Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 077

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 077
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Giao đấu một chút, Tiểu Thiên cũng đã nhìn ra, mặc dù Nguyệt Nhi khinh công không tệ nhưng võ công cũng không lợi hại. Nàng còn tưởng rằng Nguyệt Nhi có võ công lợi hại không kém.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tiểu Thiên âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, muốn bắt Nguyệt Nhi là chuyện dễ dàng, chẳng qua là —— nàng ta có thể nguyện ý khai ra Thái Hoàng Thái Hậu ở nơi nào sao?

Mặc dù Thái Hoàng Thái Hậu mất tích nhất định là cùng Thái hậu có liên quan, nhưng là nàng dám khẳng định, Nguyệt Nhi nhất định biết Thái Hoàng Thái Hậu ở nơi nào.

Nguyệt Khê, tốt nhất ngươi đừng làm gì quá đáng với Thái Hoàng Thái Hậu, nếu không ngươi sẽ phải chịu sự thống khổ!

Ở trong lòng Tiểu Thiên nghĩ như vậy nhưng nàng khó có thể tưởng tượng Hoàng Phủ Tấn khi biết chuyện này sẽ nghĩ như thế nào nữa.

Nàng suy nghĩ, tinh thần cũng đi theo không tập trung lại.

Thừa dịp nàng sơ hở, Nguyệt Nhi phi thân nhảy lên, đá một cước vào ngực nàng, cảm giác được chiêu của Nguyệt Nhi, Tiểu Thiên mới chợt phục hồi tinh thần lại, mặc dù đã né tránh, nhưng vẫn là bị Nguyệt Nhi đả thương trên bả vai, đau đớn truyền đến, cánh tay nàng không thể xuất thủ.

"Hoàng hậu nương nương, nô tỳ không rảnh bồi ngài, cáo từ!" Khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh đắc ý, Nguyệt Nhi tung người nhảy một cái, biến mất trong màn đêm.

"Đáng chết!" Che bả vai, Tiểu Thiên thấp giọng mắng một tiếng, trong lòng không khỏi trách cứ mình. Cũng trách chính mình sơ suất quá, Nguyệt Nhi ngày ngày ở trước mặt nàng, nàng thế nhưng không nghĩ tới nàng ấy chính là do Như Mộng an bài!

Nói như vậy, Như Mộng biết được chuyện của Hoàng Phủ Tấn, hơn nữa Như Mộng sớm đã biết thân phận nàng là hoàng hậu. Nói như vậy, Như Mộng sớm đã có chủ ý?

Nhưng bây giờ vấn đề quan trọng hơn là, chủ ý của các nàng ta cũng là do Thái hậu sắp đặt. Người đó vì tiểu nhi tử có thể ích kỷ tới trình độ nào nàng không dám tưởng tượng, nàng chẳng qua là không hy vọng hành động của Nguyệt Khê không làm Hoàng Phủ Tấn hoàn toàn tuyệt vọng. Dù sao, bà ấy còn là mẫu hậu của Tấn a.

Thật ra thì, nàng vẫn tương đối lo lắng cho Hoàng Phủ Tấn. Mặc dù hai người mấy ngày nay náo loạn không vui nhưng dù sao hắn cũng là người nàng yêu, nàng thế nào nhẫn tâm thấy hắn khổ sở?

Thanh Âm cung ——

"Như thế nào, có tìm được Thái Hoàng Thái Hậu hay không?"

"Hồi bẩm...... Hồi hoàng thượng, còn...... Vẫn không có." Cấm quân thống lĩnh xoa xoa trán đã đầy mồ hôi lạnh, căng thẳng hồi đáp.

*****

"Vẫn không có?!!!" Hoàng Phủ Tấn thanh âm lạnh như băng không tự chủ vang lên, trong ánh mắt mang theo sát khí.

"Hoàng...... Hoàng thượng, thần...... Thần đáng chết!"

"Ngươi không nên chết." Hoàng Phủ Tấn cắn răng, sát khí trong mắt chợt lóe rồi biến mất tuyệt vọng, "Dán cáo thị, Thái hậu nước Hạo Nguyệt bắt cóc Thái Hoàng Thái Hậu, trong vòng ba ngày, ba vạn đại quân Kim Lăng san bằng Hạo Nguyệt quốc!"

"Hoàng thượng!" Lam Hữu bị Hoàng Phủ Tấn ra lệnh như vậy cả kinh ngẩng đầu lên, đừng nói hai nước giao chiến nhân dân khốn khổ, huống chi, ai cũng biết Nguyệt Khê Thái hậu là mẫu thân hoàng thượng, hoàng thượng làm như vậy, cùng giết mẹ có cái gì khác nhau? Nếu để dân chúng biết, hoàng thượng sẽ phải mang tiếng xấu bất hiếu. Huống chi, hiện tại Nguyệt Khê Thái hậu mặc dù cùng Thái Hoàng Thái Hậu mất tích, nhưng không thể xác định Thái Hoàng Thái Hậu mất tích cùng Thái hậu có liên quan a, hoàng thượng như vậy đường đột xuất binh mà nói... , sẽ làm dân chúng oán trách.

Xem ra, hoàng thượng là bị chuyện Thái Hoàng Thái Hậu mất tích làm cho hồ đồ.

"Hoàng thượng, xin nghĩ lại a!"

"Trẫm đã nghĩ rất kĩ, trẫm muốn cho người nước Hạo Nguyệt nhặt xác Nguyệt Khê Thái hậu, trẫm nhất định phải làm cho con trai của bà ta mang tiếng xấu mất nước trên lưng!" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn không có một tia nhiệt độ, chính là tràn đầy sát khí không chút tình cảm nào.

"Hoàng thượng......"

Lam Hữu đang muốn nói gì, chợt từ bên ngoài một con phi tiêu bay vào trong ngự thư phòng, trực tiếp bay về phía Hoàng Phủ Tấn.

"Người đâu, bắt thích khách!" Chỉ nghe thanh âm Lam Hữu sợ hãi vang lên, trong hoàng cung này đề phòng nghiêm ngặt, lại vẫn có thể có người như thế lặng yên không một tiếng động xông tới mà không có người phát hiện, may nhờ hoàng thượng am hiểu võ công, tránh được phi tiêu công kích, nếu không......

Lam Hữu không cảm tưởng đi xuống, cũng không có chờ Hoàng Phủ Tấn mở miệng, hắn liền đứng lên, đuổi theo thích khách.

Mà Hoàng Phủ Tấn lúc này so với Lam Hữu có vẻ bình tĩnh rất nhiều, mục tiêu hoàn toàn cũng không phải là hắn.

Nhìn mảnh giấy trên phi tiêu, Hoàng Phủ Tấn mặt lạnh, đưa tay rút phi tiêu ra, đem giấy trắng lấy xuống.

Xanh mặt, đem tờ giấy từ từ mở ra, trên xuống viết chằng chịt ký tự làm cho sắc mặt Hoàng Phủ Tấn càng thêm tối.

*****

"Đáng chết, trên đây viết cái gì?!!!" Tức giận đến mức vò nát mảnh giấy trong tay, rồi ném tới trên mặt đất, sát khí trong mắt Hoàng Phủ càng thêm mãnh liệt.

Mà đứng ở một bên, Phúc Quý thấy vẻ mặt này của Hoàng Phủ Tấn, sớm đã khẩn trương không biết làm sao, tâm lý càng thêm lo lắng nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn.

Đầu tiên là theo Hoàng hậu nương nương náo loạn mâu thuẫn lớn như vậy, bây giờ ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu cũng mất tích, những chuyện liên tiếp này nếu cứ tiếp tục xảy ra, hoàng thượng nhất định sẽ tức chết.

Nơm nớp lo sợ mà ngồi xổm xuống, hắn nhặt lên trang giấy bị Hoàng Phủ Tấn ném xuống trên mặt đất, hai tay run rẩy đem trang giấy nọ mở ra, văn tự bên trong cũng đồng thời làm cho Phúc Quý nhíu mày.

Tịch Huyễn văn?

Thích khách này vốn là người của Tịch Huyễn sao địa? Cái này cũng làm cho Phúc Quý tuyệt vọng theo, cả trong hoàng cung này ai sẽ hiểu Tịch Huyễn văn cho dù Thái Hoàng Thái Hậu mất tích có liên quan đến người của Tịch Huyễn quốc, nhưng những chữ viết trên này ai có thể hiểu chứ?

Ôi vậy phải làm sao bây giờ đây?

Phúc Quý bất đắc dĩ mà phe phẩy đầu, cũng không dám nói lời nào.

Đột nhiên, hắn như là nghĩ đến cái gì, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhắc chân đi tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn, đem tờ giấy đưa tới trước mặt hắn, "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương biết xem thứ này."

"Thiên Thiên?" Câu này của Phúc Quý nhắc tỉnh, làm cho Hoàng Phủ Tấn cảm giác được đột nhiên bắt được hy vọng rồi, hắn thiếu chút nữa quên rồi, tên kia từ ngày đầu tiên lúc gặp mặt hoàng tổ mẫu, chính là dùng Tịch Huyễn văn nói chuyện, bây giờ, trên dưới cả hoàng cung này, cũng chỉ có Thiên Thiên có thể hiểu được trên này viết gì mà thôi.

Không thể quản giữa bọn họ đang có chuyện mâu thuẫn không thoải mái, bây giờ an nguy của hoàng tổ mẫu mới là trọng yếu nhất, càng huống chi, mâu thuẫn của hắn và Thiên Thiên, vốn không là chuyện gì lớn.

Nghĩ như vậy, hắn cầm lấy trang giấy trong tay, chạy vội ra ngự thư phòng.

Mà Tiểu Thiên bên này, mới vừa theo Nguyệt Nhi thủ bị thương ở vai phải, đang chuẩn bị chạy về hướng Vũ Phượng cung, trong đầu nghĩ đến tất cả đều là chuyện Thái Hoàng Thái Hậu mất tích.

"Các nàng ta rốt cuộc mang hoàng tổ mẫu đi nơi nào? Mà mục đích các nàng ta mang đi hoàng tổ mẫu lại là cái gì?" Ôm vai phải, Tiểu Thiên cúi đầu đầu cau mày tự nói.

Đi chưa được mấy bước, liền đụng phải Hoàng Phủ Tấn đang đâm đầu chạy tới vốn định đi tìm nàng.

*****

Ách....... . Bị thế tới hung hăng của Hoàng Phủ Tấn đụng vào làm đau vết thương ở vai phải khiến nàng kêu lên một tiếng.

Thiên Thiên? Thấy Tiểu Thiên, mặt của Hoàng Phủ Tấn ngẩn ra, thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một tia lo lắng,

"Nàng làm sao vậy? "

Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn trong lúc này vô tình nhu hòa xuống, mà dạng thanh âm nhu hòa lại làm cho trong lòng Tiểu Thiên thêm khó chịu.

Không phải nói hay lắm, muốn thả tay sao? Tại sao ở trước mặt nàng bày ra vẻ mặt như vậy?

Buông lỏng vai tay phải, nàng sửa sang lại suy nghĩ, thật vất vả mới đem nước mắt trực trào ra nuốt trở về, khóe miệng nàng nặn ra một nụ cười nhạt, ngước mắt nhìn Hoàng Phủ Tấn, nàng lắc đầu một cái, nói "Không sao."

"Thiên Thiên......"

"Hoàng tổ mẫu còn chưa tìm được sao?: Trước khi Hoàng Phủ Tấn định nói thêm, Tiểu Thiên liền nhanh chóng cắt đứt lời của hắn, nàng không muốn cùng Hoàng Phủ Tấn kể thêm một ít chuyện tình khiến cho nàng phải khó chịu.

Nghe Tiểu Thiên nhắc tới chuyện của Hoàng tổ mẫu, Hoàng Phủ Tấn nhớ lại mục đích của chuyến đi này, cùng chuyện của Thiên Thiên hay là trước mắt để qua một bên đi, hiện tại quan trọng nhất chính là việc mất tích của Hoàng tổ mẫu.

"Thiên Thiên, trẫm tìm nàng có chuyện!" Đưa tay đem Tiểu Thiên kéo đến gần, hành động của hắn khiến cho Tiểu Thiên bất mãn nhíu mày.

Thoát ra khỏi tay của Hoàng Phủ Tấn, nàng nhàn nhạt mở miệng nói: "Chuyện gì?"

Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Tiểu Thiên, trong lòng Hoàng Phủ Tấn có cảm giác khó chịu, nhưng cũng không muốn so đo nhiều như vậy, đem tờ giấy cầm trong tay đưa cho nàng, "Giúp trẫm xem Tịch Huyễn Văn này đi, trẫm hoài nghi trong này nhất định có nhắc tới chuyện của Hoàng tổ mẫu!"

Tiểu Thiên giương mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, nàng nghi ngờ nhận tờ giấy của Hoàng Phủ Tấn đưa tới, lúc mở ra, chữ viết trên tờ giấy khiến ặt nàng bỗng chốc trở nên tái nhợt.

"Thiên Thiên, trên này nói cái gì???" Nhìn Tiểu Thiên trong nháy mắt chợt biến sắc, trái tim Hoàng Phủ Tấn thót lên tới cổ họng, đối với sự an nguy của Hoàng Thái Hậu càng thêm khẩn trương.

"Đi!" Không trả lời vấn đề của Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên khẩn trương kéo tay của Hoàng Phủ Tấn, nhanh chóng chạy theo hướng cửa cung, Hoàng Phủ Tấn cảm giác được bàn tay của nàng đang không ngừng toát mồ hôi lạnh.

"Thiên Thiên, nàng mang trẫm đi đâu?"

"Công Tước Sơn!"

*****

Tiểu Thiên cũng không suy nghĩ nhiều, kéo tay Hoàng Phủ Tấn vọt ra ngoài cung, trong đầu đều là văn tự trên tờ giấy viết kia của Tịch Huyễn

Hoàng tổ mẫu quả nhiên bị bắt đến Tịch Huyễn quốc.

Nguyệt Khê Thái hậu đáng chết, dám đối xử với hoàng tổ mẫu lại như thế, nếu không phải có hoàng tổ mẫu, hai mẹ con bà ta cùng với tiểu hoàng đế đã sớm bị Tấn làm cho không toàn mạng rồi.

Cái gì gọi là lấy oán báo ân, nàng cuối cùng cũng thấy được.

Hoàng Phủ Tấn vừa nghe Tiểu Thiên nhắc tới Công Tước sơn, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Công Tước sơn không phải là địa giới Tịch Huyễn quốc sao? Tiện nữ nhân Nguyệt Khê lại đem hoàng tổ mẫu giao vào tay người của Tịch Huyễn quốc.

Căng thẳng nắm chặt tay không có chỗ phát tiết, chỉ có thể mặc cho Tiểu Thiên đem hắn tới Công Tước sơn.

Nơi nào đó ở Công Tước sơn——

Lúc này chân núi Công Tước cùng Tiểu Thiên nhìn ngày đó có chút không giống nhau.

Dưới chân núi, đèn dầu sáng rực, khắp nơi có tuần tra, Tịch Huyễn binh đi tới đi lui, thỉnh thoảng kiểm tra động tĩnh bốn phía.

Bên trong trướng, Thái Hoàng Thái Hậu ngồi trước ghế, khuôn mặt tức giận nhìn Nguyệt Khê đang đứng trước mặt

"Nguyệt Khê, ngươi biết đang làm gì không?" Ánh mắt Thái Hoàng Thái Hậu lạnh lẽo, trong mắt mang theo lửa giận không thể che giấu, "Ngươi dám giam lỏng Ai gia?"

Mà Nguyệt Khê Thái hậu lúc này lại có vẻ bình tĩnh dị thường, không còn bộ dạng khúm núm như ngày đó ở Thanh Âm cung, lúc này bà ta tựa như là đem tất cả đều vứt đi, mắt nghênh ngang hướng Thái Hoàng Thái Hậu, "Thật xin lỗi, Thái Hoàng Thái Hậu, vì Hi nhi, Nguyệt Khê chỉ có thể tạm thời để ngài chịu ủy khuất, chỉ cần Tấn nhi đáp ứng xuất binh cứu Hạo Nguyệt, Nguyệt Khê nhất định sẽ thả ngài."

"Ngươi......" Nghe Nguyệt Khê nói vậy, Thái Hoàng Thái Hậu giận đến đứng bật dậy từ trên ghế, đi tới trước mặt Nguyệt Khê, nheo mắt lại, "Ngươi giam cầm Ai gia để uy hiếp Tấn nhi?"

"Thật xin lỗi, Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê biết chỉ có ngài mới có thể để cho Tấn nhi xuất binh, Nguyệt Khê chỉ có thể làm như vậy, con quyết không thể để cho Hi nhi mang tiếng là vị vua mất nước, xin Thái Hoàng Thái Hậu......"

Pang ——

Lời vẫn chưa nói hết, Thái Hoàng Thái Hậu ột cái tát vang dội trực tiếp trên mặt Nguyệt Khê, "Ngươi dám giam cầm Ai gia để uy hiếp Tấn nhi, ngươi không phải là người?"

Thái Hoàng Thái Hậu hướng về phía Nguyệt Khê từng bước ép sát, "Mười tuổi thì bên người Tấn nhi cũng chỉ có Ai gia là người thân, ngươi biết Ai gia đối với Tấn nhi mà nói quan trọng thế nào sao? Ngươi thế nhưng vì đứa con trai này, liền không chút nào xem Tấn nhi nghĩ thế nào, nữ nhân như ngươi, hoàn toàn không xứng làm một mẫu thân, Ai gia thật hối hận là ban đầu không để cho Tấn nhi lấy mạng ngươi!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)