Truyện:Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch) - Chương 24

Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch)
Trọn bộ 81 chương
Chương 24
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Bác Trương, cháu đã về rồi. Cháu rất nhớ bác nha!" Yên Lam vừa vào cửa chính liền ôm chằm lấy bác Trương.

"Ha ha... Bác trương cũng nhớ cô nha! Đến đây, để tôi nhìn xem, tiểu Lam phơi nắng đen rồi này?" Bác Trương hiền từ nói.

"Không có đâu, bác Trương, bác nhìn xem cháu với lúc trước vẫn giống nhau mà, một chút cũng không có phơi nắng đen nha. Chính là hơi gầy, bởi vì cháu rất nhớ món ăn của bác Trương nấu!" Yên Lam làm nũng nói.

"Vậy sao, để bác Trương nhìn xem, thực sự gầy nha! Nhưng mà không sao, tối nay sẽ nấu một bưã ăn ngon cho cô! Nhất định nuôi cô mập mạp trở lại."Bác Trương nhìn phía sau Yên Lam một chút, "A? Thế nào? Thiếu gia không có cùng cô trở về sao?"

"Không phải, Thế Phong anh ấy quay về công ty, dường như còn có chuyện gì đó, hơn nưã mấy ngày tới cháu vẫn được nghỉ ngơi. Bác Trương cháu đi lên tắm trước đã, khi nào đến lúc ăn cơm chiều nhớ gọi cháu nha." Yên Lam mang hành lý lên lầu.

Mở cửa phòng, Yên Lam chậm rãi đi vào, cẩn thận nhìn mọi thứ bên trong, tất cả vẫn như vậy. Dường như nàng đã lâu không quay về nơi đây rồi, lại dường như trước đây không có nhìn nơi đây cho kỹ, thật sự rất nhớ nha! Bây giờ, nàng hạnh phúc nằm ở trên giường lớn.

Bàn tay cầm lấy sợi dây chuyền bạch kim trên cổ, "Thế Phong, anh là thích em đúng không? Chúng ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh nhau đúng không? Em sẽ không rời xa anh, anh cũng sẽ không rời khỏi em đúng không?" Trên mặt Yên Lam tràn đầy dáng vẻ tươi cười hạnh phúc, sau đó bước nhanh về phiá toilet. Vặn nước nóng, ngâm mình vào bồn tắm, tiếng hát vui vẻ từ bên trong truyền ra.

Mặt khác, Cận Thế Phong đang ở trong phòng làm việc của mình giải quyết đống văn kiện trên bàn, đi lâu như vậy không về, tài liệu ở đây đã chất đống như núi, cho dù mỗi ngày ở đảo Bali đều gọi điện giải quyết công việc cùng Kỷ Tồn Viễn, nhưng mà tài liệu trên mặt bàn vẫn còn rất nhiều như cũ. Hắn dĩ nhiên có chút phiền chán.

Đổi là trước đây, có bao nhiêu công việc hắn tuyệt nhiên sẽ không ghét bỏ mà muốn làm, bởi vì hắn đã quen với công việc như chính là ma tuý cuả bản thân, chỉ có như vậy, mới khiến hắn cảm nhận mình không cô độc! Nhưng mà hiện tại, có Lam Lam, thời gian hắn làm việc, hắn vẫn sẽ không kìm lòng được lại nhớ đến nàng, nghĩ đến bây giờ nàng sẽ làm gì?

Nhìn đồng hồ đeo tay, đã tới giờ cơm tối rồi, Cận Thế Phong đang nhìn xem tại liệu trên bàn, đã xử lí xong hơn phân nưả rồi. Dứt khoát cầm lấy chiếc khoá xe trên bàn, rời khỏi công ty.

Hắn nhớ nàng rồi, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng mà dường như hắn thực sự đã thích người con gái này, vì nàng làm nhiều chuyện như vậy, nhưng chưa bao giờ ở trước mặt nàng trực tiếp thừa nhận mình thích nàng, là bởi vì sợ sao? Sợ lại bị phản bội một lần nữa?

Nhớ ngày đó sinh nhật nàng, lại nghĩ thấy nàng luôn đeo sợi dây chuyền hắn tặng trên cổ liền vô thức cười khúc khích. Mấy ngày nay Yên lam không cần phải đi làm, hắn liền rất muốn ở nhà cùng nàng, nhìn nàng, hắn hiện tại giống như một đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt, không muốn rời xa nàng.

Tình nhân? Cận Thế Phong laị nghĩ ra cái gì đó, liền lập tức gọi điện thoại cho Kỷ Tồn Viễn.

"Này, Tồn Viễn, giúp tôi đặt vé xem phim buổi chiều ngày mai, phim hài hay phim tình cảm."

"Đúng, hai vé, àh, còn nữa, cậu yêu cầu rạp chiếu phim chỉ bán hai vé này, không được bán cho ngươì khác nữa, tôi muốn chỉ có hai người xem phim thôi."

"Đúng, cứ như vậy, ngày mai cậu đem vé đưa đến nhà tôi, phải chờ sau khi tôi đi làm haỹ đưa đến, biết không? Tốt, cảm ơn, bye-bye." Cận Thế Phong hưng phấn mà tắt điện thoại, nghĩ, ngày mai cho Yên Lam một cái bất ngờ lớn, không biết nàng sẽ cảm động thành bộ dạng gì nữa đây?

Lúc Cận Thế Phong đẩy cửa vào, Yên Lam đang xuống lầu chuẩn bị ăn bữa tối, bác Trương thấy Cận Thế Phong về liền lập tức đi tới.

"Thiếu gia, cậu trở về rồi, mau vào ăn bữa tối đi, vưà đúng lúc dọn cơm." Bác Trương nói.

Cận Thế Phong mỉm cười gật đầu.

"Là Tồn Viễn đưa em trở về?" Cận Thế Phong hỏi.

Yên Lam nhìn Cận Thế Phong ngồi ở đối diện, "Đúng vậy, đó không phải là anh anh ấy đưa về sao, chẳng nhẽ anh quên rồi. Công việc công ty rất bận sao? Có muốn em đi làm giúp anh hay không?"

"Không cần, mấy ngày qua em mệt muốn chết rồi, chính là nghỉ ngơi hai ngày cho tốt đi." Cận Thế Phong quan tâm nói.

"Vậy được rồi, anh phải chú ý, không nên làm việc quá sức nha!" Yên Lam nói với hắn.

Sau khi cơm nước xong, Yên Lam trở về phòng xem TV.

Cận Thế Phong đi đến, "Lam Lam." Cằm hắn nhẹ nhàng rơi trên vai Yên Lam, gương mặt kề sát lên gương mặt nàng, hơi thở ấm áp, cánh tay hắn ôm trọn lấy thắt lưng nàng."Anh rất nhớ em, Lam Lam, buổi chiều hôm nay ở sân bay anh không có chờ em, xin lỗi." Hôn lên môi của nàng, nồng nhiệt lẫn ôn nhu, hô hấp càng ngày càng dồn dập, tại giờ khắc này, bọn họ hoàn toàn mất đi toàn bộ năng lực suy nghĩ...

Ở trên giường, Cận Thế Phong ôm Yên Lam bên cạnh, không gian yên tĩnh có thể nghe thấy được cả tiếng hít thở cuả cả hai.

"Phong, cám ơn anh đã cho em bất ngờ, cũng cảm ơn anh đã tặng quà sinh nhật cho em."

"Em thích là tốt rồi, cho em bất ngời, khiến gương mặt luôn tươi cười là việc anh phải làm, chỉ có em vui vẻ, anh mới có thể vui vẻ."

Cận Thế Phong bước xuống giường, "Anh đi tắm, nếu như em quá mệt mỏi rồi, thì đi ngủ trước đi."

Nhìn Cận Thế Phong đi vào toilet, Yên Lam chậm rãi đi vào mộng đẹp, ở trong mộng cả hai người đều lộ ra dáng vẻ tươi cười hạnh phúc, mãi cho đến tia nắng đầu tiên chiếu vào giữa phòng.

Yên Lam trở mình, sau đó chậm rãi mở mắt, thấy chỉ có mỗi mình cô ngủ trên giường lớn, có chút mất mát nho nhỏ. Trên mặt bàn bên cạnh có một tờ giấy, "Lam Lam, mau thức dậy ăn sáng, rồi chờ buổi hẹn hò chiều nay cuả chúng ta nhé. Phong"

Thế Phong muốn hẹn hò cùng nàng sao? Đây là lần hẹn hò đầu tiên của hai người. Yên Lam nở nụ cười ngọt ngào.

"Tiểu Lam tiểu thư, có bưu phẩm gửi cho cô." Bác Trương ở dưới lầu gọi to.

"Vâng, cháu biết rồi, cháu xuống ngay đây." Yên Lam mặc quần áo rồi liền chạy xuống lầu.

Nàng mở túi, bên trong hoá ra là vé xem phim còn có một tờ giấy, "Lam Lam, đây là lần hẹn hò chính thức đầu tiên của chúng ta, rất bất ngờ có đúng không? Nhất thiết không được đến muộn, anh chờ em, Phong."

"Bác Trương, buổi chiều cháu cùng Thế Phong có hẹn, giúp cháu chuẩn bị một chút cơm trưa nha, cám ơn." Nhìn thời gian một chút, Yên Lam hăng hái nói.

Yên Lam về tới phòng, mở tủ quần áo, chậm rãi lựa chọn. Đây là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò, hôm nay nàng nhất định phải trang điểm ăn mặc thật đẹp.

*****

Yên Lam về tới phòng, mở tủ quần áo, chậm rãi lựa chọn trang phục. Đây là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò, hôm nay nàng nhất định phải trang điểm ăn mặc thật đẹp.

Ăn xong cơm trưa, Yên Lam ở trong phòng chọn rất lâu, cuối cùng chọn một cái áo màu hồng nhạt cùng chiếc váy màu trắng, nhìn mình trong gương, Yên Lam hài lòng nở nụ cười.

Sau khi tìm một món trang sức trang nhã, nhìn thời gian cũng đã gần đến giờ hẹn, Yên Lam cầm lấy tuí xách đi ra ngoài."Bác Trương, cháu đi đây, tạm biệt." Vừa ra đến trước cửa, còn không quên nói vọng lại tạm biệt bác Trương. -

Yên Lam bắt xe đi tới rạp chiếu phim, đợi thật lâu ở cổng cũng không thấy Cận Thế Phong, liền gửi một cái tin nhắn cho Cận Thế Phong."Phong, em đã tới rồi, anh còn bao lâu nưã mới đến? Nhưng mà em nghĩ, đứng chờ anh ở cổng có bất tiện hay không a! Bị phóng viên thấy được thì khá là phiền phức đó, cho nên, em nghĩ em sẽ vào trong trước, anh đến rồi thì đi thẳng vào trong luôn nha. Không được đến muộn đó! Em sẽ chờ anh. Lam Lam."

Cận Thế Phong bên này đang họp, là về kế hoạch ra mắt quảng cáo, chuyện sắp xếp bố trí hội trường. Nhìn tin nhắn ngắn Yên Lam gửi tới, miệng hắn nhướng lên, rồi nhìn lại thời gian, dường như là nên tan họp rồi.

"Được rồi, hôm nay xem như đến đây không vấn đề gì nưã, buổi ra mắt ngày hôm đó tôi hy vọng giới truyền thông có thể giăng đầy tin tức quảng cáo về nó. Địa điểm chính là phòng tiệc "Duyệt Khải", việc đó phòng thiết kế cùng phòng đối ngoại cũng chuẩn bị một chút, bố trí hội trường và các thứ khác giao cho mọi người. Kế tiếp chính là mời khách quý, tôi nghĩ mọi người đã hiểu rất rõ rồi... những việc này.. giao cho mọi người. Nếu có phát sinh chuyện gì, thì liên lạc với Tồn Viễn, còn không phải chuyện gì rất quan trọng thì không liên hệ với tôi, được rồi, tan họp."

Cận Thế Phong vội vội vàng vàng đi ra ngoài, ngoảnh đầu lại nhìn thoáng thấy Kỷ Tồn Viễn, "Tồn Viễn, hai ngày tới có lẽ tôi sẽ không đến công ty, nếu có chuyện gì quan trọng thì điện thoại cho tôi, còn nếu như không phải, tất cả cho cậu toàn quyền xử lý."

"Vâng, tổng tài, tôi biết rồi." Kỷ Tồn Viễn đáp.

Yên Lam nhìn thời gian một chút, còn 5 phút nưã sẽ bắt đầu rồi, nhưng mà Cận Thế Phong sao hắn vẫn chưa tới, nhìn qua nhìn lại xung quanh, làm sao chỉ có một mình nàng, không phải là nàng đi nhầm rồi chứ. Nàng vội vàng gọi điện thoại cho Cận Thế Phong.

Cận Thế Phong còn đang trên đường đi, huống hồ hắn đã quên đi tình hình thực tế giao thông chen chúc ở Đài Loan. Lúc này hắn đang trên đường quốc lộ, ô tô chen lấn đông đúc, nhìn hàng dài trước mặt, căn bản là không nhìn thấy đâu lối đi nưã.

"Chết tiệt, đây là cái loại giao thông thối gì chứ!" Cận Thế Phong nhìn ô tô phía trước, tất cả đều vẫn không nhúc nhích, mắt thấy thời gian đã muốn không còn kịp nữa rồi.

"Này, Thế Phong, anh ở đâu rồi? Phim sắp bắt đầu chiếu rồi đó." Yên Lam nói trong điện thoại.

"Anh đang bị kẹt xe, nhưng mà em yên tâm, anh nhất định đến trước khi phim bắt đầu, em ngồi yên ở chỗ đó chờ anh, không được đi đâu hết."

"Nhưng mà Thế Phong, em cảm thấy hình như em lầm chỗ rồi thì phải, cần phải đi tìm đúng nơi cuả mình, em thấy... Nơi này có chút kỳ quái, vì sao sắp mở màn rồi, mà toàn bộ rạp chiếu phim cũng không có lấy một bóng người..."

"Nghe anh nói này, Lam Lam, chỗ đó không có sai, em ngồi ở đó đi, để anh yên tâm lái xe cho tốt, có được hay không? Ngồi yên đó chờ anh, anh lập tức tới ngay, được rồi, không nói nưã, bye bye." Cận Thế Phong cúp máy, nhìn giao thông phía trước dường như tốt lên rất nhiều, cấp tốc hướng thẳng đến rạp chiếu phim.

Yên Lam nghe Cận Thế Phong nói xong, không còn cách nào khác phải ngồi ngay tại chỗ cuả mình, chuyển ánh mắt về màn hình lớn phiá trước, đột nhiên, tất cả đèn phụt tắt. Màn hình lớn xuất hiện một loạt ký tự, vừa mới bắt đầu, vẻ mặt Yên Lam hoàn toàn sửng sốt, ngạc nhiên, sau đó dần dần chuyển sang nét vui vẻ, hạnh phúc.

Màn hình phiá trước xuất hiện dòng chữ thật to, "Lam Lam yêu dấu, ngày hôm nay là lần hẹn hò chính thức đầu tiên cuả chúng ta, có bất ngờ hay không? Chắc em đang rất ngạc nhiên vì sao xung quanh không một bóng người? Đó là bởi vì anh, hôm nay đã bao trọn chỗ này, anh chỉ muốn cùng em xem một bộ phim dành cho hai chúng ta. Không nên quá cảm động nha!"

"Bây giờ em đúng là đang có chút sốt ruột phải không, không được nha, vậy có thể là anh đến muộn rồi, trước hêt thứ lỗi cho anh có được hay không, bây giờ em haỹ nghĩ trước buổi tối chúng ta sẽ ăn gì đi? Còn nữa, chính là anh đã cố gắng mấy ngày nay, bắt tay vào giải quyết công việc gần như đâu vào đấy rồi, cho nên, trong hai ngày tới, anh cũng tự cấp cho bản thân mình một kỳ nghỉ, có hẳn thời gian hai ngày để ở bên cạnh em, nếu muốn em có thể sắp xếp an bài cả hai ngày nghỉ của chúng ta nhé! Muốn phải làm gì nhỉ? Anh muốn nói với em những lời tình cảm nhất, người con gái anh yêu. Yên Lam."

"Nghe anh bày tỏ tình cảm nồng nàn xong, em đã nghĩ ra chúng ta sẽ ăn thứ gì ngon chưa?

Nghĩ việc chúng ta sẽ làm hai ngày tới nưã đi nha? Anh đây cũng sắp xuất hiện rồi! Vui vẻ chuẩn bị đón bạn trai em đi nào!"

Màn hình lớn lại lần nữa trở về màu đen, trước bục sân khấu xuất hiện ra một chùm ánh sáng, Cận Thế Phong chậm rãi xuất hiện từ giữa tấm màn đen, dưới những tia sáng hắn đứng đó mê người như thế. Nhưng chính là trong tay có cái gì, có chút làm huỷ đi hình tượng cuả hắn. Tay trái bỏng ngô, tay phải là coke.

"Thế Phong, em thực sự rất cảm động! Anh lại làm như vậy vì em, em rất hạnh phúc." Yên Lam cảm động nói."Nhưng mà, rất kỳ quái chính là, lúc bày tỏ, không phải tay đều là cầm hoa hồng sao? Vì sao tay anh lại cầm bỏng ngô chứ? Đây lại có ngụ ý gì?"

Khóe miệng Cận Thế Phong giật giật một chút, "Lam Lam, cô bé ngốc này, xem phim không phải ăn bỏng ngô, chẳng nhẽ em muốn gặm hoa hồng sao?"

Yên Lam bừng tỉnh ngộ, "A, hoá ra là như vậy àh! Thế Phong, không nghĩ rằng anh dĩ nhiên lại chu đáo đến như vậy..." Vốn đang định muốn nói cái gì đó, Cận Thế Phong lại kéo nàng ngồi xuống chỗ, "Được rồi, ngồi xuống đi, phim bắt đầu rồi."

Trên màn hình bắt đầu chiếu một bộ phim tình cảm, thực ra xem cái gì Yên Lam cũng không biết, không phải nàng không có xem kỹ, chỉ là Cận Thế Phong làm cho nàng bất ngờ quá nhiều, cảm động cũng quá nhiều. Hắn, đường đường là tổng tài cuả tập đoàn "Khải Thành", nhưng đối với một thư ký nhỏ như nàng lại tốt như vậy, hao tốn tâm tư sắp đặt cuộc hẹn trong lúc này cuả hai người, với nàng tốt như vậy, điều này khiến nàng cảm giác được rất bình yên, hạnh phúc như thể không phải là hiện thực, nhưng mà chính nàng lại không nhịn được để mình tiếp tục chìm đắm trong đó....

Sau này nếu như sẽ đau khổ, giờ khắc hạnh phúc hiện tại này nàng cũng muống giữ chặt trong tay, Yên Lam kiên định nghĩ.

*****

Sau khi xem hết phim, Cận Thế Phong cùng Yên Lam nắm tay nhau ra khỏi rạp chiếu phim tựa như những cặp tình nhân thông thường, hướng đến bãi đỗ xe, "Muốn ăn gì đây?" Cận Thế Phong hỏi.

"Uhm, em cũng không biết nưã! Em không thường ăn ở bên ngoài. Cho nên, vẫn là anh quyết định đi!" Yên Lam nói.

"Được, vậy để anh quyết định, đi theo anh đi"

Trên xe, Cận Thế Phong hỏi Yên Lam "Ngày mai thì thế nào? Em nghĩ muốn đi đâu nữa chưa?"

Yên lam suy nghĩ một chút, "Em cũng đã nghĩ ra rồi, nhưng em nói ra không cho phép anh cười đó." Nhìn Cận Thế Phong bên cạnh, " Em muốn ngày mai chúng ta ngủ dậy muộn một chút, sau đó có thể đến khu trò chơi vui chơi, cuối cùng, em muốn... Chúng ta đi siêu thị, mua đồ về nhà nấu ăn có được hay không, chỉ hai người chúng ta?"

Cận Thế Phong ngây ra một lúc, ý nghĩ của nàng thật vô cùng đặc biệt, những người phụ nữ khác của hắn đều chỉ muốn đi dạo phố.. v. v... thế nhưng nàng lại muốn đi chơi trò chơi, ý nghĩ đó thật ngây thơ."Anh có thể hỏi một chút là vì sao không?"

"Uhm, bởi vì trước đây vì mải lo chăm sóc cho Tiểu Triết, vẫn chưa từng đến khu trò chơi, nhìn người khác từ khu trò chơi trở về, trên mặt tràn đầy hạnh phúc mỉm cười, em cũng muốn đi một lần a! Cho nên, ngày mai chúng ta đi đi có được không?" Yên lam vẻ mặt đầy ao ước nói.

"Uhm, được, chỉ cần em thích là được rồi." Cận Thế Phong nói.

Cận Thế Phong dẫn Yên Lam đến một nhà hàng Pháp.

Cách hắn tán gẫu với quản lý nhà hàng cho thấy hắn là khách quen ở đây, lúc chọn thức uống cũng chứng tỏ hắn quen thuộc với nơi này.

"Hôm nay vẫn là theo lệ cũ sao?" Quản lí nhà hàng hỏi. Cận Thế Phong chính là khách hàng lớn của nhà hàng, mỗi lần đến đều là quản lí đích thân tiếp đãi.

Cận Thế Phong gật đầu, lúc quay lại muốn hỏi xem Yên Lam muốn ăn món gì, dáng vẻ nàng đang cau mũi lại chuyên tâm đọc thực đơn khiến cho hắn cảm thấy rất thú vị.

"Em đã quyết định được chưa?" Cận Thế Phong hỏi.

Yên Lam nghiêng đầu hỏi: "Như cũ của anh là món gì?"

"Thịt cừu ở đây cũng không tệ, mỗi lần đến anh đều chọn món này."

"Lần nào đến cũng ăn giống nhau?"

Thật không ngờ Yên Lam lại hỏi như vậy, Cận Thế Phong thoáng nhướng to mắt nói, "Đúng vậy."

"Vậy thì thật không thú vị tí nào! Vì sao không thử ăn món khác chứ? Nói không chừng mùi vị cũng rất ngon mà?"

"Thật không?" Cận Thế Phong thật ra chưa từng nghĩ đến vấn đề không thú vị. Chọn lựa một thứ mình thích, sau đó vẫn luôn dựa theo lựa chọn trước đây của mình, tiếp tục yêu thích, hắn chính là người như thế. Như là hắn dùng thứ gì đó, mặc quần áo, ăn món gì cũng đều là như vậy. Nếu trước đây Ngọc Vân không phản bội hắn, hắn cũng sẽ vẫn tiếp yêu thương. Nghĩ đến đó, ánh mắt Cận Thế Phong trở nên phức tạp.

"Em quyết định được rồi" Yên Lam nói."Tôi không muốn dùng cơm, tôi muốn một phần salad, nhưng trên salad cho thêm vài miếng thịt gà. Về món soup, tôi muốn món soup thịt bò kiểu Nga, còn về phần món tráng miệng, cho tôi bánh crepe kiểu Pháp thêm hai viên kem là được rồi."

Cận Thế Phong có chút kinh ngạc khi thấy Yên Lam tự nghĩ ra thực đơn, bất quá, quản lí nhà hàng dù sao cũng tiếp xúc qua đủ loại khách hàng, đối với những... khách hàng như thế này đã chẳng có gì lạ, cung kính tiếp nhận thực đơn "Được, tiểu thư. Tôi sẽ bảo đầu bếp làm theo lời dặn dò của cô mà chuẩn bị thức ăn, xin chờ cho một chút."

Cận Thế Phong mỉm cười nhìn Yên Lam: "Anh không biết là em lại có nhiều ý tưởng như vậy, giống như phương án quảng cáo lần này cũng vậy, em thực sự khiến anh phải nhìn em với cặp mắt khác xưa"

Được khen ngợi, Yên Lam nhìn đôi mắt ôn nhu mang theo ý cười của Cận Thế Phong đang nhìn chăm chú vào mình, tim lỗi nhịp. Xấu hổ cúi đầu cầm ly rượu lên, nàng cúi đầu uống một hớp rượu lớn để che giấu vẻ xấu hổ, thế nhưng bởi vì uống quá nhanh mà bị sặc.

"Đừng uống nhanh như vậy, bụng rỗng thì nên ăn một chút gì đó trước sẽ tốt hơn. Em thử nhìn xem, món ốc sên Pháp của nhà hàng này rất được, đặc biệt là nước sốt để tẩm do bọn họ đặc chế." Hiện tại, Cận Thế Phong chu đáo như vậy, ôn nhu, tuyệt không giống với trước đây nữa. Thình thịch, thình thịch, thình thịch, trống ngực Yên Lam đập rất nhanh! Nàng lại nuốt một ngụm rượu.

Món ăn của họ đã được đưa đến. Lúc nhìn thấy thực đơn đủ mọi màu sắc Yên Lam tự nghĩ ra, Cận Thế Phong ngắm nghía lại "như cũ" của mình, cảm thấy hắn dường như đã mất đi những món ăn ngon trước kia.

Yên Lam bắt gặp ánh nhìn của Cận Thế Phong, khóe miệng cong lên thành nụ cười."Có muốn thử món salad của em không? Nhìn vẻ mặt của anh xem ra rất muốn ăn."

Yên Lam mỉm cười khiến cho Cận Thế Phong không nhịn nổi cũng lộ ra vẻ mặt vui cười, "Thật vậy chăng? Anh thực sự có lộ ra vẻ mặt muốn ăn như vậy sao?"

"Đó là đương nhiên rồi!" Yên Lam dí dỏm nói. Thừa cơ múc một muỗng lớn salad bỏ vào trong đĩa của hắn, lại lấy của hắn một miếng thịt cừu.

"Uhm, anh nói không có sai, thịt cừu này thật sự rất ngon đó!" Nhìn dáng vẻ nheo nửa mắt hưởng thụ của Yên Lam, Cận Thế Phong cảm thấy trong lòng có một cảm giác ấm áp tràn trề.

Bữa cơm tối rất ngon, bọn họ cũng tiến hành rất vui vẻ. Sau khi dùng bữa tối xong, Cận Thế Phong lái xe, bọn họ lại cùng nhau trở về nhà.

"Bác Trương, chúng cháu đã về rồi."

"Thiếu gia và tiểu thư Yên Lam à! Cuộc hẹn của hai cô cậu thế nào a! Xem vẻ mặt hạnh phúc của Yên Lam tiểu thư, đã biết nhất định là rất thành công đúng hay không?" Bác Trương vẻ mặt đầy tươi cười nói.

"Ai nha! Bác Trương, bác cười cháu, cháu không để ý đến bác nữa!" Yên Lam xấu hổ đỏ mặt nói.

"Được rồi, bác Trương, bác đừng cười Lam Lam nữa, bằng không lát nữa cô ấy lại xấu hổ phải tìm một cái lỗ để chui xuống." Cận Thế Phong giảo hoạt nói.

"Được được được, bác Trương không nói nữa, xem Tiểu Lam tiểu thư đỏ mặt rồi kìa." Bác Trương vui tươi hớn hở nói.

"Các người, các người... em không để ý tới các người nữa, em lên lầu đi ngủ." Yên Lam đỏ mặt chạy lên lầu.

Thấy Yên Lam chạy lên lầu, Cận Thế Phong mở lời với Bác Trương."Bác Trương, ngày mai mọi người chuẩn bị bữa sáng trễ một chút, sau đó thì nghỉ phép đi, tôi và Yên Lam muốn đi ra ngoài, cơm tối để khi chúng tôi quay về sẽ tự làm lấy."

Bác Trương nhìn Cận Thế Phong "Được, thiếu gia nói cho chúng tôi nghỉ phép một ngày, thực sự là rất hiếm khi, mọi người nhất định đều sẽ rất vui mừng." Nhìn thiếu gia trước mắt đang mỉm cười hạnh phúc, mong sao lần này thiếu gia sẽ không lại giống như lần trước nữa, lần này nhất định phải giữ lấy hạnh phúc. Bà tin tưởng Tiểu Lam tiểu thư có thể mang đến hạnh phúc cho thiếu gia!

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)