Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 083

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 083
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nguyệt Khê chậm rãi xoay người, đi tới trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, bà ta lúc này thoạt nhìn rất bình tĩnh, bà ta lại một lần nữa quỳ xuống trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu "Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê thật rất muốn đi xem Tấn nhi một chút, nếu như ngài muốn giết con, chờ sau khi thăm Tấn nhi xong, Nguyệt Khê cam tâm tình nguyện để ngài tùy ý xử trí."

Lời nói Nguyệt Khê khiến Thái Hoàng Thái Hậu giật mình, bà chưa bao giờ nghĩ tới nữ nhân ích kỷ này cho tới bây giờ còn có thể nói ra lời nói duy nhất cho bà nghe lọt tai.... , nhìn trên mặt bà lạnh nhạt giống như là đã nhìn thấu tất cả.

Cuối cùng, Thái Hoàng Thái Hậu thở dài, vẻ mặt vẫn lãnh đạm, "Bây giờ không phải là Ai gia không để cho ngươi đi thăm Tấn nhi, mấu chốt là Tấn nhi có nguyện ý gặp ngươi hay không. Nếu không ngươi ở đây chờ một thời gian, chờ Tấn nhi tỉnh lại rồi hãy nói."

Thái Hoàng Thái Hậu thỏa hiệp, là bà từ bi, điểm này ai cũng không dám phủ nhận. Đối với nữ nhân chẳng những hại con trai của bà tự sát, hại cháu của bà bây giờ còn nằm ở trên giường sinh tử chưa biết, nhưng mà lão nhân gia bà vẫn một lần lại một lần bao dung bà ta, đồng tình bà ta, lúc trước quyết định đuổi bà ta đi, bây giờ vẫn đem bà ta lưu lại.

"Cám ơn, cám ơn Thái Hoàng Thái Hậu!" Nghe lão nhân gia nói như vậy, Nguyệt Khê trừ nói lời cám ơn, thật không biết còn có thể nói gì. Trong lòng bà ta cảm giác áy náy càng thêm mãnh liệt. Hiện tại bà ta mới chính thức ý thức được mình quả thật không phải là người, đã nghe lời những người xa lạ kia bắt cóc một lão nhân thiện lương để uy hiếp con trai ruột của mình.

Nghĩ tới đây, bà ta cũng bắt đầu thống hận chính mình.

"Không cần nói cám ơn cùng Ai gia, điều ngươi cần làm là cầu nguyện Tấn nhi bình an vô sự và bằng lòng gặp ngươi đi." Vẻ mặt Thái Hoàng Thái Hậu vẫn như cũ không hề thay đổi qua, chẳng qua là tức giận đối với Nguyệt Khê so với lúc trước đã giảm đi không ít.

Nhẹ nhàng phẩy tay áo, Thái Hoàng Thái Hậu xoay người đi vào phòng, thời điểm đi ngang qua bên cạnh tiểu Dương Hi, bà theo bản năng nhìn hắn một cái, thầm nghĩ trong lòng: "Tiểu hoàng đế này có thể để cho Tấn nhi xuất binh cũng không chừng!"

Thật ra thì bà cũng hiểu rõ Tấn nhi, tiểu Dương Hi là đệ đệ duy nhất, làm thế nào có thể không giúp hắn. Chẳng qua là hận ý tồn tại trong đáy lòng hắn nhiều năm như vậy đã sớm để cho hắn trở nên chết tâm. Mặc dù ngoài mặt hắn thật ra thì chán ghét tiểu hoàng đế này, nhưng mà, nàng biết, thật ra thì trong lòng hắn, hắn so với ai khác cũng yêu thương người đệ đệ cùng mẹ khác cha này của hắn!

*****

Vân Tiêu cung ——

"Hoàng hậu nương nương, hãy để cho nô tài chăm sóc hoàng thượng đi. Ngài mấy ngày nay vẫn không ngủ, không nghỉ ngơi, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, ngài sẽ mệt chết." Phúc Quý đứng ở bên cạnh Tiểu Thiên, nhìn nàng bởi vì rơi lệ mà mắt sưng đỏ, ngày đêm không ngủ ở bên cạnh chăm sóc hoàng thượng. Đã liên tục mấy ngày rồi, thân thể gầy đi không ít.

Ngay cả bọn họ là những người phục vụ chủ tử cũng không chịu nổi, huống chi là một Hoàng hậu nương nương như nàng đây chứ.

Nàng cùng hoàng thượng yêu nhau thật là khổ cực, một lần lại một lần hiểu lầm, để cho bọn họ luôn là lúc gần lúc xa. Hiện tại hoàng thượng lại hôn mê bất tỉnh không biết lúc nào thì mới có thể tỉnh lại.

Là ông trời lại muốn thử thách hai người bọn họ. Lời khó nghe hơn... Chính là ông trời giống như là đang cố ý hành hạ bọn họ.

"Không sao, ta không mệt. Ta muốn chờ hoàng thượng tỉnh lại, ta muốn người hoàng thượng nhìn thấy đầu tiên là ta." Tiểu Thiên hướng về phía Phúc Quý lắc đầu một cái.

Đúng vậy, nàng không thể rời khỏi Tấn một bước. Nàng biết dù hôn mê nhưng trong đầu Tấn luôn lo lắng cho nàng. Nàng không thể rời đi. Nàng biết Tấn tỉnh lại không thấy được nàng nhất định sẽ rất lo.

"Nhưng mà nương nương, chẳng lẽ người hi vọng hoàng thượng tỉnh lại thấy người gầy yếu thành như vậy sao? Ngài không biết hoàng thượng hẳn nhất định sẽ rất đau lòng." Thấy khuyên không có hiệu quả, Phúc Quý không thể làm gì khác hơn là đổi loại phương pháp.

Quả nhiên ——

Nghe Phúc Quý nói như vậy, Tiểu Thiên hơi ngẩn ra, cau mày, giống như là đang suy tư cái gì.

Thấy Tiểu Thiên có chút dao động, Phúc Quý tiếp tục nói: "Nương nương, hoàng thượng nếu là thấy người gầy thành như vậy, trong lòng nhất định không dễ chịu, người nhẫn tâm sao?"

Lời nói Phúc Quý để cho Tiểu Thiên mày nhíu lại, trầm mặc một lúc lâu sau, nàng mới miễn cưỡng gật đầu một cái, "Vậy ngươi hãy chiếu cố hoàng thượng cho thật tốt, ta sẽ tới nữa."

"Dạ, nương nương xin yên tâm, nô tài nhất định chiếu cố thật tốt hoàng thượng." Thấy Tiểu Thiên đồng ý, Phúc Quý thở phào nhẹ nhỏm, nếu là tiểu cô nãi nãi ngã bệnh, hoàng thượng đến lúc đó khẳng định so với mình bị thương còn khó chịu hơn.

Đứng lên, Tiểu Thiên không yên tâm nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái, nhấc chân lên, chậm rãi đi ra khỏi Vân Tiêu cung.

Mấy ngày nay, nàng vẫn luôn ở trong cung không có ra ngoài. Khi nàng đi ra, mới phát hiện ánh mặt trời nơi ngự hoa viên lại chói mắt như vậy, đâm vào cặp mắt nàng làm nàng đau đến mức chảy dòng lệ.

*****

Vừa đi vừa lau khóe mắt, nàng trong lúc vô tình đi tới bên ao hoa sen.

Dưới chân không cẩn thận, nàng bị vấp phải đá nên trật chân té trên mặt đất, đau đến rơi lệ, lòng bàn tay cũng đã rơm rớm máu.

Nhìn tia máu nhàn nhạt, trí nhớ trở lại khi nàng xông vào Lan Uyển, một hình ảnh đột nhiên thoáng qua trong đầu của nàng.

"Ngươi vẫn chưa chịu dậy sao?"

Trong đầu thoáng qua lời ngày đó Hoàng Phủ Tấn nói với nàng... , mặc dù mang theo nhàn nhạt cười nhạo, nhưng vào lúc này nghe tới, những lời này đó mang theo bao nhiêu cưng chìu.

Nàng ngã xuống trước mặt Lan Phi, tay chân bị thương làm thế nào cũng không đứng lên nổi. Mặc dù đêm đó nàng chọc hắn tức chết đi được, hắn vẫn không nhẫn tâm cứ bỏ lại nàng như vậy. Người có địa vị trên vạn người lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, ôm nàng trở về Vũ Phượng Cung, còn tự tay băng bó cho nàng. Ôn nhu ngày đó đến bây giờ cũng vẫn làm cho nàng đau lòng.

Nước mắt không ngừng tuôn ra khỏi hốc mắt, nhỏ xuống vết thương rớm máu, có chút chua xót, đau nhói.

"Tấn, khi nào thì ngươi mới tỉnh lại, ta thật mệt quá, rất muốn ngươi ôm ta một cái. Tấn!" Nước mắt như mưa, một giọt lại một giọt chảy xuống đến lòng bàn tay của nàng, nhưng nàng không có cảm giác, tâm đau đã chiếm cứ tất cả.

Ngẩng đầu lên, nàng mới chú ý tới mình ở bất tri bất giác đã đến bên ao sen.

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi là muốn cho trẫm đem ngươi ném ở nơi này phải không?"

......

"Được, ngươi đã sợ đau, trẫm cũng không ném ngươi vào nơi cứng rắn!"

......

Đêm đó, Hoàng Phủ Tấn ôm nàng trở về Vũ Phượng Cung thì ở chỗ này đùa giỡn một màn. Lại một lần nữa để cho Tiểu Thiên khổ sở khóc ra thành tiếng.

"Tấn, Thiên Thiên rất nhớ ngươi a, rất nhớ, rất nhớ......"

Co rúc thân thể nhỏ bé, nàng ngồi dưới đất, vùi đầu giữa hai gối, không tiếng động khóc sụt sùi. Có mấy cung nữ đi qua, thấy Tiểu Thiên ngồi dưới đất, thân thể run rẩy rõ ràng cho thấy đang đè nén khóc, không dám tiến lên quấy rầy, bọn họ không thể làm gì khác hơn là tiến đến đường vòng mà đi.

"Thiên Thiên, trên đất quá lạnh, mau dậy đi, đừng ngồi dưới đất." Bị người từ phía sau nhẹ nhàng ôm ở trong ngực, một thanh âm ôn nhu ở bên tai của nàng vang lên, làm cho thân thể Tiểu Thiên càng thêm run rẩy, ngay cả dũng khí quay đầu lại cũng không có.

*****

Thân thể Tiểu Thiên bởi vì vòng tay ấm áp và bờ ngực rộng lớn được ôm từ phía sau làm cho nàng không dám tin mà run rẩy, nàng thủy chung không dám quay đầu lại, cái nỗi sợ hãi cùng không chân thực phát ra từ nội tâm đã chiếm hết toàn thân của nàng, làm cho nàng sợ cái loại cảm giác từ đám mây rơi xuống đến đáy cốc, cho dù sẽ không rơi tan xương nát thịt, cũng sẽ để cho nàng đau thật lâu.

Thấy thân thể nhỏ bé của Tiểu Thiên run rẩy, phía sau nàng, Hoàng Phủ Tấn đau lòng nhíu mày, đem nàng ôm càng thêm chặt một chút, hắn biết, nàng rất sợ, nàng sợ đây chỉ là sự cảm nhận sai lầm của nàng, sợ hắn vẫn không tỉnh lại, sợ lúc nàng xoay người, thấy cũng không phải là hắn.

"Thiên Thiên, ngoan, nghe lời, đừng ngồi dưới đất." Hoàng Phủ Tấn để sát vào bên tai nàng, lại một lần nữa ôn nhu nói. Ngón tay nghịch qua sợi tóc hỗn loạn của nàng, ôn nhu như vậy để cho Tiểu Thiên cảm thấy quen thuộc như vậy, lại quen thuộc đến mức đau lòng.

Một lúc lâu sau, đôi môi run rẩy của nàng mới từ trong miệng chậm rãi thốt ra mấy chữ, "Tấn...... Tấn, là ngươi sao? Tấn!" Lời này vừa rơi xuống, nước mắt cũng đi theo từ trong hốc mắt chảy tràn ra.

"Ừ, là ta, thật sự là ta." Hoàng Phủ Tấn đem nàng ôm thật chặt, "Thiên Thiên, nàng quay lại, có được không?"

Hoàng Phủ Tấn cảm giác được thân thể của Tiểu Thiên cứng lại, một lúc lâu sau, nàng mới lấy can đảm chậm rãi xoay người lại, nhìn thẳng vào ánh mắt ôn nhu kia của Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên cũng không khống chế được nữa, cảm xúc đè nén đã lâu vào lúc này hoàn toàn bộc phát ra ngoài.

Tấn, ngươi rốt cục đã tỉnh lại, ngươi đã tỉnh lại, ta rất nhớ ngươi

" Nàng giống như một đứa bé, hai tay ôm lấy cổ Hoàng Phủ Tấn, cằm tựa vào trên bả vai hắn, khóc đến trái tim đau đớn, nước mắt một giọt lại một giọt nhỏ xuống trên lưng Hoàng Phủ Tấn, nong nóng, lại mang theo sự thẩm thấu ấm áp.

Mặc dù tỉnh, nhưng vết thương của Hoàng Phủ Tấn cũng chưa khỏi hẳn, một động tác nho nhỏ cũng sẽ dễ dàng làm động tới vết thương của hắn, nhưng hắn vẫn cố nhịn.

Khó khăn đưa tay, vỗ nhè nhẹ lên lưng của Tiểu Thiên, bởi vì nức nở mà không ngừng run rẩy, khóe miệng của hắn khẽ nhếch thành một nụ cười ôn nhu yếu ớt, "Ừ, ta đã tỉnh, ta đã từng hứa với Thiên Thiên rồi, về sau vẫn phải yêu nàng, dĩ nhiên phải tỉnh lại chứ."

Đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, Hoàng Phủ Tấn có vẻ an tâm dị thường.

*****

Khi hắn trong cơn hôn mê, trong đầu tất cả đều là dáng vẻ bi thương Tiểu Thiên, cặp mắt bất lực nhìn về phía hắn, nàng cần hắn bảo vệ. Nhưng khi tỉnh lại, bên cạnh hắn trừ Phúc Quý, lại không hề thấy bóng dáng của Tiểu Thiên, dọa cho cả trái tim hắn sợ đến mức nhói lên. Nghe Phúc Quý nói nàng vừa rời đi, hắn vẫn không yên lòng, kéo vết thương vẫn chưa khép lại không bao lâu chạy ra khỏi Vân Tiêu cung, tìm kiếm thân ảnh của Tiểu Thiên.

Lúc đến ngự hoa viên, mới nhìn thấy cô bé ngốc này té lăn trên đất, thân thể nhỏ bé co rúc trên mặt đất khóc thương tâm đến như vậy, bóng lưng nhỏ xinh run rẩy bất lực làm người ta đau lòng.

Tiểu Thiên chôn ở trên vai hắn gương mặt ngẩng lên từ trên người hắn, cặp mắt thủy chung vẫn hàm chứa nước mắt, thoáng một cái chớp mắt, nước mắt sẽ rơi ra khỏi hốc mắt, đôi môi vẫn luôn run rẩy mang theo nhàn nhạt tê dại, hai tay run run lau gương mặt tuấn tú hơi có vẻ tái nhợt của Hoàng Phủ Tấn, nàng khó khăn mở miệng nói: "Ta...... Ta chờ ngươi mạnh khỏe đã lâu, chờ...... Chờ thật sự quá mệt mỏi mệt, ta......"

Lời của nàng bị nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn ngăn chận lại, không cần phải nói gì nữa, tất cả đều nhờ nụ hôn này nói thay những lời nói tận đáy lòng.

Hai tay hắn ôm lấy gương mặt mềm mại của Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn hôn rất nhẹ, rất nhu, lại tràn đầy thâm tình.

Một lúc lâu sau, hắn mới không đành lòng buông nàng ra, trên mặt Tiểu Thiên mang theo nhàn nhạt đỏ ửng, hô hấp bởi vì nụ hôn mới vừa rồi này mà trở nên có chút dồn dập.

Hoàng Phủ Tấn cúi người xuống, hôn nhẹ lên những giọt nước mắt vẫn còn lưu lại trên mặt của Tiểu Thiên, nhìn về phía nàng, nhẹ giọng mở miệng nói: "Về sau không cho phép nàng khóc, biết không?"

"Vâng." Nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên nặng nề gật đầu một cái, trong lòng âm thầm cảm kích đối với lão thiên, lão thiên rốt cục đã cho Tấn tỉnh.

"Mau đứng lên, đừng ngồi đó nữa, đứng lên nào." Hoàng Phủ Tấn đứng dậy, đưa tay đem Tiểu Thiên kéo lên, vết thương bởi vì cử động nho nhỏ này làm đau đớn, làm cho hắn không tự chủ được khẽ nhíu mày.

"Thế nào? Có phải thương thế của chàng..."

"Không sao, đừng lo lắng!" Nhìn thấy nét hoảng sợ trong mắt Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn liên tục không ngừng trấn an nàng, hắn biết nàng sợ, cho nên hắn sẽ tận lực không biểu hiện ở trước mặt nàng, cho dù lúc này ngực của hắn đau rất lợi hại.

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)