Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 061

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 061
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Thiên Thiên, trẫm rất khổ sở, trẫm rất khổ sở." Lúc này Hoàng Phủ Tấn bất lực như một tiểu hài tử, hắn ôm Tiểu Thiên, phát tiết thống khổ trong lòng của mình.

"Vâng, ta biết." Thanh âm của Tiểu Thiên cũng mang theo vài phần nghẹn ngào, khóe mắt bắt đầu rơi lệ.

Nàng cứ để cho Hoàng Phủ Tấn ôm vào ngực như thế, cảm nhận được hơi thở của hắn, cảm nhận được đau đớn của hắn.

Trong đầu đột nhiên hiện lên một chút hình ảnh làm nàng cảm thấy quen thuộc, một chút đoạn tình cảm mà nàng không thể bắt được.

Kỳ lạ, những hình ảnh này là gì? Vì sao nàng chưa từng trải qua, nhưng lại dị thường quen thuộc như vậy.

Nam nhân nằm trên giường cùng nàng kia là ai?

Trong đầu của nàng lại một lần nữa hiện lên một số đoạn ngắn hình ảnh theo từng mảng nhỏ, nàng muốn làm cho những hình ảnh này dừng lại, nhưng lại phát hiện những hình ảnh này trôi qua quá nhanh, từng mảng nhỏ lẻ, như thế nào lại cũng không hoàn chỉnh.

Tên nam nhân kia rốt cuộc là ai? Tiểu Thiên nhíu mày, chẳng lẽ nàng thật sự có gian phu, vì sao trong đầu nàng lại có đoạn trí nhớ như vậy. Chẳng lẽ nào trong đầu nàng còn giữ lại trí nhớ của vị Hoàng hậu trước kia.

Vì sao trong lòng nàng lại đau như vậy, như là bị ngàn châm đâm vào tận đáy lòng?

Tên gian phu kia là ai?

Suy nghĩ của Tiểu Thiên cuối cùng bị tiếng Hoàng Phủ Tấn đang nôn mửa thống khổ làm cho đứt đoạn.

Nàng cảm giác được mình bị Hoàng Phủ Tấn đẩy ra. Lúc nàng định thần lại, mới nhìn thấy được Hoàng Phủ Tấn một bên tay chống cây cột trong đình, một bên ho khan nôn mửa, gió lạnh như băng thổi ngay yết hầu hắn, làm cho hô hấp của hắn cũng trở nên khó chịu hơn, càng như vậy, hắn càng thêm ho khan nhiều hơn.

"Hoàng thượng, chúng ta trở về đi, đừng hét lên." Tiểu Thiên tiến lên, giúp đỡ Hoàng Phủ Tấn đang khó chịu mà ho khan, hướng phía bên ngoài đình rời đi.

Lúc này đây, Hoàng Phủ Tấn không phản đối, chỉ là để Tiểu Thiên nâng lên, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước.

Vũ Phượng Cung­­ ——

"Tiểu Thư, hoàng thượng ngài ấy...." Đóa Nhi giúp Tiểu Thiên đỡ Hoàng Phủ Tấn uống say đến không biết gì đi vào, kinh ngạc không ít.

Nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng thượng trong bộ dạng không chịu nổi như vậy.

"Đóa Nhi, đừng quá ngạc nhiên, nhanh đi đem nước nóng lại đây."

"Dạ, dạ, nô tỳ đi ngay." Bị Tiểu Thiên làm cho tỉnh lại, Đóa Nhi mới lấy lại tinh thần, vội vàng lui xuống.

"Hoàng thượng? Hoàng thượng?" Khi Tiểu Thiên đem Hoàng Phủ Tấn đặt nằm xuống trên giường, mới nhìn thấy hắn đã say đến bất tỉnh nhân sự, chỉ là mày nhíu chặt khiến cho thoạt nhìn hắn rất khổ sở, làm tâm người ta rất đau.

*****

"Thật là một hoàng đế đần độn!" Tiểu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đưa tay nghịch chân mày đang khóa chặt của hắn, bên trong khẩu khí trách cứ vẫn mơ hồ mà mang theo một tia đau lòng.

"Tiểu thư, nước ấm tới rồi." Lúc này, Đóa Nhi bưng nước ấm đã chuẩn bị xong đi vào.

"Ừ, để ở kia đi." Chỉ vào bên cạnh cái băng ngồi, Tiểu Thiên mở miệng nói, sau đó giơ giơ tay lên với Đóa Nhi, "Đóa Nhi, em tới đây một chút, giúp ta cởi áo khoác hoàng thượng xuống, cũng đã ướt đẫm, cảm lạnh sẽ không tốt." Trong lời Tiểu Thiên nói mang theo nhàn nhạt lo lắng.

"Dạ, tiểu thư." Đóa Nhi che miệng cười đi tới, nàng là lần đầu tiên thấy tiểu thư quan tâm hoàng thượng như vậy nha.

Chẳng qua là nụ cười trên mặt Đóa Nhi, Tiểu Thiên không hề thấy. Tất cả chú ý của nàng cũng đều đang đặt trên người Hoàng Phủ Tấn.

Dưới sự giúp đỡ của Đóa Nhi, Tiểu Thiên đem áo khoác ướt trên người Hoàng Phủ Tấn cởi xuống, lại đắp thêm cho hắn vài lần chăn.

"Tiểu thư, còn có phân phó gì không ạ?"

"Ách......" Nhìn Hoàng Phủ Tấn một lần nữa, Tiểu Thiên lắc đầu một cái, "Không có, em lui xuống trước đi."

"Dạ, vậy nô tỳ cáo lui trước. Tiểu thư ngài có gì dặn dò cứ gọi nô tỳ."

"Ừm." Tiểu Thiên gật đầu.

Đợi Đóa Nhi đi xuống, nàng cầm lấy khăn lông trong chậu rửa mặt, nhúng qua nước ấm, nhẹ nhàng lau cho Hoàng Phủ Tấn.

Nhìn hắn bởi vì uống rượu mà mặt phiếm hồng, trên khuôn mặt từ đầu đến cuối vẫn luôn mặt ủ mày chau, nhận ra được, hắn tuy là ngủ thiếp đi, nhưng vẫn còn rất thống khổ.

Lần đầu tiên thấy khuôn mặt lúc ngủ của Hoàng Phủ Tấn, lại là khiến lòng người đau như thế này.

Đưa tay cởi áo trong của Hoàng Phủ Tấn ra, để mùi rượu thoát bớt ra, nàng cầm lấy khăn ấm lần nữa lau.

Nhớ tới mới vừa rồi ở trong lương đình, Hoàng Phủ Tấn ôm nàng chặt như vậy, trong lòng tràn đầy không vui đều thể hiện rõ ràng trước mắt nàng, hoặc giả, đây mới thật sự là Hoàng Phủ Tấn đi.

Bề ngoài lãnh khốc, thật ra thì nội tâm so với ai khác cũng yếu ớt, chỉ cần hơi động một tí, cũng sẽ khiến cho hắn yếu ớt không chịu nổi.

Mỗi một mặt của Hoàng Phủ Tấn nàng gần như đều gặp, lãnh khốc, tàn nhẫn, ôn nhu, thô bạo, hơn nữa lần này là khổ sở, hắn đều ở trước mặt nàng biểu hiện hoàn toàn như vậy.

Đối với Hoàng Phủ Tấn mà nói, nàng đối với hắn có phải là đặc biệt hay không?

Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên ngây ngốc bật cười. Nàng thật đúng là ngớ ngẩn, đã là lúc nào mà còn có thể xuất hiện ý tưởng không giải thích được như vậy.

Nàng chẳng qua là vận khí có chút tốt, mới có thể gặp được phải nhiều mặt của hôn quân như vậy, những thứ lãnh khốc, thô bạo kia, người khác còn mong chờ không phải nhìn thấy đó chứ. Nàng chứng kiến qua, lại vẫn cao hứng muốn cười, phát hiện mình thật đúng là có khuynh hướng ngược đãi cuồng. (tức là chị ấy thích bị anh ngược đãi ấy ạ. Nhưng có điều mình thấy anh có ngược đãi chị đâu nhỉ, thương không kịp ấy chứ. )

*****

Một lần lại một lần đổi lại khăn lông trên tay, nàng cảm giác được mồ hôi lạnh trên trán Hoàng Phủ Tấn càng ngày càng nhiều, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi, tay trong lúc lơ đãng đụng phải trán của hắn, mới phát hiện cái trán hắn nóng như lửa.

"Phát sốt rồi?" Tiểu Thiên bỗng giật mình, hướng ngoài cửa hô lên, "Đóa Nhi, Đóa Nhi!"

"Tiểu thư, ngài tìm nô tỳ?" Ngoài cửa, Đóa Nhi nhanh chóng vọt vào.

"Nhanh đi truyền thái y, hoàng thượng phát sốt rồi."

"A? A, a, nô tỳ lập tức đi ngay!"

"Hoàng thượng, sao ngươi lại phát sốt rồi?" Tiểu Thiên hướng về phía Hoàng Phủ Tấn đang ngủ mê man, nhẹ giọng kêu.

"Ách......" Trên giường Hoàng Phủ Tấn chợt ngồi dậy, lại một lần nữa ói đầy đất, bởi vì trong dạ dày cũng không có bao nhiêu thức ăn, bây giờ Hoàng Phủ Tấn gần như là ở vào trạng thái vô lực.

"Hoàng thượng, ngươi làm sao vậy?" Tiểu Thiên đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng Hoàng Phủ Tấn, cau mày.

Sau khi ói xong, ý thức Hoàng Phủ Tấn mới từ từ khôi phục, rượu cũng tỉnh khá tốt, hắn mở to mắt, đối mặt với ánh mắt mang theo vài phần đau lòng của Tiểu Thiên.

"Niếp Tiểu Thiên?" Hoàng Phủ Tấn hơi sững sờ, ngay sau đó trầm giọng mở miệng nói: "Sao ngươi ở chỗ này?"

Hôm nay một màn kia ở Thanh Âm cung lại một lần nữa hiện lên ở trong đầu hắn, để cho tâm của hắn chìm xuống.

Điểm này, Tiểu Thiên cũng chú ý tới, thật ra thì nàng rất rõ ràng, hoàng đế thiếu niên này, chỗ sâu nhất đáy lòng hắn, còn rất quan tâm việc mẫu hậu rời hắn đi mười năm. Chẳng qua là, hắn không dám biểu lộ ra, hắn sợ, sợ bị cự tuyệt, cho nên chỉ có dùng vẻ lãnh mạc vô tình ngụy trang chính mình.

"Hoàng thượng, ngươi đang bị sốt, nằm xuống trước đi." Tiểu Thiên không trả lời vấn đề Hoàng Phủ Tấn hỏi.

Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên, đây là lần đầu tiên hắn thấy trong mắt Tiểu Thiên có vẻ mặt này, là một loại đau lòng.

Nàng tại sao lại muốn ở trước mặt hắn hiện ra vẻ mặt như vậy? Là đồng tình sao? Là đồng tình hắn bị mẹ ruột vứt bỏ mười năm, là người đáng thương sao?

"Niếp Tiểu Thiên, đừng ở trước mặt trẫm bày ra vẻ mặt như thế, trẫm không cần một nữ nhân như ngươi tới đồng tình!" Hoàng Phủ Tấn mặt đen lại, đi xuống giường, mới vừa đi mấy bước, trước mắt liền tối sầm, hắn theo bản năng dừng bước.

Vỗ vỗ trán, cảm giác người không thăng bằng khiến hắn khó chịu nhíu mày.

*****

Tiểu Thiên nhìn hắn, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, tên hôn quân này đến bây giờ còn cậy mạnh.

Đi tới bên cạnh đỡ hắn, Tiểu Thiên tức giận mở miệng nói: "Ngươi bây giờ đang phát sốt, bên ngoài có gió lớn như vậy, nếu ngươi muốn chết cứ đi ra, bất quá ngươi một đứa con trai cũng không có. Muốn chết, trước hết để cho phi tử nào đó sinh cho ngươi một người con trai thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước, sau đó ngươi cũng có thể đi chết."

Lời của Tiểu Thiên làm cho Hoàng Phủ Tấn hơi ngẩn ra, ngay sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Thiên, lạnh nhạt mở miệng nói: "Niếp Tiểu Thiên, ngươi đang nguyền rủa trẫm!"

"Ta nào có nguyền rủa ngươi, là ta đang nhắc nhở ngươi." Tiểu Thiên nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, đỡ hắn đi về hướng bên giường. Lần này Hoàng Phủ Tấn không đẩy nàng ra nữa, mà là lẳng lặng để nàng đỡ đi đến bên giường, nữ nhân này hôm nay sao lại không giống nàng trước kia.

Chờ đến thời điểm ngồi xuống, hắn mới tức giận mở miệng nói: "Lúc nào thì ngươi bắt đầu để ý sự sống chết của trẫm vậy?"

Khẩu khí của Hoàng Phủ Tấn mang theo vài phần tức giận.

"Nếu ngươi không cưới ta, ta mới mặc kệ, nhưng bây giờ ta là thê tử của ngươi, ngươi chết, vậy ta phải thủ tiết rồi, ngươi xem tuổi ta còn trẻ......"

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi lại đang nguyền rủa trẫm!" Lời của Tiểu Thiên bị thanh âm lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn cắt đứt, nhưng hắn chưa từng chú ý tới, trong mắt của hắn vào lúc này có một nụ cười thản nhiên.

"Vậy ngươi hãy sống tốt hơn một chút, đừng để cho ta thật sự nguyền rủa ngươi chết." Tiểu Thiên nghiêng đầu, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, thấy hắn lúc này mặc dù lạnh như băng, nhưng trên mặt lại bớt đi dáng vẻ thống khổ lúc trước, trong lòng âm thầm thở phào một cái.

"Ngươi, nữ nhân này......"

"Ngự y sao vẫn chưa tới đây?" Hoàng Phủ Tấn đang muốn mở miệng, liền bị thanh âm lo lắng của Tiểu Thiên cắt đứt, nhìn nàng thỉnh thoảng nhìn ngoài cửa, trong ánh mắt mang theo vội vàng làm cho khóe mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một tia cười yếu ớt.

"Hoàng thượng, hay là để cho ta xem cho ngươi một chút đi." Cuối cùng, Tiểu Thiên vẫn quyết định tự mình xem bệnh cho hắn, mặc dù nói trình độ Trung y của nàng chỉ là gà mờ, bất quá nói thế nào thì nội thương của hoàng tổ mẫu nàng còn trị được, hôn quân chẳng qua là phát sốt mà thôi, cũng không làm khó được nàng đâu nhỉ.

Nghĩ như vậy, nàng thực tự nhiên kéo bàn tay lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn qua, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mạch của hắn, vẻ mặt rất nghiêm túc, cực kỳ giống một đại phu y thuật inh.

*****

Hoàng Phủ Tấn bởi vì hành động như vậy của Tiểu Thiên mà hơi sững sờ, nhưng cũng không hề làm gì phản đối. Chẳng qua là nghiêng đầu nhìn Tiểu Thiên, trong mắt mang theo vài phần mê man. Nữ nhân này cùng với nữ nhân hung hãn lúc nào cũng muốn cắn hắn là một chút cũng không giống. Ở trong mắt của nàng, hắn thấy được sự quan tâm, là thật sao? Mười năm nay, loại ánh mắt quan tâm này, trừ bỏ thấy ở trong mắt hoàng tổ mẫu, thì nữ nhân ngốc này chính là người thứ hai.

Không biết nữ nhân này hôm nay biết chuyện của mẫu hậu hắn, sẽ có ý nghĩ như thế nào đối với hắn đây? Thật sự chẳng qua chỉ là đồng tình sao?

Hoàng Phủ Tấn cứ lo lắng nhìn Tiểu Thiên như vậy, cho đến khi nghe thấy thanh âm nàng thở phào nhẹ nhõm vang lên, "May quá, chẳng qua là hàn khí xâm lấn do gió rét mới dẫn đến phát sốt." Nói như vậy, nàng ngước mắt, đối mặt với ánh mắt đánh giá của Hoàng Phủ Tấn, lòng của nàng thoáng qua một chút khẩn trương, một chút mất tự nhiên, trên mặt thoáng qua nhàn nhạt đỏ ửng.

"Ngươi bị sốt đến ngu sao? Làm gì nhìn chằm chằm ta như vậy?" Tiểu Thiên khẩn trương cúi đầu, trong lòng giống như có mấy trăm con nai đang chạy loạn.

Khó có thể thấy được biểu tình khẩn trương ở trên mặt Tiểu Thiên, sao lại dẫn đến bộ dạng ngượng ngùng này. Hoàng Phủ Tấn khóe miệng nâng lên, nở một nụ cười nhu hòa, đưa tay nghịch qua sợi tóc hơi rối của nàng, ánh mắt của hắn trở nên ấm áp, "Trẫm chẳng qua là tò mò, hoàng hậu của trẫm còn biết y thuật."

Chỉ là một động tác của Hoàng Phủ Tấn như thế, đã làm ặt Tiểu Thiên đỏ và nóng như lò lửa, hơn nữa trong câu này, lời nói hắn mang theo ôn nhu cùng cưng chiều như thế, nhanh chóng khiến nàng hận không được tìm cái lỗ nào mà chui xuống.

Này...... Hôn quân này tám phần là bị nóng sốt đến nỗi ngây ngốc luôn rồi?

Trước kia đối với nàng ôn nhu mà nói đã là quá khứ, dù sao khi đó nàng ngã bệnh nha, bệnh nhân là nhất, rất dễ dàng chiếm được đồng tình. Nhưng bây giờ không giống nhau, bây giờ là hôn quân ngã bệnh nha, sao hắn lại đối với nàng xuất hiện bộ dáng ôn nhu làm cái gì?

Coi như cần có ôn nhu, thì cũng nên là nàng đối với bệnh nhân là hắn mới phải chứ?

"Cái đó......" Nàng khẩn trương gãi gãi đầu, tận lực để ình thoạt nhìn bình tĩnh một chút, "Ta trước kia cũng biết chút ít y thuật, làm sao ngươi cũng chưa có thắc mắc qua?" Nàng hỏi rất trực tiếp, cũng quả thật không có phát hiện vấn đề của nàng có cái gì không ổn.

Trước kia? Hoàng Phủ Tấn hơi sững sờ, đột nhiên nhớ tới, nội thương của hoàng tổ mẫu cũng là nàng nói cho hắn biết, khi đó hắn nên nhận thấy nàng biết y thuật mới đúng. Chẳng qua là hắn đã sớm quên mất, khi đó sớm bị người này làm cho giận điên lên, hắn làm gì còn có thời gian đi để ý những thứ này.

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)