Trừ em ra, ai anh cũng không cần
← Ch.097 | Ch.099 → |
Bưng cốc để đầu giường uống một hớp nước, hơi lạnh, Thư Liên nhíu hạ chân mày, nuốt nuốt xuống, trong lòng lạnh như băng, cảm thấy có chút kì quái.
Cô quay đầu, thấy Hàn Triệt nhìn cô không chớp mắt, mặt không khỏi đỏ lên một chút. Cô biết hành động hôm nay của mình rất lớn mật (to gan), nhưng không phải đàn ông đều thích phụ nữ như vậy sao? Tần Doanh vừa trang điểm, lại có phong tình, Hàn Triệt cùng Tần Doanh lên giường, chắc là cũng bởi vì sự bạo dạn của cô ấy.
"Thư Liên, bây giờ cởi ra giúp anh được không?" Thanh âm Hàn Triệt hơi khàn khàn, hắn muốn ôm cô, muốn hôn cô, muốn đem cô khắc nhập vào trong thân thể.
"Như vừa rồi có thoải mái không?" Thư Liên không trả lời hắn, đem đầu gối lên trước ngực hắn, nghe thấy nơi đó 'bang bang' đập rất nhanh, "Có thích em giúp anh như vậy hay không?"
"Thích, thích chứ." Hàn Triệt nhân lúc nàng nói mà hôn nàng mấy cái, "Thế nhưng Thư Liên, anh không muốn em bởi vì anh mà tự ủy khuất chính mình..."
"Không ủy khuất..." Thư Liên mỉm cười ngẩng đầu, hôn môi của hắn, Hàn Triệt không chờ được nữa mà ngậm lấy lưỡi cô, dây dưa không dứt, cho đến lúc hai người đều thở hồng hộc, cô mới tựa vào trán của hắn, "Trước đây em không biết cái gì là yêu, hiện tại đã biết rõ rồi, bởi vì yêu một người là có thể nguyện ý vì người đó làm mọi chuyện..."
Cảm giác được thân thể hắn cứng đờ, Thư Liên ôm lấy hắn:
"Khiến anh vui vẻ, em không hề ủy khuất chút nào. Triệt, trước đây em đã đáp ứng anh sẽ cố thử một chút, khi đó em vẫn luôn xem anh như một đứa trẻ, thế nhưng bây giờ em đã biết, em yêu anh, không chỉ là tình yêu giữa người với nhau, anh là người đàn ông của em, em không thích nhìn thấy anh cùng người phụ nữ khác cùng một chỗ, ngay cả nói chuyện cũng không thể, anh là của một mình em ta, chỉ riêng mình em!"
Thấy hắn vẫn đang mở to mắt ngơ ngác nhìn mình, tay Thư Liên mò vào giữa hai chân hắn nắm lấy nam căn cực nóng kia, cắn môi hắn: "Em không cho anh nói chuyện cùng với người phụ nữ khác, không cho anh thích người khác, tất cả mọi thứ của anh đều thuộc quyền sở hữu của em, tuyệt đối không chia sẻ với người khác!"
Hàn Triệt cuối cùng phục hồi tinh thần lại, âm thanh dịu dàng có chút ngấy: "Bé ngốc Thư Liên, Thư Liên ngốc nghếch, anh từ nhỏ đã thích em rồi, cũng chỉ thích mình em, trừ em ra, ai anh cũng không cần, sao có thể thích người khác được."
Hắn đáp lại nụ hôn của nàng, cảm giác được nàng nâng mông lên, từng chút từng chút nuốt vào phân thân của hắn, ngửa đầu 'hừ' nhẹ một tiếng: "Em không tin anh sao?"
"Không tin, không tin!" Thư Liên dường như cũng bị căng đầy trong cơ thể mà khóc thành tiếng, thực ra cô nguyện ý tin, mặc kệ là thật hay giả, đơn giản là giờ khắc này, thân thể của bọn họ chặt chẽ kết hợp cùng một chỗ, bọn họ chảy cùng một dòng máu, dù cho hắn lừa cô, cô cũng nhận, ít nhất cô thật sự yêu hắn.
Cô bắt cử động lên xuống, thân thể hắn đang bị cô gắt gao ngậm chặt, không ngừng đè ép hút lấy, thật cứng rắn, như là muốn đem thân thể của cô chọc thủng, mỗi lần cử động cắm rút, cô lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn, giống như con thuyền nhỏ đang nhấp nhô trên ngọn sóng lớn.
Cặp vú no đủ cả cô không ngừng phập phồng lay động theo từng động tác, biết rõ bộ dáng phóng đãng như vậy sẽ khiến mình rất mắc cỡ, Thư Liên cắn môi, vẫn vươn tay nắm lấy đầy đầy ắp trước ngực, nhẹ giọng rên rỉ, đến khi tiếng rên rỉ chậm rãi không khống chế nổi, lại cao giọng ngâm nga, bởi vì chưa đủ ẩm ướt, mỗi một lần thâm nhập, đều có cảm giác trướng đau vì 'ăn no', nhưng chính vì loại đau đớn này làm cho cô cảm giác rất rõ rằng, mình với hắn bây giờ đã hợp làm một, bọn họ sẽ luôn luôn ở cùng một chỗ, ai cũng không thể tách ra.
"Thư Liên... Em thật hư hỏng..." Hàn Triệt thở phì phò, không ngừng động eo hướng về phía trước, mỗi một lần đều cố hết sức thâm nhập, lại bởi vì hai tay bị trói buộc, vẫn cảm thấy chưa đủ, nhìn cô đỏ mặt đang vuốt ve khối no đủ mềm mại hắn thích nhất, lại cảm thấy hạ thân trướng hơn như muốn bạo phát, nhìn cô trắng trợn quyến rũ hắn như vậy, lại không thể ôm lấy cô mà tùy ý, quả thực như bị lăng trì.
← Ch. 097 | Ch. 099 → |