Vay nóng Homecredit

Truyện:Hậu Cung Chân Hoàn Truyện - Chương 016

Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
Trọn bộ 249 chương
Chương 016
Cá trong chậu
0.00
(0 votes)


Chương (1-249)

Siêu sale Shopee


Sướng An cung cách Đường Lê cung không quá xa, tôi đi bộ cùng Huyền Lăng, xa xa thấy toàn bộ Sướng An cung đèn đuốc sáng trưng, giống như ban ngày. Cung chủ Sướng An cung Phùng Thục nghi sớm nhận được tin tức, dẫn theo các phi tần và cung nhân trong cung ở ngoài cửa chờ. Thấy ngự giá vội quỳ xuống thỉnh an. Huyền Lăng nói một tiếng "Đứng lên ", mới hỏi: "Thế nào?"

Phùng Thục nghi trả lời: "Thái y đã ở bên trong chữa trị, hiện giờ Huệ tần vẫn chưa tỉnh lại." Ngừng lại, rồi nói tiếp: "Thần thiếp đã mời Hoàng Hậu nương nương quay về cung rồi."

"Ừ. Lúc này hoàng hậu nên nghỉ ngơi mới phải, không cần lại phái người đi làm quấy nhiễu Hoàng Hậu."

"Vâng" Phùng Thục nghi lên tiếng, vội có tiểu nội giám lặng lẽ lui xuống đáp lời.

Huyền Lăng nhìn đám phi tần nói: "Nếu thái y tới rồi, người như ong vỡ tổ đi vào lại không tốt. Các nàng nghỉ ngơi trước đi. Thục nghi và Hoàn tần đi vào cùng trẫm."

Cung chủ Sướng An cung là Phùng Thục nghi, Mi Trang tỷ ở phía tây -Tồn Cúc Đường. Đám Thái y thấy Hoàng thượng đến cuống quít quỳ đầy một phòng. Huyền Lăng vung tay lên, mệnh cho bọn họ đứng dậy, tôi kiềm chế không được, lo lắng hỏi:" Rốt cuộc Huệ tần tỷ tỷ sao rồi?"

Giang thái y cầm đầu trả lời: "Khởi bẩm Hoàng Thượng cùng Hoàn tần tiểu chủ, Huệ tần tiểu chủ đã không còn trở ngại, chỉ bị sặc nước làm cho kinh hãi nên nhất thời vẫn chưa tỉnh dậy." Nghe được thái y nói như thế, ta thở phào nhẹ nhõm, hai tay gắt gao nắm lại lúc này mới nới lỏng ra, vì nắm chặt quá, ngón tay bấu vào da tay có hơi chút ửng đỏ.

Giang thái y nhìn Huyền Lăng mới nói tiếp: "Bọn thần đã kê đơn, Huệ tần tiểu chủ cứ theo đó điều dưỡng thân mình chắc chắn sẽ bình phục rất nhanh. Nhưng..." Giang thái y hơi chần chờ.

"Nhưng cái gì..." Hoàng thượng nói: "Nói chuyện đừng có ấp úng ..."

Giang thái y cúi đầu nói: "Tiểu chủ kinh hãi không nhẹ, sợ là phải điều dưỡng khá lâu, tinh thần mới có thể hoàn toàn khôi phục."

"Thế thì các ngươi càng phải hầu hạ tốt hơn mới được, không được khinh suất."

Đám thái y vâng dạ, nhìn Huyền Lăng không còn gì dặn dò nữa, mới lui xuống.

Vào bên trong, thị nữ bên người của Mi Trang tỷ là Thải Nguyệt và Bạch Linh khóc lóc, quỳ nửa chân ở bên giường vội thay y phục ẩm ướt ra cho Mi Trang tỷ, dùng nước nóng lau chùi cái trán. Thấy chúng tôi đi vào, vội vàng hành lễ.

Ba người đứng lặng bên giường. Huyền Lăng cùng Phùng Thục nghi còn đang xem xét, tôi nhịn không được thò đầu ra nhìn kỹ Mi Trang tỷ.

Mi Trang tỷ đã được thay quần áo, mái tóc ẩm ướt, đang ngủ say, gối hoa còn vài giọt nước ướt sũng. Sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, vải đệm màu mận chín, rèm và áo ngủ bằng gấm, có màu xanh trắng kì dị. Người hôn mê bất tỉnh, ngay cả màu xanh trắng kia cũng phù phiếm. Một giọt nước trên trán chảy xuống, lập tức xẹt qua bên má chảy vòng tai kim châu thượng, còn hơi hơi đung đưa không đến rơi xuống, run lên lại run lên, càng phát ra có vẻ Mi Trang tỷ như một mảnh lá khô cứng ở trên giường gấm, không có sinh khí.

Chóp mũi đau xót, hốc mắt đã hết ướt. Từ trước đến nay Phùng Thục nghi vốn phúc hậu đoan trang, gặp tình trạng của Mi Trang tỷ như thế cũng không khỏi xúc động trong lòng, cầm lấy khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt. Huyền Lăng cũng không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn cung nhân ở giữa phòng hầu hạ, quét mắt về phía trước. Ánh mắt nhìn tới đâu, thần sắc nhóm cung nhân đều rùng mình, cuống quít cúi đầu.

Huyền Lăng thu hồi ánh mắt, nói: "Các ngươi hầu hạ tiểu chủ như thế nào?" Giọng điệu thản nhiên, thần sắc nghiêm nghị, nhóm cung nhân bị hù liền quỳ xuống đất.

Phùng Thục nghi sợ Huyền Lăng nóng tính, vội quay đầu lại hướng đám cung nhân quỳ trên mặt đất nói: "Còn không mau nói là chuyện gì xảy ra! Làm sao Huệ tần lại ngã xuống nước?"

Thải Nguyệt cùng một gã thái giám tên Tiểu Thi sợ tới mức run rẩy, lết đầu gối tới trước Huyền Lăng, mặt khóc lóc kể lể nói: "Bọn nô tỳ cũng không biết."

Phùng Thục nghi nghe câu trả lời hơi vô lý, liếc mắt nhìn Huyền Lăng, thấy Huyền Lăng chỉ nhẹ gật đầu một cái ý bảo nàng hỏi đi, trong giọng nói đã có chút giận tái đi: "Thật hồ đồ! Tiểu chủ gặp chuyện lớn như vậy mà nô tài bên người không hề biết gì!"

Phùng Thục nghi luôn đối đãi khoan hồng với cung nhân, nay thấy cô ấy tức giận, lại có Hoàng thượng ở đây, Tiểu Thi sợ đến nỗi mềm nhũn, vội "Bang bang" dập đầu nói: "Nô tài oan uổng. Nô tài không biết chuyện gì cả. Đêm hôm ấy nô tài và Thải Nguyệt cô nương cùng tiểu chủ đi Mật Tú cung, khi trở về đi ngang hồ cá chép, tiểu chủ mỗi khi đi qua đây đều cho cá ăn, cho nên nô tài đi lấy thức ăn cho cá. Ai ngờ nô tài mới đi đến nửa đường chợt nghe ồn ào nói tiểu chủ rơi xuống nước."

"Kia Thải Nguyệt lúc đó ở đâu?"

Thải Nguyệt nức nở đáp: "Hoa phi nương nương nói trong cung có loại mực tốt muốn tặng cho tiểu chủ sử dụng, bảo nô tỳ quay lại lấy."

"Nói như thế, Huệ tần rơi xuống nước đúng thời điểm hai người các ngươi không có ở bên?" Phùng Thục nghi hỏi xong lại ngừng, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn liếc mắt Huyền Lăng một cái. Ánh mắt Huyền Lăng trợn một cái, Phùng Thục nghi vội thấp đầu.

Đang muốn tiếp tục hỏi thăm, nghe được bên ngoài có người thông báo Hoa phi đến. Cũng khó trách, sự việc Mi Trang tỷ rơi xuống hồ cá chép cách Mật Tú cung có trăm bước, còn ở trong cung dưới sự quản lý của cô ta. Cô ta lại là vị phi tử chỉ dưới Hoàng Hậu, cùng nhau giải quyết lục cung, tất nhiên phải tới thăm hỏi rồi.

Hoa phi thấy Huyền Lăng ở đây, nhanh nhẹn hành lễ. Huyền Lăng nói: "Bên ngoài đêm khuya, nàng tới đây làm gì?"

Hoa phi có vẻ buồn rầu, nói: "Nô tì nghe nói Huệ tần muội muội rơi xuống nước, nóng ruột không biết ra sao rồi, vội chạy tới. Huệ tần có bị gì không?"

Huyền Lăng nhìn phía giường: "Vậy nàng đến xem đi."

Hoa phi đến gần vừa thấy, nức nở nói: "Sao lại thế này. Một người như hoa như ngọc như vậy mà phải chịu khổ thế này."

Phùng Thục nghi khuyên nhủ: "Hoa tỷ tỷ cũng đừng quá lo lắng quá. Thái y nói tỉnh lại sẽ không còn trở ngại gì nữa."

Hoa phi rút khăn tay lau mũi, quay đầu nhìn Thải Nguyệt, Tiểu Thi nói:" Thứ hồ đồ! Các ngươi hầu hạ tiểu chủ thế nào mà lại để xảy ra chuyện này, khiến Hoàng Thượng phải lo lắng."

Huyền Lăng lạnh lùng liếc nhìn Thải Nguyệt và Tiểu một cái, chậm rãi phun ra mấy từ: "Đúng là bọn không dùng được nữa rồi."

Hoa phi nghe như vậy, vội hỏi: "Bọn người hầu thế này không bảo vệ được tiểu chủ, chỉ sợ về sau nhiều chuyện xảy ra. Thần thiếp, không bằng đuổi vào bạo thất." Âm thầm thở ra một ngụm khí lạnh, cung nhân mà vào bạo thất phải nhận hết khổ dịch, sống không bằng chết, chưa đến ba năm cũng chết bởi tự vẫn. Lại là Hoa phi lên tiếng,

Lời nói khiến trong lòng ta nảy sinh lòng băn khoăn hỗn độn. Tiểu Thi thì miễn đi, Thải Nguyệt là nha đầu Mi Trang tỷ mang từ nhà tới, cùng nhau tiến cung, là một cánh tay tâm phúc. Nếu mất họ, thật sự là tổn thất không nhỏ. Hiện giờ Hoa phi nói như thế, cảm thấy có gì đó không ổn, không kịp ngẫm nghĩ nữa, tôi ngăn cản nói: "Không được."

Huyền Lăng, Hoa phi cùng Phùng Thục nghi đồng thời nhìn tôi, trong lúc nhất thời cố gắng bịa lý do nói: "Thải Nguyệt cùng Tiểu Thi tuy rằng hầu hạ huệ tỷ tỷ không thích đáng lắm, nhưng sự việc xảy ra ngoài ý muốn cũng không thể trách họ. Thay vì xử tội bọn họ, không bằng bảo bọn họ hầu hạ tỷ tỷ thật tốt coi như lấy công chuộc tội."

Hoa phi nhìn tôi khẽ cười nói: "Hoàn tần muội muội cho rằng tội không đáng phạt à? Nếu dung túng hai nô tài này, khó tránh khỏi gây lời đồn đại trong hậu cung, cho là có sai chỉ cần chuộc tội là không cần bị phạt."

Tôi chậm rãi nói: "Thưởng phạt là chuyện xác đáng. Chỉ là muội muội nghĩ, Thải Nguyệt cùng Tiểu Thi vẫn hầu hạ Huệ tỷ tỷ, Thải Nguyệt lại là người được Huệ tỷ tỷ mang đến cung, nếu lúc này phạt bọn họ đi 'bạo thất', chỉ sợ bên người tỷ tỷ không có trợ thủ đắc lực, không biết cách hầu hạ tỷ tỷ, ngược lại không hay."

Hoa phi cười nhạo một tiếng: "Ngay cả chăm sóc tiểu chủ còn không biết làm, sao có thể giữ lại hầu hạ được, Hoàn tần có phần quá yên tâm rồi đó." Dứt lời lạnh lùng nói: "Huống chi hồ cá chép (gọi là Thiên Lý Trì) cách Mật Tú cung có mấy trăm thước, xảy ra chuyện trong cung bổn cung, sao bổn cung có thể tha nhẹ được."

Càng nghe càng không ổn, đáy lòng có tình toán: "Thưởng phạt thích đáng là chuyện đương nhiên, nếu nương nương giết bọn họ, người không biết còn tưởng rằng sự tình xảy ra ở gần Mật Tú cung, tổn hại đến uy nghiêm nương nương nên tức giận, chứ không phải chỉ vì Huệ tần rơi xuống nước. Hai tên nô tỳ này là chuyện nhỏ, chẳng phải làm tổn thất đến danh dự của nương nương sao. Mong nương nương nghĩ lại." Trong mắt Hoa phi Hoa phi lộ tinh quang, cắn răng trầm tư. Nói xong tôi chỉ nhìn Huyền Lăng, nếu chàng không lên tiếng, lần này nói cũng là nói vô ích. Quả nhiên chàng nói: "Hoàn tần nói cũng có lý. Trước hết tha hai người bọn họ, nếu Huệ tần không tỉnh lại, phái đi ' bạo thất' cũng không muộn."

Huyền Lăng nói, Hoa phi cũng không ý kiến nữa. Thải Nguyệt cùng Tiểu Thi thấy tôi tranh luận với Hoa phi, sớm bị dọa đến choáng váng. Phùng Thục nghi thúc giục hai lần, mới hồi phục tinh thần lại tạ ơn. Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, được rồi.

Nhìn thấy trên mặt Hoa phi vẫn còn tức giận. Nghĩ lại tưởng tượng, Hoa phi không phải muốn giết người của chúng tôi sao, như vậy đi, không bằng tự mình hành động trước. Tôi đến bên cạnh Huyền Lăng, nhẹ nhàng nói: "Thần thiếp có câu không biết nên nói làm sao đây?"

"Nàng cứ nói."

"Nguyên nhân Huệ tần tỷ tỷ rơi xuống nước còn chưa rõ, có khả năng nhất định là thị vệ cứu hộ không kịp mới có thể bị sặc nước quá mức hôn mê bất tỉnh. Thần thiếp nghĩ là, chi bằng bỏ cũ thay mới, thị vệ Mật Tú cung nên thay toàn bộ. Nếu không, lần này là Huệ tần tỷ tỷ, nếu lần sau có gì sơ sót lại làm hại đến Hoa phi, vậy phải làm sao?

Hoa phi nghe ta nói như thế, lập tức nói: "Hoàn tần vừa nãy không phải nói lấy công chuộc tội sao? Sao bây giờ lại muốn đổi hết thị vệ của ta, Chẳng phải thưởng phạt có thiên vị rồi sao? "

Tôi mỉm cười nói: "Hoa phi nương nương quá lo lắng rồi. Muội cũng vì nương nương suy nghĩ. Hoàng Thượng luôn luôn ngưỡng mộ nương nương, đám hộ vệ trong cung nương nương khinh suất như thế, lỡ khiến nương nương gặp nguy hiểm thì sao? Huống hồ chính là đổi một đám thị vệ cũng không xem như trừng phạt." Ngược lại hướng Huyền Lăng nói: "Thần tiếp ngu dốt, Hoàng Thượng không được chê cười thần thiếp hiểu biết nông cạn."

Huyền Lăng nói: "Nàng nói rất đúng. Thiếu chút nữa trẫm xem nhẹ việc này. Bảo Lý trường ngày mai đổi nguyên một đám thị vệ giỏi giang đến phòng thủ Mật Tú cung."

Sắc mặt Hoa phi khó coi, cực lực nhẫn nại không nhìn tôi, cũng biết sự tình vô cứu vãn, thị vệ bên người cô ta nhất định cũng bị thay. Cô ta thay đổi khuôn mặt tươi cười đối Huyền Lăng nói: "Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm thần thiếp" Lại nói: "Thần thiếp còn mang hai cây sâm thượng hạng đến, bổ dưỡng là tốt nhất. Đem sang biếu Huệ tần để điều dưỡng sức khỏe."

Huyền Lăng gật đầu một cái: "Hoa ái khanh. Nàng bận quản lý lục cung suốt ngày, khuya thế rồi còn phiền nàng, về nghỉ ngơi sớm đi."

Hoa phi dịu dàng cười tươi nói: "Hoàng Thượng ngày mai cũng phải lâm triều, không nên làm vất vả. Thần thiếp đã gọi người hầm gà rừng, giờ cũng xong rồi. Hoàng thượng hãy dùng một ít rồi nghỉ ngơi đi ạ."

Huyền Lăng cười nói: "Nàng thật chu đáo. Trẫm cũng có hơi đói bụng." Quay đầu xem tôi: "Hoàn ái khanh, nàng cũng tới dùng đi. Đồ ăn trong cung Hoa phi là ngon nhất đó."

Hoa phi còn nhẹ nhàng cười: "Hoàng Thượng nói như vậy, Thế Lan thật sự hổ thẹn. Muội muội cũng cùng đi đi." (Thế Lan là tên thật Hoa phi)

Cô ta có muốn tôi đi đâu chứ, chẳng qua muốn cho Huyền Lăng có chút mặt mũi thôi. Huyền Lăng đi chuyến này, phần lớn phải ở lại Hoa phi trong cung nghỉ ngơi, sao tôi có thể đi cùng được. Huống chi Mi Trang tỷ vẫn còn hôn mê, nhất định phải ở cạnh chăm sóc tỷ ấy mới được. Vì thế mỉm cười nói: "Thần thiếp nào có lộc ăn, hay Hoàng thượng ăn hết phần của thần thiếp đi, mới có thể giải Hoàng Thượng tương tư nổi khổ ạ"

Hoa phi lại cười nói: "Nhìn Hoàng Thượng sủng ái muội muội, nói như vậy nói đến cũng không đỏ mặt."

Huyền Lăng nói: "Trẫm nào dám sủng nàng, tính vốn đã như vậy rồi. Sủng đến tận trời xanh."

Tôi cười nói:" Thần thiếp nói, té ra Hoàng Thượng sớm nhìn thần thiếp không vừa mắt rồi đó. Hoàng Thượng mau mau đi đi, gà rừng để nguội sẽ không tốt. Thần thiếpnghĩ muốn ở trong này chăm sóc Huệ tần tỷ tỷ, không đi được."

Huyền Lăng nói: "Được rồi. Nàng cũng tự chăm sóc lấy mình, đừng mệt nhọc."

Hoa phi cười nói: "Làm phiền Hoàn tần cùng thục nghi." Dứt lời đi theo Huyền Lăng phía sau nhanh nhẹn đi ra ngoài.

Đêm đã khuya. Ta thấy Phùng Thục nghi mặt có vẻ uể oải, biết cô ấy cũng mệt mỏi, vì thế khuyên cô ấy quay về điện nghỉ tạm. Một mình dùng chút thức ăn khuya rồi trông chừng Mi Trang tỷ ở đầu giường.

Trong lòng chua xót. Vừa rồi, 2 phi tần hòa thuận thế nào, giống như tôi và Hoa phi chưa có tranh chấp trước đó, như vậy đích sự hòa thuận. Khóe miệng giương lên, bát súp gà rừng, Hoa phi thật có chuẩn bị mà đến.

Trên trán Mi Trang tỷ không ngừng toát mồ hôi lạnh, tôi lấy khăn mặt thay chúng chà lau. Mi Trang tỷ, chuyện này xảy ra đột ngột quá, không nghĩ ra được cái gì. Hiện nay đêm dài người lặng, vừa lúc có thể chậm rãi nghĩ thông suốt

Mi Trang tỷ vẫn chưa tỉnh, tất nhiên không hỏi được gì. Nếu là Mi Trang tỷ lâu không tỉnh, Hoa phi lại muốn trừng phạt Thải Nguyệt và Tiểu Thi sẽ không còn lý do để cản trở.

Tôi gọi Thải Nguyệt tiến vào, hỏi: "Thải Nguyệt. Ngươi đi theo tiểu thư nhà ngươi cũng nhiều năm, cũng nên biết ta cùng với tiểu thư nhà ngươi tình nghĩa không giống bình thường."

Thải Nguyệt chừa mới kinh hãi, định thần lại, nghe được tôi nói như thế, vội phải quỳ xuống, tôi vội vàng kéo chúng. Cô ấy nghẹn ngào nói: "Nô tỳ biết. Nếu không phải Hoàn chủ tử tranh luận cùng Hoa phi, mạng nô tỳ cũng chẳng giữ được."

Tôi thở dài một hơi, nói: "Ngươi có biết Hoa phi vì sao lại nghiêm trị các ngươi? Thật ra, ngươi và Tiểu Thi cũng tội không đáng chết, tội gì muốn phạt các ngươi đi 'bạo thất ', rõ ràng dồn các ngươi đến đường cùng rồi."

Thải Nguyệt ngập ngừng lắc đầu, tôi từ từ nói: "Trong cung muốn giết người cũng phải có chú ý. Nếu muốn giết thật, hơn phân nửa là diệt khẩu." Tôi nhìn cô ấy, cố tình mng trà lên nhấp một ngụm, không nói lời nào để tạo cảm giác sợ hãi cho nàng, mới nói: "Ngươi cẩn thận ngẫm lại, khi tiểu thư ngươi rơi xuống nước, ngươi đã nhìn thấy cái gì không nên nhìn, mới làm cho người ta nhất định muốn giết ngươi." Lời này là do tôi phỏng đoán, không có căn cứ, nếu Mi Trang không biết bơi tất nhiên sẽ không đến quá gần nước, sao lại khinh suất rơi xuống nước được? Vậy trong đó nhất định là có cái gì kỳ quái.

Sắc mặt Thải Nguyệt càng ngày càng trắng, hình như đang cực lực hồi tưởng cái gì. Tôi cũng không nhìn cô ấy, nhẹ nhàng quan sát Mi Trang đang ra mồ hôi lạnh: "Hiện giờ tiểu chủ ngươi thành cái dạng này, vạn nhất ngươi sơ hở cái gì chưa nói, ngay cả ta cũng không giữ được mạng ngươi. Cũng không chúng ta đồng loạt thành quỷ hồ đồ, ngay cả chết đi rồi cũng không biết chết ở ai trong tay." Dứt lời thổn thức không thôi, nâng tay áo lau lệ.

Thải Nguyệt thấy tôi thương tâm, hoảng vội vàng kéo tay áo của tôi nói: "Nô tỳ biết sự tình quan trọng. Hơn nữa... Hơn nữa nô tỳ cũng không nhìn rõ cho lắm, cho nên không dám nói bậy."

"Ta cũng chỉ muốn cân nhắc thôi. Ngươi cứ nói đi."

"Nô tỳ... Thời điểm nô tỳ lấy mực trở về, tựa hồ... Hình như thấy một tên thái giám đi xuống hồ. Lúc đó sắc trời tối, cho nên sợ là nô tỳ hoa mắt."

Tôi gật gật đầu: "Việc này còn có ai biết không?"

Thải Nguyệt vội nói: "Nô tỳ không dám kể cho người khác."

Tôi nói: "Vậy là tốt rồi, ngươi nhớ lấy , không được nói chuyện này cho người khác. Bằng không sợ rằng mạng của ngươi cũng không giữ được, biết không?" Thải Nguyệt vừa kinh vừa sợ, bối rối gật gật đầu.

Tôi ôn hòa nói:" Hôm nay ngươi bị dọa không nhẹ, đi nghỉ đi. Kêu Bạch Linh ở cùng ta trông chừng tiểu chủ." Thải Nguyệt thưa dạ rồi lui ra ngoài. Tôi nhìn chăm chú vào ánh sáng dưới nến, dung nhan của Mi Trang ảm đạm, nhẹ nhàng nói: "Vốn tưởng rằng mưa gió sắp đến, không nghĩ lúc này mưa gió nhanh như vậy đã tới rồi. Mi Trang, tỷ đừng xảy ra chuyện, bằng không, mưa gió này mình muội sao đủ sức ngăn cản?"

Tồn Cúc đường chìm trong bóng đêm. Đèn cung đình đỏ thẫm treo bên ngoài mơ hồ nhìn cũng giống ma trơi, là Quỷ Hồn không chịu nhắm mắt. Tôi yên lặng nhìn Mi Trang, qua một thời gian dài, sắc trời mới dần dần có bong bóng cá đích vi bạch.

Lăng dung sáng sớm liền lại đây xem Mi Trang, thấy tỷ ấy vẫn mê man, ở đây nửa ngày bị ta khuyên đi trở về.

Thẳng đến sau giờ ngọ, Mi Trang mới dần dần thức tỉnh. Nhưng tâm trạng không được tốt lắm, lấy chút cháo tổ yến caaysatyr ấy ăn, cũng chỉ ăn vài hớp liền đẩy ra.

Giúp tỷ ấy chậm rãi nằm xuống, trong phòng hai người chúng ta, mới dám mở miệng hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Mi Trang sắc mặt không khỏe đột nhiên ửng đỏ, hai tay dùng sức nắm lấy góc chăn, cực lực nhịn khóc mà nói: "Huyên à, mau nói cho Hoàng Thượng, có người muốn tánh mạng của ta!"

Quả nhiên không ngoài dự đoán, tôi nói: "Thải Nguyệt nói lúc tỷ rơi xuống nước có một thân ảnh thái giám đi qua. Cứ nghĩ mình bị hoa mắt, theo tỷ nói như vậy, xem ra là thực sự có người cố ý đẩy tỷ rơi xuống nước." Tôi nhẹ nhàng chụp lấy tay tỷ tỷ hỏi: "Thấy rõ là ai sao?"

Tỷ ấy ngẩn ra, lắc lắc đầu: "Từ phía sau lưng đẩy ta vào nước, ta cũng không có thấy rõ diện mạo của hắn." Cũng là hỏi không, nếu ý định là lấy đi tính mạng của Mi Trang, tất nhiên an bài thỏa đáng, như thế nào dễ dàng lộ dấu vết.

Tôi cầm Mi Trang tay lạnh như băng, nhìn thẳng vào tỷ tỷ: "Nếu muốn nói cho Hoàng Thượng, tốt nhất tỷ nói cho muội trước, là ai làm?"

Mi Trang nhăn mày mày, trầm tư một lát, chậm rãi nói:" Ta rất ít đắc tội với người khác, muội cũng biết mà. Chỉ có Dư Canh Y là ta không thuận mắt, huống chi tình thế bây giờ làm sao còn có thể đối phó ta được." Nàng suy nghĩ một chút:" Mặc dù Điềm quý nhân, Tần Phương nghi đám người ngoài mặt có chút bất hòa, cũng không đến mức ác độc lấy đi tính mạng của ta. Thật sự... Tôi không nghĩ ra được."

"Như vậy, người nhắm vào ngươi cũng chỉ có..." Tôi không nói thêm gì đi nữa, tay Mi Trang nhẹ run lên, ta biết nàng ấy hiểu ý của ta.

Mi Trang tự trấn an mình, cầm lấy tay áo của tôi: "Hồ cá chép cùng cung của cô ta không xa, nếu muốn đối phó vói ta sẽ không ngu dốt mà làm tại chính cung của mình. Cô ta khó mà tránh khỏi bị nghi ngờ, sao lại tự rước phiền toái vào người?!"

Tôi hừ nhẹ một tiếng: "Tự rước phiền toái? Muội thấy một chút phiền toái cũng không có. Hoàng Thượng đêm qua còn nghỉ ở chỗ nàng." Sắc mặt Mi Trang càng lúc càng khó coi, nhắm mắt lại. Tôi an ủi:" Cô tacũng không có chiếm hết tiện nghi. Cho dù không phải cô ta muốn đả thương tỷ, khả năng tỷ rơi xuống nước hôn mê cùng việc thị vệ cung cô ta không cứu hộ kịp thời nhất định có liên quan. Cho nên, Hoàng Thượng đã muốn hạ lệnh bỏ cũ thay mới thị vệ ở Mật Tú cung, những người đó đi theo cô ta lâu cũng có chút tâm phúc, nhất thời đều bị điều đi, cũng đủ làm cô ta đau đầu rồi."

Mi Trang nhẹ thở dài. Một lần nữa tôi bưng tổ yến cháo từng muỗng từng muỗng đưa đến miệng:" Tỷ ăn vài miếng đi, mới có tinh thần nói cho tỷ nghe."

Tôi đem việc Hoa phi đến thăm Mi Trang cũng muốn trừng phạt Thải Nguyệt kể cho nàng nghe, chuyện của Tiểu Thi chỉ nói qua loa, lại nói:" Tỷ vừa bước chân ra khỏi Mật Tú cung, không xa trăm bước liền liền rơi vào hồ. Con mắt ở khắp nơi, ai dám lại dám ở nơi cô ta làm càn. Duy có một người mới dám — chính là cô ta, hơn nữa người bên ngoài sẽ không dễ dàng nghĩ đến cô ta tự mình rước lấy phiền toái, cho dù nghĩ đến liệu có ai tin Hoa phi hành động ngu xuẩn như vậy?"

" Cô ta tuyệt đối không ngu, đúng là như thế, người khác mới sẽ không hoài nghi cô ta." Trên mặt Mi Trang hiện lên ý cười lạnh lẽo:" Chẳng qua ta không chịu thuận theo ý cô ta, nên cô ta ra tay mới ngoan độc."

"Tình thế hiện giờ, người bên ngoài sẽ cảm thấy được Hoa phi mặc dù là sẽ đối phó, cũng sẽ là ta mà bỏ qua ngươi. Kiểu lấp liếm này, Hoa phi mới dám ra tay. Thật ra muội và tỷ..." Tôi do dự nói: "Là Huyên nhi xin lỗi tỷ tỷ, làm phiền hà tỷ tỷ." Tôi khó nhịn được áy náy trong lòng, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống dưới, một giọt rơi vào mu bàn tay: "Cửa thành cháy, hại cặp cá trong chậu. Hoa phi là sợ chúng ta hai người đủ lông cánh sau này khó có thể khống chế, mới diệt trừ tỷ làm cho tôi cô lực, khó có thể cùng nàng chống lại."

Mi Trang giật mình không nhúc nhích, sau một lúc lâu mới kinh ngạc rơi lệ, thần sắc thật so với vừa rồi bình thường rất nhiều, tỷ ấy chậm rãi nói: "Không liên quan muội. Lúc ta đắc sủng, cô ta đã hận ta thấu xương, muốn diệt trừ cho mau, chẳng qua e ngại Hoàng Thượng sủng ái, ta lại nhẫn nhịn kiêng kị, cô ta mới không có xuống tay. Bây giờ ..." Mi Trang nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi: "Là do ta không nhẫn nhịn cô ta như trước đây, Hoàng Thượng lại không sủng ta như trước, không liên quan đến muội đâu."

Tôi biết Mi Trang bất quá là trấn an tôi, khóc một trận mới nỗ lực ngừng rơi lệ nói: "Vậy tỷ tỷ định làm gì?"

Mi Trang thản nhiên nói: "Còn có thể như thế nào? Không có bằng chứng sao dám vu tội trước mặt vua, ngược lại đánh rắn động cỏ. Ta sẽ nói với Hoàng Thượng, tự mình không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước."

Tôi gật gật đầu, chỉ còn kế này, chỉ có như thế."Cũng phải nhắc nhở Thải Nguyệt giữ miệng, không được nói cho người bên ngoài biết dù chỉ nửa câu."

Vừa vặn Bạch Linh đem nhân sâm của Hoa phi tiến vào, kinh hỉ nói: "Tiểu chủ tỉnh rồi! Nô tỳ đi gọi thái y đến. Đây là Hoa phi nương nương đưa cho tiểu chủ bồi bổ thân thể, Hoa phi nương nương thật quan tâm tiểu chủ, nhân sâm tốt như vậy khó mà tìm được..." Mi Trang lạnh lùng nói:" Mang ra ngòai đi."

Bạch Linh không rõ chuyện, tôi vội hỏi: "Tiểu chủ ngươi không khỏe cần tịnh dưỡng, đừng quấy rầy tỷ ấy." Bạch Linh hoảng vội lui xuống.

Mi Trang căm ghét nhìn hộp nhân sâm nói:" Bổ dưỡng?! Chẳng khác gì hại người. Huyên nhi à, vứt đi dùm ta."

"Không cần là được. Tội gì phải đem vứt."

Mi Trang ánh mắt lạnh lẻo đến đáng sợ, oán hận nói: "Ta Trầm Mi Trang hiện giờ không làm gì được cô ta, chưa chắc kiếp này ta chưa làm gì được cô ta cả. Nếu để lại cho ta cái mạng này, chúng ta từ từ tính sổ sau!"

Tính tình Mi Trang trước giờ vẫn khoan dung, hiện giờ nói ra những lời này, xem ra đã là hận Hoa phi đến tận xương. Môi hở răng lạnh, huống chi tôi cùng Mi Trang là chỗ thân thiết. Sao tôi lại không hận cơ chứ. Sinh tử trao cho tay người khác, bây giờ là Mi Trang, không biết khi nào sẽ phải là ta. Hiện giờ còn có thể dựa vào sự sủng ái của Huyền Lăng, nhưng ngày đêm qua đến xem, huyền lăng đối Hoa phi này vẫn cưng chiều như thế, huống chi Hoa phi cùng chàng làm bạn đã lâu, khó ai có thể sánh bằng. Tôi nhìn ngoài cửa sổ ngắm cảnh xuân, mơ hồ cảm thấy được cảnh xuân sáng lạn có một mùi máu tanh nặng nề bao bọc tôi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-249)