Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 099

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 099
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Này cái ngân phiếu này làm cho chưởng quỹ dọa cho sợ đến lui về phía sau vào bước, liên tục không ngừng khoát tay áo, lòng bàn tay khẩn trương đổ mồ hôi, "Không được a, tiểu ca, cái vòng này chính là của nương nương gì đó, ngài lấy về đi, tiền này ta không thể nhận."

Chưởng quỹ liền lùi lại vài bước, không dám đưa tay ra nhận lấy.

"Bảo ngươi cầm đi thì cầm lấy đi, đừng nói nhiều." Phúc Quý có chút không nhịn được.

"Phúc Quý, đi thôi." thanh âm của Hoàng Phủ Tấn thủy chung bình thản không có một tia gợn sóng, hắn xoay người, đi ra ngoài.

"Dạ, thiếu gia." Đem một ít ngân phiếu nhét vào chưởng quỹ, Phúc Quý chạy ra ngoài đi theo sau lưng Hoàng Phủ Tấn, hiện tại quan trọng nhất chính là tìm được Hoàng hậu nương nương.

Nhìn dáng dấp hoàng thượng chính là quyết tâm, không tìm được Hoàng hậu nương nương, tuyệt đối sẽ không hồi cung!

Đoạn Tình cốc ——

Tiểu Thiên lẳng lặng ngồi ở mép nước trên một tảng đá lớn, chống cằm, nhìn về phía xa trên thạch bích kia mấy chữ khởi xướng ngây ngô.

"Đoạn Tình cốc?" Nhẹ giọng đọc lên ba chữ kia, trong lòng Tiểu Thiên hung hăng quất một cái, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ sở.

Nàng thật đúng là tới đúng chỗ rồi, đoạn tình! Đoạn tình! Nàng thật sẽ chấm dứt được chuyện đó sao?

Trong đầu lại lần nữa thoáng qua ánh mắt ôn nhu của Hoàng Phủ Tấn thường ngày kia, đôi mắt ôn nhu kia cả đời nàng đều không thể kháng cự được.

Nhẹ giọng nỉ non kia ngừng ở bên tai nàng, lời ngon tiếng ngọt kia khiến cho nàng động tâm.

Tại sao, xem ra vào lúc này, sẽ có vẻ phải xa lạ cùng châm chọc như vậy.

'Thiên Thiên, cả đời này ta chỉ dắt tay của nàng!'

Còn cả những lời này, mấy ngày nay không ngừng quanh quẩn ở trong mộng của nàng, trong mộng nàng là hạnh phúc như vậy, nàng không dám từ trong mộng tỉnh lại, mỗi một lần khi nàng mỉm cười từ trong giấc mộng kia mà tỉnh lại, mắt của nàng bất giác lại kèm theo nhàn nhạt ướt át.

Trong lương đình, một câu kia của Hoàng Phủ Tấn là một câu nói tuyệt tình, vô tình mà lại một lần nữa làm đau nhói lòng của nàng.

"Ngươi nói ngươi cả đời chỉ dắt tay của ta, tại sao ngươi muốn gạt ta?" Nước mắt tứ ngược từ trong mắt của nàng xông ra, nàng đau đến mức tay níu lấy ngực, thanh âm nghẹn ngào, ánh mắt nàng hướng tới nơi xa: "Tấn, ngươi biết không? Ta...... Ta thật thật là khổ sở a."

Ngực một hồi lại một hồi co rút đau đớn, mặc dù đã trải qua mấy ngày trị liệu, bóng tối không xuất hiện trước mắt nữa, nhưng ngực của nàng lại sẽ khó có thể ức chế đau đớn.

*****

Đoạn Tình cốc, tình khó mà đoạn!

Tiểu Thiên nước mắt ướt mặt, tâm cũng ướt!

"Thiên Thiên, cô nương ở nơi này a." Sau lưng vang lên tiếng của Hoa thúc, chính là người quản gia mà Ám Dạ đã nhắc tới lúc trước.

Tiếng của Hoa thúc khiến cho Tiểu Thiên không ngừng xoa xoa nước nơi khóe mắt, hít sâu một hơi, xoay đầu lại, nặn ra một nụ cười với Hoa thúc, "Hoa thúc, ngài tìm ta?"

"Không phải, là thiếu gia tìm cô nương."

"A, được, ta bây giờ liền quay về." Đối với Hoa thúc gật đầu một cái, nàng từ trên tảng đá lớn đứng lên, hướng thư phòng Ám Dạ mà đi tới.

Mấy ngày nay ở Đoạn Tình cốc, Tiểu Thiên hoàn toàn đã quen thuộc với tất cả.

Đẩy ra cửa thư phòng, nàng đi tới, "Tìm ta?"

"Ừ." Gật đầu một cái, Ám Dạ hướng nàng vẫy vẫy tay, "Tới đây."

"Nha." Không có hỏi nhiều, Tiểu Thiên đi tới chỗ hắn, mấy ngày nay đều là như vậy, mỗi ngày, Ám Dạ đều chuẩn đoán bệnh cho nàng.

Đưa tay kéo tay của nàng qua, ngón tay khoác lên mạch của nàng, vẻ mặt Ám Dạ lại một lần nữa trở nên vô cùng nghiêm túc.

"Dạ, độc trên người ta có phải rất khó giải hay không?" Nhìn bộ dạng Ám Dạ thỉnh thoảng cau mày, Tiểu Thiên không nhịn được mở miệng hỏi.

Mấy ngày nay mặc dù tốt hơn so với lúc trước nhiều, nhưng nàng cảm lại có cảm giác giống như không có thật, luôn có một loại cảm giác nôn mửa khó có thể ức chế mà thỉnh thoảng lại hướng ngực của nàng xông tới.

Câu hỏi của Tiểu Thiên khiến cho Ám Dạ ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, cười nói: "Chừng nào thì ngươi mới không hoài nghi y thuật của ta nữa?"

"Vậy không phải là ta lo lắng cái mạng nhỏ của ta sao." Tiểu Thiên nở nụ cười.

"Được rồi, vậy ta nói thật với ngươi." Ám Dạ kéo Tiểu Thiên đến ngồi xuống trên cái ghế băng, người tựa vào trên bàn trước mặt của nàng, hai tay vòng trên ngực nhìn về phía nàng, mở miệng nói: "Minh Hoa chi độc, mấu chốt nhất chính là người trúng độc quyết không thể động tình, nếu không sẽ gia tốc kỳ độc lưu chuyển trong người, mà ngươi......"

Ám Dạ dựa vào gần nàng, nhìn thẳng hai mắt của nàng, mang theo vài phần đánh giá xem xét.

"Ta...... Ta làm sao?" Ánh mắt của Ám Dạ như thế làm cho Tiểu Thiên cảm thấy chột dạ, ánh mắt lóe lên nhìn về phía khác.

"Trong lòng của ngươi tưởng nhớ một người đàn ông, một người nam nhân mà ngươi yêu rất sâu đậm!" Ám Dạ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tiểu Thiên, mà những lời của hắn này khiến cho Tiểu Thiên chợt ngẩng đầu lên, trên tay bởi vì khẩn trương mà hơi run rẩy.

*****

"Sao...... Làm sao có thể, ta làm sao có thể trong lòng nhung nhớ một người đàn ông." Mất tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, Tiểu Thiên không muốn cho Ám Dạ thấy nước mắt nàng lúc này sắp xông ra ở hốc mắt.

Một nam nhân nàng yêu rất sâu đậm?

Nàng tại sao không thể quên hắn được! Tại sao?

Minh Hoa chi độc, phải tránh động tình?

Tiểu Thiên đột nhiên cảm thấy rất châm chọc, nàng sắp đến lúc chết mới biết mình mến yêu cái tên nam nhân một mực lừa gạt nàng, đợi đến lúc nàng hoàn toàn tuyệt vọng đến tan nát cõi lòng, lại nói cho nàng biết Minh Hoa chi độc muốn giải phải tránh động tình?

Nếu như nàng sớm biết Minh Hoa phải đoạn tình giới ái mới có thể chữa, nàng có thể hay không thật sẽ không yêu người nam nhân kia, mà người nam nhân kia nếu biết muốn giải Minh Hoa chi độc thì bản thân sẽ phải đoạn tình giới ái, có thể hay không hắn lại để ình tìm được một cái cớ hoa tâm hoàn mỹ.

Quyết không thể động tình? Ha ha quyết không thể động tình?

Nước mắt Tiểu Thiên còn chưa phải nuốt xuống đã tuôn ra đầy hốc mắt.

"Thiên Thiên!" Ám Dạ vơn tay, đem bả vai Tiểu Thiên quay tới đối diện mình, nhìn bộ dạng nàng lệ rơi đầy mặt, hắn hơi sững sờ, trong lòng không khỏi chùng xuống, nhưng cũng không nói thêm cái gì.

Hắn dám khẳng định, trong lòng Tiểu Thiên nàng nhất định yêu một người nam nhân, nếu không, Minh Hoa chi độc trên người nàng không thể nào khó khăn giải hết như vậy.

Bởi vì thêm một lần nàng động tình, độc tố sẽ gặp gia tăng thêm một mức, làm độc trong thân thể nàng cứ như vậy không hết. Hắn mỗi lần chỉ giúp nàng bớt đi mấy phần độc tố, cứ tích lũy như vậy, độc trên người Tiểu Thiên không có cách nào giải trừ hoàn toàn. Trừ phi, hắn ta dùng một phương pháp cực đoan nhất để xử lí, mới có thể giải được độc trên người nàng.

Nhưng mà, hắn lại hi vọng nàng sẽ không có động tình nữa, chẳng qua là —— để ột người không động tình, sợ rằng là rất khó làm được đi, nhất là đối với một người mình yêu mến.

Nghĩ tới đây, trong lòng Ám Dạ mang theo một chút gì đó chua xót.

"Thiên Thiên, nhớ, không thể suy nghĩ đến chuyện tình cảm nữa, ít nhất phải giải hết chất độc này trước, ngươi không thể động tình!" Ám Dạ nói xong những lời này không có một chút nắm chắc, chuyện như trong lời nói ấy, sao nói là không nghĩ là có thể không nghĩ được đây.

Tình cảm là thứ duy nhất trên cái thế giới này không có cách nào người ta có thể khống chế được.

"Ta...... Ta không có......" Tiểu Thiên rất trái lương tâm nói xong những lời này, nếu thật không động tình, vì sao lòng của nàng đến bây giờ còn đau như vậy?

*****

"Ngươi có!" Ám Dạ nhìn chăm chú biểu hiện ở trên mặt của Tiểu Thiên, cặp mắt sắc bén kia làm cho Tiểu Thiên cảm thấy rất không tự nhiên, giống như là hắn có thể nhìn thấu tâm sự của nàng vậy.

"Ta không có! Ta không có! Ta không thể nào có chuyện như vậy nữa, càng không thể nào đối với người kia mà động tình!" Nỗi đau trong lòng mà Tiểu Thiên dằn xuống, tâm tình thống khổ lúc này hoàn toàn phát tiết ra ngoài, nàng hướng về phía Ám Dạ rống lên, nước mắt tuyệt vọng cùng thống khổ đã tuôn ra ngoài hốc mắt.

"Ngươi có! Ngươi càng hận người kia, chỉ có thể nói rõ ngươi đối với hắn động tâm rất sâu!" Ám Dạ không chút nào để ý tới lời nói kia của Tiểu Thiên, hắn nhất định phải buộc cảm xúc nơi tận cùng trái tim nàng phát tiết ra ngoài, "Thiên Thiên, ngươi có thể lựa chọn lừa gạt người khác, nhưng ngươi lại không lừa được chính ngươi, ta nói lại lần nữa, muốn giữ mạng sống, thì đừng động tình!"

......

Tiểu Thiên không nói gì, đôi môi run rẩy kia bởi vì kích động mà khẽ trắng bệch.

"Còn có......" Nhìn Tiểu Thiên, Ám Dạ vốn định nói cái gì nữa, nhưng vừa lên tiếng, lại đem câu nói kia nuốt trở về.

"Còn có cái gì?" Tiểu Thiên mỉm cười giương mắt nói, nhìn Ám Dạ, mở miệng hỏi.

"Không có gì, chi là muốn ngươi giữ vững tâm tình thư thái!" Ám Dạ hướng về phía nàng cười cười, vỗ vỗ bả vai của nàng, đi tới cửa trước, mở cửa đi ra ngoài.

Hắn không muốn nói cho Tiểu Thiên tin tức về một người khác, ít nhất, bây giờ hắn còn chưa thể xác định, tin tức này đối với Tiểu Thiên mà nói là tin tốt hay là tin xấu. Hiện tại không thể nói cho nàng biết, ít nhất, giúp nàng giải hết độc dược trước đã, hắn không thể cho nàng gia tăng thêm gánh nặng trong lòng!

Thấy bộ dạng Ám Dạ muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi, Tiểu Thiên cũng không muốn hỏi đến. Đoán chừng có liên quan đến độc dược trên người nàng. Nếu như ngay cả Dạ cũng không thể cứu được nàng thì sợ rằng trên cái thế giới này chẳng thể có người cứu được nàng. Nàng không muốn hỏi cái gì nhiều hơn nữa, hiện tại thơi hạn mười ngày đã qua, nếu như không phải gặp được Dạ, không biết nàng đã chết ở chỗ nào, nhưng ít nhất bây giờ nàng còn sống nhiều hơn mấy ngày không phải sao?

Ít nhất là ở chỗ này, coi như nếu chết thật rồi, nàng còn có thể chết ở một xinh đẹp như vậy, bên cạnh nàng còn có hai người. Cho dù —— hai người kia đều không phải chính là hắn trong lòng nàng!

Nàng nhớ mình đã nói qua đối với hắn, cho dù chết, cũng muốn chết ở bên cạnh hắn.

Sợ rằng những lời này, cả đời này là nàng thực hiện không được.

*****

"Thiếu gia, chúng ta đã rời khỏi kinh thành vài ngàn dặm đường rồi, nhưng vẫn không có tin tức của Thiếu phu nhân, sợ rằng......"

"Câm miệng!" Phúc Quý chưa kịp nói câu tiếp theo đã bị thanh âm lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn cắt đứt.

Hoàng Phủ Tấn nghiêng đầu nhìn Phúc Quý ở bên cạnh, trong đôi mắt lạnh như băng lộ ra vẻ không vui, "Trẫm không muốn lại nghe được những lời nói kia một chút nào, Thiên Thiên nhất định không có việc gì!"

Hoàng Phủ Tấn nói ra những lời này dường như chỉ là để lừa dối bản thân mình, thật ra thì trong lòng hắn cũng hiểu, thời gian nửa tháng đã sớm trôi qua, liệu Thiên Thiên có còn sống thật không?

Hắn sợ suy nghĩ về vấn đề này, hiện tại lý do duy nhất để cho hắn có thể kiên trì đi tìm nàng, chính là chỉ cần chưa tìm thấy thi thể Thiên Thiên, hắn liền tin chắc hắn Thiên Thiên còn sống, bình yên vô sự.

"Dạ, thiếu gia, tiểu nhân biết tội!" Phúc Quý cúi đầu, họ đã rời cung hơn mười ngày rồi, cả triều trên dưới đoán chừng đã náo loạn hết cả lên rồi.

Nước không thể một ngày không có vua, huống chi hoàng thượng của bọn họ đã rời cung nhiều ngày như vậy, trong triều có bao nhiêu đại sự chờ hắn đi xử lý.

Chẳng qua là, chỉ có Phúc Quý hiểu hắn, hoàng thượng thật ra thì so với ai khác cũng phải chịu khổ, hắn yêu nương nương, nhưng lại chỉ có thể để cho nàng hận hắn.

Bây giờ còn muốn tự đi tìm bằng được mỹ nhân, vứt bỏ giang sơn nhận lấy tiếng xấu là hôn quân, tự mình tìm vài ngàn dặm đường, đi tìm một người không biết là có còn sống hay không.

"Thiếu gia, bây giờ trời đã tối, hay là chúng ta tìm khách điếm ở trước, ngày mai sẽ tiếp tục tìm Thiếu phu nhân đi." Thấy khuôn mặt Hoàng Phủ Tấn mấy ngày nay đã gầy đi rất nhiều, Phúc Quý cũng chỉ dám đau trong lòng mà không dám nói gì nữa.

"Ừ!" Lần này, Hoàng Phủ Tấn không hề phản đối, gật đầu một cái, hướng tới một khách điếm mà đi.

"Hai vị muốn ở trọ sao?"

"Ừ, Tiểu nhị ca, đi chuẩn bị cho thiếu gia chúng ta một gian phòng hảo hạng!" Phúc Quý mở miệng nói với tiểu nhị.

"Được, xin mời hai vị, tiểu nhân đi sắp xếp!"

Sau khi tiểu nhị rời đi, Hoàng Phủ Tấn đứng trầm mặc không nói gì, Phúc Quý mở miệng nói: "Thiếu gia, ngồi xuống trước nghỉ ngơi một lát đi."

"Ừ." Trừ câu nói này, Hoàng Phủ Tấn mấy ngày nay chưa bao giờ nói nhiều, thật ra thì hắn đã rất mệt mỏi, chẳng qua là trong lòng kiên quyết nhất định phải tìm được Tiểu Thiên nên hắn cố gắng chống đỡ đến tận bây giờ. E rằng chỉ cần tinh thần hắn vừa buông lỏng thì hắn sẽ lập tức sụp đổ mất.

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)