả mình nha..." Xán Xán đau buồn.
Không được! Sống chết phải tìm được chút đầu mối mới đi ra ngoài, ôm cái tinh thần kiên cường này, Xán Xán lại tiếp tục lật giở rồi lại giở lật.
Bỗng nhiên, hai mắt bừng sáng, "Hử? Đây là cái gì?"
"Là kìm cắt móng tay"
Kìm cắt móng tay? Có thể coi là vũ khí có ích sao?
"Không biết dùng thì anh dạy em"
"Kìm cắt móng tay dĩ nhiên tôi biết dùng..." Xán Xán quay đầu lại một cách vô cùng tự nhiên, đã thấy gương mặt to lớn của Cao Vũ ngay bên cạnh mình.
"A!!!!" Xán Xán rốt cục cũng có phản ứng. Không sai! Cô đã bị bắt tại trận, "Anh, anh, anh vào bằng cách nào. ?"
"Em họ, đây là phòng anh, dĩ nhiên là anh vào được." Cao Vũ đứng lên, từ trên cao nhìn Tô Xán Xán đang ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Cô thiếu chút nữa là quên mình đang thi hành nhiệm vụ, không thể làm gì khác hơn là cười khan "Đúng ha, tôi đi đây..." Vừa nói, chuẩn bị đi.
"Bộp!" Một cánh tay chặn đường lui của cô, " Sao lại đi vội thế? Đồ mà em họ muốn tìm hẳn là chưa tìm được phải không nào...?" Cao Vũ mười phần thú vị ngó chừng cô.
"A?" Xán Xán sửng sốt, vội vã khoát tay "Không cần, tôi ra ngoài tìm cũng được..." Vừa nói, liền chui xuống dưới cánh tay anh.
Cao Vũ nghiêng người khiến đầu cô đụng phải người anh "Ui da!" Xán Xán ôm đầu, mặt méo mó.
"Em họ đừng nóng vội a, chi bằng nói cho anh biết em muốn tìm gì để anh giúp em." Hôm nay, Xán Xán chính là dê vào miệng cọp nha!
"Tôi muốn tìm..." Cô bắt đầu hối hận tại sao lại không nghĩ sẵn kế hoạch ngụy biện phòng khi hành động thất bại. (AA: Phật viết: hối hận thì đã muộn =, , =!)
"Tìm cái gì?" Cao Vũ hung hăng.
"Tìm... Tìm..."
Cao Vũ bỗng nhiên như bừng tỉnh "Anh biết rồi! Em không phải là muốn tìm..."
"Không có! Không có! Tôi cái gì cũng không có tìm nha!" Xán Xán liều mạng lắc đầu.
"Em không phải muốn tìm đồ anh đã mặc hôm qua sao?"
"A?" Xán Xán ngây dại, nhưng mà hình như cái cớ này không tệ nha, vội vàng đáp "A, đúng a! Em tìm tới tìm lui nhưng không tìm được.... ha ha ...ha ha ha..." Cô cười khan.
"Anh đang lo không ai giặt quần áo cho, em họ thật là có lòng nha!" Cao Vũ cười hí hửng chỉ chỉ đống quần áo trên giường "Cảm ơn em họ lần nữa nhá!"
Từ đó về sau, Cao Vũ thảnh thơi để cho Xán Xán ngày ngày giặt đồ như một thói quen (AA: nhớ bạn Noo =)) Như một thói quen a***)
Tô Xán Xán a! Cái này gọi là tự gây nghiệt thì không thể sống!
*KẾ HOẠCH B*
Bởi vì kế hoạch A thất bại hoàn toàn, Xán Xán quyết định áp dụng kế hoạch B.
Cổ nhân [1] có nói một câu: Nếu có điều kiện thì tốt, bằng không hãy tự tạo điều kiện. Thế nên Xán Xán quyết định nếu không tìm ra được nhược điểm của Cao Vũ thì chi bằng tạo nhược điểm cho anh ta rồi tống anh ta đi!
Căn cứ theo nội dung kế hoạch B, Xán Xán muốn "hủy hoại" hình tượng "đẹp đẽ" của Cao Vũ trong mắt Triệu Noãn Noãn, khiến Triệu Noãn Noãn không nhịn được mà đuổi anh ta đi.
Dựa trên kinh nghiệm nhiều năm quen biết Triệu Noãn Noãn của mình, Xán Xán thấy tính tình anh ta hiền hòa thân mật, là thế hệ thanh niên ưu tú của quốc gia. Tỷ như anh ta vô cùng sạch sẽ, không hề muốn xuát hiện một chút tro bụi nào trong tầm mắt. Tỷ như, anh ta còn là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, chăn đệm trên giường xếp còn gọn gàng hơn cả trong quân đội. Hơn nữa, Triệu Noãn Noãn là tên con trai luôn để ý những chi tiết nhỏ nhặt, trên áo sơ mi có một sợi chỉ nhỏ anh ta cũng sẽ tỉ mỉ mà cắt đi.
Điều khiến Xán Xán không tài nào chịu được chính là anh ta luôn nghiêm khắc trong vấn đề làm việc và nghỉ ngơi, mỗi ngày đúng năm giờ rưỡi rời giường, sau đó chạy bộ nửa giờ, rồi đi lấy báo, ăn sáng, đi làm, khuya về nhà, nấu cơm rồi ăn cơm, đọc sách hoặc xem tin tức, tắm, sau đó khi đồng hồ điểm mười một giờ thì leo lên giường...ngủ.. (AA: sao giống cái máy được lập trình zậy chời TT^TT)
Nói tóm lại, tính cách của Triệu Noãn Noãn và Xán Xán là ngược nhau hoàn toàn, hai người như hai cực của thế giới vậy.
Trước đây, Xán Xán hận nhất là những thói quen này của Triệu Noãn Noãn, nhưng mà bây giờ cô quyết tâm lợi dụng những điều này để đuổi Cao Vũ ra khỏi nhà.
Triệu Noãn Noãn không phải là thích sạch sẽ sao? Xán Xán quét nhà thì cố ý lùa rác về phía phòng Cao Vũ rồi dương dương tự đắc chờ Cao Vũ bị ăn mắng.
Hử? Triệu Noãn Noãn đi tới, anh ta không thấy sao?
Không được! Phải nhắc anh ta mới được!
"Ai da! Sao chỗ này bẩn quá vậy a?" Xán Xán làm trò trước mặt Triệu Noãn Noãn, cố ý lên giọng.
"Em nói mà không biết xấu hổ sao?" Triệu Noãn Noãn liếc cô một phát " Em quét dọn kiểu gì thế?"
Xán Xán u mê, "Anh có nhìn lầm không vậy? Đây rõ ràng là..."
"Còn kiếm cớ nữa à? Quét sạch sẽ cho anh, nếu không cơm tối em tự giải quyết lấy."
"Đừng có mà khi dễ người như vậy nha! Em dù gì cũng là bà xã anh a!"
"Sh—–" Triệu Noãn Noãn vội vã che miệng cô, thấp giọng nói "Sao em to mồm thế? Sợ mợi người không biết hay sao?"
Xán Xán bị che miệng nói không ra lời, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu.
"Không phải em đã đồng ý trong thỏa thuận rồi àh? Là em tự ký tên đóng dấu, anh có ép em không?
Xán Xán lại lắc đầu.
"Sau này không được nói thế nữa, biết chưa?"
Xán Xán tiếp tục lắc đầu. (Dao động theo quán tính -_-!!!)
"Cái gì?"
Cô vừa nhận ra mình không đúng liền liều mạng gật đầu, bộ dạng như uống nhầm thuốc.
Triệu Noãn Noãn lúc này mới buông cô ra, "Còn không đi mau?"
"Đi đâu?"
"Quét nhà a!"
-_- [] [] [] kế hoạch lại thất bại.
*KẾ HOẠCH C*
Xét thấy kế hoạch B thất bại một cách nhanh chóng, Tô Xán Xán đành bắt đầu sử dụng kế hoạch C, lấy tình cảm để tác động, dùng lí do để thuyết phục.
Sau khi ăn sáng xong, Triệu Noãn Noãn đi làm, Cao Vũ ngồi chơi điện tử trong phòng khách.
Xán Xán hít sâu, bước nhanh ra ngoài.
"Cao đại ca.." *rét*
"Chuyện gì?" Cao Vũ ngừng chơi, ném ánh nhìn về phía gương mặt đang chột dạ của Xán Xán.
"Anh đã đến được mấy ngày, chúng ta cũng không hiểu rõ nhau cho lắm, nên tôi muốn nói chuyện với anh một chút" Xán Xán thấy lý do này thật tệ. (Xán Xán: tệ sao? Hôm qua suy nghĩ muốn bạc đầu vì mấy lời này đó a!)
"Được!" Cao Vũ mặt mỉm cười, tỏ vẻ đồng ý với cô "Ngồi đi"
Bước đầu kế hoạch hoàn thành, Xán Xán mừng thầm ngồi bên cạnh Cao Vũ.
"Muốn nói chuyện gì nào?"
Xán Xán làm theo kịch bản đã viết tối quá, bắt đầu thăm dò địch, "Anh là người ở đâu tới vậy?"
"Thành phố B"
"Cũng không xa chỗ chúng ta lắm nhỉ?"
Cao Vũ gật đầu.
"Vậy anh đến đây là vì công việc ư?"
Cao Vũ suy nghĩ một chút "Coi như là vậy đi."
Cái gì gọi là coi như a? -_-!!! Xán Xán nén cơn muốn mắng người, tiếp tục diễn theo kịch bản "Gia đình anh vẫn ở thành phố B hả??"
"Không có, họ không ở trong nước."
"Thế cơ à? Ở một mình như vậy chắc cô đơn lắm ha?"
"Cũng bình thường, anh quen rồi." Cao Vũ nhún nhún vai, vẻ mặt không biểu lộ gì.
*****
"Nhưng chắc thỉnh thoảng cũng nhớ người nhà chứ nhỉ, ví dụ như nhớ mẹ đang nấu ăn trước mặt, bà đang luộc trứng hay thèm nghe ông kể những chuyện xưa... Người một nhà ở chung với nhau thiệt là tốt a.. !" Xán Xán nhanh chóng chuyển sang vấn đề nhân sinh, nói xong lòng tràn đầy mong đợi nhìn Cao Vũ.
Cảm động không? Nhớ nhà không? Vậy thì quay về ở với bố mẹ đi!!!!
Cao Vũ híp híp mắt, rất bình tĩnh nói "Mẹ anh không biết nấu ăn."
"Không sao, còn bà ngoại mà!"
"Anh ăn món của bà ngoại liền bị dị ứng."
Xán Xán xấu hổ "Thế còn ông..."
"Ông nội anh đúng là biết kể chuyên xưa.."
"Thật hả?" Cuối cùng cô cũng đoán đúng rồi a!
"Đáng tiếc ông đã qua đời gần mười năm rồi."
Ách -_- [] [] []
Xán Xán đáng thương, lại một lần nữa phải từ bỏ hy vọng.
Không được! Cô quyết không thể buông tha! Hôm nay dù bằng bất cứ giá nào cũng phải đem bức tượng đại thần Cao Vũ này đuổi đi " Vậy còn bố, bà nội, ông ngoại, cậu, chị họ thì sao? Anh một chút cũng không muốn ở cùng họ sao?"
Cao Vũ híp híp mắt "Em rốt cuộc muốn nói gì thế?"
"Em nghĩ..." Xán Xán khẽ cắn răng "Em hi vọng..."
"Hy vọng anh chuyển đi đúng không?"
Xán Xán sửng sốt, sao Cao Vũ lại biết?!
Không để tâm đến Xán Xán đang kinh ngạc, Cao Vũ nhấc mi " Muốn anh chuyển đi cũng được...nhưng..."
"Nhưng sao?" Hy vọng đang ở trước mắt, dù lên núi đao xuống biến lửa cũng nguyện ý!
Cao Vũ bỗng nhiên mang tay điều khiển trò chơi ném cho Xán Xán, chỉ chỉ màn hình tivi "Nhưng em phải thắng anh đã!"
"Chơi điện tử ư?"
"Đúng vậy! Chỉ cần em thắng anh, ngày mai anh sẽ chuyển đi!"
"Được!" Xán Xán kích động đến phát khóc.
"Nhưng nếu anh thắng, em phải đáp ứng ba điều kiện của anh." Nhà tư bản quả nhiên không bao giờ làm ăn lỗ vốn.
Xán Xán hồ nghi nhìn anh "Chuyện gì?"
Cao Vũ cười quỷ dị "Anh chưa nghĩ ra." Sau đó giở bộ mặt khiêu khích.
Xán Xán suy nghĩ, vạn nhất nếu mình thua thì chẳng phải sẽ bị anh ta cho làm nô dịch hay sao? Nhưng nếu anh ta thua thì sao? Cái kế hoặc DXT kia có thể thành công viên mãn được rồi! Nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không biết phải thế nào.
"Sao? Không chịu thì thôi, dù sao anh cũng không mất mát gì."
Tự ái trỗi dậy, Xán Xán bất chấp mọi thứ "Được! Tôi đồng ý!" Nói thế nào thì cô chơi điện tử cũng thuộc hạng siêu, không sợ!
Nhưng nửa giờ sau, Xán Xán đứng lên một cách khó khăn.
Cô bị đánh cho không còn một giọt máu, gục trên mặt đất, đi đời nhà ma rồi.
Mà Cao Vũ đâu? Đang cười híp mắt nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Tô Xán Xán chứ đâu "Em họ à, em đúng là thủ hạ lưu tình nha, không thèm đánh lại anh."
Xán Xán nghiến răng nghiến lợi. Cô vừa vào trò chơi thì bị chém tơi bời, hết lần này đến lần khác bị chém đến gục trên mặt đất. Cao Vũ thậm chí không hề gấp gáp, cứ từ từ mà chém, vẻ mặt vô sỉ siêu cấp.
Nhưng đâu có cách nào khác! Là do bản thân không bằng người ta a!!!!
"Em họ, phiền em giúp anh dọn dẹp phòng nha."
"Anh không có tay à?" Vẫn còn chưa thoát khỏi cảnh tượng "bị giết" kia.
"Em chẳng phải đã đồng ý ba điều kiện rồi à?"
Trán Xán Xán bắt đầu đổ mồ hôi.
"Việc đầu tiên là việc quét dọn phòng anh từ nay về sau do em đảm nhiệm!"
Tâm địa thật ác độc! Nỗi căm giận trong lòng Xán Xán không gì sánh kịp!
"Em họ sao thế?"
Không được! Xán Xán ngươi nhất định không thể bị ác ma xui khiến! Cô quyết định "trở mặt."
"Em họ nếu như muốn trở mặt, em sẽ đem chuyện tốt hôm nay kể cho Noãn Noãn nghe..."
"Quét dọn thì quét dọn! Tôi sợ anh hả!" Xán Xán đáp ứng một cách không cam tâm.
"Việc thứ hai, sau này không được tò mò, không được phép quấy rầy anh và Noãn Noãn"
Xán Xán phát hiện người trước mặt mình căn bản không phải nhà tư bản mà là...hồ ly tinh! Hơn nữa còn là con hồ ly tinh đạo hạnh ngàn năm!
"Được! Tôi đồng ý! Còn việc thứ ba?" Đằng nào cũng rơi vào tay hồ ly rồi, sợ cái gì nữa [2]
"Việc thứ ba..." Cao Vũ chần chừ.
"Là gì?" Đừng nói là bắt cô đi giết người phóng hỏa, làm chuyện trái pháp luật nha? Xán Xán khẩn trương.
"Việc thứ ba bao giờ nghĩ ra thì nói." Cao Vũ cười thần bí "Em họ có thể đi rồi."
"Đi đâu?"
"Quét dọn phòng anh chứ đi đâu nữa."
Đến đây, kế hoạch DXT đã tuyên bố hoàn toàn phá sản, Xán Xán chính thức biến thành nông dân nghèo sống dưới ách địa chủ dã man.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |