Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 008

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 008
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Lạc Thủy, con rốt cuộc làm sao vậy?"

"Hoàng...... Hoàng Thượng tối hôm qua bị thương." Vũ Lạc Thủy nói xong, nước mắt từ hốc mắt giữa dòng tuôn xuống.

"Tấn nhi bị thương?" Thái Hoàng Thái Hậu bởi vì lời nói của Vũ Lạc Thủy kêu sợ hãi ra tiếng, "Sao lại thế này?"

Tối hôm qua lúc Tấn nhi rời đi, chẳng lẽ lại đã xảy ra chuyện gì sao?

"Con không biết, thái dương của Hoàng Thượng chảy thật nhiều máu, còn không cho Lạc Thủy băng bó, ngài ấy...... Ngài ấy thực sự giận dữ." Nhớ tới bộ dáng không kiên nhẫn của Hoàng Phủ Tấn lúc đó, trong lòng Vũ Lạc Thủy cũng rất áp lực.

"Ai ~~ Đứa nhỏ kia tính tình chính là quật cường như vậy." Thái Hoàng Thái Hậu bất đắc dĩ thở dài, khi sau mặc chỉnh tề, nhìn Vũ Lạc Thủy tiếp tục mở miệng nói: "Chúng ta về Thanh Âm cung trước đi."

"Dạ, Thái Hoàng Thái Hậu!" Vũ Lạc Thủy giúp đỡ Thái Hoàng Thái Hậu, hai người đi ra Vân Tiêu cung.

Chính là, nội thương tối hôm qua dường như thực sự nghiêm trọng, Thái Hoàng Thái Hậu ấn ngực, trực giác cảm thấy ngực của mình đang ẩn ẩn làm đau, trong lòng mang theo vài phần bất an.

Lãnh cung ——

"Tiểu thư, ngài tối hôm qua đem Hoàng Thượng đả thương, không biết Hoàng Thượng hôm nay còn có thể đối với ngài như thế nào đâu." Đoá Nhi cau mày, vẻ mặt lo lắng nhìn Tiểu Thiên.

Nàng thật không biết tiểu thư này vì cái gì đến bây giờ còn có thể bình tĩnh như vậy, mọi người đều đang lo lắng nàng sẽ bị Hoàng Thượng chặt đầu, nàng thì ngược lại còn ngồi bắt chéo chân thong thả, còn vừa ăn đồ vật này nọ vừa thưởng thức chuyện tốt "Đá hắn" tối hôm qua.

"Không biết hắn đối ta như thế nào, thì phải nên mặc kệ hắn còn chưa có đối ta như thế nào, ngươi khẩn trương cái gì?" Tiểu Thiên miễn cưỡng nhìn Đóa nhi liếc mắt một cái, gảy nhẹ đàn ghi-ta, tiếp tục nói: "Hơn nữa, ta cũng đã đến chạy lãnh cung này, hôn quân nào có nhiều thời gian đi quản ta như vậy, nói không chừng sớm đã quên mất rồi." Tiểu Thiên vô tội nói xong, nắm điểm tâm lên bên cạnh cắn một ngụm, " Điểm tâm này hương vị không tồi, ngươi cũng ăn a."

Nói xong, đưa đến cho Đóa nhi một miếng.

"Ai nha, tiểu thư!" Đoá nhi gấp đến độ giơ chân, chưa thấy qua hình ảnh người nào có bộ dáng gióng như tiểu thư, sắp chết đến nơi, nàng còn có tâm tình ăn điểm tâm, còn ăn ngon miệng đến như vậy.

"Để làm chi, không thể ăn sao? Vậy quên đi." Đem điểm tâm thả lại chén đĩa, Tiểu Thiên thủy chung vẫn là cái bộ dạng miễn cưỡng kia.

*****

Không phải là nàng không sợ chết mà là nàng biết, Hoàng Phủ Tấn dù cho có không thể nhịn được nữa nhưng nhất định sẽ không làm trái ý Thái Hoàng Thái Hậu mà ra tay giết nàng, hơn nữa, nếu thật hắn muốn giết nàng, tối hôm qua khi nàng đem ghế đập vào trán hắn, hắn đã có thể lấy được đầu của nàng rồi, cần gì phải nói câu "Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện hoàng tổ mẫu trường mệnh trăm tuổi, nếu không, ngươi kiếp này cũng đững nghĩ có thể sống lâu!" Lời này còn có thể giải thích cái gì? Ý tứ chẳng phải là, chỉ cần lão thái thái bất tử, nàng có thể sống bình yên vô sự mãi sao.

Nếu như vậy, nàng còn lo lắng cái gì, để làm chi những lo sợ không đâu.

Nhưng Đoá nhi cùng những nữ nhân kia không thể suy nghĩ thấu đáo như nàng được, cả ngày đều ở trước mặt nàng cau có mặt mày.

"Tiểu thư, ngài đừng ở đấy mà chơi ' đá hắn ' nữa (là đàn ghi-ta đó, nếu như bạn nào không nhớ có thể xem lại các chương trước), mau nghĩ biện pháp đi." Đoá nhi nổi giận, nhìn bộ dạng lúc này của Tỉêu Thiên, tựa hồ dường như không vì chính mình mà tìm một đuờng lui.

"Ai nha, đã bảo gọi là đàn ghi-ta, đừng gọi là ' đá hắn ' nữa, sao ngươi có thể nhanh quên như vậy chứ." Tỉêu Thiên bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nàng một cái, căn bản là không thấy được sự khẩn trương trong lời nói của Đoá nhi.

"Tỉêu thư......"

"Được rồi, được rồi, ngươi đừng khẩn trương." Vì không muốn Đoá nhi tiếp tục như vậy, Tỉêu Thiên quyết định mở miệng trấn an một chút lo lắng của nàng, "Ta biết hôn quân hắn sẽ không giết ta." Tiểu Thiên nói với vẻ mặt đắc ý, có lão thái thái ở đó, hôn quân kia nhất định sẽ không "tạo phản".

Chính là......

Trong lòng Tiểu Thiên bắt đầu hiện lên một tia lo lắng, tuy rằng nàng chỉ học ở mẹ một chút Trung y, nhưng tối hôm qua khi bắt mạch cho lão thái thái, nàng vẫn cảm nhân được nội thương của người thực rất nặng, nếu không cẩn thận chữa trị, chỉ sợ, ...

Tiểu Thiên nhíu mày, nội thương kia quả thật không tốt.

"Grandma, ngài ngàn vạn lần không thể có việc a, mạng nhỏ của Thiên Thiên còn phải dựa vào người mà."

Tiểu Thiên nhìn ra ngoài lãnh cung tự nhủ thầm.

"Hoàng tổ mẫu, mấy ngày nay, người có thấy trong người khá hơn chút nào không?" Hoàng Phủ Tấn giúp Thái Hoàng Thái Hậu tản bộ trong ngự hoa viên, trong mắt hiện rõ sự lo lắng cùng sợ hãi khiến Thái Hoàng Thái Hậu thực đau lòng.

Bà biết, trong lòng đứa cháu này thật sự vô cùng sợ hãi một ngày nào đó bà sẽ rời đi, giống như sự kiện năm đó, thực sự đã trở thành một bóng ma trong lòng hắn.

*****

"Ha hả

" Thái Hoàng Thái Hậu cười thực nhẹ nhàng, chỉ có chính bà biết, mấy ngày nay, những cơn đau ở ngực đến ngày một thường xuyên hơn, nhưng bà không muốn làm cho Hoàng Phủ Tấn lo lắng, không nói bất kì cái gì, "Tấn nhi, con đừng lo lắng, xương cốt của Hoàng tổ mẫu thực sự còn rất rắn chắc a."

"Hoàng tổ mẫu, người nhất định phải không có việc gì." Hoàng Phủ Tấn nói thực kiên định, như là đang an ủi sự sợ hãi trong long của mình.

"Ừm, Ai gia biết." Thái Hoàng Thái Hậu cười thực miễn cưỡng, nhưng trong lòng của bà biết rõ nhất, ngực lại bắt đầu đau, không muốn Hoàng Phủ Tấn nhìn thấy, bà cố nén đau đớn, nhìn Hoàng Phủ Tấn nói: "Tấn nhi, hoàng tổ mẫu mệt rồi, phải đi về nghỉ ngơi."

"Được, tôn nhi đưa người trở về."

"Ừm." Thái Hoàng Thái Hậu gật gật đầu, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, sắc mặt đau đến tái nhợt, bà cúi đầu, không muốn Hoàng Phủ Tấn nhìn thấy, nhưng theo bản năng rên lên thành tiếng đã lọt vào tai của Hoàng Phủ Tấn.

"Hoàng tổ mẫu, người làm sao vậy? Có phải nội thương lại phát tác hay không?" Nhìn sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu tái nhợt như tờ giấy, tâm Hoàng Phủ Tấn sợ run lên, sợ hãi lại một lần nữa nảy lên trong lòng.

"Tấn nhi, con đừng sợ, Hoàng tổ mẫu không có việc gì." Ôm ngực, Thái Hoàng Thái Hậu gian nan mở miệng nói.

"Hoàng tổ mẫu, ngài không thể có việc gì, ngài nhất định không thể xảy ra chuyện."

"Ừm, Hoàng...... Hoàng tổ mẫu không có việc gì." Thái Hoàng Thái Hậu nói chuyện bắt đầu khó khăn.

"Hoàng tổ mẫu, tôn nhi giúp người trở về." Sự sợ hãi trong lòng Hoàng Phủ Tấn, Thái Hoàng Thái Hậu đều hỉêu được, bà không muốn bày ra bộ dáng thống khổ, chỉ vô lực mà gật đầu.

Thanh Âm cung ——

"Ngự y, nội thương của Thái Hoàng Thái Hậu thế nào?"

"Hoàng Thượng......"

"Thái Hoàng Thái Hậu người làm sao vậy? Thái Hoàng Thái Hậu, ngưòi tỉnh tỉnh a?" Bên giường, thanh âm lo lắng của Vũ Lạc Thủy vang lên, chân tay luống cuống cùng, khiến cho Hoàng Phủ Tấn sợ tới mức vọt đến ngay bên giường Thái Hoàng Thái Hậu.

"Hoàng tổ mẫu, người làm sao vậy, Hoàng tổ mẫu, người đừng làm cho tôn nhi sợ hãi, Hoàng tổ mẫu!" Hoàng Phủ Tấn chưa từng nghĩ mình lại vô năng như vậy, thống trị cả thiên hạ, lại đối với bệnh tình của tổ mẫu mà thúc thủ vô sách-(bó tay không biện pháp. )

"Thái y, các ngươi chết hết rồi có phải hay không, còn không mau cút lại đây cho trẫm!" Hoàng Phủ Tấn hướng đám ngự y đang nơm nớp lo sợ kia mà hét lớn.

*****

"Vâng, vâng, Hoàng Thượng, thần, thần tuân chỉ." Vội chạy tới, thái y sớm đã sợ tới mức đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng bọn họ đều hiểu được, nội thương của Thái Hoàng Thái Hậu đã ngấm vào tận xương tuỷ, thật sự là...... Vô lực xoay chuyển trời đất.

"Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu người......"

"Nói rõ ràng cho trẫm!" vẻ mặt của Hoàng Phủ Tấn lúc này thực đáng sợ, như là chỉ cần thái y nói ra một câu mà hắn không muốn nghe, sẽ mất mạng ngay lập tức.

"Khởi...... Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu người...... Người lão nhân gia nội thương đã muốn...... Thần...... Thần thật sự là bất...... Bất lực." Nói xong câu đó, Lí Tĩnh đã sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất.

Quả nhiên, sau khi Hoàng Phủ Tấn nghe Lí Tĩnh nói xong, mặt nháy mắt đã đen hơn phân nửa.

"Tốt, tốt lắm." Hoàng Phủ Tấn cắn răng, trong mắt mang theo vài phần nguy hiểm, "Ngươi đã bất lực, trẫm lưu trữ ngươi cũng vô dụng."

Ánh mắt lạnh lùng, Hoàng Phủ Tấn âm trầm ra lệnh: "Người đâu, đem thái y viện tất cả nhốt vào thiên lao, ba ngày sau xử trảm!"

Các Thái y nghe được Hoàng Phủ Tấn hạ lệnh như vậy, nháy mắt xụi lơ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, "Hoàng Thượng tha mạng a, Hoàng Thượng."

"Đều là một lũ lang băm, lưu các ngươi cũng vô dụng, giải chúng đi!" Hoàng Phủ Tấn không chút dao động nói.

"Tấn nhi......" Thái Hoàng Thái Hậu miễn cưỡng tỉnh lại.

Tính tình đứa cháu này của bà ngày càng trở nên tàn bạo, càng ngày càng làm cho người ta khó có thể tin, bà cũng không hy vọng đứa cháu ngoan này trở thành một bạo quân bị cả thiên hạ phỉ nhổ.

"Hoàng tổ mẫu!" Nghe được thanh âm Thái Hoàng Thái Hậu, sắc mặt Hoàng Phủ Tấn lập tức dịu xuống, "Hoàng tổ mẫu, người đã tỉnh."

"Tấn nhi, con nghe Hoàng tổ mẫu nói, nội thương của Hoàng tổ mẫu không liên quan tới thái y viện, bọn họ đã tận lực chữa bệnh cho Ai gia, dù biết không có một tia hi vọng nhưng cũng không bao giờ bỏ cuộc, nếu vẫn là không thể chữa khỏi, thì cũng là ý trời, nói không chừng là Hoàng gia gia của ngươi muốn ta đi cùng, người hãy nghe lời Hoàng tổ mẫu, đừng giận chó đánh mèo có được không?"

"Hoàng tổ mẫu, người đừng nói như vậy, tôn nhi nhất định nghĩ cách chữa khỏi nội thương cho người, nhất định sẽ chữa khỏi." Thanh âm Hoàng Phủ Tấn mang theo vài phần run rẩy.

"Tấn nhi ngươi đáp ứng hoàng tổ mẫu, không giết thái y viện có được không?"

*****

"Vâng, vâng, tôn nhi đã biết, tôn nhi nhất định sẽ không giận chó đánh mèo." Hoàng Phủ Tấn không ngừng gật đầu, kỳ thật trong lòng hắn cũng hiểu được, đây hoàn toàn không phải là lỗi của thái y, chính là, hắn chỉ có thể dùng phương pháp này để che dấu sự sợ hãi trong lòng mình.

Lạnh lùng quét mắt về phía đám thaí y đang run rẩy, Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng mở miệng nói: "Các ngươi cút hết đi cho trẫm."

"Dạ, tạ ơn Hoàng Thượng, tạ ơn Thái Hoàng Thái Hậu." Nghe Hoàng Phủ Tấn nói như vậy, các thái y đều nhẹ nhàng thở ra, hai chân như nhũn đến không còn một chút sức lực từ trên mặt đất đứng lên, thiếu chút nữa là có thể ngã lăn trên mặt đất, có mấy kẻ nhát gan, thậm chí còn té lăn trên đường đi ra ngoài.

"Tấn nhi, từ nhỏ con đã lớn lên bên người Hoàng tổ mẫu, con vẫn luôn là một đứa cháu ngoan, vì sao bây giờ tính tình lại trở nên tàn bạo như vậy."

"Trẫm......" Hoàng Phủ Tấn cau mày không nói gì, hắn cũng không biết chính mình khi nào thì thành cái dạng này.

"Tấn nhi, Thiên Thiên ở lãnh cung đã vài ngày rồi, dù sao nàng cũng là hoàng hậu của con, con nên thả nàng ra đi."

"Nàng?" Thái Hoàng Thái Hậu lại một lần nữa nhắc tới Tỉêu Thiên, nhưng lại làm cho Hoàng Phủ Tấn hơi sửng sốt, từ sau khi trở về từ lãnh cung, hắn cơ hồ đã quên sự tồn tại của nữ nhân kia, kẻ vô pháp vô thiên dám lấy ghế đập vào đầu hắn.

Nhớ tới Tiểu Thiên, trong mắt Hoàng Phủ Tấn lại hiện lên một tia lửa giận khó nén.

Khi Thái Hoàng Thái Hậu một lần nữa chuẩn bị mở miệng, trong mắt Hoàng Phủ Tấn đột nhiên hiện lên một tia kích động, cả người đứng mạnh lên, "Niếp Tỉêu Thiên! Sao Trẫm có thể quên nàng chứ." Trong mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo tia kích động làm cho Vũ Lạc Thủy đang đứng bên người và Thái Hoàng Thái Hậu đang nằm trên giường đều kinh ngạc không nhỏ, nhất là Hoàng Phủ Tấn tươi cười trong mắt làm cho hai người càng cảm thấy kỳ quái.

"Tấn nhi, con......"

"Hoàng tổ mẫu, người nhất định phải cố gắng, tôn nhi nhất định sẽ tìm được người chữa khỏi bệnh cho người." Bỏ lại một câu như vậy, Hoàng Phủ Tấn chạy ra khỏi Thanh Âm cung.

Ra khỏi Thanh Âm cung, Hoàng Phủ Tấn liền đi thẳng đến lãnh cung, hắn hiện tại cảm thấy mình thật may mắn vì không giết Tỉêu Thiên, ít nhất cho đến bây giờ, nữ nhân kia là hy vọng duy nhất của hắn.

Nếu nàng dùng y thuật, nói không chừng thật sự có biện pháp chữa khỏi bệnh cho Hoàng tổ mẫu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)