Vay nóng Homecredit

Truyện:Hậu Cung Chân Hoàn Truyện - Chương 017

Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
Trọn bộ 249 chương
Chương 017
Sát khí sơ hiện (thượng)
0.00
(0 votes)


Chương (1-249)

Siêu sale Lazada


Mi Trang tỷ nói mình bị trượt chân xuống nước theo thỏa thuận, tất nhiên cũng sẽ không có ai lại nghi ngờ điều này. Huyền Lăng cũng đến khuyên giải an ủi Mi Trang tỷ nhiều hơn. Thân thể Mi Trang tỷ bình phục rất nhanh, tâm ý muốn tùy thời cơ mà động, bởi vậy, chỉ ung dung đợi thời cơ, Hoa phi cũng tứ bình bát ổn (sóng yên biển lặng) không có hành động gì.

Ngày 18 tháng 4 Kiền Nguyên 13, tôi được tấn phong làm Uyển Nhi (cao hơn Tần 1 bậc, nếu bạn nào chưa rõ thì xem lại page nhé). Tuy chỉ tấn phong một bậc nhưng mặc kệ nói thế nào, đó cũng là việc vui, từ mùa xuân tới nay tình thế của tôi ngày càng được ổn định. Hậu cung, trước sau đều duy trì vẻ bình tĩnh và tốt lành. Tôi tạm thời, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Đã sắp tới tháng 5, khí trời dần nóng lên. Cơ thể tôi cũng đã khỏe hẳn, chỉ là Huyền Lăng không yên lòng, thường bắt Ôn Thực Sơ bốc cho tôi chút thuốc bổ đều dưỡng bệnh.

Vào một ngày, tôi ngồi ở hành lang nhận thưởng: #$%&#$^^#& ...do Nội Vụ phủ đưa tới. (xin được lược bớt 1 ngàn chữ &^^)

Bội Nhi thấy tôi thản nhiên, bỗng nhớ tới chuyện gì đó, tức giận nói:" Vị Dư canh y kia thật sự không biết điều! Nghe nói từ lúc bị thất sủng đuổi ra Hồng Nghê các tới giừ, cả ngày cứ nguyền rủa tiểu chủ, dùng lời dơ bẩn vũ nhục tiểu chủ."

Duỗi ngón tay cho cá ăn rồi sai người cất vào nhà bếp, nói nhạt:" Kệ cô ta đi. Ta hành sự không thẹn với lương tâm, nguyền rủa sẽ chẳng linh nghiệm đâu."

Bội Nhi nói:" Nhưng lời cô ta thực sự khó nghe, nếu không nô tỳ gọi người dạy cô ta bài học hay là bẩm báo cho Hoàng hậu nhé."

Tôi rửa bàn tay dính ngư phẩm (lương thực từ cá):" Không cần đối phó với loại người này."

" Tiểu chủ cũng lương thiện quá."

" Khuyên người phải có lòng khoan dung, cô ta thất sủng khó tránh khỏi bất bình, qua một thời gian sẽ ổn thôi."

Vừa vặn Hoán Bích mang thuốc đến:" Tiểu thư, thuốc đã xong rồi, tỷ uống đi."

Tôi bưng chén thuốc trên tay, uống một ngụm, nhíu mày nói:" Hai ngày nay thuốc hơi chua."

Hoán Bích nói:" Có thể là Ôn đại nhân mới điều chế loại thuốc bổ mới, cho nên chua."

Tôi ừ một tiếng, cau mày chậm rãi uống hết, cầm nước súc miệng. Lại ngồi một lát, cả ngày ngủ tinh thần hơi hoảng hốt, bảo Hoán Bích đỡ tôi vào trong ngủ trưa.

Hoán Bích cười nói:" Hai ngày nay Tiểu chủ ngủ hơi nhiều, mới dậy được một lúc đã muốn ngủ trưa."

" Công nhận. Chỉ nghe nói "xuân miên bất giác hiểu" (kiểu mùa xuân hay buồn ngủ), hóa ra càng gần mùa hè càng dễ buồn ngủ."

Ngoài miệng nói giỡn, trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì không đúng, ngừng cước bộ hỏi:" Hoán Bích, ta tham ngủ từ lúc nào? Có phải bắt đầu từ mấy ngày trước?"

" Đúng vậy, khoảng 5 6 ngày trước người hay ngủ, một ngày có 12 canh giờ thì 5 6 canh giờ ngủ. Ngày trước mặt trời đã lên cao, Hoàng thượng đến mà tỷ vẫn ngủ, Hoàng thượng không cho bọn muội đánh thức tỷ ..." Nói xong, đột nhiên muội ấy dừng lại, trên mặt biểu hiện nét nghi hoặc xen lẫn bất an.

Tay tôi dần rét run, tôi hỏi:" Muội cũng thấy không đúng sao?"

Hoán Bích vội vàng buông tay tôi ra:" Tiểu thư đừng ngủ nữa. Để nô tỳ đi mời Ôn đại nhân đến."

Tôi vội vàng dặn:" Đừng kinh động người khác, nói Ôn đại nhân đến bắt mạch bình an."

Tôi từng bước từng bước đi vào buồng sưởi, khăn gấm trên bàn thêu hàng nghìn lá hoa dưới ánh nắng mặt trời, tay tôi nắm chặt khăn trải bàn, trên lưng như có hàng nghìn mũi nhọn đâm vào đau đớn.

Ôn Thực Sơ đã tới, thần sắc hắn có vẻ bình tĩnh, một tay bắt mạch cho tôi, ngẫm nghĩ một lúc không lên tiếng, rồi lấy cây châm nhỏ, nói:" Mạo phạm rồi, xin tiểu chủ chịu đau một chút." liền lấy cây châm đâm xuống huyệt đạo. Tay hắn nhẹ nhàng chuyển động ngân châm, giải thích:" Đây là huyệt Hợp cốc, nếu tiểu chủ chỉ là tham ngủ bình thường thì châm vào không bị gì cả ; nếu bị thuốc mà ra, ngâm châm đâm vào có đổi màu."

Giây láy, hắn rút ngân châm ra, ngưng thần nhìn hồi lâu nói:" Quả nhiên có người giở trò thuốc của thần điều chế ra." Hắn đem ngân châm cho tôi xem:" Mời tiểu chủ nhìn kĩ ngân châm này."

Tôi giơ lên nhìn kĩ, quả nhiên ngân châm phảng phất một màu xanh nhạt. Tay tôi run lên, ngân châm rơi vào lòng bàn tay hắn, tôi nhìn thẳng mắt hắn nói:" Đó là cái gì? Độc dược?"

" Không phải. Có người bỏ thuốc phân lượng vốn ít. Người dùng thuốc rất cẩn thận, lượng thuốc bỏ thêm rất ít. Cho dù thần ngày ngày bắt mạch cũng không dễ dàng phát hiện ra, dù vậy, nếu dùng trong thời gian dài, đầu tiên tiểu chủ sẽ cảm thấy tinh thần mệt mỏi, thèm ngủ, chưa đến một năm thì thần trí thất thường, trở nên điên dại."

Khuôn mặt tôi nhất thời biến sắc, tôi có thể cảm giác được cả người tôi bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng. Trong lòng vừa sợ vừa hận, trên mặt lại cứng cỏi, nói:" Quả nhiên là xem trọng Chân Huyên ta, dùng thủ đoạn này để đối phó ta!"

Ôn Thực Sơ vội hỏi:" Tiểu chủ yên tâm. May mà phát hiện sớm. Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, sẽ không hại thân thể." Hắn đem ngân châm cất vào trong hộp thuốc, lo lắng nói:" Rõ ràng là muốn từ từ đưa tiểu chủ đến chỗ chết, thủ đoạn quá thâm độc!"

Tôi thở dài nói:" Từ trước tới nay Hậu cung tranh sủng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, quả nhiên là khó lòng phòng bị." Tôi xúc động nói với Ôn Thực Sơ:" Nếu không phải đại nhân, sợ rằng Huyên nhi đến chết cũng như trong mộng, không biêt lý do."

Ôn Thực Sơ xấu hổi:" Cũng tại thần sơ sẩy, mới khiến tiểu chủ thiệt thòi."

Tôi hòa nhã nói:" Đại nhân đừng tự trách mình."

Hắn nghiêm túc nói:" Sau này vi thần sẽ cẩn thận hơn nữa. Từ bốc thuốc đến nấu, cho đến khi tiểu chủ dùng, thần sẽ đích thần làm lấy, không để người khác nhúng tay vào."

Tôi nghiêm mặt nói:" Việc cấp bách hôm nay là tìm ra người muốn hại ta, để tránh khỏi từ nay về sau có chuyện xảy ra." Tôi cảnh giác liếc mắt ra ngoài cửa sổ, hạ giọng nói:" Có thể đem thuốc vào trong cung ta, chắc là người bên cạnh. Ta cảm thấy cơ thể không khỏe vài ngày trước, vừa vặn trong cung ta mới tuyển vài cung nhân. Tuy rằng sáng sớm ta dặn Cận Tịch và Tiểu Doãn Tử chú ý bọn họ, nhưng trong cung nhiều người hỗn loạn, chỉ sợ bọn họ cũng lực bất tòng tâm. Theo ta thấy, việc này phải để ý hơn mấy thái giám, cung nữ mới đến."

" Tiểu chủ muốn làm gì?"

" Làm phiền Ôn đại nhân và Huyên nhi cùng diễn vở kịch, giả vờ như không có việc gì để tránh đánh rắn động cỏ."

Vi thần sẽ làm theo tiểu chủ dặn."

" Lưu Chu, đi mở cửa sổ, ta hơi khó chịu." Lưu Chu theo lời mở cửa sổ, tôi đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ, cất cao giọng nói:" Nếu Ôn đại nhân nói tôi không sao, tôi cũng yên tâm rồi." Nói xong, chớp chớp mắt với hắn.

Ôn Thực Sơ hiểu ý gật đầu, lập tức lớn tiếng nói:" Ngày xuân tiểu chủ tham ngủ là chuyện thường, Chỉ bằng nhân cơ hội này nghỉ ngơi cho thật khỏe."

Tôi cười nói:" Đa tạ Ôn đại nhân hao tâm tổn trí."

" Hoàng thượng tự mình dặn dò, tiểu thần không dám sơ sẩy."

" Vậy làm phiền đại nhân ngày ngày đến. Lưu Chu, tiễn đại nhân ra ngoài. Ta muốn nghỉ ngơi."

ôn thực sơ đi ra ngoài, tôi lập tức gọi tiểu duẫn tử đến, dặn hắn một hồi, hắn liên tục gật đầu. Nói xong, tôi thấp giọng nói:" Việc này ngươi đã sơ sót. Hôm nay làm theo lời ta nói, cẩn thận kỹ lưỡng, tránh bứt cây động rừng." Sắc mặt tiểu duẫn tử rùng mình, vội vàng lui xuống.

Tôi giả bộ như không có chuyện gì. Tới buổi chiều, tiểu duẫn tử tới gặp tôi, lặng lẽ nói cho tôi biết ở chân tường có một lỗ nhỏ, hình như mới phá không lâu. Tôi im lặng không lên tiếng, trong lòng biết có ý chỉ Huyền Lăng, ngoài ôn thực sơ và chàng ra không có ai vào cung tôi. Những thứ này hầu như thái giám cung nữ của tôi không được đi ra ngoài, tất nhiên là có người khác động chân động tay len lén đem thuốc đến.

Tôi nói:" Ngươi cứ giả không biết, cũng đừng quá chú ý nơi nào. Ngày mai nấu thuốc ngươi và Tiểu Liên Tử, Cận Tịch chú ý một chút, cần phải bắt được kẻ đó, giết hắn không kịp trở tay."

tiểu duẫn tử nghiến răng nói:" Vâng. Tiểu Liên Tử có chút công phu trên người, nhất định không để tiểu nhân kia chạy thoát."

Ban đêm, tôi nằm trên giường, ánh trắng sáng ngời ngoài cửa sổ, lần đầu tiên tôi cảm thấy Đường Lê cung có sát khí sắc bén đến vậy.

Mặc dù tôi quyết tâm không ngủ, nhưng vẫn ngủ thẳng đến lúc mặt trời nhô cao. Thuốc vẫn đến đây, vừa thấy vẻ mặt vài người buồn nản, tôi biết là không tìm ra nguyên nhân."

Tiểu Liên Tử nói:" Bọn nô tài trông coi rất kĩ, thuốc do dự tay Phẩm Nhi nấu, cũng có người tiếp cận cô ta, chứ đừng nói là kê đơn."

Tôi không khỏi bắt đầu nghi ngờ, chớ không phải là bị phát hiện nên không bỏ thuốc nữa chứ, ngẩng đầu nhìn Tiểu Liên Tử, tiểu duẫn tử, Cận Tịch. cận Tịch vội hỏi:" Bọn nô tỳ rất để tâm. Lúc đó nô tì ở phòng bếp Tinh Thanh nói bữa tối muốn ăn rau, Tiểu Liên Tử chỉ huy các tiểu thái giám quét sân, Duẫn tử xem xét mọi việc như mọi người, vẫn chưa lộ hành tung mà."

Tôi bưng chén thuốc lên, nhấp một ngụm thuốc, vẫn có vị chua như trước. Tôi tức giận, nhổ ngụm thuốc trên mặt đất, oán hận nói:" Vẫn bị bỏ thuốc."

Cận Tịch sợ hãi, vội vàng quỳ xuống nói:" Có lẽ bọn nô tì sơ suất, xin tiểu chủ thứ tội."

Tôi cũng không gọi bọn họ lên, chỉ nói:" Cũng không phải lỗi của các ngươi. Có thể qua mắt các ngươi mà bỏ thuốc không bị phát hiện. Hon nữa, không có người tiếp cận, chuyện này thật kì quái."

Tiểu Duẫn Tử gật đầu nói:" Nô tài nhớ đến một chuyện, xin tiểu chủ cho phép nô tài đi một lúc."

Tôi gật đầu đồng ý, lệnh cận Tịch và Tiểu Liên Tử đứng lên. Tôi nói với Hoán Bích:" Toàn bộ thuốc đổ vào bô đi." Hoán Bích vội vàng đổ, tôi hỏi:" Không bị người khác phát hiện muội đổ thuốc chứ?"

" Không có."

tiểu duẫn tử trở lại rất mau, trong tay còn mang theo cái bình thuốc, thìa đến:" Nô tài nghĩ, nếu không phải có người tự mình bỏ thuốc, chỉ có thể giở trò trên mấy thứ này thôi."

Tôi gật đầu nói:" Cũng không đến nỗi vô lý."Tôi chìa tay cầm thìa, nhìn kĩ, không có gì không ổn cả, cẩm bình thuốc lên xem, toàn thân màu tím đen, hình dưa hấu, nắp bình điêu khắc rồng bay phượng múa, thật là tinh diệu.

Tôi mở nắp bình ra, cũng không có gì lạ. Tôi đặt bình thuốc trên bàn, hay là tiểu duẫn tử nghĩ sai rồi, mới nói ra, bỗng nhiên thấy ngón tay cầm nắp có vị chua, tôi lập tức tỉ mỉ coi, màu sắc nắp đậm hơn thân bình một chút, nếu không nhìn kĩ cũng không biết.

Tôi đưa nắp cho Cận Tịch:" Cô cô ở trong cung lâu rồi, nhìn xem đây là gì?"

Cận Tịch nhìn kĩ nửa ngày nói:" Nắp được bỏ vào trong thuốc nấu lâu, nắp bình hấp thụ nước thuốc nên màu sắc đậm hơn." Cận Tịch nhìn sắc mặt tôi, thấy sắc mặt tôi như thường, tiếp tục nói:" Chỉ cần thuốc của tiểu chủ sôi lên, nước thuốc sẽ chạm vào nắp bình. Thuốc trong nắp bình này trà trộn vào thuốc tiểu chủ."

Thật lâu, tôi mới cười lạnh một tiếng nói:" Công phu tỉ mỉ thật! Chả trách thế nào chúng ta cũng không tra được kẻ đưa thuốc, hóa ra là sớm chuẩn bị rồi." Tôi hỏi Cận Tịch:" Thường thì mấy thứ này do ai cất giữ vậy?"

" Vốn là Bội Nhi, bây giờ do cung nữ mới đến Hoa Tuệ bảo quản."

Tôi Ừ một tiếng, nói với tiểu duẫn tử:" Người cầm bình thuốc này ra, Hoa Tuệ nhìn thấy không?"

" Không nhìn thấy ạ."

" Vậy trả lại chỗ cũ đi, đừng để bị nghi ngờ. Hỏi thăm lai lịch Hoa Tuệ, ngày trước từng hầu hạ cho ai, vị chủ tử nào." tiểu duẫn tử vội vàng lui xuống.

Qua hai canh giờ, tiểu duẫn tử trở về bẩm báo nói, Hoa Tuệ vốn là cung nữ bên cạnh Dư Canh Y bị phế truất, từ Dư nương tử xuống thành Dư canh y, cung nữ bên cạnh bị đuổi đi nhiều, Hoa Tuệ chính là người bị đuổi đi lúc đó, sau này được chỉ đến chỗ chúng ta.

Lưu Chu nói:" Tiểu thư, đòn này muốn báo thù tiểu chủ trước đây mà!"

" Khá khen cho nô tỳ trung thành chủ cũ!' Tôi dặn dò Hoán Bích:" Đi phòng bếp nhặt mấy hòn than ra đây, nhớ là phải loại đỏ hồng ấy, để ở trong phòng."

Tôi cũng không quay dầu lại nói với Tiểu Liên Tử:" Đi gọi Hoa Tuệ đến, ta có vài lời muốn hỏi cô ấy. Nếu cô ấy có phần chần chờ, lập tức trói mang lên." Tôi lạnh lùng nói:" Để tự ta thẩm vấn lòng trung thành của tên nô tỳ này!"

Sau một lúc lâu, Hoa Tuệ ở phía sau Tiểu Liên Tử chậm rãi đi lên, Lưu Chu quát dẹp đường:" Tiểu chủ có việc muốn hỏi ngươi, còn bần thần cái gì, như là ai muốn ăn thịt ngươi vậy!" Hoa Tuệ thấy thế, vội đi nhanh vài bước quỳ trước mặt tôi, sợ hãi không dám ngẩng đầu. Tôi áp chế cơn tức giận lại, cười nói:" Đừng sợ, ta chỉ có hỏi mấy câu với ngươi thôi."

Hoa Tuệ cúi đầu nói:" Được tiểu chủ quan tâm hỏi, nô tỳ biết sẽ trả lời."

Vẻ mặt tôi hòa nhã nói:" Cũng không có chuyện gì quan trọng. Cận Tịch cô cô nói ngươi làm rất tốt, đồ vật bảo quản được xếp ngay ngắn rõ ràng. Ta rất cao hứng, trong lòng nghĩ nên thưởng cái gì cho ngươi đây, cũng để người khác biết ta thưởng phạt phân minh, làm việc sẽ chăm chỉ hơn."

Hoa Tuệ vui mừng, ngẩng đầu lên:" Tạ ơn tiểu chủ tặng thưởng. Chuyện này vốn thuộc bổn phận của nô tỳ mà."

" Quả thực ngươi làm tốt. Trong các cung nữ mới tới, ngươi là người giỏi giang nhất." Tôi thấy sắc mặt cô ấy đè nén nét vui mừng, bỗng nhiên cố ý nói ngừng lại:" Trước đây ngươi hầu ở cung nào, sao chủ tử các ngươi lại bỏ ngươi đi?"

Cô ấy nghe xong câu nói kế tiếp của, sắc mặt hơi đổi, cúi đầu nói:" Nô tỳ ngu dốt, lúc trước không theo được chủ tốt. Bây giờ được làm việc trong cung Uyển Nghi là phúc nô tỳ tu được mấy kiếp rồi."

Tôi đến cạnh người cô ấy, vươn móng tay giả nhọn lạnh buốt (móng tay mà phi tần thường đeo í) sờ khắp nơi trên mặt khiến cho cô ấy không tự chủ được mà run rẩy. Tôi cũng không dùng sức, chỉ để lại trên gương mặt đó một vết xước đỏ. Tôi khẽ cười:" Dư nương tử bị giáng cấp làm Canh Y, cũng không phải là chủ tử tốt gì, nhưng ân huệ cô ta cho ngươi chắc không ít nhỉ? Nếu không sao ngươi dám phạm tử tội chém đầu ở trong cung bổn cung!"

Hoa Tuệ quỳ rạp trên mặt đất, giọng run rẩy:" Lúc trước nô tỳ hầu hạ Dư Canh y nhưng nô tỳ thật sự không hiểu tiểu chủ đang nói cái gì."

Tôi lạnh lùng nói:" Ngươi thực sự không hiểu ta đang nói cái gì sao? Vậy cái nắp bình thuốc của ta là chuyện gì?"

Hoa Tuệ thấy tôi hỏi chuyện cái nắp bình, sợ đến mặt như màu đất, không dám động đậy. Hồi lâu mới khóc lóc:" Nô tỳ thực sự không biết, nô tỳ chỉ trung thành tiểu chủ người thôi! Mong tiểu chủ minh xét!"

Tôi liếc mắt nhìn cô ấy, nói nhạt nhẽo:" Được, coi như ta trách lầm ngươi. Ngươi nói trung thành ta, ta cũng cho ngươi cơ hội trung thành."

Tôi gọi Lưu Chu:" Mang than lên đây." Luu Chu dùng cái cặp gắp mấy hòn than cho vào trong chậu đặt trên mặt đất. Tôi nhẹ giọng nói:" Ngươi từng làm việc chỗ Dư canh y nên tiểu chủ phải để tâm đến ngươi hơn. Ngươi trung thành với ta, tốt, chỉ cần ngươi cầm viên than kia, ta sẽ tin ngươi trong sạch và trung thành, sau này nhất định đối tốt với ngươi."

Sắc mặt Hoa Tuệ trắng bệch, cả ngươi đông cứng lại, . giống như bức tượng được điêu khắc, Lưu Chu khinh bỉ nhìn:" Còn không mau cầm đi!"

Gian phòng vắng vẻ, than hồng trong chậu tỏa nhiệt, bỗng nhiên 'đoàng' một tiếng, vài tia lửa bắn ra, Hoa Tuệ sợ cực độ. Ánh sáng sau giờ ngọ ấm áp chiếu qua song giấy vào trên người cô ấy, chiếu cô ấy giống như thây ma.

Tôi im lặng mỉm cười nhìn cô ấy, cả người Hoa Tuệ sợ nằm sạp xuống đất, lê từng bước về phía chậu than. Không có người nói chuyện, toàn bộ con mắt đều chăm chú nhìn cô ấy.

Tôi biết là do Hoa Tuệ làm, nhưng cô ta chỉ là người phục tùng mệnh lệnh kẻ khác. Tôi muốn xem chính miệng cô ta nói người chủ mưu đằng sau. Tôi từ từ cười nói:" Không dám à? Xem ra trung thành của ngươi đối với ta giả dối rồi."

Hoa Tuệ khiếp sợ nhìn tôi, ánh mắt xung quanh lại nhìn cô ta, không ai cứu cô ta, cô ta thấp giọng nức nở, chậm rãi duỗi ngón trỏ và ngón cái ra, chần chừ gắp than. Một giọt nước mắt của cô ta rơi xuống chậu than, "Đoàng" vang lên, một trận khói trắng dày đặc, cô ta lập tức thu ngón tay lại, càng rơi nước mắt nhiều. Cuối cùng, Hoa Tuệ vươn hai ngón tay lần thứ 2, mắt nhắm chặt. Khi ngón tay cô ta đã chạm vào hòn than nóng bỏng, cô hét lên, ném than ra ngoài, than lăn rất xa, tia lửa bắn tung tóe.

Ngón tay Hoa Tuệ sưng phồng lên không rõ, mùi thịt cháy tỏa ra khen khét. Cô ta bắt đầu gào khóc ôm lấy chân tôi, khóc:" Tiểu chủ tha mạng!" Lưu Chu và Hoán Bích mỗi người một bên kéo cô ta ra cũng không nổi.

Tôi nhíu mày nói:" Ta cũng nghĩ ngươi đâu có lá gan đó, ngay cả chén thuốc của ta kê đơn cũng dám giở trò, mà lại không có gan cầm hòn than kia!"

Hoa Tuệ khóc lóc kể lể nói:" Tiểu chủ tha mạng, nô tỳ không dám!"

Tôi trầm giọng nói:" Vậy thì nói hết ra, nếu như có nửa câu nói dối, lập tức kéo ra ngoài đánh chết, đánh chết ngươi cũng không ai dám hỏi nửa câu!"

" Trước khi nô tỳ đến Đường Lê cung đã hầu hạ Dư canh y vì Dư canh y bị tội không cần nhiều người hầu hạ, cho nên đuổi nô tỳ đi. Trước khi nô tỳ đến Đường Lê cung một ngày, Dư canh y gọi nô tỳ đến, thưởng nô tỳ không ít vàng bạc, buộc nô tỳ phải đồng ý làm làm việc cho người dó. Nô tỳ ... nhất thời hồ đồ. Xin tiểu chủ tha tội!" Nói xong, vừa khóc vừa đập đầu.

Giọng tôi lạnh băng:" Ngươi chỉ việc nói chuyện của ngươi. Đây là cơ hội ngươi lập công chuột tội, nếu như có nửa phần lừa dối, ta quyết không tha cho ngươi!'

" Dư canh y nói không cần nô tỳ làm việc khác, chỉ cần trong thang thuốc cho tiểu chủ bỏ thuốc vào là được. Buổi tối hôm nô tỳ vào Đường Lê cung, theo lời dặn Dư canh y đào một cái lỗ dưới chân tường. Dư canh y có dặn dò gì, đưa đồ gì vào, sẽ có người nhét một mảnh giấy ở cái lỗ đó. Nô tỳ đi lấy là được."

Cận Tịch nghiêm mặt hỏi:" Vậy thuốc kia cũng được truyền vào như vậy à? Cũng là Dư canh y dạy ngươi gian kế nấu nắp bình trong thuốc à?"

Hoa Tuệ gật đầu thừa nhận.

Tôi ngẩng đầu cười lạnh, nói:" Các ngươi nghe đi, đã chuẩn bị chờ ta vào chỗ chết đấy! Nếu không phát hiện sớm, chỉ sợ ngay cả ta chết thế nào cũng không biết! Có thể thấy được chúng ta hồ đồ thế nào rồi!'

Mọi người đồng loạt ngồi xuống, cúi đầu sợ đến nỗi không dám thở mạnh. Tôi nói:" Đứng lên đi. Khôn hơn chút. Mấy người các ngươi đều lâu năm trong cung, bị người khác giở trò mà không biết, "

Tôi xoay mặt hỏi Hoa Tuệ:" Trong cung này còn đồng đảng nào nữa?"

Hoa Tuệ hoảng sợ, dập đầu nói:" Không ạ."

" Khi nào Dư canh y sẽ đưa tờ giấy cho ngươi?"

Hoa Tuệ chần chờ, Lưu Chu ở bên cạnh quát:" Tiểu Liên Tử, tách miệng cô ta ra, gắp than cho vào."

Tiểu Liên Tử lên tiếng, làm bộ vạch miệng ra. Hoa Tuệ sợ đến mặt không còn chút máu, lại không dám khóc lớn, chỉ cúi sát đất, liên tục la hét:" Tôi nói, tôi nói." Lúc này tôi mới bảo Tiểu Liên Tử buông cô ta ra, nói:" Nói từng câu từng chữ một."

" Cứ cách ba ngày Dư Canh y sẽ sai người đem thuốc đến, nô tỳ tự đi lấy là được."

" Cách ba ngày một lần, không phải là đêm nay chứ? Đưa thuốc lúc nào, có tiếng động gì?"

" Lúc canh một, ngoài tường có người giả hai tiếng cúc cu là được, nô tỳ chỉ cần bắt chước lại."

" Ngươi có thấy người đưa không?"

Nô tỳ chưa từng thấy qua, chỉ biết đó là tay nam nhân, lòng bàn tay phải có vết sẹo."

Tôi nhìn Hoa Tuệ bĩu môi, nói với Tiểu Liên Tử:" Trói cô ta vào nhà kho, nhét giẻ vào miệng. Ai hỏi gì cứ nói cô ta trộm vòng ngọc của ta bị phát hiện. Rồi tìm hai thái giám trông giữ cô ta, không được để cô ta tự sát. Nếu cô ta trốn hoặc chết, cứ mang đầu cô ta tới cho ta xem."

Vẻ mặt Hoa Tuệ hoảng sợ nhìn tôi, tôi trừng mắt một cái:" Yên tâm, ta không muốn cái mạng của ngươi." Tiểu Liên Tử nhanh chân nhanh tay kéo cô ta vào nhà kho. Tôi bảo Hoán Bích đóng cửa lại, nhìn Cận Tịch nói:" Đêm nay cô cô cải trang thành Hoa Tuệ đi lấy thuốc." Quay sang nói tiểu duẫn tử:" Bảo Tiểu Liên Tử và mấy thái giám đắc lực, đêm nay chúng ta há miệng chờ sung."

Bố trí xong cuôi, thấy mọi người tự lui ra hết, Lưu Chu ở bên cạnh tôi nói nhỏ:" Đã biết là Dư canh y hạ thủ, tiểu thư có cách gì đối phó chưa?"

Tôi nhìn ánh nắng chiều xế tà dần lặn ở hướng Tây ngoài cửa sổ, có vài cây hoa ở sân đã nở, hoa kia vốn đỏ như lửa, nay có ánh mặt trời chiều đốt như hoa lửa. Gió nóng thổi qua cành lá, mang theo mùi hương hoa nhẹ. Trên người tôi mặc y phục mỏng manh có chút lạnh, không khỏi thở dài một tiếng:" Cho dù ta buông tha người khác, liệu người khác có chịu buông tha ta?"

Hàm răng trắng đều của Hoán Bích nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ bừng, mắt trợn tròn:" Tiểu thư còn muốn nhường nhịn sao?"

Tôi im lặng không nói. Gió đêm lướt nhẹ cây thông, sắc trời đã tối, bầu trời xuất hiện vài lấm tấm ánh sáng nhỏ. Tôi hít hơi một cái, khép chặt ngón tay nói:" Người khác đã để đao ở trên cổ ta, hoặc vươn cổ đợi ta chết, hoặc phản kích. Lẽ nào ta có thể chịu được sao?"

Lưu Chu đỡ lấy tay tôi:" Muội và Hoán Bích thề sẽ sống chết che chở tiểu thư."

Tôi chậm rãi thở dài:" Nếu không muốn làm cá trên dao thớt, chỉ có thể hợp lực lại mà thôi."

Tôi vốn hiểu rõ, ở hậu cung, không lấy được sủng thì phải nhẫn, lấy được sủng phải tranh. Nhẫn và tranh, chính là lý tưởng sống của nữ nhân trong hậu cung. Tình thế hôm nay, xem ra tôi không tranh không được.

Tôi đưa tay gỡ cây trâm trên đầu ra, hỏi:" Hôm nay Hoàng thượng có chọn bài tử ai không? Là ai thị tẩm."

Lưu Chu đáp:" Là Hoa phi."

Tooi nhẹ giọng hỏi:" Được rồi. Truyền lệnh đi, ăn cơm no mới có sức lực đối phó đêm nay."


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-249)