Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 091

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 091
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Ngươi vọng tưởng!" Đoạn Ngự một chút cũng không thèm nghĩ liền thằng thừng cự tuyệt!

"Ha ha ha ~~" Như Mộng nhìn tức giận đầy trong mắt Đoạn Ngự, nàng cười đến càng lợi hại hơn, chẳng qua là ai cũng không chú ý tới mắt nàng lúc này mang theo chút khổ sở, "Đáp án này hãy để Hoàng Phủ Tấn tự mình nói đi!"

"Mạn Yên!" Dưới tình thế cấp bách, Đoạn Ngự nắm lấy cánh tay Như Mộng, lực đạo từ từ gia tăng, "Đem giải dược ra đây!"

"Được!" Như Mộng cười nhẹ, mặc cánh tay đau nhức nàng cũng không có cảm giác gì, lúc này, chỉ có tâm nàng là cực hạn đau đớn đến chết lặng, giương mắt nhìn về phía Đoạn Ngự, nàng lặp lại câu nói vừa rồi."Mang đầu Hoàng Phủ Tấn đến đổi!"

"Nàng......"

"Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, mạng của hoàng hậu chỉ còn nửa tháng." Lời Như Mộng làm cho Đoạn Ngự rõ ràng không dám tin.

"Nửa tháng?"

"Như thế nào?" Như Mộng đắc ý nâng mặt lên, "Làm tang sự cho hoàng hậu hay là tang sự cho Hoàng Phủ Tấn đây, sợ rằng điều này tốt nhất nên để Hoàng Phủ Tấn hắn tự quyết định"

Cánh tay Đoạn Ngự rời ra, lúc này Như Mộng cũng không vội vã rời tướng phủ, nàng biết, chỉ cần ngồi ở đây, nàng nhất định đợi được Hoàng Phủ Tấn!

"Mạn Yên, đừng ép ta giết nàng!" Ánh mắt Đoạn Ngự liếc qua Như Mộng lộ rõ sự cảnh cáo!

Mà một câu nói này của hắn khiến Như Mộng đối với hắn tới một tia hi vọng cuối cùng kia cũng tan biến không còn tăm tích, buồn bã cười một tiếng, nàng hướng Đoạn Ngự, nói: " Tốt, ngươi có thể giết ta!"

Không nghĩ tới Như Mộng đối mặt với chuyện sinh tử lại có thể lạnh nhạt như vậy, Đoạn Ngự trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người, trong tiềm thức, hắn hoàn toàn không thể xuống tay với nàng được.

Chẳng qua là ——

Rốt cuộc là nguyên nhân gì, để cho Như Mộng không thể không giết Tấn? Mạn thừa tướng mấy năm trước cũng đã từ quan quy ẩn, hoàn toàn không cần thiết phải để cho nữ nhi độc nhất của ông ta mạo hiểm tính mạng tới giết Tấn, nếu như không có việc hoàng hậu trúng độc lần này thì Mạn Yên đời này cũng không thể giết được Tấn, hắn làm sao có thể để nữ nhi của mình dễ dàng đi chịu chết đây.

Còn nữa, mặc dù Mạn thừa tướng là thừa tướng Tịch Huyễn quốc, nhưng ông ta làm quan trước giờ đều quang minh lỗi lạc, tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn hạ lưu đi đối phó địch nhân, cũng bởi vì thế mà ở Tịch Huyễn quốc này, người duy nhất giao hảo với hắn chỉ có Mạn thừa tướng.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn cảm thấy trong chuyện này có gì đó kỳ quái.

*****

Nhìn trong mắt Như Mộng đong đầy đau đớn cùng tuyệt vọng, cùng với sự sợ hãi giãy giụa dọc theo ánh mắt, Đoạn Ngự càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Chợt hắn đưa mắt nhìn về phía Như Mộng, trên mặt giống như tựa hồ đã đoán được điều gì: "Mạn Yên, có phải cha nàng đã xảy ra chuyện hay không?"

Câu hỏi của Đoạn Ngự làm cho trái tim Như Mộng giật thót, muốn nói mà không thể nói, do dự không nói ra lời, chẳng qua là nước mắt vào thời khắc này không ngừng đảo quanh.

"Ta......." Níu lấy ngực, Như Mộng mang theo ánh mắt đầy khủng hoảng, nàng khổ sở đứng trên đất, thân hình mảnh mai lúc này không ngừng được run rẩy.

Điều này, để cho Đoạn Ngự càng thêm xác định, hắn tiến đến đỡ lấy Như Mộng, ít đi vài phần nghiêm nghị, hắn ôn nhu mở miệng nói: "Có phải cha ngươi thật đã xảy ra chuyện hay không?".

Như Mộng thấp giọng nức nở, một lúc lâu không nói gì, Đoạn Ngự cảm giác được thân thể nàng một mực run rẩy, thậm chí càng ngày càng run rẩy.

Hắn biết nàng đang sợ cái gì.

Hắn không có ép hỏi nàng nữa, chẳng qua là chân mày ngày càng nhíu lại, đau lòng mà đem nàng ôm vào trong ngực, lẳng lặng chờ nàng tự mình nói ra.

Như Mộng bị Đoạn Ngự ôn nhu mà ôm lấy làm cho kinh ngạc, nàng chậm rãi giương mắt nhìn về phía Đoạn Ngự, hắn lúc này, trên mặt đã giảm sự tàn nhẫn, trở nên nhu hòa, nàng có thể thấy được hắn lúc này đây là đang đau lòng.

"Ta.... cha ta, ông ấy cũng không có từ quan, ngày đó ông ấy đi gặp Sài Qúy, chỉ là nói một câu " Binh lực Tịch Huyễn hoàn toàn không đấu lại Kim Lăng" liền bị Sài Qúy dưới cơn nóng giận mà bắt lấy, hắn muốn ta tới giết Hoàng Phủ Tấn, nếu không...." Nói đến đây, thân thể Như Mộng một lần nữa không nhịn được run rẩy, "Nếu không cha ta sẽ chết". Như Mộng không khống chế được mình mà khóc.

Như Mộng phen này khổ sở khóc lóc kể lể khiến cho vẻ mặt Đoạn Ngự trầm xuống, trong lòng không khỏi vô cùng tức giận.

Sài Qúy, tên cẩu tặc đó, đường đường là một hoàng đế mà lại làm ra loại chuyện hèn hạ vô sỉ, hắn lại còn có thể đi uy hiếp một tiểu nữ tử bất quá mới mười bảy, mười tám tuổi, khiến nàng thương tâm như vậy.

Nghĩ tới đây, cặp mắt Đoạn Ngự nheo lại, Sài Qúy, một ngày nào đó, hắn thật muốn lấy cái mạng già của tên đó!

*****

Nội viện tướng phủ lúc này đang xôn xao, ngay sau đó thanh âm bén nhọn của Phúc Qúy truyền đến, "Thánh chỉ đến ——"

"Thánh chỉ?" Đoạn Ngự nghe thấy Phúc Qúy tới truyền thánh chỉ, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên có thánh chỉ đến tướng phủ, dựa theo giao tình của hắn cùng Hoàng Phủ Tấn, kể cả là chuyện hệ trọng, Hoàng Phủ Tấn cũng chưa bao giờ lấy thân phận hoàng đế đối tể tướng phủ mà hạ chỉ, nhiều lắm cũng là để cho Phúc Qúy tới truyền khẩu dụ, nhưng lúc này đây, lại long trọng đến mức truyền cả thánh chỉ.

Hắn biết lần này là bởi chuyện trúng độc của hoàng hậu mà Hoàng Phủ Tấn đã thật sự nổi giận.

Hắn cũng biết chuyện Mạn Yên ở tướng phủ, Lam nhất định đã báo qua cho Tấn, Tấn cũng chưa có thúc giục hỏi hắn, bởi Tấn biết hắn nhất định sẽ vào cung giải thích một phen, nhưng bây giờ không còn đợi đến hắn vào cung, thánh chỉ của Tấn lại đã tới, nếu không phải vì chuyện độc dược trên người hoàng hậu thì còn có gì khiến hắn hướng tướng phủ mà hạ chỉ.

"Mạn Yên, nàng đợi ở chỗ này, ta cùng Phúc Qúy vào cung!" Hắn đem Như Mộng kéo qua một bên, chuẩn bị mở cửa lại bị Như Mộng một phen ngăn cản.

"Không cần, ta đang định đi gặp Hoàng Phủ Tấn!" Không đợi Đoạn Ngự mở miệng, nàng vòng qua Đoạn Ngự, một tay mở cửa phòng, trong sân, Phúc Qúy đang mang thánh chỉ đứng ở đó, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, sau lưng Phúc Qúy còn có mười tên Ngự lâm quân, xem ra lần này Tấn thật sự nổi giận.

Đoạn Ngự nghĩ như vậy, liền theo sau Như Mộng ra khỏi cửa phòng.

"Phúc Qúy, chuyện gì?" Đoạn Ngự tuy biết rõ nhưng vẫn mở miệng hỏi.

"Tướng gia, Như Mộng hạ độc Hoàng hậu nương nương đã để cho long nhan giận dữ, hoàng thượng có chỉ, đem những người ở Công tước sơn bắt trở lại, bao gồm cả Như Mộng chờ ngày xử trảm!" Vừa nói, vừa đối với Ngự Lâm quân sau lưng vung tay lên, "Đem Như Mộng mang đi!"

"Khoan!" Đoạn Ngự mở miệng gọi.

"Tướng gia có gì phân phó?" Trên mặt Phúc Qúy đầy cương quyết, đây cũng là lần đầu Đoạn Ngự thấy hắn có vẻ mặt như thế, xem ra lần này Như Mộng thật sự khó toàn mạng.

"Ta và các ngươi cùng vào cung gặp hoàng thượng!"

Vậy cũng tốt, tướng gia xin mời!" giống như đoán trước được Đoạn Ngự sẽ nói như vậy, Phúc Qúy cũng không nói nhiều, bày ra tư thế mời, liền xoay người đối với Ngự Lâm Quân mở miệng nói: "Mang đi!"

Đám người được bắt từ Công Tước sơn bao gồm Như Mộng, kỳ hạn xử trảm.

*****

Bên trong ngự thư phòng ——

"Tấn!" Đoạn Ngự xuất hiện ở cửa ngự thư phòng, thấy Hoàng Phủ Tấn đang ngẩn người ngồi trước bàn sách, ánh mắt ngây ngốc, sắc mặt so với trước khó coi hơn rất nhiều, cũng vô cùng tiều tụy, mấy ngày không gặp, sao hắn lại thành bộ dạng như này.

Trong mắt Đoạn Ngự thoàng qua tia áy náy, trong khoảng thời gian này, vì Mạn Yên, hắn vẫn không có vào cung, cho dù trong thời gian người này hôn mê, đây cũng là lần đầu tiên hắn vào cung.

Hoàng Phủ Tấn nghe được thanh âm của hắn, cũng không có bao nhiêu phản ứng, chẳng qua là nhàn nhạt mở miệng nói: "Ngươi đã đến rồi"

"Tấn, ngươi gần đây như thế nào?" Đoạn Ngự đi lên trước, lần đầu tiên, đối thoại giữ hai huynh đệ lại trở nên trầm trọng như vậy.

Lời này của Đoạn Ngự làm Hoàng Phủ Tấn ngẩng đầu lên, hắn thấy hốc mắt Hoàng Phủ Tân ửng đỏ, đột nhiên, từ Long tọa đứng lên, tựa như điên hướng phía Đoạn Ngự mà rống lên, nước mắt mới đó mà mà đã tuôn ra, trong mắt hắn tràn đầy thần sắc thống khổ, "Trẫm không có sao, mà là Thiên Thiên của trẫm sắp chết, ngươi biết không? Nàng sắp chết!!!!!" Vừa nói đến đây, nước mắt Hoàng Phủ Tấn càng thêm ứ đọng, khiến cho trong mắt Đoạn Ngự lúc này không nhịn được mù quáng.

"Tấn......"

"Bọn họ muốn đối phó trẫm, có thể giết trẫm, tại sao lại muốn làm tổn thương Thiên Thiên, tại sao lại làm nàng chịu khổ như vậy!!!!" Ánh mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo đau lòng lòng cùng tự trách, nếu như không phải vì hắn, Thiên Thiên làm sao chỉ còn có nửa tháng để sống.

Ngày đó thái y tới nói cho hắn biết điều ấy khiến cho toàn bộ thế giới của hắn đánh hỏng, hắn thật muốn tin theo lời của Thiên Thiên mà nói..., cho là nàng thật còn sống rất rất nhiều năm, có thể cho hắn thật nhiều thời gian đi tìm Ám Dạ, hắn ước mơ cuộc sống của bọn họ sau này, ước mơ thời điểm mà hắn làm phụ hoàng, nhưng hết thẩy, chỉ sau nửa tháng đều triệt để bị phá vỡ, Thiên Thiên của hắn rất nhanh thôi sẽ mất mạng, hắn còn làm hoàng đế cái gì, phụ hoàng cái gì nữa chứ! Hắn ngay cả nữ nhân mình yêu mến cũng không cứu được, thì còn tư cách gì mà cai trị thiên hạ này.

Mấy ngày nay khi ở trước mặt Thiên Thiên, hắn vẫn giả bộ cao hứng, giả bộ như cái gì cũng không biết, nhìn nàng ở trước mặt hắn khó khăn mà làm bộ dạng vui cười, cho dù trong lòng hắn đau khổ vạn phần, cũng không dám trước mặt nàng mà biểu hiện ra, bởi hắn không muốn làm cho nàng vì hắn mà lo lắng.

Hắn nhìn ra được mỗi lần nàng không thấy gì lại giả bộ cố trấn định, giống như một người bình thường, mỗi lần nàng theo bản năng mà nắm tay của hắn thì tay nàng lại đổ mồ hôi lạnh, điều đó đủ nói cho hắn biết, độc trên người nàng lúc này lại phát tác.

*****

Hắn yêu nàng, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chịu khổ mà vẫn cố tỏ ra vui vẻ.

Sau nửa tháng này đây, hắn làm sao đối mặt với việc Thiên Thiên thật sự muốn rời khỏi hắn?

Vì viên giải dược kia, hắn có thể ích kỷ, hắn có thể không để ý đến dân chúng trong thiên hạ, chắng tay đem giang sơn hoán đổi cho Sài Qúy, nhưng hắn lại không muốn. Vì muốn tìm Ám Dạ, hắn xuất động binh mã khắp thiên hạ, nhưng không có chút tăm hơi. Mỗi lần hắn đều bồi hồi trong tuyệt vọng, nhưng là Thiên Thiên.....

Hắn có thể nào nhẫn tâm để cho nàng cứ như vậy ngồi ở chỗ đó chờ chết.

Nhìn Hoàng Phủ Tấn trong mắt đau đớn, Đoại Ngự không biết nói gì để an ủi hắn

Đang lúc này, Phúc Qúy bộ dạng khẩn trương từ bên ngoài chạy vào, không còn để ý tới lễ nghi, nhảy vọt tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn, nói: "Hoàng Thượng, Như Mộng nói muốn gặp ngài, nàng ta có Minh Hoa giải dược!"

Những lời này làm cho Hoàng Phủ Tấn có tia hi vọng, trong mắt của hắn khó ức chế lóe ra tia hưng phấn!

"Mau đưa nàng mang tới!"

"Dạ. nô tài đi ngay!" Phúc Qúy xoay người, lẫn nữa bằng tốc độ nhanh nhất hướng tới nhà tù chạy đi.

Xem ra, lần này, Hoàng hậu nương nương được cứu rồi.

Chẳng qua chỉ có Đoạn Ngự hiểu Như Mộng muốn gặp Hoàng Phủ Tấn là bởi yêu cầu của nàng.

Tấn, ngươi không biết, thứ Mạn Yên nàng muốn là mạng của ngươi a!

Đoạn Ngự nhìn Hoàng Phủ Tấn, trong lòng mang theo chút bất đắc dĩ.

Rất nhanh, Phúc Qúy liền dẫn Như Mộng tới, Như Mộng thấy Đoạn Ngự ở nơi đó, cước bộ theo bản năng mà dừng lại một chút, nhưng cũng không kéo dài bao lâu, nàng lần nữa nhấc chân lên đi vào.

Hoàng Phủ Tấn thấy Như Mộng xuất hiện, cũng không nói dư thừa, trực tiếp lôi nàng tới, hiện tại ngoại trừ viên giải dược kia, hắn cái gì đều không quan tâm.

"Đem giải dược cho trẫm, trẫm có thể thả mọi người!"

Những lời này của Hoàng Phủ Tấn đúng như dự liệu của Như Mộng, theo bản năng nàng nhìn Đoạn Ngự một cái, đem tầm mắt chuyện sang Hoàng Phủ Tấn, khóe miệng lạnh lùng lắc đầu nói: "Đừng nóng vội, yêu cầu của ta còn chưa có nói ra"

Đã sớm biết Như Mộng sẽ không đáp ứng dễ dàng như vậy, Hoàng Phủ Tấn cũng không nói thêm gì, chẳng qua là nhìn Như Mộng, mở miệng nói: "Được rồi, ngươi muốn cái gì?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)