Truyện:Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch) - Chương 25

Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch)
Trọn bộ 81 chương
Chương 25
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cận Thế Phong đến phòng Yên Lam, thấy Yên Lam vùi mình trên giường, dùng chăn trùm kín nửa thân trên của mình, chỉ lộ ra nửa phần thân dưới.

"Lam Lam, đừng xấu hổ nữa, đây cũng không phải việc gì lớn, đừng trùm kín mình như vậy, sẽ không thở được đó." Dứt lời, liền đưa tay lật chăn lên.

"Không muốn, em không muốn, các người nói em như vậy, hại em xấu hổ quá chừng, em không nhìn mặt anh nữa!" Yên Lam ngọ nguậy trong chăn, nói năng lung tung.

"Lam Lam, em đừng có quên, hôm nay em đúng thực là mặc váy ngắn nha! Cứ tiếp tục giãy dụa như vậy, anh không muốn thấy quần lót của em đâu nha!" Cận Thế Phong xấu xa nói.

"Ai nha! Cận Thế Phong, anh thật đáng ghét!" Yên Lam giật chăn lại, nói.

"Haha, được rồi, đừng tức giận, xem em cả người đầy mô hôi kìa, lại có mùi nữa, nhanh đi tắm rửa." Cận Thế Phong vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn đang thở hổn hển của Yên Lam."Anh sai rồi, được chưa, sau này sẽ không cười em nữa, nhanh đi tắm đi!"

Lúc này Yên Lam mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, "Em cũng không phải là tức giận! Chẳng qua là có chút mắc cỡ!"

"Haha, chưa từng gặp qua loại người có da mặt mỏng như vậy." Cận Thế Phong trêu đùa.

"Chưa từng gặp qua đúng không, vậy bậy giờ để anh mở mang kiến thức, thế nào?"

"Được rồi, được rồi". Cận Thế Phong xin tha thứ, nói: "Là lỗi của anh, em nhanh đi tắm đi!"

Nhìn bóng dáng Yên Lam đi vào phòng tắm, Cận Thế Phong nhẹ nhàng nở nụ cười, cuộc sống như vậy, vẫn luôn khiến bản thân kỳ vọng, không phải sao? Rất hạnh phúc, không phải sao?

Ngày thứ hai, bọn họ ngủ thẳng cho đến khi mặt trời đã đứng bóng.

"Thế Phong, mau thức dậy đi nào, mặc trời đã đứng bóng rồi, đều tại anh, tối hôm qua khuya như vậy mới chịu ngủ, anh xem, ánh mặt trời tốt như vậy đều bị lãng phí rồi. Mau mau chuẩn bị một chút, chúng ta phải đến khu vui chơi nữa." Yên Lam xuống giường, bước chân trần tới bên cạnh bệ cửa sổ nhìn xuống hoa viên phía dưới, hôm nay bên trong hoa viên quả thật là một người cũng không có, mọi người đều nghỉ hết rồi nữa, cảm giác như vậy, dường như nơi này... chính là tổ ấm của hai người họ.

Cận Thế Phong trở mình một cái, thấy Yên Lam mặc áo ngủ đứng trước cửa sổ, chân trần, trông như một thiên sứ mỹ lệ."Lam Lam, chào buổi sáng, em đây là... đang quyến rũ anh sao?" Cận Thế Phong ôm lấy nàng từ phía sau "Chúng ta có nên ngủ thêm một lát nữa hay không ha!"

"Được rồi, đừng náo loạn nữa, đi đánh răng đi, anh đã đồng ý với em, hôm nay phải đến khu vui chơi, chúng ta cùng xuống dưới ăn bữa sáng."

"Wow! Thật đông người nha!" Yên Lam nói "Đúng vậy! Vậy em muốn chơi cái gì đây?" Cận Thế Phong hỏi.

"Uhm, đi nào, em dẫn anh đi chơi trò chơi vui nhất." Yên Lam kéo Cận Thế Phong đi.

"Xin hỏi, Lam Lam, đây là trò chơi vui nhất mà em nói đó sao?" Cận Thế Phong nhìn vòng xoay ngựa ngỗ trước mắt, nói với Yên Lam, vẻ mặt có chút méo mó.

"Đúng vậy, anh không cảm thấy sao? Trò này chơi vui mà lại an toàn, hơn nữa vòng xoay ngựa gỗ rất lãng mạng nha!" Yên Lam vui vẻ đáp lời.

"Thế Phong, anh đi đâu vậy hử?" Yên Lam vội vàng kéo Cận Thế Phong đang xoay người muốn bỏ đi lại.

"Anh không muốn chơi trò này, nhàm chán chết đi được, hơn nữa em lớn như vậy rồi vẫn còn chơi vòng xoay ngựa gỗ sao?" Cận Thế Phong như sắp phát điên!

"Nhưng thực sự là em chưa từng chơi mà!" Yên Lam chớp mắt vô tội nhìn Cận Thế Phong, "Mỗi khi thấy vòng xoay ngựa gỗ trên TV, em đều rất ghen tị với những người có thể được ngồi trên đó. Anh đồng ý đến khu vui chơi, nhưng, anh lại không chơi cùng với em."

"Được rồi được rồi, thua em rồi, đi thôi." Cuối cùng Cận Thế Phong cũng không còn cách nào khác đi theo Yên Lam ngồi lên ngựa gỗ.

Ngựa gỗ bắt đầu xoay vòng, cảm giác tựa như chú chim nhỏ tự do tự tại bay lượn giữa không trung, Yên Lam rất thích loại cảm giác này, thế nhưng nhìn lại bộ dáng ngồi ngựa gỗ của Cận Thế Phong vẫn thật là có chút tức cười! Vóc dáng cao lớn như vậy ngồi trên lưng một con ngựa gỗ nho nhỏ, thực sự là... Haha Ngồi trên ngựa gỗ nhìn xuống dưới, Yên Lam không nhịn được cười nói "Thế Phong, dáng anh ngồi ngựa gỗ thật kỳ quái á! Haha..."

"Em còn nói, còn không phải đều tại em, hình tượng lãnh khốc tổng tài của anh đều bị làm hỏng cả!" Cận Thế Phong buồn bực nói. Lúc đó sao lại đáp ứng nàng đến công viên vui chơi giải trí này chứ? Bản thân mình căn bản là không hợp với nơi này, mà chỗ này cũng không thích hợp!

Lúc này Yên Lam vẫn còn chưa dứt cười, Cận Thế Phong chớp mắt, cười xấu xa, nói, "Lam Lam, anh đã cùng em ngồi ngựa gỗ, em cũng phải theo anh đúng không?" Yên Lam nhìn dáng vẻ tươi cười của Cận Thế Phong, trong lòng có chút sợ hãi: "Vậy, vậy anh muốn chơi cái gì hử!"

"Em đi theo anh là được!" Cận Thế Phong kéo Yên Lam đi "Không phải chứ, tàu lượn siêu tốc?" Yên Lam kêu thảm thiết "Em có thể không ngồi lên được không!"

"Không được, em nhất định phải ngồi lên!" Cận Thế Phong vui vẻ khước từ.

"Vậy, vậy được rồi." Yên Lam đơn thuần cũng là bất đắc dĩ.

Thấy Yên Lam như vậy, Cận Thế Phong hỏi "Lam Lam, em có đúng là không sợ không vậy?"

"Sao có thể chứ, em chỉ là chưa từng chơi qua trò này, có chút khẩn trương mà thôi!" Gần đến phút cuối, Yên Lam vẫn còn mạnh miệng.

"A..." Từ khi lên tàu lượn siêu tốc, Yên Lam chưa hề ngừng tiếng thét chói tai.

"Thế Phong, sao mà lại lắc lư vậy." Xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, Yên Lam hỏi.

"Không có lắc lư, là tự em cảm thấy lắc lư, bây giờ có đỡ hơn chút nào không? Nếu không thì chúng ta qua bên kia ngồi một lát đi?" Cận Thế Phong mất hứng nói "Em đã không ngồi được tàu lượn siêu tốc sao lại không nói với anh? Xem em tự làm bản thân mình khó chịu như vậy kìa."

"Em cũng không biết mà! Trước đây em chưa từng chơi qua, cùng lắm sau này không chơi nữa là được, đừng tức giận mà!" Yên Lam le lưỡi.

"Không phải anh tức giận, mà là lo lắng, hiện giờ em có thấy khá hơn chút nào chưa?" Cận Thế Phong thở dài nói.

"Uhm, khá hơn nhiều rồi. Thế Phong, em muốn ăn kem, anh đi mua cho em nha". Yên Lam thấy có bán kem, liền nói với Cận Thế Phong.

"Được, em chờ ở đây, anh đi mua cho em"

"Thế Phong, chúng ta đi chơi vòng đu quay đi?"

"Được, chỉ cần em muốn ngồi, anh đều có thể ngồi cùng em!" Cận Thế Phong sủng nịnh nói.

Lúc này bọn họ xem ra thực sự giống một đôi tình nhân vô ưu vô lo.

*****

Sau khi đi ra từ khu vui chơi, "Ngày hôm nay rất vui, cám ơn anh, Thế Phong, đã thực hiện nguyện vọng từ lâu của em." Yên Lam chưa hết sung sướng nói.

"Chỉ cần em thích, em muốn làm cái gì anh đều theo bên cạnh em." Cận Thế Phong ôn nhu nói.

"Đừng cưng chìu em như thế, anh sẽ làm hư em đó!" Yên Lam cảm động nói.

"Anh cam tâm tình nguyện, anh chính là muốn làm hư em, như vậy sau này sẽ không có người dám muốn em, em sẽ theo anh cả đời." Cận Thế Phong đắc ý nói.

"Hóa ra anh lại có nhiều ý đồ xấu xa như vậy."

"Giờ em mới biết à! Ý đồ xấu xa của anh vẫn còn rất nhiều!"

Nhìn đồng hồ, "Được rồi, Thế Phong, chúng ta nên đi siêu thị mua thức ăn, sau khi về nhà thì nếm thử tay nghề của em đi!" Yên Lam nói "Nhất định sẽ khiến cho anh khen không dứt lời!"

Cận Thế Phong mỉm cười khởi động xe "Tay nghề của em thực sự tốt như vậy sao? Anh rất nghi ngờ nha! Em có thể nấu chín cơm là khá lắm rồi, anh không dám có những hy vọng xa xỉ lớn lao!"

"Sao anh có thể nói em như vậy chứ! Theo như lời người khác nói, thức ăn em nấu thực sự ăn rất ngon đó!" Yên Lam dương dương tự đắc nói.

"Người khác là ai? Em đã từng làm cơm cho ai?" Cận Thế Phong mất hứng nói. Vừa nghĩ đến việc nàng đã làm cơm cho người khác thì hắn đã bực bội.

"Chính là em trai em đấy! Nó nói cơm em nấu là ăn ngon nhất trên đời này đó nha!" Yên Lam dõng dạc.

"Thì ra là em trai của em à!" Cận Thế Phong thở phào.

"Đúng vậy! Chứ anh cho là ai hả?"

"Lam Lam, chúng ta đến siêu thị rồi, mau xuống xe đi!" Cận Thế Phong ngăn Yên Lam tiếp tục nói.

Đi vào bên trong siêu thị "Chúng ta ăn cái gì đây?" Cận Thế Phong hỏi.

Yên Lam nhìn những thứ thực phẩm xung quanh, quá nhiều thứ, nàng nhìn thấy mà hoa cả mắt, "Việc này... Chúng ta ăn cơm kiểu Trung Quốc, mua một ít nguyên liệu mang về, tối nay em nấu vài món ăn, lại nấu thêm một món canh là đủ rồi"

Cứ như vậy dọc đường đi, Cận Thế Phong cùng Yên Lam lựa chọn những món mà họ thích ăn, ngọt ngào hạnh phúc thong thả dạo quanh siêu thị. Họ quả thực không hề phát hiện, xa xa đột nhiên xuất hiện một ánh chớp đèn flash.

"A! Cuối cùng cũng đã về đến nhà." Yên Lam bước vào nhà nói.

"Em gọi cái gì, trong nhà đâu có ai." Cận Thế Phong buồn cười nói.

"Đúng ha, hì hì... em đã quên." Yên Lam cười khúc khích nói.

"Em đúng là một cô bé ngốc." Cận Thế Phong sủng nịnh mỉm cười, đưa tay xoa đầu Yên Lam."Bây giờ còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi một lúc rồi hãy nấu cơm."

"Chúng ta ra hoa viên đi dạo một chút đi, như vậy có ích cho sự khỏe mạnh của cả thể xác và tinh thần, hơn nữa lát nữa cũng có thể ăn nhiều cơm, haha." Yên Lam đề nghị nói.

"Thế Phong, nhìn những bông hoa này xem, thật đẹp mà! Chúng ta tưới nước cho nó đi."

Yên Lam vừa nói cầm lấy vòi tưới nước, mở van, hướng về phía những khóm hoa và cây cỏ trên mặt đất bắt đầu tưới nước. Đột nhiên, Yên Lam đổi hướng vòi tưới nước trên tay, chuyển hướng về phía Cận Thế Phong, bắt đầu phun nước vào hắn, "Haha, anh bị ướt hết rồi, đáng đời." Yên Lam vui vẻ nói.

"Được lắm! Em dám phun nước vào anh, xem anh trừng trị em thế nào!" Cận Thế Phong hô lên. Chạy tới đoạt lấy vòi tưới nước trong tay Yên Lam, "Không muốn, em không đưa cho anh đâu." Yên Lam nói.

"Em không đưa cho anh có đúng không?" Cận Thế Phong xấu xa nói, "Anh đây cũng có biện pháp làm cho em toàn thân ướt mem, có tin hay không?"

Nói dứt lời, Cận Thế Phong đã ôm lấy Yên Lam, nhấc bổng nàng lên, bắt đầu cọ qua cọ lại trên thân thể của nàng "Thật không ngờ phải không! Thế này, thì không phải em cũng ướt mem rồi! Lại còn làm khăn mặt cho anh nữa, haha..."

"A! Được rồi được rồi, em đầu hàng rồi, em giương cờ đầu hàng, anh đừng cọ qua cọ lại nữa.

Nhột lắm!" Yên Lam cười nói.

"Thực sự đầu hàng, hửh?" Cận Thế Phong hoài nghi nói.

"Là thật đó! Mau thả em ra!"

"Được, anh sẽ tin tưởng em lần này." Cận Thế Phong nói, thả lỏng cánh tay đang ôm Yên Lam ra.

Ai dè khi Yên Lam vừa thoát ra khỏi sự kìm hãm của Cận Thế Phong, lập tức cầm vòi tưới nước lên, nhắm ngay vào hắn, mở cho nước chảy đến mức mạnh nhất. Sau đó vứt vòi tưới nước, nhanh chóng chạy đi, động tác nhanh chóng dứt khoát.

Đứng phía bên kia hoa viên, Yên Lam, quay về phía Cận Thế Phong cười nói "Hừ hừ, bị em lừa rồi, ai bảo anh trước đây luôn bắt nạt em, lần này đến lượt em bắt nạt anh!" Nói dứt lời lại còn le lưỡi ra.

"Còn chưa có phân thắng bại nha! Lam Lam, đừng có kết luận sớm như vậy." Nói rồi, Cận Thế Phong chạy về phía Yên Lam.

"A!" một tiếng, Yên Lam quay đầu bỏ chạy.

Để lại tiếng cười vui sướng của bọn họ trong hoa viên.

Trở lại phòng khách, cả hai đều đã mệt đến độ thở hồng hộc "Được rồi, Thế Phong, em phải đi nấu cơm rồi nha! Bây giờ anh có thể chờ mong thức ăn ngon do em nấu!" Yên Lam nói xong, liền đi về phía nhà bếp.

Cận Thế Phong nhìn bóng lưng Yên Lam đi về phía nhà bếp, nở nụ cười.

Trong nhà bếp, Yên Lam thành thạo xào rau. Còn có sườn lợn chua ngọt, cua biển sa tế, cari gà, thịt heo thái mỏng giả vị cá xào với rau củ, cuối cùng là món canh thịt bò sở trường của nàng đang đun trên bếp.

Nêm nếm mùi vị của canh, tiếp đó xem chừng nhiệt độ của bếp lò, Yên Lam đậy nắp lại để chậm rãi ninh nó cho nhừ. Rửa tay sạch sẽ, nàng bưng từng đĩa từng đĩa thức ăn ra phòng ăn.

Cận Thế Phong đã đi tới, "Thơm quá à!" Nói dứt lời, tay liền cầm lấy đôi đũa...

"Chờ một chút, " Yên Lam kịp thời hô lên. Ánh mắt nghi ngờ nhìn Cận Thế Phong, nàng nói, "Đi rửa tay trước đi, còn có một nồi soup nữa, chờ em bưng ra là có thể ăn được."

Cận Thế Phong rửa tay xong ngồi vào bàn ăn, nhìn đâu đâu cũng thấy những món ăn ngon "Thật không ngờ, Lam Lam, em có thể làm ra một bữa cơm thịnh soạn như vậy."

"Hừm, coi thường em nữa đi!" Yên Lam đắc ý nói "Mau nếm thử xem, mùi vị ra sao?" Yên Lam nói, ân cần gắp thức ăn cho Cận Thế Phong.

"Ăn có ngon không?" Yên Lam hỏi.

"Uhm, mùi vị không tệ, đầu bếp chắc là đã dốc hết sức luôn đây!" Cận Thế Phong khen ngợi. .

"Nếu ăn ngon, vậy thì anh ăn nhiều một chút." Yên Lam vui vẻ nói, tay không quên tiếp tục gắp thức ăn cho Cận Thế Phong.

Nhìn Yên Lam ân cần gắp thức ăn, trong ngực Cận Thế Phong có một dòng nước ấm chảy qua."Đừng có gắp cho anh nưã, em cũng ăn đi! " Cận Thế Phong nói, liền gắp một đũa thức ăn đặt vào trong bát của Yên Lam.

*****

Nhìn Yên Lam ân cần gắp thức ăn, trong ngực Cận Thế Phong có một dòng nước ấm chảy qua."Đừng có gắp cho anh nữa, em cũng ăn đi! " Cận Thế Phong nói, liền gắp một đũa thức ăn đặt vào trong bát của Yên Lam, rồi hai người nhìn nhau khẽ cười. Thế này là hạnh phúc, là thứ đã chờ mong bấy lâu. ! Cận Thế Phong thở dài thỏa mãn.

Sau khi ăn tối, Yên Lam tựa như một con mèo nhỏ thỏa mãn tưạ vào ghê sofa trong phòng khách, híp mắt thích thú, nhìn bóng lưng đang thu dọn bàn ăn.

"Chơi suốt một ngày, em lại vừa chuẩn bị cơm nữa, mệt chết đi rồi, để anh thu dọn bàn ghế, chén bát cho?" Yên Lam vốn lúc đó đang thu dọn bát đã nghe thế nhất thời kinh sợ, "Anh sẽ rửa bát?" Nhìn Cận Thế Phong một cách khó tin, giống như đang nhìn một sinh vật lạ. Hắn chính là tổng tài của một tập đoàn, vậy mà phải rửa bát, nếu như nói ra ngoài, có ai tin không?

"Thái độ của em là thế nào! Giống như anh là quái vật vậy. Anh không phải đã nói lúc anh học đại học hàng ngày ở ký túc xá anh vẫn tự nấu ăn đấy thôi, vậy anh làm sao mà chưa từng rửa bát được!" Cận Thế Phong vừa cười vừa nói. Vì vậy, người đang thu dọn toàn bộ chén bát trên bàn chính là đường đường tổng tài tập đoàn "Khải Thành" của chúng ta. Nghĩ đến sự quan tâm, chăm sóc của Cận Thế Phong, Yên Lam không nhịn được phải mỉm cười.

Cận Thế Phong thực sự thay đổi rất nhiều, Yên Lam thầm nói. Hắn ngay từ đầu, là một lãnh khốc tổng tài, thế nhưng hiện tại, thật sự ôn nhu, rất biết quan tâm chăm sóc! Chính mình hẳn là có thể đưa hắn ra khỏi ký ức đau khổ, buồn phiền kia sao. Dùng những ký ức ngọt ngào hạnh phúc của bọn họ lắp đầy những ngày tháng bi thương, thống khổ.

Chờ Cận Thế Phong dọn dẹp xong trong nhà bếp, vừa ra tới, nhìn thấy một con mèo nhỏ, dưạ vào ghế sofa. Khoé miệng không khỏi yêu thích cong lên.

"Muốn ngủ chưa? Vậy lên giường ngủ đi!" Cận Thế Phong đi về phía Yên Lam.

Yên Lam lắc đầu, "Không muốn ngủ, vừa mới ăn xong cơm tối còn chưa có vận động, không thể lên giường ngủ thể. Như vậy đối với cơ thể không tốt"

Cận Thế Phong cúi người, ôm lấy toàn bộ cơ thể nàng. Nàng khanh khách cười nói."Anh muốn làm gì thế!"

"Em không phải muốn vận động sao? Anh đây giúp em vận động!" Cận Thế Phong mờ ám nói.

"Không muốn."

"Vậy không phải do em sao, em đã ăn no rồi, anh bây giờ mới bắt đầu hưởng thụ đại tiệc của mình." Trong mắt Cận Thế Phong cực nóng không gì sánh được, giọng nói trầm thấp, khiến Yên Lam xấu hổ cúi đầu.

Đèn phòng ngủ cũng chưa kịp bật, hai người đã rơi xuống giường lớn. Cận Thế Phong vội vã muốn da thịt hai người sát nhập vào nhau, thật thật muốn nhất thiết cảm nhận được sự tồn tài của Yên Lam, muốn đem người con gái này vĩnh viễn giam chặt trong lòng hắn.

Thân thiết chia sẻ với cùng một người như vậy, Cận Thế Phong hắn từ trước đến nay chưa từng trải qua, ngay cả Ngọc Văn, cũng không cho hắn loại cảm giác này. Thế nhưng người con gái nhỏ nhắn dưới thân này, lại cho hắn cảm giác như vậy, không thể tin được là tuyệt vời đến như vậy.

Yên Lam bị động tác thuần thục của hắn làm cho gục ngã, bị khiêu khích mà khóc nức nở, không ngừng vặn vẹo cơ thể.

"Không... đừng, đừng như vậy... Ư..."

Bị đôi tay mềm mại kia quấn lấy siết chặt, lại nghe Yên Lam thở dốc bên tai, làm cho Cận Thế Phong không khó có thể hình dung được cảm giác thỏa mãn.

Hắn dần dần phát hiện, khát vọng đối với nàng càng lúc càng lớn, vốn tưởng rằng sau khi đạt được mong muốn, sẽ không khát vọng nữa, thế nhưng hắn sai rồi, khát vọng đối với nàng không bởi vì đạt được khoái cảm mà dừng lại, trái lại càng lúc càng lớn, lớn đến mức chính mình cũng cảm thấy kinh ngạc!

Không để ý đến khao khát của Yên Lam, Cận Thế Phong vẫn vỗ vễ vuốt ve những chỗ mẫn cảm trên người nàng, nhìn nàng bởi vì khát vọng mà gương mặt đỏ hồng, hắn lại yêu thương hôn lấy từng tấc, từng tấc da thịt nàng.

"Ngừng lại đi.. A.. A... Quá đáng mà!" Yên lam thấp giọng khóc, dừng nắm tay đấm vào trong ngực hắn.

"Được rồi, tốt, anh không đùa nữa" Cận Thế Phong cười khổ chống đỡ đôi tay của Yên Lam.

cúi đầu nhìn gương mặt mềm mại của nàng."Nói cho anh biết, em muốn cái gì?" Giọng nói của hắn hết sức khó khăn, khả năng chịu đựng đã lên tới cực hạn.

"Em muốn anh" Yên Lam không chút do dự nói.

Em muốn anh... Đó là khát khao từ tận sâu trong đáy lòng Yên Lam Mà hắn cũng hài lòng thỏa mãn với mong muốn của nàng.

Cận Thế Phong phóng ra ánh nhìn ôn nhu, "Được, anh cho em"

Cận Thế Phong cũng không nhịn được khát vọng đã lâu hôn lấy đôi môi đỏ mọng, lửa nóng của hai người bùng cháy gần như không gì có thể ngăn cản được.

Ngoài cửa sổ, trăng non sáng rực còn bên trong phòng lại là cảnh xuân ấm áp, vui vẻ.

Kích tình kịch liệt qua đi, hai người trên giường lấy lại hô hấp của chính mình, Yên Lam ghé đầu vào ngực Cận Thế Phong. Hắn vuốt ve đầu Yên Lam, kéo những sợi tóc mất trật tự ướt đẫm vì mồ hôi của nàng, hết về phía sau.

Tay hắn luồn qua tóc nàng, cảm giác ấm áp này khiến Yên Lam bất giác lộ ra gương mặt vui vẻ, rất hạnh phúc nha!

"Khắp người toàn là mồ hôi, có muốn đứng dậy đi tắm không?" Cận Thế Phong ôn nhu hỏi.

"Muốn chứ! Nhưng mà, em lười đi quá"

"Vậy em có muốn một ngón tay cũng không cần động, để anh tới giúp em tắm, thế nào?"

Cận Thế Phong trêu đùa.

"Chuyện đó, ơ, không cần." Yên Lam đỏ mặt hệt như một đoá hoa hồng.

"Lam Lam, đến bây giờ em vẫn còn xấu hổ sao! Chúng ta đã từng thân mật, đối mặt với nhau biết bao nhiêu lần, em làm sao mà vẫn giống như một cô bé thế" Cận Thế Phong trêu đùa.

"Chuyện đó.. chuyện đó không giống nhau!" Yên Lam ở trong lòng Cận Thế Phong không thể rời ra, buồn bực nói.

"Chuyện đó thế nào lại không giống nhau? Cũng như nhau thôi!" Cận Thế Phong mờ ám nói.

"Em..." Yên Lam nói không nên lời.

Kết quả của cuộc thảo luận của bọn họ, vẫn là Cận Thế Phong ôm nàng bế vào phòng tắm, còn bên trong phòng tắm, lại tiếp tục là một màn khác...

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)