← Ch.075 | Ch.077 → |
"Nguyệt Khê, ngươi phải biết, Tấn nhi nhất định không đồng ý cho ngươi đi hoàng lăng lạy tế tiên hoàng." Thái Hoàng Thái Hậu nói ra điểm quan trọng nhất.
"Cái này ta biết, cho nên ta......" Cắn môi dưới, Nguyệt Khê nhìn về phía Thái Hoàng Thái Hậu, quỳ xuống, "Thái Hoàng Thái Hậu, xin ngài cho phép ta đi lạy tế tiên hoàng một lần được không?" Trong mắt nàng lóe lên lệ quang.
Thái Hoàng Thái Hậu thật sự khó có thể phân biệt nàng rốt cuộc thật lòng hay là toan tính, chẳng qua, nàng ta yêu cầu lạy tế tiên hoàng, cũng không phải là yêu cầu vô lý.
Chỉ nghe Nguyệt Khê tiếp tục nói: "Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê năm đó rời đi, hại tiên hoàng hắn...... Nguyệt Khê tự biết thẹn với tiên hoàng, xin Thái Hoàng Thái Hậu chấp thuận cho Nguyệt Khê đi hoàng lăng lạy tế tiên hoàng, Nguyệt Khê van xin ngài, Thái Hoàng Thái Hậu!"
Cứ như vậy vừa nói, trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu nàng không ngừng dập đầu.
"Nguyệt Khê, ngươi cầu xin là làm khó Ai gia, hoàng lăng không có thánh chỉ của Tấn nhi không vào được." Thấy Nguyệt Khê như vậy, Thái Hoàng Thái Hậu cũng có vẻ khó xử trả lời.
"Nhưng, Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê biết ngài có thể tùy ý xuất nhập hoàng lăng." Nguyệt Khê Thái hậu giương mắt nhìn về phía Thái Hoàng Thái Hậu, trong mắt mang theo vài phần hi vọng cùng cầu xin.
"Ngươi muốn Ai gia len lén dẫn ngươi đến sao?" Thái Hoàng Thái Hậu trực tiếp hỏi.
"Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê van xin ngài, cầu xin ngài dẫn Nguyệt Khê đi có được hay không?" Vừa nói, Nguyệt Khê Thái hậu nước mắt tuôn trào, vốn là tuyệt sắc giai nhân, kết hợp với bộ dạng điềm đạm đáng yêu này, thật sự khó có thể làm người ta cự tuyệt
Ai khó trách tiên hoàng vì Nguyệt Khê mà tự sát, ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu nhìn thấy Nguyệt Khê như vậy cũng không nhịn được đau lòng.
Còn nghĩ đến Nguyệt Khê lúc trước nhiều lần bị Tấn nhi làm nhục, nghĩ tới quả thật cũng đáng thương, nếu nàng ta muốn gặp tiên hoàng, vậy bà liền dẫn đi, chỉ cần không để Tấn nhi biết là được rồi
"Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê van xin ngài, để Nguyệt Khê qua đi, Nguyệt Khê van xin ngài." Thấy Thái Hoàng Thái Hậu dao động, Nguyệt Khê lại một lần nữa không ngừng dập đầu.
Được rồi, ngươi đừng dập đầu nữa, đứng lên đi, Ai gia dẫn ngươi đi là được." Thái Hoàng Thái Hậu tiến lên đem nàng đỡ dậy, bình thản mở miệng nói.
"Tạ...... tạ ơn, tạ ơn Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê xoa xoa khóe mắt đầy nước mắt, từ trên đất đứng lên.
*****
Thanh Âm cung ——
"Nguy rồi, Thái Hoàng Thái Hậu rốt cuộc ở đâu, đến bây giờ cũng không thấy xuất hiện?" Vũ Lạc Thủy ở cửa gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn về phía ngoài điện.
Sáng sớm hôm nay đã nhìn thấy Thái Hoàng Thái Hậu rồi, bình thời, bọn cung nữ không có ai trông nom, Thái Hoàng Thái Hậu có lúc thường một mình tìm một chỗ an tĩnh mấy canh giờ, trước lúc mặt trời lặn trước nhất định sẽ trở về Thanh Âm cung, cho nên, hôm nay Thái Hoàng Thái Hậu không có ở đây, nàng cũng không chú ý gì cả, cũng không hoài nghi gì, nàng cho là Thái Hoàng Thái Hậu lại đang ở nơi vắng vẻ nào rồi.
Nhưng bây giờ đã là Dậu rồi, Vũ Lạc Thủy không khỏi khẩn trương, cái này không giống tác phong của Thái Hoàng Thái Hậu a, phải biết, hoàng thượng là rất khẩn trương lão nhân gia người, nàng không thể nào ở trước mặt trời xuống núi còn không trở lại Thanh Âm cung, càng làm cho nàng cảm thấy nghi ngờ chính là, Nguyệt Khê Thái hậu cùng tiểu hoàng đế cả ngày cũng không thấy, nàng hoài nghi Thái Hoàng Thái Hậu mất tích cùng Nguyệt Khê Thái hậu có quan hệ rất lớn.
"Có biết Thái Hoàng Thái Hậu đi đâu hay không?" Vũ Lạc Thủy nắm một cung nữ hỏi, mặc dù, nàng hiểu hỏi cũng sẽ không ra kết quả gì.
"Nô tỳ không biết!" Cung nữ mặt mờ mịt lắc đầu một cái.
Buông tay cung nữ tay ra, Vũ Lạc Thủy càng thêm khẩn trương, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nếu Thái Hoàng Thái Hậu xảy ra chuyện gì, hoàng thượng không phải sẽ giết nàng chứ.
Thái Hoàng Thái Hậu, Lạc Thủy van xin ngài, mau trở về đi.
Vũ Lạc Thủy hai tay để trước ngực, không ngừng cầu nguyện, hi vọng Thái Hoàng Thái Hậu có thể xuất hiện trước mặt nàng.
Nhưng nàng càng ngày càng thất vọng, thậm chí là đến mức tuyệt vọng.
Giờ Dậu đã qua, giờ Tuất cũng đã qua hơn phân nửa, Thái Hoàng Thái Hậu vẫn không xuất hiện trong Thanh Âm, chán nản ngồi vào ghế, Vũ Lạc Thủy đã khẩn trương đến sắc mặt tái nhợt, lại mù quáng vành mắt.
"Không được, lần này nhất định phải nói cho hoàng thượng biết, để ngài đi tìm Thái Hoàng Thái Hậu!" Quyết định, Vũ Lạc Thủy từ trên ghế đứng bật dậy, bước nhanh chạy về hướng ngự thư phòng.
Ngự thư phòng ——
"Cái gì? Cả ngày nay không thấy Hoàng tổ mẫu?" Hoàng Phủ Tấn từ long ỷ đứng lên, sắc mặt tái xanh, nhưng có thể nghe được, khẩu khí hắn rõ ràng mang theo ý tức giận.
*****
Vũ Phượng Cung ——
"Đóa Nhi, bên ngoài có chuyện gì vậy?" Bây giờ bị làm cho không cách nào ngủ, càng thêm bởi vì hôm nay cùng Hoàng Phủ Tấn phát sinh chuyện không vui khiến cho nàng hoàn toàn là ngủ không yên, cuối cùng, nàng từ trên giường bò dậy, đi ra khỏi phòng ngủ.
"Tiểu...... Tiểu thư." Thấy Tiểu Thiên ra ngoài, Đóa Nhi làm khó nhíu mày.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Nhìn thấu vẻ chần chừ trên mặt Đóa Nhi, Tiểu Thiên bất an hỏi.
"Thái Hoàng Thái Hậu đã...... Đã biến mất, hoàng thượng phái tất cả cấm vệ quân ở khắp thành tìm kiếm Thái Hoàng Thái Hậu!"
"Cái gì? Thái Hoàng Thái Hậu không thấy!!!" Tiểu Thiên sợ hãi kêu lên tiếng, trong mắt lại có rõ ràng thần sắc hoảng sợ, "Tại sao có thể như vậy?"
Nàng cảm giác rằng một loạt chuyện phát sinh tựa như là đã được an bài.
Nàng bị dẫn tới Công Tước sơn, lại được thả trở lại, ngay sau đó, Thái Hoàng Thái Hậu lại tự nhiên biến mất không giải thích được, nàng cảm giác tựa như có người ở sau lưng thao túng, mà nhất cử nhất động của nàng luôn giống như là có người đang theo dõi.
"Kỳ quái, Hoàng tổ mẫu làm sao lại vô duyên vô cớ biến mất?" Tiểu Thiên cau mày, xoa càm tự nói.
Theo tình huống trước mắt, Hoàng tổ mẫu là không thể nào ở trong hoàng cung.
Nhưng là hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm như vậy, nếu như là có thích khách giữa ban ngày ban mặt mang Thái Hoàng Thái Hậu đi, đó là chuyện hoàn toàn không thể sảy ra, Hoàng Phủ Tấn nuôi đám thị vệ kia cũng không phải là ăn cỏ lớn lên, như vậy chính là ——
Thái Hoàng Thái Hậu tự bà đi ra ngoài.
Nhưng......
Rốt cuộc là người nào có biện pháp để cho Thái Hoàng Thái Hậu cam tâm tình nguyện đi ra ngoài mà không làm bà đem lòng sinh nghi, thậm chí ngay cả thị vệ cũng không hề nhìn thấy?
Tiểu Thiên rất muốn để ý, nhưng là thế nào đều không thể làm rõ, nàng quả thật không nghĩ ra vấn đề mấu chốt rốt cuộc ở nơi nào.
Đang lúc này, một thân ảnh quen thuộc thoáng qua mi mắt của nàng, để cho Tiểu Thiên giật mình.
Bóng lưng này rất quen thuộc, gần đây mới thấy qua. Không đúng, phải nói, là thân ảnh này ngày ngày đều thấy mới đúng.
Đây là nữ nhân ngày đó mang nàng đến Công Tước sơn, cái bóng lưng kia nàng thế nào cũng không quên được.
Nàng làm sao sẽ xuất hiện ở trong cung, như thế nào lại để cho nàng quen thuộc như vậy?
Tiểu Thiên nhìn chằm chằm cái bóng lưng kia sửng sốt một lúc lâu, chợt, nàng chợt ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo tia hoảng sợ, "Là nàng! Lại là nàng! Thì ra là nàng vẫn ở nơi này!" Tiểu Thiên hướng về phía cái bóng lưng kia cả kinh lên tiếng!
*****
"Nguyệt Nhi, là nàng!" Tiểu Thiên đang ngồi chợt đứng lên, khó trách bóng lưng của nữ nhân kia lại quen thuộc như vậy, thanh âm cũng làm cho nàng quen thuộc, thì ra là nàng thật ngày ngày đều ở nơi này, nàng ấy quang minh chính đại như vậy, dù nàng khinh thường đến thế nào cũng không nghĩ tới là Nguyệt Nhi.
Từ lúc Tiểu Thiên giật mình, Nguyệt Nhi đã từ đại môn Vũ Phượng Cung ngoặt đi ra ngoài.
"Nguyệt Nhi, ngươi đứng lại!" Tiểu Thiên vừa nói vừa dùng Lăng Ba Vi Bộ đuổi theo.
Bởi vì ngày đó giao thủ, Tiểu Thiên cũng biết Nguyệt Nhi có khinh công không kém, muốn đuổi kịp nàng tuyệt không phải chuyện dễ, nhưng nàng còn là đem hết toàn lực đi theo sau lưng Nguyệt nhi, nàng hoài nghi Thái Hoàng Thái Hậu mất tích nhất định cùng Nguyệt nhi có liên quan.
"Nguyệt Nhi, ngươi đứng lại đó cho ta!" Thật vất vả đuổi theo Nguyệt nhi, thanh âm Tiểu Thiên mang theo nhàn nhạt thở nhẹ.
Ngoài nàng dự liệu chính là vào lúc đó, Nguyệt Nhi quả thật ngừng lại.
Nét mặt của nàng ta thoạt nhìn rất trấn định, không hề có một tia thất kinh
Chỉ thấy nàng quay đầu lại, khóe môi nhếch lên cười nhạt, lúc này Nguyệt Nhi thoạt nhìn càng giống như là một sát thủ máu lạnh đứng ở trước mặt Tiểu Thiên. Hai tay nàng vòng ngực nhìn về phía Tiểu Thiên, trong mắt mang theo ý cười đắc ý, "Hoàng hậu nương nương, khinh công không tệ a."
"Ngươi cũng không kém chứ sao."Tiểu Thiên cười nhạt, hai người lúc này thoạt nhìn không hề giống là địch nhân, càng giống như là hai bằng hữu đang tán gẫu.
"Nô tỳ cám ơn Hoàng hậu nương nương khen ngợi." Nguyệt Nhi mỉm cười nói vuốt cằm, làm ra bộ dáng nha hoàn.
"Không cần đa lễ." Tiểu Thiên cười nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: "Không biết cô nương xưng hô như thế nào? Hay vẫn nói là Nguyệt Nhi sao?"
Nghe Tiểu Thiên hỏi như thế, lông mày Nguyệt Nhi nhảy lên, ngay sau đó cười một tiếng, "Nương nương tại sao lại nói thế?"
"A?" Tiểu Thiên khóe miệng khẽ câu, mặt mày nhảy lên, nhìn về phía Nguyệt nhi, "Xem ra Nguyệt nhi cô nương rất hiểu suy nghĩ của Bổn cung!"
"Đó là đương nhiên, Hoàng hậu nương nương, Nguyệt Nhi là trợ thủ tốt đây." Nói đến đây, trong mắt Nguyệt Nhi không thiếu vẻ đắc ý.
Không sai, chính là người ở bên cạnh hoàng hậu trong miệng Như Mộng nói nàng an bài ngày đó.
*****
Dường như ông trời giúp đỡ nàng ta, nàng ta mới vào trong cung làm cung nữ, liền được phân phối đến bên cạnh hoàng hậu, nàng ta lại phát hiện Hoàng Phủ Tấn đối với vị hoàng hậu này có tình cảm, như vậy, sẽ để cho nàng ta càng thêm dễ dàng biết tin tức của Hoàng Phủ Tấn.
Mặc dù có thời điểm nàng ta cảm thấy lợi dụng vị hoàng hậu này là không đúng, nhưng...... Không có vị hoàng hậu này, các nàng ta làm sao có thể đối phó Hoàng Phủ Tấn đây.
Làm sao lại để cho nàng ta biết mình ích kỷ chỉ để ý đến Thái hậu chính là mẫu thân Hoàng Phủ Tấn, làm sao lại thành công lợi dụng đến nàng chứ.
Nghĩ như vậy, trong mắt Nguyệt Nhi thoáng qua vẻ đắc ý rõ ràng.
Mà câu nói kia của Nguyệt Nhi làm cho Tiểu Thiên xụ mặt xuống.
Sơ qua, nàng mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo, "Thái Hoàng Thái Hậu ở đâu?"
"Thái Hoàng Thái Hậu?" Nụ cười trong mắt Nguyệt nhi càng thêm rõ ràng, "Tin tức về Thái Hoàng Thái Hậu, hay là ngươi hỏi về Thái hậu Nguyệt Khê?"
"Nguyệt Khê?" Lần này, Tiểu Thiên càng thêm kinh ngạc không nhỏ, chẳng lẽ Thái hậu cũng không thấy rồi? Mới vừa rồi Đóa Nhi không có nói nàng ngược lại không nghĩ tới điểm này, nếu như chuyện Thái Hoàng Thái Hậu mất tích cùng Thái hậu Nguyệt Khê có liên quan, thì chuyện lần này càng thêm nghiêm trọng.
Nếu Hoàng Phủ Tấn biết là mẫu thân của mình bắt cóc Hoàng tổ mẫu, hắn phải chịu đựng thống khổ như thế nào đây? Nghĩ tới đây, Tiểu Thiên nhíu mày lại.
Tiểu Thiên đang sững sờ, thanh âm khinh thường của Nguyệt Nhi lại vang lên lần nữa, "Tốt lắm, nương nương còn phải nghĩ tới giúp hoàng thượng làm thế nào tìm được Thái Hoàng Thái Hậu đi, nô tỳ cũng không phụng bồi." Nói xong nàng ta xoay người chuẩn bị rời đi, hiện tại, sứ mạng của nàng ta ở lại trong cung cũng đã hoàn thành, là thời điểm cần phải trở về.
"Đứng lại!" Lời nói xong, Tiểu Thiên đã đến bên cạnh Nguyệt Nhi, động tác mau lẹ làm Nguyệt Nhi trong lòng cả kinh, lúc này tay Tiểu Thiên đã đến bên cạnh bả vai Nguyệt Nhi, tay Nguyệt Nhi ôm vai phải nghiêng người một cái hất tay Tiểu Thiên ra."Nói, Thái Hoàng Thái Hậu rốt cuộc ở nơi nào?" Tiểu Thiên đang cùng Nguyệt Nhi giao thủ trầm giọng mở miệng nói.
"Đừng hỏi ta, lời này ngươi nên đi hỏi Thái hậu Nguyệt Khê thì hơn" Nguyệt nhi trả lời có chút gấp, mặc dù nàng ta cũng đã biết hoàng hậu biết võ công nhưng không ngờ động tác của hoàng hậu nhanh như vậy, nhanh đến nỗi nàng ta khó có thể tiếp chiêu.
← Ch. 075 | Ch. 077 → |