Em khiến anh không chịu nổi
← Ch.098 | Ch.100 → |
"Triệt... A... Em sắp..." Tư thế này ⓣ♓.â.ⓜ ⓝ𝐡ậ.ρ vào rất sâu, mỗi một lần đỉnh nhập đều ♓·⛎·𝓃·ℊ 𝐡ă𝓃·🌀 chạm đến hoa tâm, Thư Liên 𝒸ắ_𝐧 Ⓜ️_ô_ï, nhắm mắt lại lên tiếng ⓡê_n 𝖗_ỉ, khuôn mặt trắng nõn trở nên ửng đỏ, đôi tay 𝐦ả·𝓃·♓ 𝐤♓ả·п·♓ chống lên lồng ռɢự·c hắn, động tác lên xuống càng tăng nhanh càng khiến nội bích không ngừng ép chặt hút lấy như là muốn cắn đứt của hắn vậy.
Hai con thỏ nhỏ no đủ trước ⓝ-🌀-ự-ⓒ cô theo động tác lên xuống mà nhảy lên, nhưng vì sức yếu nên thắt lưng càng lúc càng mỏi, trong mắt không còn chút khí lực nhưng vẫn chưa đạt được 🌜ự-ⓒ k-𝖍-🔴-á-𝖎, Thư Liên nức nở 𝖗-ê-𝓃 г-ỉ, ánh mắt nhìn hắn khổ sở như con mèo nhỏ đáng yêu vô 'số' tội.
Cuối cùng cũng thoát khỏi trói buộc trên tay, Hàn Triệt nghiêng người đè ép cô xuống, không đếm xỉa đến tiếng kêu sợ hãi của Thư Liên, h⛎.п.ℊ 𝖍.ăⓝ.🌀 ♓·ô·𝖓 𝐦·ô·𝖎 cô, ngón tay thon dài không kiêng nể gì sờ loạn trên 𝐭♓*â*ռ 𝖙𝒽*ể, xoa xoa nắn nắn, một phần một tấc cũng không buông tha: "Thư Liên, em thật hư hỏng! Hành hạ anh lâu như vậy, bây giờ tới lượt anh trừng phạt em!"
Hắn cúi đầu ngậm lấy một bên đỉnh núi của cô mà 𝖇*ú ɱ*ú*𝖙, nâng m-ôռ-🌀 rút ρ.h.â.n ✝️.𝐡â.n ra ngoài, sau đó tiến mạnh hết cỡ đi vào, vật to lớn cực đại kia chống mở hết cỡ nội bích của cô, khiến cô bị 𝖐●í●𝒸●♓ 𝐭𝒽í🌜●𝐡 đến 𝓇*𝐮*𝐧 ⓡ*ẩ*ÿ.
"A -" Thư Liên ngửa đầu kêu to, thanh âm ngọt ngào 𝖒●ề●ɱ ɱ●ạ●𝒾, "Triệt... Ư... Thật sâu!"
Hàn Triệt cũng ngửa đầu г-ê-п ⓡ-ỉ một tiếng, trái cổ trên họng trượt lên xuống (trái táo Adam của nam ấy các nàng), hô hấp dồn dập, cuối cùng đoạt lại quyền chủ động, hắn căn bản không kịp suy nghi gì đã 𝐡.⛎п.𝖌 ♓ă.n.ɢ bắt đầu trừu cắm trong cơ thể cô.
Hài lòng với động tác của hắn, đôi chân thon dài của Thư Liên càng mở lớn, khóe mắt ẩm ướt thừa nhận sự công kích của hắn, nụ hoa 𝖒.ề.〽️ Ⓜ️.ạ.❗ bị chống mở đến cực hạn, mỗi một lần đi vào đều ⓗц𝖓.𝖌 ♓.ăп.🌀 ma sát lên thành vách nụ hoa, mỗi một lần г*ú*ⓣ ⓡ*𝒶 đều gần như kéo cả thịt hồng phấn nộn bên trong ra ngoài.
Mật nước chảy giàn giụa, tiếng nước 🅓â_𝐦 mỹ, âm thanh phát ra từ 𝖙𝐡·â·n †♓·ể va chạm có thể nghe rõ ràng trong không khí, Thư Liên lớn tiếng 𝓇-ê-ⓝ 𝓇-ỉ, rõ ràng vẻ mặt mắc cỡ đến đỏ bừng nhưng vẫn cố đem chan mở lớn, phối hợp cho hắn chen vào, đôi mắt ɱôⓝ*𝐠 lung ư-ớ-🌴 á-𝐭 mở to, không hề tránh né nhìn về phía hắn như là cố ý 🍳●ⓤ●𝐲●ế●𝓃 ⓡ●ũ hắn, tiếng rê-𝖓 r-ỉ kiều mị có thể câu hồn người khác.
"Thư Liên... Thư Liên... Hôm nay em thật nhiệt tình..." Hàn Triệt bị cô nhìn không chịu nổi, cúi đầu ngậm lấy môi cô liều ⓒ·♓ế·ⓣ triền miên, nơi hai người kết hợp không ngừng truyền đến từng trận 🎋h𝑜á.❗ ⓒả.Ⓜ️ khiến người ta tê dại tận xương, theo từng đố sống lan tràn toàn thân.
"Ưm... Anh không thích?" hai tay Thư Liên chống ra phía sau, vươn nửa người dậy cùng hắn ♓ô*𝓃 triền miên, một lúc lâu sau mới tách ra, giữa môi hai người có sợi chỉ bạc, cô cúi đầu nhìn vật nóng rực của hắn đang không ngừng ra ra vào vào giữa hai chân mình, mỗi một lần đều hung mãnh dùng sức, mỗi một lần đều vào hết cỡ, "Triệt... Mạnh hơn nữa! A... Thật thoải mái!"
"Ách..." Hàn Triệt cắn răng thở hồng hộc, giọng nói hơi nghẹn ngào, "Em khiến anh chịu không nổi!"
Thấy ánh mắt cô bạo gan nhìn nơi hai người kết hợp, Hàn Triệt cũng bị sự nhiệt tình đó của Thư Liên làm phát điên, bế cô lên ngồi xếp bằng trên hông mình, dùng sức nâng m-ô𝖓-𝐠 🦵ê_ռ đỉ_𝐧_♓ cô, lần lượt chen vào thịt non chặt khít của cô, 𝖍υ*𝓃*🌀 𝐡*ăⓝ*ℊ chà sát hoa tâm.
"Như vậy có thoải mái không? Hử?" Hắn cắn cắn dái tai cô, vẫn tiếp tục công kích ⓣ_𝖍â_n ⓣ♓_ể cô, nếu như có thể hắn thà rằng cứ như vậy mà 𝒸·hế·𝖙 ở nơi này, cái gì cũng không cần, cái gì cũng không quản, chỉ có hắn và cô, một người đàn ông và một người phụ nữ, như nước hòa vào sữa, trở nên vĩnh hằng.
"Ư... Ư..." Thư Liên bị hắn đỉnh đến thần trí mơ hồ, hô hấp càng lúc càng dồn dập, trên mặt cũng càng lúc càng hồng, chỉ 'hừ' nhẹ một tiếng âm mũi mơ hồ, "A... Triệt... Em... Thật thoải mái... A!"
← Ch. 098 | Ch. 100 → |