Vay nóng Tinvay

Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 082

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 082
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Lazada


Bỏ lại câu nói kia, Tiểu Thiên cũng không chờ tiểu Dương Hi mở miệng, liền xoay người đi vào.

Nếu Hoàng hậu nương nương đã ra lệnh, bọn thị vệ đương nhiên không dám chần chờ, không thể làm gì khác hơn là phụng mệnh lui xuống. Không bị thị vệ ngăn trở, tiểu Dương Hi rất dễ dàng liền đi vào trong điện, nhưng mới vừa đi theo sau lưng Tiểu Thiên đi vào, thấy Hoàng Phủ Tấn nằm trên giường, tiểu Dương Hi ngừng lại, ánh mắt của hắn mang theo nhàn nhạt bất an cùng lo lắng.

Cắn môi dưới, trầm mặc một lúc lâu sau, hắn mới đánh bạo nhìn về hướng Tiểu Thiên, mở miệng nói: "Tỷ tỷ, thương thế của hoàng huynh rất nặng sao?"

"Hoàng huynh?" Tiểu Thiên bởi vì xưng hô của tiểu Dương Hi đối với Hoàng Phủ Tấn mà hơi sửng sờ, hắn làm sao biết Tấn là hoàng huynh của hắn?

Không thể phủ nhận, tiểu Dương Hi là một hài tử rất thông minh, vẻ mặt Tiểu Thiên như thế rất dễ dàng để cho hắn thấy ý nghĩ trong lòng Tiểu Thiên.

"Mẫu hậu nói hoàng thượng này là hoàng huynh của ta." Hắn mở miệng giải thích cùng Tiểu Thiên như vậy, dừng lại một lát, hắn lại một lần nữa giương mắt nhìn về phía Tiểu Thiên, trong hốc mắt đã tuôn ra nước mắt, "Tỷ tỷ, hoàng huynh không có việc gì chứ, hu hu ta không muốn ca ca có chuyện." Vừa nói, hắn lại khóc to hơn. Điểm này thật ra khiến Tiểu Thiên có chút ngoài ý muốn, chính là mới vừa rồi đám thị vệ khi dễ hắn như vậy, hắn cũng không có khóc ra thành tiếng, mà ở giờ phút này, hắn bởi vì thương thế của Hoàng Phủ Tấn mà khóc đến thương tâm như vậy, trong lúc nhất thời để cho Tiểu Thiên dâng lên một trận trắc ẩn.

"Tỷ tỷ, phụ hoàng ta qua đời, ta chỉ có mẫu hậu là người thân, hoàng huynh là thân nhân thứ hai, ta không muốn huynh ấy có chuyện, ta muốn tới thăm huynh ấy một chút, hu hu

" tiểu Dương Hi khóc đến rất đau đớn, nước mắt từ trên khuôn mặt nhỏ bé mềm mại rơi xuống, nhỏ xuống mặt đất. Tiểu Thiên nhìn hắn, trầm mặc một lúc lâu sau, nàng tiến lên, ngồi xổm người xuống đem tiểu Dương Hi ôm vào trong ngực, vỗ vỗ lên tấm lưng run run kia, nhẹ giọng an ủi hắn nói: "Hi nhi đừng thương tâm nữa, ca ca không có việc gì, nếu ca ca biết Hi nhi thương tâm như vậy, hắn nhất định sẽ tỉnh lại, hắn cũng chỉ có Hi nhi là đệ đệ có đúng hay không? Hắn sẽ không bỏ lại ngươi...... Cùng mẫu hậu." Mấy từ cuối cùng Tiểu Thiên nói rất không được tự nhiên, mặc dù nàng không ghét tiểu hoàng đế này, nhưng Nguyệt Khê Thái hậu, thì nàng thật sự hận đến tận xương tủy. Nàng vẫn nhẫn nhịn Nguyệt Khê đến bây giờ, chủ yếu là bởi vì trong lòng nàng rất rõ ràng, thật ra thì ở trong lòng Tấn, hắn rất thương nhớ mẫu hậu, người đã rời hắn đi hơn mười năm.

*****

"Thật...... Có thật không?" Tiểu Dương Hi từ trong ngực Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, trong con ngươi ngây thơ bởi vì những lời này của Tiểu Thiên mà lóe ra mấy phần ánh sáng.

"Ừ, là thật, ca ca rất nhanh sẽ tỉnh lại." Tiểu Thiên vuốt ve đầu tiểu Dương Hi, cho hắn một nụ cười an tâm.

Nhưng, vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn nằm trên giường vẫn không có động tĩnh, tâm Tiểu Thiên lại nhói lên. Trên thực tế, ngay cả thái y cũng không biết hắn lúc nào thì tỉnh lại, nàng làm sao có thể biết được.

Tấn, ta van cầu ngươi, nhanh lên một chút tỉnh lại có được hay không?

Ta...... Ta rất nhớ ngươi, rất nhớ vòng tay của ngươi, ngươi tỉnh lại ôm ta một cái có được hay không?

Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phủ Tấn trên giường sắc mặt tái nhợt, nước mắt của nàng theo hốc mắt mà rơi ra.

Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, vẻ mặt tiểu Dương Hi càng thêm khó có thể ức chế, nhưng ngay sau đó, mắt của hắn lại rũ xuống, "Tỷ tỷ, sau khi hoàng huynh tỉnh lại có thể rất ghét ta hay không? Lần trước huynh ấy nói muốn chém đầu ta."

"Không đâu, hoàng huynh chỉ hù dọa ngươi, huynh ấy nhất định sẽ không đem Hi nhi chém đầu đâu."

"Nhưng mà......"

"Không có nhưng mà, Hi nhi, ngươi phải nhớ kỹ, hoàng huynh là một ca ca tốt. Cho dù huynh ấy nói gì thì ngươi vẫn sẽ thương yêu huynh ấy chứ?" Lời nói của Tiểu Thiên đặc biệt nghiêm túc.

"Ừ, Hi nhi sẽ vẫn thương yêu ca ca." Tiểu Dương Hi trả lời rất nghiêm túc, giống như là đáp án của hắn ai cũng không thể phủ định. Mà câu trả lời của hắn để cho khóe miệng Tiểu Thiên mang theo chút vui mừng. Nàng biết ở trong lòng Tấn, có người thân bên cạnh là khát vọng xa vời không phải là người khác có thể tưởng tượng được.

Mặc dù hắn luôn là giả bộ rất lãnh khốc vô tình, nhưng lòng hắn thật sự là rất yếu ớt, yếu ớt đến làm cho đau lòng người!

Tiểu Dương Hi đi tới bên giường Hoàng Phủ Tấn, nắm tay của hắn, nhìn mặt Hoàng Phủ Tấn, gương mặt non nớt vào lúc này lại có vẻ dị thường quen thuộc, "Ca ca, huynh nhất định phải tỉnh lại a! Chỉ cần ca ca tỉnh lại, nếu ca ca muốn đầu Hi nhi, Hi nhi cũng có thể đưa cho ca ca. Bất quá, ta biết ca ca sẽ không làm thế bởi ca ca là một ca ca rất rất tốt!" Tiểu Dương Hi nói những lời này rất nghiêm túc. Tiểu Thiên nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Hoàng Phủ Tấn vào lúc này xuất hiện chút biến hóa, chân mày thỉnh thoảng giãn ra, thỉnh thoảng lại nhăn rất chặt.

"Tấn!" Tiểu Thiên vọt tới bên giường Hoàng Phủ Tấn, đôi môi bởi vì kích động mà không ngừng run rẩy, tay lau mặt Hoàng Phủ Tấn, thanh âm mang theo run rẩy, "Ngươi...... Ngươi nghe chúng ta nói chuyện có phải hay không, ngươi tỉnh lại a. Tấn! Ta van cầu ngươi, tỉnh lại nhìn ta một chút có được hay không? Ta rất nhớ ngươi a, Tấn......"

*****

"Thiên Thiên, nàng đừng sợ, ta bảo vệ nàng! Cẩn thận! Thiên Thiên, ta bảo vệ nàng, ta bảo vệ nàng! Thiên Thiên! Thiên Thiên!" Hai mắt Hoàng Phủ Tấn đang nhắm chặt đột nhiên mở to, cả người từ trên giường bật dậy. Mặc dù đôi mắt trợn tròn nhưng lại trống rỗng, không có bất kỳ tiêu điểm.

Vết thương của hắn bởi vì động tác này mà rách ra, không ngừng chảy máu.

"Tấn! Tấn!" Nhìn Hoàng Phủ Tấn mở mắt ra, Tiểu Thiên kích động không ngừng kêu lên của hắn, giọi vào mắt nàng là máu tươi dọa cho sợ đến mức tay chân luống cuống.

"Ngự y! Người đâu, mau truyền ngự y a!" Nàng tựa như hoàn toàn mất đi lý trí hướng về phía ngoài cửa hô, đôi môi không ngừng run rẩy, nước mắt một giọt lại một giọt nhỏ xuống trên tay Hoàng Phủ Tấn, "Tấn, ta van cầu ngươi, ngươi ngàn vạn lần không thể có chuyện a, Tấn!"

"Tỷ tỷ, tỷ chớ khẩn trương, để cho ta!" Lúc này thanh âm non nớt vang lên, tiểu Dương Hi kia bây giờ thoạt nhìn hoàn toàn không giống một đứa trẻ mười tuổi mà cơ trí, tỉnh táo. So với Tiểu Thiên, hắn ngược lại có vẻ càng thêm bình tĩnh.

Kéo Tiểu Thiên ra, hắn đứng ở bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, đưa tay điểm vào huyệt vị trên ngực Hoàng Phủ Tấn, tốc độ nhanh khiến Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người. Đồng thời, vết thương không ngừng trào máu kia lúc này từ từ dừng lại.

Tiểu Dương Hi đem thân thể Hoàng Phủ Tấn từ từ để xuống, xoay người đối với Tiểu Thiên nói: "Tỷ tỷ, tỷ đừng sợ, máu của hoàng huynh đã ngừng chảy."

"Hi...... Hi nhi, ngươi......" Tiểu Thiên bị hành động của tiểu Dương Hi làm cả kinh nói không ra lời.

Nhìn thấu kinh ngạc trong mắt Tiểu Thiên, tiểu Dương Hi giải thích: "Đây là Ám Dạ sư phụ dạy ta. Bất quá sư phụ rời đi ta thật lâu, nếu sư phụ ở đây nhất định sẽ làm cho hoàng huynh lập tức tỉnh lại." Nói đến đây khóe mắt tiểu Dương Hi rũ xuống.

Mặc dù Tiểu Thiên không biết Ám Dạ là ai, nhưng là nghe khẩu khí tiểu Dương Hi, nàng cũng đoán được Ám Dạ là người rất lợi hại.

Chẳng qua là hiện tại nàng có thể đi nơi nào tìm Ám Dạ đây? Hiện tại nàng chỉ hy vọng Tấn có thể mau sớm tỉnh lại là tốt.

Nhìn Hoàng Phủ Tấn nằm trên giường cặp mắt lần nữa đóng chặt lại, hắn nhíu chặt mày, dáng vẻ thống khổ làm cho nước mắt Tiểu Thiên càng không ngừng tuôn rơi.

Chỉ nghe thanh âm non nớt lần nữa vang lên: "Tỷ tỷ, đừng xúc động quá. Hoàng huynh nhất định sẽ tỉnh lại. Hoàng huynh còn phải cùng tỷ sinh thật nhiều hài tử nữa."

*****

Câu nói ngây thơ của Tiểu Dương Hi khiến Tiểu Thiên bật cười. Mặc dù đầy bụng khổ sở, nàng đối với lời của tiểu Dương Hi còn mang theo vài phần mơ ước. Gật đầu một cái, nàng đưa tay sờ sờ đầu tiểu Dương Hi, khẽ mỉm cười: "Ừ, Hi nhi nói đúng, hoàng huynh nhất định sẽ tỉnh lại." Nói đến đây, nước mắt của nàng lại trào ra một lần nữa.

Nằm ở trên giường, ngón tay Hoàng Phủ Tấn khẽ bỗng nhúc nhích, vẻ mặt không còn mệt mỏi như lúc trước.

"Tỷ tỷ, ta đi về trước, mẫu hậu không thấy ta nhất định sẽ lại đi tìm a."

"Ừ, được." Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, Tiểu Thiên gật đầu một cái.

Đợi sau khi tiểu Dương Hi đi, Tiểu Thiên ngồi vào bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, lau đi những giọt nước mắt, cúi người tiến tới bên tai Hoàng Phủ Tấn, nhẹ nhàng nói: "Tấn, ngươi nghe được không? Ta...... Chúng ta còn chưa sinh hài tử. Ngươi nhất định phải tỉnh lại, ngươi nhất định phải tỉnh lại a! Tấn, ta van cầu ngươi a! Tấn, ngươi nghe được Thiên Thiên nói chuyện không? Tấn......" thanh âm Tiểu Thiên càng phát ra nghẹn ngào, giọng nói cũng càng lúc càng kích động, từng giọt lệ nóng nhỏ xuống trên mặt Hoàng Phủ Tấn.

Đôi môi Hoàng Phủ Tấn hơi mấp máy, dáng vẻ giống như là muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng vẫn là một chút động tĩnh cũng không có.

Thanh Âm cung ——

"Thái Hoàng Thái Hậu! Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê tựa như điên chạy vào trong Thanh Âm cung, thị vệ cũng không hề kéo bà ta.

Bộ dạng bà ta khiến cho Thái Hoàng Thái Hậu ngồi ở trong điện nhíu mày không vui.

"Ngươi vẫn chưa đi?" Thái Hoàng Thái Hậu lạnh lùng liếc bà ta một cái, mở miệng nói.

"Thái Hoàng Thái Hậu, Hi nhi không thấy, con van cầu ngài, giúp con tìm Hi nhi một chút có được không? Ngài muốn trừng phạt con thế nào cũng được, chỉ cầu xin ngài giúp con tìm Hi nhi. Nguyệt Khê van xin ngài, Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê quỳ xuống trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, khóc đến cặp mắt sưng đỏ.

"Không thấy tiểu hoàng đế?" Thái Hoàng Thái Hậu có chút kinh ngạc, ở nơi này, tiểu hoàng đế làm sao vô duyên vô cớ không thấy.

"Vâng, con tìm hết cả Thanh Âm cung, tìm khắp mọi nơi mà vẫn không thấy hắn." Nguyệt Khê càng nói càng kích động, trong mắt từ từ xuất hiện thần sắc kinh hoàng, thân thể đều không ngừng run rẩy.

*****

Thái Hoàng Thái Hậu nhìn bộ dạng lê hoa đái vũ kia, trán vì trước đó không ngừng dập đầu mà trở nên sưng tím. Bà ta lúc này thoạt nhìn vừa đáng thương nhỏ bé, làm cho lão nhân gia bà không nhịn được nổi lên lòng trắc ẩn.

"Ngươi trước đứng lên đi, Ai gia phái người đi tìm tiểu hoàng đế về cho ngươi."

"Cám ơn! Cám ơn Thái Hoàng Thái Hậu! Cám ơn!" Nguyệt Khê liên tục không ngừng chấm nước mắt, trong mắt mang theo vài phần áy náy cùng cảm kích.

Bà ta run rẩy từ trên đất đứng lên, đang muốn tính toán tiếp tục đi ra ngoài tìm tiểu Dương Hi thì ngoài cửa đại điện, vang lên thanh âm non nớt của tiểu Dương Hi.

"Mẫu hậu!"

"Hi...... Hi nhi?" Nguyệt Khê không dám tin quay đầu lại, thấy tiểu Dương Hi nháy cặp mắt to đen nhánh đứng ở cửa đại điện, bà ta đột nhiên có một loại vui sướng. Không kịp suy nghĩ nhiều, bà ta vọt tới trước mặt tiểu Dương Hi, đem hắn ôm vào lòng thật chặc, "Hi Nhi, con hù chết mẫu hậu rồi, con đã đi đâu, mẫu hậu thật sự sợ đã mất con rồi!"

"Nhi thần đi thăm hoàng huynh."

Tiểu Dương Hi trả lời khiến Nguyệt Khê cùng Thái Hoàng Thái Hậu và Lạc Thủy đều sửng sốt.

"Con...... Con đi thăm hoàng huynh rồi?" Nguyệt Khê không thể tin được nhìn tiểu Dương Hi, "Bọn họ để cho con đi vào sao?"

"Vâng, hoàng hậu tỷ tỷ cho nhi thần vào thăm hoàng huynh." Tiểu Dương Hi đơn giản trả lời một phen, bỏ quên lúc mình ở cửa bị bọn thị vệ khi dễ.

Nguyệt Khê tỏ vẻ sợ hãi nhìn sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu một cái, ngập ngừng mở miệng hỏi tiểu Dương Hi, "Hi nhi, hoàng huynh...... Thương thế của hoàng huynh con ra sao rồi?"

"À......" Tiểu Dương Hi nhíu mày, thoạt nhìn rất trầm trọng, "Con thấy thương thế của hoàng huynh rất nghiêm trọng, không biết lúc nào thì có thể tỉnh, nếu có Ám Dạ sư phụ ở đây thì thật tốt."

Tiểu Dương Hi đắc ý trả lời. Nguyệt Khê nhớ lại thời điểm ngày đó nàng cùng Thái Hoàng Thái Hậu từ bên trong nước Tịch Huyễn lao ra, bà tận mắt thấy Tấn nhi ở bên cạnh hoàng hậu, liều mạng che chở hoàng hậu, ngực bị tên bắn trúng, còn cố gắng cùng quân địch giao thủ thật lâu. Cũng bởi vì như thế, thương thế của hắn mới trở nên nghiêm trọng như thế.

Tấn nhi đúng là hảo hài tử, những năm này, tuy nàng làm mẫu hậu nhưng không dạy dỗ hắn. Bọn họ nói đúng, nàng hoàn toàn cũng không xứng là một mẫu hậu.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-114)