Truyện:Hắc Dục - Chương 039

Hắc Dục
Hiện có 108 chương (chưa hoàn)
Chương 039
Lăng nhục (4)- H
0.00
(0 votes)


Chương (1-108 )

Đem chai chất lỏng kia đổ xuống т𝒽*â*п т𝐡*ể trần truồng trắng nõn của cô, nhìn dòng nước trong suốt kia theo từng cong của cơ thể cô chảy xuống, mỗi một giọt, mỗi một dòng đều xinh đẹp đến kinh tâm động phách (nghe hơi giống cổ trang nhưng mà ko biết xài từ nào khác J), 𝐠_ợ_𝐢 cả_ɱ không gì sánh được.

Vươn đầu lưỡi khẽ 𝐥❗ế●〽️ trên người cô: "Uhm, thật ngọt..."

Thư Liên đã 𝖈ắ*п 𝖒*ô*ı muốn chảy ɱá●𝐮, cô không dám động đậy, bởi vì cô biết có chạy cũng chạy không thoát, cô chỉ có thể dựa vào cảm giác đau đớn này để duy trì lý trí của mình, đầu lưỡi kia giống như con rắn chậm trãi uốn lượn trên người cô, mỗi một chỗ nó lướt qua, liền kích động cơ thể cô, cảm giác hư không trong cơ thể càng ngày càng rõ ràng, cô không dám nhả ra, sợ chỉ cần mình buông lỏng miệng, thì âm thanh 𝓇*ê*𝐧 r*ỉ sẽ tràn ra.

Lưỡi hắn l.❗ế.〽️ 𝐡ô●𝖓 vú cô, chậm rãi lướt qua vùng bụng bằng phẳng bóng loáng, đi qua vùng rừng rậm thưa thớt, dùng ngón tay đẩy ra đóa hoa ɱề.𝖒 Ⓜ️ạ.𝖎, nhìn đóa hoa ɱề-〽️ mạ-ℹ️ kia khẩn cấp muốn được phóng thích, chất lỏng trong suốt thuận thoe miệng cánh hoa chảy xuống, thấm ướt một mảng lớn dưới thân.

"Em ướt rồi ..." Nhâm Thần Phong cười nhẹ nói, mở rộng hai chân cô ra, không kiêng nể gì nhìn chằm chằm nơi tư mật của cô, ánh mắt hắn như muốn "gian ԁâ.𝖒" cô hàng ngàn lần.

Thấy Thư Liên xấu hổ khuôn mặt cũng đỏ bừng lên, cắn chặt môi, Nhâm Thần Phong tà tà cười, cúi đầu xuống, trực tiếp ngậm lấy viên trân châu dưới cánh hoa kia.

"A!" lần đầu tiên Thư Liên bị người ta ngậm nơi đó, nhất thời kìm chế không nổi kêu lên thất thanh, thấy thế người đàn ông kia lại bắt đầu dở trò đùa dai, dùng đầu lưỡi phát họa hình dạng â.𝖒 𝒽.ộ, đem nơi mề·𝐦 mạ·ı yếu ớt hít vào miệng dùng đầu lưỡi ⓗ⛎n·𝖌 hă𝐧·🌀 quấy giảo, lại dùng đầu lưỡi đè sát nơi đó làm cho nó 𝐫ⓤ*п г*ẩ*𝖞 kịch liệt.

"Đừng như vậy! Không cần! Buông ra!" Thư Liên hét ầm lên, toàn thân phiếm hồng, hoa kính vốn đã ướt đẫm điên cuồng phun ra ⓓâ.〽️ dịch, cứ như thế lên cao trào.

Nuốt hết toàn bộ 𝖉â*ⓜ dịch của cô vào miệng, Nhâm Thần Phong dường như vẫn còn chưa thỏa mãn 𝖑❗.ế.ɱ ⓛ❗ế-〽️ khóe miệng, tơ 𝖒á*𝖚 của cô dính trên bạc môi của, như ma cà rồng xinh đẹp: "Sao lại không cần? Là nơi này không cần? Hay là nơi này?"

Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng điểm điểm vào hoa hạch của cô, đổi lấy cô một trận r⛎_𝖓 𝖗ẩ_𝐲 càng mãnh liệt hơn, hắn liền 𝖍ц𝓃_𝖌 𝐡_ă𝓃_ⓖ chen vào giữa hoa huy*t.

"Không muốn không muốn! Tất cả đều không cần!" 𝐭h*â*ռ ✞h*ể vừa trải qua cao trào vô cùng mẫn cảm lại bị hắn ⓗ𝖚-ռ-g ♓ă𝖓-ℊ đùa bỡn, làm cho Thư Liên cuối cùng không nhịn được phải khóc hớn, "Anh đi ra! Thả tôi! Cầu xin anh, thả tôi!"

Tựa hồ không nghe thấy cô nói cái gì, Nhâm Thần Phong lại đưa thêm hai ngón tay vào trong, cả ba ngón tay chống đỡ thịt huyệt làm cho nó mở rộng hơn, chất lỏng theo động tác ⓡ-ú-𝐭 г-𝐚 chọc vào của hắn 𝓅-♓á-𝖙 𝓇-ⓐ â-〽️ 🌴-h𝒶ռ-h "òm ọp òm ọp", Thư Liên cảm thấy xấu hổ không ngừng lắc đầu, ✝️♓●â●𝐧 †●ⓗ●ể lại vì tác dụng của thuốc mà trái lương tâm đón ý hùa với hắn, cô không chịu nổi, cô thật khó chịu, ai có thể cứu.. cứu cô, cứu cứu ...cô với!

Sau một trận r_ú_т 𝐫_𝖆 chọc vào thật nhanh, Nhâm Thần Phong г-ú-ⓣ ⓡ-🔼 ngón tay ướt đẫm, nhìn Thư Liên giống như con cá thiếu dưỡng khí há to mồm hô hấp, hắn đem ngón tay dính đầy dâ_𝐦 dịch đâ●ⓜ 𝐯à●🔴 miệng cô: "Thưởng thức hương vị của chính mình xem, có phải rất ngọt hay không?"

Thư Liên nhắm chặt mắt không ngừng nức nở, khóc như "hoa lê đái vũ"(hoa lê dưới mưa), chọc cho người ta thương tiếc, nhưng mà đóa hồng mai trên người cô bị chọc cho đứng thẳng lên đỏ hồng, còn có hạ thân ướ-† á-✝️ một mảnh hỗn độn, càng giống như mời đàn ông, tới nhấm nháp, tới tⓡ-ⓐ т-ấ-п, tới chà đạp cô.

Tách đóa hoa ra cẩn thận quan sát thịt huyệt bị chơi đùa khẽ nhếch còn đang nhẹ nhàng 𝐫.⛎.п 𝖗.ẩ.ⓨ, Nhâm Thần Phong cười cợt: "Bảo bối, có muốn bị tiến vào không? Em nhất định sẽ rất thoải mái."

"Tôi sẽ không bao giờ xin anh!" Thư Liên muốn cắn nát đầu lưỡi, nói chuyện cũng bắt đầu khó khăn, cảm giác đau nhức ngắn ngủi này làm cho cô có chút váng đầu hoa mắt, nhưng nó lại giúp cô thanh tỉnh một chút, "Nhâm Thần Phong! Anh hãy 𝒸♓ế_✞ tâm đi!"

Tốt lắm, tốt lắm! Thuốc kia vẫn còn chưa 𝐭ℹ️ê_𝐮 🅓𝐢_ệ_✞ hết lí trí của cô, cô còn có thể to gan nói với hắn những lời như thế!

Nhâm Thần Phong lấy cả cầu dùng để khóa miệng nhét vào trong miệng cô, tránh cho cô cắn đứt đầu lưỡi mình: "Thư Liên, anh sẽ rất dịu dàng với em."

(khụ, khụ ba TP này chơi SM ghê quá a ta edit mà cũng sợ luôn rồi...) p/s Đoạn sau chính thức SM, hự hự.

Chương (1-108 )