Vay nóng Tinvay

Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 062

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 062
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Lazada


"Trẫm trước không có chú ý." Cuối cùng, lời Hoàng Phủ Tấn nói ra làm cho người ta nghe rất dễ dàng nhìn ra mập mờ đáp án.

"Vậy ngươi bây giờ bắt đầu chú ý ta?" vấn đề này Tiểu Thiên không chút suy tính chút nào liền hỏi ngay. Thời điểm đã nói ra khỏi miệng, mới ý thức được chính mình làm sao lại như vậy, không khỏi không được tự nhiên.

Không chỉ là nàng, ngay cả Hoàng Phủ Tấn cũng bởi vì những lời này của nàng mà giật mình, hắn là hiện tại bắt đầu chú ý nàng?

Lời này có thể nói rõ cái gì? Nói rõ hắn thật để ý đến nàng sao? Thật đã xem nàng là thê tử của mình, là hoàng hậu của hắn.

Mới vừa nghe qua câu kia "Trẫm", quả thật mang theo vài phần mập mờ.

Trong đầu, hắn đột nhiên nghĩ đến tình cảnh hoa mưa ở trong đình, hắn ôm nha đầu này, không có chút hình tượng nào còn khóc ở trước mặt nàng. Nỗi đau đớn trong lòng bị đè nén mười năm nay trước mặt nàng không chút nào cất giữ trút hết ra ngoài. Ở trước mặt bất kỳ người nào hắn cũng có thể lãnh khốc không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, không ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, hắn cũng không cần thiết để những thứ râu ria kia cho người khác biết. Nhưng là, tại sao, hắn lại ngu ngốc ở trước mặt nàng biểu hiện được chân thật như vậy, ngay cả trong lòng chính mình bất lực nhất, khó khăn nhất cũng bỏ qua mọi mặt đều ở trước mặt nàng hoàn toàn biểu hiện ra.

Tiểu Thiên thấy Hoàng Phủ Tấn ngây ngẩn cả người, làm nàng càng thêm thẹn chỉ muốn chui xuống đất. Ma ma a, nàng làm sao lại hỏi ra như vậy "Thảm tuyệt nhân hoàn" lỡ nói ra ngoài rồi, không phải là để cho nàng mất mặt rồi sao?

Tầm mắt của nàng nhìn qua lại (du tẩu) ở trong phòng ngủ, cố gắng tìm được một loại đề tài nói chuyện để có thể hóa giải lúng túng bây giờ.

"Cái đó......"

Khi nàng đang muốn mở miệng nói chuyện, cửa sổ phòng liền bị Hàn Phong cho làm ở ra, gió lạnh thấu xương theo đó mà thổi vào. Mặc dù bên trong đã có lò sưởi, nhưng Hàn Phong vẫn chính là không khỏi làm cho người ta nhịn không được mà rùng mình một cái.

Lập tức từ trên giường đứng lên, nàng chạy đến, đem cửa sổ đóng kỹ, xoay người, nhưng nghĩ đến cái gì đó lại chạy đến bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, tự nhiên đưa tay kéo chặt Hoàng Phủ Tấn lúc trước bị nàng cởi váy ra, mở miệng nói: "Hoàng thượng, người của ngươi bây giờ vẫn còn nóng rần, không thể lại bị nhiễm lạnh. Ta đi trước nói cho bọn hạ nhân chuẩn bị một chút canh gừng cho ngươi uống." Nói xong, nàng cũng không có cảm giác mình có động tác có gì không ổn, liền xoay người tính đi ra ngoài, nhưng lại bị Hoàng Phủ Tấn từ phía sau kéo vào trong ngực.

*****

"Hoàng...... Hoàng thượng?" Tiểu Thiên bởi vì động tác của Hoàng Phủ Tấn mà lại lần nữa ngây ngẩn cả người. Mặc dù nói mình cùng Hoàng Phủ Tấn "tiếp xúc thân mật" như vậy đã không phải là lần đầu tiên, nhưng hôm nay như thế lại làm cho nàng có cảm giác khẩn trương đồng thời mang theo nhịp tim không rõ.

"Thiên Thiên......" mặt Hoàng Phủ Tấn tràn đầy nhu tình mà vươn tay. Tiểu Thiên bởi vì khẩn trương mà gương mặt đã phiếm hồng, bất chợt, nụ hôn của hắn chiếm lấy môi đỏ của nàng.

Không giống chút nào như mấy lần trước, Hoàng Phủ Tấn lần này hôn nàng rất nhẹ nhàng, rất ôn nhu, lại còn mang theo một chút nỗi lòng không muốn xa rời ở trong đó.

Hắn dùng đầu lưỡi tiến vào trong miệng nàng, Tiểu Thiên bởi vì có chút khẩn trương nên đôi môi khẽ run, lướt qua nàng mang theo hương vị ngọt ngào cùng mềm mại.

Mà Tiểu Thiên, đã sớm bị Hoàng Phủ Tấn hù dọa, hôn nàng như vậy làm cho ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần. Nếu là trước kia, nàng đã sớm hung hăng đem hắn đẩy ra, sau đó chỉ vào chóp mũi hắn mắng hắn cầm thú, còn hận không đem được hắn hung hăng đánh một trận ném ra ngoài.

Nhưng lúc này đây, nàng lại không có làm gì. Chỉ vì ở trong mắt nàng thấy được Hoàng Phủ Tấn quen thuộc có một chút đau đớn. Đau đớn như vậy làm nàng không nhẫn tâm đem hắn đẩy ra, nỗi đau này cũng làm cho lòng của nàng vô cùng đau đớn.

Nhắm mắt lại, mắt của nàng ngấn vài giọt lệ, đúng là Hoàng Phủ Tấn đang đau lòng, một nam nhân một mực làm bộ lãnh khốc, thật ra khi yếu ớt lại làm cho người khác thấy đau lòng.

Nàng cố gắng đáp ứng nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn, nhưng tâm lại nhói lên một cảm giác đau.

Tay không tự chủ được chạm dần vào bả vai Hoàng Phủ Tấn, nàng cảm nhận được trong nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn có chút đau đớn. Càng làm cho nàng lưu tâm, mà ở khóe miệng nàng lại nếm được vị mặn nhàn nhạt.

Lòng của nàng hạ xuống, mở mắt ra, trong mắt Hoàng Phủ Tấn rõ ràng có lệ quang.

Đúng lúc này, Hoàng Phủ Tấn buông nàng ra, để cho nàng có một thời gian thở dốc.

"Hoàng...... Hoàng thượng." Tiểu Thiên đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt Hoàng Phủ Tấn, lòng của nàng nhói lên.

"Thiên Thiên, trẫm phát hiện hoàng hậu của trẫm khi làm thê tử thật đúng là có vẻ ngoài của một thê tử tốt." Bỏ qua đau đớn trong lòng, khóe miệng Hoàng Phủ Tấn nâng lên một nụ cười có vẻ ôn nhu, đưa tay cầm tay nhỏ bé của Tiểu Thiên đang đặt trên vai hắn, trong hai tròng mắt hắn thâm thúy mang theo nụ cười nhàn nhạt.

"Khụ......" Trong lúc bất chợt, cổ họng của hắn đột nhiên không thoải mái, làm cho hắn khó khăn ho khan.

"Hoàng thượng, ngươi sao rồi?" Hoàng Phủ Tấn mới vừa rồi như vậy đối vớ nàng đã để cho nàng thấy sửng sốt, nàng đưa tay vuốt vuốt lưng Hoàng Phủ Tấn, nhíu mày.

Một lúc lâu sau, hắn mới ngừng ho khan lại.

*****

"Trẫm không sao." Nhìn thấy khẩn trương trong mắt Tiểu Thiên, trong lòng Hoàng Phủ Tấn mang theo một chút vui sướng, hắn nâng khóe miệng lên, đưa tay vỗ vỗ đầu của nàng, mang theo vài phần cưng chiều trong mắt.

"Hoàng thượng, ngươi xem ngươi đi, mồ hôi lạnh cũng đã làm y phục ướt hết rồi, nên đem y phục đổi đi thôi." Vừa nói xong, cũng không chờ Hoàng Phủ Tấn mở miệng, nàng liền chủ động cởi y phục của hắn.

Mới vừa đưa tay, nàng đột nhiên ý thức được cái gì, tay đựat trên vạt áo của Hoàng Phủ Tấn ngừng lại, mặt trong nháy mắt trở nên hồng đến không ngờ.

Má ơi, nàng lúc nào thì trở nên "tùy tiện" như vậy rồi, lại như vậy đi cởi y phục của nam nhân? Chẳng khác nào là muốn mời hắn, nhưng nàng không phải là người tùy tiện a.

Nuốt một ngụm nước bọt, nàng chột dạ ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Tấn, đối mặt ý cười trong ánh mắt Hoàng Phủ Tấn.

"Thế nào lại dừng lại?" Hoàng Phủ Tấn cố tình giả vờ không biết mở miệng hỏi, nhìn thấy mặt nàng phiếm đỏ ửng, đột nhiên tâm tình hắn thật tốt, ngày nay âm mai cũng ở đây lúc này dần dần tiêu tán ra.

"Cái đó......" Nàng cau mày ảo não, vẻ mặt như đã làm sai chuyện gì, "Hoàng thượng, ngươi...... Cái đó...... Hay là ngươi tự mình cởi đi."

"Tự mình cởi?" Hoàng Phủ Tấn lông mày nâng lên, đưa tay vuốt nhẹ cằm của nàng, tà tà cười một tiếng, "Thiên Thiên, trẫm mới vừa còn khen ngươi là thê tử tốt hiểu lễ nghĩa, mà bây giờ ngươi lại để cho trẫm mình tự mình cởi quần áo?"

"Vậy ngươi không phải sẽ không tự mình cởi?"

"Nhưng là trẫm hiện tại trong người nóng rần nên cháy sạch không còn chút khí lực nào." Hoàng Phủ Tấn cười đến có chút vô tội, mà những lời này của hắn lại mang theo mùi vị trêu ngươi rõ ràng.

Tiểu Thiên bởi vì những lời này của hắn chợt ngẩng đầu lên, nhìn nụ cười trong mắt Hoàng Phủ Tấn, nàng cả kinh há to miệng ra.

Này thật là Hoàng Phủ Tấn? Hắn...... Hắn thế nhưng sẽ ở trước mặt nàng chơi đểu nàng.

Nhìn thấu kinh ngạc trong mắt Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn cũng bởi vì chính mình mới vừa rồi nói những lời này mà ngây ngẩn cả người. Hoàng Phủ Tấn hắn từ khi nào thì bắt đầu ở trước mặt nữ nhân mà bắt đầu trêu ngươi như vậy.

Chẳng qua là —— hắn phát hiện, chính mình thích ở trước mặt nữ nhân ngu ngốc này trêu ngươi nàng.

"Đừng lo lắng, mau giúp trẫm đem y phục cởi xuống." Hoàng Phủ Tấn đưa tay đem nàng gần đến hơn mình, mở miệng nói.

"Khí lực ngươi kéo ta đều có, làm sao mà không có khí lực cởi quần áo?" Khó chịu bĩu bĩu môi, Tiểu Thiên bất mãn nhìn Hoàng Phủ Tấn. Người nầy tám phần là bị Phúc Quý phục vụ nhiều quá, ngay cả cởi quần áo cũng muốn sai khiến người khác.

*****

"Niếp Tiểu Thiên, mau cởi ra!" thanh âm Hoàng Phủ Tấn vang lên, nhưng lại cùng ngày thường bất đồng, hắn lúc này, trong mắt khó nén nụ cười vẫn còn đó.

"Ta mới không......" Tiểu Thiên vốn định mở miệng cự tuyệt, nhưng khi nàng nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn thật đúng là mồ hôi lạnh đã thấm ướt đẫm áo dính vào trên người hắn, trán lại không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, nàng không muốn cùng hắn tranh chấp nữa, người này tính khí cố chấp, có lẽ không có mấy người gánh vác được, nàng hiện tại nếu không giúp hắn đem y phục cởi bỏ, đoán chừng hắn đến ngày mai cũng không có ý định cởi quần áo ra.

Cuối cùng, nàng cắn răng một cái, cởi đi, cởi đi, cởi y phục đàn ông mà thôi, nàng khẩn trương sức lực cái gì, nàng cũng đã xem trên TV, những thứ như quần lót được mặc trên thân thể người mẫu, nàng cũng không phải là không có xem qua. Nghĩ như vậy, trong lòng nàng được trấn an rất nhiều, mở to mắt, hướng Hoàng Phủ Tấn gật đầu một cái.

"Được rồi, ta sẽ cởi."

Không nghĩ tới Tiểu Thiên sẽ dễ dàng như vậy đáp ứng, Hoàng Phủ Tấn đầu tiên là hơi ngẩn ra, ngay sau đó, khóe miệng của hắn hài lòng nâng lên, thoáng qua khóe mắt hắn nhu tình chưa bao giờ thấy xuất hiện.

"Ừ, trẫm phát hiện Thiên Thiên so trước kia thông minh hơn." Hoàng Phủ Tấn đưa tay, vỗ vỗ đầu Tiểu Thiên, mặc dù lúc này hắn bởi vì nóng rần lên mà người không thăng bằng, dưới chân không vững, nhưng mà đứng ở trước mặt nữ nhân ngốc, hắn lại tiêu hao không ít sức lực.

Khẽ cắn răng, Tiểu Thiên đưa tay, lần nữa đưa đến trước ngực Hoàng Phủ Tấn. Mặc dù trong lòng không ngừng nghĩ chính mình là nữ nhân đến từ thế kỷ 21 để an ủi mình. Nhưng nàng phát hiện, đến gần ngực Hoàng Phủ Tấn một chút, tim của nàng liền nhảy dồn dập, thậm chí ngay cả cặp tay nhỏ bé kia cũng không ngừng run rẩy.

Kỳ quái, thật là kỳ quái, hoàn toàn không giống nàng nha. Một người da mặt dày đến ngay cả kỹ viện cũng có thể đi vào thế nhưng chỉ vì cởi y phục cho nam nhân mà bị dọa cho sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Hoàng Phủ Tấn nhìn nữ nhân trước mắt này, vóc dáng so với mình thật là nhỏ. Mặc dù bàn tay nhỏ bé của nàng đang hoạt động trên áo hắn, thế nhưng đầu lại thấp gần tới mức sắp dập đầu xuống đất rồi.

Đứa ngốc này thế mà lại xấu hổ! Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua vẻ cưng chiều.

Nhìn trên trán nàng do khẩn trương mà toát ra mồ hôi lạnh, Hoàng Phủ Tấn đưa tay, lau đi mồ hôi trên trán nàng, mang theo chút mùi vị trêu cợt mở miệng nói: "Thiên Thiên, nếu như ngươi còn đổ mồ hôi lạnh như vậy, trẫm không ngại giúp ngươi đem y phục cởi bỏ."

*****

"A?" Vốn đang khẩn trương, cả người cũng thiếu chút nữa co quắp tới đất nên Tiểu Thiên bởi vì những lời này của Hoàng Phủ Tấn mà cả người thiếu chút nữa bắn ra, đầu của nàng dao động tựa như trống như trống bỏi, "Không...... Không cần, tự ta sẽ cởi." Nhưng ngay sau đó lại ý thức được câu nói của chính mình có chút không ổn, nàng lại liên tục không ngừng lắc đầu một cái, "A, không...... Không phải là, ta...... Ta không cởi."

Cảm giác những lời này của mình nghe rất không được tự nhiên, nhưng Tiểu Thiên bây giờ không nghĩ ra làm như thế nào để giải thích.

Càng thấy bộ dạng khẩn trương của Tiểu Thiên, nụ cười trong mắt Hoàng Phủ Tấn càng sâu, "Tốt lắm, chớ khẩn trương, không cởi cũng không cởi, không quan hệ."

Hoàng Phủ Tấn nói những lời này xong lại rất mập mờ, càng làm cho Tiểu Thiên càng thêm thẹn đến muốn chui xuống đất.

"Ta...... Ta không có khẩn trương."

Má ơi, làm sao lại khẩn trương thành cái bộ dạng này a, chẳng qua là một người đàn ông mà thôi, chẳng qua là nam nhân này dáng dấp hơi đẹp trai một chút xíu mà thôi a, cũng không phải là đời này chưa từng thấy qua nam nhân, nàng làm gì khẩn trương như vậy nha, 555

Có cảm giác mình giống như đem một con sói mang về nhà.

Nhìn Tiểu Thiên cúi thấp đầu, bộ dạng mặt ảo não, hơn nữa tư thế hai người bọn họ đứng lúc này, Hoàng Phủ Tấn trong mắt thoáng qua vẻ ôn nhu, "Được, không khẩn trương, không khẩn trương."

Càng nhìn nàng như vậy, tâm tình Hoàng Phủ Tấn lại càng tốt, nhìn tiểu nữ nhân trước mắt cúi đầu, hai tay run rẩy cởi quần áo, Hoàng Phủ Tấn trở lại suy nghĩ bọn họ thành thân đêm đó.

Nhớ khoảnh khắc hắn vén lên khăn voan hồng của nàng, một tiểu nữ nhân ôn nhu cúi thấp đầu ngồi ở trước mặt hắn, một câu cũng không dám nói, khi đó. Trong mắt hắn trên người của nàng không có một chút nào làm cho hắn hứng thú a, Niếp Tiểu Thiên cùng những nữ nhân hậu cung khác là giống nhau, hắn chẳng qua chỉ là nghe theo hoàng lời của tổ mẫu, cưới tiểu nữ nhân này.

Cho đến khi——

Nghĩ tới đây, mi mắt Hoàng Phủ Tấn rũ xuống. Cho đến khi hắn cùng nàng động phòng, mới phát hiện dưới thân hắn, nữ nhân này đã không còn là xử nữ. Khi đó, hắn chỉ nghĩ đến chính là hắn đã cưới một hoàng hậu dâm phụ mà ai cũng có thể lấy làm chồng, cùng người mẫu hậu không biết xấu hổ kia là giống nhau.

Trong cơn giận dữ, hắn đem nàng ném xuống giường, hắn thấy đầu nàng đụng vào góc bàn, hắn hỏi nàng gian phu là ai, nhưng nàng lại ngậm miệng không đáp, cho đến khi hắn hạ lệnh để cho nàng bị đánh, tất cả tựa hồ cũng thay đổi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-114)