← Ch.089 | Ch.091 → |
Thấp giọng khóc sụt sùi làm cho Hoàng Phủ Tấn chợt cúi đầu, ý vị an ủi nàng, "Thiên Thiên, nàng đừng sợ, giải dược rất nhanh sẽ lấy được, rất nhanh...."
"Tấn!" Tiểu Thiên cắt đứt lời hắn, đôi mắt đẫm lệ mông lung, nàng động tình mở miệng nói, "Dù ta có chết, cũng chỉ có thể chết ở bên cạnh chàng!"
"Thiên Thiên......" Hoàng Phủ Tấn đương nhiên nghe rõ ý tứ trong lời nói Tiểu Thiên, mới vừa rồi hắn cùng Tạ Hằng ở trong ngự thư phòng đối thoại cùng nhau, Thiên Thiên nhất định là nghe được nàng mới có thể nói với hắn lời như vậy.
"Tấn......" Tiểu Thiên tựa vào trong ngực Hoàng Phủ Tấn, "Nếu vì cứu mình ta, mà để cho ta đi cùng nam nhân khác, vậy ta thà lựa chọn cái chết!"
"Thiên Thiên!" Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên ôm rất chặc, "Nàng thật là ngu ngốc, dù nàng nguyện ý, ta cũng không thể nào đem nàng đưa cho nam nhân khác!"
"Ừ, đây mới là nam nhân mà Niếp Tiểu Thiên ta coi trọng." Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, nổi đè nén trong lòng kia đã không còn khó chịu nữa, , nàng ngẩng đầu nhìn hướng Hoàng Phủ Tấn, trong mắt mang cười.
"Thiên Thiên......" Hoàng Phủ Tấn động tình đưa tay, nghịch qua gương mặt gầy gò của Tiểu Thiên, trong mắt của hắn mang theo chút áy náy, hắn có toàn bộ thiên hạ, lại phát hiện mình thế nhưng vô năng không cứu được nữ nhân của mình!
"Tấn, đừng nản chí mà, thời gian của ta còn dài mà, thái y nói ta còn có thể sống nhiều năm thời gian mấy năm này, còn sợ không tìm được Ám Dạ sao?" Tiểu Thiên nói rất dễ dàng, cũng rất lạc quan.
"Thái y nói thời gian thật sự còn nhiều năm?" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo rõ ràng không tin.
"Đúng vậy, ta hôm nay đã chạy đi hỏi thái y rồi, thái y nói Minh Hoa tuy là kỳ độc, nhưng dược tính không mạnh, mặc dù khó giải, nhưng cũng không thể trí mạng nhanh như vậy, ta cũng là học y, thân thể của ta tự ta rõ ràng nhất, chàng xem ta gần đây không phải là rất tốt sao, cũng không có cái gì không thoải mái, hơn nữa thái y cũng cho ta thuốc khống chế, dù sao sống mấy năm là không có vấn đề nữa, mấy năm này còn sợ không tìm được Ám Dạ sao?" Tiểu Thiên thuận miệng viện một lời nói dối lừa gạt Hoàng Phủ Tấn, nàng không biết mình có thể lừa gạt Hoàng Phủ Tấn được không, chỉ hy vọng có thể tạm thời lừa gạt hắn, càng hy vọng hắn sẽ không lại đi tìm thái y xác nhận điểm này.
*****
Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, khẩn trương trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng giảm chút ít, chỉ cần có thể để cho Thiên Thiên sống lâu mấy năm, là có thể cho hắn nhiều thời gian hơn đi tìm Ám Dạ, chỉ cần có thể tìm được Ám Dạ, độc kia của Thiên Thiên không phải là có thể giải sao.
Tuyệt vọng trong mắt Hoàng Phủ Tấn rốt cục đã tìm ra tia hi vọng. Tiểu Thiên nhìn ánh mắt của hắn, ánh mắt của nàng chua xót gay gắt.
Nàng cũng hi vọng mình thật có thể sống thật là nhiều năm, nếu như có thể thật sự để cho nàng sống lâu thêm nhiều năm, cho dù khi đó tìm không được Ám dạ, nàng cũng không tham lắm, ít nhất vài năm sau, nàng cũng vì Tấn sinh hài tử đi.
Nhưng bây giờ...... Nửa tháng, chẳng qua là nửa tháng thời gian, cái gì nàng cũng không thể lưu lại cho hắn.
Đây có lẽ là chuyện mà cả đời này nàng tiếc nuối nhất.
Nghĩ tới đây, trong vành mắt của nàng lần nữa chứa đầy nước mắt, càng không ngừng đảo quanh, nàng hi vọng mình có thể gắng gượng giả vờ thêm một lút, nhưng khi nhìn đến ước mơ cùng ánh mắt hy vọng trong mắt Hoàng Phủ Tấn, nước mắt của nàng vẫn không thể kiềm được tuôn trào.
"Thiên Thiên......" Hoàng Phủ Tấn nghiêng đầu nhìn nàng, thấy nàng lúc này lệ rơi đầy mặt, tim của hắn lần nữa nhói lên.
"Sao vậy, Thiên Thiên?"
"Không có, không có gì." Liên tục không ngừng lau nước mắt ở khóe mắt, nàng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, "Ta đột nhiên nghĩ tới, mấy năm về sau, chúng ta sẽ có rất nhiều hoàng nhi, liền cao hứng nên khóc."
"Thật là một đứa ngốc!" Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên ôm chặt ở trong ngực, ước mơ cuộc sống sau này, "Thiên Thiên, về sau chúng ta sẽ sinh rất nhiều rất nhiều hài tử, lúc nghe thanh âm non nớt của bọn họ gọi phụ hoàng mẫu hậu, đó là chuyện tuyệt vời nhất trên đời."
Nghĩ đến cuộc sống sau này, trong mắt Hoàng Phủ Tấn liền tràn đầy hạnh phúc.
Tiểu Thiên giương mắt, nhìn trong mắt Hoàng Phủ Tấn để lộ ra ánh mắt ước mơ đó, nước mắt của nàng vẫn nén ở trong lòng, không dám chảy xuống, nàng không muốn đánh vỡ ảo tưởng của hắn lúc này, cho dù, nửa tháng sau, nàng vẫn phải tàn nhẫn để cho hắn đối mặt điểm này.
Run rẩy đôi môi, nàng tựa vào trong ngực Hoàng Phủ Tấn thật chặc, thanh âm nghẹn ngào mở miệng nói: "Ừ, ta tin tưởng chàng rất nhanh có thể làm phụ hoàng."
Chẳng qua là mẫu hậu của hài tử kia...... Không phải là nàng.
Tiểu Thiên đem đau đớn trong lòng đè ép thật chặc, đôi môi bị nàng cắn đến muốn bật máu.
Dưới sự kích động, trước mắt của nàng lần nữa lại đen kịt, thân thể nàng run rẩy sợ hãi, nắm thật chặc cánh tay Hoàng Phủ Tấn, tựa vào trong ngực hắn, cứ như vậy ôm ngực hắn có chút vẻ luyến tiếc, chỉ tiếc ——
Nàng đã không thể đợi quá lâu.
*****
Tể tướng phủ ——
"Đoạn Ngự, ngươi rốt cuộc không thả ta?" Trong tướng phủ, thanh âm không nhịn được của Như Mộng truyền ra.
Đoạn Ngự ngồi ở trước mặt nàng, một bộ dạng mắt điếc tai ngơ, miễn cưỡng liếc nàng một cái, khẽ cười nói: "Khó trách cảm thấy hình dạng Như Mộng cô nương nhìn quen mắt như vậy, thì ra là thiên kim của Thừa tướng!"
Những lời này Đoạn Ngự làm trái tim của Như Mộng như ai quất một cái, mi mắt trong nháy mắt rũ xuống.
Lát sau, nàng mới giương mắt nhìn về phía Đoạn Ngự, gương mặt trở nên lãnh đạm, "Trí nhớ của Tướng gia thật tốt!" Khóe miệng Như Mộng mang theo chút châm chọc, trong mắt thoáng qua chút đau đớn lóe lên rồi biến mất.
Nàng nhớ, khi nhìn thấy hắn ở Tầm Hoan lâu, cho dù nàng ngoài mặt có bao nhiêu bình tĩnh, nhưng không có ai biết, khi nàng nhìn thấy hắn xuất hiện một khắc kia, trong lòng mang theo bao nhiêu rối loạn.
Nhưng nàng cũng thấy được trong mắt của hắn rất xa lạ!
Hắn một chút cũng không nhớ rõ nàng!
Trong mắt hắn, nàng chẳng qua là một kỹ nữ Tầm Hoan lâu, là trò tiêu khiển của nam nhân, một hoa khôi, trừ lần đó ra, đối với hắn mà nói, nàng cái gì đều không phải!
Châm chọc trong mắt Như Mộng làm cho Đoạn Ngự bắt được không có chút nào bỏ sót, hắn mang theo bất mãn nhíu mày.
Sơ qua, hắn trầm mặt, lạnh lùng mở miệng nói: "Tại sao muốn giết Tấn?"
Những lời này của Đoạn Ngự để cho lòng dạ Như Mộng co rút đau đớn, nước mắt ở vành mắt nàng trong không trung càng không ngừng đảo quanh, nhưng cuối cùng, nàng vẫn quật cường không để cho nước mắt chảy ra.
"Hai nước giao chiến, giết người thì cần gì có lý do?" Như Mộng nhìn về phía Đoạn Ngự, khóe miệng mang theo khổ sở giấu kín.
Điểm này, Đoạn Ngự cũng đã nhìn ra.
Đoạn Ngự hắn là ai, một vị tể tướng trẻ tuổi, nếu như những lời nói Như Mộng nói sẽ làm Đoạn Ngự tin tưởng, ngược lại sẽ vũ nhục cho sự thông minh xuất sắc của hắn từ trước
Đoạn Ngự cười cười, đứng dậy đi tới trước mặt Như Mộng, mở miệng nói: "Ta nhớ được cha ngươi đã từ quan, chuyện triều đình này lúc nào thì đến phiên nữ nhi như ngươi quan tâm?"
Lời Đoạn Ngự nói khiến cho Như Mộng chợt giương mắt nhìn về phía hắn, nàng thấy được trong mắt Đoạn Ngự một chút mĩ vị, ánh mắt sắc bén của Đoạn Ngự dọa cho Như Mộng sợ đến mức lui về phía sau vài bước, đôi môi run rẩy, nàng một câu cũng không nói ra.
"Nói cho ta biết, cha ngươi còn có ý định gì?" Đoạn Ngự tiến một bước đến sát vào Như Mộng, nhớ tới ngày đó Như Mộng lao ra, ánh mắt tuyệt vọng giãy giụa vô cùng thống khổ kia, hắn suy đoán, trong lúc này nhất định còn có một chút lý do nàng không phản kháng được.
*****
Nghe Đoạn Ngự nhắc tới cha của mình, tâm Như Mộng càng thêm siết lại vô cùng đau đớn, ở trong mắt của nàng, Đoạn Ngự thấy được sự khủng hoảng.
Bình phục cảm giác sợ hãi trong lòng, Như Mộng ngước mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt Đoạn Ngự, khóe miệng của nàng lạnh lùng khẽ cong, "Chuyện của ta còn chưa tới phiên ngươi quản!" Nói xong, vòng qua Đoạn Ngự, đi ra ngoài cửa.
Lần này, Đoạn Ngự không có ngăn trở, chẳng qua là ở sau lưng nàng bình thản mở miệng nói: "Nàng đừng quên, cha nàng đã đem nàng gả cho ta."
Đoạn Ngự nói đoạn vấn đề này lại làm cho bước chân đang vội vã của Như Mộng vào lúc này ngừng lại, lưng của nàng cứng còng đứng tại chỗ.
Ánh mắt chua xót gay gắt.
Đoạn Ngự thấy thân thể Như Mộng cứng lại, khóe miệng hắn cong lên, đi lên phía trước, đem thân thể của nàng chuyển sang mình, nhìn thẳng vào hai mắt của nàng, một dáng vẻ phủ định không buông tay, "Cha nàng đã đem nàng gả cho ta rồi, vậy nàng chính là nữ nhân của ta, chuyện của nàng, ta nhất định phải trông nom."
Mỗi một câu của Đoạn Ngự cũng làm động tới tâm Như Mộng, giống như vài lưỡi đao sắc bén nhọn vô tình đâm vào lòng của nàng, đau đến mức nàng khó có thể hô hấp.
Đã nhiều năm như vậy, đến bây giờ hắn mới nhớ tới chuyện này sao?
Nàng là nữ nhân của hắn? Nàng vẫn cho là như vậy, nhưng nàng đợi hắn nhiều năm như vậy, hắn lại đem nàng quên mất không còn một ký ức, lúc nàng bất lực nhất, thời điểm nàng cần người bên cạnh nhất, hắn lại đang ở nơi nào?
Hiện tại, hắn lại vẫn còn có mặt mũi nói nàng là nữ nhân của hắn?
Hắc ~~ đây có phải là hảo ý châm chọc nàng.
Nàng mắt lạnh nhìn Đoạn Ngự, mở miệng nói: "Đó là chuyện lúc trước, hiện tại đã không phải."
Nói xong, nàng lần nữa nhấc chân lên, đi tới cửa, lại bị Đoạn Ngự lại một lần nữa đưa tay ngăn cản.
Một thoáng bị Đoạn Ngự kéo trở lại, khinh bạc thường ngày ít đi, lúc này Đoạn Ngự trở nên dị thường bá đạo cùng vô tình, "Đừng khảo nghiệm nhẫn nại của ta, cho tới bây giờ chỉ có ta không muốn nữ nhân, vẫn chưa có nữ nhân chưa muốn ta!"
Những lời này của Đoàn Ngự khiến tâm Như Mộng đau nhói.
Khổ sở nâng lên cặp mắt nhìn Đoạn Ngự, khẩu khí của nàng vẫn lạnh như băng như cũ, "Vậy ta là nữ nhân đầu tiên như vậy!" Bỏ rơi cái nắm tay của Đoàn Ngự, nàng quyết tuyệt về phía đi ra ngoài.
Sau lưng, một lực lượng cường đại lần nữa đem nàng kéo trở lại, ở trong sức mạnh này, Như Mộng cảm thấy một cơn tức giận mạnh mẽ.
*****
"Nàng vĩnh viễn không được trở thành như vậy!" Đoạn Ngự đem người nàng lắc mạnh, ánh mắt nhìn thẳng nàng lúc này ít đi sự ôn nhu nhã nhặn thường ngày mà tựa hồ như một con mãnh thú, "Nếu không muốn làm một nữ nhân như cũ, vậy thì hãy chờ đi ăn cơm của đại lao đi!"
Đoạn Ngự chưa từng nghĩ tới có lúc mình sẽ tức giận cực độ đến vậy, chỉ vì tiểu nữ nhân trước mắt không biết suy tính muốn hủy bỏ quan hệ giữa bọn họ này.
"Muốn ta ngồi tù?" Lúc này Như Mộng tựa hồ càng thêm tuyệt vọng, nàng không hề sợ hãi nhìn thằng Đoạn Ngự, mở miệng nói: "Chỉ sợ hoàng thượng các ngươi sẽ không để cho ngươi làm như vậy!"
"Tấn?" Nghe Như Mộng nhắc tới Hoàng Phủ Tấn, Đoạn Ngự giống như đang nghĩ tới điều gì.
Mấy ngày nay vì chuyện của nữ nhân này, hắn vẫn chưa có vào cung lần nào, hắn thật không biết giải thích cho Tấn nghe chuyện tình cảm với Như Mộng như thế nào, nhưng không phải vì thế mà hắn không nắm được sự tình trong cung, hoàng hậu trúng Minh Hoa chi độc của Tịch Huyễn, sinh tử chưa rõ, hiện tại duy nhất chuyện có thể để cho Tấn thỏa hiệp sợ rằng chỉ có chuyện chất độc trên người hoàng hậu.
Chằng lẽ Như Mộng muốn dùng hoàng hậu uy hiếp Tấn?
Nghĩ tới đây, Đoạn Ngự nhíu mày, điểm này Như Mộng cũng đã nhìn ra.
Nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Đoạn Ngự, Như Mộng cười lạnh nói: "Hiện tại độc trong người hoàng hậu đã phát tác, không tới lấy thêm giải dược, e rằng nàng ta chẳng còn sống được bao lâu."
Những lời này của Như Mộng làm cho trong mắt Đoạn Ngự hiện lên tia trầm mặc.
"Hoàng hậu không còn sống được bao lâu?" Đoạn Ngự nhìn về phía Như Mộng, cau mày dò hỏi. Vậy Tấn làm sao bây giờ? Hắn thật vất vả mới cùng hoàng hậu yêu nhau, mới chưa được bao lâu đã lại phân li?
Hắn đã đau khổ mười năm, làm sao có thể để hắn chịu đựng đau khổ một lần nữa.
"Sợ rằng Hoàng Phủ Tấn hắn còn không biết?" Như Mộng cười nhạt, tiếp tục nói: "Không bằng ta hảo tâm nói cho ngươi biết điều này, ngươi đi nói cho huynh đệ tốt của ngươi, thế nào hả?"
"A, đúng rồi........" Nụ cười của Như Mộng lúc này mang theo chút tàn nhẫn, "Giải dược này trừ Nhị hoàng tử của chúng ta có, ta cũng có!"
Những lời này của Như Mộng làm cho trái tim Đoạn Ngự nhói lên, hắn biết Như Mộng nói những lời này ắt hẳn kèm theo yêu cầu, giải dược này cơ bản làm sao nàng có thể dễ dàng giao ra đây!
"Ngươi có yêu cầu gì, nói đi!" Đoạn Ngự trực tiếp đi thằng vào vấn đề.
"Dùng đầu Hoàng Phủ Tấn đổi lấy giải dược!" Như Mộng trực tiếp trả lời, nàng cũng không muốn cùng Đoạn Ngự vòng vo, hiện tại chuyện quan trọng còn đợi nàng đi làm! Mạng của Hoàng Phủ Tấn nàng không thể không có!
← Ch. 089 | Ch. 091 → |