Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 089

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 089
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Nương nương, vi thần cho ngài uống thuốc này chỉ có thể đem độc tính tạm thời kềm chế, nhưng.... ." Thái y khó khăn nhìn về phía Tiểu Thiên, trên thực tế, hắn thật không thể làm gì được.

"Ừ, ta biết, ngươi đi xuống trước đi." Tiểu Thiên hướng thái y khoát tay áo, nàng biết thái y ở chỗ này đã bị hù dọa gần chết, để hắn tuyên bố sinh tử tồn vong của nàng, đối với hắn mà nói quả thật làm cho hắn so với mình chết còn đáng sợ hơn.

"Đa tạ nương nương, vi thần cáo lui!" Thấy Tiểu Thiên nói như vậy, thái y như trước đại xá một cái, lòng bàn chân đột nhiên nhanh không nhỏ, còn không đợi Tiểu Thiên kịp phản ứng, hắn đã thối lui ra thật xa.

"Thiên Thiên, nàng đừng sợ, ta lập tức phái người đến Tịch Huyễn quốc tìm Nhị hoàng tử lấy giải dược."

"Chàng thật ngốc, chúng ta đem Tịch Huyễn quốc đánh cho thảm như vậy, Nhị hoàng tử người ta nguyện ý cho sao?" Tiểu Thiên cố làm thoải mái mà mở miệng nói.

"Nếu như hắn không cho, ta liền làm Tịch Huyễn quốc vĩnh viễn biến mất!" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua sát khí khó nén.

"Tấn, đừng như vậy, nói không chừng còn có biện pháp khác, không chừng ngày nào đó Ám Dạ đột nhiên xuất hiện, ta liền được cứu rồi nha." Tiểu Thiên vẫn làm ra vẻ thoải mái, khóe miệng mang ý cười.

Ngược lại Hoàng Phủ Tấn, lại thủy chung cau mày, trong mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.

"Nhưng ta không tìm được hắn, Thiên Thiên!" Hoàng Phủ Tấn cuối cùng vẫn không thể khống chế được mình, đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, nước mắt theo chóp mũi hắn rơi xuống, "Thiên Thiên, ta thật sợ hãi nàng sẽ ở trước mặt của ta đột nhiên rời đi, ta tự nói với mình nàng sẽ không sao, nhưng trong lòng ta thật rất sợ, thiên hạ này ta có nhưng ta không muốn, ta không thể không có nàng, Thiên Thiên......"

Hoàng Phủ Tấn trực tiếp trước mặt Tiểu Thiên nói ra nỗi sợ của mình lúc này như thế, làm khóe mắt Tiểu Thiên mang màn sương nhàn nhạt.

"Tấn, chàng quên sao, ta nói rồi, ta muốn chàng cả đời nắm tay ta, thời gian cả đời còn rất dài, chúng ta vẫn có thể tiếp tục nắm tay." Nàng từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn ngẩng đầu lên, thanh âm nghẹn ngào, nước mắt lướt qua khóe mắt, " Chàng đã nói, cả đời này chỉ nắm tay ta, ta nhớ rất rõ ràng, ta sẽ không hào phóng để chàng đi nắm tay nữ nhân khác." Nàng hít sâu một cái, tiếp tục nói: "Cho nên chàng yên tâm, trừ khi ta chán chàng rồi, là nếu không tuyệt sẽ không có chuyện."

"Thiên Thiên......" Hoàng Phủ Tấn nhìn về phía Tiểu Thiên, động tình nâng cằm của nàng, cúi xuống hôn, nước mắt lướt qua khóe miệng, nụ hôn của hắn mang theo đau đớn khó nén, ông trời rốt cuộc trừng phạt hắn hay là đang khảo nghiệm hắn?

*****

Mấy ngày nay, nhờ thuốc của thái y, độc tính trong người Tiểu Thiên khống chế được, chẳng qua, trong lòng ai ai cũng đều hiểu, đây là trị ngọn chứ không trị gốc, nếu không lấy được giải dược của Tịch Huyễn quốc hoặc không tìm được Ám Dạ mà nói... , nàng cách cái chết không quá một bước.

Mỗi ngày nàng đều coi nó như ngày cuối cùng đã tới, cùng Hoàng Phủ Tấn sống chung, cảm thấy thời gian vô tình nhiều hơn, có lúc, nàng thậm chí còn muốn thời thời khắc khắc dính vào bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, nàng muốn đem toàn bộ thời gian về sau dành cho hắn.

Hôm nay, nàng thừa dịp Hoàng Phủ Tấn vào triều, tự mình đi một chuyến đến Thái Y Viện.

"Nương...... Nương nương!" Thấy là Tiểu Thiên, Lý Tĩnh chợt từ trên ghế bật dậy.

"Lý Thái y mời ngồi xuống nói chuyện đi." Vẫn tiến lên phía trước, Tiểu Thiên từ một bên ghế ngồi xuống, mục đích nàng tới lần này, chỉ là muốn biết, thời gian của mình còn bao lâu.

"Nương nương, xin mời ngài nói." Lý Tĩnh không có ngồi xuống, chỉ mang bộ mặt sợ hãi nhìn Tiểu Thiên.

Thấy dáng vẻ này của Lý Tĩnh, Tiểu Thiên cũng không muốn nhiều lời, hiện tại những thứ này đều không phải là chuyện quan trọng, quan trọng nhất chính là mạng nhỏ này của nàng.

Bây giờ mới biết, thì ra là nàng đối mặt với thời điểm sinh tử còn có thể bình tĩnh như vậy.

Đưa mắt nhìn về phía thái y, nàng trực tiếp mở miệng nói: "Thái y, ta muốn biết ta còn có thể sống bao lâu!"

"Nương...... Nương nương!" Lý Tĩnh chợt ngẩng đầu lên, hắn không nghĩ đến Tiểu Thiên sẽ trực tiếp hỏi như vậy, thậm chí, trong mắt của nàng, Lý Tĩnh không thấy được một tia sợ hãi đối với tử vong.

Chẳng lẽ nương nương cũng có thể đem sinh tử nhìn thấu sao?

"Thái y, ngươi đừng kinh ngạc, trực tiếp nói cho ta biết là được." Lúc này Tiểu Thiên, có vẻ rất nhạt.

"Hồi...... Hồi nương nương, nhất...... Nhiều nhất nửa...... Nửa tháng!" Lý Tĩnh đột nhiên cảm thấy mình thật là tàn nhẫn, hắn lúc này giống với Diêm Vương trước mặt phán quan, đang quyết định sinh tử một cô gái mới 18 tuổi.

"Nửa...... Nửa tháng!" Tiểu Thiên tâm nhói lên, nguyên tưởng rằng mình sẽ nghĩ rất thoáng, chỉ khi nào biết mình gần cái chết thì mới phát hiện, thì ra là trong lòng mình còn mang nhiều như vậy, nam nhân nàng yêu, nam nhân nói cả đời chỉ nắm tay nàng, nam nhân nói chỉ cùng nàng sanh con, bảo nàng thế nào bỏ đi được, bất thay đổi yêu nàng, nàng làm sao có thể nhẫn tâm dứt bỏ?

*****

Nước mắt trong mắt bất giác trào ra, nàng nhìn thái y, lần đầu tiên xuất hiện cầu xin, "Thái y, thật...... Thật không có biện pháp khác sao?"

"Nương nương......" Thái y cắn môi dưới, nhíu mày, khó khăn nhìn Tiểu Thiên, nhất quốc chi mẫu cao cao tại thượng, bất quá chỉ là nữ hài nhi mười bảy mười tám tuổi, tại sao ông trời cứ vô tình, trơ mắt đem sinh mạng nàng cướp đi như vậy?

Nàng cùng hoàng thượng yêu nhau đã gặp bao khó khăn như vậy, đã trải qua một lần sinh ly tử biệt, vì sao còn muốn cho hai người này lại trải qua lần nữa.

Ông trời nha, ông làm sao nhẫn tâm a.

Cuối cùng, Lý Tĩnh quỳ xuống ở trước mặt Tiểu Thiên, "Nương nương, xin thứ cho thần...... Quả thật không thể làm gì được, trừ phi lấy được giải dược nước Tịch Huyễn hoặc là tìm được Ám Dạ."

Tuyên bố vô tình này của Thái y làm tâm Tiểu Thiên hoàn toàn rơi xuống đến đáy cốc.

"Thái y, đừng nói cho hoàng thượng!" Khóe miệng của nàng nhấc lên khổ sở, mất hồn từ trên ghế đứng lên, từng bước từng bước hướng cửa Thái Y Viện khó khăn thẳng bước đi ra ngoài.

Nửa tháng? Cũng chỉ có thời gian nửa tháng?

Tấn, ta...... Ta không bỏ được ngươi a.

Nước mắt lại một lần nữa không chút kiêng kỵ trào ra.

Nàng hiện tại thống hận ông trời tàn nhẫn, nếu để bọn họ yêu nhau, vì sao hết lần này tới lần khác không để cho bọn họ ở chung một chỗ, nếu không thể ở chung một chỗ, vì sao phải cho nàng một đoạn triền miên không có kết cục.

Vì sao phải để cho nàng trước khi chết còn phải trải qua đoạn mê luyến khó có thể dứt bỏ này.

Hậu cung ba nghìn duy ta độc sủng, độc sủng, lục cung mỹ quyến duy ta độc yêu, nhược thủy ba ngàn, chỉ uống duy nhất một bầu, tại sao, tại sao phải tàn nhẫn như vậy, tại sao muốn cứng rắn đem sinh mạng nàng tàn nhẫn tước đoạt đi như vậy.

Trước mắt lại tối sầm một lần nữa, lần này Tiểu Thiên quật cường không ngừng bước, ở nơi này trong bóng tối, nàng dò dẫm đi tới, nàng muốn cho ông trời biết, cho dù là mù, mặc dù nàng chỉ có thể sống nửa tháng, nàng cũng muốn đi từng bước vững vàng cho ông ta nhìn.

Nàng giận dỗi không nhờ giúp đỡ, bóng tối kia kéo dài thì nàng làm như không thấy, động tác dưới chân từ từ tăng nhanh, trong bóng tối, nàng bị hoa ven đường trật chân té trên mặt đất, bàn tay bị gai trên cành hoa cào rách vài đường chảy máu.

Nước mắt không tiếng động rơi xuống, nàng cúi đầu, thanh âm trong đầu nàng không ngừng lẩn quẩn, "Tấn......"

*****

Ánh sáng từ từ sáng lên, ánh mắt nàng vừa cay lại đau nhói, giống như là bị vài túi bột tiêu đổ vào trong mắt, đau đến chảy nước mắt.

Nàng hồi tưởng ngày đó ở Công Tước sơn bị người đổ vào mắt lúc kia cũng cay cũng đau nhói, đau đến mức làm mối bận tâm của nàng xuất hiện lúc này chậm rãi lóe lên.

Nửa...... Nửa tháng trước?

Tiểu Thiên rốt cục nghĩ tới, bột thuốc rơi vào mắt nàng chính là Minh Hoa chi độc, kỳ độc của Tịch Huyễn quốc.

Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên nở nụ cười khổ, nếu như ngày đó nàng không mang Tấn đến Công Tước sơn, hoặc nói nàng không nhất thời cao hứng đi dạo kỹ viện mà biết Như Mộng, như vậy tất cả đều sẽ không phát sinh, tất cả đều sẽ tốt đẹp như vậy.

Chẳng lẽ tất cả lại là vận mệnh an bài sao?

Tấn vì nàng, bị thương hôn mê gần nửa tháng, mà nàng cũng đang bất tri bất giác trúng độc dược trí mạng mà không biết.

"A ~~" Tiểu Thiên đột nhiên nở nụ cười, cười đến là khổ sở.

Phía đông, từ trên đường chân trời, mặt trời vào lúc này có vẻ chói mắt dị thường.

Từ nay về sau, nàng còn có thể có bao nhiêu ngày có thể cùng Tấn ngắm mặt trời lặn.

Từ dưới đất bò dậy, nàng xoa xoa khóe mắt, nàng không thể để cho Tấn biết nàng ngày giờ không nhiều, hoặc giả, Tấn thật sự sẽ tìm được Ám Dạ hoặc là giải dược cũng nói không chừng.

Hít sâu một hơi, từ khóe miệng nàng ẩn một nụ cười.

Nửa tháng? Còn có thời gian nửa tháng, nàng muốn cùng Tấn hảo hảo sống chung một chỗ, làm hoàng hậu của hắn, vợ của hắn.

Ngự thư phòng ——

"Tịch Huyễn quốc bên kia nói thế nào?" Hoàng Phủ Tấn đưa mắt, nhìn về phía đại sứ trước mặt hắn phái đến Tịch Huyễn quốc, Hộ bộ Thượng thư Tạ Hằng.

"Hồi hoàng thượng, Nhị hoàng tử đó nói...... Hắn nói......"

"Đừng có dông dài rồi, nói nhanh một chút!" Hoàng Phủ Tấn không nhịn được rống lên, mặc dù Thiên Thiên mấy ngày nay thoạt nhìn tựa hồ cùng bình có gì khác biệt, nhưng hắn cũng biết, nếu không giải hết độc trong cơ thể nàng, nàng nhất định sẽ chết.

"Hắn nói hắn không cần lãnh thổ, cũng không cần vàng bạc châu báu, dù là giang sơn ngài, hắn cũng không có hứng thú!"

Tạ Hằng trả lời như vậy làm tâm Hoàng Phủ Tấn hoàn toàn chìm đến đáy cốc.

Hắn cái gì cũng không muốn? Giang sơn cũng không cần?

"Vậy hắn rốt cuộc muốn cái gì?"

"Hắn...... Hắn nói muốn Hoàng hậu nương nương!"

*****

Tiểu Thiên sau khi từ Thái Y Viện trở về liền chạy thẳng tới ngự thư phòng, nàng bây giờ, không khác gì đang chạy đua với thời gian, nàng tốt hơn nắm chặt thời gian chỉ nửa tháng này thật tốt.

"Hắn nói gì?!!!"

Bên trong ngự thư phòng, truyền đến âm thanh chiếc ly bị đánh nát, tiếng hô của Hoàng Phủ Tấn gần như giết người.

Bược chân của Tiểu Thiên ngừng lại ở cửa.

"Hắn...... Hắn nói, muốn giải dược... , Hoàng hậu nương nương sẽ phải làm...... Làm người của hắn!" Bên trong ngự thư phòng, thanh âm xa lạ truyền ra làm Tiểu Thiên có một chút căng thẳng.

Khóe miệng Tiểu Thiên cong lên rồi hạ xuống.

"Sài Hoán tên cẩu tặc kia buộc trẫm đạp bằng nước Tịch Huyễn của hắn sao?"

"Hoàng thượng, xin bớt giận. Sài...... Sài Hoán nói, nếu như hoàng thượng thật muốn vì thế đạp bằng Tịch Huyễn, hắn cũng không quan tâm, dù sao đã có Hoàng hậu nương nương chôn theo!"

"Tên cẩu tặc đó!" Hoàng Phủ Tấn một cước đá ngả lăn chiếc ghế bên cạnh, trong mắt mặc dù mang theo lửa giận cùng sát khí thiêu đốt, nhưng bất đắc dĩ trong mắt lại làm cho Tiểu Thiên đứng ở cửa thu hết vào mắt.

Thu nhận điều này làm cho tâm tình nàng đè nén, nàng nhấc chân lên, nhảy đi vào.

"Tấn......"

"Thiên Thiên!" Thanh âm của Tiểu Thiên làm cho Hoàng Phủ Tấn chợt quay đầu lại, tức giận trên mặt lập tức ẩn trở về.

Hắn hướng về phía Tạ Hằng bên cạnh giơ tay lên, "Ngươi đi xuống trước đi."

"Dạ, thần cáo lui!"

Đợi Tạ Hằng rời đi, Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên kéo đến bên cạnh mình ngồi xuống, nhìn nàng ôn nhu hỏi: "Thiên Thiên, mấy ngày nay có thoải mái hay không?"

"Không có...... Không có a." Nàng trả lời rất nhẹ nhõm, nhưng trên mặt lại rõ ràng có chút mất tự nhiên.

"Thiên Thiên!" Hoàng Phủ Tấn nắm tay của nàng, nhìn thẳng hai mắt của nàng, "Thiên Thiên, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm được giải dược!"

"Ừ!" Gật đầu một cái, Tiểu Thiên không nói gì nữa, lẳng lặng tựa vào trong ngực hắn, trong vòng tay ấm áp này, nàng có thể dựa vào bao lâu, nàng có thể yêu bao lâu, đối với nam nhân như vậy?

Cùng lắm thì nửa tháng? Tại sao chỉ có thời gian nửa tháng? Chẳng lẽ lại không cho nàng thời gian nhiều một chút, đó có phải là thời gian quá lớn quá xa xỉ sao?

Cắn môi dưới, nàng khó khăn đè nén không để cho nước mắt mình chảy ra, nhưng lại khó có thể khống chế trào ra khỏi hốc mắt!

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)