← Ch.008 | Ch.010 → |
Lãnh cung ——
"Tiểu thư, người khẳng định Hoàng Thượng sẽ không giết người sao? Người đã lấy ghế đập vào đầu Hoàng Thượng a?" Nói đến đây, Đoá nhi vẫn là nhịn không được sợ run cả người.
"Ai nha, nha đầu nhà ngươi sao mới chỉ có vài tuổi mà lại dông dài như vậy a." Tiểu Thiên không kiên nhẫn mở miệng nói, "Không phải đã có Hoàng tổ mẫu che chở cho ta rồi hay sao, ngươi còn lo lắng cái gì."
Nói xong, bưng lên chén trà bên người, mới vừa uống được một ngụm, ai ngờ —
"Niếp Tiểu Thiên!" Bên ngoài lãnh cung, vang lên thanh âm lo lắng của Hoàng Phủ Tấn.
"Phốc ——" Tỉêu Thiên vừa mới uống được một ngụm, nghe đến thanh âm doạ người này của Hoàng Phủ Tấn, toàn bộ đều phun ra ngoài hết, "Khụ khụ......" Bị nước làm cho khó thở, Tiểu Thiên mặt đen lại, hôn quân chết tiệt này, vài ngày không xuất hiện, nàng thật đúng là nghĩ mình có thể vô tư rồi, không nghĩ lúc này hắn lại đến đây.
Thân ảnh Hoàng Phủ Tấn vừa xuất hiện ở cửa, Tiểu Thiên đã cảm thấy mọi người ở đây đều đang hít thở không thông.
"Niếp Tiểu Thiên, lại đây cho trẫm." Hoàng Phủ Tấn vọt tới trước mặt Tiểu Thiên, trực tiếp kéo nàng ra khỏi lãnh cung, không để cho nàng có cơ hội mở miệng nói.
"Dừng, mau dừng lại." Bị lôi đi một đoạn, Tiểu Thiên rốt cục nhịn không được giật đôi tay đang bị Hoàng Phủ Tấn nắm chặt ra, cẩu hoàng đế chết tiệt này ỷ vào chính mình có đôi chân dài nên mới đi nhanh như vậy, nàng bị sắc nước miếng còn chưa có trở lại bình thường đâu, hắn lại bắt nàng chạy một đoạn dài như vậy.
"Ngươi dừng lại làm gì?" Hoàng Phủ Tấn hướng nàng rống lên.
"Ngươi không có việc gì kéo ta ra ngoài làm cái gì?" Tiểu Thiên cũng hướng hắn mà rống lên, "Ta đã bị ngươi đuổi tới lãnh cung này rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?" Tiểu Thiên khó chịu mím mím miệng, bỗng nhiên dường như nàng nghĩ ra một cái gì đó, liền trừng lớn ánh mắt nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn, "Ngươi...... Ngươi không phải là muốn tìm một chỗ đem ta ám sát chứ? Ngươi...... Tên hôn quân này, ngươi...... Ngươi không thể làm như vậy, Hoàng...... Hoàng tổ mẫu nhất định sẽ tức giận."
Nghĩ đến lí do mà Hoàng Phủ Tấn kéo nàng đi ra là vì muốn thừa dịp Thái Hoàng Thái Hậu không ở đây mà xuống tay ám sát nàng, miệng Tỉêu Thiên bắt đầu trở nên lắp bắp, không có lão thái thái làm hậu thuẫn, nàng chỉ là một cây cỏ dại ven đường mà thôi, nhất là lại trước mặt một con hổ quyền thế khắp thiên hạ này, nàng đúng chỉ là một con mèo nhỏ không dám lỗ mãng mà thôi.
*****
Lời nói của Tiểu Thiên làm cho Hoàng Phủ Tấn đã nghĩ muốn tức giận, rồi lại muốn cười, nữ nhân chết tiệt này ỷ vào có Hoàng tổ mẫu làm chỗ dựa nên mới không kiêng nể gì.
Tức giận nhìn nàng liếc mắt một cái, Hoàng Phủ Tấn thản nhiên mở miệng nói: "Niếp Tiểu Thiên, trẫm muốn giết ngươi, lúc nào cũng có thể làm đựoc, chẳng nhẽ còn phải dùng tới ám sát?"
"Vậy ngươi lôi ta ra đây làm gì? chẳng nhẽ lại muốn hò hẹn cùng ta sao?" Tỉêu Thiên nhìn hắn bằng đôi mắt xem thường, biết được Hoàng Phủ Tấn không phải đến lấy mạng của nàng, trong lòng nàng đã thả lỏng đi ít nhiều.
"Cùng ngươi hẹn hò?" Hoàng Phủ Tấn hừ lạnh một tiếng, "Niếp Tiểu Thiên, trẫm đối với tính tình trăng hoa của ngươi không có hứng thú!"
"Thật đúng lúc, may mắn ngươi đối ta không có hứng thú, bằng không ta thật lo lắng ngươi ngày nào đó thú tính nổi lên lại hướng ta làm chuyện gì, đem bệnh tật trên người ngươi lây qua ta, đến lúc đó thật thảm." Tiểu Thiên khinh thường nhìn Hoàng Phủ Tấn liếc mắt một cái.
Nữ nhân chết tiệt này, lại nguyền rủa hắn!
Hoàng Phủ Tấn cắn răng, trên trán gân xanh lại một lần nữa nổi lên, chính là, hiện tại, hắn không thể giết nàng. Được, hắn nhịn, đầu của nữ nhân này tạm thời ở nhờ trên cổ của nàng (Thu Hằng: anh ơi, cái đầu nó vốn ở đó mà), một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ làm cho cái đầu đó biến mất mãi mãi.
"Niếp Tiểu Thiên, trẫm cho dù thú tính có nổi lên, cũng sẽ không để ột dâm phụ leo lên giường của trẫm!"
"Ta cho dù có là dâm phụ, cũng sẽ không bao giờ leo lên giường của ngựa đực!" Tiểu Thiên hướng Hoàng Phủ Tấn rống lên, lại quên mất, nam nhân đang đứng trước mặt này đây chính là lão hổ nắm trong tay quyền lực của cả thiên hạ, "Còn có, ngươi là dâm phu, không có tư cách mắng ta dâm phụ!"
"Ngươi thật xứng đáng với cái tên đó!"
""Còn kém ngươi một khoảng xa lắm!" Cẩu hoàng đế, hôn quân, bạo quân, Trụ vương, Dương Quảng...... ¥%#@, trong lòng Tiểu Thiên mắng hắn một trăm lần, chỉ cần là tên của hôn quân thì toàn bộ đều hương Hoàng Phủ Tấn mà chửi.
"Ngươi dám lấy ngươi cùng trẫm so với nhau?" Bị làm cho tức giận, khiến cho Hoàng Phủ Tấn không lo lắng lời mình vừa nói chẳng khác nào thừa nhận mình là dâm phu, nheo lại hai mắt, nhìn về phía Tỉêu Thiên.
Quả nhiên, Tiểu Thiên nghe hắn nói như vậy, ánh mắt giảo hoạt nhấp nháy liên tục, "Nga" một tiếng, làm ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, "Thiếu chút nữa ta đã quên, ngươi tên ngựa đực này ngoạn 3000P, trình độ dâm đãng trên cơ bản là không ai có thể sánh bằng, Hoàng Thượng, Thiên Thiên sai lầm rồi, người như vậy còn có thể thừa nhận sai lầm, Thiên Thiên thật sự không thể so với ngài được." Nói xong, thành thật mà cúi đầu, khóe miệng cười thật tươi..
*****
Lời nói của Tiểu Thiên làm cho Hoàng Phủ Tấn đã nghĩ muốn tức giận, rồi lại muốn cười, nữ nhân chết tiệt này ỷ vào có Hoàng tổ mẫu làm chỗ dựa nên mới không kiêng nể gì.
Tức giận nhìn nàng liếc mắt một cái, Hoàng Phủ Tấn thản nhiên mở miệng nói: "Niếp Tiểu Thiên, trẫm muốn giết ngươi, lúc nào cũng có thể làm đựoc, chẳng nhẽ còn phải dùng tới ám sát?"
"Vậy ngươi lôi ta ra đây làm gì? chẳng nhẽ lại muốn hò hẹn cùng ta sao?" Tỉêu Thiên nhìn hắn bằng đôi mắt xem thường, biết được Hoàng Phủ Tấn không phải đến lấy mạng của nàng, trong lòng nàng đã thả lỏng đi ít nhiều.
"Cùng ngươi hẹn hò?" Hoàng Phủ Tấn hừ lạnh một tiếng, "Niếp Tiểu Thiên, trẫm đối với tính tình trăng hoa của ngươi không có hứng thú!"
"Thật đúng lúc, may mắn ngươi đối ta không có hứng thú, bằng không ta thật lo lắng ngươi ngày nào đó thú tính nổi lên lại hướng ta làm chuyện gì, đem bệnh tật trên người ngươi lây qua ta, đến lúc đó thật thảm." Tiểu Thiên khinh thường nhìn Hoàng Phủ Tấn liếc mắt một cái.
Nữ nhân chết tiệt này, lại nguyền rủa hắn!
Hoàng Phủ Tấn cắn răng, trên trán gân xanh lại một lần nữa nổi lên, chính là, hiện tại, hắn không thể giết nàng. Được, hắn nhịn, đầu của nữ nhân này tạm thời ở nhờ trên cổ của nàng (Thu Hằng: anh ơi, cái đầu nó vốn ở đó mà), một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ làm cho cái đầu đó biến mất mãi mãi.
"Niếp Tiểu Thiên, trẫm cho dù thú tính có nổi lên, cũng sẽ không để ột dâm phụ leo lên giường của trẫm!"
"Ta cho dù có là dâm phụ, cũng sẽ không bao giờ leo lên giường của ngựa đực!" Tiểu Thiên hướng Hoàng Phủ Tấn rống lên, lại quên mất, nam nhân đang đứng trước mặt này đây chính là lão hổ nắm trong tay quyền lực của cả thiên hạ, "Còn có, ngươi là dâm phu, không có tư cách mắng ta dâm phụ!"
"Ngươi thật xứng đáng với cái tên đó!"
""Còn kém ngươi một khoảng xa lắm!" Cẩu hoàng đế, hôn quân, bạo quân, Trụ vương, Dương Quảng...... ¥%#@, trong lòng Tiểu Thiên mắng hắn một trăm lần, chỉ cần là tên của hôn quân thì toàn bộ đều hương Hoàng Phủ Tấn mà chửi.
"Ngươi dám lấy ngươi cùng trẫm so với nhau?" Bị làm cho tức giận, khiến cho Hoàng Phủ Tấn không lo lắng lời mình vừa nói chẳng khác nào thừa nhận mình là dâm phu, nheo lại hai mắt, nhìn về phía Tỉêu Thiên.
Quả nhiên, Tiểu Thiên nghe hắn nói như vậy, ánh mắt giảo hoạt nhấp nháy liên tục, "Nga" một tiếng, làm ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, "Thiếu chút nữa ta đã quên, ngươi tên ngựa đực này ngoạn 3000P, trình độ dâm đãng trên cơ bản là không ai có thể sánh bằng, Hoàng Thượng, Thiên Thiên sai lầm rồi, người như vậy còn có thể thừa nhận sai lầm, Thiên Thiên thật sự không thể so với ngài được." Nói xong, thành thật mà cúi đầu, khóe miệng cười thật tươi..
*****
"Ta......" Thái Hoàng Thái Hậu đưa ra yêu cầu làm cho Tiểu Thiên khó xử, không nói đến sau này nàng muốn rời khỏi nơi này, huống hồ tên hôn quân hiện tại nhìn nàng như có thù giết cha không bằng, hiện tại hắn không giết nàng do nể mặt lão thái thái, còn bảo nàng đi chiếu cố hôn quân? Nếu nàng đáp ứng lời Thái Hậu nói, không phải rõ ràng muốn chết sao?
"Thiên Thiên, con...... Con đừng nhíu mày, đáp ứng Hoàng...... Hoàng tổ mẫu sẻ khỏe?"
"Grandma, ngài không có việc gì phải lo lắng, hôn quân này chỉ có ngài nói được, Thiên Thiên không làm gì được, ngài nhất định sẻ khỏe lại." Tiểu Thiên quanh do dự cự tuyệt yêu cầu Thái Hoàng Thái Hậu.
"Thiên Thiên......"
"Hoàng tổ mẫu, ngài không sao cả." Tiểu Thiên ngăn cản Thái Hoàng Thái Hậu trong lời nói.
"A ——" Thét lên, Thái Hoàng Thái Hậu đau đớn thét lên, đau đớn cả người mà cuộn mình lại
"Hoàng tổ mẫu!"
"Grandma!"
Tiểu Thiên cùng Hoàng Phủ Tấn đồng thời thét chói tai ra tiếng, hoảng sợ trong mắt Hoàng Phủ Tấn càng phát ra rõ ràng hơn.
"Niếp Tiểu Thiên, ngươi mau nghĩ biện pháp cứu Hoàng tổ mẫu a!" Hoàng Phủ Tấn kích động nhìn Tiểu Thiên hét lên
"Ta?" Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người, hôn quân là bị dọa nên hóa thành ngu ngốc, thái y cứu không được bà nội của hắn, hắn bảo nàng cứu bằng cách nào?
"Ngươi thất thần làm gì? Mau a!" Hốc mắt Hoàng Phủ Tấn đỏ ửng, hắn có thể cho bất luận kẻ nào có việc gì cũng được, hắn có thể không quan tâm sống chết của ai, nhưng Hoàng tổ mẫu thì khác, đây là người thân duy nhất của hắn từ nhỏ đến giờ, là người thân duy nhất của hắn.
"Ta...... Ta không biết làm như thế nào để cứu?" Tiểu Thiên bị hốc mắt ửng đỏ của Hoàng Phủ Tấn làm ngây ngẩn cả người, hắn rất có hiếu, lòng của nàng có phần đau đớn, nhất là trong đôi mắt kia của Hoàng Phủ Tấn mơ hồ mang theo vài tia đau khổ thương tâm, bất lực, làm cho lòng của nàng cũng đau đớn vài phần.
"Ngươi như thế nào sao lại không cứu, ngươi không phải rất giỏi y thuật sao? Ngươi vì cái gì mà không cứu!!!" Hoàng Phủ Tấn có chút mất đi lý trí, nước mắt của hắn trào ra từ khóe mắt.
"Hoàng...... Hoàng Thượng!"
"Niếp Tiểu Thiên!" Hoàng Phủ Tấn hét lên
Tiểu Thiên cắn môi, giờ phút này, nàng tựa hồ có điểm hiểu được, tên hôn quân này thật sự quan tâm đến sự sống chết của Hoàng tổ mẫu, cảm giác mất đi người thân duy nhất làm hắn sợ hãi sự sợ hãi biểu hiện rõ ở trong mắt hắn, đế vương vô tình, vẻ mặt này vốn không nên xuất hiện ở trong mắt đế vương, nàng lại bắt giữ được ở trong mắt Hoàng Phủ Tấn rồi, điểm này, làm cho trong lòng Tiểu Thiên mang theo một tia trắc ẩn.
*****
Lại một lần nữa nhìn Thái Hoàng Thái Hậu đang nằm trên giường đau đớn đến ứa ra mồ hôi lạnh, ai
Nàng chỉ biết Tây y, để cho nàng làm xuất ra y thuật là không thành vấn đề, nhưng bảo nàng trị nội thương, nàng lại không rành Trung y, trừ phi là Vương Trùng Dương còn tại thế, dùng nội công cao thâm giúp bà chữa thương, nếu không, nàng không có biện pháp gì để chữa bệnh.
Khoan đã? Vương Trùng Dương? Nội công?
Nhãn tình Tiểu Thiên sáng lên, như là nghĩ tới cái gì.
Nội công? A, dùng nội công không phải có thể chữa thương sao? Trong TV đều nói như vậy mà. Tuy rằng đó là giả bộ, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể ngựa chết đương ngựa sống y thử làm một lần xem sao, dù có được hay không thì cũng phải thử một lần xem sao.
Cắn răng một cái, Tiểu Thiên đem tầm mắt, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, nói: "Hoàng Thượng, ngươi có nội công phải không?"
"Ngươi hỏi cái này làm cái gì, mau cứu Hoàng tổ mẫu đi!" Hoàng Phủ Tấn lại một lần nhìn Tiểu Thiên hét lên
"Ngươi......" Tiểu Thiên chán nản, ông nội nó, nếu không phải tên hôn quân này khẩn trương vì bà nội hắn, nàng mới lười nói chuyện với hắn.
Bình phục tức giận trong lòng, nàng lại một lần nữa mở miệng nói: "Nếu ngươi muốn cứu hoàng tổ mẫu, phải trả lời vấn đề của ta, ngươi có nội công có phải hay không?"
Hoàng Phủ Tấn không biết Tiểu Thiên muốn hỏi cái gì, có thể nói đến cứu Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Phủ Tấn vẫn là nhịn xuống nói, "Trẫm có, ngươi muốn làm gì?"
"Có thì tốt rồi." Tiểu Thiên đi đến trước mặt Hoàng Phủ Tấn, tiếp tục nói: "Ta không biết có thể cứu được hoàng tổ mẫu hay không, hiện tại chỉ có thể thử xem sao."
"Ngươi muốn trẫm làm cái gì?"
"Ngươi căn cứ vào lời ta nói, ngươi dùng nội công giúp Hoàng tổ mẫu chữa thương, nhưng ta không biết có được hay không, ta chưa từng thử qua có được hay không!" Bởi vì đó là do ông Nội ta viết lại. Tiểu Thiên ở trong lòng tùy tiện nói thêm một câu.
"Được!" Hoàng Phủ Tấn cũng không có nói gì nhiều, lúc này đây, hắn không cần biết, toàn tâm toàn ý tin tưởng Tiểu Thiên, hắn cũng chỉ có thể tin tưởng Tiểu Thiên.
Không cần nhiều lời nói, Tiểu Thiên thấy Hoàng Phủ Tấn ngồi vào chỗ của mình, nàng liền căn cứ vào trí nhớ của mình mà nhớ lại, hơi hơi mở miệng nói: "Dẫn đan điền khí duyên đốc mạch chạy về thủ đô, nhâm mạch hạ về đan điền. Như thế đãi Tiểu chu thiên ba mươi sáu giới. Từ chậm tới nhanh. Khí về đến đan điền, song chưởng tiền thôi, lòng bàn tay về phía trước, chưởng chỉ hướng lên trời, khí đi hai chưởng. Song chưởng chỉ rủ xuống, chưởng chỉ hướng hạ, lòng bàn tay hướng hạ, nhanh chóng thu hồi, tay trái lòng bàn tay nhắm ngay huyệt Khí Hải, tay phải lòng bàn tay nhắm ngay mệnh kỳ môn, chân khí tùy tay thức thành xoắn ốc trạng xuyên vào khí hải, mệnh môn hai huyệt. Hối vu đan điền nội......"
← Ch. 008 | Ch. 010 → |