Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 100

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 100
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hai người ngồi xuống không bao lâu, liền nghe được cách trên đó mấy bàn có mấy người đang thảo luận cái gì đó.

"Uy, các ngươi nói xem tối nay liệu rằng thần tiên đại hiệp có xuất hiện hay không?"

"Có thể, gần đây Chiêu Lăng có rất nhiều dân chúng đến cơm ăn cũng không có, đói bụng chừng mấy ngày rồi, theo ta nghĩ, thần tiên đại hiệp chắc chắn sẽ xuất hiện."

"Nếu là hắn xuất hiện, những thứ kia cái gì như Lý viên ngoại, Trần viên ngoại, trong nhà đoán chừng lại gặp tai ương. Ha ha

" mấy người ngồi bên bàn kia có chút mùi vị hả hê.

Hoàng Phủ Tấn ngồi ở chỗ đó, chẳng qua chỉ là lẳng lặng nghe, nếu nói thần tiên đại hiệp là ai, hắn không có hứng thú, chỉ cần hắn không làm hại đến dân chúng, vậy hắn tạm thời cũng sẽ không đi để ý những việc này, bây giờ đối với hắn mà nói, không có gì so sánh với việc tìm được Thiên Thiên.

Đoạn Tình cốc ——

"Uy, bộ dạng ăn mày, ngươi muốn đi đâu a?" Thấy Ám Dạ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng với bộ dạng một bộ áo đen, dưới ánh trăng huyền ảo có vẻ càng thêm phần tuấn mỹ.

Ngay thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Ám Dạ, nàng cũng đã nói, nam nhân như vậy, rất khó để cho nữ nhân không có cảm giác yêu hắn.

Trên thực tế, hắn tuyệt đối là tuyệt sắc mỹ nam tử, bất kể hắn thường ngày mặc bạch y, hay là hiện tại này ăn mặc thân áo đen lạnh, đều là đẹp trai khiến người khác không dời được tầm mắt.

Nếu là mỹ nam, chẳng qua đơn thuần chỉ là dùng để thưởng thức, không cần lo lắng điều gì cả thật là tốt biết bao, tại sao phải có tình yêu ở nơi này.

Nghĩ tới đây, trong đầu của nàng một lần nữa thoáng qua bóng dáng của Hoàng Phủ Tấn, thật sự vẫn làm nàng đau lòng.

Hình ảnh đau lòng của Tiểu Thiên hoàn toàn lọt vào mắt Ám Dạ, xóa sạch vị chua trong lòng, hắn tùy ý nhún vai nói: " Làm chuyện giống ngươi làm"

"Ừ?" Tiểu Thiên không hiểu ý tứ trong lời nói của Ám Dạ. Làm chuyện giống nàng? Vậy là chuyện gì?

Nhìn Tiểu Thiên trong mắt mê man, Ám Dạ cười nói: "Ngươi không phải là trộm đồ sao? Ta đi cướp đồ."

Cướp đồ?

Tiểu Thiên hơi sững sờ, ngay sau đó nở nụ cười, thiếu chút nữa đã quên, lần đầu tiên gắp hắn đã nói mình là bởi vì trộm đồ nên mới bị cấm vệ quân đuổi theo, mặc dù lúc ấy nàng không biết hắn có tin lời nàng nói hay không.

*****

"Ngươi đi cướp đồ?" Tiểu Thiên có chút không tin hỏi.

"Đúng vậy, nếu không ngươi cho rằng ta mặc toàn thân áo đen này là để đi ra ngoài đi dạo sao?" trên mặt Ám Dạ vẫn duy trì nụ cười nhạt.

"Vậy ngươi đi cướp ở nào a?"

"Phú thương Chiêu Lăng Thành!" Ám Dạ trả lời rất nhẹ nhõm, bộ dạng cà lơ phất phơ, cùng với cách ăn mặc đen sẫm lạnh lùng hoàn toàn đối ngược.

"Ngươi tại sao lại đi trộm của người ta làm gì?" Tiểu Thiên biểu hiện không ủng hộ nhìn Ám Dạ, nghe Hoa thúc nói nhà bọn họ thế nhưng lại là phú khả địch quốc, đừng nói rằng hắn, hắn là phú khả địch quốc cũng phải đi cướp, lời như vậy, mà nàng dựa vào hắn nuôi, cảm thấy không an lòng.

"Cướp của người giàu, chia cho người nghèo."

Cướp của người giàu giúp người nghèo khó?

Đây là điều Tiểu Thiên nghĩ đến đầu tiên, thì ra là mốt thời thượng ở cổ đại chính là cướp của người giàu giúp người nghèo khó, bất kể đi nơi nào, cũng sẽ có những việc này xuất hiện, nói cho cùng, còn không phải là hận người ta nhiều tiền sao, đây là ý tưởng đầu tiên Tiểu Thiên nghĩ đến.

Bất quá tiền của mình tiểu tử này không phải là cũng nhiều đến có thể lấp đầy một ngọn núi sao, hắn thèm tiền của người ta làm cái gì?

"Người ta là người giàu, có tiền đó cũng là do bọn họ kiếm, ngươi lấy cớ gì mà muốn làm vậy?" Tiểu Thiên không ủng hộ nhìn Ám Dạ một cái.

"Nhưng bọn họ làm giàu bất nhân, vừa đúng lúc ta gần đây rất rảnh rỗi, phải đi dạy dỗ lại bọn họ." Ám Dạ miễn cưỡng trả lời, xoay người đi vài bước, lại quay trở lại, "Như thế nào, có muốn hay không đi?"

Đề nghị của Ám Dạ làm cho nàng rất băn khoăn, thời gian này vẫn vùi ở Đoạn Tình cốc, nói thật là có chút nhàm chán, nếu như không có cách nào cứu nàng, thay vì ngồi ở đây chờ chết, còn không bằng đi làm chút chuyện có ý nghĩa.

Nói thí dụ như —— đi cướp!

Nghĩ tới đây hai chữ, nàng nở nụ cười, giương mắt gật đầu với Ám Dạ một cái, "Chờ chút, ta đi đổi y phục, ta với ngươi cùng đi cướp."

"Được, vậy ngươi nhanh nhanh lên một chút." Ám Dạ đưa tay vỗ vỗ đầu của nàng, những động tác này đối với mấy ngày nay với hắn mà nói quá tự nhiên, tự nhiên đến ngay cả chính hắn cũng cảm thấy không có gì không ổn.

"Ừ, ừ, nhanh là tốt rồi." Bỏ lại những lời này, Tiểu Thiên thật nhanh xoay người hướng trong nhà chạy đi, tấm lưng kia thoạt nhìn, ít đi nặng nề so với thường ngày.

Ám Dạ nhìn theo bóng lưng nàng đã có phần nhẹ nhàng, thất thần tự nói, "Người này cuối cùng cũng đã vơi bớt phần nặng nề."

*****

"Ha ha

" sau khi cướp hết những thứ đó, bọn họ bằng tốc độ nhanh nhất phân phát của cải ọi người cùng với làm khổ người khác, tất cả động tác làm liền một mạch, từ từ tiến vào nhà phú thương đến phát hết những thứ tiền bạc tài bảo kia, tổng cộng không tới thời gian một khắc đồng hồ.

Loại chuyện kích thích này, đối với Tiểu Thiên mà nói, sợ rằng là lần đầu tiên.

Trở về trên đường, Tiểu Thiên lên tiếng nở nụ cười, cho dù cười ở ngoài mặt nhưng ở bên trong, lại che giấu đau đớn nhàn nhạt.

"Như thế nào, chơi rất vui đúng không?" Bỏ khăn che mặt xuống, Ám Dạ đi bên cạnh Tiểu Thiên, hắn nhìn ra được trong mắt Tiểu Thiên có một ít đau đớn rồi nhanh chóng biến mất, nhưng so với trước đó vài ngày, nàng quả thật đã sáng sủa lên không ít, điểm này làm Ám Dạ vẫn có chút vui mừng.

Không từ mà biệt, chỉ là điểm này mà nói đúng với giải độc mà nói, thì có chỗ dùng rất lớn.

"Chơi thật vui a, ta cho tới bây giờ cũng không phát hiện đi ăn cướp của người ta là chuyện vui thích như vậy." Tiểu Thiên nghiêng đầu nhìn về phía Ám Dạ, trước kia có ảo tưởng, ngày nào đó nếu đến ngày tận thế, nàng liền thử đi cướp ngân hàng, thật là là có nhiều kích thích a.

Trên mặt của nàng vì hưng phấn mà khẽ phiếm hồng, làm Ám Dạ nhìn thấy, trong lúc nhất thời thất thần.

Kỳ quái, hắn gần đây là bị làm sao? Thế nào mà động một chút là lại nhìn Thiên Thiên đến sững sờ như vậy?

Ám Dạ ở trong lòng hỏi chính mình như vậy, nhưng lại không tìm được đáp án.

"Vậy lần sau dẫn ngươi đi chỗ khác cướp a!" Ám Dạ cười, cười đến rất vui vẻ.

"Tốt, lần sau đánh cướp tiền trang thì như thế nào? Cái này hơn quá một chút nhỉ."

Tiền trang ở cổ đại thì tương đương với ngân hàng ở thế kỷ 21 rồi, nếu không được cướp ngân hàng trong mộng, vậy thì đi cướp tiền trang cũng không tồi, mà ở cổ đại thiết bị bảo vệ cũng không có như ở thế kỷ 21.

"Khẩu vị không nhỏ nha." Ám Dạ nghe Tiểu Thiên đề nghị như vậy nở nụ cười, thật hy vọng người này có thể mỗi ngày đều thật vui vẻ như vậy, nếu như mang nàng đi cướp thật lại có thể để cho nàng vui vẻ như vậy, vậy hắn cũng nguyện ý mỗi ngày phụng bồi nàng đi ra ngoài mà cướp, coi như là giật tiền trang, vậy cũng được!

Trong lòng Ám Dạ đột nhiên có ý nghĩ như vậy.

Mỗi khi thấy nàng một mình ngơ ngác ngồi trên tảng đá lớn ngẩn người, khóe mắt mang theo nhàn nhạt khổ sở, trong lòng hắn sẽ không khỏi đau đớn, trong lòng mang theo nặng nề.

"Uy, tước hiệu người dân đặt cho ngươi thật là khốc, tên gì, thần tiên đại hiệp đúng không?" Tiểu Thiên đột nhiên có tâm tư giễu cợt Ám Dạ.

*****

"Lần sau để bọn họ lấy tước hiệu cho ngươi là thần tiên nữ hiệp thì thế nào?" Ám Dạ đưa tay đem nàng kéo đến bên cạnh mình, cười giỡn nói: "Như vậy, lần sau chúng ta ra ngoài đánh cướp, bọn họ có thể trực tiếp gọi là thần tiên hiệp lữ."

Những lời này của Ám Dạ vốn là nói đùa, nhưng khi hắn nói ra, lại có một loại cảm giác làm cho tim hắn không khỏi đập nhanh.

Hắn nhìn về phía Tiểu Thiên, trong mắt thoáng qua một tia mất tự nhiên.

Mà ngược lại những lời này không làm cho Tiểu Thiên suy nghĩ nhiều, nàng chỉ xem những lời này của hắn là lời nói đùa giỡn thuần túy.

"Còn nữa, còn nữa, ở giữa lại thêm từ điêu vào, lần sau mà có thể đến Thần Điêu Hiệp Lữ." Tiểu Thiên cười đến rất nhẹ nhàng, tối nay coi như là một ngày nàng cao hứng nhất, như thế mà phóng túng mình, cái gì đều không muốn, ít nhất thời điểm đang đi cướp, nàng không cần suy nghĩ đến người kia.

"Thần Điêu Hiệp Lữ?" Ám Dạ có chút không rõ, "Tại sao ở giữa lại muốn thêm từ điêu vào?"

"Có thể khi cưỡi ngựa a." Tiểu Thiên thuận miệng hồi đáp, nàng không có ý định nói cho hắn biết, thật ra thì Thần Điêu Hiệp Lữ là chỉ Dương Quá cùng mỹ nữ Tiểu Long nữ, ở giữa thì thêm anh Điêu thật to!

Bất quá tiểu Dương Quá lại là đại hiệp cụt một tay, nếu là Dạ đem tay trái chặt, liền vừa lúc xứng thành một đôi Thần Điêu Hiệp Lữ.

Tiểu Thiên nghĩ như vậy, xì một tiếng bật cười.

Ám Dạ mặc dù không biết Tiểu Thiên đang cười cái gì, bất quá thấy nàng cười vui vẻ như vậy, hắn cũng yên lòng.

Dọc theo đường đi, hai người cười cười nói nói hướng Đoạn Tình cốc đi tới, thời điểm đang đi trên đường, Tiểu Thiên đột nhiên dừng bước, ở trên người lục lọi cái gì, nhận ra được, nàng rất khẩn trương, trong mắt phiếm lệ quang nhàn nhạt.

"Không...... Không thấy, làm sao sẽ không thấy?" Nàng gần như tìm lần toàn thân, nước mắt muốn trào ra khỏi hốc mắt, tay vẫn còn ở trên người lục lọi cái gì.

"Thế nào, Thiên Thiên, thứ gì không thấy?" Thấy Tiểu Thiên đột nhiên biến thành cái bộ dáng này, trong mắt Ám Dạ thoáng qua một vẻ khẩn trương.

"Dạ, ta...... Lục tùng thạch của ta không...... Không thấy, không thấy nó, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Tiểu Thiên bởi vì kích động mà nước mắt đã tuôn ra ngoài hốc mắt.

"Thiên Thiên, ngươi đừng nóng vội, chúng ta trở về tìm một chút có được hay không?" Ám Dạ nắm tay của nàng, hết sức an ủi nàng.

Mặc dù hắn không biết lục tùng thạch đối với Tiểu Thiên mà nói rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào, hãy nhìn ra, Tiểu Thiên coi trọng khối lục tùng thạch kia.

Hắn suy đoán, khối ngọc lục tùng thạch kia nhất định cùng nam nhân trong lòng Tiểu Thiên nhung nhớ chính là có liên quan.

*****

Tiểu Thiên rất kích động, Ám Dạ tốn rất nhiều thời gian mới từ từ trấn an được nàng.

"Tốt lắm, trước tiên chớ khẩn trương, ta cùng ngươi trở về tìm có được không?"

Tâm tình kích động đã qua đi, lúc này Tiểu Thiên lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, nàng đưa tay, xoa xoa nước mắt ở khóe mắt, lắc đầu một cái với Ám Dạ, "Không cần, thật ra cũng chỉ là một khối ngọc thôi, không sao, mất thì mất." Thờ ơ nhún vai một cái, nàng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười đối với Ám Dạ, tựa như muốn cố ý giải thích, nàng mở miệng nói: "Nhưng thật ra vì khối lục tùng thạch kia rất đáng tiền, ta mới khẩn trương như vậy, bất quá mất cũng đã mất, coi như xong, cùng lắm thì lần sau đi cướp, cướp khối khác đắt tiền thay thế."

"Thật sự không cần?" Ám Dạ hỏi lại một lần nữa, hắn biết, khối ngọc lục tùng thạch kia đối với Tiểu Thiên ý nghĩa tuyệt không phải đơn giản như thế.

"Ừ, không cần, chúng ta trở về đi thôi." Nắm lấy cánh tay Ám Dạ, Tiểu Thiên bước nhanh hướng Đoạn Tình cốc trở về.

Đi được một khoảng cách, mi mắt của nàng rũ xuống.

Mất thì mất đi, có thể đây chính là thiên ý, có thể ông trời cũng muốn để cho nàng cùng tên hoàng đế kia hoàn toàn không còn lưu luyến gì, lục tùng thạch mất, giữa nàng cùng hoàng thượng không còn bất kỳ liên quan nào.

Bất quá như vậy cũng tốt, từ nay về sau không còn có ràng buộc nữa, nhưng là tâm mất, còn có thể tìm trở về sao?

Chiêu Lăng khách điếm ——

"Trương huynh, ngày hôm qua ngươi đoán thật chính xác a, nhà Lý viên ngoại lại bị thần tiên đại hiệp cướp vô ích, bất quá nghe nói, ngày hôm qua thần tiên đại hiệp còn dẫn theo một cô gái, ta đoán......"

Nói đến đây, tên nam tử nói chuyện mập mờ này nở nụ cười, "Các ngươi đoán nàng có phải là thần tiên đại hiệp phu nhân hay không a?"

"Ha ha cũng có có thể!" Người chung quanh đi theo cười rộ lên, "Bất quá giống như Lý viên ngoại, cái loại đó làm giàu không chính đáng, cũng xứng đáng bị cướp, thần tiên đại hiệp lần này lại vì dân chúng làm chuyện tốt."

"Đúng vậy a, Đúng vậy a."

"Đúng, đúng, thần tiên đại hiệp thật đúng là thần tiên sống."

"......"

Ngồi cách vách cũng nghe mọi người bàn tán xôn xao, thấy được, thần tiên đại hiệp này trong lòng bọn họ địa vị rất cao.

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)